87— Dẫu không có men say(5)
—Này, Dylan! Lối vào đấu trường ở hướng này, không phải ở đằng kia đâu!
—Ôi, Jesse à! Vào đấu trường ngay lúc này là không đúng đâu. Chẳng phải chúng ta có việc cần làm trước sao?
—Là gì thế?
—Đó là mua bánh tacos và sữa lắc á.
Vào ngày cuối cùng của sự kiện, Khi bóng tối dần lan khắp bầu trời, mọi người bắt đầu tụ tập quanh đấu trường.
Mọi người đều tới để theo dõi sự kiện chính, Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.
—HI—O, HI—O Cleveland!
Với sự góp mặt của đội tuyển Hoa Kỳ, có khá nhiều du khách nước ngoài đến tận đây. Họ đều ăn mừng bằng cách nhảy múa hoặc ca hát ngay trước khi trận đấu bắt đầu.
“Lối vào là…”
Mặt khác, Choi Soo-eun đang len lỏi qua đám đông để tìm đường. Vì đấu trường quá rộng lớn nên mỗi dãy ghế đều có một cổng riêng.
“Gate G là… A, nó ở đằng kia.”
Đi vòng quanh đấu trường một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy lối vào. Không có ý định mua đồ ăn vặt, cô lập tức bước vào đấu trường.
“To quá…”
Đây là lần đầu tiên Choi Soo-eun bước vào đấu trường sự kiện. Cho đến bây giờ, cô chỉ đến đấu trường đánh giá là cùng.
Choi Soo-eun bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của mình trong khi kiểm tra số ghế được ghi trên khán đài.
“C-12…C-12…”
Chỗ ngồi được đặt trước nằm gần vòng tròn trung tâm. Cô thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của các tuyển thủ. Là loại chỗ ngồi cao cấp.
Tất nhiên, ”cao cấp” đi kèm với giá cao. Giá vé đắt hơn khoảng bảy lần so với ghế thường.
"Nhưng…"
Đối với Choi Soo-eun, giá cả không phải là vấn đề quan trọng. Làm sao tiền bạc có thể quan trọng khi Shin Yoon-seong tham gia trận đấu?
Bất kể giá vé bao nhiêu, cô vẫn vui vẻ mở ví để được nhìn thấy Shin Yoon-seong ở cự ly gần.
"Tìm thấy—"
“Oaaaa—”
Khi di chuyển từ G-9, G-10, G-11, Choi Soo-eun cuối cùng cũng đến chỗ ngồi của mình là G-12 và nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc ở G-13 bên cạnh cô.
“Ọp!”
Một cô gái nhét một chiếc hot dog vào cái miệng đang há to của mình. Cô ấy nhai kỹ với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Choi Soo-eun biết rất rõ cô gái đó là ai. Không chỉ cô ấy, mà tất cả học viên trong học viện đều biết tên cô gái đó.
Với mái tóc vàng óng ả nổi bật thu hút mọi sự chú ý, cô ấy là Thức Tỉnh Giả hạng S duy nhất, niềm tự hào của Học viện quân sự Han-yul — Arna Kristin Dotir.
“Ưmm~… Tiếp theo là nachos…”
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Trong cả dãy ghế, tại sao chỗ ngồi của Soo-eun lại nằm ngay cạnh Arna? Soo-eun không khỏi cảm thấy bối rối trước diễn biến này.
Nhưng cô sẽ không chọn lùi bước hay bỏ chạy. Cô sẽ đối mặt trực diện với thử thách.
Dẫu cho Arna có hoàn hảo đến nhường nào, thì lòng tận tụy và tình cảm cô dành cho Shin Yoon-seong vẫn là điều không gì sánh bằng.
Phịch!
Với niềm tin đó, Choi Soo-eun tự tin ngồi xuống, có phần thô bạo hơn thường lệ.
“Hửm…?”
Liệu quyết tâm của cô có truyền đến tình địch không? Arna cuối cùng cũng quay đầu lại, miệng nhét đầy thức ăn.
“…”
Arna chớp mắt nhiều lần.
Và…
"Hự…!"
“Khụ, khụ...“
Đột nhiên, cô ấy bắt đầu đập ngực như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng. Cô ấy nhanh chóng uống soda để nó trôi xuống.
“Ực ọc…!”
Arna, trong cơn nghẹn, đã chảy nước mắt và nước mũi. Nhìn thấy điều này, Choi Soo-eun cảm thấy chút hân hoan chiến thắng trong lòng.
Mọi thứ liên quan đến Shin Yoon-seong, cô tuyệt đối không cho phép mình đánh mất. Đó là điều cô sẽ giữ chặt, không nhường cho bất kỳ ai.
