Đó là một cảnh tượng dị thường.
Ira Takuto, kẻ ai cũng ngỡ chỉ đơn độc xâm nhập vào đất nước này, một mình khiêu chiến tất cả, lại bất ngờ hóa thành một thứ khác.
Và ngay khoảnh khắc hắn thi triển năng lực nào đó thì lũ tay sai của bóng tối lập tức tràn ra như thể chực chờ sẵn.
Chúng không hề có động tác xuất hiện nào rõ rệt.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cặp song sinh vừa xuất hiện cuối cùng, người ta đã nhận ra ngay chúng là mối hiểm họa mang tính hủy diệt.
Dù sao đi nữa, các Thánh Kỵ Binh, những người mang trên mình phúc lành của thần, chỉ cần liếc mắt cũng đã thấy rõ bản chất của chúng.
"Phù thủy! PHÙ THỦY XUẤT HIỆN—gahh!!"
Một âm thanh ghê rợn vang lên, như thể màng nhĩ bị xé toạc. Kèm theo đó là cảnh đầu một Thánh Kỵ Binh vỡ nát như trái lựu chín, máu thịt tung tóe.
Một trong hai bé gái song sinh, tay cầm khẩu súng lục đang bốc khói, mỉm cười duyên dáng như thiên thần.
"Mục tiêu là—?"
"Cứ bắn bừa hết! Cái gì động đậy thì bắn hết cho ta!"
"Hyahha! Chạy đâu cho thoát~~!"
Cặp chị em Elfur nâng thứ vũ khí quá khổ, rõ ràng vượt quá sức vóc của mình.
Những ống kim loại to như bắp tay được bó lại thành chùm, nối liền với cái ba lô sắt rền rĩ sau lưng.
Thứ vũ khí ấy ở Thần quốc được gọi là “minigun” giờ đây đang từ từ xoay tròn nòng súng, chuẩn bị làm đúng lý do tồn tại của nó:
Gieo rắc cái chết.
"Không được! Mau tránh ra!"
Atou kêu lên cảnh báo.
Nhưng đã quá muộn để cứu các Thánh Kỵ Binh.
““Bắnnnnn!!””
"Guah!!"
"Gaah!!"
"Hiih!!"
Cảnh tượng sau đó chẳng khác gì địa ngục.
Chiếc minigun, trong tay cặp song sinh mang sức mạnh anh hùng, quay cuồng điên loạn như một con quái vật gầm rống.
Từng cơn đạn tuôn ra xối xả như mưa máu, không phân biệt bạn thù, chỉ biết tàn sát mọi sinh vật lọt vào tầm ngắm.
Sự bất hạnh của các Thánh Kỵ Binh là họ không hề biết tính năng của loại vũ khí này.
Những ai dính đạn đều gục ngã, nhiều người thiệt mạng ngay lập tức, kẻ may mắn thoát chết cũng trọng thương không thể tiếp tục chiến đấu.
Dưới cơn mưa tử thần ấy, điều duy nhất các Thánh Kỵ Binh có thể làm là cố bảo vệ lấy mạng mình.
"Đội hình tản ra! Mỗi người tập trung khống chế một mục tiêu!"
Giọng hét ra lệnh vang lên giữa tiếng súng là Gia, tên ám sát thủ với khẩu súng trường khổng lồ vác trên vai, vừa bước vào chiến trường với sát khí ngùn ngụt.
Ngay sau đó, toàn đội lính tản ra khắp chiến tuyến.
Atou định tung xúc tu tấn công, nhưng như thể đã được tính trước, Gia và mấy tên Dark Elf đồng loạt nã đạn ép cô phải thủ thế.
"Khốn thật! Không ngờ chúng còn có thứ này! ――Thiếu người rồi!"
"Ta không nghĩ có ngày phải bước chân đến nơi này… nhưng để chuộc lại sai lầm trước, lão phu sẽ dốc sức! ――《Phá diệt đại địa》!"
Ở phía sau, lão Mortar nhanh chóng dựng lên ma pháp quân sự rồi thi triển tức thì.
Chỉ trong chớp mắt.
