Vào ngày chủ nhật, trung tâm thương mại trở nên tấp nập. Một vùng đất rộng lớn được sử dụng cho dự án kinh doanh này. Có bốn tầng cả thảy, thang máy lên xuống liên tục. Các phân khu dịch vụ thời trang nam nữ, hàng tạp hóa, sách vở, phòng khám được đều cung cấp ở đây. Hàng tá tờ rơi phân phát chào mời mọi người. Những nhóm gia đình khiến cho nơi đây trở nên nhộn nhịp.
Mikado và Rinka cùng nhau đi xuống tầng một.
“Cảm ơn ngài vì đã dành thời gian đi mua sắm cùng em!”
Rinka khẽ cúi người làm cho tà váy khẽ rung động.
“Có ơn thì phải trả là lẽ thường tình mà!”
Cậu nói ra cảm xúc chân thật của mình. Mikado cảm thấy thật tồi tê vì chưa thể đáp lại tình cảm của Rinka.
“Thật sao…? V, vậy… bọn mình nắm tay nhau được không?”
“…Ừm, nếu cậu muốn…”
Mikado lúng túng gật đầu.
Cậu cảm nhận ánh nhìn sắc bén của Kokage phía sau lưng mình. Tất nhiên cậu không còn hơi đâu thắc mắc tạo sao bà nội này đang ở đây, và hơn nữa Kokage cũng đang giám sát, nên cậu cần ra dáng như một vị hôn phu đích thực, bằng không cậu sẽ bị cha mình chất vấn “Tại sao con không nắm tay Rinka ? Hay là tơ tưởng con nào khác chăng?”
“Vậy...xin ngài chiếu cố…”
Rinka rụt rè đưa tay ra.
Lòng bàn tay trắng như tuyết, đẹp tựa như một bức tranh đang chuyển động vậy. Theo đó cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Rinka, cùng với sự căng thẳng nhất định.
“Aa…”
Hai má Rinka đỏ ửng như trái anh đào.
Mikado ngạc nhiên trước làn da mềm mịn, đầy nữ tính của Rinka.
“Đi tiếp thôi…”
“Vâng, em… rất hạnh phúc ạ…”
Nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của Rinka, Mikado cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhịp tim thì tăng nhanh. Vị hôn thê của cậu là người duy nhất có nhan sắc sánh ngang với Kisa. Rinka không chỉ chăm chút vẻ ngoài, mà cô cũng yêu Mikado từ tận đáy lòng nữa. Sẽ là dối trá nếu Mikado cho rằng nó không liên quan đến cậu.
Hai người vừa đi vừa ngắm cửa hàng hai bên.
“Rinka, cậu mua sắm ở đây cũng khá bất ngờ nhỉ. Tớ không nghĩ cậu lại sử dụng đồ dùng của trung tâm này đấy.”
Cậu có ý không chê bai phong cách sống của dân thường, nhưng khi nói đến chuyện mua sắm của Gia tộc Kitamikado hay Shizukawa, họ không hay lui tới những chỗ như thế này.
“Là Mizuki đề xuất đó. Cũng thú vị lắm nên em thử xem sao. Cái gọi là... mua sắm hẹn hò ấy”
“… Hẹn hò…?”
“Vâng! Rõ như ban ngày mà còn hỏi!”
Rinka hơi tức lên rồi, nhưng nhìn điệu bộ ấy thật dễ thương làm sao.
Sự thật thì, đôi nam nữ vị thành niên dắt tay nhau đi trong trung thương mại chỉ có thể là hẹn hò. Mikado ngày càng nhận thức rõ hơn về ngườu thiếu nữ đi cạnh mình. Sự lo lắng bồn chồn khiến tay cậu đổ mồ hôi, song Rinka nhất quyết không buông.
"Cậu có thể bỏ tay ra một tí được không?"
“Ơ, ngài muốn bỏ chạy sao? Ngài chán ghét em rồi ư?!”
“Bình tĩnh đã! Tớ chỉ muốn lau mồ hôi tay thôi!”
“Không cần đâu ạ! Mồ hôi của Mikado là phần thưởng đối với em rồi!”
“Cần gì loại phần thưởng ấy??”
Rinka chống tay lên má và bắt đầu suy nghĩ.
“Phần thưởng… cho sự sống chăng…?””
“Rắc rối quá đó….”
Là người có phong cách điệu đà, nhưng đôi khi vị hôn thê của cậu khá khó hiểu. Rinka vẫn bám chặt tay Mikado, làm ánh mắt cầu xin như con cún sợ chủ nhân sắp rời bỏ nó vậy. Ngoài ra, Mikado cảm nhận những ánh mắt hướng về đây nhiều hơn. Ngang qua mối cửa hàng, những lời bàn tán của nhân viên lập tức lọt vào tai cậu.
“Tiểu thư với ngài hôn phu trông tình tứ chưa!”
“Đẹp đôi quá ta…!”
“Cặp trai tài gái sắc quấn lấy nhau thích thật đó!”
“Cậu ấy là ánh sáng của Tập đoàn Kitamikado cao quý mà!"
“Ahh, tớ ghen tỵ quá!”
Nghe thấy thế, Mikado có cảm giác không ổn.
“Làm sao… họ biết chuyện giữa hai ta vậy…?”
“Toàn bộ khu thương mại thuộc sự quản lý của Tập đoàn Shizukawa, nên em đã thông báo cho toàn thể nhân viên để ngài cảm thấy được chào đón nhất ấy mà.”
“Toàn bộ… nhân viên…?”
Về cơ bản, chuyến đi lần này giống như thăm Dinh thự Shizukawa. Một bước tiến vào lòng đất, và nhà Shizukawa đã biết về buổi hẹn hò. Hơn thế nữa, người cung cấp thông tin cho nhà Kitamikado - Kokage, đang bám đuôi cậu. Có nghĩa cuộc hẹn này có sự giám sát từ hai gia đình.
Mikado bị tấn công bởi áp lực khủng khiếp.
“T, tớ hiểu rồi. Vậy bọn mình phải khiến buổi hẹn hò này thành công tốt đẹp…”
"Chuẩn đó! Vậy bọn mình ghé vào đây chút nha?”
Rinka dừng lại trước hàng thời trang.
“Được thôi, hôm nay tớ sẽ làm tất cả vì Rinka yêu quý!”
“Ôi, em không xứng đáng nhận những lời lẽ ấy đâu!”
Hai người họ bước vào cửa hàng. Toàn bộ tường và sàn nhà bao phủ bởi tông màu trắng, những bộ quần áo kiểu Tây thiết kế đơn giản nhưng sang trọng, nó tạo ra một tâm trạng thư thái. Các loại hàng trưng bày đều được lựa chọn kỹ lưỡng, vì không có nhiều không gian cho phép.
Hai nữ nhân viên mặc đồ hàng hiệu cùng lúc tiến đến.
“Xin chào tiểu thư và ngài hôn phu Kitamikado, rất hân hạnh phục vụ! Hai người muốn tìm quần áo như thế nào ạ?”
