Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9144

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Volume 3 - Chương 4 - Buổi chụp hình

Trong phòng học trống sau khi kết thúc buổi học, có một nhóm tụ tập với nhau. Căn phòng giống cái nhà kho hơn là một nơi để ngoại giao, hàng đống đồ vật, tài liệu chồng chất lên nhau. Ở đó, các đại diện của Gia tộc quyền lực Nhật Bản đều có mặt: Mikado, Kisa, Mizuki, Rinka và thậm chí Kokage. 

Khi bị Mikado gọi đến đây, Rinka lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt cô lướt qua những khuôn mặt đang xuất hiện. 

“Ờ… tớ hơi lạc lõng trong buổi họp này nhỉ… Kawaraya-san, cậu… ?”

Kokage chắp tay lại, cúi đầu.

“Tớ xin lỗi! Tớ đang theo dõi họ thì bị phát giác. Nhưng yên tâm, mấy người ấy không biết tớ đang giúp cậu gần gũi với Mikado đâu!”

“... Cậu vừa tiết lộ rồi đấy?!”

“AAAA~~!!! TỚ XIN LỖI!” Kokage tuyệt vọng hét lên.

“Vậy là một nhiệm vụ ngầm đã kết thúc một cách nguy hiểm…”

Kisa nuốt nước bọt lo lắng trước thông tin không ngờ này.

Kokage đúng là ‘hỗn loạn triệu hồi sư’, cổ đã giữ im lặng về buổi tra tấn(địa ngục cù léc), và bây giờ không cẩn thận có khi lại tiết lộ nó. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cậu nghĩ cô cũng có thể sẽ kể cho mọi người nghe về những bài thơ ấy lắm chứ.

“Em biết hết rồi. Chẳng qua em giữ im lặng vì có vẻ thú vị thôi.”

“Mày nhớ mồm đấy!”

“Yay! Chị gái sẽ làm điều gì đó đáng sợ với em!”

“Sao trông mày hạnh phúc thế hả?”

Mizuki vẫn tươi tắn như mọi khi, con bé không bị khuất phục bởi Nữ hoàng Sợ hãi - người chị đang tỏ ra giận dữ.

Vì mỗi người bắt đầu lái sang chủ đề riêng mình, nên Mikado lên tiếng đưa về vấn đề chính.

“Dù sao, để ngăn chặn sự can thiệp từ cha tôi - người đứng đầu Gia tộc Kitamikado hiện tại, chúng ta cần cắt đứt các biện pháp của ông ấy. Nếu không chúng ta không thể hành sự tự do được.”

Kisa đặt lòng bàn tay lên má, gật gù theo.

"Chính xác. Bây giờ ta nên đưa Kawaraya-san đi du học đến NY.” (Chắc là New York)

“Không được, tớ muốn sống ở Nhật!”

“Vậy thì chúng ta sẽ tiến hành thí nghiệm ‘Con người sống được bao lâu trong môi trường chân không’, rồi sau đó dùng tên lửa đưa cô ta lên mặt trăng.”

“Không… không tệ lắm! Cũng là cơ hội lớn để tớ vào vũ trụ.”

Màu sắc trong mắt Kokage thay đổi.

“Được. Tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng để tí nữa ký kết.”

“Tớ sẽ làm một biểu tượng, một con dấu, hay thậm chí phủ phục chính mình! Tớ sắp được gặp mặt sinh vật ngoài trái đất rồi!”

“Bình tĩnh lại, Kawaraya. Cậu không thể sống quá một phút đâu.”

Mikado quyết định xen vào vì không muốn chứng kiến bạn cùng lớp bị giết bởi kế hoạch đáng sợ nhà Nanjou. Mặc dù cậu đánh giá cao lòng hăng hái của Kokage trong việc thực hiện ước mơ của mình, nhưng cậu càng không muốn cô ấy bị đóng băng trong không gian.

“Làm gì đây ta? Chị Kokage còn sống chừng nào thì Onee-chan với anh Mikado còn lo lắng ngày đó, đúng hông?”

“Mizuki… ?? Em theo phe nào đấy?”

“Nhưng em phải thành thật ở đây mừ~!!”

Mizuki làm vẻ mặt ngây thơ vô tội. Con bé thực sự không có ác ý gì hết.

Mikado hắng giọng, và tiếp tục.

“Cách này thì sao? Rinka và tớ sẽ diễn cảnh về cuộc sống học sinh ấm áp để Kokage có thể chụp ảnh được. Sau đó thì đưa chúng cho Gia chủ là xong.”

“Ngài đang nói về… diễn xuất sao?” Rinka nhíu mày.

“Ư-ừm, tớ đồng cảm với cậu. Nhưng cậu có thể hỗ trợ không?”

“Nếu ngài Mikado ra lệnh thì em không thể chối từ rồi… “ 

Nhưng vẻ mặt của cổ không hạnh phúc.

Rinka không chỉ dừng lại ở diễn xuất, mà còn thực sự yêu Mikado. Lừa dối người đứng đầu Gia tộc là một tội lỗi đối với cô ấy. Cậu cảm thấy ghê tởm vì muốn hôn thê mình thực hiện việc như vậy.

Mikado cúi đầu trước Rinka.

“Tớ xin lỗi. Chỉ một ngày thôi, nắm tay, ngồi cạnh nhau, rồi hôn nữa… Có nhiều quá không?”

“Hôn, em được phép sao? Hãy để em đáp ứng lời đề nghị nhã nhặn của ngài!”

Rinka nắm lấy tay Mikado.

“H h h hôn có đi xa quá không đấy? Dù gì đó cũng là nụ hôn đầu của Mikado mà!” Kisa phản đối.

 “Tớ chưa… chưa được thực hành chụp cảnh giường chiếu đâuuuu!!”

