Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 3 - Chương 01 - Chiến dịch liên minh đầu tiên (1)

Sự hỗn loạn đang ngự trị trong căn phòng của Nanjou Mizuki. Những tấm áp phích của game gacha yêu thích gần đây của cô, [Sweet Blood World] được treo đầy trên tường, cùng với những áp phích game cũ khác, những túi ngọc trai cô đã thu thập khi đi săn ngọc trai ở một thủy cung nọ, mấy tờ rơi của những quán maid cafe dễ thương dưới phố, những túi kẹo sang trọng, bất cứ thứ gì cô thích đều đang nằm trên tường.

Cô cũng từng có một số lượng lớn tranh ảnh của Mikado treo trên đó, nhưng mỗi khi cô treo mấy bức lên, chị cô sẽ tịch thu chúng. May thay cô đã lưu hết vào album rồi nên cô vẫn có thể tận hưởng những bức ảnh ấy trên smartphone.

Như một lẽ tự nhiên, không chỉ những bức tường bị bọc trong sự hỗn loạn mà cả sàn nhà, tủ đồ và giường nữa. Quần áo được cởi ra và vứt bừa ra đó, truyện tranh đọc xong cũng vứt lung tung, và những gói kẹo thì vương vãi khắp nơi. Dù cho những người hầu gái đã hết sức vất vả để giữ cho nó gọn gàng sạch sẽ, Mizuki với không chút nỗ lực đáng kể nào, sẽ ngay lập tức biến căn phòng trở lại với trạng thái ban đầu. Bản thân cô cảm thấy không cần phải giữ cho phòng ốc gọn gàng.

Giờ đây, ở nơi sâu nhất trong vùng đất bí ẩn này-cái ổ êm ái nhất cho chủ nó-Mizuki lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào bức ảnh selfie của cô với Mikado. Khi cô lăn lộn qua lại, cánh cửa mở mà không phát ra tiếng và Kisa bước vào phòng. Trước hành động ấy Mizuki nhảy phóc lên.

“Chị hai~? Hiếm khi thấy chị đến thăm em đấy! Chị qua chơi sao~?”

Mizuki vui vẻ lướt nhanh đến chỗ chị mình, nhưng Kisa lại di chuyển nhanh hơn. Chui ra đằng sau và dùng tay khống chế Mizuki, cô dí một vũ khí bí mật vào gần đôi mắt của Mizuki. Nhưng cô đã dừng lại ngay trước khi chúng đâm vào nhau. Cỡ một milimet ngay trước nhãn cầu của Mizuki, đầu nhọn của một cây phá băng đang chờ. Mizuki cố gắng thoát khỏi đòn khóa chết này, nhưng cô không hy vọng sẽ có cơ hội với Kisa, người đã được đào tạo kỹ năng ám sát.

“Chị giỏi hơn rồi đó, chị hai. Gì đây, chúng ta đang chơi gì vậy? Em sẽ phải giả chết sao?”

“Chúng ta không có chơi đùa, chị đang rất giận dữ đây!”

“Yay! Chị hai giận rồi kìa! Em đã làm điều tuyệt vời gì vậy? Em thậm chí còn chưa làm chuyện ấy với anh Mikado mà… vậy là cái gì đó còn tuyệt hơn nữa ư?”

“Nó không phải là điều tuyệt vời! Và nếu em làm thế, chị sẽ chôn em dưới lớp băng vĩnh cửu ở Nam Cực đấy!”

“Ể, thế thì tại sao chứ? Có phải chị giận cái vụ em che mắt anh Mikado và chơi cái trò cổ điển ‘Em là ai nào~?’? Chị thấy đấy, anh Mikado luôn đỏ mặt muốn chết nếu chị bám vào anh ấy như thế á! Anh ấy dễ thương lắmmmm luôn á! Em cũng đã ngồi lên đùi anh ấy nữa, ehehe~”

“Em đang cố chọc cho chị giận thêm đúng không?” 

“Yup!” Mizuki gật đầu đầy hăng hái.

Về cơ bản thì Kisa ít khi tỏ ra hứng thú với em gái mình, và chỉ làm thế nếu cô đang giận dữ vì cái gì đó.

