89— Dẫu không có men say(7)
Sau khi nhẹ nhàng đánh vài đòn vào kẻ buôn ma tuý, tôi quay trở lại phòng kiểm soát đấu trường.
“Thật sự là cùng một người sao? Nhìn thế nào cũng thấy khác với trong ảnh mà…“
Chỉ huy vận hành không khỏi chau mày khi nhìn vào chiếc điện thoại tôi đưa ra.
Người trong bức ảnh có một gương mặt khá ưa nhìn, nhưng kẻ buôn ma tuý trước mặt thì...
“Ugh…”
Hắn ta xuất hiện với khuôn mặt sưng tấy. Môi khô nứt, mắt tím bầm, và một cục u hiện rõ trên trán.
Anh chàng đẹp trai kia bỗng chốc trở thành một người đàn ông xấu xí.
“Xin hãy nhận lấy thứ này nữa.”
Sau đó, tôi đưa một túi ziplock làm bằng chứng thứ 2. Bên trong, một loại bột màu đỏ sẫm không rõ tên đang lấp la lấp lánh.
“Hừnmm. Vậy đây là chất kích thích, đúng không? Chất mà Lloyd Hintz đã dùng ấy?”
Chỉ huy vận hành hỏi kẻ buôn ma tuý đang lặng lẽ quỳ gối để xác nhận.
“…”
Tuy nhiên, kê buôn ma tuý không trả lời, chỉ im lặng.
Không chịu nổi nữa, tôi nhấc thìa lên và đánh một cú vào sau đầu hắn.
Bộp─!
“Ái…! Đúng…! Đúng vậy…! Đó là chất kích thích có tác dụng khuếch đại sức mạnh ma lực tạm thời…!”
“Chất kích thích à…”
Chỉ huy vận hành vuốt cằm và dừng lại suy nghĩ một lát.
Sau đó…
“Nếu Lloyd Hintz thực sự sử dụng chất kích thích thì việc dừng trận đấu là điều đúng đắn.”
Ông tuyên bố ngay rằng trận đấu sẽ kết thúc. Chỉ huy vận hành nhấc bộ đàm lên.
“Kêu trọng tài kéo Lloyd Hintz ra khỏi võ đài và tuyên bố huỷ trậ—”
“Có thể đợi thêm một chút được không?”
Bỗng tôi chen vào và ngăn chỉ huy vận hành lại.
“Hay là chúng ta xem hết trận này luôn đi? Huỷ thì để qua trận 3 cũng chưa muộn.”
“Hả?”
Bị bất ngờ trước lời đề nghị đột xuất của tôi, chỉ huy vận hành nghiêng đầu bối rối.
“Lúc trước cậu còn yêu cầu hủy trận đấu cơ mà, sao giờ lại đổi ý thế?”
Chỉ huy vận hành yêu cầu tôi giải thích.
“Giả sử chúng ta ép Lloyd rời khỏi vỏ đài, có thể dẫn đến một tình huống nguy hiểm hơn. Lloyd sẽ không tự nguyện đầu hàng đâu, nếu muốn huỷ thì nên huỷ từ sớm mới đúng.”
"Nhưng nếu chúng ta cứ để trận đấu tiếp diễn, có khả năng Lloyd sẽ phát điên, đúng không? Dù sao thì đây cũng là chất kích thích. Cậu định làm hại cả những khán giả vô tội nữa sao?"
“Vậy thì cứ để Kang Tae-hoon giải quyết đi.”
Khi nhắc đến tên Kang Tae-hoon, mắt của chỉ huy vận hành mở to.
“Mỗi Kang Tae-hoon?”
“Ai mà đoán được tương lai chứ? Biết đâu Kang Tae-hoon sẽ đánh bại được Lloyd thì sao?”
Nếu cậu ấy có thể chế ngự hoàn toàn Lloyd, vụ việc này có thể lặng lẽ trôi qua như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ, hãy tưởng tượng nếu đột nhiên dừng trận đấu. Khán giả chắc chắn sẽ hỏi lý do, và chỉ huy vận hành sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ sự thật – rằng trận đấu đã bị hủy do vấn đề chất kích thích.
Hơn nữa, sau đó, chỉ huy là người chịu trách nhiệm cho vụ việc này có thể bị thẩm vấn và sẽ phải viết rất nhiều biên bản tai nạn.
