Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 16

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 127

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 48

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1265

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5595

Web novel - Chương 85: Dẫu không có men say(3)

85— Dẫu không có men say(3)

─── Học viện quân sự Han-yul của Every Hunter ───

Bảng tin tự do

<Chủ đề>

Tin tức nóng hổi=>>> Danh sách tham gia trận đấu đánh giá đã có!!!!

Cleveland, OH

-Lloyd Hintz

-Mason Panning

-Dick Kreider Jr.

VS

Học viện quân sự Han-yul

-Kang Tae-hoon

-Shin Yoon-seong

-Kim Dae-sik

───

└Anonymous7024: Thật luôn? Arna không có trong danh sách à? 

└Anonymous4961: Không phải Arna, nhưng tại sao lại là Kang Tae-hoon?

└Anonymous5074: Kang Tae-hoon trở lại khi nào vậy?

└Anonymous1332: Kang Tae-hoon ổn, nhưng những người khác thì…

└Anonymous6358: Nhìn đội hình này xem, lol.

└Anonymous5379: Chúng ta sẽ bị bọn nhóc Yankee đó nghiền nát mất.

└Anonymous3644: Kim Dae-sik là thằng quái nào vậy, lol.

└Anonymous2657: Dae-sik lol.

└Anonymous0412: Kim Dae-sik, lol, đây là bài đăng troll mà.

└Anonymous8840: Nhưng nó là thật, hãy xem thử cái này đi.

└Anonymous8840: m.news.kaie.com/aK3d1

└Anonymous1025: Thật kìa duma?

└Anonymous4751: con moẹ, thật luôn cơ, lol.

└Anonymous9366: Kim Dae-sik là khứa nào thế tụi bây?

└Anonymous7573: Có ai như thế trong học viện không?

└Anonymous6109: HAHAHAHAHAHAHA.

——

“Gì cơ? Kang Tae-hoon sẽ ra sân á?”

Trong lúc đang nghỉ ngơi tại phòng chờ sau khi kết thúc mọi sự kiện trong ngày, Arna đột nhiên giật mình khi nhìn vào điện thoại của mình.

“Dạo này hắn biến đi đâu mất tiêu….”

Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế được tổ chức vào ngày cuối cùng của sự kiện. Bản thân Arna đã biết cô sẽ không tham gia vào ngày hôm đó.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng tên Kang Tae-hoon lại có trong danh sách.

Hơn thế nữa…

“Tại sao cậu ta lại góp mặt trong trận đấu đánh giá….”

Trong số những cái tên trong danh sách, có một cái tên thu hút sự chú ý của cô – Shin Yoon-seong.

“….”

Đây là tổ hợp gì vậy? Kang Tae-hoon và Shin Yoon-seong cùng một đội sao? Nghiêm túc mà nói, chẳng phải họ lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống nhau sao?

“Không…! Cậu ta thậm chí còn không đủ tư cách để tham gia trận đấu đánh giá…!”

Câu này không nhắm vào Kang Tae-hoon mà nhắm vào Shin Yoon-seong.

Trên thực tế, Shin Yoon-seong không đủ trình độ để tham gia một trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế. Có lẽ mọi người trong học viện này đều tán thành với điều đó.

Làm sao một học viên hạng C lại có thể nghĩ đến việc thi đấu với một đội vô địch NCAA? Giống như việc đưa một cầu thủ hạng A... à không phải, một tân binh lên gò đất trong một trận đấu Major League.

“Học viện đang nghĩ gì vậy…?”

Trong khi quyết định tham gia của Shin Yoon-seong là một vấn đề thì việc học viện đồng ý lại là một vấn đề còn lớn hơn.

Mời những tuyển thủ danh tiếng của Hoa Kỳ đến tham dự một sự kiện thế giới quan trọng như vậy, được tổ chức vào ngày cuối cùng như là điểm thu hút chính, chỉ để cử Shin Yoon-seong…

“Ư… đầu mình….”

Cô đột nhiên cảm thấy nhức nhức cái đầu. Tưởng tượng cảnh Shin Yoon-seong phải chịu đựng những lời chế giễu từ khán giả khiến cô thấy buồn nôn.

Shin Yoon-seong phải tự tin đến mức nào khi lựa chọn tham gia trận đấu đánh giá này? Và, trên hết, là cùng đối thủ truyền kiếp Kang Tae-hoon.

“Dẫu sao… cậu ta có tham gia hay không… cũng chẳng liên quan đến mình….”

Đúng vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là một trận đấu giao hữu thôi – không có chuyện mạng sống bị đe dọa đâu. Arna không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.

Dù sao thì ai thèm quan tâm đến Shin Yoon-seong chứ? Cứ vờ như chuyện này chưa từng xảy ra đi.

“Arna!”

Đúng lúc đó, một phóng viên bước vào phòng chờ.

“Về buổi phỏng vấn dự kiến vào ngày cuối cùng! Tối hôm đó thì tính sao? Khoảng thời gian bắt đầu trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế ấy?”