Mặt đất rữa nát.
Không khí nhuốm độc.
Vùng đất mất đi thần quang giờ đây như một địa ngục thực sự, lan tỏa khí tức băng giá làm đóng băng cả linh hồn.
"Kh—! Đây là…!"
"Ma pháp suy giảm sức mạnh các sinh vật hệ Thánh! Chiến lực của ta sẽ tụt mạnh!"
Dark Elf, côn trùng dị dạng, những sinh vật quái đản đội lốt người, tất cả đều bừng sáng lên trong luồng khí đen độc hại ấy.
Trong khi đó, quân đội ánh sáng thì gần như bị nghiền nát sau đòn công kích đầu tiên.
Atou, người biết rõ uy lực vũ khí đối phương, dù đang hứng phần lớn hỏa lực cũng gắng hết sức bảo vệ đồng đội.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô buộc phải vừa chống đỡ mưa đạn, vừa bảo vệ những người yếu như Soarina hay Fenneh đang bị thương.
Chưa kể, "Phâ diệt đại địa” khiến sức mạnh của họ bị suy yếu nghiêm trọng.
Đó chẳng khác gì trói tay Atou giữa chiến trường, đồng nghĩa với việc cán cân lực lượng nghiêng hẳn về phía địch.
Và một khi Atou không thể dốc toàn lực chiến đấu, tình hình của phía Renea sẽ lập tức trở nên tuyệt vọng.
"Vậy thì… bữa tiệc bắt đầu thôi. Một bữa tiệc… rất tuyệt vời."
=Thông báo hệ thống=============
《Toàn trùng nữ vương Isla》 đã xuất hiện trên thế giới.
Toàn bộ đơn vị côn trùng tồn tại trong thế giới này nhận được hiệu ứng tăng +2 công.
―――――――――――――――――
Trước mắt họ là một sinh vật quái dị ghê tởm, đứng sừng sững.
Thứ hình thù như không thuộc về thế giới này, một Nữ vương côn trùng khổng lồ với giọng nói đẹp đến rợn người, đã ra hiệu khai chiến.
"THÁNH KỴ BINH ĐOÀN, TIẾN LÊN! DIỆT TRỪ KẺ THÙ CỦA THẦN!"
"““Lạy Thần Linh tối cao! Xin hãy ban cho con quyền năng để tiêu diệt tận gốc cái ác!!”””
Với mệnh lệnh của Fjord, những Thánh Kỵ Binh còn sống sót đồng loạt xông lên.
Từng người là kỵ binh bất khả chiến bại.
Một nhóm có thể thay thế cả đoàn quân.
Những thanh thánh kiếm, rèn luyện để tiêu diệt tà ác, giờ đây được rút ra.
"Tiến lên đi, các con yêu quý của ta. Tiêu diệt kẻ thù của Mynoghra."
"Cảm giác lẫn lộn thật… nhưng vì đức vua, con sẽ cố hết sức!"
"Tụi mình cố lên nào, ÔHHHH!"
"““GIGIGYEEE!!”””
Đối đầu với họ là thế lực tà ác hùng mạnh của Mynoghra.
Dẫn đầu là cặp Phù thủy Hối hận, cùng đám Côn trùng chân dài được cường hóa sức công, lũ Brain Eater mang kỹ năng đặc trị chủng người.
Hai bên có thể chỉ là những đội hình quy mô nhỏ vài trăm người, nhưng nếu xét đến năng lực bên trong, thì cuộc chiến này chẳng khác nào hai vạn đại quân giao tranh.
"Khốn nạn! Bọn ngươi là lũ khốn nạn!!"
Tiếng gào giận dữ của Erakino vang lên.
Atou thì nghiến răng chống chọi cơn mưa đạn như muốn xé da xé thịt.
Bản thân những viên đạn ấy không hề gì với cô.
Nhưng cô không thể nào bỏ mặc đồng đội phía sau.
Atou, sau khi bị Erakino "Hấp Hồn”, đã bị viết lại bản chất, trở thành đồng minh của thế lực TRPG.
