"――Giờ hãy nói về một tương lai đáng lẽ đã có thể xảy ra."
Mặt trời chiều nhuộm đỏ cả thế giới, như báo hiệu hồi kết của cuộc chiến.
Thắng bại đã phân, không có phép màu nào xảy ra cả.
Một kết cục hiển nhiên đã giáng xuống Thánh Kỵ Binh Ronius.
"Nếu như lúc đó ngươi nghe lời của Thánh Kỵ Binh Verdel—kẻ đang chết thảm nằm đó—thì tương lai đó đã là của ngươi."
Atou vừa nói vừa treo Ronius lơ lửng bằng xúc tu, toàn thân hắn bê bết thương tích.
Giờ đây hắn đã chẳng còn sức chống cự.
Bị kiếm thuật của Verdel hành hạ đến tan nát, chiến ý và tinh thần hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
Atou bắt đầu kể.
Bình thản.
Mặc cho bổn phận là giết kẻ địch ngay lập tức, nàng vẫn nói.
Như thể phải nói, không nói ra thì không được.
"Nếu lúc đó ngươi dù không hoàn toàn đồng ý nhưng vẫn chấp nhận quyết định của Verdel… thì ngươi đã được trở về quê hương một cách an toàn. Làm báo cáo như bình thường—tuy có thể bị đánh giá thấp đôi chút—nhưng vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà. Chào đón ngươi là người vợ thân yêu và cô con gái bé bỏng. Là hơi ấm của một mái nhà thân quen, là mùi súp thơm lan tỏa. Ngươi ôm lấy hai người họ, thì thầm những lời yêu thương, cảm tạ thần linh vì đã sống sót trở về, rồi lại thề sẽ tiếp tục bảo vệ hòa bình này."
"……Còn ta, ta cũng đã có thể an yên. Biết rằng con người các ngươi hóa ra cũng biết điều, ta sẽ yên tâm mà chìm vào giấc ngủ, cầu mong sự bình yên này mãi kéo dài."
Giọng cô nhẹ nhàng.
Nhưng trong đó ẩn chứa một cơn phẫn nộ sắc bén.
"Tại sao ngươi không làm vậy? Tại sao phớt lờ cảnh báo, lao vào hành động ngu xuẩn?"
Có một ngọn lửa giận dữ rực cháy trong lời nói ấy.
"Giờ thì… nói về cái tương lai mà ngươi đã chọn."
Ronius đã hấp hối.
Hắn thở hổn hển, ý thức mơ hồ vì mất máu quá nhiều, đôi mắt chỉ còn hé mở.
Nhưng vẫn mở—nghĩa là linh hồn vẫn còn đó.
"Ngươi sẽ chết. Đau đớn, nhục nhã, chẳng đạt được gì cả. Ta, kẻ biết tên vợ con ngươi, sẽ làm điều kế tiếp—giết họ. Ta sẽ khiến Marsha và Mina chịu đựng đến tột cùng trước khi chết. À phải rồi… con gái ngươi mới chỉ là đứa bé sơ sinh nhỉ. Đã thế ta sẽ ăn nó luôn cho ra dáng một con quái vật. Ta không thích ăn thịt người lắm, nhưng nếu đem nướng hay hầm với đầy gia vị thì chắc cũng nuốt nổi, nên ngươi khỏi lo."
Vừa nói, Atou vừa nhìn thẳng vào mặt Ronius.
Nỗi đau đớn, hối hận và tuyệt vọng trên gương mặt hắn—nàng như đang thưởng thức từng chút một.
Lời cô dần mang âm sắc đê mê, khoái lạc.
Atou đang tận hưởng khoảnh khắc này.
"Chưa hết đâu. Ở chỗ giáp ranh giữa đại lục Bắc và Nam có mấy ngôi làng Qualia nơi các ngươi từng nghỉ chân đúng không? Không có lý do gì, nhưng ta sẽ tới từng làng một, giết sạch, đốt sạch. À, nếu tình cờ có ai trùng tên với vợ hay con ngươi, ta sẽ đặc biệt hành hạ đến chết để tặng ngươi đó."
