Ngày cuộc chiến giữa thế lực thánh và thế lực ma kết thúc cũng là lúc Takuto và các thuộc hạ trở về Đại Chú Giới, nơi đặt thủ đô của Mynoghra.
Bầu không khí căng như dây đàn cuối cùng cũng được buông lỏng.
"Takuto-samaaaaaa!!"
Nhưng với Takuto, công việc vẫn chưa kết thúc.
Việc đầu tiên cần làm ngay lúc này, là dỗ dành thuộc hạ thân tín đang vừa khóc nức nở vừa tự trách mình đến suy sụp vì cú sốc vừa rồi.
"Atou này thật là bất cẩn cả đờiiiiii!! Dù có chịu trừng phạt ra sao cũng xin cam lòng ạạạạạạạạ!"
Atou vừa nấc lên nức nở vừa tuôn nước mắt như mưa, khiến Takuto cũng không biết phải xử lý thế nào cho phải.
Lại còn bị cô ôm chặt lấy, khiến sự bối rối trong cậu càng tăng gấp bội.
Thường thì chắc cậu đã cuống quýt lúng túng từ lâu rồi, nhưng lúc này tâm trí cậu đang còn quay cuồng đến mức lo cho màng nhĩ còn thực tế hơn.
"À, không… không sao đâu. Thật đấy, không sao thật mà. Với lại… đâu cần trừng phạt gì đâu. Chuyện vừa rồi cũng chẳng phải lỗi của Atou."
Takuto cười khô khốc khi nói ra điều đó.
Nhưng ánh mắt mệt mỏi và tinh thần cạn kiệt ấy không thể qua mắt Atou.
Cô càng khóc to hơn nữa, nước mắt nối tiếp nước mắt.
"Hức… Ngài kiệt sức đến mức này… là vì em! Vì em mà ngài mới ra nông nỗi này! Em… xin lỗi, em xin lỗi Takuto-samaaaaa!"
"Vậy… nếu biết lỗi rồi thì… cho ta nghỉ tí đi…"
Thực ra đúng là cậu đã rất mệt.
Nhưng nói chính xác hơn thì, cậu đang rơi vào tình trạng kiệt quệ tinh thần theo thời gian thực.
Takuto hiểu vì sao Atou lại sốc như vậy, nên cũng không nỡ trách cô nặng lời.
Nhưng thú thật, điều cậu mong nhất lúc này là được yên tĩnh nghỉ ngơi.
"Uu… uuuh… Nhưng mà… Thật sự em rất mừng…"
Không rõ cô có đoán ra tâm trạng của cậu không, nhưng Atou ngước đôi mắt ướt nhòa nhìn lên và khẽ thì thầm.
"Mừng á? Mừng chuyện gì?"
Bình thường, với dáng vẻ dễ thương ấy hẳn tim cậu đã loạn nhịp rồi.
Nhưng lúc này khuôn mặt Atou đầy nước mắt và nước mũi, trông chẳng còn tí gì gọi là lãng mạn.
Dù vậy, Takuto vẫn cố mỉm cười, dịu dàng đáp lại.
Không phải vì phép lịch sự hay tư cách một vị vua, mà là vì… cậu không muốn cô nhận ra điều mình đang cố giấu.
"Khi em đối mặt với Takuto-sama, có khoảnh khắc em cảm thấy người không còn là chính mình nữa… cảm giác đó… thật sự rất đáng sợ…"
Không phải lần đầu tiên Atou có cảm giác ấy.
Đôi lúc, cô đã linh cảm rằng tồn tại trong con người mang tên Takuto kia, là một điều gì đó… ghê gớm và khác biệt hoàn toàn với người cô biết.
Chính vì vậy, khi Takuto thi triển năng lực của một anh hùng, Vị tà thần vô danh, cô từng có lúc nghĩ rằng cái bản thể thật sự chính là con quái vật ấy, còn Takuto chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc được tạo ra để che giấu.
Sau khi quan sát kỹ lời nói và cách cư xử của Takuto, đặc biệt là khi đóng vai một người chơi, cô mới nhận ra mình đã sai.
Nhưng lúc đó, niềm tin của cô thực sự đã lung lay.
Takuto cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe vậy.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má cô, dịu giọng như đang vỗ về một đứa trẻ.
"À, vụ đó hả… Ừm, vì khi đó, trong tất cả mọi người, em là người mạnh nhất về chiến đấu. Nên ta buộc phải tìm cách kiềm chế em. Chỉ là… diễn kịch một chút thôi."
Thực lòng mà nói, trận chiến vừa rồi đúng là một canh bạc.
Việc Takuto sở hữu kỹ năng sao chép năng lực của người khác, năng lực của Vị tà thần vô danh chính là yếu tố cứu mạng trong suốt chuỗi giao tranh đó.