“Gần đây chị có thể cảm thấy một sự hiện diện kỳ cục xung quanh mình. Như ai đó đang nhìn trộm chị ý… Ban đầu thì chị nghĩ đó là một tên biến thái, nhưng chị ngửi thấy mùi trang điểm và những thứ đấy… Đó là em, đúng không?” Kisa hỏi, dồn thêm sức nắm lấy Mizuki.

Mizuki sẽ lãnh đủ nếu đáp lại điều gì đó ngu ngốc.

“Em nào lại làm mấy trò đó! Nếu em muốn thấy cơ thể khỏa thân của chị hai thì em chỉ cần xông vào lúc chị tắm thôi mà!”

“Chị chưa nói gì về phần khỏa thân nhé! Chị đang hỏi là em có đang cố thu thập thông tin cá nhân của chị không!”

“Em không có~ Nếu em có thời gian cho việc đó thì thà đi nhắn tin với anh Mikado còn hơn. Gọi điện với anh Mikado vui hơn nhiều~ Ngày hôm qua tụi em nói chuyện suốt ba giờ liền kìa! Anh Mikado có vẻ như muốn dập máy lắm rồi, nhưng em đã cố kéo dài ra thêm một chút!”

Kisa nghiến răng ken két khi nghe Mizuki khoe khoang.

“Tại sao em lại thân thiết với Mikado hơn bạn cùng lớp như chị chứ!?”

“Bởi vì anh ấy yêu em chăng?”

“Không có đâu!”

“Vì con trai dù sao cũng thích con gái nhỏ tuổi hơn mà nhỉ?”

“Chị cũng còn nhỏ mà!”

Hai vai của Kisa cứ nâng lên hạ xuống khi cô thở đầy nặng nhọc. Cùng lúc đó, Mizuki bám chặt vào cánh tay của Kisa đang quấn quanh cổ mình.

“Theo cách nào đó, khi chúng ta ở trong tư thế này, cứ như chị hai đang ôm em ấy! Đây có phải thứ người ta gọi là tình chị em không?!”

“Nấm tán giết ruồi đang mọc trong đầu em à…?” Kisa lẩm bẩm, thực sự khiếp sợ.

Lợi dụng sơ hở, Mizuki chui ra khỏi vòng tay Kisa và nhảy lên giường. Kisa cũng chẳng muốn nghiêm túc nữa và ngồi lên mép giường. Cô vẫn cầm cái phá băng.

“Dù sao thì, em không theo dõi chị sao?”

“Tất nhiên rồi!”

“Em thề nhé? Nếu em mà nói dối, chị sẽ cho em vào lớp phủ Trái Đất. ”

“Em thề! Lấy tính mạng ra mà thề luôn! Nanjou Mizuki đã không hề theo dõi chị!” Mizuki chào nghiêm bằng một nụ cười.

Dù cô có hứng thú với việc trở thành nhà thám hiểm lớp phủ Trái Đất đầu tiên của nhân loại, có một sự kiện đang diễn ra trong game gacha cô bé thích, nên không thể bỏ lỡ được.

“Vậy… ai đã nhìn trộm chị chứ… người kế vị của Nữ hoàng Bóng tối sao…? Chắc chị sẽ phải cử Sigma đi tìm hiểu thôi…” Kisa lẩm bẩm với bản thân khi cô nghĩ thế.

Chú thích thêm, Sigma là đội trưởng của đội cận vệ nhà Nanjou.

“Nào nào, đừng có lo lắng vì mấy cái nhỏ nhặt thế chứ. Chúng mình chơi một tí đi! Em đã thu thập những bức ảnh từ camera giám sát vào ngày anh Mikado và em đi hẹn hò nè, nên chúng mình cùng xem đi!”

“Việc này chẳng khác nào tra tấn tra tấn chị đâu chứ?”

“Không phải đâu~ Cái này gọi là ‘Tám chuyện tình ái’ á, và con gái ai cũng thích thế cả! Nhìn nè, em có tấm ảnh em với anh Mikado suýt nữa đút cho nhau ăn bằng miệng nè!”