Chỉ vì một trận đấu đánh giá đơn giản mà phát sinh đủ thứ rắc rối, không những mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta, mà còn phải chịu đựng những cuộc điều tra rườm rà. Trong một ngày lẽ ra phải vui vẻ như hôm nay.
“Đây chẳng phải là vòng thứ hai sao, có thể coi là trận đấu chính được mong đợi nhất trong tất cả các vòng đấu nhỉ? Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều quảng cáo và nhà tài trợ gắn liền với nó.”
“Ờm…”
Không chỉ có bấy nhiêu đó thôi đâu. Chi phí đầu tư cho đấu trường, cộng với nguy cơ bị phạt tiền vi phạm hợp đồng, đều là gánh nặng không thể phớt lờ.
Vì chỉ huy cũng không muốn chịu những rủi ro đó nên cuối cùng ông ấy không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với đề xuất của tôi.
“Được rồi! Tôi hiểu rồi! Vậy thì cứ tiếp tục đi! Nhưng nếu nó vượt quá tầm kiểm soát, tôi sẽ dừng nó ngay lập tức, nhớ kỹ đấy!”
***
Bùm─!
“Ặc…!”
Kang Tae-hoon, người đang trao đổi đòn với đối thủ, đã bị đẩy lùi về phía sau do sức nặng quá lớn, lăn trên sàn vài vòng.
—Hahaha nhìn nó kìa! Giống như một con chuột hamster chạy trên bánh xe vậy!
—Hintz! Gửi con chuột hamster đó về cho mẹ nó đi!
Mỗi lần Kang Tae-hoon bị đẩy lùi, tiếng reo hò của khán giả lại càng lớn hơn. Cả đấu trường nhanh chóng trở thành sân nhà của Lloyd Hintz.
“Này, Tae-hoon! Có vẻ như tao không phải là người cần đi nằm viện đâu, mà là mày mới đúng ấy!”
Thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phía Lloyd. Biết rõ điều đó, Lloyd cắm thanh kiếm xuống và chế nhạo Tae-hoon.
“Khụ khụ.”
Tae-hoon nhổ hết những gì cậu đã nhịn bấy lâu nay ra.
Cậu đã phần nào lường trước được điều này, nhưng sức mạnh của Lloyd còn kinh khủng hơn cậu tưởng. Chỉ cần giao kiếm với hắn thôi đã khiến toàn thân cậu chấn động. Lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác này.
“Con bà nó chứ. Shin Yoon-seong làm gì mà lâu thế không biết?”
Lời nhắn của Yoon-seong chỉ là câu giờ cho đến khi tìm được kẻ buôn ma tuý. Và cho đến giờ, Tae-hoon vẫn giả vờ chịu đòn.
Nhưng việc này không thể kéo dài mãi được.
Suy cho cùng, sức bền không phải là vô hạn.
“Chết tiệt… Mình biết là không nên đặt niềm tin vào thằng khỉ đó rồi mà…”
Bất cứ khi nào Tae-hoon vướng vào Yoon-seong, mọi chuyện chẳng bao giờ suôn sẻ cả. Từ lần gặp gở đầu tiên cho đến nay vẫn vậy.
Chắc lúc này thằng ôn ấy đang lười biếng ở đâu đó rồi.
“Hả…?”
Lúc này, ánh mắt của Tae-hoon hướng về phía phòng VIP của khán đài. Chính xác hơn là hướng về phòng kiểm soát bên cạnh phòng VIP.
Phòng kiểm soát được bao quanh bởi các tấm kính trong suốt, cho phép nhìn thấy từ bên ngoài. Bên trong, Tae-hoon phát hiện ra Shin Yoon-seong, người mà cậu đã chờ đợi bấy lâu.
“Hả… thằng ôn kia đang làm gì ở đó vậy?”
Bên trong phòng kiểm soát, Shin Yoon-seong không có động tác gì đặc biệt. Chỉ đứng yên và nhìn xuống Tae-hoon.
“…”
Ngay lúc này, ánh mắt họ chạm nhau. Sau đó Yoon-seong gật đầu với Tae-hoon.
"Cái...?"
Tae-hoon không khỏi cảm thấy bối rối.
“Tín hiệu đó là gì? Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi sao? Nhưng gật đầu ư? Làm sao tao có thể hiểu được dụng ý sâu xa kia chứ?”