Chính cái “ý thức đồng đội” bị viết lại ấy giờ đang đẩy cô và mọi người vào chốn tuyệt vọng.
"Không ổn rồi! Lũ Dark Elf kìa!"
"Khốn kiếp! Chúng nó phóng hỏa cả thành phố!"
Một Thánh Kỵ Binh phát hiện ra, gào lên đầy tuyệt vọng.
Ngọn lửa bắt đầu bốc lên từ khắp nơi trong thành phố.
Lũ Dark Elf tản ra lúc nãy giờ bắt đầu phá hoại.
Với một thành phố có nhiều công trình gỗ san sát như thế này, nếu để cháy lan, hậu quả sẽ là thảm họa không thể cứu vãn.
Nếu không xử lý ngay, ngọn lửa ấy sẽ bùng phát thành một trận hỏa hoạn khủng khiếp, thiêu rụi toàn bộ thành phố.
Dân chúng, nhận ra tình hình bất thường, đã bắt đầu chen chúc nhau tháo chạy.
Trong khi đó, những người thường là tuyến đầu xử lý khủng hoảng, các Thánh Kỵ Binh lại đang phải liều mạng chiến đấu.
Sự sụp đổ của thành phố, có thể nói, đã gần như không thể tránh khỏi.
"Khốn thật! Nếu cứ thế này thì...! Các Thánh Kỵ Binh! Hãy liều mạng bảo vệ các Thánh nữ và Erakino! Ta sẽ xoay chuyển tình thế!!"
Chỉ một số ít có thể đáp lại lời kêu gọi ấy.
Nhưng may thay, những Thánh Kỵ Binh cấp cao, người đáng tin cậy nhất, đã kịp thời có mặt.
Với thân thể cường tráng được rèn luyện đến cực hạn, họ bế Erakino và những người bị thương lui về nơi tránh được tầm bắn.
Nhìn thấy tia hi vọng le lói, Atou siết chặt chân, chuẩn bị phản công.
Chỉ cần một cú nhảy, áp sát kẻ địch, thì với nguy cơ bắn nhầm, đối phương sẽ không dám tấn công bừa bãi.
Nếu phá nát từ bên trong, tình thế có thể đảo ngược.
Cô lập tức vạch ra chiến lược trong đầu.
Thế nhưng…
“Không lẽ ngài quên bọn thần rồi sao?”
"Thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải chiến đấu với ngài, Atou-san ạ.”
Kẻ không cho phép cuộc phản công ấy xảy ra chính là chị em Elfur.
Hai cô gái đã vứt bỏ khẩu minigun hết đạn sang một bên, rút ra vũ khí Ma Vương của riêng mình.
Từng bước tiến tới Atou với khí thế rợn người, chẳng hề giống một thiếu nữ bình thường.
“Khốn kiếp! Lắm trò thật đấy! Nhưng hai đứa đến không đúng lúc rồi! Bây giờ là giữa ban ngày! Mặt trời vẫn còn cao, chẳng có ánh trăng nào đâu mà tụi em lấy sức mạnh! Với điều kiện hiện tại, các em không thể phát huy được gì đâu!”
Lời tuyên bố đó được thốt ra khi Atou dễ dàng né tránh những đòn tấn công của hai cô bé.
Bởi họ là những mụ phù thủy được sinh ra từ bi kịch dưới ánh trăng.
Sức mạnh và cơn điên của họ chỉ bộc lộ tối đa khi trăng tròn lên đỉnh đầu.
Trong thời khắc trái ngược thế này, họ chỉ là những chiến binh mạnh hơn trung bình đôi chút mà thôi.
Tuy nhiên... liệu Ira Takuto thật sự không lường trước điều đó?
"Cô thật sự nghĩ vậy sao, Atou-chan?”
“Cái gì—?”
Một con côn trùng dị dạng, mặt đen kịt như bị bôi mực, cất tiếng bằng giọng nói thanh nhã của một quý cô.
Atou thoáng nhíu mày, nhưng dù cô có trực giác và tài năng xuất chúng đến đâu trong chiến đấu, thì điều sắp xảy ra là thứ nằm ngoài dự đoán của cô.
