Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1622

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1767

Quyển 10 - Chương 1

V1009.jpg

“Long Đấu!”

Vừa bước ra khỏi cổng đến, Nguyệt Ái đã vội lao đến trước mặt tôi.

“Oa!”

Vì tốc độ của em quá nhanh, tôi giật mình đứng khựng lại.

“Nguyệt Ái…!”

“Người ta từ bên kia thấy Long Đấu là mừng quýnh cả lên rồi!”

Nguyệt Ái nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh sáng rỡ.

Đây là Nguyệt Ái sau ba tháng xa cách.

Cái nụ cười mà ngày nào cũng gọi điện, ngày nào cũng nhớ nhung, giờ đây lại hiện hữu ngay trước mắt… Tôi xúc động khôn tả, nhất thời không nói nên lời.

“A, chỗ này hơi chắn đường rồi, mình lùi vào trong một chút nhé.”

Nghe Nguyệt Ái nói vậy, tôi vội vã di chuyển.

Từ cổng đến, dòng người vẫn không ngừng tuôn ra. Một người đàn ông ngoại quốc trông có vẻ mang dòng máu Âu Mỹ đã ôm chầm lấy một phụ nữ Nhật ngay bên cạnh tôi.

“Em yêu!”

Sau cái ôm nồng nhiệt, hai người trao nhau một nụ hôn cháy bỏng.

“…………”

Tôi không khỏi sững sờ trước cảnh tượng trùng phùng đầy kịch tính ấy, rồi chuyển ánh mắt về phía Nguyệt Ái. Nguyệt Ái cũng cùng lúc đó, dời tầm nhìn từ bên cạnh về phía tôi.

“…………”

Nguyệt Ái dường như đang mong đợi điều gì đó, có vẻ bồn chồn, lúng túng dời mắt khỏi tôi.

…Ủa?

Chẳng lẽ em ấy đang mong đợi cảnh ôm hôn vừa rồi sao…?

Không không không, đối với một người Nhật thuộc dạng chậm hiểu như tôi thì khó quá…!

“….hi hi!”

Khi tôi đang tự mình hoang mang, Nguyệt Ái lại bật cười như thấy điều gì đó thú vị.

“Dù sống ở nước ngoài, Long Đấu vẫn không thay đổi gì cả.”

“…Ừm, dù sao cũng mới hơn ba tháng thôi mà.”

Tôi vừa nén lại đủ thứ cảm xúc ngượng ngùng, vừa cười gượng.

“Với lại Indonesia thuộc khu vực châu Á, không nồng nhiệt đến vậy đâu.”

“Thế sao? Rõ ràng là nước nói tiếng Anh mà?”

“Tiếng Anh chủ yếu là người nước ngoài dùng, còn người dân địa phương thì dùng tiếng Indonesia, hoặc những ngôn ngữ tôi không hiểu để giao tiếp với nhau.”

“A, bạn có nói rồi nhỉ. Mà ở ba tháng rồi, Long Đấu cũng biết nói chút chút rồi chứ?”

“Hoàn toàn không biết. Công ty toàn người Nhật, với lại khi mua đồ ở mấy quán hàng rong thì chỉ cần dùng vài từ tiếng Anh đơn giản là có thể giao tiếp được rồi.”

“Vậy à.”

Nguyệt Ái cũng cười, đáp lại câu nói của tôi.

“Vậy thì, Long Đấu vẫn là Long Đấu nhỉ.”

“Tất nhiên rồi.”

Dù không biết như vậy là tốt hay xấu… Tôi nghĩ vậy rồi trả lời, Nguyệt Ái vui vẻ bật cười.

“Hi hi, may quá.”

Nguyệt Ái nói rồi, đưa tay về phía tôi. Có lẽ vì lâu ngày không gặp, động tác của em có chút rụt rè.

“…Mừng bạn về nhà, Long Đấu.”

Bị Nguyệt Ái ngước mắt nhìn, lòng tôi dần ấm lên.

Tôi đã về Nhật rồi.

…Về bên Nguyệt Ái.

Thực sự cảm nhận được điều đó, nụ cười tự nhiên hiện trên môi tôi.

“Anh về rồi, Nguyệt Ái.”

Tôi nắm lấy tay em, hai người nhìn nhau cười rồi cùng bước đi.

Tay phải xách vali, tay trái nắm tay Nguyệt Ái.

Đã ba tháng rồi tôi không đi bộ mà bước chân ăn khớp với nhịp điệu của một ai đó như thế này.

“…A, mà tôi cũng hơi quen với thằn lằn rồi.”

Tôi vừa đi trong sân bay vừa nói.

“Thằn lằn? A ~ bạn có nói ở đó thường thấy nhỉ.”

“Ừm, dù nghe nói là sinh vật mang lại may mắn, nhưng chúng không phải là loài quý hiếm, mà rất phổ biến ở khắp mọi nơi. Chẳng hạn như trên tường nhà.”

“Thật hả? Nếu thấy trong nhà thì phải làm sao đây?”

“Không cần bận tâm đâu, một lúc sau chúng sẽ tự đi khỏi.”

“Ê ~? Hơi ghê đấy!”

Nguyệt Ái cười nói. Nghĩ đến việc em ấy đang tưởng tượng cuộc sống tân hôn ở Indonesia, tôi cảm thấy rất vui.

“Đừng lo, bạn sẽ nhanh chóng quen thôi. Ban đầu tôi cũng thấy ghê lắm, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy chúng đáng yêu một cách bất ngờ đó.”

“Thật hả? Vậy có nên bắt một con về nuôi không?”

“Chắc vậy sẽ vất vả lắm. Kiểu như phải chuẩn bị thức ăn cho chúng.”

“Ê, thế sao?”

“Tôi nhớ thằn lằn là động vật ăn thịt mà nhỉ? Chắc sẽ ăn côn trùng nhỏ gì đó.”

“Ê, thật hả?”

“Vậy nên tôi mới nói, nếu trong nhà có thằn lằn thì chúng sẽ giúp ăn hết côn trùng gây hại.”

“Thế à! Vậy thì không nuôi nữa! Chỉ đứng nhìn thôi!”

Nguyệt Ái cười, vùi mặt vào vai tôi. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến tôi cảm nhận lại sự hiện diện của Nguyệt Ái.

Mùi hương quen thuộc đã lâu không ngửi thấy của Nguyệt Ái khiến một dòng nhiệt nóng bùng lên trong lòng, khiến tôi thấy đúng ra mình nên ôm em trước.

