Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1518

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4839

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

71 1434

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 481

Vol 4: Phá Diệt Vương - Chương 97: Tình cảm

Trong dòng thời gian đã được quay ngược, Atou quên sạch mọi thứ và chạy thẳng về phía Takuto.

“Takuto-sama!”

“Atou!”

Cô không chút do dự nhào vào lòng chủ nhân, hệt như một nữ chính bước ra từ truyện cổ tích.

Takuto thoáng bối rối trước sự chủ động ấy, nhưng rồi cũng mỉm cười đón lấy cô.

“Ừ, tốt rồi. Ta lo cho em suốt đấy. Ta thật sự rất mừng vì em đã trở về.”

“Em mới là người phải xin lỗi vì đã để ngài phải lo lắng, Takuto-sama! Nhưng! Em luôn tin rằng ngài sẽ cứu em ra khỏi cái nhà ngục đó!”

Phải chăng ký ức của Atou cũng đã bị xoá sạch theo thời gian quay ngược?

Hay chỉ đơn giản là những nghi hoặc trong lòng cô đã tan biến khi được quay về phe cũ?

Dù là lý do gì đi nữa, Atou lúc này vẫn đang xúc động nghẹn ngào.

Ngay cả giữa hoàn cảnh tuyệt vọng như ban nãy, chủ nhân cô vẫn có thể xoay chuyển tình thế và lừa gạt kẻ địch một cách ngoạn mục.

Vì thế nên giờ đây cô càng thêm kính phục và trung thành hơn bao giờ hết.

“Cứ như công chúa bị nhốt trong lâu đài vậy đó.”

“Mà rõ ràng lúc nãy còn định giết nhau không khoan nhượng cơ mà—”

Trái lại, hai chị em song sinh vốn là nạn nhân bị cặp đôi này xoay như chong chóng suốt trận thì không giấu nổi vẻ bực bội.

Dù vậy, có lẽ bản thân họ cũng mừng vì Atou đã được đưa trở về.

Dù miệng cằn nhằn là thế, trên môi cả hai vẫn thấp thoáng nụ cười.

"Đức vua, toàn bộ mục tiêu đặt ra trong trận này, Quân Đoàn đều đã hoàn thành.”

“Ừ, cảm ơn ông.”

Bầu không khí thoắt cái trở nên nghiêm túc trở lại khi lão Mortar bước đến từ lúc nào không hay và quỳ xuống báo cáo.

Takuto thầm nghĩ ông không cần phải trang trọng đến vậy, nhưng không nhận ra rằng bản thân lão Mortar cũng đang thầm khâm phục tài xoay chuyển cục diện và mưu lược của cậu, hệt như Atou.

“Vậy thì mọi việc giờ chỉ còn là khâu dọn dẹp thôi. Phải nói là suôn sẻ đến không ngờ.”

Hệ thống TRPG đã hoàn trả dòng thời gian về trạng thái tốt nhất có lợi cho Takuto.

Các Thánh Kỵ Binh thì bị thương hoặc gục ngã, kẻ thì điên loạn vì mất trí nhớ, kẻ thì giãy chết trong cơn dịch bệnh.

Fjord, Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh, người vốn được hồi sinh, giờ lại nằm chết lặng lẽ nơi góc chiến trường như thể chưa từng trở lại.

Fenneh cũng đổ gục dù trước đó đã phục hồi vết thương.

Còn Soarina thì mệt mỏi đến nỗi quỳ sụp xuống đất.

Trong khi đó, quân đội của Mynoghra gần như nguyên vẹn.

Dù Côn trùng chân dài và Brain Eater có chịu chút tổn thất, nhưng lực lượng chủ chốt như đội chiến binh Dark Elf hay lão Mortar đều không hề hấn gì.

Hệ thống đã xoá bỏ toàn bộ những kết quả bị thao túng một cách bất chính bằng quyền năng "Xét định” do GM Keiji sử dụng, đồng thời chọn lọc để chỉ giữ lại những gì có lợi cho phe Takuto.

Thế nên, tất cả sát thương do phía Takuto gây ra vẫn được bảo lưu, trong khi các đòn hồi phục bất hợp lý do GM can thiệp đã bị huỷ bỏ.

Quân đoàn Quang quốc giờ đây gần như đã bị đập tan hoàn toàn.