“Ta là Mặt Trăng. Là cột mốc u ám treo lơ lửng nơi đêm trời tịch mịch—”
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới chìm vào bóng đêm.
Một vầng trăng tròn khổng lồ hiện lên rực rỡ trên bầu trời, nhìn xuống thế gian như thể đang phán xét.
“Không thể nào!!”
Đêm trăng tròn đã được tái hiện ngay giữa ban ngày.
Thứ tà thần có thể trở thành bất cứ ai, cuối cùng đã giả lập cả hiện tượng của thế giới.
““Ahahahahahahahahahahaha!!!””
Tiếng cười đôi vang vọng, như báo hiệu rằng hai phù thủy sinh ra từ hối hận cuối cùng đã tỉnh khỏi giấc ngủ dài của lý trí, và chuẩn bị gieo rắc cơn điên loạn điên cuồng khắp nơi.
“Lại nữa rồi! Lại có kẻ đến cướp đi hạnh phúc của Caria và chị gái! Rõ ràng là vậy rồi! Thế giới ghét tụi mình! Rất ghét luôn!!”
“Kusukusu… ngốc thật. Nếu không cãi nhau, chỉ cần sống yên ổn thôi thì mọi chuyện đã khác rồi. Không ai cần phải mất mát cả…”
“《Truyền Nhiễm Dịch Bệnh》.”
“《Truyền Nhiễm Thiểu năng》.”
Hai trong số những năng lực ghê tởm và tàn độc nhất được tung ra với công suất tối đa.
Dù về mặt lý thuyết có thể kháng lại bằng chỉ số cơ bản, nhưng đó vẫn là năng lực của phù thủy và lần này là cả hai cùng lúc.
Đa số các Thánh Kỵ Binh chỉ còn biết gồng mình chịu đựng, cố không quên đi lý tưởng, trong khi cơ thể họ dần mục rữa bởi cơn bệnh tà ác.
“Gừ… c-cái gì thế này!? Không thể như vậy được!!”
Fjold hét lên, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Khoảng vài trăm Thánh Kỵ Binh mà ông mang theo tới đây, tuy thực lực và đẳng cấp khác nhau, nhưng tất cả đều là những kỵ binh tinh nhuệ.
Thế mà giờ đây, những thanh thánh kiếm, lá chắn ánh sáng bảo vệ dân lành lại phải quỳ gối trước sự hung tàn này.
“KHỐN KIẾP! LŨ KHỐN NẠN, ĐỪNG CÓ MÀ LÀM TỚI!!”
“Không thể để các ngươi muốn làm gì thì làm!”
Erakino và Soarina đồng loạt xông lên.
Có lẽ cuối cùng họ đã ổn định lại đội hình, hoặc không thể chịu đựng được tình thế bị dồn ép đến nghẹt thở.
Nhưng—
Ngọn lửa của Soarina bị Mearia xóa sạch khỏi trí nhớ.
Còn cú vung vuốt của Erakino thì bị Caria làm cho cánh tay cô rụng rời thảm hại.
“Nè nè, Atou-san, tính sao đây? Cứ thế này là bạn bè quý giá của ngài sẽ chết hết đấy. Buồn lắm đúng không? Đau lắm đúng không? Không muốn sống nữa luôn đúng không!? Vậy thì quên hết đi! Quên sạch mọi thứ luôn!!”
“Dù Atou-san có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng không thể ngăn nổi cả hai tụi thần đâu. Nói thật, tụi thần còn việc phải làm, nên mấy kẻ vô dụng ăn bám thì im miệng lại một lúc đi là vừa.”
Hai cô bé vừa đẩy lùi Erakino và Soarina, vừa thản nhiên gia tăng áp lực.
Dĩ nhiên Atou không ngừng phản kích bằng xúc tu, nhưng đêm tối và những đợt tấn công từ lũ quái như chân dài và Brain Eater khiến cô không thể tiếp cận hai người họ.
Trong khi ấy, hai cô gái mang trong mình cả phẩm chất của anh hùng lẫn dũng giả, lại đang hành động như thứ tà ác còn tệ hơn cả ác quỷ.