Trùng phùng ở sảnh sân bay, đây rõ ràng là cơ hội tuyệt vời để một người Nhật hướng nội như tôi có thể ôm em giữa chốn đông người.

Vừa cẩn thận không va phải ai, vừa bước đi trên sàn sân bay trơn nhẵn, tôi bỗng thấy một cơn hối hận trào dâng.

Nguyệt Ái và tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào tuần tới.

Tuần sau nữa là Nguyệt Ái chuyển nhà, hai chúng tôi sẽ cùng nhau đến Indonesia.

Hai tuần này có lẽ là hai tuần biến động nhất trong cuộc đời tôi.

Nguyệt Ái đã tốt nghiệp trường chuyên cách đây vài ngày, chính thức đạt được bằng cấp nhân viên giữ trẻ. Công việc bán thời gian ở cửa hàng quần áo đã nghỉ từ cuối tháng trước, giờ em ấy đang chuẩn bị cho đám cưới và việc xuất ngoại.

Vì Nguyệt Ái đã về nhà mẹ đẻ, hai tuần này tôi cũng ở nhà mình.

“Con về rồi.”

“Cháu xin phép ạ!”

“Nguyệt Ái, lâu quá không gặp con.”

Về đến nhà cùng Nguyệt Ái, mẹ tôi ra cửa đón và chào Nguyệt Ái trước.

“Long Đấu, con cũng về rồi đấy à.”

Bà tiện thể nói với tôi như vậy, rồi mỉm cười.

Tôi biết đó là sự chu đáo của mẹ. Không ngờ một người hiền lành như mẹ cũng để tâm đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu, điều này khiến tôi có chút bất ngờ.

Ngôi nhà thân thuộc sau bao ngày xa cách mang đến cho tôi một cảm giác kỳ lạ.

Trước đây khi sống ở đây, mỗi khi về nhà tôi lại có cảm giác an tâm “Mình về rồi”, nhưng giờ đây lại giống như đến nhà người khác.

Có lẽ nhà của tôi không còn ở đây nữa rồi. Cảm giác có chút cô đơn, lại có chút tự hào khi đã trưởng thành, tâm trạng rất phức tạp.

“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền, thưa bác. Tuy nhiên, cháu vẫn luôn băn khoăn vì chưa chính thức đến báo cáo với bác về việc kết hôn ạ…”

Nguyệt Ái vừa nói vừa đưa món quà mua ở sân bay.

“Không cần khách sáo vậy đâu con, chúng ta vẫn luôn thân thiết mà.”

Mẹ tôi cười tươi trả lời.

Nguyệt Ái đã đến nhà tôi ôn thi từ hồi cấp ba, nên đối với bố mẹ tôi, việc đến chào hỏi bây giờ đã quá muộn rồi.

Mùa hè năm ngoái, khi Nguyệt Ái quyết định cùng tôi đến Indonesia, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.

Tôi bận rộn với luận văn tốt nghiệp đại học và thủ tục công việc ở Indonesia, nên việc chuẩn bị đám cưới chủ yếu do Nguyệt Ái phụ trách.

Trong quá trình chuẩn bị, chúng tôi đã thảo luận và đều không mong muốn có những nghi thức trịnh trọng như lễ đính hôn hay lễ cưới hỏi. Dù đã báo cáo tiến độ cho bố mẹ hai bên, nhưng tôi chưa có cơ hội chính thức cúi đầu nói “Xin hãy giao con gái cho con” với bố mẹ Nguyệt Ái thì đã phải lên đường sang Indonesia.

Hôm nay, lịch trình là ghé thăm nhà tôi trước, sau đó buổi chiều sẽ đến nhà Shirakawa để chào bố Nguyệt Ái. Lý do ghé nhà tôi trước là để tôi cất hành lý, nếu không sẽ rất khó di chuyển, đây là một lý do hợp lý.

Bây giờ là hơn mười giờ sáng. Hôm nay là thứ Bảy, bố tôi chắc không phải đi làm, nhưng có lẽ vì Nguyệt Ái đến chào hỏi, bố tôi đang ngồi cạnh bàn ăn ở phòng khách với chiếc áo sơ mi chỉnh tề. Không biết có phải ảo giác không, ngay cả tôi là con trai cũng cảm nhận được sự căng thẳng của ông.

“Mừng các con đến.”

Bố tôi căng thẳng nói với chúng tôi. Chị gái làm ngành dịch vụ hôm nay cũng phải đi làm, chắc phải đến tối mới gặp được.

Tôi, Nguyệt Ái và bố mẹ tôi bốn người quây quần quanh bàn ăn uống trà.

“Long Đấu có đi thực tập giáo dục, Nguyệt Ái cũng có thực tập không?”

“Có ạ, là thực tập bảo mẫu! Cháu thực tế đã đến nhà trẻ, được gọi là ‘cô Nguyệt Ái’. Cháu lúc đó phụ trách lớp trẻ hai tuổi, cảm giác như những cô em gái nhỏ tuổi hơn, rất vui ạ.”

“Các cô em gái của con giờ mấy tuổi rồi?”

“Mới tròn bốn tuổi tháng trước ạ.”

“Vậy thì đã biết tự đi vệ sinh, trở nên rất giống trẻ con rồi.”

“Vâng ạ, còn nói nhiều nữa! Hơn cả cháu ấy chứ!”

Cứ như vậy, chủ yếu là mẹ tôi và Nguyệt Ái trò chuyện, bốn chúng tôi đã cùng nhau cười nói một lúc.

Rồi, khi bốn người bỗng nhiên rơi vào im lặng—

“…Bố, mẹ.”

Nguyệt Ái mở lời với giọng điệu trang trọng.

Bố mẹ tôi ngồi đối diện cũng nhìn Nguyệt Ái với vẻ mặt căng thẳng.

“Con cảm ơn bố mẹ đã cho phép con và thầy Long Đấu kết hôn.”

Giọng Nguyệt Ái cung kính chưa từng thấy, thậm chí khiến người ta nghi ngờ có phải em đang nói chuyện với thầy cô giáo ở trường không. Điều này khiến lồng ngực tôi ấm nóng.

“Thầy Long Đấu là một người tốt đến nỗi thật đáng tiếc nếu phải gả cho con… Vì vậy, con muốn đánh đổi cả cuộc đời mình để mang lại hạnh phúc cho thầy ấy.”

Mẹ tôi cúi đầu, mắt rưng rưng đỏ hoe.

Bố tôi thì mỉm cười nói:

“Có thể được Nguyệt Ái tiểu thư nói như vậy, Long Đấu đúng là người hạnh phúc nhất vũ trụ này rồi.”