“Chị sẽ đốt nó! Chị sẽ đốt sạch phòng em! Chẳng phải chúng ta có một khẩu súng phun lửa trong nhà kho sao…?”

“Chị sẽ đốt trụi cả nhà bằng cái đó mất…”

Kisa rời khỏi phòng, bước dọc hành lang khi Mizuki chạy vội đuổi theo.

----------o0o----------

Vừa vào trong lớp học, Mikado lén lút bước đến gần chỗ ngồi của Kisa. Giờ cậu phải cẩn thận vì gia chủ nhà Kitamikado, cha cậu, đang để ý tới mối quan hệ giữa cậu và Kisa. Cậu chẳng còn cách nào khác để liên lạc với cô. Cậu vốn có thể nhờ Mizuki làm hộ, nhưng cậu không muốn chơi liều. Đứng đằng sau Kisa, cậu gọi tên cô.

“...Kisa.”

“Kya?!”

Cô hét lên và nhảy khỏi chỗ ngồi. Khi quay lại, cô lùi thêm một bước.

“C-cậu đang muốn lấy mạng tôi, đúng không?”

“Tôi là bạn học chung lớp với cậu chứ không phải sát thủ!”

“Th-thế… cậu đang định lấy tóc tôi à, đúng không?”

“Ai mà thèm ngửi… tóc cậu chứ!” Mikado chẳng thể nào từ chối ngay được.

Hoàn toàn thật lòng mà nói, Mikado rất có hứng thú với nhãn hiệu dầu gội Kisa đang sử dụng. Nhưng cứ thản nhiên nói ra điều đó là một điều đáng hổ thẹn với con trai nhà Kitamikado, nên cậu giấu suy nghĩ đó trong lòng.

“Tôi… muốn nói chuyện với cậu, chỉ hai đứa mình thôi.”

“Ể, thế là sao…?” Mặt Kisa đỏ ửng lên.

Rõ ràng cô đang chờ đợi một lời tỏ tình.

“Không, cô nhầm rồi, được chưa?! Không phải như thế đâu!”

“Tôi-tôi hiểu rồi! Không cần phải xấu hổ đâu, cứ nói đi! Nếu là cậu, Mikado, thì cậu làm được mà! Tôi-tôi đang nghe đây, được chứ?!”

“Cô không hiểu rồi!”

Mikado thấy mặt mình nóng như lửa đốt, và bước ra khỏi phòng. Kisa giữ chút khoảng cách mà chạy theo cậu. Giọng điệu kiêu ngạo không bao bao giờ ngừng của cô biến đi đâu mất khi đôi môi cô mím chặt, và cô sẽ quay đi chỗ khác ngay nếu mắt chạm mắt với Mikado.

Dễ thương! Dễ thương quá mức, nhưng cậu không thể tận hưởng sự dễ thương đó của cô lúc này. Cậu phải giấu đi sự xấu hổ của mình. Khi đang làm thế, cậu kéo Kisa vào một căn phòng tra cứu trống. Bên trong đầy ắp những kệ sách và tài liệu, bụi phủ đầy sàn nhà. Có vẻ như căn phòng này không được sử dụng thường xuyên bởi những người khác, khiến cho nơi này trở thành một nơi hoàn hảo trong những cuộc trò chuyện bí mật.

Kisa dựa lưng vào tường, nghịch nghịch mái tóc.

“Đ-đó, cậu bắt đầu đi. Tôi sẽ nghe đàng hoàng, nên cố tỏ tình cho thật hay đấy nhé. Lãng mạn nhất từ trước đến giờ luôn, để nó có thể ở trong tâm trí tôi đến muôn đời. Còn nếu nó tệ thì tôi sẽ giết cậu.”

Kisa đứng trong tư thế chờ đợi. Dù cho đó chỉ là hiểu lầm, Kisa đang tạo một thứ áp lực kinh khủng lên Mikado.

“Trước hết… đây không phải là tỏ tình, hiểu chứ?!”

“Cậu… đang nói gì vậy?”

Đầu óc cậu ổn đấy chứ? Kisa thêm vào.