Kokage hoang mang.

Cuộc họp trở nên hỗn loạn.

“Chỉ là đóng cảnh thôi mà! Chỉ cần hai khuôn mặt gần sát nhau sao cho giống hôn thật là được!”

“Nhưng, nếu mặt chúng ta gần như vậy thì môi có thể chạm nhau mà… nhỉ?“

Khuôn mặt của Rinka đỏ ửng khi nhìn Mikado trông như lên mây. Môi cô hơi ẩm ướt vì phấn khích.

“Em biết chỉ là ý tưởng giả định mà thôi.” Đôi mắt Rinka tràn đầy ham muốn. 

Lúc đó chắc chắn cô ấy sẽ tận dụng thời cơ làm tới bến, không thể để vụt mất.

“Grrr…!” Khuôn mặt của Kisa cũng đỏ không kém, khi nhìn chằm chằm vào Rinka. 

~~~~~~~

Ở sâu trong dinh thự nhà Nanjou. Một chiếc đèn chùm vàng, rèm len nhẹ, chắn ngang chiếc giường cỡ Queen. Kisa đang trò chuyện với Mikado trong phòng cá nhân sang trọng.

“Thật sự cậu sẽ làm hả?”

“Còn lựa chọn nào khác đâu, cứ đà này thì cuộc chiến sắp bị dừng lại rồi đó!”

“Đúng là vậy, nhưng… nếu diễn ra, cậu vẫn sẽ tán tỉnh Shizukawa-san thật mà!”

“Cô ghen à?”

“Đương nhiên không rồi!! Cậu nghĩ mình là ai hả cái giá để giày tương lai của tôi?”

“Tôi không phải đồ nội thất của cô!”

“Không hợp với cậu sao? Cậu không muốn ở trong nhà kho thì làm tâm trạng tôi tốt hơn đi!!”

Cô gửi một chiếc sticker ngôi nhà đang cháy, ném điện thoại lên giường rồi vùi mặt vào gối.

“Haaaa………” Tiếng thở dài thoát ra trên môi.

Tuy trò chơi tình yêu chỉ có hai người họ tham gia, nhưng ngày càng nhiều người chen ngang, làm cho cô không thể điều tiết theo cách mình muốn. Lớn lên trong sự giàu sang phú quý, đây là lần đầu tiên cô thực sự nỗ lực hết mình đạt được mục tiêu.

Công bằng mà nói, bắt đầu mối tình này là hết sức liều lĩnh. Nanjou và Kitamikado là những Gia tộc trái ngược nhau trên đất Nhật Bản. Một bên kiểm soát bóng tối trong thế giới ngầm, một bên được ánh sáng mặt trời chỉ lối. Dù trong hoàn cảnh nào, tình yêu này không được phép diễn ra.

Trong suốt cuộc đời học sinh, Kisa ngày càng ý thức hơn điều đó. Cô ấy chiến đấu gay gắt với Mikado, những tia lửa xèn xẹt giữa hai người, dù chỉ là khẩu chiến. Bằng những từ ngữ xúc phạm thiếu căn cứ, cô đã làm tổn thương cậu ta, và tổn thương chính bản thân mình.

Tuy nhiên, đây là cách mọi thứ hoạt động. Nếu chịu thua số phận, cô sẽ trở thành kẻ thù thực sự của Mikado. Chứng kiến Mikado hạnh phúc xây dựng gia định với Rinka hay Mizuki, cô không thể chấp nhận được.

—Thật ghê tởm.

Tầm nhìn của Kisa trở nên tối tăm khi cô tưởng tượng viễn cảnh tương lai như vậy. Nanjou Kisa được nuôi dưỡng để trở thành Nữ hoàng Bóng tối. Đó là quyết định của toàn bộ gia tộc, vì thế cô không thể phá vỡ được. Nhưng cô không chấp nhận viễn cảnh tương lai phải đối đầu với Mikado.

Để làm được, cô phải chiến thắng trò chơi tình yêu. Và việc dựng phim cũng cần thiết để giảm bớt sự giám sát từ Gia chủ Kitamikado. Song không vì thế mà cô cho phép hôn thê Mikdo cướp đi nụ hôn lẫn trái tim ấy.

“Tôi sẽ lấy được mọi thứ tôi muốn kể cả dùng vũ lực đi chăng nữa. Đây là cách của tôi.”

Kisa siết chặt điện thoại, tự nhủ như vậy.

Trên màn hình là bức ảnh của Mikado - người quan trọng nhất đối với cô.

~~~~

“Ngài Mikado!! Hôm nay đối tốt với em nhé!”

“Ừm, tốt thôi.”

Rinka đến bên cạnh cậu cùng đi đến lớp học, và hơi cúi nhẹ xuống. Mái tóc đen óng ánh trong nắng ban mai, hai má ngọt ngào như thường lệ. Đồng phục không một nếp nhăn, có vẻ hôm nay cô ấy đã nỗ lực rất nhiều để có được bề ngoài như vậy.

“Ngài Mikado hãy ôm em đii!! Hay để em ôm ngài hộ nhé~!!”

Rinka dang rộng tay áp sát người cậu.

“Cậu nhiều năng động quá hén… “ Mikado bối rối.

“Xin nỗi nha” Rinka đặt tay lên má.

“Em chỉ phấn khích chút thui mừ. Cứ nghĩ đến việc động chạm với ngài Mikado là em hạnh phúc lắm.”

“Tất cả chỉ là diễn kịch! Cho dù tớ cảm thấy tồi tệ vì đã bắt cậu tham gia việc không có lợi cho bản thân.”

“Ôi không, chỉ là dàn cảnh nhưng em thích gần gũi với ngài Mikado lắm ạ! Đấy là phần thưởng lớn nhất đối với em rồi!”