Mẹ tôi vừa liên tục gật đầu, vừa cúi đầu nói:

“Mẹ cứ nghĩ… chúng ta còn có thể làm được nhiều điều hơn nữa cho con với tư cách là bố mẹ… không ngờ con lại lớn nhanh đến vậy…”

Giọng mẹ tôi nghẹn ngào khiến lồng ngực tôi càng thêm ấm áp.

Mắt Nguyệt Ái cũng ướt lệ.

Mẹ tôi cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Nguyệt Ái. Rồi bà cung kính cúi đầu.

“Long Đấu nhờ con vậy. Ước nguyện duy nhất của chúng ta là Long Đấu và Nguyệt Ái tiểu thư có thể sống hòa thuận bên nhau mãi mãi.”

Bố tôi đứng bên cạnh cũng cùng Nguyệt Ái cúi đầu.

Nguyệt Ái và tôi cũng tự nhiên cúi đầu.

“Con cảm ơn bố mẹ…”

Giọng Nguyệt Ái nghẹn ngào.

Nếu nói rằng tôi chưa từng nghĩ “Nếu mình được sinh ra trong một gia đình giàu có hơn” hay “Giá mà bố mẹ sinh ra một người con trai phong độ, hoạt bát hơn” thì là nói dối.

Tuy nhiên, bây giờ tôi rất mừng vì mình đã được sinh ra trong gia đình này.

Bởi vì trong gia đình này, tôi chắc chắn đã lớn lên trong tình yêu thương.

Và người giúp tôi nhận ra điều này, cũng chính là nhờ Nguyệt Ái.

Đến trưa, chúng tôi rời nhà, rồi đi bộ mười lăm phút từ ga A đến nhà Shirakawa.

Bố của Nguyệt Ái hôm nay được nghỉ ở nhà. Tôi từng nghe Nguyệt Ái kể, bố cô ấy từ khi vào công ty đã luôn làm kinh doanh, nên ngày thường sẽ có một ngày hoặc thứ Bảy, Chủ Nhật được nghỉ. Hôm nay chính là thứ Bảy được nghỉ.

Khi chúng tôi ghé thăm nhà Shirakawa, chỉ có bác trai ở nhà. Bà nội vì việc họ hàng nên không có ở nhà, Nguyệt Ái nói “Người ta đến làm bữa trưa nhé”, rồi đi vào bếp. Dì Misuzu phải làm việc đến chiều, còn hai bé sinh đôi thì đi nhà trẻ.

Bác trai mặc áo phông và trang phục nhẹ nhàng giống đồ thể thao. Nếu ông ấy mặc chỉnh tề như bố tôi, chắc tôi sẽ lập tức căng thẳng. May mắn là ông ấy mặc rất thoải mái.

Tôi vốn đã đủ căng thẳng rồi. Bởi vì tôi nhớ lại chuyện hồi năm hai cấp ba, vào dịp Tết đến thăm nhà Shirakawa.

Lúc đó bác trai đang chuẩn bị tái hôn và sống chung với dì Misuzu, còn tôi thì đến xin bác trai hãy đợi Nguyệt Ái tốt nghiệp cấp ba. Mỗi khi nhớ lại vẻ mặt không hài lòng của bác trai vì lời nói ngông cuồng của tôi, bây giờ tim tôi vẫn thắt lại.

Thế nhưng, bác trai trước mắt tôi lúc này lại có vẻ mặt bình thản. Dù từ sau lần đó, ông chưa từng nói chuyện tử tế với tôi, nhưng lẽ nào chỉ có tôi vẫn còn bận tâm đến sự ngượng nghịu lúc đó?

Nếu không phải như vậy, có lẽ tôi nên xin lỗi. Nhưng sự việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn khơi lại chuyện cũ để không khí trở nên gượng gạo.

“Long Đấu có uống rượu không?”

Tôi ngồi trước chiếc bàn thấp ngang đầu gối, bác trai ngồi đối diện hỏi tôi.

“Chỉ uống một chút thôi ạ…”

“Ha ha, thanh niên bây giờ đứa nào cũng nói vậy. Mấy đứa trẻ trong công ty tôi cũng thế.”

Bác trai cười rồi lấy chai rượu Nhật trong tủ lạnh ra, rót vào hai chén rượu bằng gốm sứ đặt trước mặt ông.

Rồi ông đưa một trong hai chén rượu đó cho tôi.

“Cạn chén.”

Bác trai nói rồi, cụng chén rượu trên tay mình với chén của tôi, sau đó uống một ngụm. Còn tôi thì rụt rè đưa chén rượu lên miệng, chỉ nhấp một chút ở bề mặt rượu.

“Biên tập viên manga làm những gì?”

Bác trai lập tức hỏi.

“À, cháu cùng họa sĩ truyện tranh thảo luận xem nên vẽ truyện tranh như thế nào, rồi sau khi vẽ xong thì góp ý, chỉnh sửa tác phẩm thành dạng có thể xuất bản… Cháu phụ trách xử lý đủ loại công việc liên quan đến truyện tranh ạ.”

“Đủ loại công việc là sao?”

“À, ví dụ như lên ý tưởng cho lời quảng cáo và tóm tắt cốt truyện để quảng bá, nếu đăng trên mạng thì phải phụ trách công việc liên quan; nếu biên tập thành tạp chí thì phải phụ trách công việc của tạp chí; nếu ra tập đơn thì phải phụ trách công việc của tập đơn…”

“Ồ ~ Tức là, công việc ngoài nội dung truyện tranh thì nhiều hơn à?”

“Dù nội dung sẽ cùng lên ý tưởng, nhưng cuối cùng vẫn phải do họa sĩ truyện tranh vẽ ạ.”

“Tuy nhiên, con chính là cái gọi là ‘biên tập viên phụ trách’ phải không? Con phụ trách họa sĩ truyện tranh nào? Có ai nổi tiếng không?”

“Ai nào… Cái này thì, cháu mới đi làm ba tháng, đa số tác phẩm cháu phụ trách vẫn chưa xuất bản…”

Mặc dù nghĩ rằng những tác phẩm chưa công bố tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài, nhưng bố của Nguyệt Ái đã là người thân rồi, nếu không nói gì thì có vẻ quá xa cách.

“…Thật ra, cháu đang thảo luận tác phẩm mới với thầy Platypus.”

“Platypus? Chẳng lẽ là tác giả của 《Đừng Bỏ Cuộc, Ryū-kun!》?”

“A, vâng, đúng rồi ạ.”