“Cũng không có gì cụ thể lắm… em chỉ muốn… mua quần áo theo ý thích của phu quân Mikado thôi....”
“Nhưng... tớ có biết gì đâu …”
Mikado gãi đầu, cảm thấy tội lỗi.
Thay vì thời trang, cậu sẽ trả lời dễ dàng hơn nếu được hỏi về chính trị hay loài hoa yêu thích.
“Dựa theo cảm tính cũng được mà. Nói cho em biết bộ quần áo nào khiến chàng hứng tình nhất đi ạ.”
“Cậu nên giữ ý tứ chút đi!”
“Phiền chị lấy cho em bộ đồ kích thích bản năng sinh sản nhất nhé!”
“Thậm chí còn tồi tệ hơn đấy!”
Rinka là hiện thân hoàn hảo của Yamato Nadeshiko, song hôm nay cổ thật táo bạo. Cũng nên nhớ rằng Mikado còn đang trong quá trình phát triển, nên cậu có xu hướng mắt về bộ cánh… bỏng mắt. Và, cô nhân viên rất nhạy bén nhận ra điều ấy, rồi ngay lập tức đi lấy chúng.
“Thưa tiểu thư, cái này được không ạ…?”
Về mặt đạo đức, nó gần như không thể chấp nhận ở nơi công cộng - một chiếc váy mini siêu ngắn. Phần trên là chiếc áo hở vai khoe phân nửa cặp ngực đẫy đà.
Thấy nó, Rinka liền đỏ mặt ngượng ngùng.
“Cái này… có chút không đứng đắn…”
Cậu mới là người muốn mặc đấy? Mikado muốn phản bác lại, nhưng quyết định giữ im lặng.
Cô nhân viên lắc đầu.
“Hoàn toàn không, không hề có chuyện như vậy đâu! Ngài hôn phu đã tia bộ quần áo này với cặp mắt ăn tươi nuốt sống đấy… Thế nên tiểu thư cần nghĩ thông suốt.”
“Trời ơi… ngài muốn ‘ăn em ’ thật sao…”
“KHÔNG PHẢI ĐÂU!”
Mikado lấy hết sức phản bác lời buộc tội vô căn cứ đó.
Biến thái - cụm từ tuyệt đối không tồn tại đối với đàn ông trong Gia tộc Kitamikado, cậu không thể chấp nhận rằng ánh mắt mình chứa đầy dục vọng, dù chỉ trong một giây.
Cô nhân viên thì thầm vào tai Rinka.
“Là đàn ông ai chả có ham muốn. Mặc cái này là đảm bảo chiến thắng trong tầm tay luôn!”
“V-vâng, n-nhưng… chúng em vẫn chưa…” Giọng Rinka nhỏ lại.
“Vẫn chưa?! Có vấn đề gì với ngài phu quân vậy~ hay là bị liệt chỗ đó thật rồi?!”
“Những gì em chứng kiến vào buổi sáng thì không đúng đâu. Em nên làm gì đây?”
“Xem nào… Tôi có thể chuẩn bị công thức 100% thành công cho tiểu thư.”
"Cảm ơn nhiều nhé!"
Đương nhiên Mikado nghe thấy hết.
“Hai người có thể bàn chuyện ấy ở nơi không có đàn ông được không?”
Mikado chỉ muốn rời đi ngay lúc này.
“Thôi nào, đàn ông gì mà nhát thế! Đây đây, tiểu thư thử đồ cho phu quân xem đi!”
Nhân viên đẩy Mikado và Rinka vào phòng thay đồ.
“Sao tôi lại phải vào trong? Các người có vấn đề à?”
“Không hề, buổi mua sắm hẹn hò là để tình cảm hai người khăng khít với nhau hơn đấy! Mà nhìn cậu thèm mua đồ lót đến vậy thì ít ra cũng phải ngắm xem thế nào chứ! Hay là cậu thích ngắm tiểu thư ở bên ngoài, nơi mà người ngoài cửa hàng cũng thấy được?”
“T-thật sao? Không ngờ phu quân lại có thú vui kì như vậy, nhưng nếu là mệnh lệnh thì em bắt buộc phải tuân theo thôi…”
Rinka nhìn chằm chằm vào Mikado, đôi vai mảnh mai khẽ run lên. Thật sự Mikado không biết nói như nào cho phải.
“T... tớ không có thú vui nào như thế đâu!”
“Ôi ngài hôn phu yêu quý của chúng ta thật tàn nhẫn!”
“Đã nói không phảI mà! Tôi còn chẳng muốn nhìn đồ nhỏ của cô ấy!”
Danh tiếng của cậu mất đi khá nhiều sau những lời cáo buộc đó. Song… cậu thậm chí không chắc mình có muốn ngắm đồ lót của Rinka thật hay không. Cuối cùng cậu đầu hàng và chấp nhận đẩy vào phòng thay đồ. Nhân viên kéo rèm che kín rồi đưa đồ vào trong.
Rinka hơi cúi xuống, khuôn mặt đỏ như cà chua chín, hai tay ôm chặt bộ quần áo.
“...Em xin lỗi ngài nhiều, em sẽ thay xong ngay thôi.”
“Ừm - ừm…”
Mikado quay lưng về phía Rinka chờ đợi. Hiện tại cậu đang ở một không gian cấm kỵ cánh đàn ông xâm phạm. Cậu cảm thấy lo lắng khi ở một mình với Rinka. Phòng thử đồ vốn chỉ được thiết kế cho một người, nên mặc dù không nhìn Rinka, cậu vẫn cảm nhận thấy sự hiện diện đằng sau lưng qua những lần vô tình chạm vào người cậu. Không những thế, cậu còn nghe tiếng quần áo sột soạt và tiếng khóa kéo xuống.
Mikado hướng mắt nhìn dưới sàn, bộ váy đã rơi xuống, theo sau là chiếc áo lót ren trắng. Mùi hương nồng quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Rinka xộc thẳng vào mũi Mikado.
Đột nhiên cô ấy vòng tay qua cổ Mikado. Cảm giác trần trụi mềm mại từ đôi gò bông đào ép vào lưng cậu.
“N, nàyy…”
Khuôn mặt Mikado nóng như lửa đốt.
“... Ở đây một mình với Mikado… e, em cảm thấy… lạ lắm…”
Với giọng điệu hờn dỗi, Rinka thì thầm bên cạnh, cùng với luồng hơi ấm áp khẽ phả vào gáy cậu. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên, vì nếu bỏ chạy đột ngột thì cơ thể khỏa thân của Rinka sẽ bị nhìn thấy hết. Tất cả những gì cậu có thể làm là cố gắng sống sót qua hết hình phạt ngọt ngào này.
“... Đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy… “
“Em không quan tâm mình ngốc nghếch như nào đâu. Nếu việc này khiến phu quân chịu nhìn em thì em rất sẵn lòng.”
Hai tay Rinka ôm lấy vùng ngực của Mikado, chầm chậm cởi từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi.