“Ừ thì, cha tôi, đương gia chủ nhà Kitamikado đã cho gọi tôi. Ông ấy dường như đang nghi ngờ tụi mình, nên tôi muốn bàn với cô tiếp theo nên làm gì…”

“Vậy nó… thực sự không phải là tỏ tình sao…?”

“Ừ.”

“Thật sự thật sao?”

“Tôi danh dự của nhà Kitamikado ra mà thề.”

Dường như đã nhận ra sự thật, đôi mắt của Kisa bùng cháy mạnh mẽ sự tức giận. Sau đó cô còn dẫm chân bình bịch xuống đất như trẻ con.

“Thật không thể tin được! Khiến tôi kỳ vọng thế này chỉ để tạt cho tôi một gáo nước lạnh ngay sau đó sao! Cậu vẫn dám gọi mình là đàn ông sao?!”

“Cô đã… hy vọng chuyện đó sao?”

Hai vai của Kisa giật bắn.

“Tất nhiên là-là không rồi! Không bao giờ! Nhưng, một cô gái bình thường hẳn sẽ trở nên hào hứng trong tình huống như thế rồi! Cậu là… kẻ thù của mọi người phụ nữ mà! Là sự tồn tại tệ hại nhất trong lịch sử nhân loại!”

“Ehhhh…”

Mikado đang tự hỏi tại sao cô lại làm tới mức này nếu cô không trở nên hào hứng. Nhưng kể cả có thể đi chăng nữa, cô hẳn phải cảm thấy hồi hộp lắm. hoặc là do Mikado nghĩ vậy, vì vành tai của Kisa cũng đỏ lắm rồi.

Mikado hắng giọng để đưa cuộc trò chuyện trở lại với chủ đề chính.

“Dù sao thì, cha đang nghi ngờ tôi. Là tôi và cô đang… ừm, trong một mối quan hệ bất chính. Ông đã đưa cho tôi xem bức ảnh chụp lúc đó.”

“Lúc đó…?” Kisa nghiêng đầu bối rối.

“Cô biết tôi đang nói gì mà… Lúc mà tôi đi tu ở chùa ấy…”

“Thế mấy bức ảnh chụp chuyến đi ấy có gây ra rắc rối gì à?”

“Không phải cái đó! ...Ừ thì…”

Mikado tìm kiếm từ ngữ để nói tiếp. Cậu muốn bảo cô rằng bức ảnh đó chụp lúc cả hai người chuẩn bị hôn nhau tới nơi, nhưng nói to ra thì xấu hổ lắm. Cậu cố tìm cách khác để diễn tả nó trong tuyệt vọng.

“Đó là lúc mà cô… muốn chữa cho tôi, đúng không? Cái hành động mà môi của chúng ta chuẩn bị chạm nhau ấy…”

Nói ra điều đó xấu hổ hơn cậu nghĩ. Như một lẽ tự nhiên, Kisa cũng đỏ mặt.

“A-Ahhh! Bức ảnh lúc đó á?! T-tất nhiên là tôi nhớ rồi! Sao mà tôi quên được chứ, đúng vậy!”

Kisa có đôi chút hoảng loạn khi cô nói bằng tông giọng hiếm khi dùng đến. Đang khi cô tìm cách trốn khỏi Mikado, cô áp lưng vào tường, đánh mắt khắp căn phòng. Cô phồng má nhấn mạnh.

“Nh-nhưng, đó không phải một nụ h-h-h-h-hôn hay gì đâu nhé! Đó chỉ là một phương pháp chữa bệnh cho cậu thôi! Ch-chính xác là vậy! Chỉ để chắc chắn rằng cậu đã trở lại bình thường hay chưa thôi! Tôi phải kiểm tra xem cậu có đang bệnh không đó! Trán tôi chính xác hơn bất cứ cái nhiệt kế nào trên đời mà, cậu biết chứ?! Đó chính là biểu hiện cho thấy tôi tuyệt vời như thế nào—!!!”

Kisa liên tục nói như súng máy xả đạn.

Mình muốn đè cô ấy xuống rồi hôn ngay quá!