“Hồi nhỏ tôi có xem hoạt hình! Hay thật, con lại có thể làm việc với nhân vật lớn như vậy. Mà, thầy ấy giờ vẫn còn vẽ truyện tranh à?”

“Không, thầy ấy đã hơn mười năm không ra tác phẩm mới rồi. Tuy nhiên thầy ấy không từ bỏ công việc họa sĩ truyện tranh, bản thân cũng có ý định tiếp tục vẽ ạ.”

“Vì 《Ryū-kun》 kiếm được nhiều tiền nên giờ nhàn nhã rồi nhỉ. Cũng đúng thôi, nếu tôi có tiền thì cũng chẳng muốn đi làm.”

Có lẽ vì đã uống rượu, bố của Nguyệt Ái nói rất nhiều. Dù ban đầu tôi rất căng thẳng, nhưng dưới không khí thân thiện của bố, cảm giác căng thẳng cũng dần được xoa dịu.

Nghĩ kỹ lại, bố của Nguyệt Ái cho đến tuổi này vẫn luôn làm công việc kinh doanh, và dù sao ông ấy cũng là bố của Nguyệt Ái, việc ông là một người vui vẻ và hoạt ngôn cũng là điều đương nhiên. Tính cách không để bụng có lẽ cũng khá giống Nguyệt Ái.

Cứ thế, chúng tôi nói chuyện công việc một lúc, còn tôi thì bồn chồn chờ đợi thời điểm thích hợp để nói ra chuyện quan trọng.

Rồi, tôi nhân lúc câu chuyện tạm dừng để mở lời:

“…Cái đó, cháu xin lỗi vì bây giờ mới nói. Hôm nay cháu đến đây, là muốn cùng Nguyệt Ái tiểu thư đăng ký kết hôn, mong bác cũng đồng ý…”

Khi tôi trang trọng mở lời, bác trai lập tức dừng tay đang đưa chén rượu lên miệng, nhìn tôi.

Sau đó ông liên tục gật đầu, rồi lại đưa chén rượu lên miệng.

“Xin chiếu cố, con gái nhờ con cả.”

Đôi mắt đen láy giống hệt cô bạn Kurose nheo lại, nhìn về phía xa xăm.

“Con hẳn biết, ta sẽ không nói câu ‘ta sẽ không gả con gái cho con’ vào lúc này đâu nhỉ.”

“…………”

Tôi nhìn về phía bếp.

Nguyệt Ái dừng động tác, nhìn về phía này.

Khi mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy hơi ngẩn người rồi hi hi cười. Vẻ mặt đó trông rất vui.

“…Hồi Nguyệt Ái còn nhỏ, cả nhà chúng ta thường lái xe đến công viên lớn chơi vào ngày nghỉ.”

Bác trai im lặng nhâm nhi rượu Nhật một lúc rồi tự lẩm bẩm nói.

“Nguyệt Ái rất nhanh có thể kết bạn với những đứa trẻ không quen biết để chơi cùng, nhưng Hải Ái thì chỉ chơi với người nhà. Ta cũng sẽ chơi những trò như ném bóng với con bé.”

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Nguyệt Ái hồi nhỏ, mỉm cười lắng nghe những lời này.

“Có một lần khi ta cõng Hải Ái trên vai, Nguyệt Ái chạy đến cứ nằng nặc đòi ‘con cũng muốn’. Vì hồi sinh viên tham gia câu lạc bộ ta bị đau lưng, nên ta có bệnh đau lưng, không muốn cõng trẻ con trên vai. Thế là ta lấy lý do ‘Nguyệt Ái có thể chơi trò khác, con đi chơi đi’ để từ chối con bé.”

Ông ấy nói đến đây, khẽ mỉm cười. Đó là nụ cười có chút tự giễu, lại có chút buồn bã.

“…Dù có miễn cưỡng bản thân, cũng nên cõng con bé trên vai. Giờ thì không thể nữa rồi.”

Bố lẩm bẩm nói, đôi mắt ông ấy nhìn xuyên qua chén rượu trên tay, như đang nhìn vào khoảng không xa xăm.

“Lúc đó, ta còn nghĩ những cơ hội như vậy sau này còn nhiều. Nhưng trẻ con lớn nhanh như thoắt một cái vậy.”

Bố lại nở nụ cười buồn bã, rồi ông ấy nhìn tôi, nở một nụ cười che giấu.

“Vì vậy, ta cố gắng chơi với Hina và Haruka. Chẳng hạn như để chúng đồng thời cưỡi trên lưng, bò bằng bốn chân quanh phòng. Dù suýt chút nữa là trật lưng, nhưng hai đứa sinh đôi thật sự rất mệt mỏi.”

Bố cười nói như vậy, trên mặt ông quả thực hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Rồi, bố bỗng nhiên thu lại nụ cười.

“…Dù ta với tư cách là người cha đang nuôi dạy con cái lần nữa, nhưng tuổi thơ của Nguyệt Ái đã không thể quay lại được nữa rồi.”

Bác trai nói với giọng điệu bình tĩnh.

Tôi không khỏi nhìn về phía bếp. Nguyệt Ái đang làm việc ở bếp gas, không nhìn rõ biểu cảm của em.

“Nghĩ kỹ lại, ta còn rất nhiều chỗ chưa làm tốt với Nguyệt Ái… Nhưng mỗi lần những điều hối hận hiện lên trong đầu, thì lại là chuyện hồi nhỏ không thể cõng con bé trên vai.”

Dứt lời, bố vợ đột nhiên nhìn tôi như chợt tỉnh.

"Nếu sau này Long Đấu cũng làm cha, thì hãy nuôi dạy con cái thật tốt, đừng để bản thân phải hối tiếc nhé. Bố chỉ có thể nói với con bấy nhiêu thôi."

Nhìn bố vợ cười hiền như vậy, lòng tôi dấy lên một cảm giác thật khó tả.

Bữa trưa Nguyệt Ái nấu cho tôi là mì Udon cà ri. Tôi vừa thưởng thức hương vị Nhật Bản lâu ngày mới có dịp, vừa ăn hết bữa trưa, rồi cùng Nguyệt Ái lên lầu hai.

Phòng của Nguyệt Ái vẫn y như hồi trung học.

"Anh thấy không, chật cứng cả ra, buồn cười ghê."

Nguyệt Ái mở cửa phòng, cười nói.

"Đúng thật."

Một chiếc giường đôi chiếm gần nửa diện tích căn phòng. Bên cạnh giường kê bàn và sofa, hầu như chẳng còn chỗ trống.

