“Thành công rồi…! Cuối cùng cũng có một đứa hấp thụ được cái thứ này!”
Thanh âm ấy hoàn toàn trùng khớp với cái giọng tôi đã nghe trước khi bất tỉnh.
Tôi cố tách đôi mí mắt nặng trĩu rồi chớp chớp cặp mắt mông lung một vài lần. Song, tất cả trước mặt chỉ là một màu trắng tinh khôi không tỳ vết.
Lúc đầu, tôi vẫn nghĩ mình bị nhốt trong một căn phòng trắng. Nhưng, không! Tôi nhìn chằm nhằm những của nợ vướng víu trước mặt. Những sợ nhỏ mỏng dính đang chồng chéo lên nhau, tạo thành một liên kết vững bền.
Chục, trăm… không, cái đống này còn nhiều hơn thế nữa. Đống của nợ ấy, vô vàn cái đang bó lấy tôi như một cái kén, chặt chẽ không lối thoát.
“Thật đáng kinh ngạc. Tao đã nghĩ nó không qua được chứ…”
“Đáng lẽ chúng ta phải thử nghiệm với những đứa trẻ thế này từ sớm mới phải…”
“Đúng là như kỳ vọng của Tiến sĩ!”
“Đúng thế! Thật sự rất tuyệt khi ngài ấy lại có thể nghĩ ra một thứ như vầy…”
Cho dù là những giọng nói đằng xa hay những loại mùi nồng nặc của phòng thí nghiệm, tôi có thể cảm nhận rõ tất cả. Các giác quan của tôi dường như được tăng cường. Một cách nào đó, tôi thấy mình mạnh hơn nhiều.
<Riip!>
Tôi xé toang đống lộn xộn trước mắt chỉ bằng đôi tay trần. Dường như nơi này chẳng phải nơi đặt cái giường lúc đầu tôi được đặt lên rồi bất tỉnh tại đó. Khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó toát ra từ dưới chân tôi. Rồi, bị trọng lực đè nặng, tôi ngã xuống sau một cú trượt.
<Swish!>
Tuy nhiên, một thứ gì đó phía trên đã hỗ trợ tấm thân này, vì thế cú va đập cũng không đến nỗi nặng. Lập tức, bọn người vốn đang trò chuyện một cách hào hứng đồng loạt quay đầu.
“Cậu thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?”
Tôi nhìn quanh quất, không trả lời. Đống của nợ trắng muốt vốn trói chặt thân thể tôi có thể nhìn thấy khắp mọi nơi như một mạng nhện dày đặc. Cũng chính nó đã giúp tôi mới đây, nếu không, mọi thứ sẽ tệ hơn nhiều.
Rồi, tôi cúi đầu, những sợi đen rũ xuống. Đen, sao lại là đen? Ơ, là tóc của tôi à? Làm sao có thể. Tôi có một mái tóc màu vàng kim cơ mà? Chuyện gì đây?
Mọi thứ dường như đã đảo lộn từ khi tôi tỉnh dậy. Mái tóc của tôi đã hô biến từ cái màu vàng kim sang màu đen bóng, cứ như đã nhuộm qua vậy. Đây cũng là lý do vì sao tôi không nghĩ cái thứ đen thùi này là tóc mình từ lúc đầu. Hơn nữa, trước khi bất tỉnh, rõ ràng nó ngắn cũng cỡn, thậm chí còn chưa đụng mang tai chứ chẳng dài thườn thượt thế này. Từ khi nào mà nó đã dài ra như thế?
Cảm giác nghi ngờ đè nặng, tôi cúi người nhìn xuống cơ thể mình. Ồ, tôi đang mặc trên người một mảnh vải, hay nói chính xác hơn là một miếng giẻ rách. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình dường như cao hơn, thân thể nhỏ bé của tôi dường như đâu phát triển nhiều hơn chỉ một chút.
Tôi dời cánh tay đang choáng tầm nhìn rồi giương mắt nhìn họ. Bỗng, một thứ lạ kì đập thẳng vào mắt tôi: cái cánh tay vốn chi chít vết sẹo bỗng trở nên trắng nõn không tì vết. Không chỉ nơi ấy đâu, những vùng da thịt lộ ra khác cũng thế. Nghĩ lại thì, không chỉ thính giác và khứu giác của tôi được tăng cường, thị giác cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Hơn nữa, thân thể cũng trở nên nhẹ nhõm một cách kì lạ. Chuyện quái gì đây?
Dần dần, tôi bình tĩnh lại. Sau giây phút quan sát ngắn ngủi, tôi ngẩng đầu lên. Một vài ánh mắt đang dõi về phía này. Ngay lúc ấy, tôi mở miệng và nói, lần đầu tiên:
“Tôi đói.”
Bao tử tội nghiệp của tôi đang bị hành hạ bởi cơn đói cồn cào. Ai biết cơ thể này đã bị bỏ đói bao ngày rồi kia chứ?