Chính vì thế mà Takuto và Atou mới có thể thoải mái diễn lại màn tái ngộ sướt mướt như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi đây đã chẳng còn là một chiến trường đáng để cảnh giác nữa.

“Ư...”

“Takuto-sama, ngài sao vậy!?”

Vào lúc ai nấy đều nghĩ đây chỉ còn là giai đoạn dọn dẹp, Takuto bất ngờ đưa tay ôm đầu, dáng vẻ như đang chống chọi với cơn đau dữ dội.

Atou nhận ra điều ấy nhanh nhất, hốt hoảng đỡ lấy vai chủ nhân và lo lắng nhìn cậu.

“Không sao... có lẽ hơi quá sức một chút thôi…”

Đó chính là dáng vẻ Takuto từng thoáng để lộ ra mỗi lần biến thành Fremaine.

Khả năng mô phỏng bất kỳ hình dạng nào, kể cả... hệ thống của trò chơi.

Một năng lực vô cùng nguy hiểm, mạnh mẽ đến vô lý, mà nếu rơi vào tay một người giỏi ứng biến như Takuto thì quả là không còn đối thủ.

Thứ sức mạnh ấy tuy không phải kiểu cướp quyền năng của Atou, nhưng nếu lạm dụng cũng sẽ để lại hậu quả khôn lường.

“Takuto-sama! Không lẽ… người đã liều mình để cứu em sao!?”

“Ờ, thì… đúng là vậy.”

Atou ngay lập tức hiểu ra tất cả.

Cô biết rõ chủ nhân đã phải chịu đựng bao nhiêu vất vả, tổn hao bao nhiêu sức lực…

Tất cả… tất cả đều là để cứu lấy cô.

“Takuto samaaaaa!!”

Atou bật khóc nức nở.

Cô ôm chầm lấy Takuto, khóc như một đứa trẻ, vừa nước mắt vừa nước mũi tuôn xối xả.

Takuto nhìn chiếc áo mình đang ướt sũng, có vẻ cũng bắt đầu thấy hơi phiền, liền nhẹ nhàng gỡ cô ra mà vẫn cố không làm tổn thương cảm xúc của cô.

“Rồi rồi, ngoan nào. Dù gì thì vẫn đang ở chiến trường nên tránh xa ra chút đi.”

“Atou-san, bên này nè.”

“Bắt được rồi~!”

“Aah! Các người thật tàn nhẫn~!”

Hai chị em Elfur phối hợp nhịp nhàng tóm lấy Atou lôi đi.

Chắc họ cũng chẳng muốn bị ép xem cảnh tình cảm sướt mướt giữa chốn chiến địa nữa.

Còn lâu mới chịu đựng nổi một vở kịch yêu đương sến sẩm trong hoàn cảnh này.

Tốt nhất là kết thúc nhanh rồi rút lẹ, đó là điều họ nghĩ mà chẳng buồn giấu.

“Rồi, dọn dẹp nốt rồi về thôi. Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút.”

Takuto lên tiếng, nghe nhẹ tênh như thể vừa cùng bạn bè đi dã ngoại.

Dù phần lớn quân Thánh quốc đã đổ máu gục ngã, dân chúng thì đang khốn khổ vì bệnh dịch và nỗi lãng quên do hai chị em Elfur reo rắc.

Nhưng với Takuto, có lẽ tất cả chỉ là những cảnh thường ngày chẳng đáng bận tâm.

Vì cậu chính là Phá Diệt Vương.

“Này lão Mortar, tiện thể gọi tất cả tập hợp lại giúp ta với nhé?”

“Tuân lệnh. Thần sẽ truyền lệnh cho toàn quân tập hợp ngay.”

Nếu cậu dùng kỹ năng "Brave Questus" để triệu tập quân đội đến đây, thì tất nhiên chuyện đưa họ quay trở về cũng dễ như trở bàn tay.

Thấy Takuto dửng dưng chuẩn bị rút quân như thể chẳng hề để tâm đến sự hiện diện của mình, Erakino gào lên đầy uất hận:

“Vẫn chưa――vẫn chưa xong đâu mààààà!!”

Nhưng đáng tiếc, mọi thứ... đã kết thúc từ lâu rồi.

“Gahah!!”

“Thật sự... cô vẫn nghĩ là chưa à?”