Mấy món đồ nội thất mua hồi mới dọn về sống chung vẫn còn mới tinh, nếu vứt đi sau một năm thì phí quá, nên khi tôi chuyển ra, Nguyệt Ái đã giữ lại. Còn những thiết bị điện tử như tủ lạnh, máy giặt cỡ lỡ cỡ dở vốn là đồ cũ, thì tôi lại bán lại như đồ cũ.

"Cái giường này vướng víu quá ha… Em xin lỗi, vẫn còn để ở đây."

"Không sao đâu! Cái giường cũ của em dùng hơn mười năm rồi, cũ lắm rồi, có cơ hội bỏ đi cũng tốt. Cái giường này lớn, tập giãn cơ cũng tiện, Dương Thái với Dương Hoa cũng thích lắm, hay lấy làm nệm để chơi đùa trên đó."

"À vậy hả."

Tôi mỉm cười nhẹ, tưởng tượng ra cuộc sống thường ngày náo nhiệt của nhà Shirakawa.

"Thế nên, cứ để ở đây có khi lại hay. Đằng kia anh đâu cần nội thất nữa phải không?"

"Ừm… Bên đó đồ đạc có gần hết rồi."

Sau khi Nguyệt Ái đến Indonesia, em ấy sẽ sống chung với tôi trong căn hộ. Đến khi dọn vào tôi mới biết, hầu hết các căn hộ ở đó đều có sẵn nội thất, chỗ tôi ở cũng đã trang bị gần đủ đồ. Ban đầu còn nghĩ "biết đâu cưới nhau rồi sẽ dùng đến" nên đã giữ lại giường và sofa, giờ nghĩ lại thấy hơi ngượng.

"Không sao đâu mà~! Dù sao thì sau này về Nhật Bản vẫn cần chứ gì?"

"Đúng là vậy."

"Đến khi Dương Thái và Dương Hoa muốn có phòng riêng, chắc chúng ta cũng đã về Nhật rồi, nên em muốn để ở đây trước vậy."

"À, vậy cảm ơn em."

Nếu có thể thì tôi rất mừng vì em ấy làm vậy. Nhà tôi là căn hộ, không có phòng thừa, phòng của tôi cũng dần trở thành kho chứa đồ của gia đình.

"Mà này, em bận lo chuẩn bị đám cưới, chả có thời gian dọn đồ gì hết! Còn chưa đầy hai tuần nữa, tiêu rồi!"

"Anh giúp em thu xếp hành lý nhé."

"Cảm ơn anh~! Đồ đạc từ hồi sống chung cũng nhiều lắm, chọn ra đồ cần thiết từ số đồ của hai mươi ba năm trời mệt lắm! Lần này không phải khoảng cách có thể về ngay được, nên phải chọn lựa kỹ càng đồ cần thiết mang sang đó mới được."

"Phải rồi."

Tôi cũng nhớ lại lúc mình tự dọn nhà phiền phức đến mức nào. Đồ đạc của Nguyệt Ái chắc còn nhiều hơn của tôi, nên em ấy sẽ vất vả hơn nhiều.

"Thôi, ngồi xuống đã nào!"

"Ừm."

Theo lời thúc giục của Nguyệt Ái, tôi ngồi xuống sofa. Nguyệt Ái thì một mình ngồi trên chiếc giường đôi đối diện, duỗi thẳng chân ra.

"…Bố vẫn vậy."

Nguyệt Ái chợt cười khổ, ngước nhìn trần nhà.

"Bố không giỏi đối mặt với những chuyện nghiêm túc. Hồi thảo luận chuyện gì đó với mẹ, bố cũng cười hì hì rồi chạy trốn khắp nơi."

"...Nhưng bố em giỏi thật đấy, nuôi được năm cô con gái."

Cả đời này tôi chắc không thể có nhiều con đến vậy, nên tôi rất kính trọng ông.

"...Mong bố sẽ tự tay nuôi dạy Dương Thái và Dương Hoa trưởng thành thật tốt."

Nguyệt Ái lẩm bẩm.

"…………"

Khi tôi không biết nói gì, Nguyệt Ái như muốn thay đổi không khí, nhìn tôi với vẻ mặt vui vẻ.

"Mà này, em lần đầu tiên nghe chuyện anh được bố cõng đấy!"

Xem ra Nguyệt Ái vừa nãy cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và bố vợ.

"Em còn nhớ à?"

"Em hoàn toàn không nhớ gì hết, buồn cười quá đi mất!"

Nguyệt Ái cười rất vui vẻ, rồi bất chợt cúi đầu.

"...Đối với em là chuyện nhỏ nhặt đến mức quên béng đi, còn đối với bố thì lại là sự hối tiếc mà đến giờ vẫn còn nhớ mãi."

Mặc dù tôi trực giác nghĩ rằng nếu đã vậy thì ông ấy còn nhiều chuyện khác cần tự kiểm điểm hơn, nhưng tôi không muốn chỉ trích bố của Nguyệt Ái, nên không nói ra.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Nguyệt Ái đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Long Đấu có chuyện gì hối hận vì em không?"

"Hả? Ưm..."

Mặc dù không biết tại sao em ấy lại hỏi câu này, nhưng tôi vẫn thử suy nghĩ một chút.

Mặc dù tôi đã tự kiểm điểm chuyện bức ảnh tôi ôm Hải Ái bị chụp lại, làm tổn thương Nguyệt Ái, nhưng điều đó hơi khác với hối hận.

Bởi vì xét về kết quả, mối quan hệ của hai chúng tôi bây giờ rất hòa thuận, tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ đều liên quan đến sợi dây gắn kết giữa tôi và Nguyệt Ái.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi buồn.

Bởi vì tôi nhận ra rằng giữa bố của Nguyệt Ái và Nguyệt Ái hiện tại, không có được sợi dây gắn kết khiến người ta mãn nguyện.

"…Không có đâu."

Nghe câu trả lời của tôi, Nguyệt Ái cười.

"Đúng không, em cũng vậy mà!"

Trên mặt em ấy dường như có chút buồn bã, có lẽ vì em ấy cũng nhận ra điều tương tự như tôi.

"Sau này anh cũng sẽ luôn cố gắng, để bản thân không phải hối hận."

Để em ấy vui lên, tôi nhìn vào mắt em ấy nói.

"Vì anh muốn với tư cách là chồng… là người thân, cùng Nguyệt Ái trải qua một cuộc đời không hối tiếc."

"Long Đấu…"

Mắt Nguyệt Ái long lanh nước.

"...Em thật may mắn khi được làm con của bố mẹ, được sinh ra trong gia đình Shirakawa này."

