[Cái cô này… sao lại ở đây?]
Ngay khi thấy người đang đứng trước cửa, người tôi cứng cả lại.
“Xin chào…”
Song, câu trả lời vẫn được thốt ra. Nghe được tiếng đáp trả, một nụ cười rạng rỡ nở ra trên mặt cô gái.
Vị khách không mời này trông hệt như một đóa hoa diễm lệ trên nền trời tăm tối, hưởng hết cái đẹp của buổi sớm mai. Mái tóc nhàn nhạt mỏng tanh như những sợ chỉ bạc, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời lên cao. Và đôi mắt ấy, một đôi mắt màu xanh nhạt, chứa chan sự tươi mát tựa những chiếc lá non trên cành cây. Thậm chí, tôi còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi ngươi dịu dàng rũ xuống ấy.
“Ôi quý hóa quá! Tôi chẳng hề ngờ sẽ có một cô gái cỡ tôi sống ngay bên cạnh thế này!”
Khi lời nói được thốt ra, khuôn mặt cô gái tràn đầy sự thích thú.
“Trước kia, tôi đã dọn đến vài nơi. Song, chưa từng có người nào tầm tuổi như tôi hay em gái cả!”
Đôi mắt lấp lánh đó ám chỉ rõ ràng “Làm bạn nhé?”. Ặc. Nhức đầu quá. Vụ quái này là sao đây. Cô nàng này có lầm không? Tôi? Như một người bạn trong tương lai? Sặc.
Khoan, khoan đã. Cô ta đã nói tên mình là gì nhỉ? Anne – Marie? Ối má ơi… Có đúng như tôi đang nghĩ không đây trời? Cô ta? Nhân vật chính? Tiêu rồi!!!
Dù lúc đầu chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng mà… Bộ dạng của cái cô này lại giống miêu tả trong quyển tiểu thuyết kia quá… Hơn nữa, tôi cũng chẳng nghĩ sẽ tồn tại hai người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chói sáng chói lóa thế này được. Còn chưa tính đến chuyện cô nàng còn đang sống cùng em gái nữa…
Nhưng mà… Nhưng mà… Tại làm sao??? Sao nữ chính lại chuyển tới đây, kế nhà tôi thế này?!
Trong khi tôi choáng đến nỗi không nói nên lời, cô gái, người đã tự giới thiệu mình là Anne-Marie tiếp tục nói.
“Chỉ mới đây thôi, tôi vô tình gặp được một hàng xóm khác và được cho biết rằng cô đang làm việc tại quán cà phê lớn nhất ở đây. Là quán ở ngã tư Blue Ferret, đúng không?”
Câu hỏi đó đã kéo tôi về thực tại.
“… Đúng là như thế.”
Sau khi thoát được cái chốn địa ngục kia, tôi tự tìm một công việc rồi thu mình, sống như một người qua đường bình thường. Tính đến hiện tại, đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi chuyển đến đây và làm việc tại quán cà phê trên đường Ferret kia.
Hồi ấy, tôi đang mải nghĩ về việc tiết kiệm một khoản rồi tìm một xó nào đó để ẩn cư. Vì thế, vào một ngày đẹp trời khi đang lựa chọn một ngôi nhà đẹp, nơi có thể yên ổn sống một mình, bất chợt bước chân tôi dừng lại trước một tiệm cà phê. Rẽ vào thưởng thức một ngụm và ngơi nghỉ trong giây lát, song, khi tỉnh dậy sau một hồi nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, tôi phát hiện một điều: xung quanh tôi đầy người, nói chính xác hơn, là những khách hàng. Việc kinh doanh nơi đây khá tốt.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị rời đi, chủ quán cà phê đột nhiên lao về phía tôi, hỏi tôi có thể làm việc tại đây không. Dĩ nhiên là tôi thấy bối rối rồi. Vì thế, tôi cố từ chối, song, ông chủ lại tuyệt vọng van nài, rằng nếu không tiện thì tôi chỉ cần đến đây và ngồi một chỗ là được rồi. tôi cảm thấy bối rối và cố gắng từ chối. Nhưng người chủ tuyệt vọng nài nỉ tôi, rằng nếu nó không thuận tiện cho tôi, tôi có thể đến cửa hàng và ngồi xuống đó như tôi vừa làm. Do đó, sau một hồi tôi cũng tìm được việc, tại đây, với những điều kiện không thể tiện hơn được nữa.
Mỗi tuần, tôi được nghỉ một ngày và hôm nay là ngày nghỉ của tôi, giải thích vì sao tôi lại ở nhà lúc này. Vì vậy, những gì Anne-Marie nghe được từ hàng xóm là sự thật. Dù không rõ là ai, nhưng thông tin đó, nếu không phải đến từ cửa hàng cầm đồ Mister, thì chắc chắn là đến từ cửa hàng sửa chữa của bà Meriel rồi.