“V-vậy à… “

Nhìn thấy biểu cảm vui mừng của cô ấy, cảm giác tội lỗi trong Mikado vơi đi phần nào. Với ánh mắt yêu say đắm của Rinka bên cạnh, Mikado liếc sang chỗ ngồi của Kisa. Nếu cậu ngồi quá sát vị hôn thê, một con dao có thể bay đến cậu không chừng.

“Kisa chưa đến nhỉ.”

“Cô ấy xin nghỉ chăng? Có lẽ cô ấy không muốn chứng kiến bọn mình âu yếm nhau.”

“Tớ khá chắc cô ấy sẽ phá hủy chúng ta bằng mọi cách… “

“Cô ấy không liên lạc gì với ngài qua LINE sao?”

[Hôm nay tôi không khỏe nên xin nghỉ một hôm. Hai người vui vẻ????]

Nhìn thì giống như tin nhắn thông thường, nhưng cái biểu tượng đầu lâu đã phản bác lại. Sự tức giận yên lặng đã được truyền tải một cách hoàn hảo. Nếu hôm nay Kisa nghỉ thật thì nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn. Cậu không cần phải lo lắng về độ hảo cảm của Kisa dành cho cậu sẽ tụt xuống, hay việc Rinka bị giết trong quá trình đóng phim.

“Chào buổi sáng! Trời hôm nay rất đẹp để làm vài kiểu ảnh đấy!”

Kokage cầm theo máy ảnh bước về phía MIkado.

“Tớ trông chờ vào cậu đó, phải thật hoàn mỹ để ông ấy không nghi ngờ!”

“Yên tâm, tớ chuẩn bị hết rồi. Camera soi đêm và camera âm thanh, tớ có thể quan sát một cách hoàn hảo ngay cả khi trong hang động hay dưới nước nha!” 

“Ờ… chúng ta có lặn đâu?”

Họ đang bàn về những bức ảnh bình thường, nên Mikado hơi lo lắng khi thấy Kokage hành động như vậy. Hay ít nhất cậu cũng nghi ngờ sức ảnh hưởng lớn hơn của tấm ảnh lặn cùng Rinka.

“Nh-nhưng, tớ dễ xấu hổ lắm, nên cậu đừng có thô bạo quá nha… nếu được thì cứ giữ quần áo như vậy nhé!”

“Không ai bảo cởi đồ hay gì hết!”

“Ơ kìa, sao lại không cởi kia chứ?” Rinka vẻ ngạc nhiên.

“Em nỗ lực chọn đồ lót vì ngài nhiều lắm mà!”

“Sao cậu nói to thế hả?”

“Đáng lẽ hôm nay tớ phải xin bố mẹ về muộn… “

“Cậu sẽ về sớm, trước giờ giới nghiêm, được chưa?Không cần xin cha mẹ gì hết.”

Hết hiểu lầm này nối tiếp hiểu lầm kia. Hơn nữa, những tiếng xì xào từ bạn cùng lớp váng đến tai cậu.

“Ê, mày thấy gì không?”

“Shizukawa-san chọn đồ lót vì Kitamikado đó?”

“Rồi cô ấy qua đêm với cậu ta nhỉ…?”

“Hôn phu mà lị… “

“Tớ khóc mất, tình yêu thật đẹp… “

“Tên em bé sẽ là Bob!”

“Không, nó được viết là Blade of Light, đọc là Light Saber!” (Trans: bỏ qua đi, t cx ko hiểu)

Ánh nhìn soi mói từ xung quanh họ bắt đầu trở nên đáng sợ. Họ thậm chí còn đặt những cái tên kinh khủng cho đứa con tưởng tượng ấy. Vì thế, Mikado nhận ra áp lực và mối đe dọa khi phải đặt tên cho đứa trẻ sẽ phải dẫn dắt ánh sáng của Nhật Bản một ngày nào đó.

“Bây giờ mình ra ngoài nhé!”

“V-Vâng ạ!”

Mikado và hai người kia chuồn nhanh khỏi lớp học.

“Giờ thì hai cậu cứ đi sát cạnh nhau nhé! Tớ muốn được chụp những những bức ảnh thường nhật của đôi uyên ương lúc ở trường á!” 

Kokage hướng dẫn họ đi với chiếc camera cầm trên tay.

Họ sánh vai cùng nhau đi dọc hành lang, ngang qua những học sinh vừa tới trường. Với một khoảng cách không cũng không xa, họ đi bộ với nhau rất bình thường. Từ góc này sang góc kia, tối đa là mười mét.

“...Chúng ta chỉ đang mỗi đi bộ thôi nhỉ!”

“Rõ ràng hai người trông chẳng giống đôi uyên ương chút nào mà! Trông giống như bạn cùng lớp đơn thuần ấy!”

Từ khoảng cách này, thậm chí còn không thể nói rõ liệu có thể xem họ là bạn cùng lớp hay không. Nhưng chỉ nhiêu đấy là không đủ thể thuyết phục cha của Mikado.

Kokage liền đưa ra đề xuất.

“Ừm… ít nhất hai người nắm tay thử xem? Bề ngoài trông có vẻ không tự nhiên cho lắm, nhưng hôn phu với nhau thì nắm tay chắc sẽ không sao đâu…”

“Thế à… Được rồi, làm lại một lần nữa nào.”

Mikado vốn không quen làm gì đó liều lĩnh như nắm tay con gái, nhưng chiến dịch này lại cần cậu làm thế. Cảm thấy lo lắng, cậu cẩn thận vươn tay ra, nắm lấy bàn tay trắng ngần của Rinka.

“Hya?!”