Nguyệt Ái nói với bao cảm xúc dâng trào.

"Nếu không như vậy, có lẽ em đã không thể gặp được Long Đấu."

Những giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt em ấy đang cười mím.

Bố vợ à, bố không cần phải hối hận đâu.

Con sẽ làm Nguyệt Ái hạnh phúc.

Cảm ơn bố đã nuôi dạy một Nguyệt Ái tuyệt vời đến ngày hôm nay.

Tôi thầm thì với bố Nguyệt Ái những lời vừa nãy không thể nói trực tiếp, và có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ có thể nói trực tiếp được.

"À, phải rồi! Em đã viết xong đơn đăng ký kết hôn rồi đó!"

Nghe Nguyệt Ái nói vậy, tôi đang chìm đắm trong cảm xúc chợt tỉnh lại.

"À…! Cảm ơn em."

"Chèng éo~!"

Nguyệt Ái cầm tờ giấy đặt trên bàn, dang ra trước ngực cho tôi xem.

Tờ giấy khổ A3 nằm ngang đó, phần bên trái đã được điền phân nửa.

Vợ Shirakawa Tsukiai (Nguyệt Ái)

Thấy mấy chữ đó cùng chữ ký của Nguyệt Ái, má tôi nóng bừng vì xấu hổ và vui sướng.

Bên dưới tên Nguyệt Ái đã điền đầy đủ thông tin về địa chỉ, nơi đăng ký hộ khẩu, còn ô trống bên cạnh là "Chồng"... tức là nơi để tôi điền thông tin của mình.

"Cảm ơn… Anh sẽ viết ngay đây."

"À, vậy em sẽ cất vào tập hồ sơ kẻo bị gấp. À, mà còn nữa, phần người làm chứng bên phải cũng phải nhờ anh đó."

"À, ừm, anh biết rồi."

Chúng tôi nhờ bố Nguyệt Ái và bố tôi làm người làm chứng. Lấy đơn đăng ký ra khỏi tập hồ sơ, xác nhận chữ ký và con dấu của bố Nguyệt Ái xong, tôi cẩn thận ngắm nhìn tờ giấy đó.

Trên đơn đăng ký kết hôn mà Nguyệt Ái đã điền, chữ in và đường kẻ đều có màu hồng đậm. Đơn đăng ký kết hôn tôi từng thấy trên phim truyền hình phải có màu sắc đơn giản hơn chứ… Điều này khiến tôi cảm thấy thật lạ lùng.

"Đơn đăng ký kết hôn lại hoa hòe ngoài sức tưởng tượng nhỉ."

Tôi vừa nói vừa cất tập hồ sơ vào cặp sách, Nguyệt Ái liền "À~!" rồi cười phá lên.

"Đó là phụ lục của tạp chí thông tin cưới hỏi đó! Màu hồng dễ thương đúng không?"

"Ồ, ra vậy."

Tôi nhìn rèm cửa màu hồng trong phòng Nguyệt Ái, thầm nghĩ Nguyệt Ái đúng là sẽ thích màu này.

"Phụ lục của đơn đăng ký kết hôn? Thế có dùng được không?"

"Đúng rồi~! Anh ngạc nhiên không? Trên đó có ghi là có thể nộp được nên không sao hết!"

Nghe em ấy nói vậy, tôi nhìn quanh phòng, thấy trên đầu giường có mấy cuốn sách trông giống tạp chí thông tin cưới hỏi.

"...Em đã tìm hiểu nhiều tài liệu nhỉ. Cảm ơn em."

Dù sao thì ba tháng nay tôi đều làm việc ở Indonesia. Mặc dù trước khi xuất ngoại hai đứa đã cùng nhau đi xem địa điểm cưới hỏi, nhưng những việc cụ thể sau khi quyết định địa điểm thì Nguyệt Ái và nhà tư vấn hôn lễ bàn bạc, những lúc cần hỏi ý kiến tôi thì dùng cuộc gọi trực tuyến để quyết định, nên chắc chắn Nguyệt Ái đã chịu rất nhiều gánh nặng.

Tôi, chú rể, lại ở nước ngoài, xung quanh hầu như không có bạn bè nào đã tổ chức đám cưới, em ấy chỉ có thể tham khảo tạp chí và các tài liệu khác để quyết định đám cưới cả đời chỉ có một lần của mình. Nghĩ đến đây, tôi lại càng cảm thấy xin lỗi và biết ơn.

"Xin lỗi em, đã để em lo nhiều việc quá."

Tôi xin lỗi, Nguyệt Ái cười rồi lắc đầu.

"Không có đâu, em vui lắm! Giờ sắp 'tốt nghiệp cô dâu' rồi thấy cô đơn ghê~!"

"'Tốt nghiệp cô dâu'?"

"Là cô dâu sau khi đám cưới kết thúc! Tạp chí thông tin cưới hỏi có ghi vậy. Những lời chia sẻ về 'tốt nghiệp cô dâu' hữu ích lắm!"

"Ra vậy..."

Cô dâu tốt nghiệp đám cưới, nên gọi là "tốt nghiệp hôn lễ" (卒婚)? Cách đặt từ này khiến người ta hiểu rằng khoảng thời gian chuẩn bị đám cưới quan trọng đến mức nào đối với phụ nữ.

"Mà này, Long Đấu."

Khi tôi đang suy nghĩ những điều đó, Nguyệt Ái gọi tên tôi.

"Sao lại ngồi xa vậy? Hiếm khi hai đứa mình được ở riêng mà."

"Hả?"

"Chúng ta đã ba tháng không gặp rồi mà? Em buồn lắm..."

Em ấy nhìn tôi với ánh mắt bất lực, khơi dậy trong tôi sự ham muốn bảo vệ.

"Nguyệt Ái..."

Mọi suy nghĩ vừa rồi bỗng chốc tan biến, tôi lập tức bị ngọn lửa trong lòng chế ngự.

Tôi thuận theo ý em ấy, dịch chuyển đến trên giường, đến bên cạnh Nguyệt Ái, Nguyệt Ái liền lao vào vòng tay tôi.

"Long Đấu... Em nhớ anh lắm..."

"Anh cũng vậy."

Tôi ôm chặt lấy lưng Nguyệt Ái, khẽ nói.

"Chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy nữa đâu."

"Ừm...!"

Tay Nguyệt Ái vòng quanh tôi siết chặt hơn.

Hai trái tim đập thình thịch với nhịp điệu khác nhau, rung động truyền đến.

"Long Đấu... ấm quá..."