Mikado gần như không thể kiểm soát bản thân khi thấy phản ứng quá dễ thương đó. Cậu không thể gục ngã được. Nếu cậu vì ham muốn của chính mình mà hôn cô, nó sẽ là thất bại cho trò chơi mà cả hai đang chơi. Hơn nữa, những phản ứng này của Kisa có thể chỉ là một cú lừa.

“Uuuuu…” Kisa khụy xuống khi cô kêu lên những tiếng rên đầy thảm hại và xấu hổ.

Cô giấu khuôn mặt đỏ như máu của mình giữa hai đầu gối và hai tay, đôi vai mảnh mai của cô run rẩy.

Không… đây không phải là đóng kịch, nhỉ?

Nhận ra điều đó, Mikado bị thôi thúc muốn lao ngay ra khỏi phòng để che giấu khuôn mặt mình. Mặc dù lúc này đang là một buổi sáng khá nhẹ nhàng, bầu không khí trong trường học cứ như là giữa trưa hè vậy.

Phải mất đến mười phút để cả hai có thể làm nguội cái đầu. Dường như Kisa đã bình tĩnh lại đôi chút khi cô vỗ mặt mình bằng đôi tay lạnh cóng. Nhưng cô vẫn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Mikado khi cô hỏi.

“V-và sao nữa? Cậu có lừa được gia chủ nhà cậu không?”

“Tôi đã cố hết sức. Về nụ hôn… v-và rằng chúng ta đã không ngủ chung với nhau.”

“T-tất nhiên là không có rồi! Chúng ta còn chưa kết hôn mà! Cũng chưa hẹn hò nữa! Như thế là sớm quá rồi! Quá sớm cho chuyện đó!”

“Chưa từng…?”

Chẳng phải điều này có nghĩa là cô muốn điều đó xảy ra khi cả hai bắt đầu hẹn hò, hay chỉ là Mikado nghĩ thế. Trong đầu cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ thanh xuân tươi đẹp, nhưng đây không phải lúc để mơ mộng mà cậu phải đưa ra biện pháp đối phó ngay.

“Nhưng… tôi đã không thuyết phục được cha tôi. Nếu nó xảy ra lần nữa thì sẽ là dấu chấm hết. Ông ấy sẽ biết về trò chơi giữa chúng ta, và cả gia tộc chắc chắn sẽ bị cuốn vào.”

“Không ổn rồi… Nếu cả hai nhà đều bị liên lụy thì sẽ là gameover với không ai là kẻ thắng cuộc.” Biểu cảm của Kisa nghiêm lại.

Không như một thiếu nữ bình thường, ngự trị trong đôi mắt cô là ý chí chiến đấu và danh dự của nhà Nanjou.

“... Thực ra thì, tôi cũng có một vài thông tin khá đáng quan ngại đây. Nó có lẽ không liên quan tới cậu, nhưng tôi không nghĩ là nó không quan trọng đâu.”

“Là gì vậy?”

“Kawayara gần đây có vẻ như đang theo dõi tôi. Vì cô ấy đang làm hơi quá rồi, tôi đang cử đội đặc nhiệm riêng đi điều tra rồi. Có vẻ như cô ấy được thuê để giám sát chúng ta.”

“Đừng nói là… do cha tôi làm?”

Kisa gật đầu.

“Đúng vậy. Đội của tôi đã tìm ra chỗ hai người họ đã hẹn nhau trước đó. Tôi cứ tưởng họ gặp nhau để tìm cách moi móc những bí mật của nhà Nanjou, nhưng dường như tôi đã nhầm…”

“Vậy là… cha tôi nhờ cô ấy… điều tra tụi mình…” Bụng dạ Mikado trở nên ớn lạnh..

Trước khi cậu kịp nhận ra điều đó, tình hình đã chuyển sang một hướng thậm chí còn đáng sợ hơn cậu tưởng tượng. Từ đầu chỉ có mỗi Kisa là kẻ thù của cậu, sau đó là những đối thủ khác như Mizuki và Rinka, trong khi cho đến lúc này mối đe dọa lớn nhất của giới chính trị đang hỗ trợ sau lưng cậu.

