Phần 1: Trước khi trở thành hàng xóm với nữ chính
Tôi nhớ lại những ký ức kiếp trước năm lên 10. Vì một vài nguyên nhân, cũng khó để xác định lúc ấy tôi thực sự bao nhiêu tuổi, nhưng để thuận tiện thì cứ giả định như thế đi. Giờ thì đến việc chính, sự việc sắp được đề cập tới đây là một sự kiện lớn đã thay đổi cuộc đời tôi, từ một con người vốn dĩ rất tầm thường sang một thứ gì đó bất bình thường, một kẻ lạc loài.
Vào cái ngày định mệnh ấy, tôi bị bắt trong lúc cố gắng ăn trộm vài đồng bạc lẻ và bị dần một trận nhừ tử.
<Thwack! Wham!>
“Ừ hử. Mày nghĩ rằng hôm nay mày gặp may? Thằng nhóc thối tha kia! Lại dám móc túi tao hả? Hết người để cho mày trộm rồi sao, hả nhóc?”
Rõ ràng, nữ thần may mắn đã không đến với tôi vào ngày hôm ấy.
Một người đàn ông thân sặc mùi tiền lang thang ngoài đường phố, lại còn với khuôn mặt bối rối nữa chứ. Trông người ấy hệt như một du khách hay thương nhân đi lạc, và thường thì những người như thế được xem là con mồi béo bở cho lũ trẻ đường phố chúng tôi. Tuy nhiên, có vẻ như lần này tôi đã quá sai rồi. Ai lại nghĩ được một người như thế lại là ông trùm của một băng đảng tội phạm mới cơ chứ?
Thật là một sai lầm tồi tệ khi đánh giá một người chỉ vì vẻ ngoài của hắn không quen thuộc. Hơn nữa, đây cũng là lỗi của tôi khi đinh ninh rằng hắn ta là một kẻ dễ xơi chỉ vì khuôn mặt ngờ nghệt kia.
Cái khoảnh khắc khi bàn tay của tôi thò đến ví sau của người ấy, lập tức tôi đã bị bắt lấy bởi một cánh tay lực lưỡng rồi bị đè bẹp như một con rệp trên mặt đất.
“Mày hay. Lại cả gan lấy đôi tay dơ bẩn ấy chạm vào tao.”
“Này, chúng ta không có thời gian đâu. Đừng làm quá.”
Tên đồng sự kế bên cố ngăn hành vi bạo lực của hắn nhưng với một thái độ hết sức thờ ơ, do đó chẳng có tác dụng mấy.
“Xin.. hãy tha lỗi cho tôi!… Làm ơn!”
Gã ấy kéo lê tôi vào một con hẻm. Sau đó, tấm thân mảnh mai của tôi phải liên tiếp hứng chịu những cú đá mạnh như trời giáng, đau đến mức không thốt nổi một lời.
Trong khu ổ chuột, có rất nhiều những đứa trẻ bị bỏ rơi, bị bắt phải đi ăn xin hay móc túi bởi những người lớn khi mà chúng đáng lẽ phải được cưu mang và nuôi nấng bởi họ. Đôi khi, những đứa có tài hơn một chút sẽ được thưởng vài món ăn vặt rẻ tiền như kẹo bông gòn.
Những nhóm như thế không cần con gái, vì thế tôi đành giấu đi giới tính thật của mình và hoà cùng họ, vờ như một đứa con trai. Điều ấy khả thi vì tôi vẫn còn nhỏ, cộng thêm đầu tóc bù xù luôn che khuất gần như một nửa khuôn mặt cùng với việc ăn mặc bẩn thỉu, nếu chỉ nhìn qua thì chẳng thể phân biệt nam nữ. Vì thế, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bị phát hiện.
<Thwack!>
“(Phụt)…! Thằng khốn nạn, điên tiết hết cả lên!”