Takuto đá văng Erakino trước khi bất kỳ cận vệ nào kịp can thiệp, rồi giơ tay ngăn họ lại và chậm rãi bước đến gần.

...Trên bụng Erakino là một lỗ thủng lớn, còn một cánh tay đã thối rữa rơi rụng.

Đó là vết thương chí mạng do chính Takuto gây ra khi cải trang thành Soarina.

Những vết thương từng bị GM chữa lành không lý do, nay đều bị huỷ bỏ bởi hệ thống.

Mọi thứ… đã được trả lại đúng như ban đầu.

“Khí tức của GM đã biến mất rồi. Có lẽ… hắn đã không còn cách nào để can thiệp vào bên này nữa. Dù không thể tự tay xử lý hắn thì cũng hơi tiếc thật. Nhưng nếu hắn không chịu ló mặt xuống đây thì cũng đành chịu vậy.”

Erakino thở khò khè, từng nhịp từng nhịp như thể đang hấp hối.

Là vì cô là một phù thủy chăng?

Hay vì cô là một nhân vật quan trọng trong game?

Sức sống kỳ lạ nào đó vẫn còn níu giữ cô lại thế giới này. Nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu ánh lửa sinh mệnh ấy sắp lụi tàn rồi.

“Cô là một nhân vật trong TRPG. Mọi sức mạnh cô có đều dựa vào hệ thống này. Khi quyền GM bị tước bỏ, dù có toàn mạng đi chăng nữa thì cô cũng không thể sống tiếp được.”

Takuto cúi xuống nhìn cô, nói với giọng dửng dưng như đang giảng giải cho một kẻ ngây thơ.

Tất nhiên, Erakino không cần ai nói cũng hiểu điều đó.

Chính vì vậy, thay vì đáp lại, cô trừng mắt nhìn cậu với ánh căm hận ngút trời rồi rít lên lời nguyền rủa cuối cùng:

“Khốn nạn… chỉ biết dựa hơi người khác mà lên mặt! Ta mà có dịp, nhất định sẽ giết ngươi! Ta thề đấy!!”

Tưởng Takuto sẽ lại phớt lờ như mọi khi, nhưng cậu đột nhiên phá lên cười lớn.

“Ahahahahah! Cô đang nói cái gì vậy chứ? Ở đây, ai mà chẳng mượn sức từ đâu đó! Cả đám đều thế cả! Chẳng lẽ cô nghĩ mình là ngoại lệ? Đừng có giỡn! Chính cô là người đã dựa vào quyền GM để muốn làm gì thì làm mà!! Vậy mà còn bày đặt nói ai dựa hơi! Hahah, ahahahahaha!!”

Takuto ôm bụng cười như thể vừa xem xong một vở hài kịch hạng nhất.

Cảnh tượng ấy bất thường đến mức khiến cả đám thuộc hạ đang dõi theo cũng phải lạnh sống lưng.

“…Ờ, à… không phải chỗ để cười hả. Lỡ cười to quá rồi. Ta không giỏi mấy màn bi kịch này lắm.”

Nói đoạn, cậu gãi đầu ngượng nghịu, liếc nhìn đám thuộc hạ phía sau như thể đang dò thái độ.

Và trong lúc cả bọn còn đang rối rít cúi đầu không rõ vì sao, thì Atou bằng cách nào đó đã thoát khỏi tay chị em song sinh lặng lẽ bước tới gần.

“Takuto-sama…”

“Atou à… Ừm… phải rồi… ừm…”

“Takuto-sama?”

Cô gọi khẽ, ánh mắt không giấu được sự lo lắng khi thấy chủ nhân bỗng rơi vào trầm tư.

Atou thoáng bối rối, tự hỏi chẳng lẽ mình vừa làm gì khiến chủ nhân không hài lòng?

Nhưng rốt cuộc, suy nghĩ mà Takuto đang đắm chìm lại là chuyện… lạc quẻ hơn nhiều.

“Không, ta đang nghĩ… mình đã rất buồn khi bị cướp mất Atou, thế mà đến giờ vẫn chưa trả đũa được. Vậy là không công bằng, đúng không? Ta nên làm cho ra nhẽ chứ nhỉ?”

“…Hả? Trả… trả đũa á?”

“Đúng vậy.”

Takuto gật đầu dứt khoát rồi lại tiếp tục trầm ngâm.