“Cho cả thành phố thối rữa đi.”
“Cho cả thành phố lãng quên đi.”
“Không lẽ…!? Họ định mở rộng phạm vi kỹ năng ra toàn bộ khu vực thành phố sao!?”
Tiếng thốt lên đầy kinh hoàng ấy, chẳng khác gì lời thừa nhận của một kẻ bất lực.
Năng lượng vô hình, tựa như tấm màn mỏng, lan rộng khắp thành phố và bắt đầu nuốt chửng dân lành.
Thực chất, mục tiêu của họ chưa từng là đánh bại Atou.
Mục đích thật sự… là gieo rắc dịch bệnh và sự lãng quên lên cư dân thành phố.
Không giết chết, nhưng khiến họ bệnh tật đến mức cần được chăm sóc liên tục.
Và đồng thời xóa bỏ lòng tin của họ với Thần mà họ từng tôn thờ.
Hai kẻ được Ira Takuto triệu hồi, sứ mệnh thật sự của họ chính là… đẩy nơi này thành địa ngục trần gian.
“Hohho, bọn Gia làm tốt đấy chứ nhỉ.”
Phía sau, lão già Mortar lặng lẽ phát lệnh cho đám quái.
Vì chị em Elfur đã chuyển mục tiêu về phía dân chúng, Soarina lại một lần nữa cố sử dụng hỏa thuật để đánh phá địch.
Lần này, cô không nhắm vào hai chị em nữa, mà nhắm vào kẻ chỉ huy, gã pháp sư Dark Elf đằng sau hậu tuyến.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Kẻ đáng lẽ là mục tiêu ấy đã ẩn mình vào màn đêm từ bao giờ, biến mất hoàn toàn.
Dù ánh trăng và lửa cháy bao trùm thành phố khiến tầm nhìn vẫn rõ, nhưng với một người chưa quen tác chiến trong đêm như Soarina, việc tìm ra tên lão già ấy, người làm chủ vùng bóng tối là điều không tưởng.
“Gừh… chết tiệt! Đồ khốn!!”
“—Hả!? C-cô sao rồi, Erakino!? Có bị thương… Không thể nào…!”
Cánh tay rữa nát, máu chảy từng dòng từ vai xuống, tình trạng thê thảm của Erakino khiến Soarina phải thét lên kinh hãi.
Dù vẫn còn tỉnh táo, nhưng sắc mặt cô đã trắng bệch.
Với sức sống siêu nhiên của một mụ phù thủy, cô vẫn cầm cự được, nhưng rõ ràng là nếu không được chữa trị sớm thì sẽ rất nguy hiểm.
Và trong tình thế hiện tại, người duy nhất có thể chữa trị là GM vẫn im lặng không lên tiếng.
Việc bọn chúng chuyển sang tấn công thành phố là minh chứng cho sự nhàn nhã và tự tin của chúng.
Ngay cả khi đã ngăn chặn được Thánh nữ và Phù thủy, chúng vẫn đủ thảnh thơi để reo rắc tuyệt vọng.
Chẳng mấy chốc, năng lực của hai chị em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Và sau đó, sẽ là màn tàn sát đến từ Ira Takuto.
Khi quyền năng của GM bị phong tỏa, đội Thánh Kỵ Binh bị tiêu diệt gần hết, thì lực lượng còn lại của họ chỉ còn duy nhất Atou.
Erakino, do bản chất mà sinh ra, chỉ có thể phát huy sức mạnh khi được GM hỗ trợ.
Phép màu của Soarina thì hoàn toàn bị Fremaine phong ấn.
Fenneh đã rời khỏi chiến tuyến vì bị thương, mà cho dù có lành lặn thì năng lực của cô cũng chẳng đủ để trông mong.
Và quan trọng hơn cả là Ira Takuto không phải là kẻ mà một mình Atou có thể đương đầu.
“Khốn thật… cứu với… Master…”
“Erakino, tỉnh lại! Có ai đó không?! Mau đưa cô ấy lùi lại phía sau!”