Gã khạc một phát sang một bên rồi trừng đôi mắt hung tợn nhìn tôi khốn khổ nằm đó. Tôi vốn khá nổi tiếng trong đám trẻ bởi sự lanh lợi của mình, song hôm nay thì thật bết bát hết chỗ nói. Đây chẳng phải là lần đầu tôi bị bắt rồi bị đánh khi móc túi như thế này, thực ra nó xảy ra khá thường xuyên lúc dạo đầu, nhưng lần này thì mức độ nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Người đồng nghiệp tặc lưỡi như thể gã đã quá trớn, song hắn cũng không làm gì cả.
Rồi, bọn họ rời đi, để lại một mình tôi trong con hẻm nhỏ. Thực ra, thế này là còn may đấy. Xui xẻo hơn nữa thì tôi có lẽ đã chầu diêm vương rồi. Ngoài kia, mặt trời đã khuất núi từ lâu. Vì thế, tôi cố lê tấm thân tàn về nơi trú ngụ. Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không di chuyển tới được một bước trước khi mọi thứ tối sầm lại.
Và, khi mở bừng đôi mắt, tôi đã bị bán cho một đường dây buôn người.
***
Ở nơi này, buôn bán nô lệ chẳng phải việc bất hợp pháp. Dĩ nhiên là việc bắt cóc một người cho việc ấy vẫn là điều cấm kị. Tuy nhiên, tôi lại là một đứa trẻ không phụ mẫu sống tại khu ổ chuột của thành phố. Vì thế, giả như tôi có đột ngột biến mất vào một ngày đẹp trời nào đó thì cũng chẳng ai sẽ tốn công đi tìm, kể cả nhóm những đứa trẻ như tôi.
Không có gì lạ khi một người mất tích cả ngày ở cái chốn khỉ ho cò gáy này. Bất hạnh thay, tôi lại rơi vào trường hợp ấy, và dường như đã bị tìm thấy bởi một kẻ khốn nạn nào đó rồi bị bán cho bọn buôn người này.
“Như mọi lần, 50 đứa khoẻ mạnh.”
“Aiyoo! Xin mời đến đây. Tôi sẽ chọn một số hữu dụng cho ngài nhé?”
Cứ thế, tôi được bán chỉ ngay ngày đầu đặt chân đến nơi đây, ai biết được điều ấy là tốt hay xấu? Người đã mua tôi là một gã đáng nghi, cả người trùm kín trong chiếc áo choàng đen sì.
Một chất giọng khàn khàn, ắt hẳn gã cũng tầm độ trung niên. Và qua cách ứng xử mềm mỏng cũng như sự tâng bốc của người bán, chắc chắc đây chẳng phải lần đầu gã mua được một lô lớn thế này.
Tôi bị đẩy lên một toa xe cùng với những người khác. Chúng tôi đã phải ngồi liên tục như thế suốt hai ngày liền trước khi đến được điểm đến cuối cùng.
“Cái thứ sắp chết này là gì đây? Lại còn máu me tùm lum nữa chứ?”
Tôi đã bị ốm trên đường tới đây do hậu quả của việc bị đánh đập quá mức tối hôm kia. Song, dường như gã chẳng hề hay biết vì đã không kiểm tra hết từng người ở trại nô lệ.
“Hah, thằng chó đẻ. Lần trước tao đã xí xoá cho mày mà giờ mày lại dám bán cho tao cái thứ vô dụng này nữa à?” Gã cau có la lên thật to.
Rồi, gã tháo mũ, khuôn mặt lộ ra trông già hơn nhiều so với suy nghĩ trước kia của tôi. Lão nhìn tôi đầy thất vọng rồi tặc lưỡi.
“Chậc. Giờ thì chẳng làm gì được nữa.”
Đã quá muộn để có thể quay lại chợ nô lệ, vì thế dường như lão sẽ phải chấp nhận sự thật chứ không qua lại để trả món hàng lỗi là tôi nữa.