“Cứ thế này thì… tiếp tục trò chơi tình ái này sẽ nguy hiểm mất…”

Kisa nở nụ cười khó chịu.

“Đúng thế. Phải ám sát Kawayara ngay thôi.”

“Tại sao cô lại nói điều đó với một nụ cười như thế chứ?!”

“Ồ, cậu không hiểu sao? Thì đó, hợp lý mà, vì mọi người đều thiếu đi trí thông minh cần thiết để hiểu những lời vàng ngọc của tôi, nên tôi sẽ nói đơn giản thôi.... Hãy dụ Kawayara vào góc tối nào đó rồi chặt cô ta ra thành tám mảnh nhé?”

“Tôi hiểu cô nói gì từ đầu rồi! Kawaraya là bạn cùng lớp mình mà, hiểu chứ?! Hơn nữa, cậu ấy hẳn phải là người tốt nhất mà cha tôi có thể thuê, nên không thể trách cậu ấy được!”

Mikado cố lôi kéo Kisa ra khỏi suy nghĩ muốn ám sát người bạn cùng lớp của họ, nhưng những nếp nhăn trên trán cô vẫn chưa biến mất. Đúng hơn là biểu cảm của cô càng nghiêm khắc hơn, khi sự giận dữ thoát ra từ đó, khiến cô trông giống một tên chúa quỷ.

“Không, cô ta đã phạm phải tội tày trời. Kobayashi Issa từng nói… Những kẻ làm phiền đến trò chơi tình ái phải bị ngựa cắn và nhai nát.”

“Tôi hết sức nghi ngờ câu nói đó của ông ấy đó! Đừng có nhét chữ vào miệng người khác như vậy!”

Ngoài ra, nguyên tác bài thơ dodoitsu của ông ấy là [Ai làm phiền đến tình yêu của người khác phải bị ngựa giẫm đạp tới chết]. Dù Mikado cũng thấy bản gốc khá là đáng ngờ, cậu hiểu nó đang nói gì. Cậu không thể để người cậu mong muốn nhất, mối quan hệ cậu mong muốn nhất mất đi do có ai đó xen vào.

Kisa đặt một tay lên chống hông.

“Vậy thì mình có thể làm gì đây?! Nếu có cách khác ngoài giết chóc thì tôi nghe đây! Thấy chưa, làm gì có đúng không?! Đừng lo, cô ta sẽ chết không đau đớn chút nào đâu!”

“Việc cậu ấy là bạn cùng lớp mình chẳng hề quan trọng nhỉ!?”

“Tôi thì nghĩ mình khá tốt bụng khi mà không tra tấn cô ta đấy chứ.”

“Kiểu tốt bụng thế này bỏ đi cho rồi!”

Nhưng Mikado không thể trách bản thân vì đã đổ một cô gái thế này. Thân là người thừa kế của Gia tộc Kitamikado, người dẫn dắt Nhật Bản đến ánh sáng, tại sao cậu cứ nghĩ cô gái này dễ thương vậy? Trái tim của con người đúng thật là khó đoán.

“Có cách khác để xóa bỏ sự nghi ngờ của cha tôi đó, cô biết không? Kiểu như… đánh nhau ngay trước mặt Kawayara chẳng hạn?”

“M-một cuộc tử chiến với Mikado ư...? Không biết là tôi có giết cậu đúng cách được không đây…?”

“Tôi chưa nói gì đến giết chóc nhé, và sao cô lại phải lo lắng vậy! Nếu chúng ta trông thân thiết đến vậy thì sao không tỏ ra cho họ thấy là ta đang ghét nhau. Một cuộc đấu khẩu thôi cũng được, hoặc cô có thể nhẹ nhàng đánh tôi, kiểu vậy đó.”

“Ể…? Mikado, cậu là loại thích bị đánh bởi con gái sao…?” Hai mắt Kisa mở to.

“Đừng có lặp lại rồi khiến nó trở nên kỳ cục chứ!”

“Ừ-ừm… nó thực sự kỳ cục đấy… hạnh phúc khi bị đánh bởi một cô gái… Muốn bị tôi dẫm lên… Nhưng tôi rất sẵn lòng!”