Atou biết rõ chủ nhân mình là người như thế nào, tàn nhẫn, triệt để, không bao giờ khoan nhượng với kẻ địch.

Trong game ‘Eternal Nations’, cậu từng không ít lần nghiền nát hoàn toàn những kẻ dám lăng mạ, phá luật hay đơn giản là… cư xử tồi.

Erakino, dĩ nhiên, sẽ không ngồi yên nghe những lời ấy.

“Ai thèm quỳ xuống trước loại như ngươi hả, cái thằng ranh sống bám trong phòng! Biến mẹ về nhà mà vùi mặt vô ngực Atou đi cho đã đi, cái đồ——!”

Nhưng cô quên mất một điều.

Cô đang đối đầu với Ira Takuto.

“Hệ thống, cho hỏi: quyền GM hiện đang để trống, đúng không?”

“…Hả?”

=Thông báo kỹ thuật==========

Phiên chơi vẫn đang tiếp tục.

Game Master hiện chưa được thiết lập.

―――――――――――――――――

Câu trả lời từ hệ thống vang lên.

Khoảnh khắc đó, Atou cuối cùng cũng hiểu ra tất cả những gì Takuto làm từ nãy đến giờ đều chỉ để dẫn đến khoảnh khắc này.

Cứu cô chỉ là một phần.

Đúng, Takuto đã muốn cứu cô, không nghi ngờ gì.

Nhưng cậu không dừng lại ở đó.

Chưa bao giờ cậu dừng lại chỉ với một mục tiêu.

Kể cả dáng vẻ đăm chiêu lúc nãy, có khi cũng chỉ là màn dạo đầu để che giấu nước cờ tiếp theo.

“Vậy thì… ta có thể nhận lấy quyền đó, đúng không?”

Mọi thứ đều đã được sắp đặt, chuẩn bị kỹ lưỡng chỉ vì giây phút này.

Takuto, với giọng điệu rõ ràng hơn thường lệ, cất tiếng để tất cả cùng nghe thấy:

“Ta đã tuân thủ luật chơi từ đầu đến cuối. Thật ra thì số lần tung xúc xắc của ta hơi ít, nhưng ta chưa từng vi phạm quy tắc. Ta chơi công bằng, không gian lận, không phá game, không lăng mạ ai. Tóm lại, ta là một người chơi kiểu mẫu.”

Cậu tiếp tục nói, như thể đang giải thích với chính hệ thống.

Nhưng những ai hiểu rõ, sẽ biết đây là lời gửi đến Erakino, và cả Kuhara, nếu hắn vẫn còn đang dõi theo.

“Hệ thống, ta muốn đề xuất: bổ nhiệm Ira Takuto làm Game Master.”

=Thông báo kỹ thuật==========

Yêu cầu được chấp thuận.

Quyền hạn Game Master được trao cho Ira Takuto.

Xin chúc tân Game Master có một trải nghiệm chơi game tuyệt vời.

―――――――――――――――――

Và thế là trong thế giới của ‘Eternal Nations’, cũng như tại Elemental World, một người chơi khủng khiếp nhất đã chính thức bước lên vị trí Game Master.

“Erakino, đúng không? Giờ tới lượt cô đấy. Dù sao thì cũng trải qua nhiều chuyện rồi, nên mong được hợp tác nhé.”

Takuto mỉm cười.

Nhưng đó không phải là nụ cười ấm áp.

Nó trống rỗng, vô cảm, nhẹ bẫng như một cái tát vào linh hồn.

“Ta là kiểu người… luôn trả lại đầy đủ những gì mình đã nhận.”

“Đ-đừng mà——”

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn quản lý Erakino đã được khởi tạo lại.

Chuyển sang quyền hạn quản lý của GM mới: Ira Takuto.

―――――――――――――――――

Và rồi ngay sau khi tự nhận mình là kẻ công minh, mẫu mực, Takuto không hề do dự mà phô trương quyền năng 《Xét Định》 một cách vô tội vạ…

Đột nhiên.

=■■■■■============

Kẻ tốt số đoạt lấy quyền năng của Thần là vi phạm quy định.

Phán địnn: Giáng Thần Phạt.

―――――――――――――――――

Thế giới như đông cứng lại.

Một luồng sức mạnh lạ lẫm bao phủ lấy Takuto, vang vọng tận sâu trong linh hồn như một hồi chuông cảnh báo khẩn thiết.