Rinka né tránh cậu. Và khi cậu cố gắng bắt lấy bàn tay ấy, cổ lại giấu nó đang sau hông. Sau một hồi vật lộn, Rinka đã tách ra khỏi cậu.

“Sau cứ trốn tránh tớ thế?!”

Ngay cả Mikado cũng bị tổn thương khi Rinka cứ cố chối bỏ cậu như vậy. Thậm chí cậu thắc mắc có khi vị hôn thê đã hết thích mình thật rồi.

Song Rinka chỉ hét lên với khuôn mặt đỏ như cà chua.

“N n n n nắm tay nhau trước mặt mọi người… xấu hổ lắm!!”

“Sao vậy? Mới vừa nãy cậu còn bảo cởi đồ hay gì mà!”

“Tớ có nói… nhưng nắm tay thì… dâm lắm.”

Rinka nắm tay trước ngực, cắn chặt môi.

“Kiểu phản ứng gì vậy…”

Từ tận đáy lòng, Mikado thức tỉnh một khao khát chinh phục đến kỳ lạ. Thông thường Mikado khâm phục trước sự chủ động của Rinka, nên việc lẩn tránh của cô ấy khiến cậu càng khao khát chinh phục hơn.

“Được rồi, cậu chỉ cần lại đây thôi.” 

Ham muốn được nắm tay cô ấy bằng mọi giá khiến cậu mạnh mẽ bắt lấy nó. 

"Ah…………"

Một âm thanh nhẹ nhàng thốt lên, đôi vai mảnh mai run rẩy, còn vành tai thì đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ của Rinka đỏ như trái cà chua. Cứ thế, Mikado bước xuống hành lang bên cạnh Rinka.

Mikado có thể nghe đấy tiếng chụp ảnh của Kokage ở phía sau. Có thể vì quá lo lắng, bước chân của Rinka loạng choạng và vụng về. Cô ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cậu. Đi được nửa đường thì Rinka không trụ nổi nữa, cô ấy ngã quỵ về phía Mikado, người đỡ lấy vai cổ. 

“Cậu ổn không đó?”

“V vâng… em… ổn...ạ…” Giọng cô ấy đứt đoạn.

Mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc khiến Mikado lòng hỗn loạn.

—Cậu ấy dễ thương quá!

Mikado bị chịu thiệt hại. Thật là kỳ lạ. Cậu ấy yêu Kisa, nhưng vì lí do nào đó, những cử chỉ có phần hơi bối rối của Rinka trông rất dễ thương. Ngay cả mùi hương cơ thể hôm nay của cô ấy cũng rất quyến rũ.

“Ngài Mikado, có chuyện gì xảy ra sao?” Rinka nhìn lên Mikado. 

Chỉ điều đó cũng đủ khiến cũ điệu loạn nhịp của trái tim Mikado có mặt trên các bảng xếp hạng. Ánh mắt lo âu hiện lên trong đôi mắt cô, và tình cảm say đắm của cô thắp lên ngọn lửa nhỏ trong lồng ngực cậu.

“Kh-Không có gì…” Cậu nhanh chóng tách người mình ra khỏi Rinka.

Lúc này cậu không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân. Nếu không cẩn thận, cậu có thể không mảy may ôm cô ấy vào lòng. Cậu không được phép làm như vậy. Cậu đã rời khỏi con đường đúng đắn, yêu một cô gái của Gia tộc Nanjou, và bây giờ lại lệch hướng với tình yêu của người con gái khác. Vì vậy cậu luôn giữ ý thức của mình, và cố gắng không nhìn Rinka.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến về đây, mà nguồn gốc chính là Mizuki.

“Hey anh Mikado! Anh vẫn ngầu như mọi ngày nhỉ!”

“Em không biết đây là trường phổ thông hả!”

“Ế, sao? Việc gì em phải bận tâm đến nó kia chứ? Em đến đây để thăm anh mà! Hay là em chuyển trường luôn ta…!”

“Đừng có làm càn ở đây!”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng năng lượng đột ngột từ Mizuki đã giúp cậu bình tâm lại đôi chút. Song, số lần Mizuki đến thăm khu vực này còn nhiều hơn số kouhai năm nhất của Mikado.

Mizuki bám lấy cánh tay của Mikado không chút do dự.

“A đúng rồi anh Mikado! Em vừa gửi tin nhắn qua LINE cho chị gái mà không thấy hồi âm, nên em qua đây để hỏi về việc đó!”

“Ơ, Kisa xin nghỉ hôm nay rồi đúng không?”

“Không, ít nhất thì chị ấy không ở nhà. Chị gái cũng không ở đây luôn sao?”

“Không có.”

"Kỳ lạ ~ Vậy chị gái đang ở đâu?”

Mikado và Mizuki nghiêng đầu bối rối, sau đó Rinka cắt nghĩa.

“U-Um, cô ấy đến bệnh viện rồi chăng? Dù gì thì mọi người không được sử dụng điện thoại khi đang trong phòng chờ.”

“À há… “ Mizuki có biểu hiện nghi ngờ tiếp cận gần Rinka.

“Chị Rinka…”

“G gì vậy?” Rinka lùi lại một bước, rõ ràng cảm thấy không thoải mái.

Mizuki áp sát gần hơn nữa. và vùi mũi vào ngực cô.

“Hít hít…. “

“Sao em lại đánh hơi chị vậy?”

“Liếm liếm...:” 

Muzuki dùng lưỡi lướt dọc cổ RInka.

“N-này này!”

Mizuki rúc đầu vào trong váy Rinka.

“Kyaaaaaaaaaaaa ?!” Rinka hét lên.

Cô cố gắng tách Mizuki khỏi người nhưng nhỏ vẫn bám lấy chân RInka.

“Vẫn như mọi khi…”

Mikado một lần nữa cảm thấy kinh hãi trước thái độ vô tư của Mizuki. 