***
“Ực…”
Đột nhiên, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể tôi.
Cảm giác này quá bất thường. Như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Phía sau cổ tôi cảm thấy ngứa ran và nhói đau.
Có người đang chửi tôi chăng?
“Sao thế. Căng thẳng quá nên tè ra quần rồi à? Cần tao mang tã tới cho mày không?”
Đây là phòng chờ dành cho các tuyển thủ. Kang Tae-hoon vừa nói vừa nằm trên ghế sofa chơi game trên điện thoại.
Tôi đáp lại Kang Tae-hoon:
“Trông tôi giống như sắp tè ra quần vì chuyện nhỏ nhặt này á?”
“Haha. Đúng nhỉ, Một gã điên làm phiền được cả Arna thì đâu có sợ bọn khốn Yankee này.”
“Chờ xíu nha, tôi đi vệ sinh cái.”
“Ê...! Sao hành động của mày khác với những gì mày vừa nói dữ vậy...!”
Bỏ lại Kang Tae-hoon phía sau, tôi bước ra khỏi phòng chờ dành cho các tuyển thủ.
Sau khi đi dọc hành lang và đến nhà vệ sinh, lúc tôi đang đứng cạnh bồn tiểu thì—bùm!
Đột nhiên, một cánh cửa buồng bật mở. Có người bước ra. Đó là một nam thanh niên nước ngoài cao lớn với mái tóc nâu đỏ.
“Ừm…”
Khi nhìn kỹ hơn, đó là một khuôn mặt quen thuộc. Là Lloyd Hintz, một trong những tuyển thủ tham gia Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế và trước đó là người đã gây sự với Kang Tae-hoon.
“Hựa…”
Lloyd loạng choạng đi đến bồn rửa và rửa mặt vài lần.
“Hộc…Hộc…”
Hắn ta bị bệnh hay sao ấy? Hắn rên rỉ rất nhiều và dáng đi không vững.
Lần cuối tôi thấy hắn ta ở quán bar, hắn trông khoẻ mạnh lắm mà. Tại sao hôm nay lại cử động như một người sắp chết đến nơi vậy?
“Hựa…”
Hắn ta có bị đau bụng không? Để tôi kiểm tra thử phát.
Vù—
Tôi lén lút lấy ra một chiếc thìa và ném về phía Lloyd, quan sát hắn ta thông qua chức năng Blind Side.
“!”
Không phải đau bụng. Tôi có thể thấy những đốm đỏ sẫm trên da hắn ta.
Hơn nữa, khắp cánh tay của hắn còn có vết kim tiêm rõ ràng, máu vẫn chưa ngừng chảy, xem ra là mới vừa...
“Lần này, tao sẽ… giết chết mày, thằng khốn Kang Tae-hoon…”
Lloyd lau khô mặt và rời khỏi nhà vệ sinh.
Ngay sau đó, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh và vội vã quay lại phòng chờ của tuyển thủ.
Chíu chíu—
Bèm bèm—
Mặc dù trận đấu sắp diễn ra, Kang Tae-hoon vẫn thong thả chơi game. Tôi kể cho cậu ấy nghe về những gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
“Tôi vừa mới gặp anh chàng đó.”
"Ai?"
“Lloyd Hintz.”
Kang Tae-hoon vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, như thể cậu ấy chẳng hề quan tâm. Tôi tiếp tục.
“Cậu ta trông lạ lắm.”
"Nó lúc nào chả thế. Đừng để ý đến nó nữa."
“Hừmmm. Cảm giác như cậu ta đã dùng phải một loại ma tuý nào đó. Vì trên da nổi đầy đốm đỏ sẫm và tĩnh mạch có vẻ cũng bị co thắt dữ dội.”
“…”
Chỉ đến lúc đó Kang Tae-hoon mới rời mắt khỏi điện thoại để nhìn vào mặt tôi.
“Những đốm đỏ sẫm ư?”
“Đúng.”
Có phải cậu ấy biết điều gì đó không? Trong giây lát, lông mày của Kang Tae-hoon giật giật.
Tôi đại khái biết những gì đang diễn ra trong tâm trí cậu ấy. Cậu ấy hiện đang nhớ lại sự việc ở quán bar.
Người đàn ông lạ mặt tiếp cận Kang Tae-hoon và đưa cho cậu ấy một loại bột màu đỏ sẫm đáng ngờ…
Người đàn ông đó có lẽ đã gợi ý điều tương tự với Lloyd. Và Lloyd hẳn đã chấp nhận.
“Mẹ kiếp… Thằng nhóc đó cái gì cũng dám hút à? Quả nhiên là là thằng nghiện mà…”
Kang Tae-hoon ném điện thoại sang một bên và bắt đầu gãi đầu một cách thô bạo.