Nhưng cái giá phải trả cũng chẳng hề rẻ.
Đau đầu dai dẳng giữa trận chỉ là một phần.
Còn hiện tại, cậu đang chìm trong cảm giác như thể toàn bộ sức lực bị rút cạn đến tận cốt lõi.
Chỉ cần đối phương có thêm vài lượt nữa, năng lực mô phỏng sẽ cạn kiệt, và chiến cục sẽ bị lật ngược hoàn toàn.
Chính vì vượt qua được tình thế hiểm nghèo ấy, Takuto mới có thể xứng đáng là Ira Takuto.
"Ta xin lỗi. Dù là vì kế hoạch, nhưng vẫn phải lừa em. Thật sự xin lỗi, Atou."
Cậu không muốn dối cô chút nào.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, không còn lựa chọn nào khác.
Vậy nên lời xin lỗi ấy là thật lòng.
"Không, không, không ạ! Ngài đừng nói vậy! Là lỗi của em cơ mà!"
Atou hoảng hốt xua tay, gào lên trong tuyệt vọng như thể tội lỗi kia quá nặng nề.
Đối với cô, việc không thể địch lại kẻ thù đã là một thất bại lớn.
Để Takuto phải đích thân ra tay dọn dẹp hậu quả… chẳng khác nào vứt bỏ danh dự của một anh hùng.
Thế mà giờ lại được người ấy xin lỗi ngược lại, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
"Không không, lỗi là ở ta mới đúng. Đáng ra có thể xử lý trơn tru hơn…"
Ngược lại, Takuto cũng chẳng nghĩ mình vô can.
Tất cả các thuộc hạ đều hành động dưới lệnh của cậu, một người chỉ huy.
Nếu để cấp dưới thất bại hay bị tổn thương, thì trách nhiệm trước tiên phải thuộc về người ra lệnh.
Mà kể cả trong Brave Questus, chuyện này cũng là bài học căn bản rồi còn gì.
Việc để một thế lực khác giành thế thượng phong khi mình đã nắm rõ luật chơi… đúng là không còn gì để biện minh.
Sau đó, cả hai cứ thế nhường qua nhường lại, đùn đẩy trách nhiệm trong một chuỗi xin lỗi lẫn nhau không dứt.
Rồi chẳng rõ ai cười trước, nhưng cả hai cùng bật cười.
Rốt cuộc, chuyện cũng khép lại êm đẹp.
Từ ngày mai, cuộc sống ồn ào và náo nhiệt như thường lệ sẽ lại tiếp diễn.
Chỉ có điều… riêng hôm nay, Atou sẽ cho phép mình được nũng nịu Takuto một chút.
Và rồi, vào khoảnh khắc cô mỉm cười nhìn về phía người chủ nhân của mình…
"…Hả?"
"Takuto-sama?"
Trong mắt Takuto, ánh nhìn minh triết quen thuộc vụt tắt.
"Ừm… mà… cô là ai vậy?"
Một ánh nhìn ngây thơ, như đứa trẻ lạc đường, hướng về phía cô.
Takuto, chủ nhân của cô hoàn toàn không còn là người mà cô biết nữa.
◇◇◇
Những gì xảy ra sau đó… là cú sốc và nỗi đau chưa từng có với Mynogura.
Từ ngày hôm ấy, Ira Takuto, Đức vua của Mynoghra rơi vào trạng thái mất trí nhớ.
Không nhớ được mình là ai.
Không nhớ đang ở đâu, không nhận ra người đối diện.
Cậu vẫn còn biết nói, vẫn gọi tên được đồ vật hay sử dụng ngôn ngữ.
Nhưng toàn bộ ký ức về con người, về quá khứ, về những kỷ niệm… đều đã biến mất.
Chẳng những vậy, cậu còn bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, gần như cả ngày không tỉnh dậy.
Phòng ngủ của Takuto.
Trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh, Atou ngồi lặng lẽ bên giường, ánh mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng nhìn gương mặt đang say ngủ của người mình nguyện trung thành cả đời.
"…Mời vào."
Sau tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Atou lên tiếng cho phép.
Người bước vào là Lão Mortar.
Ông cũng chẳng khá hơn Atou là bao, khuôn mặt đầy mệt mỏi, cho thấy rõ ông đang phải chịu đựng áp lực rất lớn trong tình cảnh hiện tại.
“Đức vua… ngài ấy… tình hình ra sao rồi?”
“Vẫn chưa có gì thay đổi cả. Ngài ấy vẫn nằm liệt giường, dù có tỉnh dậy thì cũng hầu như không còn nhận ra ta là ai.”
Việc lão Mortar giữ được bình tĩnh phần nào là vì ông đã từng tận mắt chứng kiến Takuto trở về từ cõi chết.