“Che giấu đến mức nào thì chị cũng không lừa được em đâu! Mùi cơ thể, hương vị này, và cả quần lót nữa, không thể nhầm lẫn được, chị Rinka! À không, danh tính thật của chịmpmpphhhm…..” 

Rinka lập tức lấy tay bịt miệng Mizuki giữa câu nói. Cô ấy không chỉ bịt miệng, mà còn cả mũi, khiến mặt nhỏ tái đi vì không thở được.

“Ngài Mikado… Em có thể dành chút thời gian cho Mizuki được không?”

“Ư-Ừm…”

Mặt Rinka nhăn lại vì tức giận, nên Mikado chỉ khẽ gật đầu. Một bầu không khí đáng sợ đang rò rỉ xung quanh người cô ấy, khiến Mikado không thể từ chối.

“Mgggh! Mghhhh!”

Đôi mắt của Mizuki đang tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ từ Mikado, nhưng nhỏ đã bị lôi xuống hành lang. Trên cầu thang, khi sự xuất hiện của hai người biến mất, khuôn mặt Kokage trở nên tái mét.

“Tớ-tớ cảm thấy như mình vừa nghe được câu ’Anh Mikado ơiiiiiiiiii~ em chưa muốn chết đâu’...”

“Ch-chắc cậu tưởng tượng ra thôi.”

Mikado quyết định chờ đợi trong khi mồ hôi lạnh chảy dài trên má. 

Rinka nhanh chóng quay lại. Không có Mizuki.

“Bọn em xong việc rồi. Mizuki đã quyết định quay trở lại trường học.”

Rinka cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô ấy đang thở dốc.

Đối với cuộc trò chuyện thông thường thì cô ấy đã trở lại quá nhanh chóng.

—Cô ấy đã bịt miệng Mizuki bằng cách nào? Nhưng liệu Rinka làm điều đó thật sao…?

Mikado cảm thấy như có điều gì đó không ổn, nhưng Rinka chỉ nở một nụ cười hiền lành bên cạnh cậu. Bầu không khí đáng sợ tỏa ra từ người cô ấy biến mất hoàn toàn.

“Chúng ta trở lại lớp học thôi, giờ chủ nhiệm sắp bắt đầu rồi đó. ”

“Ư-ừm.”