“Tất nhiên rồi! Cậu đã hôn mê trong quá lâu mà, cũng đúng thôi, bụng ai cũng sẽ kháng nghị trong trường hợp của cậu.”
Người đàn ông trả lời một cách khoa trương rồi ra lệnh cho những người xung quanh:
“Các người còn đứng đây làm gì? Nhanh lên và chuẩn bị thứ gì đó phù hợp cho Arachne của chúng ta đi!”
Người đàn ông cũng chính là gã đã đưa tôi đến đây. Lão giới thiệu mình như một tiến sĩ sinh học làm việc tại viện nghiên cứu này. ‘Arachne’ là cái tên lão gán cho tôi và bắt đầu chăm lo cho cơ thể này, một thái độ hoàn toàn khác xa so với lần đầu gặp gỡ. Dĩ nhiên, sự chăm sóc này chỉ vì tôi là một vật thí nghiệm mà thôi. Trong thời gian ở đây, tôi đã rõ ràng mình là mẫu thí nghiệm duy nhất thành công trong dự án này.
Cái thứ mà họ truyền vào cơ thể tôi là một mảnh nhỏ thần bí được tìm thấy ở một di tích cổ, và họ vững tin rằng cái thứ ấy ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ bên trong. Do đó, dự án này tập trung vào việc khai thác giá trị đích thực của những mảnh nhỏ ấy khi được hấp thụ bởi con người. Tuy nhiên, cho đến nay, tất cả đều thất bại, không ai còn sống, việc nghiên cứu cũng lâm vào bế tắc.
Không lâu sau, tôi biết được mình đã bỏ lỡ ba năm cuộc đời. Đã từng ấy thời gian trôi qua từ khi tôi tiến nhập nơi này. Nói cách khác, tôi đã hôn mê tận ba năm ròng.
Có vẻ như khi tôi hôn mê, nghiên cứu này vẫn tiếp tục được thực hiện. Nghĩ lại thì, khi vẫn còn kẹt trong dòng chảy kí ức, đôi khi tôi cũng cảm nhận được sự đau đớn từ thân thế mình.
Tôi ‘dẻo dai’ hơn họ tưởng nhiều, không như những mẫu vật khác đã chết đi nhanh chóng khi ‘vật ấy’ được truyền vào. Vì thế, họ bắt đầu vươn tay chộp lấy những đứa trẻ khác cho công cuộc nghiên cứu. Thậm chí, sau khi tôi tỉnh dậy, dự án vẫn nghiên về những vật mẫu là con nít.
Tuy nhiên, cũng chỉ có tôi là hoàn toàn hấp thụ tinh hoa của mảnh nhỏ ấy và tỉnh dậy an toàn. Những người ở viện nghiên cứu vò đầu bứt tai, cố tìm hiểu xem thứ gì đã sai giữa chừng. Vì thế, họ bắt đầu áp dụng đủ loại kiểm tra lên người tôi, người duy nhất còn sống.
Ba năm nữa trôi qua kể từ lúc ấy. Tôi đã bị nhốt ở đây từng ấy thời gian, bị dày vò liên tục khi phải trải qua tất cả cuộc thí nghiệm, đủ mọi thể loại.
Thứ sức mạnh mà tôi hấp thụ được từ mãnh vỡ chẳng liên quan gì đến khả năng chiến đấu của tôi. Vì thế, ngay cả khi cơ thể được biến đổi và mọi giác quan trở nên linh mẫn hơn, tôi cũng không thể tự mình thoát khỏi nơi này.
Trong khi đó, sự tham lam của lão Tiến sĩ ngày càng bành trướng. Số lượng mãnh vỡ tôi phải hấp thụ ngày càng nhiều, vì thế tôi gần như nằm liệt trên chiếc giường thí nghiệm. Những đứa trẻ khác cũng đồng số phận. Tuy nhiên, việc liên tục bị nghiên cứu như thế cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Tôi có thể cảm nhận sức mạnh của mình ngày một dâng tráo. Hiện tại, tôi đã có thể khống chế những khả năng của bản thân một cách hoàn hảo.
Dĩ nhiên vẫn có những đứa đã không thể chịu đựng nổi sự tra tấn liên tục và đã rời đi nhân thế.
Bởi vì tôi đã có thể sử dụng nguồn sức mạnh thần bí kia để phá huỷ vật thể không như lúc trước, những kẻ đang công tác cũng trở nên cảnh giác. Họ bắt đầu thảo luận về việc sẽ chuyển tôi đi đâu đó nhằm cô lập tôi.
Tôi thấy được ngày ấy, cái ngày tôi sẽ thoát được nơi này đang đến gần, gần lắm.
<Boom…!>
Vào một ngày đẹp trời, ‘anh ta’ xuất hiện.