Cậu hiểu rằng mình vừa đặt chân vào vùng cấm không nên xâm phạm, và vội vàng tìm cách xoay sở.

=■■■■■============

Yo-shaku ′ reda so reda ? unkan ↓ dōtei ↓ tō i chōga ☆ unkyo ko kyū r kema a reda suke

Từ chối

―――――――――――――――――

Chát!

Một âm thanh nổ vang, tựa sự va chạm giữa hai thế giới không cùng tầng thứ.

Và rồi… thời gian lại bắt đầu trôi.

「Guh… Chết tiệt…」

Takuto khẽ nghiến răng.

Cậu không thể nắm bắt được toàn bộ diễn biến, nhưng cũng đủ nhận ra mình vừa trải qua một trận đấu ở cấp độ cao hơn bản thân rất nhiều.

Hiểu được mình đã đứng rất gần vực thẳm, cậu khẽ bặm môi.

「Gọi hệ thống. Ta muốn xác nhận tình hình.」

Thế nhưng, hệ thống vốn luôn phản hồi trong tâm trí cậu giờ lại hoàn toàn im lặng.

Không một lời, không một thông báo.

Sự im lặng ấy chính là câu trả lời.

「…Ra vậy. Vượt giới hạn thật rồi.」

Takuto thở ra một hơi nặng nề, trong lòng biết rõ đã đến lúc phải thay đổi kế hoạch.

Cậu đã toan tính lạm dụng hệ thống như một công cụ phục vụ cho mục đích riêng.

Nhưng có vẻ như cậu đã đi quá xa, hơn cả Keiji từng làm.

Và kết quả là:

Thất bại.

Dù vậy, cậu vẫn hoàn thành mục tiêu quan trọng nhất:

Giải cứu Atou.

Hơn nữa, cậu cũng thu thập được không ít thông tin về những thế lực kỳ dị đang vận hành trong thế giới này.

Nếu đánh giá khách quan thì đây vẫn là một kết quả chấp nhận được.

「Vậy thì… cái này không cần nữa rồi.」

Takuto móc ra từ áo choàng một khẩu súng lục kiểu revolver với kích cỡ lớn đến mức con người bình thường không thể nào cầm nổi.

Và cậu không do dự, chĩa thẳng họng súng về phía Erakino.

「Erakino!!」

「Không được! Đừng lại gần, Soarina-chan!!」

Soarina, kiệt sức đến cực hạn, cố gắng hét lên để ngăn cản bạn mình.

Nhưng cô đã tiêu hao quá nhiều linh lực cho những phép màu liên tục, tinh thần cũng cạn kiệt sau cuộc chiến với ác quỷ, giờ đây chỉ có thể dựa vào cây trượng thánh để cố gắng gượng đứng.

「Chạy đi… Con quái vật này cô không đấu lại được đâu. Nếu cô lại gần, chắc chắn cũng sẽ bị giết mất. Mau chạy đi.」

Erakino mỉm cười yếu ớt với Soarina.

Nụ cười ấy, dù mang đầy vẻ cam chịu, vẫn ánh lên chút dịu dàng.

Cô biết mình đã thua.

Biết rằng, khi GM không còn hiện diện, thì như lời Takuto nói, cục diện này không thể đảo ngược nữa.

Và nếu để hắn thong thả thêm, có khi hắn sẽ lại nghĩ ra chiêu trò gì đó còn quái ác hơn để giày vò họ.

Vậy nên, ít nhất… Soarina phải sống sót.

「Lạ thật… Trò chơi đã được quay ngược rồi mà sao 'Hấp Hồn’ của Soarina vẫn còn tác dụng nhỉ? Có lẽ là có một dạng luật ngầm nào đó đang tồn tại chăng?」

Takuto lại trầm ngâm, không phải vì tiếc nuối hay thương xót.

Mà là vì hứng thú, như một nhà khoa học đang quan sát vật thí nghiệm.

Theo lý thuyết, tất cả những hiệu ứng có lợi từ phía họ đều đã bị hệ thống xóa bỏ.

Thì kỹ năng 'Hấp Hồn’ bản chất là dạng tẩy não của Erakino cũng đáng lý phải biến mất.

Thế nhưng… nó vẫn còn.

Tình bạn giữa các cô gái ấy vẫn chưa biến mất.