“Cậu… làm gì thế?”
““Chúng ta đang trong phòng thay đồ, thế nên Mikado cũng phải thay đồ chứ…”
“Tớ làm gì có quần áo để mặc trong cửa hàng của phái nữ đâu?!”
“Shhh… Mikado, cẩn thận họ nghe thấy bây giờ…”
Những ngón tay mảnh mai từ từ luồn vào trong áo Mikado. Cái cảm giác vừa nhồn nhột, vừa mềm mại chạy dọc cơ thể. Cậu cố gắng giữ tay Rinka lại, nhưng cô ấy càng ép sát người hơn nữa, hơi thở ấm áp ở ngay sát bên cậu.
“Làm ơn… xin ngài đấy. Em biết ngài không thích những việc này nên, em không đòi hỏi nhiều hơn đâu… Chỉ cần… đứng yên như vậy là đủ rồi…”
“Rinka…. ”
Giọng nói nhu mì nhẹ nhàng phát ra trên đầu môi. Mikado nhận ra mình không thể thay đổi quyết định của Rinka được. Tất cả những gì họ làm là đứng yên trong bầu không khí lãng mạn và ngọt ngào này. Chỉ hai người.
Thông báo trung tâm sớm đóng cửa vang vọng trên loa. Khách khứa đang tận hưởng những giây phút thư giãn cuối cùng của ngày nghỉ, rồi nhanh chóng tản ra nơi bãi đỗ xe, nhân viên thì cặm cụi dọn dẹp. Cuối cùng dòng người cũng rời đi, khu mua sắm chìm trong yên lặng. Mizuki vô cùng kích động nhảy lên sofa, trong miệng vẫn còn nguyên cây kem đang ăn dở.
“ Nào, bây giờ là lúc thích hợp nhất để Rinka tận hưởng buổi tối hẹn hò đó, đến lúc hành động rồi.”
Mizuki nhắn cho Rinka, bảo cô ấy tới trước một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Vài phút sau, Rinka đã chạy tới, rồi dừng lại thở dốc. Không biết khuôn mặt đỏ bừng của cô là do chạy vội tới đây, hay là do hồi hộp và phấn khích vì buổi hẹn với Mikado nữa.
“ Rinka! Chị lấy điện thoại của anh Mikado chưa?”
“ Đây đây… chị đã mượn của Mikado.”
“ Tốt, bây giờ anh ấy không thể gọi nguời giúp được rồi. ”
“ Em cần gì nữa không, chị không muốn để Mikado phải đợi lâu…”
Rinka liếc nhìn vào nhà hàng phía sau.
“ Thực ra em còn chuẩn bị cho chị thêm 1 món quà nè! Công cụ quan trọng giúp chị tận hưởng ‘Cuộc sống về đêm’ với Mikado, đảm bảo anh ấy chết mê chết mệt luôn.” Mizuki nháy mắt.
“ Thật không…?! Bị cuốn hút tới mức không thể rời khỏi giường ngủ một giây nào cho tới tận cuối đời…?!”
“ Ừ… Đ…đúng vậy! Nhưng chị muốn biến anh Mikado trở thành người khuyết tật hả?”
“Không, không… không bao giờ! Nhưng nếu khiến ngài ấy không thể rời chị nửa bước thì cũng tuyệt vời thật ấy!”
Rinka đan hai tay trước ngực, nụ cười lấp lánh tưởng tượng viễn cảnh đó.
“Chị trông giống Onee-chan nhà em phết nhỉ!”
Mizuki bật cười.
Thật sự Rinka thích Mikado một cách điên cuồng, cô ấy sẵn sàng chiến đấu với con quái vật khủng bố Nanjou Kisa vì cậu.
—Anh Mikado bị theo đuổi bởi một cô gái nguy hiểm thật đấy.
Mizuki thản nhiên đánh giá, nhưng mảy may nhỏ không coi mình là một đối tượng nguy hiểm rắc rối không kém.
“ Ừm, thế món quà đâu.” Rinka phấn khích.
“Nó khá là lớn, thế nên em đã cho vào cái hộp ở cạnh góc cửa hàng phụ kiện kia kìa, chị lấy hộ em nhé.” Mizuki chỉ tay ra tận góc tầng hai, ngay cạnh nhà vệ sinh.
“ Cảm ơn em!” Rinka quay lưng chạy.
Mỉm cười nhìn theo bóng lưng Rinka, Mizuki bắt đầu gọi Kokage. Theo kế hoạch đề ra, hẳn cô ấy đang ở phòng điều khiển trung tâm thương mại. Đội ngũ an ninh ở đây đã rút đi theo mệnh lệnh của Rinka.
[Yosh! Kawaraya đây.]
Giọng nói nhồm nhoàm phát ra từ điện thoại của Mizuki, ngay sau đó là một tiếng nuốt thức ăn cái ực.
“ Chị đang ăn tối đấy à”
“ Đ…Đúng, thì, chị nghĩ nhiệm vụ này khá tốn nhiều thời gian mà, nên chị đã ăn chút bánh mì với sữa!”
“ Ầuu, nghe hay đấy!”
“ Bánh mì giúp cân bằng dinh dưỡng khá tốt, và điều này vô cùng cần thiết để trở thành một phi hành gia đó nha.”
“ Rồi rồi. Nhớ đóng kín cửa nhé, như vậy mới nhốt Mikado và Rinka trong đây được.”
“ Tuân lệnh!”
Cuộc gọi vừa ngắt, cửa sập xuống, chặn lối đi chính ở tầng một, cửa dẫn ra nơi đỗ xe tầng hai, ba, và ngay cả gian hàng Rinka đang ở trong cũng đóng lại.
Nếu bị nhốt ở đây, cô ấy sẽ không thể hội ngộ với Mikado. Đang loay hoay với chiếc hộp lớn, Rinka ngơ ngác khi cửa chớp đóng xuống.
“ Đừng, đừng đóng vội Mizuki ơi! Gọi lại Kawaraya- san đi!”
“ Xin lỗi nha ~ em ngắt cuộc gọi mất rồi. Và em cũng không thể liên lạc được, chị ta đã chết.”
“ Kokage không chết, mà cửa vẫn đang sập xuống kìa!”
“ Căn bản là... em mới là người chết. Liệu đây có phải thế giới giữa cõi âm và cõi thực không ta?”
“ Lải nhải gì vậy?! Làm ơn, mở cửa ra!”
Rinka cố hết sức ngăn cánh cửa khép lại, nhưng cô ấy đã thất bại và bị cô lập hoàn toàn. Vì nơi này nằm ở góc chết camera giám sát nên Kokage không nhìn thấy.
“ Ổn thôi, em sẽ chăm sóc anh Mikado thay chị.”
Mizuki giơ ngón cái lên, và rời khỏi ghế sofa.
“ Mizuki? Em phản bội chị sao?”
“ Không, em có phản bội hay làm điều gì khác đâu ~ Chỉ là hoán đổi vị trí thôi mà.”
