Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 16

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 127

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 48

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1265

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5586

Web novel - Chương 84: Dẫu không có men say(2)

84— Dẫu không có men say(2)

Sau một hồi náo loạn, quán bar lại trở về trạng thái yên tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lloyd, người la hét om xòm, đã biến mất từ lâu. Nhóm của hắn ta đã kéo hắn ra ngoài.

Keng.

Mùi hôi thối ban nãy đã biến mất, và Kang Tae-hoon ngồi lại vào quầy để tiếp tục uống.

Keng.

Còn Shin Yoon-seong thì vẫn ngồi bên cạnh cậu.

“… Ê, mày không định đi sao?”

“Nốt ly này là tôi về.”

Mặc dù hắn nói vậy, nhưng ai đâu biết được đã uống hết bao nhiêu ly rồi.

Cạch.

Hơn nữa, cái món đậu phụ trắng mà hắn ăn như đồ nhắm từ nãy đến giờ khiến cậu thấy cực kì khó chịu.

Ai đời lại đi uống whiskey mà nhắm với đậu phụ? dù có tôn trọng sự đa dạng văn hoá đến đâu, cũng phải có giới hạn.

Shin Yoon-seong đã vượt qua ranh giới đó, đây không phải là ẩm thực kết hợp hay sáng tạo.

Chỉ có thể gọi là lập dị.

“Trông hai người có vẻ quen nhau nhỉ.”

Vào lúc đó, Shin Yoon-seong đặt chiếc nĩa đang dùng để cắm đậu phụ xuống và bắt đầu nói về Lloyd Hintz, người đã gây náo loạn hồi nãy.

Nghe vậy, Kang Tae-hoon khịt mũi khinh thường.

“Ha, chỉ là từng gặp qua trong lúc đi du học thôi. Nói thật nhé, lúc đầu tao còn méo biết thằng đó là ai nữa cơ.”

Hồi ấy cả hai đều học trung học. Vào thời điểm đó, khi còn đang học ở Hoa Kỳ, Kang Tae-hoon đã chung lớp với Lloyd Hintz.

“Tên kia hình như rất ghét cậu, bộ cậu bắt nạt hắn à?”

“Xàm. Tại sao tao lại bắt nạt nó chứ? Tao chỉ tát nó vài lần thôi.”

“Với tôi, vậy là bắt nạt rồi.”

Vào thời điểm đó, Kang Tae-hoon là người nhận được rất nhiều sự chú ý, dù tích cực hay tiêu cực. Là người thừa kế của một gia đình tài phiệt đang du học ở nước ngoài, nên có một số người vì tò mò mà âm thầm kiếm chuyện.

Và Lloyd Hintz là một trong những kẻ kiếm chuyện đó.

“Hắn ta thậm chí còn bị cậu gọi là nghiện.”

“Ừm, tại. Thằng đấy dùng ma túy. Tao tình cờ nhìn thấy nó một lần trên phố.”

“Thế à?”

Hầy. Shin Yoon-seong thở dài, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Sao? Mày nghĩ tao cũng nghiện ma túy như nó à? Tưởng tao ngu chắc?”

Kang Tae-hoon cười khẩy và uống cạn ly rượu trên tay.

Sau đó, cậu lẩm bẩm một cách khẽ khàng.

“Ờ thì, không phải là tao chưa từng nghĩ tới chuyện đó...”

“Hả?”

“Kiểu tao tự hỏi rằng nó có khiến tao say không ấy... nếu rượu không làm được.”

Nhưng như bạn thấy, Kang Tae-hoon đã cưỡng lại được sự cám dỗ.

Đó đơn thuần chỉ là suy nghĩ vu vơ.

“Chỉ cần uống một ly là đủ say rồi.”

Ào.

Shin Yoon-seong rót đầy ly cho Kang Tae-hoon.

“Say sao…”

Kang Tae-hoon nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào chiếc ly. Rượu whisky hơi ngả màu hổ phách làm mũi cậu ngứa ran.

Đối với những người không uống được rượu, ngay cả mùi rượu cũng có thể khiến họ choáng váng.

“Thật ra, say rượu là điều mà ai cũng nên kiểm soát được.”

Nhưng Kang Tae-hoon thì khác. Có lẽ là vì cậu có tửu lượng cao, nên dù có uống bao nhiêu, cậu cũng không thấy say nổi.