Nhưng… Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi bị bỏ rơi hay bị giết ngay hôm đó. Bởi đích đến của chuyến đi này là viện nghiên cứu, một nơi cực kì khét tiếng, ngay cả trong thế giới ngầm của Carnot bởi việc thí nghiệm trên người sống.
***
“Chỉ còn sống nhiêu đây?”
Lập tức, tôi bị nhốt vào một phòng thí nghiệm. Xung quanh tôi, một thứ mùi tanh tưởi lạ thường bao trùm bầu không khí, thêm vào nữa là những tiếng khóc than thê thảm truyền đến từ góc nào đó.
“Kết quả cho thấy những thí nghiệm trước kia đều thất bại. Việc này sẽ chẳng đi đến đâu đâu.”
Người phụ nữ trong góc đáp trả một cách cáu kỉnh. Rồi, bà ta liếc về phía tôi.
“Mà, đứa nhóc đó là ai? Ông lại bị lừa nữa à?”
“Ai nói với bà thế?! Đứa nhỏ này được chọn có chủ đích cả đấy.”
Có vẻ cái tôi cao ngất của lão không cho phép tiết lộ việc lần nữa bị lừa gạt cũng bởi kẻ buôn người kia. Vì thế, lão hành xử như thể tôi thực sự được chọn để làm gì đó khi ra lệnh:
“Nhanh lên. Đặt ‘cái đó’ vào người nó đi.”
“Cái gì?… Ông giỡn chắc?”
“Suốt thời gian qua, chúng ta chỉ thử nghiệm trên cơ thể người lớn. Vì thế, lần này cứ thử đổi phương pháp xem sao.”
Người phụ nữ lưỡng lự trong giây lát rồi cũng làm theo lời gã. Tôi được đặt nằm trên một chiếc giường trống.
Lúc này, cơ thể tôi như bừng lên ngọn lửa do cơn sốt cao, tầm nhìn cũng trở nên hạn chế. Hai người đang trao đổi về chuyện gì đó, không hề quan tâm đến tôi, song ngay cả âm thanh của những tiếng nói cũng dần biến mất. Do đó, tôi không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra với tôi ngay sau đó.
Tôi chỉ biết rằng họ đã trói chặt cổ tay cũng như mắt cá chân của tôi xuống giuowngf và đâm vào cổ tôi thứ gì đó sắc nhọn như một cây kim. Lập tức, tôi nhận ra thứ gì đó đang tiến nhập thân thể mình. Rồi, cơn đau dữ dội bùng lên và tôi không còn nhận biết được bất cứ điều gì nữa.
Tôi mơ thấy mình bị một đàn nhện đen to lớn bu lấy và xâu xé trong nhiều ngày liền. Khi cơn đau dần dịu đi, lý trí dần quay trở lại.
Tôi chợt nhớ lại những ký ức từ kiếp trước.
Những ký ức bị chôn vùi trong quá khứ dường như tức nước vỡ bờ, thi nhau nổ tung trong cùng một lúc. Hoá ra, lúc ấy tôi chẳng phải là một đứa trẻ mồ côi như hiện tại. Tôi nhớ rồi, những tháng ngày hạnh phúc bên tổ ấm thân thương; những ngày nhàn rỗi khi được nằm dài trên giường, ôm lấy chú chó nhỏ và đọc những cuốn sách mượn từ anh chị; những lần đi chơi cùng bè bạn sau những cuộc kiểm tra khó nhằn của bậc đại học đến tối muộn; kể cả đêm khuya nọ khi tôi bị một người say rượu xô đến té ngã trên đường về nhà… để rồi bị những ánh đèn chói loà nuốt chửng ngay sau đó.
Tôi vật lộn với vô số những mảng ký ức, không rõ là mơ hay là mộng, cho đến một ngày…
“Thành công rồi…!”
Tôi tỉnh dậy khi nghe được câu nói vui sướng của một người đàn ông.