Không ai đáp lại lời của Soarina.
Phần lớn đã bị lột da bởi những con quái hình nhân không rõ nguồn gốc, hoặc bị những sinh vật giống kiến gớm ghiếc xé xác.
Atou vẫn đang gồng mình hứng chịu cơn mưa đạn.
Fenneh đã rút khỏi chiến đấu.
Và bản thân Soarina thì chẳng có sức lực hay kế sách nào để xoay chuyển tình thế.
Tuyệt vọng trùm lấy lòng cô.
Cô đã nghĩ đến đường cùng… thì một giọng nói vang lên.
“Tên ta là… Kuhara.”
Erakino, người đang đứng giữa lằn ranh sinh tử lại cất lên một giọng nam, hoàn toàn không ăn nhập gì với cô.
“Ta tên đầy đủ là Kuhara Keiji. Có lẽ nên nói là ‘rất vui được gặp’ nhỉ?”
Dù máu vẫn nhỏ giọt xuống đất, Erakino nói tiếp như thể chẳng bận tâm đến chuyện ấy.
Nhưng điều lạ lùng là, từng câu từng chữ cô nói ra đều không giống cô một chút nào.
Cô mang theo bầu không khí như thể là… một con người hoàn toàn khác.
Ngay khoảnh khắc đó, Soarina hiểu chuyện gì đang xảy ra.
GM đã đánh cược.
Để xoay chuyển tình thế, hắn đã mượn chính miệng của Erakino để can thiệp từ một nơi khác.
“Cha ta từng nói… làm đàn ông thì trong đời phải có lúc dám chơi một ván thật lớn. Và có vẻ… thời khắc đó đã đến với ta rồi.”
Lúc ấy, trời đã hửng sáng.
Ira Takuto đứng lặng lẽ giữa chiến trường.
Cơ thể hắn chìm trong màu đen tuyền, nhưng ánh nhìn của hắn lại dừng thẳng vào Erakino.
Không, chính xác hơn là vào Kuhara đang ẩn mình sau cô.
“Ira Takuto, phải không? Nghe nói cậu rất giỏi trò chơi này nhỉ. Còn ta thì chưa từng đụng đến game bao giờ. Nhưng đánh bạc thì… ta khá rành đấy. À, nhưng mà, chỉ rành thôi, chứ chẳng giỏi.”
Takuto vẫn im lặng.
Khuôn mặt hắn không để lộ cảm xúc gì, chỉ thấy một khoảng tối sâu thẳm như vực thẳm không đáy.
“Cả đời ta chỉ toàn thua. Ngay cả lần cuối cùng trước khi chết, ta cũng thua sạch sẽ ở một sòng bạc phi pháp do bọn xã hội đen mở. Rồi sau đó, cứ thua mãi… và bây giờ, có vẻ ta lại sắp thua cậu.”
Ánh sáng trong mắt Erakino tắt lịm.
Máu từ vai cô cũng không còn tuôn ra nữa.
Cô đã chết.
Nhưng GM vẫn tiếp tục nói bằng miệng cô, truyền đạt quyết tâm và ý chí của mình.
“Nhưng mà… ta không định để mọi thứ kết thúc tại đây! Ta có lý do để tiếp tục! Ta muốn thắng trong trò chơi này! Ta muốn thực hiện giấc mơ của mình! Cho nên này, Ira Takuto…”
Một khoảng lặng bao trùm chiến trường.
Không ai ra lệnh, nhưng cả hai phe đều tự động dừng lại, dõi theo tình hình như thể biết rằng đây mới là trận chiến thực sự định đoạt tất cả.
“Thử chơi một ván đi. Nếu cậu có thể giết ta bằng lời nguyền của cậu thì giết ngay bây giờ đi!”
“…Ờ, tốt cho ngươi đấy. Vì thứ ma pháp đó… không tồn tại.”
Takuto trả lời sau một thoáng im lặng.
Có lẽ vì không quen nói chuyện, hoặc vì một lý do nào đó.
Dù sao thì… trong lời đáp ấy, có chút dao động.
“Haha… hahahahhaha…”
Tiếng cười khô khốc của GM vang lên.