“…”

Vào ngày cuối cùng, thay vì tổ chức buổi giới thiệu, một cuộc phỏng vấn đơn giản sẽ được lên lịch để kết thúc sự kiện.

Một sự kiện ngắn ngủi chỉ kéo dài vỏn vẹn 15 phút, nhưng…

“Tuy rất lấy làm tiếc, nhưng tôi phải hủy cuộc phỏng vấn ngày cuối cùng! Vì tôi còn một cuộc hẹn quan trọng khác.”

***

—Này, đó chẳng phải là Kang Tae-hoon sao? Tên đó tới học viện chi thế nhỉ?

—Giờ là lễ hội mà, có thể hắn ta chỉ ghé qua một lần. Thôi đừng nhìn nữa. Chúng ta có thể vô tình lọt vào mắt hắn ta và gây ra xung đột đấy.

Nếu là thường ngày, Kang Tae-hoon sẽ không bỏ qua những lời này và lặng lẽ rời đi đâu. Một cú đấm có lẽ sẽ đến trước, đó là thái độ thường thấy của Kang Tae-hoon.

Nhưng lần này, Kang Tae-hoon chỉ giả vờ không nghe thấy và lặng lẽ bước đi, bỏ mặc những cái nhìn và lời thì thầm đầy khinh miệt khi cậu rời khỏi học viện.

Keng–

Nơi đầu tiên Kang Tae-hoon đến sau khi rời học viện là một quán bar. Cậu ngồi ở cùng một chỗ như trong quán bar cậu đã đến hôm trước, uống một mình.

Keng–

“Hầy…”

Hiện tại, ngoài nơi này ra, Kang Tae-hoon chả còn nơi nào khác để đến. Dù sao thì ở lại trường cũng chỉ mang lại cho cậu những cái nhìn ác ý.

Ngoài ra, cậu ghét lễ hội. Chúng đông đúc, ồn ào và chỉ gây khó chịu. Cậu thà uống một mình còn hơn.

—Kang Tae-hoon? Hắn ta chỉ là một con hổ không răng thôi, tính tình nóng nảy. Hắn đã làm được cái gì ra hồn đâu?

—Từ khi quay lại Học viện quân sự Han-yul, tất cả những gì hắn ta làm chỉ là nổi cơn thịnh nộ.

—chắc chỉ được cái mồm.

Người ta nói rằng khi uống rượu, con người có thể quên đi thực tại một lúc. Nhưng dù Kang Tae-hoon có uống bao nhiêu, những lời cậu nghe được trước đó ở học viện và những lời chỉ trích nhắm vào cậu vẫn cứ bủa quanh trong tâm trí.

“Hầy…”

Không có từ nào trong số đó là sai. Tất cả đều đúng. Kang Tae-hoon chưa chứng minh được điều gì kể từ khi cậu đến học viện.

Cậu cứ gây rắc rối liên tục.

—Nếu hắn ta cư xử như vậy thì tốt nhất là cút khỏi học viện đi. Dẫu sao hắn cũng đủ giàu rồi mà?

—Đúng đúng đúng. Ngay cả khi không đi học, chỉ cần thừa kế công ty của cha mình, hắn ta cũng có thể sống vô lo vô nghĩ suốt đời rồi.

Cậu đang cố gắng đạt được điều gì?

Cậu thực sự muốn trở thành người như thế nào?

Hay cậu đã từng nghiêm túc theo đuổi bất kỳ đam mê nào chưa?

Từ khi Kang Tae-hoon còn nhỏ, cậu chưa bao giờ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi này. Cậu cứ để thời gian trôi qua, chỉ lang thang vô định mà không tìm thấy nơi chốn của mình.

Bởi vậy, mỗi khi mọi chuyện không như ý, cậu lại mải miết tìm lý do ở đâu đó ngoài kia và hành động bốc đồng vì sự thất vọng trong lòng.

“Trông cậu có nhiều tâm sự nhỉ.”

Phịch—

Lúc này, có người ngồi xuống ghế bên phải. Một chàng trai trẻ mặc vest chỉnh tề, trông hệt như mấy nhân viên đa cấp của công ty.

“Muốn gì?”

Kang Tae-hoon đáp lại cọc lóc, muốn quan sát và đánh giá ý định của người kia.

Người đàn ông nhìn vào chiếc ly trên bàn và nói trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào nó.

“Cậu uống một mình à, xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Vậy thì cút mau đi.”

“Haha, đừng gay gắt thế chứ.”

Hiện tại, người đàn ông này không hề có chút dấu vết nào của rượu, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của nước hoa xộc thẳng vào mũi.

“…”

Đến quán bar giữa ban ngày mà không uống một ly. Chắc chắn không phải chỉ vì buồn chán. Việc hắn ta đột nhiên đến bắt chuyện hẳn phải có một động cơ thầm kín nào đó.