“Đừng có sẵn lòng cái đó! Cô lại hiểu sai rồi, giời ạ! Tôi không có thích mấy cái thứ đấy!”

“Không vấn đề gì đâu. Khi tôi trở thành Nữ hoàng Bóng tối rồi thì tôi sẽ dạy dỗ cậu đàng hoàng mà… Và ta có thể diễn như thế để luyện tập ngay bây giờ.”

“Nghe tôi nói đi mà! Đây chỉ là diễn kịch thôi! Chỉ để thay đổi cái nhìn của Kawayara thôi!”

Cơ thể của Mikado, vốn đã được trui rèn qua sự khắc nghiệt của nhà Kitamikado, hẳn sẽ chịu được chuyện đó, nhưng nó chẳng giải quyết được gì cả. Nó sẽ chỉ gây thêm rắc rối thôi.

“Hiểu rồi. Vậy thì hãy chiến đấu như thể chúng ta đã chuẩn bị để chết đi.”

“Thật mừng vì cô đã hiểu…”

Dù cho Mikado khá hoài nghi về phần cuối câu nói của cô, cậu rất không muốn tìm hiểu sâu hơn nếu có thể.

Cứ như vậy, chiến dịch liên minh đầu tiên giữa hai nhà Kitamikado và nhà Nanjou đã bắt đầu

---------o0o---------

Mikado và Kisa trở lại lớp cách nhau năm phút để những học sinh cùng lớp không hiểu nhầm linh tinh. Khi trở lại, Mikado đã đi kiểm tra sự hiện diện của Kokage khi cô ngồi trong góc lớp. Cô đã chuẩn bị chiếc camera như mọi khi, nhìn chằm chằm Mikado. Và không chỉ thế, cô cùng để ý đến Kisa nữa. Không thể nhầm được, cô đang nhắm tới hai người.

Ngay khi cậu thấy sự cảnh giác của Kokage lơ là đi trong một giây, Mikado và Kisa nhìn nhau gật đầu, bắt đầu kế hoạch đầu tiên. Lúc này đây Mikado đang đi dọc theo hướng cửa sổ, trong khi Kisa ra ngoài hành lang. Họ đang chậm rãi lại gần chỗ nhau. Mikado đoán rằng họ sẽ bắt đầu chiến ngay lúc này. Nhưng trái với kỳ vọng của cậu, Kisa chỉ dừng lại ngay trước mặt cậu, hướng ngón trỏ và Mikado.

“Tôi chẳng thể chịu nổi… cái ánh mắt đó của cậu!”

Cô ném cho cậu một lời xúc phạm khá nhẹ nhàng. Bản thân Mikado nghĩ rằng cậu sẽ không bị mắng vì ánh mắt của mình nhưng cậu chẳng còn cách nào khác ngoài tham gia vào. Vì thế cậu dồn hết sự đe dọa và áp lực có thể có vào cử chỉ của mình và nhìn xuống Kisa.

“Cô có vấn đề gì à…?”

“Nhìn đi, đôi mắt đó! Chúng tràn đầy tự tin và bố đời, như thể cậu đang cho rằng mình là vua cái nước này ấy! Đôi mắt như thể nhìn xuống nhân loại vậy! Cậu không biết tôi mới là người thống trị của vũ trụ này à…?!”

“Ai mới là người kiêu ngạo ở đây nhỉ?!”

Không chỉ một đất nước, cô còn muốn cai trị cả vũ trụ. Nhưng lời nói của Mikado hoàn toàn bị ngó lơ bởi Kisa khi cô tiếp cận cậu gần hơn, trừng mắt nhìn lên cậu. Sự khiêu khích trong ánh mắt cô, đôi má ửng hồng, và cả đôi môi căng mọng của cô, đều khiến tim Mikado đập thình thịch.

“Và trước đó nữa, tôi chẳng thích cái bản mặt cậu chút nào. Cái bản mặt đó là sao vậy…? Ừm… cậu có hai mắt, thật sao? Hơn nữa, một cái mũi, một cái miệng… Nhìn cậu thôi mà tôi muốn bệnh rồi!”

“Chẳng phải mấy cái đó là bình thường sao?!”