Rốt cục, đây cũng chỉ là một vụ hợp tác. Nếu mất cảnh giác với hai chị em nhà Nanjou, kết cục nhận về sẽ thật thảm khốc.
Ngay khi tới phòng an ninh, Mizuki gọi Kokage từ bên ngoài:
“ Chị Kokage! Nghe nè.”
“ Fuah, gì ó…”
Kokage gặm nốt cái bánh trước bàn điều khiển. Chắc hẳn đây là đồ ăn yêu thích của cô, vì có hàng tá cái nằm rải rác trên bàn.
“ Có một cái đĩa bay!”
Kokage giật nảy người, bật ra khỏi ghế, hộp sữa tuột khỏi tay vương vãi khắp sàn.
“ Hếếế~! Thật hả. Kiểu hình đĩa, dạng xì gà, khối kim tự tháp, hay là dạng cá trời vậy?”
Mizuki cũng phải bối rối trước những từ ngữ chuyên môn, nhưng cô nhanh chóng dùng cụm từ đầu tiên nhảy ra trong đầu.
“ Aa… là dạng mì ăn liền ấy!”
“ Mì ăn liền?! Siêu hiếm gặp!”
“ Đúng, là loại SSR, chị không thể bỏ lỡ được đâu! Nó vương vãi đống rong biển xanh khắp nơi đó.”
“ GÌ CƠ… Mục đích là gì…? Nó đi đâu rồi…?”
“Bay đến trường học thì phải.”
“ Cảm ơn thông tin quý giá ấy nha!!! Chị phải khởi hành ngay!”
Kokage lập tức vớ chùm chìa khóa rồi lao ra khỏi phòng, để lại mình Mizuki đang chăm chú quan sát màn hình phía trước. Nhỏ xem Kokage đang chạy ra khỏi khu mua sắm, đồng thời liếc mắt nhìn Rinka tuyệt vọng dùng sức bẩy cửa. Rồi Mizuki tìm thấy Mikado đang đọc sách trên sofa ở khu trung tâm. Nhân viên đã trở về hết, không còn một ai. Mizuki ấn nút, khu vực cuối cùng cũng được chặn lại, chỉ để lại lối đi tới chỗ Mikado.
“ Fufufu… nào, giờ là khoảnh khắc của Mizuki!” Mizuki che miệng cười thầm.
Cậu đợi đã suốt một lúc lâu nhưng Rinka chưa quay lại. Giờ đóng cửa đã qua, và các cửa chớp cũng đóng xuống, Mikado thắc mắc không biết cô ấy đi đâu thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
“Rinka…” Mikado ngẩng đầu khỏi quyển sách.
“ Anh Mikado! Xin lỗi vì để anh đợi ha~!” Mizuki rạng rỡ vẫy tay cười.
Dĩ nhiên, không phải Rinka quay lại.
“ Em đến mua máy chơi game, nhưng rồi mải mê phá đảo màn cuối quá nên khu thương mại đóng mất tiêu. Em mừng phát khóc khi thấy anh luôn á!”
“ À… thế à.”
Đúng là một game thủ đích thực, nhưng sẽ hợp lý hơn nếu nhỏ tỏ ra sợ hãi trong tình huống như thế này.
“ Được rồi, để anh tìm cách. Lại đây đi. “
“ Yaaay! Em được Mikado đặc biệt hộ tống nè!”
Mizuki nhảy lên sung sướng ôm tay Mikado.
Ngược lại, Mizuki căn bản chỉ là đứa trẻ lạc, nên cậu chỉ muốn cho nhỏ có cảm giác an toàn.
“ Chúng ta đi đâu vậy? Khu quần áo? Hay cửa hàng trang sức? À, em thích xem phim lắm!”
“ Ta phải rời khỏi đây! Sao em lại vui vẻ khi rơi vào hoàn cảnh này chứ. Vừa nãy còn khóc mà.”
“ Em… em có sợ… A nhớ rồi, có nhà ma ở bên kia, mình tới đó đi.” Mizuki kéo tay.
“ Nhìn em chẳng sợ chút nào cả. Thôi, đi về ngay.”
“ Anh chẳng vui tẹo nào, Mikado. Đêm vẫn còn dài.”
“ Trẻ con phải đi ngủ sớm.”
“ Em đâu phải trẻ con, em có thể làm chuyện người lớn đó… Anh muốn xem thử không?”
Mizuki liếc nhìn Mikado bằng ánh mắt mời gọi.
Con bé lướt những ngón tay mảnh mai trên bờ môi căng mọng.
“ Em không ngại đâu!”
Mikado nổi da gà, nhưng vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên và bước tiếp. Bất cứ ai tiếp xúc với con quỷ loli này còn mệt hơn việc chạy nước rút 100m. Trước hết Mikado muốn tìm Rinka để cùng đi về, nhưng cậu đã tìm khắp tầng hai vẫn không thấy đâu. Ngay cả điện thoại cũng là Rinka cầm, điện thoại của Mizuki thì đã hết pin. Hết cách.
“ Đi thám hiểm ~ cùng Mikado ~”
“ Trông em phấn chấn hơn là sợ nhỉ…”
Mikado mệt mỏi nhìn Mizuki tung tăng nhảy chân sáo. Thang cuốn đã ngừng, khu ẩm thực thì treo biển dừng hoạt hoạt động. Đi xung quanh khu thương mại yên lặng này y hệt như thế giới sau tận thế hay một trận thảm họa vậy. Đèn sáng, nhưng không có ai, âm u kỳ quái.
“ Sao đèn không tắt nhỉ, cả bảo vệ nữa, sao họ không nhận ra chúng ta vẫn còn ở đây?”
Mikado đặt tay lên cằm suy ngẫm.
“ Nhìn nè nhìn nè, em cao không?”
Mizuki phớt lờ lời Mikado, trèo lên vai những con ma-nơ-canh.
“ Nguy hiểm quá, xuống ngay!”
“ Không đâu, anh không phải mẹ em.”
“ Lỡ em ngã lúc anh không để ý thì sao?!”
“ Em luôn muốn làm điều này, nhưng nhân viên ở đây sẽ đuổi em xuống. Em chả hiểu sao lại vậy, ahhhh.”
Đúng như dự đoán của Mikado, con ma-nơ-canh không chịu nổi sức nặng đã bị gãy khiến Mizuki rơi xuống sàn. Nhưng ngay trước khi cơ thể chạm sàn, Mikado đã đỡ nhỏ một cách đầy ngoạn mục.
“ Woaaah! Anh Mikado ngầu quá, cứ như hoàng tử ấy!” Mizuki cọ cọ vào má Mikado.
“ Nhớ cẩn thận, nghe chưa…”
Mikado sợ thót tim, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Nếu em gái Kisa bị thương dù anh đang trông chừng, anh sẽ ăn đủ mất.
“ Ơ kìa? Mikado, anh đang bối rối sao?” Mizuki cười tít mắt.
“ Anh không có.”
