Điều này thật điên rồ! Xém chút nữa tôi đã không ngăn được tiếng chửi thề. Trong lúc cố gắng bình tĩnh lại, tôi tranh thủ nhìn thật kỹ từng con chữ trên tấm biển được treo trước cửa ngôi nhà.
[Số 44 Đường Grey Ferret – B04]
Không sai, đây đích thị là nhà tôi, nhưng, sao tên khốn này lại ở đây? Chắc chắn nếu chỉ nhìn mà thôi thì chẳng ai có thể đoán được một người đàn ông điển trai như hắn lại có thể dính líu đến một nơi như Carnot, sào huyệt của những kẻ tội phạm. Gạt đi sự hoang mang, tôi khẽ khom người quan khán tình trạng hắn hiện tại.
Mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi. Toàn thân người đàn ông phủ đầy máu tươi, song chắc chắn chẳng phải tất cả là của hắn. Dù không hề mong muốn, tôi vẫn sử dụng năng lực kia cho cuộc kiểm tra này. Khẽ động ý niệm, một sợi dây trắng mờ xuất hiện từ nơi cổ tay, bao trùm lấy gã trai rồi quét một lượt từ trên xuống.
Được rồi, dù chấn thương có vẻ nghiêm trọng thật, song hắn cũng chẳng chết ngay được đâu. Vì thế, tôi được dịp ngắm nhìn ngũ quan hắn một cách kỹ càng. Không thể phủ nhận sự thật rằng tên thối tha này rất điển trai với một khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc. Thật khó để có thể tưởng tượng một người như thế lại là vua của thế giới ngầm người người run sợ. Rồi, tôi đứng dậy, đôi mắt đảo qua một lượt. Thật may, dường như không có ai ở đây lúc này.
Sssg.
Thình lình, tôi giơ chân lên, sút vài phát vào vùng ngực của người đàn ông rồi một đường đá lê hắn qua một bên. Người này đáng lẽ phải đổ gục trước cửa ngôi nhà đằng kia mới phải. Cô nàng cách vách mới đúng là kiểu người độ lượng sẽ cưu mang một người như thế.
Vì thế, tóm lại thì…
Kẻ xấu à, cưng tới nhầm nhà rồi!