Chỉ hai người đó là trùm buôn chuyện ở phố Grey Ferret này thôi. Chậc, hai cái người này, đã cảnh báo rồi mà… vẫn điếc không sợ súng…
Từ khi hấp thụ mấy mảnh vỡ, cảm xúc của tôi gần như mất sạch. Vì thế, dù không thực sự tức giận hay buồn bã, song, cái sự thật là chuyện đời tư của bản thân cứ bị loan truyền bừa bãi thì bố thách ai chịu được đấy.
Tuy nhiên, Anne-Marie là một người khéo léo. Nhìn được sự khó xử trong mắt tôi, gương mặt cô hiện rõ vẻ hối hận.
“À… Xin lỗi vì đã hỏi mấy thứ khá riêng tư trong lần đầu gặp gỡ. Tôi đã thất lễ rồi.”
Anne-Marie nhanh chóng cúi gập người, như thể đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
“Ừm… Tôi sẽ bắt đầu công việc tại phòng khám đối diện quán từ mai. Vì thế, tôi đã rất đỗi kinh ngạc khi không chỉ nhà chúng ta mà ngay cả nơi làm việc cũng rất gần nhau. Xin lỗi, tôi đã quá phận.”
Khi tự giải thích, cô nàng lúng túng như thể chẳng biết nói gì.
Giống như… gì nhỉ… như Coco của tôi.
Nhìn Anne-Marie như này làm tôi nhớ đến chú chó cưng đã nuôi ở kiếp trước. Ôi… Cái tai cụp này… cái đuôi ngoe nguẩy này… thật giống quá. Cô nàng trông thật đáng thương. Tôi cá chẳng ai có thể tức giận nổi trước cái dáng vẻ cún con này, dẫu cơn giận có ngút trời đi chăng nữa. Nhưng mà… Cô nương… Từ đầu đến giờ, tôi có giận cô đâu…?
Có lẽ bởi vì đang đắm chìm trong kí ức với chú chó cưng Coco nên giọng tôi dịu dàng hơn rất nhiều so với trước kia.
“Không sao. Cô sẽ làm việc tại phòng khám, vì thế chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau nhiều hơn sau này.”
Hơn nữa, cô còn nói rằng mình sẽ làm việc tại phòng khám. Vậy thì chắc là đúng rồi. Cô nàng thực sự là nữ chính trong truyền thuyết.
Dù những lời vừa rồi chỉ là phép lịch sự, cô gái trước mặt lại mỉm cười một cách rụt rè, như thể rất vui khi nghe được câu nói ấy vậy. Tôi nghĩ mình nên nói rằng ‘hệt như mong đợi ở một nữ chính’, bởi nụ cười ấy thật rạng rỡ đến hoàn hảo.
Trước khi đến đây, ắt hẳn cô nàng đã phải trải qua muôn trùng khó khăn để hỗ trợ em gái mình khi gia tộc xuống dốc, song, thật đáng kinh ngạc, là chẳng một dấu hiệu nào có thể được nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Bỏ qua chuyện đó, đừng nói nơi này là nơi nữ chính ở khúc dạo đầu câu chuyện chứ? Đừng giỡn mà… Vẫn còn khoảng một hoặc hai năm nữa trước khi mọi chuyện bắt đầu, cuốn tiểu thuyết cũng mô tả căn nhà đáng lý cô ấy phải chuyển đến rất tồi tàn mà?! Mấy căn ở đây toàn là số một số hai trong khu vực đó nha… Vụ này là sao?? Hay là cô nàng chỉ sống ở đây một dạo, rồi khi túng quẫn sẽ chuyển đến nơi khác nhỏ hơn?
Ý tưởng đó có vẻ đúng. Nhìn khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của cô gái, vì một số lý do, tôi lại cảm thấy cô ấy sẽ khó kiếm đủ để trang trải cuộc sống. Khi một người đã lăn lộn quá lâu dưới vũng bùn thì việc nhìn người cũng dễ dàng như trở bàn tay. Cô gái trước mặt tôi, nếu nói một cách châm chước thì… cô nàng quá ngây thơ và trong sáng, chưa từng trải sự đời, vì thế cũng chẳng học được cách thích nghi trong cái vũng lầy tăm tối này. Người như thế, rất dễ bị xem là mục tiêu, rồi bị ăn sạch đến nỗi chẳng còn lấy cọng xương nào.