Trong căn phòng mát mẻ đang bật điều hòa, nhiệt độ cơ thể của cả hai vừa đủ.

"Nguyệt Ái..."

Cảm giác không thể ôm được ở sân bay khiến cả cơ thể và tâm trí tôi đều phấn khích.

Mặc dù chúng tôi ở hai nơi, mỗi ngày đều liên lạc, tâm hồn cũng kết nối với nhau.

Nhưng việc xa cách vẫn rất đau khổ. Vì không cảm nhận được hơi ấm này.

Sau ba tháng, một lần nữa ôm chặt lấy Nguyệt Ái, niềm đam mê ngọt ngào đã lâu không thấy lại dâng trào trong lòng.

"Ưm..."

Nguyệt Ái khẽ rên một tiếng đầy mời gọi.

Tôi nới lỏng tay, rời khỏi cơ thể em ấy, rồi bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Nguyệt Ái mơ màng, như đang khao khát tôi.

"…………"

Đã không thể dừng lại được nữa rồi.

Ngay lúc tôi nghĩ vậy, định thuận theo cảm xúc mà hôn lên môi em ấy thì—

"Chị ơi~~!"

Theo tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang, tiếng trẻ con ồn ào dần tiến lại gần.

Chúng tôi nhìn nhau, vội vàng giãn khoảng cách trên giường...

Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị mở mạnh.

"Chúng con về rồi~!"

Hai cô bé đứng ở cửa. Là Dương Thái và Dương Hoa.

Hồi bốn người cùng đi trung tâm mua sắm, các bé vẫn còn ngồi trong xe đẩy, giờ thì đã đến tuổi có thể chạy lên cầu thang, thật khiến người ta xúc động.

V1010.jpg

Tóc của cả hai đều được buộc thành hai chùm ngang vai, kiểu tóc thường thấy ở trẻ nhỏ. Đôi mắt to tròn và khuôn mặt đáng yêu, quả thực vẫn còn chút bóng dáng của thời thơ ấu.

"Trời ơi, mẹ đã bảo bao nhiêu lần là phải gõ cửa trước khi mở mà?"

Nguyệt Ái dù nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng hai đứa bé không hề nghe lọt tai.

Ánh mắt chúng dán chặt vào tôi, người đang ngồi cạnh Nguyệt Ái.

"Là Long Đấu!"

"Long Đấu ở đây!"

"Chào, chào các cháu..."

Tôi ngượng ngùng cười với hai bé.

Thực ra, khi tôi gọi video với Nguyệt Ái ở Indonesia, Dương Hoa và các bé khác thường xuyên xuất hiện trên màn hình. Tôi cũng chào hỏi và trò chuyện vài câu với chúng vài lần. Có lẽ vì trẻ con bây giờ đã quen với các video trên YouTube, nên chúng rất ngạc nhiên khi có thể giao tiếp hai chiều với tôi, cả hai đều rất phấn khích.

"Long Đấu ra từ trong TV kìa!"

"Anh không phải người của YouTube sao~?"

"Ha ha. Dương Thái các con tưởng Long Đấu là YouTuber à?"

"Tại chị hay xem video trên điện thoại mà~"

"Đó không phải video, là điện thoại mà~! Em giải thích bao nhiêu lần chúng nó cũng không hiểu."

Nguyệt Ái nói đến đoạn sau thì nhìn tôi cười khổ.

"Mà này, hai đứa đã rửa tay chưa?"

"Chưa ạ~!"

"Tại bố bảo chị với khách đang ở đây nên chúng con đến ạ!"

"Thôi được rồi, xuống lầu rửa tay đi. Tay từ ngoài về có nhiều vi khuẩn lắm, nên phải rửa tay trước đã chứ? Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi mà~?"

Nguyệt Ái nói xong với hai đứa bé, rồi cùng chúng đi xuống cầu thang. Tôi một mình ở lại phòng Nguyệt Ái cũng không ổn, nên cũng theo sau chúng.

Khi xuống đến tầng một, tôi bắt gặp cảnh bố vợ đang mặc đồ ra ngoài, lấy trà lúa mạch từ tủ lạnh ra.

"Bố, bố đã đi đón các bé rồi ạ? Giờ mới chưa đến hai giờ mà."

Nghe câu hỏi của Nguyệt Ái, bố vợ vừa uống trà lúa mạch trong cốc vừa trả lời:

"Vì quy định cơ bản của nhà trẻ là vào ngày nghỉ, ít nhất phải có một người giám hộ ở nhà trẻ phải không? Hôm nay Long Đấu đến gặp gia đình, nên bố để các bé ở đó, đợi hai đứa con nói chuyện xong thì bố sẽ đi đón chúng."

"À~ phải rồi..."

Nguyệt Ái lộ vẻ mặt như chợt nhớ ra, quay đầu nhìn tôi cười.

Mặc dù tôi không biết nhà trẻ có quy định như vậy, nhưng đã hiểu lý do hai chị em sinh đôi về nhà rồi.

Nhờ có Dương Thái và Dương Hoa, căn nhà bỗng chốc trở nên rất náo nhiệt, như vậy cũng khá vui.

Tuy nhiên, việc không thể tình tứ với Nguyệt Ái khiến ngọn lửa chưa được dập tắt hoàn toàn vẫn cứ cháy âm ỉ trong lòng.

Sau đó, chúng tôi rời nhà Shirakawa.

"Thôi thì, hôm nay cứ tạm biệt nhau ở đây nhé. Long Đấu, anh mệt rồi phải không?"

"Ừm, phải đấy..."

Tối lên máy bay, rồi ở trên máy bay khoảng tám tiếng đồng hồ, sáng sớm đã đến Nhật Bản. Trên máy bay không ngủ được mấy, lại còn phải chào hỏi bố vợ, quả thực cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.

"Mai gặp lại nhé! Hôm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi."

Nguyệt Ái nói xong, chuẩn bị rời khỏi cửa nhà mình.

"Em đưa Long Đấu ra ga nhé!"

"Thôi không cần đâu, đến đây là được rồi. Nguyệt Ái về nhà cũng phiền phức mà."

"Không đâu! Trời vẫn còn sáng lắm, không sao hết."

Nguyệt Ái nói vậy, rồi chìa tay phải về phía tôi.

"Lâu rồi không nắm tay, em muốn đi cùng anh thêm chút nữa."

Nguyệt Ái nói vậy một cách ngượng ngùng thật đáng yêu, tôi quyết định nhận lời đề nghị của em ấy, để em ấy đưa tôi ra ga.