Rinka vừa dừng cuộc trò chuyện, vừa quay trở lại lớp học. 

~~~~~~~~~~~

Cậu ấy đã dành cả ngày bên cạnh Rinka. Nối bàn liền nhau xem chung sách giáo khoa, trò chuyện với cậu trong suốt giờ giải lao. Vì Kisa và Mizuki không có ở đây nên Rinka có thể giữ Mikado suốt bên mình, và vì bạn cùng lớp không muốn can thiệp vào thời gian tình tứ của hai người, nên họ cũng tiếp cận. Kokage tiếp tục quan sát, và chụp những tấm hình.

Tình hình suôn sẻ. Nhưng mọi thứ diễn ra quá bằng phẳng. Mikado cảm thấy không ổn chút nào. Đến 

giờ này Kisa vẫn chưa phá đám, còn chưa kể đến hành vi kì lạ của Mizuki(bỏ qua những lo lắng liệu con bé có thực sự chết hay không). Và Mizuki đề cập đến mùi hương của Rinka chính xác là những gì.

Cậu đắn đo mãi về vấn đề đó, ngay cả khi Rinka đang cùng cậu dọn dẹp trường sau giờ học.

“Em đã mượn một cái liềm cắt cỏ từ nhà kho để làm việc dễ dàng hơn đó.”

“Cảm ơn cậu.”

Mikado cầm lấy cái liềm bắt đầu cắt cỏ. Bởi vì trận mưa gần đây mà cỏ dại đã phát triển um tùm hết cả lên.

Rinka thở dài.

“Cỏ dại mọc làm rắc rối quá đi à. Họ chỉ nên rải sỏi để cỏ không mọc ở đây chứ!”

“Tớ lại nghĩ nó hơi lãng phí, rất nhiều loại cỏ khá hữu ích." 

"Thật sao?" Rinka mở to mắt.

“Đúng vậy, cây ngải cứu này có thể được chế biến thành món tempura, hoặc bánh bao bột gạo, cây tắc kè hoa có thể được sử dụng làm kem dưỡng da, cây mã đề có thể được sử dụng làm thuốc chữa cổ họng, và cây đinh lăng hoang dã thường được dùng để thay thế cho tỏi nếu cậu đun sôi nó. Cà phê có thể được tạo ra từ cây bồ công anh, và khi cậu không thể kiếm được hạt cà phê trong thời chiến, cậu có thể dùng nó như trà vậy. Chúng đều là những thứ có giá trị nên sẽ là một điều đáng tiếc nếu ta lãng phí chúng.” 

Mikado nhún vai, Rinka nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. 

“Kĩ năng sinh tồn của ngài tốt quá nhỉ< Mikado. Thật đáng tin cậy.” 

Cảnh cô ấy khoanh tay trước ngực chăm chú quan sát trông rất đáng yêu.

Điều này càng khiến Mikado cảm thấy khó hiểu.

“Sao cậu lại biết về kỹ năng sinh tồn của tớ được?” Giọng Mikado trầm lại.

Trong một giây - không, chỉ trong một mili giây ngắn ngủi mà mắt thường khó có thể thấy được - vẻ mặt của Rinka trở nên đông cứng. Nhưng nó rất nhanh chóng biến mất sau đó, chỉ còn lại nụ cười của Rinka với hai tay đan vào nhau. 

“Do em biết tất cả mọi thứ về Mikado mà!!”

Không thể như thế được. Mikado chưa bao giờ kể cho Rinka về các kĩ thuật sinh tồn của Gia tộc Kitamikado, và RInka không phải loại người rình rập hay bám đuôi, nên cô ấy không thể một mình phát hiện ra điều đó được. Vì cái cảm giác kì quặc này, Mikado quyết định gài bẫy trong câu nói tiếp theo.

“À tớ vừa nhớ lại hồi xưa chúng mình thường xuyên đi câu cá với nhau nhỉ.”

“Vâng, nó làm em như quay ngược thời gian vậy. Em từng rất ngưỡng mộ ngài vì đã làm ra quan tài bằng nhiều loại cỏ.”

—A ha, biết danh tính thật rồi nhé.

Mikado mừng rỡ đối mặt với thành công. Cô ấy cố hết sức tỏ ra hòa hợp trong câu câu chuyện kia, nhưng Rinka với Mikado không có những quá khứ như vậy. Rõ ràng cô ấy đang bịa chuyện ra. Hơn nữa, đó là những kí ức Kisa bị mắc kẹt ở đảo hoang, nơi Mikado tiết lộ cho cổ về khoản sinh tồn này.

Như vậy, Mikado hiểu vì sao Mizuki lại trở nên im lăng, tại sao cả ngày không gặp Kisa, điệu bộ và mùi hương của Rinka cũng khác so với thường lệ nữa.

Rinka trước mặt cậu là Kisa cải trang. 

—Có lẽ cô ấy dùng đồ hóa trang đặc biệt.

Với độ mưu mô xảo quyệt của Gia tộc Nanjou, thủ đoạn như thế này hoàn toàn có thể thực hiện được. Cậu cho rằng Kisa sẽ hành động để cản trở buổi diễn hình ngày hôm nay, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại hóa thân thành Rinka.

Rinka hàng thật bây giờ có lẽ đã phải rời trường vì bận mấy công việc kinh doanh giả mạo. Là Gia tộc Nanjou, việc bắt cóc Tiểu thư Shizukawa là hoàn toàn có thể.

“…Ngài Mikado? Có chuyện gì sao?”

Mikado nhìn Rinka(Kisa) một cách say đắm, người đang nghiêng đầu tỏ vẻ không thoải mái.

“Đôi mắt cậu thật đẹp biết bao, nó khiến tớ đánh mất chính mình đó.”

Hả?! Sao tự nhiên ngài lại đột ngột khen em vậy? Em không cần lời nịnh hót ấy đâu!”

“Không hề. Nó đẹp lắm, khiến anh không thể rời mắt đi được!”

“Nh-nhưng mấy lời ấy nghe thừa thãi lắm…” 

Rinka(Kisa) đặt cả hai tay lên đôi má đỏ bừng của mình.

Đôi mắt của cô ấy cũng ngấn lệ. Đúng như dự đoán, phản ứng của Kisa khác xa so với Rinka hàng thật, người luôn tiếp nhận lời khen của Mikado một cách thật lòng. 

—Cơ hội đến rồi!

Hiện tại, cho dù cậu có khen ngợi Rinka(Kisa) bao nhiêu đi chăng nữa, có tiếp cận gần như nào đi chăng nữa, thì đó cũng không được coi rằng thể hiện tình cảm đối với Kisa. Vì thế, cậu có thể gây sát thương cho Kisa bao nhiêu tùy thích mà không lo về hậu quả. 

“Sau giờ học thêm xong cậu đến phòng tài liệu với tớ chứ?”

"Hả, tại sao?" Rinka(Kisa) bối rối hỏi.

“Cậu có nhớ chúng ta phải quay cảnh hôn nhau cho Kawaraya chụp chứ, đúng không?”

“C c cảnh hôn?! À vâng, đúng vậy! Hoàn toàn hợp lí!” Rinka(Kisa) gần như nhảy vào Mikado.

Song, lại một hành vi nữa mà Yamato Nadeshiko như Rinka sẽ không làm vậy.

“Chà chà, thực ra chỉ là cái cớ để hai chúng ta có thời gian bên nhau thôi!”

“Ngài muốn… dành thời gian bên em??” 

Mikado dứt khoát áp sát Rinka(Kisa) gần tới mức cô bị dồn vào chân tường của trường. Đôi vai mảnh mai run lên. Mikado dành những lời lẽ cậu muốn nói với Kisa. 

“Đúng vậy. Anh muốn ở bên em,chỉ hai ta thôi. Có những thứ hai ta không thể làm ở đây được. Vậy nên… em sẽ đến chứ?”

Rinka(Kisa) gật đầu lia lịa cùng với khuôn mặt đỏ như cà chua. 

~~~~~~~~~~

Tiếng sét có thể nghe thấy từ xa. Trong giờ học gia sư, bầu trời trong xanh đột nhiên bắt đầu bị những đám mây đen xâm chiếm. Một cái nóng ngột ngạt kéo theo, với những tia sét có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ.

Khá đáng tiếc buổi chụp ảnh không thể diễn ra nhưng đây là điều kiện hoàn hảo cho trò chơi với Kisa. Đưa cô đến phòng tài liệu ở một góc của trường học, cậu tính toán lại kế hoạch vạch sẵn trong đầu, và chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Bỏ một núi tài liệu ra, cậu thấy ống kính đang nhấp nháy, có nghĩa máy ảnh đã ở chế độ chờ. Mặc dù anh ấy muốn sử dụng cơ hội này cho trò chơi cộng thêm, nhưng cậu không thể quên được lí do cho ngày hôm nay, ‘hai nháy mãnh liệt giữa Rinka và Mikado’.

Trong phòng khá tối và có mùi ẩm mốc, Mikado bật công tắc đèn trên tường.