Roniua khẽ lắc đầu.
Là hành động cuối cùng, dồn nốt sinh lực cuối cùng để van xin.
Để phản đối.
Để cầu xin lòng thương.
"Ta đã được người ta dạy rằng—một khi để người khác coi thường, thì coi như chết chắc. Cho nên ta phải giết. Giết tất cả. Dù là vài người, vài trăm hay vài ngàn—ta sẽ giết. Ta biết là tội nghiệp, ta biết mình không muốn làm vậy. Nhưng ta vẫn sẽ giết. ――Vì đó là lựa chọn của ngươi."
"Đừng… làm ơn… xin hãy dừng lại…"
Lời hắn vỡ ra, khản đặc.
Nhưng Atou làm ngơ.
Giống như lúc trước, Ronius đã làm ngơ trước tiếng gọi cầu hòa của cô.
Giờ đây, cô cũng chẳng cần phải lắng nghe lời hắn.
"Ngươi hẳn là một người tốt. Cầu nguyện với thần, tận trung với quốc gia, yêu thương gia đình hơn cả sinh mạng. Thật cao quý. Thế nên ta mới ghét những kẻ tin rằng mình là chính nghĩa."
Atou buông ra những lời nguyền rủa như bám chặt vào linh hồn.
Đến khi nào cô thấy đủ thì mới dừng lại—hay đúng hơn là đã chán.
Dù thế nào thì, đời của người đàn ông mang tên Thánh Kỵ Binh Ronius cũng đã đến hồi kết.
"Vĩnh biệt, Thánh Kỵ Binh Ronius. Ngươi—kẻ nhân hậu, quả cảm—hẳn sẽ được thần linh chở che mà lên thiên đàng. Từ chỗ ngồi hạng nhất trên thiên giới đó, cứ việc thỏa thích mà ngắm nhìn những người thân yêu của ngươi chết một cách thảm khốc đi, nhé. Fufufu… ahaha…"
Mụ ma nữ cười rộ lên.
Như thể đang nguyền rủa cả thế giới, như thể căm hận mọi sinh linh.
Ronius lúc này mới nhận ra.
Mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
Cảm giác của bản thân—cảm giác rằng con quái vật trước mặt là ác ma—đã đúng.
Và hơn hết…
Khi nghĩ đến cảnh người mình yêu thương phải đối mặt với địa ngục từ nay về sau—hắn phát điên.
"AAAAAAH!!"
"HAHAHAH! AHAHAHAHAHAHAH!!"
Và thế là, vì cái gọi là chính nghĩa và tầm nhìn thiển cận của một người đàn ông, đoàn điều tra đã bị cuốn vào một tai họa không ai ngờ đến.
Không một ai còn sống sót.
Tất cả bỏ mạng ở Nam Đại Lục.
Chỉ còn im lặng.
Chỉ còn một người duy nhất đứng đó—Anh hùng của tai họa.
Gió khẽ thổi qua, luồn mát rượi nâng nhẹ mái tóc của Atou.
Cô lặng lẽ nhìn thi thể của Thánh Kỵ Binh Verdel—như thể đang tiễn đưa.
………
……
…
"Thật là ấn tượng, Atou-dono… chuyện xử lý xác cứ giao cho bọn thần."
Một bóng người bước ra từ phía sau.
Atou không quay đầu, nhưng giọng nói kia cho cô biết đó là chiến binh trưởng Gia, người đã chờ sẵn trong rừng.
"Chúng ta không nên để mất thời gian. Ta cũng sẽ giúp, làm nhanh cho xong."
Số xác chết lên tới hơn năm chục người.
Nếu để nguyên, trận chiến ở đây sẽ bị phát hiện.
Dù không thể làm gì với máu đã thấm xuống đất, nhưng ít nhất có thể tránh cho đám dã thú kéo tới vì mùi tử thi.