Đó là tiếng cười mang theo cả xúc động lẫn nhẹ nhõm.
Sau một hồi cười, GM ngước lên nhìn trời, ánh mắt như ngẫm ngợi.
“Suốt cuộc đời ta toàn thua. Làm gì cũng thất bại, rồi chẳng hiểu sao lại bị cuốn vào chuyện điên rồ này.”
Ở một nơi nào đó không thuộc thế giới này.
Trong một căn phòng tối chỉ có chiếc bàn, ghế và cái TV cũ…
Kuhara gào lên tất cả nỗi lòng.
“Nhưng ta vẫn còn lòng tự trọng! Ta đã thề, nếu được làm lại, ta sẽ không sống hèn nữa! Ta sẽ vùng vẫy đến cùng! Ta đã quyết từ cái ngày mình chết rồi!!”
=GM:Thông báo hệ thống===========
Quyền hạn GM được kích hoạt.
Tất cả trận chiến phải dừng lại.
―――――――――――――――――
“Ta thắng rồi! Ta đã thắng trong ván cược này!!”
=GM:Thông báo hệ thống===========
Quyền hạn GM được kích hoạt.
Bài trừ toàn bộ quân đội Mynoghra.
Phục hồi và hồi sinh hoàn toàn thế lực Thần quang quốc Renea.
Bài trừ mọi ảnh hưởng tiêu cực quanh Thần quang quốc Rennea.
―――――――――――――――――
Những kẻ đã ngã xuống đứng dậy một lần nữa.
Ánh sáng trở lại với thần quốc.
Lũ quái vật và Dark Elf đông đúc như lũ kiến, giờ đã tan biến không dấu vết.
Sự yên bình năm xưa dần trở về.
=Thông báo kỹ thuật==========
Tất cả tiến trình đã được xử lý.
Việc xóa người chơi vượt quá quyền hạn của GM, nên đã được bỏ qua.
―――――――――――――――――
“…Phiền thật. Nhưng nếu là thế này thì sao?”
=GM:Thông báo hệ thống===========
Quyền hạn GM được kích hoạt.
Phong ấn toàn bộ năng lực của Ira Takuto với tư cách là ‘Tà Thần Vô Danh’.
―――――――――――――――――
“Có vẻ… chuyện này giờ đã ổn.”
Khi Takuto tỉnh lại, hắn thấy mình đang đứng đơn độc trên lễ đài của giáo hội, bị bao vây bởi vô số Thánh kỵ binh.
Và như thế, hắn đã mất tất cả.
Bạn bè.
Thuộc hạ.
Năng lực.
Mọi thứ… đều biến mất.
“Dù có thua bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần thắng lớn một lần là đủ gỡ lại tất cả. Đó chính là cái hay của cờ bạc. Đúng là nhờ ơn Thần Xí Ngầu đấy nhỉ.”
Trận chiến kết thúc tại đây.
Kuhara dõng dạc tuyên bố:
Hắn đã thắng cược, và tự mình mở ra vận mệnh mới.
Kết cục diễn ra dễ dàng đến bất ngờ.
Bởi chính lựa chọn của hắn mới là chìa khóa quyết định tất cả.
Ira Takuto, kẻ chỉ biết buông lời phét lác và dọa nạt rốt cuộc chẳng khác gì một kẻ mạo danh, thậm chí chưa đủ tư cách làm một tên lừa đảo đúng nghĩa.
Đó là bản chất thật sự đã bị bóc trần.
“Giờ thì cậu không còn đường thắng nào nữa. Trò chơi kết thúc rồi, Ira Takuto.”
Thánh nữ của Renea, các Thánh Kỵ Binh, và cả mụ phù thủy mà hắn từng yêu, tất cả đang nhìn hắn.
Trước bao ánh mắt ấy, phán quyết thua cuộc được tuyên ra một cách lạnh lùng, không chút nhân nhượng.
Takuto, giờ chỉ còn lại một mình, chẳng thể làm gì ngoài sững sờ, bàng hoàng trước sự thật quá rõ ràng ấy.