“Em kéo rèm lại cho anh được không? Anh không muốn bất kì ai nhìn thấy chúng ta ở đây đâu!”

“L-làm gì mà người khác không được nhìn vào trong vậy…?”

Rinka(Kisa) nhìn sang Mikado với ánh mắt bẽn lẽn.

“Như mọi khi thôi!”

“Như, mọi, khi… sao?”

 Rinka(Kisa) chết lặng, một lần nữa Mikado nhận ra vị thế thượng phong của mình.

Lời lẽ vừa rồi có thể làm giảm độ hảo cảm của Kisa đối với Mikado. Song, cậu phải chắc chắn mình đang đối mặt với Kisa, chứ không thể mạo hiểm tiếp cận như vậy đối với Rinka hàng thật.

“Anh chỉ đùa chút thôi. Nhưng, có lẽ hôm nay anh không kiềm chế được ham muốn của mình nữa.”

“Ý anh là đang đói hả?”

“Anh không đói!”

“Hay là chợp mắt trong phòng y tế?”

“Anh không buồn ngủ! Em cũng biết anh muốn đề cập đến chuyện gì mà!”

“Ughmm….. “ Khuôn mặt Rinka(Kisa) đỏ bừng.

Đây là bằng chứng cho thấy cô ấy hoàn toàn hiểu Mikado muốn gì.

“Em chỉ muốn xác nhận thôi, đúng không?”

“V vâng ạ!”

Cả hai cùng đóng rèm cửa sổ lại, và một số chỗ khác nữa. Chỉ trong vài phút, họ đã niêm phong toàn bộ căn phòng này. Kokage nuốt nước bọt, xóa bỏ sự tồn tại của mình.

Rinka(Kisa) tạo chút khoảng cách với Mikado, cẩn thận quan sát cậu. Nhưng bây giờ cậu phải hành động, kiểm soát nhịp tim tốt nhất có thể, và ôm chặt cơ thể Kisa.

“Kh-khoan đã, anh Mikado…. ” Bị tóm gọn trong vòng tay Mikado, Rinka(Kisa) hoảng sợ.

Sự chống cự đó quá đáng yêu, khiến cậu càng ôm chặt cô hơn. 

“Anh luôn khao khát điều này…. lâu lắm rồi…”

“……..” Kisa rùng mình trước lời thủ thỉ thật sự chân thành từ Mikado.

“Hôm nay em dễ thương lắm biết không. Khi có cơ hội, em luôn tiến về phía anh như cún con vậy, em luôn sát cánh bên anh, khuôn mặt bẽn lẽn đó, yêu lắm…”

“Y y y yêuuu…” Một giọng nói xấu hổ thốt lên từ cổ họng trắng ngần của cô.

“Nhìn đi, khuôn mặt của em bây giờ này, dù không nói ra nhưng anh luôn khao khát được chạm vào em. Tuy nhiên, vì những người xung quanh nên anh không thể làm vậy. Dù sao hoàn cảnh của hai chúng ta không hề dễ dàng một chút nào…”

Từ từ, dần dần cậu đã diễn đạt những mong muốn ẩn ý trong lời nói của mình mà chỉ Kisa mới hiểu hết được. Mặc dù chỉ là cuộc tấn công một chiều, nhưng toàn bộ sự tồn tại của Kisa là vũ khí tối thượng tấn công lại Mikado. Gần gũi với người cậu yêu say đắm khiến cho lí trí cậu cũng chậm chạp không kém. Nếu cậu không ra đòn quyết định trước thì rất có thể cậu sẽ bị gục đầu tiên.

Môi của Mikado tiến gần đến môi Kisa.

“Đó là lí do… chỉ một chút thôi, hãy làm với tình yêu mãnh liệt của anh nhé!”

“…...!!! DỪNG LẠI NGAY~~!!!” Rinka(Kisa) dùng cả hai tay đẩy Mikado khỏi người.

Do tác động vật lý đột ngột, Mikado loạng choạng. Cậu thực sự sợ những lời nói của mình làm tổn thương đến Kisa.

“Nếu anh ở gần người phụ nữ kinh tởm này hơn nữa, linh hồn của anh sẽ bị ô uế đấy, Mikado!”

"Kinh tởm?!”

“Vâng, rất nhiều là đằng khác! Em là loại phụ nữ nhặt rác lên ăn đó! Chai lọ lon rỗng, tất cả em đều ăn hết!!”

“Em không phải loại như như vậy đâu, đúng không?”

“Vâng, em không nghĩ anh còn có thể gọi em là con người nữa… Em chẳng khác gì con quái vật đội da người cả. Rất không thích hợp để ở cùng với anh Mikado… Là thứ rác rưởi vĩ đại nhất thế giới! ” 

Rinka(Kisa) đặt một tay lên ngực,hất cằm lên thốt ra mấy lời lẽ vô lí.

Lần đầu tiên Mikado thấy ai đó gọi mình là rác rưởi một cách ngạo mạn như vậy, rât có thể do cuộc tấn công vừa nãy, làm cho cô ấy cố gắng phá bỏ hình ảnh con người của Rinka mà Mikado tưởng tượng.

“Thế nên thay vì lãng phí thời gian của anh, anh có thể thoải mái biểu hiện tình cảm với Nanjou-san!

cô ấy luôn tỏa sáng rực rỡ, là sự kết hợp hoàn hảo! Cô ấy như một tiên nữ, một tiên nữ của tình yêu!”

—Loạn hết rồi… 

Mikado thở dài. Chỉ có Kisa mới có thể gọi mình là tiên nữ tình yêu như vậy. Ít nhất thì sự tự tin của cổ vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Bình tĩnh bình tĩnh. Em không kinh tởm hay gì hết á!”

“Cấm lại gần!”

