“ Kisa, buổi sáng vui vẻ. Trời khá lạnh đấy, cô không bị cảm chứ?”
“ Tôi trông giống người không thèm để ý đến sức khỏe của bản thân à? Tôi không bao giờ bị cảm lạnh.” Kisa mỉm cười tự tin trả lời.
Đúng là trái ngược hoàn toàn với cô gái hoảng sợ, sụt sùi lúc ở khu mua sắm. Đôi chân thon dài được bọc trong tất chân đen, càng nổi bật đôi giày trắng bên dưới. Tóc mái của cô ấy phất phơ, như quét nhẹ vào tim Mikado.
Kisa đúng là ăn gian mà. Cô ấy thậm chí không cần làm gì đặc biệt, chỉ đơn thuần đứng đó không thôi cũng đủ sát thương lên trái tim Mikado. Nó giống như một quả bom hạt nhân vậy, vẻ xinh đẹp ấy thậm chí đủ sát thương để mang tới tận thế.
Nhưng Mikado sao chấp nhận như vậy được, cậu quyết định phản công.
“ Cậu có mang áo của tôi không?”
“ Hế? Kh… không. Tôi đã bảo cậu là tôi sẽ giữ nó mà.”
Kisa bối rối.
Bình thường, Mikado sẽ mắng Kisa thật ích kỷ cái áo đó đâu phải của cô, nhưng riêng lần này cậu bỏ cuộc.
“ À há, ra là không mang.”
“ Thì… thì sao?”
Kisa hơi lo lắng trước cái gật đầu của Mikado. Cậu nhếch mép, cười thách thức.
“ Ra vậy… cô muốn giữ đồ của tôi đến thế à?”
“ Hảảảa?!” Mặt Kisa đỏ bừng trong chốc lát.
Sức tấn công của cổ rất mạnh mẽ, nhưng tuyến phòng thủ lại cực kỳ mỏng manh . Đây đúng là cách hiệu quả nhất để chống lại Kisa. Hiểu được điều này, Mikado tiếp tục đẩy câu chuyện đi xa hơn trong khi đối phương vẫn đang lúng túng.
“ Đúng như vậy phải không? Cậu không cần dùng đến nữa, mà lại không thèm mang trả, hmmmm…”
“ Tôi thích cách thiết kế thôi! Không phải vì nó là áo của cậu đâu.”
“ Vậy tự mua một cái đi. Ở cửa hàng Nobilis có bán cái y hệt đó.”
“ Tự mua đồ phiền phức lắm… ”
“ Thế sai người hầu của cô ấy?”
“ Ugh…” Kisa nắm chặt tay, lùi về một bước.
Hai bên má và tai của Kisa đỏ bừng, đầu gối run lẩy bẩy. Hẳn là cô ấy bị tấn công khá mạnh. Nhưng nó cũng chỉ kéo dài được một lúc.
“ Chà, tôi không phiền trả lại đâu. Nhưng tôi mặc chiếc áo lúc đi ngủ, nó chạm trực tiếp vào da tôi đấy.”
“ Trực tiếp?!” Tim Mikado như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“ Chuẩn rồi. Tôi thấy nó vừa mềm mại vừa thoải mái. Mà sau khi tắm thì tôi khá lười mặc đồ, thậm chí là đồ lót, nên tôi quyết định mặc nó đi ngủ luôn.”
Kisa dùng ngón tay mảnh mai lướt dọc theo cơ thể nhằm nhấn mạnh điều đó.
Việc ấy đủ để Mikado mường tượng ra khung cảnh Kisa đang mặc áo của cậu. Thậm chí cậu tựa như nhìn thấy những giọt nước sau chảy trên làn da trắng mềm mại, hồng hào của cô sau khi vừa ngâm nước nóng xong.
“ Mikado… ừm, cậu muốn lấy lại phải không? Cái áo khoác tôi đã mặc khi khỏa thân ấy.”
Kisa cười khẩy, tự tin nhìn thẳng Mikado khiêu khích.
“Hự…!”
Tim Mikado càng đập dồn dập, đòn này của Kisa hiểm quá. Cả hai trừng ,mắt nhìn nhau, hít thở nặng nề. Họ đều bị nhận lượng lớn sát thương như nhau.
Kisa tiếp tục bước đến, kéo gần khoảng cách giữa hai người, đặt tay lên ngực Mikado.
“ Sao vậy, Mikado? Cậu có muốn lấy lại cái áo đó không?”
“ Kh…không muốn…”
Chỉ đơn giản là cái áo khoác của cậu mà bây giờ đã biến thành công cụ nguy hiểm trong trò chơi tình yêu.
“ Nói dối. Cậu vừa tưởng tượng cảnh tôi khỏa thân, đúng chứ?”
“ Kh…không hề…”
Trong khi Mikado đang tìm cách trốn tránh một cách tuyệt vọng thì lọt vào mắt cậu lại là đôi môi căng tràn của Kisa. Không được, gia tộc Kitamikado phải tìm thấy chiến thắng trong mọi tình huống.
Nhưng đúng lúc đó, Kokage bước vào.
“ Aa! Mikado và Kisa, hai cậu làm gì đó?”