Trong quyển tiểu thuyết, chẳng phải cô nàng là người đã tốt bụng cưu mang một gã vô danh trước cửa, còn đối xử cực tốt với anh ta? Tình tiết này được nhấn mạnh rất nhiều lần, trong suốt cả chục chương liền cơ… như thể muốn tôn cô nàng thành Thánh luôn vậy. Những diễn biến sau đó thì… ôi thôi… muôn vàn kẻ xấu tìm đến, hết lừa lọc rồi lại hãm hại như trên người cô nàng là một nam châm cực lớn vậy.
Mấy kẻ đó đều xong đời trước sự hung tàn của Lakis, một trong những nhân vật phản diện của bộ tiểu thuyết này. Dĩ nhiên, tuy hào phóng thế nhưng điều ấy cũng chẳng có nghĩa là tốt.
Chậc, thôi không nghĩ nữa…
Anne-Marie cũng từng di dời khá nhiều lần trước kia, nơi này có lẽ cũng chẳng phải điểm đến cuối cùng của cô.
Tôi lùng sục trong ký ức phủ đầy bụi, song, thật đáng thất vọng khi chẳng thể tìm thấy tình tiết nào trong cuốn tiểu thuyết liên quan đến địa chỉ nữ chính cả. Tuy nhiên, khi thời gian bắt đầu trôi, nơi cô nàng sống sẽ là điểm nóng. Mọi thứ sẽ rối tung beng cả lên khi nam chính lẫn kẻ ác tràn ngập. Vì vậy, một nơi hẻo lánh như này chẳng thể là sân khấu chính được. Tôi nghĩ nhiều đến lú mất rồi, khi quên đi chi tiết quan trọng dó.
Cũng có nghĩa là, nữ chính sẽ chuyển đi vào năm tới hay hai năm nữa, chí ít là thế. Dù không thực sự muốn đến gần cô nàng, song, vì là hàng xóm, tôi cũng chẳng ngại chia sẻ một số điều, tỷ như tên chẳng hạn.
“Có thể gọi tôi là Yuri.”
“Wow. Ngay cả cái tên cô cũng rất đẹp.”
Khi còn ở viện nghiên cứu, Archne là những gì tôi có, vì trước kia, khi còn lẩn quẩn quanh khu ổ chuột, tôi thậm chí còn chẳng có nổi cái tên. Vì vậy, Yuri, là danh gọi của tôi vào kiếp trước.
“Um, tôi…”
Anne-Marie bắt đầu nói như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Nhưng có vẻ điều ấy chẳng dễ nói vì một số lý do nên cô mới cắn môi.
“Tôi nghe nói có một con ma trong nhà tôi, điều đó có phải là thật không?”
Nghe được giọng nói đột ngột trở nên trầm thấp, tôi lại cứng họng, nhưng lần này lại vì một lý do khác. Tôi không chắc Anne-Marie đã phản ứng ra sao, nhưng cô ấy vội vàng kiếm cớ.
“Tất nhiên, những điều mê tín đó chẳng đáng tin, nhưng tôi lo rằng em gái tôi sẽ sợ nếu nghe được điều ấy…”
Tuy nhiên, gò má cô nàng hơi đỏ, vì vậy tôi không thể tin tưởng hoàn toàn. Không chút do dự, tôi nói với Anne-Marie:
“Đừng lo. Chỉ là một tin đồn nhảm thôi.”
Lời đồn ngôi nhà ấy bị ma ám… Khụ. Tôi là kẻ đầu têu chứ ai. Nhưng, cũng chẳng thể huỵch tẹt với cô nàng chứ. Hơn nữa, lời đồn đó… chưa được lâu mà, đúng không? Dù gì mọi thứ chỉ bắt đầu khi tôi chuyển đến đây thôi mà…
Có vẻ như cái sự không hề có má quỷ khiến Anne-Marie thấy nhẹ nhõm, trông cô nàng thoải mái hơn hẳn.
“Phải thế không? Tôi nghe nói rằng ngôi nhà đã để trống khá lâu trước khi tôi đến đây. Có thể đó là lý do vì sao lời đồn đãi này lại tồn tại?”
Nghe được mấy lời thật thà đó, cứ như có cái gì đó nhọn hoắt đang châm chọc lương tâm vậy (ờ, tôi cứ nghĩ mình đã đánh mất cái thứ đó từ lâu rồi chứ?).
Dù sao thì, một câu hỏi to đùng luôn quấy nhiễu đầu óc tôi. Làm sao cô nàng lại mua một căn như vậy dù nó khiến cô lo sợ? Hơn một năm rưỡi qua, chẳng ai bén mảng đến nơi đó vì tin đồn này rồi. Cũng hiệu quả phết chứ.
À, có lẽ cô nàng mua được căn nhà rẻ hơn một chút cũng chính vì nó.
Tuy nhiên, khi cô gái trẻ tự an ủi bản thân, tôi bị buộc phải im miệng, nếu không sẽ lộ mất.