“Bình thường chẳng tốt đẹp chút nào nhé! Nó chẳng khiến cậu nổi bật hơn đâu! Chẳng ngầu chút nào, mà thật nhàm chán!”

“Ugh…!”

Một quả tên lửa ICBM bắn thẳng vào trái tim Mikado. Lượng sát thương khổng lồ tấn công cậu khi cậu ôm lấy ngực, lùi về sau mấy bước.

“Mikado?! Cậu không sao chứ?! Có chuyện gì vậy?!” Kokage giật nảy mình.

Sau khi đã được giúp một tay để đứng dậy, Mikado gạn ra từng con chữ trong cơn ho.

“Tôi ổn mà… Vết thương cỡ này không là gì hết…!”

“Cậu đang ho ra máu sao?! Vết thương kiểu gì thế này?!” Kokage chìm trong cơn hoảng loạn.

Đó là một vết thương rất nặng trong trái tim cậu. Dù lời lăng mạ của Kisa quá là vô lý, và cậu phải diễn như thế trước mặt Kokage, từ ‘nhàm chán’ thực sự đã đâm sâu vào tim Mikado.

Nói thì nói vậy chứ, dù cho nó có bất hợp lý như thế nào, cậu phải trở lại với cuộc chiến. Họ phải chiến đấu với nhau, và cho Kokage thấy điều đó.

“N-Nanjou cũng thế nhé… gọi tôi là nhàm chán… chẳng dễ thương chút nào.” 

“Ể…” Mắt Kisa rơm rớm lệ.

Hai vai cô run lên, và cô cắn môi mình.

“Kh-không dễ thương chút nào… Hợp lý đấy chứ… một Shizukawa thành thật hẳn là dễ thương hơn rồi…” Biểu cảm của Kisa trông thật sự tổn thương và buồn bã.

Không, cậu dễ thương mà! Thực sự rất dễ thương luôn đó, hiểu chứ?!

Mikado hầu như không thể ngăn bản thân khỏi buột miệng nói ra cảm xúc thật của mình. Nhờ trải qua cơn đau bằng cách bấm móng tay vào bàn tay, cậu đã dừng lại được. Lưỡi cậu tự động chuyển động nên cậu phải cắn lưỡi để ngăn lại.

“Khụ…!”

“Mikadooooooo?! Cậu đang ho ra thêm máu kìa?!” Kokage lại một lần nữa giật thót.

Những học sinh cùng lớp khác đứng xung quanh quan sát cuộc đấu khẩu này, họ đều có cùng một biểu cảm.

“Gì...thế này…?”

“Cỡ như chúng mình dây vào là không ổn đâu!”

“Vậy là thế giới này tàn rồi…”

“Tớ cần phải gọi điện cho người thân!”

“Tớ chưa muốn chết đâu!”

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lớp căn phòng học, khi những học sinh chứng kiến cảnh tượng này từ xa. Một số trong đó còn hét lên như thể tận thế Ragnarok sắp bắt đầu tới nơi, và con người nhận ra sự bất lực của họ.

“Ufu...ufufufu… Chọc giận tôi đến mức này, thì ra cậu chọn cái chết, Kitamikado…”

“Đó phải là lời của tôi mới đúng. Sự trừng phạt cho hành động dẫm đạp lên danh dự của nhà Kitamikado sẽ đến với cô sớm thôi…”

Hai người họ trưng ra nụ cười tự tin, rồi họ tách ra và bước về bên phải và bên trái lớp học. Những người lãnh nhiều sát thương nhất trong vụ này chính là Mikado và Kisa.

Là một dạng của Thơ Nhật Bản được phát triển thành phường vào cuối thời kỳ Edo. Thường liên quan đến tình yêu hoặc công việc và thường là hài hước, các bài thơ của Dodoitsu bao gồm bốn dòng với cấu trúc moraic 7-7-7-5 và không có vần với tổng số 26 morae. Là một nhà thơ haiku nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Lớp phủ của Trái Đất là lớp vỏ đá dày khoảng 2.900 km (1.800 dặm Anh) chiếm khoảng gần 70% thể tích Trái Đất.