Với kang Tae-hoon, say xỉn, lắc lư vì say rượu, hay đỏ mặt — là những điều cậu chưa từng trải qua một lần trong đời.

“Tôi hy vọng cậu không đụng đến ma túy chỉ vì không thể say được.”

“Tao nói rồi cơ mà? Tao chẳng bao giờ làm điều vớ vẩn đó đâu.”

Keng.

Kang Tae-hoon lại uống cạn ly của mình, ngay sau khi nó được rót đầy lại. Ly này có vị gắt hơn chút, có lẽ vì Shin Yoon-seong là người rót.

“Này, Shin Yoon-seong.”

“Có chuyện gì thế?”

“Đừng hiểu lầm.”

Đôi mắt sắc bén của Kang Tae-hoon khẽ mở. Bầu không khí vốn đang dịu lại khi họ cùng nhau uống rượu, bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Chỉ vì chúng ta cùng nhau tham gia trận đấu đánh giá không có nghĩa là tao sẽ làm bạn với mày.”

“Tôi biết.”

Shin Yoon-seong cũng uống cạn ly của mình rồi nói.

“Vậy nên tôi đang tính tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu đánh giá, cậu có muốn đi cùng không? Kang Tae-hoon.”

"Này, đồ ngu! Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Tao méo có ý định đi tập cùng mày! Mày cố tình nghe nhầm đúng không?"

“Ngày mai, 1 giờ chiều, tại sân tập luyện trong nhà nhé.”

"... Mày chỉ nói những gì mày muốn thôi sao?!"

Ừ thì. Shin Yoon-seong luôn là loại người vậy mà. Đây là lỗi của cậu khi mong đợi một cuộc trò chuyện tử tế. Kang Tae-hoon thở dài.

"Ê."

"Hửm?"

“Mày tìm nốt đứa cuối đi.“

Thành viên cuối cùng – đó là những gì cậu muốn nói. Vì trận đấu đánh giá giao hữu chơi theo đội nên họ vẫn cần một người nữa.

Cho đến nay, Kang Tae-hoon và Shin Yoon-seong đã được xác nhận sẽ tham gia.

“Được. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm người cuối cùng.”

“Đừng lôi thêm một thằng lập dị nào vào nữa. Hiểu chưa?”

“…”

“Mày có nghe tao nói không đấy?”

Shin Yoon-seong làm thinh. Hắn chỉ rót đầy ly của cả hai.

Sau đó hắn ta nâng cao ly rượu của mình.

"Nâng ly chứ hả? Để mừng chúng ta lập thành một đội."

“Không đời nào! Tại sao tao phải nâng ly với một người như mày chứ?!”

Kang Tae-hoon từ chối lời đề nghị của Shin Yoon-seong và uống một mình.

***

Ngày hôm sau, Kang Tae-hoon đã đến sân tập luyện trong nhà đúng giờ.

Cậu không hề có ý định đến đây, nhưng cậu vẫn tới vì Shin Yoon-seong nói rằng sẽ dẫn theo những thành viên còn lại trong đội.

Cậu thực sự không muốn luyện tập. Cậu chỉ đến kiểm tra xem họ là ai, rồi rời đi.

“Vãi, hôm nay có đám cưới hay sao thế? Sao lại có nhiều người tụ tập ở đây vậy?”

Vừa đến nơi, Kang Tae-hoon liền nhíu mày. Có nhiều người ở sân tập luyện hơn cậu tưởng.

“Để tôi giới thiệu cho các bạn. Đây là những học viên sẽ hỗ trợ cho trận đấu đánh giá sắp tới.”

Ngoài Shin Yoon-seong ra, còn có ba khuôn mặt lạ. Shin Yoon-seong bắt đầu giới thiệu từng người một.

“Đầu tiên, Yoo Ji-woo từ Bộ phận kỹ thuật. Cô ấy sẽ lo phần chuẩn bị và trang thiết bị tập luyện.”

“Chào nha, tại thấy vui vui nên tôi đến xem thử.”

Một cô gái có chiều cao rất khiêm tốn, đến mức chiếc áo khoác phòng thí nghiệm phải chịu cảnh làm cây chổi quét nhà. Làn da của cô ấy nhợt nhạt đến mức gần như trắng bệch, và quầng thâm dưới mắt càng nổi bật hơn.

Rõ ràng là người đó đã dành quá nhiều thời gian để nhốt mình trong phòng nghiên cứu.