Mikado cố gắng xoa dịu đi, nhưng KIsa xù tóc lên lùi lại một bước. Sau đó, một tia sét đánh lớn vang lên, đèn trong phòng bị tắt.

"Mất điện à?!”

Căn phòng chìm trong bóng tối.

"Kyaaaaaa?!"

Kisa thét lên, cổ bị vấp ngã ngay sau tiếng chớp đánh, những tập tài liệu rơi xuống ồ ạt. Vì trời tối nên Mikado không biết chuyện gì xảy ra. Cậu chỉ lao về nơi có ấm thanh lớn phát ra.

“Có ổn không, Kisa?!”

Tay cậu chạm vào thứ gì đó mềm mại. Và để cổ không bị thương, cậu bảo vệ Kisa trong vòng tay của mình. 

“Em ổn….. Ế?!” Cơ thể của Kisa co giật.

CÙng lúc đó, Miikado nhận ra sai lầm của mình. Ngay cả trong bóng tối này, cậu vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Rinka(Kisa) khi cô ấy ngước lên. 

“C c c c cậu nhận ra?!”

“Không, không có gì. Anh không hiểu em nói gì cả!” Mikado lắc đầu. 

“Nói dối! Cậu chắc chắn nhận ra tôi rồi! Cậu biết thế nên quyết định trêu đùa tôi đúng không? Cậu thật tệ bạc!”

Khuôn mặt Kisa trông xấu hổ như muốn chết, cô dùng cánh tay mảnh mai đập bình bịch vào ngực Mikado.

Bởi vì bối rối như vậy, nên cánh tay cô đập vào ngực Mikado chả có sức lực nào, chỉ khiến cô ấy trông dễ thương hơn. Có thể nói, Mikado là người lãnh nhiều sát thương nhất trong ngày hôm nay.

“K-Không, tôi không trêu đùa cô, đây chỉ là một phần trò chơi, đúng không?... Tôi làm cô xấu hổ hả?!”

“Tất nhiên là không rồi!!” Kisa hét lên, vùi mặt vào ngực Mikado.

Rõ ràng cô ấy không chịu được viễn cảnh Mikado thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình. Kể từ khi sự thật bị bại lộ, cậu không thể ôm Kisa một cách thoải mái nữa. Nhưng, đẩy cô ấy ra cũng không phải là cách.

“U-ừm… chúng ta nên làm gì đây?”

Theo dòng suy nghĩ, cậu tìm kiếm sự giúp đỡ từ chính Kisa.

“.... Chúng ta phải tiếp tục thôi, phải không?” 

Kisa lẩm bẩm, vẫn vùi vào ngực Mikado.

“Tiếp tục sao…”

“Chúng ta phải hôn…. để Kawaraya-san có thể chụp ảnh, chứ?!” 

Móng tay của Kisa bấu vào áo sơ mi của Mikado.

“Ư-ừm, cũng phải nhỉ.”

“T-tôi nói phải. Bây giờ tôi đang giống hệt Shizukawa-san, ì vậy việc hoàn thành buổi chụp hình ngay bây giờ là nhanh nhất.”

Liệu có phải mong muốn của Kisa là được cậu hôn cô ấy thay vì Rinka? Liệu có phải Kisa nỗ lực cải trang thành Rinka để Rinka không lấy đi nụ hôn đầu của cậu? Mikado không thể không nghĩ như vậy, đầu óc cậu trở nên quay cuồng. Cậu vẫn nuôi dưỡng hi vọng bản thân. Cặp mắt ấy của Kisa, ngay cả trong bóng tối, vẫn sáng lên niềm khát khao. Không để ý đến cảm xúc của Kisa, cậu khao khát được chiếm lấy đôi môi ấy.

“Được rồi.”

“Vâng…”

Mikado nhẹ nhàng nâng cằm thiếu nữ lên, khuôn mặt tiến lại gần. Thông thường, cô sẽ không bao giờ để thời gian trôi qua như vậy, nhưng không, Kisa hoàn toàn yên lặng, nhắm mắt đợi chờ.

Đôi vai khẽ rung lên, nhưng cô ấy vẫn không dám chạy đi.Mikado bị mê hoặc khi thấy vậy, trước đôi môi mọng nước của Kisa. Cậu có thể hôn Kisa, vì cô ấy đã cho phép, và chấp nhận nó.

Nhịp tim của Mikado tăng lên mức báo động, bên Kisa cũng nặng nề không kém. Cậu hoàn toàn quên mất đây là một phần của buổi chụp hình.

Mikado đưa môi lại gần Kisa—

“Hế~~??”

Môi của cậu chạm vào vầng trán đáng yêu.

Một tiếng ngạc nhiên phát ra từ Kisa. 

Tiếng tí tách của máy ảnh, và sau đó là ánh đèn flash.

Hoàn thành công việc của mình, Kokage thở dài.

Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, vậy mà Kisa lại tỏ vẻ không hài lòng.

"Tại sao ... không phải trên môi chứ?"

“Cô hỏi làm gì?” Mikado hỏi ngược lại.

“K-không có gì! Xong xuôi hết rồi phải không? Tôi về nhà đây!”

Kisa mở cửa, hoảng sợ bỏ chạy. Anh nghe thấy âm thanh cô vấp ngã, sau đó là một tiếng hét rất đáng yêu. Cuối cùng sự yên tĩnh bao trùm căn phòng, và nhịp tim của Mikado cũng bình thường trở lại. Trong căn phòng vẫn tràn ngập hương vị tình yêu, Mikado tự nhủ.

“Giá như… anh có thể nói cho em… “

Nó thậm chí không liên quan đến trò chơi, hoặc do cậu quá xấu hổ. Cậu muốn nụ hôn đầu tiên của mình với Kisa thực sự, không cải trang. 

~Hết chương~