"...Hai đứa mình đã đi bộ trên con đường này nhiều lần rồi nhỉ."

Nguyệt Ái chợt nhìn quanh, nói vậy.

Khu dân cư ban ngày có nhiều nhà gỗ một tầng, ít người đi lại, không khí thật thư thái. Mặc dù các cửa hàng trước ga thường xuyên thay đổi, nhưng cảnh vật ở khu này hầu như không thay đổi từ thời trung học đến giờ.

"Ừm, không biết đã đi bao nhiêu lần rồi."

"...Chắc một thời gian nữa sẽ không đi trên con đường này nữa đâu nhỉ."

Nguyệt Ái lẩm bẩm. Vẻ mặt nghiêng của em ấy trông có vẻ buồn bã, khiến tôi có chút áy náy.

"Xin lỗi em, đều tại anh đi nước ngoài..."

"Không phải đâu. Dù ở Nhật Bản, sau khi kết hôn rời khỏi nhà bố mẹ cũng vậy mà?"

Nguyệt Ái vui vẻ cười. Rồi em ấy nhìn tôi, cụp mày xuống.

"Đừng nói 'xin lỗi' nữa mà. Chẳng phải đây là quyết định do hai đứa mình cùng suy nghĩ sao? Bây giờ trong lòng em chỉ có hy vọng thôi! Em siêu mong đợi được đến Indonesia đó!"

Nguyệt Ái nói với vẻ phấn khích.

"Em còn mua sách du lịch, coi như là đang đi du lịch vậy! Em muốn đi xem cái chùa gì đó bị đổ nát kìa!"

"Ồ, em nói chùa Borobudur hả? Hơi xa đấy. Xa đến mức phải đi máy bay, nên anh cũng chưa đi bao giờ."

"Vậy thì chuyến trăng mật của chúng ta sẽ cùng nhau đi nhé! Nghe nói có tour đi về trong ngày từ Bali đó!"

"Mà chùa Borobudur cũng ở đảo Java giống Jakarta, đi về trong ngày cũng được mà?"

"À, phải rồi! Vậy thì tuần trăng mật chỉ đi chơi Bali thôi nhé!"

Thấy tâm trí Nguyệt Ái đã bay đến Indonesia, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi chợt nhớ lại chuyện chuyến đi Okinawa, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Thế là chúng tôi vừa trò chuyện những câu chuyện đầy phấn khởi, vừa đi bộ trên con đường dẫn đến ga.

"Vậy mai gặp nhé, Long Đấu."

Nguyệt Ái dừng bước trước cổng soát vé của ga, buông tay tôi ra.

"Ừm, mai gặp nhé, Nguyệt Ái. Về nhà cẩn thận nhé."

Ngày mai chúng tôi định đến tòa thị chính đăng ký kết hôn, rồi đi mua nhẫn cưới cho hai đứa. Mặc dù rất bận rộn, nhưng việc ngày nào cũng được gặp nhau vẫn khiến tôi rất vui.

"Tạm biệt!"

"Ừm, tạm biệt..."

Chúng tôi không ngừng lặp lại lời tạm biệt, nhưng mãi vẫn không chịu rời đi. Đó là vì ngọn lửa chưa được dập tắt hoàn toàn trong phòng Nguyệt Ái vừa nãy.

Thế nhưng ở giữa ban ngày ban mặt, nơi ga tàu người đi lại tấp nập, thực sự không thể tiếp tục những gì đã làm trong phòng.

"…………"

Tôi chỉ đành ngoan ngoãn bước vào cổng soát vé, cuối cùng khẽ dang hai tay về phía Nguyệt Ái.

Chàng trai không thể ôm bạn gái ở sảnh đến sân bay, giờ lại dang tay đòi ôm bạn gái mình trước cổng soát vé ở ga A.

"...!"

Nguyệt Ái lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lao vào vòng tay tôi.

Tôi không kìm được mà ôm chặt lấy thân hình mềm mại, quyến rũ của Nguyệt Ái.

Toàn thân tôi cảm nhận từng xúc cảm từ cơ thể Nguyệt Ái, đến mức có thể cảm nhận rõ ràng xương sườn của cả hai đang cọ xát vào nhau.

"Ưm..."

Tiếng Nguyệt Ái khẽ rên vì đau khiến tôi bừng tỉnh, vội buông tay.

"Ấy, xin lỗi em."

Vì phần bụng mềm mại của cả hai đã dán chặt vào nhau, nên khi tách ra, tôi vẫn cảm nhận được một lực đàn hồi như muốn đẩy người ta trở lại. Cảm giác đó lan tỏa từ bụng dưới lên đến ngực, xuyên qua làn da mình một cách rõ rệt.

Khi còn sống chung, hầu như ngày nào tôi cũng ôm cô ấy, nhưng cảm giác khi chạm vào Nguyệt Ái sau ba tháng xa cách, cái cảm giác kích thích đặc biệt nơi này thật sự quá mạnh mẽ.

"...Long Đấu?"

Nguyệt Ái có chút khó hiểu nhìn tôi, dù đã buông nhau ra nhưng tôi vẫn chẳng nói năng gì.

Tôi muốn hôn cô ấy quá.

Chỉ ôm thôi thì chưa đủ.

Tôi muốn hoàn toàn hòa quyện vào nhau, không chút e dè.

...Nhưng tôi cũng biết, ở nơi này thì không thể làm được.

"...Vậy thì, mai gặp nhé."

Tôi cố gắng kìm nén ham muốn đang trào dâng, nở nụ cười với Nguyệt Ái.

"Vâng."

Nguyệt Ái cũng mỉm cười lùi lại một bước. Nếu cô ấy cũng có chút buồn bã vì lý do giống tôi, thì tôi sẽ rất vui.

"Tạm biệt em."

"Vâng, anh đi đường cẩn thận!"

Nguyệt Ái vẫy tay tiễn tôi, rồi tôi bước qua cổng soát vé.

Tôi vừa cất thẻ Suica vào túi vừa quay đầu lại, thấy Nguyệt Ái vẫn đứng ở vị trí đó vẫy tay.

Cho đến khi tôi rẽ qua góc phố và không còn thấy bóng dáng cô ấy nữa, tôi vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy tay chào.

Cứ như thể chúng tôi mới vừa bắt đầu hẹn hò, bịn rịn không muốn rời xa nhau.

Mặc dù ngày mai chúng tôi sẽ lại gặp mặt.

Mặc dù từ nay về sau chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi buồn cười, vừa ho nhẹ để che đi khóe môi khẽ nhếch lên, vừa bước lên cầu thang dẫn đến sân ga.