“ Nhưng mặt anh đỏ lên rồi, em làm nhịp tim anh đập nhanh hơn à?”
Mizuki vừa nói vừa chọt chọt vào má Mikado.
“ Không!”
“ Chắc chắn là có, em có thể nghe được nhịp một cách hoàn chỉnh.”
Mizuki áp tai vào ngực cậu, nhắm mắt lại cảm nhận.
Nhìn hành động gần gũi và cặp lông mi dài của Mizuki ở khoảng cách gần như vậy khiến tim Mikado thậm chí đập nhanh hơn. Khuôn mặt con bé y hệt như Kisa vậy. Tuy cậu biết là không phải, nhưng trái tim cậu lại nghĩ khác.
Mizuki ghé tới gần tai Mikado, nhẹ nhàng nói.
“ Giờ anh sẽ bế em lên giường, hí?”
“ Có ma mới dám làm? Xuống đi bộ nhanh!”
Mikado không chịu được nữa, thả cô ấy xuống đất.
“ Aaaaa! Em làm Mikado giận!”
Mizuki cười suốt quãng đường tới thang máy. Dù có bị ăn mắng như thế nào, Mizuki chẳng có vẻ gì là hối cải. Thành thật mà nói, bà chằn Kisa chưa giết con bé này cũng là do tổ tiên gánh còng lưng đấy.
Đặt chân xuống tầng một, Mikado hoảng hốt nhớ tới Kisa, cậu chỉ mong có thể mang Mizuki về nhà sớm nhất có thể. Dưới đây có một siêu thị lớn, các cửa hàng mua sắm nhỏ trải dài trên đường đi.
“ Anh Mikado, lại đây!”
Mizuki gọi Mikado trong khi đang phồng má ăn bánh ngọt trong cửa hàng.
“ Này, đừng ăn!” Mikado lại tiếp tục phát bực.
“ Mmm…măm măm… không sao ~ Khu thương mại này của nhà chị Rinka quản lý mà."
“ Em đúng là loại người có thể ăn pudding của người khác trong tủ lạnh đấy.”
“ Dĩ nhiên, vì là bạn, nên chị ấy sẽ tha thứ cho em thôi.”
“ Định nghĩa bạn bè của em đấy à...”
“ Tất cả mọi người đều là bạn em!”
“ Em chắc phải ăn nhiều đến vậy chứ.”
Dù sao nếu Mizuki bước vào nhà ai đó, ăn món tráng miệng của họ, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con bé thìchắc hẳn họ cũng tha thứ thôi.
~~~~~~~
Trong khi đó, Kisa đang phát bực.
“ Grrrrừ…”
Cô không hề biết chuyện đang diễn ra ở trung tâm thương mại, mà chỉ đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong phòng riêng. Trên màn hình là tin nhắn giữa cô và Mikado: ‘không gì cả’. Lúc trước khi gọi điện cho nhau, cô đã cố gắng xin mã ID của cậu ấy, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin nhắn nào được trao đổi.
Hầu như tối nào em gái cô lúc nào cũng trò chuyện với Mikado. Mizuki còn kể lại với Kisa về bữa tối của cậu. Thậm chí mới đây, nó còn khoe khoang rằng ‘Em làm một nhãn dán đôi với Mikado đó’. Cô ấy không đánh giá thấp kỹ năng của Mizuki. Song cô không thể chịu thua trước đứa con nít cấp hai được.
“ Được rồi, mình kh… không hề căng thẳng…”
Nghĩ đến việc gửi tin nhắn đầu tiên, tim Kisa đập thình thịch, ngón tay đặt trên màn hình run rẩy. Sau khi cân đo đong đếm cả tuần trời, cô ấy mở đầu câu chuyện một cách vô cùng hoàn hảo...
[Buổi tối tốt lành]
Đúng là những từ ngữ vi diệu mà! Nếu như hỏi : [Cậu đang làm gì?] thì sẽ giống như đang chủ động, còn theo kiểu “ Nói chuyện một chút đi.” thì lại càng rõ ràng muốn cậu chú ý đến cô nhiều hơn.
Một câu chào hỏi thông thường, không hề có ý gì khác. Đúng là phương pháp chỉ có thiên tài như Kisa mới nghĩ ra. Nói cách khác, do cô ấy quá sợ hãi nên đã chọn cách tiếp cận nhàm chán nhưng an toàn.
Hồi hộp đợi Mikado trả lời, vài phút sau.
“ Chẳng có gì…”
Kisa ném điện thoại lên giường.
“ Là sao? Cậu ta thậm chí còn chưa đọc! Cậu muốn bơ tôi hả?! Cậu biết thế có nghĩa là gì không?”
Kisa chỉ vào điện thoại giận dữ.
Phớt lờ sự liên lạc của Gia tộc Nanjou là một tội ác tày đình. Nhưng sau đó Kisa đã hít một hơi thật dài bình tĩnh lại.
“ .... Đợi chút, đây chắc chắn là kế hoạch của Mikado. Cậu ta muốn nhắn gì đó thật tệ. Và bằng cách trì hoãn, cậu ta khiến mình lo lắng để chiến thắng trong trò chơi tình yêu đây mà. Tôi sẽ không bị dao động đâu. Vâng, tôi là hậu duệ của Gia tộc Nanjou!”
Trò chơi hiện tại là thử thách sự kiên nhẫn. Nếu Kisa nhắn tin trước, cô sẽ bị thiệt rất nhiều. Chính vì vậy, cô ấy phải đợi phản hồi lại từ Mikado bằng bất cứ giá nào. Sau đó Kisa sẽ dùng lại thủ đoạn ấy với Mikado. Đây là phương pháp của Gia tộc Nanjou.
“ Nếu cậu muốn thế thì tôi cũng chơi đến cùng luôn! Cậu sẵn sàng quỳ gối xin tôi đi là vừa!”
Kisa nắm chặt điện thoại đưa ra lời tuyên chiến.
Sigma đang tập tạ trong phòng thể hình như mọi tối khác. Điện thoại cô ấy reo chuông cuộc gọi đến, tiếng chuông đặc biệt cài cho Kisa.
Đặt tạ xuống, Sigma lau mồ hôi trên cổ, chấp nhận cuộc gọi.
“ Vâng?”
[Thổi bay bọn công ty viễn thông cho tôi!]
Đập vào tai cô là những lời lẽ khá kích động.
“ Không vấn đề, nhưng tôi có thể hỏi tại sao không? Có lẽ thông tin bí mật của Gia tộc Nanjou bị lộ?”
[Không! Mikado… không phản hồi… tin nhắn.... Hiccc…. tận hai tiếng… Chắc chắn là do… công ty viễn thông… cắt mạng… Hicc…]
Kisa sụt sùi nức nở.
Sigma thực sự lúng túng khi thấy Kisa khóc như vậy.
“ Chắc phải có nguyên nhân. Thằng ranh con Kitamikado chết tiệt kia đang bận làm cái quái gì đó thôi.”