Dẫu tuyệt vọng có lớn đến đâu, thì đó cũng chỉ là cảm xúc vội vàng xuất phát từ hiểu biết hạn hẹp của một Dark Elf.
Bản thân ông vẫn luôn tin chắc rằng sẽ đến một ngày Đức vua sẽ quay lại, như cái ngày định mệnh ấy.
Chính niềm tin đó đã giữ ông đứng vững đến giờ.
Vì vậy, việc ông cần làm bây giờ không phải là buông xuôi trong đau khổ, mà là tập trung điều tra nguyên nhân khiến Takuto mất trí nhớ, đồng thời giữ vững sự ổn định trong nước.
“Chúng thần đã cho người lục soát và tra cứu khắp nơi, nhưng vẫn chưa xác định được điều gì đã xảy ra với đức vua…”
“Không… có lẽ ngài ấy đã sử dụng quá nhiều sức mạnh. Mọi thứ là lỗi của ta…”
“Atou-dono…”
Khả năng ấy, lão Mortar cũng đã nghĩ tới.
Hiện giờ ông đang dốc toàn lực để tra cứu các nghi thức hắc ám nhằm phục hồi năng lực cho Takuto, không từ bất kỳ tư liệu hay phương pháp nào.
Và dĩ nhiên, ông không hề có ý trách cứ Atou.
Bởi tất cả đều là quyết định do chính Đức vua đưa ra.
Nếu vậy thì mọi thuộc hạ chỉ có một nghĩa vụ duy nhất:
Tuyệt đối trung thành và thực hiện theo ý chỉ ấy.
“Ta thật vô dụng… Trong lúc này, ta không biết phải làm gì cả… Chỉ biết hoảng loạn, bất lực. Dù ngài đã liều mạng cứu ta ra khỏi tình cảnh tuyệt vọng đến vậy…”
Mortar tới đây không chỉ để thăm hỏi tình hình của Takuto.
Mục đích chính của ông là nhờ Atou ra tay giúp đỡ.
Trong một lần hiếm hoi Takuto tỉnh lại, cậu đã kịp trao cho Atou quyền điều hành tạm thời quốc gia Mynoghra.
Điều đó có nghĩa, cô có thể thay mặt Takuto đưa ra mệnh lệnh, điều phối thuộc hạ và các dự án kiến thiết.
Và quyền lực đó giờ đây đang trở nên cực kỳ quan trọng.
Không thể biết được bao lâu Takuto mới hồi phục.
Vì vậy, nếu chẳng may cậu không thể tỉnh lại trong thời gian dài, thì việc duy trì và tăng cường quốc lực là điều bắt buộc.
Ngoài ra, cũng cần nhanh chóng điều tra tình hình của các quốc gia tại Renea và số phận của các Thánh Nữ còn lại.
Sự vắng mặt của người lãnh đạo lúc này là một vấn đề không thể xem nhẹ.
Tuy nhiên… nhìn vào tình trạng hiện giờ của Atou, có vẻ điều đó là quá sức với cô.
Cô đã kiệt quệ hoàn toàn, cả thể xác lẫn tinh thần.
Không hề có chút khí thế nào của một người đứng đầu gánh vác đại cục.
“Ta không làm được đâu…”
Chỉ là một tiếng thì thầm yếu ớt, như xác nhận chính mình đã buông tay.
Nhưng rồi, lời nói tiếp theo của cô khiến lão Mortar hoàn toàn bất ngờ.
“—Nên, ta sẽ nhờ hắn.”
"Hắn… là ai?”
Mortar lập lại lời cô như một phản xạ.
Trong đôi mắt Atou lúc này, nỗi tuyệt vọng ban nãy đã biến mất.
Thay vào đó là ánh lên một thứ gì đó gần như… quyết tâm.
Cô khẽ vuốt lên gò má Takuto đang yên ngủ, rồi từ từ đứng dậy, quay lại đối diện với lão Mortar.
“Anh hùng Vittorio.”
Và rồi, cái tên đó được cất lên.
Một cái tên chưa từng có bất kỳ Dark Elf nào nghe tới.
“Một người có biệt danh Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc Vittorio, kẻ luôn nhẫn nại chờ thời, giỏi ngấm ngầm bày mưu tính kế. Trong hoàn cảnh hỗn loạn như hiện tại… chắc chắn hắn là người có thể phát huy sức mạnh lớn nhất.”
Đúng vậy, đó là một Anh hùng hoàn toàn mới.
Một cái tên chưa từng được công bố với cư dân nơi đây.
Nhưng với Atou cũng như tất cả những người từng thuộc về Mynoghra gốc thì lại là cái tên quá quen thuộc.
Không thể không biết.
“Vị anh hùng tồi tệ và nguy hiểm nhất trong lịch sử Mynoghra.”
Một nhân vật đã trở thành huyền thoại trong Eternal Nations.