Điều đó khiến Takuto không thể không đặt nghi vấn.

「Cả Atou nữa…」

Cậu lẩm bẩm, lần này là hướng về người hầu trung thành của mình.

「Lúc định giết Erakino, em cũng hơi do dự đúng không? Tại sao?」

Atou, người lẽ ra phải nổi giận và ra tay không chút nương tình sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của địch lại im lặng chờ lệnh, không hành động gì.

Cậu hiểu rõ lòng trung thành của cô.

Vì vậy, sự do dự ấy mới khiến cậu không khỏi thấy lạ.

「Ể!? Ờ… không phải đâu ạ! Em là tôi tớ trung thành của ngài mà! Không, không đời nào em lại…」

「Thật không đó? Nhìn gian lắm nha~」

Takuto cười nửa miệng, giọng trêu chọc.

Atou thì luống cuống thấy rõ.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại rối bời đến vậy.

Dù đã trở lại dưới trướng Takuto, nhưng phần cảm xúc dành cho nhóm Erakino vẫn còn đâu đó trong tim.

Và chính điều đó mới là vấn đề.

Vì khi cảm xúc chưa biến mất, thì mệnh lệnh giết người dù có thể tuân theo vẫn sẽ để lại vết xước trong lòng.

「――Là… tình cảm.」

Người cất lời đáp thay Atou lại là một người hoàn toàn ngoài dự đoán.

Soarina, Thánh nữ Hoa Táng.

「Gì cơ?」

Takuto hơi cau mày, khó chịu ra mặt.

Soarina đã đến bên Erakino từ lúc nào không rõ.

Cô nâng người bạn mình dậy, ánh mắt kiên định hướng về phía Takuto, như muốn nói rằng dù yếu ớt, cô vẫn còn điều nhất định phải truyền đạt.

「Cho dù các người có nắm trong tay sức mạnh lớn đến đâu, có những thứ không bao giờ bị khuất phục. Tình cảm con người một khi đã nảy sinh thì không thể bị phá vỡ. Cũng giống như Atou, dù đã là thuộc hạ của ngươi, nhưng vẫn từng xem chúng ta là bạn. Tình yêu thương tồn tại trong mỗi sinh linh là bất diệt.」

Takuto khẽ nhăn mặt.

Nhưng cậu không ngắt lời.

Dù không hứng thú, cậu vẫn lắng nghe.

「Soarina-chan…」

「Chính Erakino đã cứu ta. Sự tươi sáng của cô ấy khiến ta có đủ dũng khí để đứng dậy. Chính vì có cô ấy, ta mới nhớ được cảm giác được sống theo ý mình… và thật lòng muốn thay đổi đất nước này. Dù có bị ảnh hưởng bởi bất cứ năng lực nào, ta vẫn tin điều đó là thật. Cho nên—」

Tuy nhiên, bản chất của Takuto là một kẻ thiếu kiên nhẫn.

「Cho nên thôi lảm nhảm tự sự đi.」

Cậu cắt ngang một cách phũ phàng.

Vì hơn hết, cậu chưa từng là người có hứng thú với nội tâm người khác.

「Gahah!!」

「ERAKINO!!」

Một tiếng nổ chát chúa vang lên như thuốc súng vừa bị kích hoạt.

Phát đạn gầm lên, xuyên thẳng vào tim của Erakino.

Sinh mệnh vốn đã cạn kiệt lập tức bị xóa sổ, kết thúc cuộc đời của một phù thủy nơi đây.

“...Soarina... chạy đi. Dù chỉ mình cô... cũng phải sống...”

“Erakino! Erakino! Sao lại thế này, tại sao lại thành ra thế này! Aah...!”

Gắng gượng rút ra chút sức lực cuối cùng, Erakino thều thào lời vĩnh biệt với người bạn thân yêu.

Soarina ôm lấy cơ thể đang tàn lụi trong vòng tay mình, nước mắt tuôn lã chã như vỡ bờ, vừa khóc nấc vừa gọi tên bạn mình trong tuyệt vọng.

“Yêu thương, cảm xúc... những thứ cao siêu kiểu đó, ta chẳng hiểu nổi. Giờ thì ta mệt rồi, để khi khác ta nghĩ tiếp vậy.”

Nhìn hình ảnh vị Thánh nữ gục khóc ấy, Takuto vẫn thản nhiên thốt lên như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.