“Tiếp theo là Kim Han-bit từ Bộ phận kỹ thuật. Cô ấy sẽ hỗ trợ những việc vặt vãnh.”

“Khoan… Tôi chưa từng nói là sẽ giúp mà…”

Kế tiếp là một nữ sinh trông khá giản dị, có vẻ là người tỉnh táo nhất trong cái đám kia.

Và...

“Cuối cùng, để tôi giới thiệu với mọi người. Thành viên thứ ba của đội chúng ta — Kim Dae-sik.”

“Ohhhh.”

Đùng. Đùng.

Một gã khổng lồ với thân hình cơ bắp rắn chắc như tảng đá bước vào, bước đi của cậu ta vang vọng khắp phòng. Làn da màu đồng, đôi môi dày và vóc dáng đồ sộ khiến Kang Tae-hoon ngay lập tức thốt lên.

“Này, đồ ngu! Sao mày lại dẫn một gã da đen đến trận đấu quốc tế thế hả?!”

“Hử? Mặc dù có vẻ ngoài như vậy, nhưng Dae-sik là người Hàn Quốc bản địa á.”

“Câm mồm, mày bớt nói nhảm đi! Ai mà chả nhìn ra cậu ta là người ngoại quốc cơ chứ!”

Đúng như dự đoán, tin tưởng Shin Yoon-seong là một sai lầm. Cơn chóng mặt dần ập đến. Hắn chỉ cần đưa một tên học viên tử tế vào là được mà. Cớ sao lại phải đưa một người thậm chí còn không biết tiếng Hàn vào chứ?

Kang Tae-hoon xoa trán.

"Mày đang trêu tao đúng không? Hả? Mày có tin tao đấm chết mày thật không...?"

“Tôi không biết cậu tức giận vì cái gì, nhưng về mặt kỹ năng chiến đấu của em ấy thì tôi có thể đảm bảo.”

“Không phải là vấn đề về kỹ năng, đồ ngu! Mà là lai lịch ấy...!”

Kang Tae-hoon hét lớn đến mức vang vọng khắp sân tập luyện trong nhà.

Mặt khác, Shin Yoon-seong chỉ tỏ ra ngơ ngác.

“Làm vậy thì giao hữu quốc tế cái khỉ gì nữa? Mày thật sự không biết mình đang làm gì à?”

“Tôi biết rõ chứ.”

“Vậy tại sao mày lại dẫn theo một gã trông giống người ngoại quốc? Mày nghĩ đây là sân thể thao chuyên nghiệp mà mày có thể thuê ngoại binh chắc?!”

Và cái vóc dáng đồ sộ kia còn khiến cậu ta càng nổi bật hơn nữa. Không có cách nào để lặng lẽ che giấu chuyện này cả.

“Xin nhắc lại, Dae-sik là người Hàn Quốc bản địa. Nhớ kỹ đấy.”

Để xoa dịu nỗi lo lắng của Kang Tae-hoon, Shin Yoon-seong quyết định đưa ra bằng chứng.

Shin Yoon-seong gọi gã to xác.

“Dae-sik.”

“Đây.”

“Em là người Hàn Quốc phải không?”

“Ừ.”

“Tốt, thế chúng ta cùng cố gắng luyện tập thật chăm chỉ nhé.”

Vậy là xong.

Ngay lập tức, một đường gân xanh nổi lên trên trán Kang Tae-hoon.

“Đừng có giỡn mặt với tao! Gã đó thậm chí còn không nói được tiếng Hàn lưu loát! Hai đứa tụi bây không thấy kỳ lắm sao?!”

Kang Tae-hoon hỏi ý kiến Yoo Ji-woo và Kim Han-bit.

“Hừmmm, tôi nghĩ là sẽ ổn hết thôi.”

“Tôi… ừm… dù sao thì tôi cũng chỉ bị kéo đến đây thôi, nên… dẫu cho có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng quan trọng với tôi lắm…”

Yoo Ji-woo đang bận gõ máy tính bảng, tỏ ra không mấy hứng thú. Trong khi đó, Kim Han-bit tránh giao tiếp bằng mắt, không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

“Hai đứa tụi bây thật tuyệt vời… chúng ta có một đội quá tuyệt vời!”

Cuộc họp nhóm đầu tiên này khiến Kang Tae-hoon muốn ném mọi thứ vào sọt rác, kể cả yêu cầu của học viện.