Nếu Yoon-seong đã bắt được tên buôn ma tuý, trận đấu sẽ dừng lại ngay lập tức mới đúng. Nhưng như bạn có thể thấy, trận đấu vẫn đang diễn ra.
Yoon-seong đang cố ám chỉ điều gì vậy?
“Đừng nói... là kêu tao đánh hết trận luôn nhé?”
Như thể Yoon-seong đã đọc được khẩu hình miệng của Tae-hoon. Hắn gật đầu lần nữa, lần này còn kèm theo một nụ cười.
“Này, đồ điên!”
Tae-hoon hét lớn, trán nổi đầy gân xanh.
“Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mày nói tại phòng chờ! Mày nói chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian thôi mà! Hay là mày đã tính lừa tao ngay từ đầu rồi? Hả?”
Đối với câu hỏi này, Yoon-seong không trả lời. Dù sao thì giọng nói của hắn cũng không thể nào đến được Tae-hoon.
Thay vào đó, Yoon-seong chỉ vẫy tay nhẹ.
Đó là cách động viên của hắn ta.
"Chẳng lẽ mày điên thật rồi…? Mày có còn là người không vậy…?"
"Mày nhìn đi đâu thế hả?"
Bùm─!
Trong khi Tae-hoon đang bị phân tâm bởi phòng kiểm soát, Lloyd vung thanh đại kiếm của mình. Tae-hoon suýt nữa không tránh được.
Nếu chậm chân thêm một chút, đầu cậu có thể đã vỡ tung.
“Mày định chạy trốn như đàn bà đến bao giờ nữa!”
Lloyd không dừng lại. Hắn ta bắt đầu vung kiếm, gây sức ép nhiều hơn cho Tae-hoon.
“Vậy mà mày còn tự xưng là tuyển thủ đại diện của Học viện Han-yul! Ngay cả một con chuột đồng ăn phải thuốc độc(thuốc diệt chuột) còn can đảm hơn mày!”
“Mày mới là thằng uống thuốc độc ấy, đéo phải tao!”
Cậu không thể cứ tiếp tục như này. Với tình hình hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự tay hạ gục Lloyd.
Tae-hoon dễ dàng né thanh đại kiếm đang lao tới và đá mạnh vào hông Lloyd.
“Kehh…!”
Tae-hoon người từ nãy giờ chỉ di chuyển né đòn, cuối cùng cũng tung nanh vuốt. Chỉ một đòn phản công, Lloyd đã bị ép lùi lại.
“Hử? Mày loạng choạng chỉ vì một cú đá sao? Mày còn yếu hơn cả thằng nhóc da đen kia nữa?”
“Ugh…”
Lloyd ôm chặt hông và nghiến răng. Không phải vì đau đớn; chỉ là hơi bất ngờ khi Tae-hoon bất chợt phản công.
“Sao? Mày không định tấn công à?”
Tâm trạng đã thay đổi hoàn toàn sau cú phản công trước đó. Không còn gì cản được Tae-hoon nữa.
Tựa như một con mãnh thú vừa thoát khỏi xiềng xích.
“Nếu mày không lên thì để tao lên trước nhé.”
Thụp!
Lần này, Tae-hoon chủ động vung kiếm về phía Lloyd.
Keng─!
Thanh kiếm của họ chạm nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tae-hoon lập tức xoay cổ tay, khiến thanh kiếm của Lloyd trượt đi.
Bụp─!
Tận dụng sơ hở, Tae-hoon đã tung một cú đá vào mặt Lloyd.
“Arghhhhhhh...!”
Lloyd che mặt. Một dấu giày đỏ rực in hằn trên mũi hắn.
Khuôn mặt đó buồn cười đến mức chỉ muốn lấy điện thoại chụp ngay.
“Mày nghĩ tao sẽ tha cho mày chỉ sau vài đòn thôi à?”
Tae-hoon bẻ cổ một cái, cảm thấy cơ thể thoải mái hẳn ra.
“Có cần tao nhắc lại kỷ niệm xưa không? Cho mày biết thân biết phận chút ha?”
Không lãng phí thời gian, Tae-hoon lại giơ kiếm lên.
“Này, đứng dậy mau lên. Tao không có thì giờ để đùa giỡn với mày đâu.”
Nói xong, cậu quay người về phía phòng kiểm soát và nói.
"Vì tao vẫn phải đi tẩn thằng điên kia một trận cái đã."