Việc che giấu là ưu tiên hàng đầu.
Mà nếu thu được luôn số vũ khí từ kẻ địch thì càng quý với quốc gia đang thiếu thốn tài nguyên như họ.
Vậy nên, phải xử lý.
Atou tạo ra xúc tu, khéo léo gom xác chết lại một chỗ.
Gia giám sát binh lính vận chuyển xác vào sâu trong rừng, đồng thời hỏi:
"Nhưng mà… kết quả lần này không ổn lắm nhỉ, Atou-dono?"
"Ừ. Có vẻ bọn họ đã đến đây vì nghi ngờ có gì đó bất thường trong khu rừng này. Ta nghĩ là… chúng ta đã bị nghi ngờ rồi."
"Kh… Không thể nào!"
“Ban đầu cứ tưởng sẽ ổn vì thánh kỵ binh tên Verdel đó có vẻ biết điều... Chúng ta vốn dĩ không có ý gây sự với quốc gia ấy. Khoảng cách địa lý cũng đủ xa, nên vừa nghe họ đồng ý gặp mặt là ta cũng thầm hy vọng có thể kết thúc trong êm đẹp… nhưng rốt cuộc thì… Thôi kệ. Chắc là căn bản không thể hòa hợp nổi với đám thuộc phe ‘chính nghĩa’.”
Ban đầu, Atou tiếp cận họ dưới thân phận giả làm một cô gái tộc Dark Elf chạy trốn.
Đó là một phần trong kế hoạch nhằm giữ kín sự tồn tại của Mynoghra vì họ không rõ mục đích thật sự của đối phương là gì.
Thông qua đối thoại để thăm dò ý định, nếu chúng rút lui thì tốt, còn không thì ưu tiên giấu thông tin và tiêu diệt toàn bộ.
Đó là sách lược mà Takuto đặt ra.
Nhưng kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này.
Có lẽ vẫn còn cách nào đó tốt hơn, nhưng với mục tiêu thật sự của đám người kia, dù có đi đường nào thì sớm muộn cũng phải ra tay tiêu diệt.
Ít nhất, tuyệt đối không được để lộ sự tồn tại của Mynoghra.
Vậy nên chuyện thành ra thế này, có lẽ là điều không thể tránh khỏi.
Gia, dù hiểu rõ rằng tình thế của bọn họ vẫn đang rất nguy hiểm, vẫn tiếp tục ra lệnh thúc đẩy tiến độ cho thuộc hạ.
Đồng thời, anh liếc sang Atou và không kiềm được thắc mắc mà từ nãy đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.
“Atou-dono… chuyện vừa rồi người nói, người định thật sao?”
“Chuyện ta nói ư? À! Ý ngươi là về vợ con của hắn à? Làm gì có chuyện đó chứ!”
Câu trả lời khiến Gia chết sững.
Lúc Atou thương lượng với đám thánh kỵ binh, Gia và các chiến binh của anh đều nấp trong rừng gần đó, lặng lẽ nghe hết toàn bộ.
Họ tuyệt đối không được phép ra mặt trừ khi Atou rơi vào tình thế nguy hiểm—đó là mệnh lệnh nghiêm khắc từ vua Takuto.
Vì vậy họ đã không can dự vào cuộc chiến.
Chính vì đã dõi theo từ đầu đến cuối nên Gia vẫn còn ám ảnh với những lời mà Atou nói lúc ấy.
Chúng quá tàn độc đến mức khiến cả một kẻ đã tha hóa thành Tà Ác như anh cũng phải rùng mình.
Mà mấy lời đó lại là nói đùa!?
Thái độ của Atou còn như muốn nói "Ngươi tưởng ta nói thật à?”, khiến anh chỉ biết câm nín nhìn trân trối.
“Ta chỉ muốn chọc hắn một chút, xem cái mặt hắn sẽ biến sắc thế nào thôi mà. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình đấy nhé. Mấy chuyện man rợ đó sao ta làm nổi…”
Cô gái cười khanh khách.