]Bận đến mức không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu ta có đang trên chiến trường không? Cậu ấy có thể trốn trong chiến hào và trả lời tôi màaa~]
“ Chiến tranh đâu dễ xảy ra kiểu đó…”
[Vậy thì đánh bom đi! Cho nổ tung toàn bộ chiến trường!]
“ Bình tĩnh! Có thể cậu ta đang hẹn hò và quá bận để trả lời tin nhắn....”
Thực sự Sigma chỉ nói đại vậy thôi, nhưng đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
[Hẹn hò… một cô gái khác… ngoài tôi…?? Con mèo vụng trộm đó là ai…? Loài sinh vật cấp thấp bẩn thỉu vô giá trị….]
“ Aa…”
Sigma nhận thức rõ bản thân vừa đạp phải bãi mìn. Việc này thật tệ. Nếu không rút chân cẩn thận, cô có thể bị cuốn vào bi kịch.
Sigma vò đầu cố gắng xoa dịu chủ nhân.
“ Vậy có thể chỉ có một khả năng, cậu ta đang ăn cơm với gia đình hoặc đang tắm. Mà tôi thấy tiểu thư không cần quá để ý chuyện đấy đâu.”
[Mau kiểm tra thiết bị theo dõi Mikado.]
“ Vâng… ” Sigma thở dài và tới phòng điều hành.
Cô tự hỏi liệu Kisa có thể thắng trò chơi tình yêu với một thiết bị theo dõi hay không. Nhưng vì là mệnh lệnh của chủ nhân, nên không thể trái ý được. Vào phòng, cô bật máy, nhập mã lệnh, và bắt đầu tìm kiếm. Gia tộc Nanjou có thể truy cập vào mọi vệ tinh giám sát, vì vậy họ truy vết mọi thứ như chúa trời vậy.
Sigma ngay lập tức tìm thấy Mikado và gọi cho Kisa báo cáo.
“ Đã tìm thấy ra. Ranh con Kitamikado chết tiệt đó đang ở trung tâm thương mại tên Valhawalk nằm gần bến cảng.”
[Ra vậy, trung tâm thương mại nghe giống một nơi ngọt ngào để hẹn hò đấy. Chắc hẳn Mikado đang vui vẻ bên đứa con gái khác.]
“ Chúng ta chưa chắc chắn về điều đó mà...”
[Tôi sẽ chỉ huy cuộc tấn công vào trung tâm thương mại. Tôi muốn biến nó thành địa ngục]
Kisa dập máy, không cho Sigma cơ hội để giải thích.
~~~~~~
“ Không ổn rồi…” Mikado gục đầu vào cách cửa phía nam.
Tất cả cửa đã đóng kín tất cả các lối ra.
“ Mikado này, chúng ta đã kiểm tra tất cả mọi cửa ra rồi, phải không? Bây giờ kiếm trò chơi đi~”
Mizuki năn nỉ, kéo tay Mikado.
“ Đừng bỏ cuộc như vậy chứ. Cứ thế này thì đến sáng mới ra được mất.”
“ Ai thèm quan tâm~ Chúng ta có thể rời đi vào buổi sáng mà, vì vậy ngủ lại đây đi.”
“ Không! Nếu Kisa biết được thì… chậc, chính anh cũng cảm thấy tồi tệ. Nếu gia đình anh bắt gặp cảnh này thì...”
Mikado rùng mình. Cha cậu hẳn sẽ rất vui mừng nếu đó là Rinka yêu quý, nhưng nếu là cô gái khác thì quá thật là xì-căng-đan chưa từng có. Cậu khó có thể thanh minh bản thân còn trong sạch hay không.
“ Không sao! Nếu có gì đó xảy ra, em sẽ rời Gia tộc Nanjou để gả vào Kitamikado.”
“ Em chắc chắn muốn rời khỏi nhà chứ?”
Mặc dù nó giống như địa ngục, nhưng gia đình vẫn là gia đình.
“ Đó là lý do…... thôi mà…...” Mizuki ghé vào tai Mikado thì thầm.
“ Em sẽ giữ bí mật với Onee-chan… vì vậy ta vui vẻ chút nhé…”
“ Nhưng khu trò chơi và karaoke, ngay cả rạp chiếu phim của đóng cửa hết rồi!”
Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng Mikado bởi hơi thở quyến rũ của Mizuki bên tai. Cậu ngày càng ý thức hơn về không gian vắng lặng này.
”Mikado… anh cũng hiểu ‘cái bát tiên’ là gì nhỉ.”
“Không hiểu, mà riêng cái từ đó cũng làm anh không muốn hiểu!”
“Vậy thì, để em giải thích. ‘cái bát tiên’ có nghĩa là khi có hai chị em nằm trong cái bát, và sau đó anh sẽ… ‘húp’ ấy....”
“ Từ chối hiểu! Đừng đầu độc tâm hồn trong sạch của anh bằng những từ ngữ đó.”
“ Woooow! Nhìn anh Mikado ngượng đáng yêu quá đi.”
Mikado bước đi thật nhanh, nhưng Mizuki cứ bám dính lấy tay cậu. Chẳng hiểu cô ấy đang trêu chọc, hay là đang mời gọi thật.
Sau đó, Mikado cảm thấy sởn gai ốc hình như có ai đang nhìn chằm chằm.
“ MI..ZU..KI???” Giọng nói sắc bén tràn ngập ý định giết chóc.
Mikado tự hỏi liệu có phải Kisa đến không, nhưng không phải. Đứng đó là vị hôn thê của cậu, Rinka. Với mái tóc bung xù, đôi vai run rẩy, cơn tức giận tỏa ra bao trùm toàn bộ người cô ấy.
“Oops... chị ra được rồi à... sao lại nóng giận thế?”
“ Tất nhiên! Tìm đường vòng khá vất vả nhe.”
Rinka chậm chậm tiếp cận Mizuki như một con quỷ, con bé chạy trốn sau lưng Mikado.
“ Đừng… đừng làm vẻ mặt đáng sợ ấy!. Em chỉ nghĩ đây là lượt của em sau khi chị đã tận hưởng cả ngày trời rồi ~”
“ Không có đáo đổi gì sất! Theo thỏa thuận, chị mới là người ở cạnh phu quân Mikado cả ngày.”
“Thỏa thuận…?”
Mikado nghiêng đầu khó hiểu. Rinka liền nhận ra và bào chữa ngay lập tức.
“ Kh… không có gì cả… Dù sao chị cũng bắt kịp rồi, sau này chị sẽ không bị dắt mũi nữa đâu, Mizuki.”
“ Em nghi ngờ điều đó đấy. Mà em cũng ích kỉ lắm, nên em sẽ làm điều mình muốn.”
Hai cô gái lườm nhau, tia điện bắn ra xèn xẹt. Thực ra cũng không hẳn vậy, Rinka đúng là đang lườm Mizuki, nhưng con bé chỉ trưng ra nụ cười vô tội như mọi khi.
“ Tớ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cậu ở đây là tốt rồi, Rinka. Tớ không thể tìm được cậu, tớ đã rất lo đấy.”