***
<BOOM!>
Tiếng nổ to như tiếng sét gầm rú vang lên. Đồng thời, bức tường vững chắc bao quanh nơi này bỗng sụp đổ như thể nó chưa từng tồn tại.
“Chuyện gì…?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”
Mọi người bên trong viện nghiên cứu trở nên bối rối, một số còn hoảng loạn và bắt đầu la hét trước tình huống đột ngột.
<Crunch.>
Một anh chàng diện hắc y bước ra từ sau những khói bụi mịt mù.
Không…
Có lẽ, cách gọi ‘cậu trai’ sẽ thích hợp với anh ta hơn. Bởi… thật kỳ lạ, dù trông anh chàng có vẻ tầm khoảng 20, song nét tinh quái thường thấy nơi những đứa trẻ vẫn còn đó.
“… Á à, thật đáng ghét khi quần áo bị ám thứ mùi bẩn thỉu này.”
Thanh âm ấy thật lười biếng và buồn chán, rất không hợp ngữ cảnh hiện nay.
“Một ổ giòi bọ, hèn gì có mùi kinh tởm như thế.”
Anh chàng rất điển trai. Cứ như anh ta được bao bọc bởi một ánh hào quang chói loà, dẫu khung cảnh phía sau thực chất là một mảng hoang tàn đầy bụi bặm. Dù vừa bước ra từ đống bụi mịt mù, song mái tóc vàng kim vẫn chói loà như thường lệ, còn đôi mắt thì lạnh lẽo tựa hồ băng lạnh giá.
Đó là một khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, trộn lẫn thanh tú, bình thản cùng ngũ quan cân đối hài hoà. Nếu nói đây là một kiệt tác của tạo hoá thì sự thật cũng chẳng cách là bao. Vẻ đẹp của anh ta là hoàn hảo, trông như một vị thiên sứ giáng xuống thánh đường thanh khiết chứ chẳng phải cái nơi hoang tàn đẫm máu này. Thậm chí những vệt máu đỏ tươi cũng chẳng thể át đi ánh hào quang của người ấy trong mắt tôi, chúng trở nên thật mờ nhạt chẳng đáng kể đến.
“Người… người là…”
Đôi mắt của lão tiến sĩ trợn to khi nhận ra lai lịch của kẻ đột nhập.
Bắt gặp sự hãi hùng trong cặp mắt ấy, một nụ cười xen lẫn chút bất mãn xuất hiện trên khuôn mặt chàng trai trẻ, anh mở miệng. Giọng nói phát ra ngọt ngào như mật ong, song nội dung thì lại thật đáng sợ.
“Ta tưởng đã cảnh báo lão rồi chứ? Đừng có thể hiện cái thái độ hãm *** đó với ta? Cái bản mặt đó chỉ khiến lão sớm bị ăn đập mà thôi! Lão thực sự cứng đầu đến thế?”
Lập tức, tất cả có mặt ở nơi này đều run như cầy sấy, độc mỗi anh chàng là còn nhởn nhơ.
Vì một lý do nào đó, trông lão tiến sĩ rất khiếp đảm và bắt đầu lẩm bẩm một cách vô nghĩa.
“Sự thay đổi giữa các thế hệ đã bắt đầu rồi?… Không! Không! Đúng rồi! Tại sao người lại ở đây lúc này cơ chứ? Làm thế nào… Đừng nói là người…?
Chàng trai trẻ nheo lại đôi mắt, như thể phản ứng của lão không gây được ấn tượng, miệng anh méo hẳn lại.
“Có vẻ lão đã quá lỗi thời khi chẳng thèm cập nhật tin tức ngoài kia nữa rồi. Chôn mình ở cái chốn khỉ ho cò gáy này có vẻ vui nhỉ?”
Sự chế giễu hiện rõ trên môi cũng như mặt anh.
“Chắc lão cũng chẳng rõ ta đã đối phó với đống rác rưởi kia từ lâu rồi? Từng đứa từng đứa một?”
Ngay cả cái vẻ cao ngạo hiện rõ trên khuôn mặt ấy cũng rất hoàn hảo.
“Hơn nữa…”
Chợt, sự chú ý của anh chuyển dời sang quang cảnh nơi này.
“Cái đống lộn xộn này là gì đây? Cái ổ giòi này của lão đã sinh sôi nảy nở đến dường này trong từng ấy năm?”
Rồi, ánh mắt sắc bén ấy quét qua từng đối tượng thử nghiệm. Anh mở miệng, giọng nói còn lạnh lẽo hơn trước.
“Nhiều nhóc tỳ vậy sao? Thật đáng kinh tởm.”
Tôi đã không nhận ra một điều, anh chàng này dường như đang rất giận dữ. Lời nói cuối cùng phát ra như lời phán quyết tử hình.
“Từ rày về sau, nơi đáng ghê tởm này chính thức bị xoá sổ.”