Gia không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Mặc dù lúc mới gặp cô, anh từng rất sợ.
Thế nhưng qua những lần tiếp xúc sau này, anh đã dần cảm thấy cô cũng có phần "người"—đặc biệt là mấy lúc cô bị vua mắng rồi tiu nghỉu như con nít, nhìn mà thấy thương.
Nhưng giờ thì anh hiểu rồi.
Tất cả chỉ là ảo tưởng.
Cô ấy là “một thứ gì đó” hoàn toàn khác với bọn họ.
Dù vậy, Gia cũng không có ý định thương hại đám thánh kỵ binh đã bị giết.
Nếu Atou không ra tay, thì kẻ nằm chết hôm nay chính là đám Dark Elf như anh.
Vương quốc Phía Tây vốn nổi tiếng là khắc nghiệt trong thẩm vấn và tuyệt đối không nương tay với bất kỳ sinh vật tà ác nào.
Nếu sự tồn tại của Mynoghra bị phát hiện, bọn người tin vào “trật tự” và “chính nghĩa” ấy sẽ không ngần ngại diệt trừ tận gốc.
Bày tỏ lòng trắc ẩn với kẻ thù khi bản thân vừa mới có được một cuộc sống yên ổn—đó là hành động ngu ngốc không thể tha thứ.
Gia chưa từng quên những gì dân tộc mình đã phải gánh chịu.
Giữa những người đồng tộc mà anh yêu quý, và một đám người lạ mặt không quen không biết—khỏi cần đặt lên bàn cân, anh cũng biết phải chọn ai.
“Thôi nói chuyện phiếm vậy đủ rồi. Nhanh chóng dọn dẹp đi. Còn nhiều việc phải bẩm báo trực tiếp với đức vua nữa.”
“Hử? Có chuyện gì đáng ngại à?”
Atou rõ ràng tỏ vẻ gấp gáp dù mối nguy đã được giải quyết, khiến Gia nghi hoặc nghiêng đầu.
Nhìn sơ thì chẳng có gì khác thường, nhưng có vẻ tình hình đang rẽ theo hướng mà anh không thể lường trước được.
“Ừ. Khi tiêu diệt địch, ta có chiếm được ít thông tin. …Không vui vẻ gì mấy.”
Lúc giết thánh kỵ binh Verdel, ký ức của hắn đã truyền sang Atou.
Phần lớn chỉ toàn những ký ức vô dụng liên quan đến đồng đội, nhưng lại có một số tin tức về rối loạn ở Miền Bắc đủ khiến Atou phải để tâm.
Và đặc biệt là—về một thực thể được gọi là “phù thủy”.
Mức độ nguy hiểm được ước tính tương đương các thánh nữ của Thánh vương quốc Qualia và Liên minh khế ước Elf El-Na.
Một tai họa cấp đại lục
May mắn là họ vẫn chưa chạm mặt, nhưng nếu Atou đoán không lầm, thì đó là một cá thể có sức mạnh ngang hàng với cấp anh hùng.
Mynoghra hiện tại còn yếu cả về tiềm lực lẫn chiến lực.
Nếu đối phương cũng sở hữu lực lượng quy mô ngang bằng, thì lợi thế duy nhất của họ—sức mạnh anh hùng—sẽ không còn hiệu quả như trước.
Cần phải lập tức bàn bạc đối sách và xác định phương hướng hành động cho tương lai.
Gia cảm nhận rõ mức độ nghiêm trọng qua vẻ mặt của Atou, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nỗi lo của cô không chỉ là chuyện riêng của cá nhân, mà là mối đe dọa trực tiếp đến cả quốc gia, cả toàn dân.
Anh ra hiệu bằng tay, thúc giục chiến binh tăng tốc xử lý hiện trường, rồi chính mình cũng bắt tay vào dọn xác.
Thế giới—đang bắt đầu chuyển mình theo một hướng hoàn toàn mới.