Tốt nhất là nên nghe hắn ta nói vì dẫu sao thì Kang Tae-hoon cũng đang rất buồn chán.

Lạch cạch—!

Người đàn ông thể hiện ý định của mình bằng hành động thay vì lời nói. Anh ta lấy thứ gì đó ra khỏi túi trong bộ vest và đặt lên bàn.

Đó là một chiếc túi ziplock nhỏ trong suốt.

“Đây là cái gì?”

“Bữa tiệc của Chúa, để tăng thêm hương vị cho thức uống của cậu.”

“Bữa tiệc của Chúa?”

Bên trong túi ziplock có một lượng nhỏ bột màu đỏ. Trộn vào rượu, nó thực sự sẽ tạo ra màu sắc giống như rượu vang.

Kang Tae-hoon mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.

“Ha. Giờ thì không chỉ có bọn nghiện ma túy mà còn có cả bọn buôn ma túy bám lấy mình nữa cơ à.”

Rõ ràng người đàn ông này tiếp cận Kang Tae-hoon chỉ để lợi dụng sự giàu có của cậu, kiểu như. Hãy bẫy cậu ta thật tốt và tôi sẽ có một khách hàng trung thành, đúng không?

Tóm lại, với hắn ta, Kang Tae-hoon là nguồn suối bất tận.

“Vậy, tên của thứ này là gì? Cocaine hay ma tuý đá mà tao biết không có màu này.”

Kang Tae-hoon cầm lấy túi ziplock, giả vờ thích thú.

Người đàn ông cười toe toét, rõ ràng là rất hài lòng.

“Nó vẫn chưa có tên chính thức. Nhưng trong ngành của chúng tôi thường gọi nó là 'Nước ép nho'.”

“Nước ép nho? Nghe quê mùa thật đấy.”

Kang Tae-hoon chăm chú nhìn vào túi ziplock. Thứ này từ đâu ra vậy?

Chắc chắn không phải là chất tổng hợp. Ma tuý tổng hợp thông thường sẽ không màu.

Có thể nó được chiết xuất từ thiên nhiên, nhưng chúng là gì?

“Vậy giá bao nhiêu?”

“Đây là hàng mẫu. Mời cậu dùng thử.”

“Miễn phí luôn à?”

Sử dụng thứ này không khiến cậu say như rượu, nhưng nó sẽ giúp cậu quên đi cảm giác khốn khổ hiện tại của mình ngay lập tức.

Hơn nữa, nếu ít thế này thì thử một lần cũng chả sợ bị ai sờ gáy.

Tuy nhiên…

“Không cần thiết.”

Bịch.

Kang Tae-hoon đặt túi ziplock trở lại vị trí cũ.

Người đàn ông nhíu mày và nghiêng đầu.

“Cậu thực sự không hứng thú sao? Nó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đấy, cậu có hiểu không.”

“Trải nghiệm tuyệt vời thằng cha mày. Tự đi mà bú đi, thằng sucvat.”

Cho dù tâm trạng của cậu tệ đến mức nào, vẫn có những việc cậu không nên làm. Nếu cậu chạm vào ma túy ở đây, chẳng phải cậu sẽ giống như thằng nhóc ác Lloyd chết tiệt kia sao?

Cậu không định trở thành bất cứ thứ gì giống như thằng nhóc nghiện ngập chết bầm đó. Đổi lại, cậu quyết định sẽ tiếp tục say xỉn.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ để lại số điện thoại của mình. Nếu cần thì cứ liên lạc với tôi nhé.”

Người đàn ông để lại một tờ giấy trên bàn trước khi đứng dậy và đưa ra lời cuối cùng.

“Được rồi, chúc cậu có khoảng thời gian vui vẻ với bạn nhé.”

“Cái gì? Bạn?”

Đây là chuyện vô lý gì vậy? Kang Tae-hoon đến đây một mình mà. Cậu quay đầu sang bên trái để kiểm tra.

“Con moẹ, thằng điên! Làm tao sợ chết khiếp!!”

Cậu gần như ngã ngửa ra sau vì ngạc nhiên. Chiếc ghế vừa nãy còn trống không giờ đã có Shin Yoon-seong ngồi.

Keng–

Shin Yoon-seong lặng lẽ uống rượu trong khi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ.

"Đồ điên, mày đến đây khi nào thế?! Ít nhất cũng phải gây ra chút tiếng động khi đến chứ!"

“Chiều mai, 1 giờ chiều. Đến sân tập luyện trong nhà. Mang theo bánh mì Full Moon và Let's be khi cậu đến.”

“Cái gì cơ, mày bắt tao làm việc vặt á? Sao tao phải mang bánh mì và cà phê đến cho mày chứ! Với lại thời nay ai còn uống Let's be nữa! Biến đi, đồ điên!”

Cocaine là một chất ma túy kích thích mạnh, có nguồn gốc từ lá cây coca (chủ yếu ở Nam Mỹ). Ay yo bro