Rinka chắp tay, chớp chớp đôi mắt lóng lánh.
“ Ôi… ngài Mikado. Ngài thức cả đêm lo lắng cho em sao…?!”
“ Cậu không được đi lâu như vừa nãy, nhé?”
“ Ơ vậy chàng không lo lắng cho em thật sao? Tàn nhẫn quá đi à!”
“ Cậu thậm chí còn không bị lạc thật!”
Trong tình huống kì quặc này, chỉ có Mizuki là vô ưu vô lo. Thậm chí nếu Trái đất đến ngày tận thế, cô còn đi picnic được ấy chứ.
“ Nhưng cuối cùng cũng liên lạc được ra ngoài. Rinka, cậu cầm điện thoại của tớ đúng không?”
“ D..dạ” Rinka lấy điện thoại từ chiếc túi nhỏ đưa cho cậu.
Nhưng đáng tiếc, điện thoại đã hết pin.
“ Kì lạ... vừa nãy điện thoại vẫn còn pin mà. Vậy cậu gọi cho nhân viên bảo vệ được không, Rinka?’
“ Aa… điện thoại em cũng hết pin.”
Rinka rưng rưng nhìn Mizuki, cảm thấy vô cùng có lỗi.
“ Cả ba người đều hết pin á? Cái quái gì vậy?” Mikado thực sự khó hiểu.
“ Sao không thể chứ? Trùng hợp thật đấy a ha ha~!”
“ Cũng đúng! Bây giờ khuya rồi, hết pin sau một ngày sử dụng .”
Rinka và Mizuki lo lắng gật đầu với nhau.
“ Nếu giả định của tớ đúng, thì đây hẳn là…”
“ L…là gì?”
“ E…Em không biết! Em không biết gì hết!” Rinka hoảng hốt.
“ Chắc là do xung điện từ từ vụ nổ hạt nhân, nên điện thoại của chúng ta đều không dùng được.”
“Hế? À, ờ, chắc vậy.”
“ Nhưng… trong trường hợp đó, đèn cũng phải tắt chứ. Hay là do tổ chức vũ trang nào đó gây nhiễu sóng.”
Mikado khẳng định.
Cậu không chắc mục tiêu của họ là ai, nhưng đó là một hành động khủng bố.
“ Aaaaa, đáng sợ quáaa! Anh cứu em!”
“ Em không muốn chết đâu.”
Mizuki và Rinka đồng thời bám vào tay Mikado. Vai họ run rẩy, khiến Mikado nghĩ rằng hai người đang sợ hãi thực sự. Có thể cậu không nghe rõ, nhưng kiểu giọng ấy lại đang giống đọc một tờ giấy vậy.
“ Có vẻ sự việc này nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ. Hai người nhớ theo sát tớ!”
“ Dạ! Em theo chàng cả cuộc đời.”
“ Kể cả nếu chết, em làm ma độc chiếm anh luôn, Mikado.”
Với hai cô gái bám hai bên, Mikado nặng nhọc đi lên tầng hai. Họ tìm thấy lối ra bãi đỗ xe, nhưng cửa chớp ở đó đã đóng kín. Tới phòng an ninh, họ bấm nút báo động nhưng không có phản hồi.
“ Chúng ta thực sự bị nhốt rồi… Giờ làm sao...?”
Hai cô gái đang trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Dù Mikado được huấn luyện kĩ càng theo phương pháp của Gia tộc Kitamikado, có thể chống chọi với bất bất kỳ tổ chức vũ trang nào. Nhưng nếu một trong hai người kia bị thương, cậu sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Mikado ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là giọng mừng rỡ của Mizuki.
“ Anh Mikado, mình ngủ đây đi!”
“ Em tìm thấy một chỗ phù hợp để nghỉ ngơi này!”
Hai cô gái gọi cậu ra khu trưng bày giường ngủ. Mizuki lấy một cái gối rồi đặt người xuống, trong trong khi Rinka đã nằm sẵn ở đó.
“ Vậy còn việc thoát ra khỏi đây?!”
“ Hế? Ở đây luôn không được sao? Em mệt lắm, HP của em về 0 rồi.!”
Mizuki nhảy lò xo trên giường.
“ Trông em còn thừa năng lượng đấy!”
“ Em đề nghị chúng ta phải nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, lỡ bên ngoài bị bao vây bởi kẻ thù thì sao?”
“ Đó mới chính là lý do chúng ta không thể ngủ!”
“ Tốn sức cho mấy việc vặt làm gì. Tổ chức tiệc ngủ pijama nào!”
“ Sao lại biến thành một bữa tiệc rồi?!”
Mikado thở dài, nhìn hai cô gái đang thư giãn. Ngoài Mikado, không ai có ý định thoát khỏi nơi này. Cậu còn nghi ngờ hai cô gái này dự định sống luôn ở đây luôn.
“…Nhưng, ngài nói đúng, lúc này không phải giờ ngủ.”
“ Đúng vậy. Chúng ta có thứ cần lo hơn.”
“ Cuối cùng hai người cũng nhận ra à?” Mikado thở phào nhẹ nhõm.
“ Mikado, giữa chị Rinka và em, anh muốn nằm với ai?”
“ Đó không phải vấn đề quan trọng! Chị không giao phu quân Mikado cho em đâu!”
“ Tôi đúng là thằng ngốc khi đặt niềm tin vào hai người!”
Hai người không hề có ý định trở về. Thậm chí họ còn định tranh giành, gạ gẫm Mikado bằng những lời lẽ ngọt lịm.
“ Anh Mikado ơiiii, xem tấm nệm mềm mại êm ái này đi~ Anh cũng có thể dùng em như chiếc gối ôm đó nhoa.”
“ Tốt nhất là vẫn nên ngủ với hôn thê của mình chứ… Em sẽ đưa ngài Mikado lên thiên đường bằng tình yêu mãnh liệt của mình ạ…”
Hai người mở chăn mời gọi, biến chiếc giường trở thành một thiên đường đúng nghĩa. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cậu nhượng bộ, đêm này sẽ là một đêm sung sướng, ấm áp và thoải mái. Thậm chí dù cố lùi ra xa tạo khoảng cách, hương thơm ngọt ngào vẫn xộc vào cánh mũi mời mọc cậu. Thay vì đầu hàng tổ chức vũ trang, nhượng bộ hai cô gái này còn nguy hiểm hơn nữa.
“ Tớ không ngủ đâu! Tớ sẽ tự tìm lối thoát!”
“ Cứ như nạn nhân đầu tiên trong phim kinh dị ấy!”
“ Chờ em với! Xin hãy bảo vệ em, ngài Mikado!”
“ Tìm chỗ mà trốn! Tớ tìm được lối ra rồi quay lại ngay!”
Mikado chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cảm giác kho chịu tăng lên. Không thể trùng hợp cả ba chiếc điện thoại đều hết pin. Mizuki xuất hiện một cách kì lạ, cả hai người họ thì trốn tránh, không muốn rời khỏi đây. Có lẽ… không phải do tổ chức ám sát nào đó. Mà là do Mizuki hoặc Rinka, hay Mikado nghĩ vậy.