Nếu đó là một loại thuốc đơn giản thì không thành vấn đề, nhưng nếu đó là chất kích thích ảnh hưởng đến sức mạnh ma lực thì mọi chuyện sẽ rẽ theo hướng hoàn toàn khác.
Không chỉ có thể khiến sức mạnh của một người mất đi khả năng kiểm soát, mà thậm chí còn có thể bị sức mạnh đó chi phối. Không chỉ gây hại cho Lloyd, mà còn gây nguy hiểm đến những người tụ tập tại đấu trường.
Nói trắng ra, Lloyd giống như một quả bom hạt nhân biết đi.
“Vậy, chúng ta sẽ làm gì? Hủy trận đấu đánh giá vì nó dùng thuốc? Mày có chắc là điều đó sẽ hiệu quả không?”
Chính xác. Không có đủ chứng cứ để hủy trận đấu ngay lập tức. Lloyd vẫn chưa gây ra bất kỳ tai nạn nào.
Hiện tại chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể nên cần tìm cách khác.
“Đầu tiên, chúng ta cần tìm hiểu loại thuốc này có tác dụng gì. Nếu chúng ta điều tra song báo cáo với phòng tác chiến, thì có thể hủy được.”
“Vậy mày tính điều tra như nào?”
“Cứ hỏi trực tiếp thôi.”
"Ai?"
“Kẻ buôn ma túy.”
Nghe tôi trả lời, Kang Tae-hoon nheo mắt và nghiêng đầu. Vẻ mặt như muốn nói, "Cái quái gì cơ?"
“Kẻ buôn ma túy kia… hẳn đang trốn đâu đó quanh đây. Có lẽ hắn đang theo dõi Lloyd Hintz chặt chẽ để xem cậu ta thay đổi thế nào.”
“Thế chẳng phải là thí nghiệm trên con người... rồi ư?”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ bắt được tên đó.”
Tôi giơ thìa lên. Về việc tìm người, tôi có lợi thế hơn Kang Tae-hoon nhiều vì tôi có chiếc thìa này.
Hơn nữa, vì trận đấu của tôi là vòng thứ ba nên còn kha khá thời gian.
"Trong khi tôi tìm ra gã đó, tôi muốn cậu, Kang Tae-hoon, hãy kéo dài thời gian cho chúng ta. Tất cả những gì cậu cần làm là giả vờ chiến đấu với Lloyd Hintz mà không để hắn nổi điên."
Đối với Kang Tae-hoon, việc kèm Lloyd Hintz không phải là quá khó. Nhất là ở khoảng câu thời gian.
Hơn nữa, suy nghĩ của Lloyd lúc này chỉ dồn vào Kang Tae-hoon. Không phải chính hắn ta đã nói thế trong nhà vệ sinh sao? Hắn tuyên bố rằng lần này hắn sẽ đánh bại Kang Tae-hoon. Nên cậu ấy là mồi nhử hoàn hảo nhất rồi.
“Mày giỡn mặt hả?”
Tuy nhiên, Kang Tae-hoon không thích kế hoạch của tôi. Biểu cảm của cậu ấy nhăn lại.
"Mày kêu tao phí thời gian chơi đùa với thằng nhóc Lloyd đó ư? Có cức ấy. Sao mày không bảo thằng da đen kia đi? Cậu ta cũng có thể câu thời gian cơ mà."
“Kim Dae-sik đã ở trên đấu trường mất rồi.”
Wiiiiiiiii—!
Vào lúc đó, một tín hiệu vang lên khắp sân vận động – đó là tiếng còi báo hiệu bắt đầu hiệp đầu tiên.
Cả 2 chúng tôi tập trung nhìn vào màn hình trong phòng chờ. Trên đó, chúng tôi có thể thấy những người tham gia vòng đầu tiên, Rashid và Mason Panning.
Và…
BÙM!
—Tuyển thủ Kim Dae-sik của Học viện quân sự Han-yul đã hạ gục Mason Panning chỉ trong vỏn vẹn 3 giây kể từ khi trận đấu bắt đầu! Thật là một khởi đầu đầy bất ngờ!
—Chiến thắng ở vòng đầu tiên thuộc về Học viện quân sự Han-yul!
“…”
“…”
Mặc dù đội của chúng tôi đã giành chiến thắng, nhưng không có gì đáng ăn mừng về tình huống này cả, vì sau đó là vòng thứ hai của Kang Tae-hoon.
Không lâu sau, Kang Tae-hoon hét lên với màn hình:
"Thằng khốn da đen kia! Kết thúc trận đấu sớm thế để làm gì chứ? Chẳng giúp ích được gì hết!"