—Rất có thể là Mizuki.
Hẳn là Rinka bị kéo vào chuyện này. Cậu không thể theo kịp tính toán của họ, cậu sẽ không quay trở lại nữa. Mikado ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn, phát hiện một cửa thông gió đặt ngay cạnh cửa nhà hàng, dẫn ra ngoài. Nó khá hẹp nên hơi khó để chui vào, nhưng đây không phải lúc để do dự. Di chuyển kiểu bò sát như những bài huấn luyện trốn thoát, du kích nghiêm ngặt, và giờ cậu phải áp dụng chúng để thoát ra khỏi đây.
“ Phải trèo lên… ”
Mikado đã ra ngoài khu mua sắm, nhưng cậu vẫn cách mặt đất khoảng mười mét, nếu rơi xuống thì chỉ có lên bàn thờ. Mikado còn không nhìn được những bước di chuyển của mình, bên ngoài tối om, trời đã khuya lắm rồi. Không như bên trong, đèn bên ngoài đã tắt hết để tránh sự thu hút của những tên trộm.
Từ vị trí trí của mình, cậu không phát hiện ra bất kì tổ chức nào gần đây. Đúng thực sự là bẫy của Mizuki. Đặt niềm tin vào tầm nhìn hạn hẹp có được, Mikado đi dọc theo bức tường.
Bên ngoài rất lạnh, có thể do thời tiết ban đêm, hoặc là tâm trạng lo lắng của cậu. Mikado chỉ có thể tin tưởng vào năm giác quan của bản thân, cẩn thận trèo xuống tầng hai. Cuối cùng, khi tìm được chỗ đứng rộng lớn hơn, cậu mới thở phào.
Cùng lúc đó, Mikado nghe thấy âm thanh kì lạ.
“…Huhu…Uuu…”
Nghe như tiếng khóc, một chất giọng mảnh vọng từ xa tựa như sợ hãi. Tuy nhiên chỗ này rất cao so với mặt đất, người bình thường không thể trú ở đây được. Suy nghĩ đầu tiên Mikado là... một hồn ma? Âm thanh phát ra từ trung tâm chỗ đứng, ẩn giấu sau một vật gì đó. Giữa bầu trời đêm đen tối , cậu thấy mái tóc bóng mượt trải trên mặt đất.
“ AI ĐẤY?” Mikado hét lên, [con ma] ấy ngước đầu lên.
“……..Aaaaaaa……...Mikadooooo….…”
Đôi mắt mở to với hai hàng lệ ướt đẫm, hai tay mảnh mai đang ôm lấy đôi chân thon gọn…
“ KISA?! Cô làm gì ở đây?”
Mikado nghi ngờ vào mắt mình. Cậu không ngờ lại gặp bạn cùng lớp ở một nơi như thế này.
Kisa sụt sùi giải thích.
“Cửa đóng rồi… nên tôi… định vào bằng cửa sổ… nhưng… không lên được nữa… Rồi tôi không xuống được… Cả điện thoại cũng… rơi mất tiêu… huhu……”
“ Cô thích làm con mèo trèo cây cau à?” Mikado bối rối.
“Mà sao cô lại lẻn vào đây? Giờ này các cửa hàng đóng hết rồi còn gì!”
“ Thiết bị theo dõi trên người cậu đưa tôi tới đây! Cậu không biết thật sao?”
“ Lần đầu nghe thấy thiết bị kiểu đó đấy! Lát nữa tôi sẽ gỡ ra.”
Kisa rướn người ra khỏi gờ tường.
“ Người như Mikado thì không thể dễ dàng lấy ra được, đây là thiết bị đặc biệt!”
“ Vậy thì càng phải cởi!”
“ Tôi từ chối!”
Mikado thở dài sườn sượt.
“ Cô dùng thiết bị theo dõi vào đêm hôm làm gì?”
“ B… bởi cậu, chưa trả lời tin nhắn của tôi…”
“ Hở? Tin nhắn, gửi cho tôi?”
Kisa cúi mặt xuống, khẽ gật đầu.
“ Thế thôi á? Cô đến tận đây, liều mạng trèo lên tường, chỉ vì dòng tin nhắn?”
Kisa lại tiếp tục gật đầu. Thấy vậy, Mikado nuôi chút hy vọng.
“ Cô lo lắng cho tôi sao?”
“TÔI KHÔNG LO LẮNG GÌ CẢ! Tôi chỉ không tha thứ cho việc ấy! Cậu dám bơ tin nhắn của tôi! Tôi hình dung cậu đang tán tỉnh con bé rẻ tiền nào đó, nên tôi quyết định đến đây giết tất cả mọi người.”
“ Đáng sợ quá!”
Nhưng nhìn đôi mắt ngấn lệ trong khi nói ấy đã chứng minh điều ngược lại. Kisa vùi mặt sau đầu gối, hai vai run cầm cập vì lạnh. Thấy vậy, lồng ngực Mikado thắt lại.
“ Đây… khoác cái này….”
Cậu cởi chiếc áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai mảnh của Kisa. Kisa ngẩng đầu mở to mắt.
“ Cậu… cậu cho tôi?”
“Không… là cho mượn!”
“ Nhưng tôi đã chạm rồi, nên nó là của tôi! Đúng hơn, một nửa thế giới thuộc về tôi, nên cậu thực chất chỉ đang trả lại cho tôi thôi.”
“ Loại logic gì ấy?”
Không có bằng chứng xác thực., chỉ là những suy nghĩ ích ích kỉ, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với Gia tộc Nanjou. Mikado muốn phản bác tuyên bố đó, nhưng khi nhìn phản ứng của Kisa, cậu lại bỏ cuộc.
“ Tôi sẽ không trả lại… bằng bất cứ giá nào….”
Kisa cọ má vào chiếc áo, mỉm cười hạnh phúc. Hành động dễ thương ấy đã gạt bỏ mọi mâu thuẫn trong lòng Mikado.
“ Vậy bây giờ tôi cố gắng trèo xuống để tìm người giúp nhá, cô chịu khó đợi chút.”
“ Không, đừng bỏ tôi lại!” Kisa bám chặt lấy chiếc quần jean của cậu.
“ Nhưng, tôi không thể vừa cõng cô vừa trèo xuống được!”
“ Thế thì ở lại đi! Tôi ứ chịu đâu! Tôi sẽ nhảy lầu nếu cậu bỏ đi thật đó!”
Hiếm khi nào cô ấy trông sợ hãi như vậy. Nhưng đâu thể trách được, cho dù là người kế vị Gia tộc Nanjou, cô ấy vẫn chỉ mới 17 tuổi thôi. Cô khác Mikado, người phải leo lên đỉnh Everest từ hồi tiểu học.
“ Nên làm gì đây…?”
Mikado nhìn xuống bên dưới, thở dài.
~Hết chương~