Cả hai giật mình. Người theo dõi đã xuất hiện, trò chơi phải bị hủy bỏ ngay lập tức, cả hai quay lại trạng thái chiến đấu.
“ Oi oi… Nanjou mang vài chất nổ tới trường, vậy là trái với quy định. Tôi đang cảnh cáo cô ta.”
—Đúng là một cái cớ gượng gạo.
Mikado thầm nghĩ, nhưng cậu cũng chẳng thể nghĩ ra gì khác.
Kokage nghiêng đầu, đưa camera lại gần sát má thắc mắc.
“ Ế? Nhưng, Mikado trông chẳng giận tẹo nào, hồi nãy Kisa còn chạm vào ngực cậu kìa…”
“ Đàn ông không có ngực!”
“ Có chứ ~ Đừng phân biệt nam nữ như vậy! Đàn ông cũng có thể mặc áo ngực bất cứ lúc nào họ muốn!” Kokage phản đối.
Kisa và Mikado đều đưa ra lý lẽ của riêng mình.
“Đây… đây là... Tôi không chạm vào cậu ta hay gì cả. Tôi định đánh cậu ta. Cậu ta lải nhải chỉ vì tôi mang một ít TNT tới trường.”
“ Chỉ vì thôi hả? Cô sẽ nổ tung cả cái trường này đấy!”
“ Thật phiền phức!”
“ Vấn đề lớn đấy, nên nhớ cô chỉ là học sinh trung học thôi!”
“ Mrrowow!”
“ Ít nhất hãy nói tiếng Nhật đi!”
Kisa như một con mèo đang nổi giận, trông đáng yêu hết sức. Cô và Mikado nhìn nhau thậm chí bắn ra tia lửa. Trông có giống như một cuộc chiến không nhỉ? Mikado tự hỏi và liếc nhìn Kokage. Cô ấy đang bắt đầu khóc.
“ Đ…đừng… hic… đừng cãi nhau nữa… làm ơn…”
“ Sao cậu lại khóc?!”
“ Tớ không muốn nhìn những người mình yêu quý đánh nhau… Hai cậu nhìn đẹp đôi mà, sao lại như vậy…”
“ T…thật á?! Bọn tôi?! Sao lại thế?”
“ Bình tĩnh lại Nanjou! Chúng ta đang cãi nhau, nhớ chứ?!”
Mikado cố trấn an Kisa, người đang bối rối vì lời nói của Kokage.
Mặc dù thực chất, Kokage nói họ đẹp đôi cũng khiến Mikado vui mừng, nhưng cậu không được thể hiện ra được. Rất có thể là cái bẫy của Kokage.
“ Umm… độ dài lông mi của hai người dài bằng nhau ấy.”
“ Lông mi… ?”
Kisa cũng bối rối.
—Không, Kokage không thể gài bẫy.
Mikado nhận ra, Kokage chỉ hành động theo bản năng và những logic kì quái của cô ấy. Không bao giờ có chuyện cô ấy lập ra một cái bẫy tỉ mỉ, phức tạp và lừa người ta bước vào.
Kokage nhìn Mikado và Kisa với vẻ mặt hơi buồn.
“ Sao gần đây hai người hay cãi nhau thế? Không khí phòng học lúc nào cũng căng thẳng và khó xử. Nếu hai cậu có thể đối xử với nhau tốt hơn một chút, mọi chuyện đều dễ dàng hơn không phải sao… ”
Kisa nhún vai.
“ Đúng là một câu hỏi ngu ngốc. Bọn tôi ở hai gia tộc đối lập nhau. Từ những đời trước, chúng tôi đã đấu đá nhau rồi. Phải không, Kitamikado-san?”
“ …Ừ.” Mikado gật đầu.
Luôn thù hận và tìm cách ăn miếng trả miếng, những cuộc chiến đấm máu,… đó là mối quan hệ thực sự giữa hai gia tộc. Ngay cả khi là bạn cùng lớp, quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp gì. Là người thừa kế của hai gia tộc, Mikado và Kisa có nhiệm vụ giữ cho mối quan hệ này tiếp tục. Chuyện yêu nhau sẽ là một tội lỗi.
Nhận ra số phận nghiệt ngã đã bị sắp đặt trước của họ, Mikado nghiến răng cay đắng. Nhưng đi theo con đường mang tên số phận không phải phong cách của gia tộc Kitamikado, không, phải là phong cách của Mikado. Cậu sẽ làm mọi thứ để lật đổ cái định mệnh vô nghĩa này.
~~~~~~~
Kokage quỳ xuống, bò qua bụi cỏ trên sân. Đầu gối cô bị cỏ cứa vào, trên tóc là lá khô, nhưng điều đó không làm Kokage bận tâm. Nếu người nhà Kawaraya bị phân tâm bởi mấy thứ vụn vặt như vậy, tổ tiên sẽ cười vào mặt cô ấy mất.
Đây cũng là bụi cỏ mà Kokage đã sử dụng để ngụy trang từ hồi cấp hai lúc theo dõi Mikado. Lối đi nhỏ này, kể cả câu lạc bộ làm vườn hay ban quản lí cơ sở vật chất của nhà trường cũng không phát hiện. Kokage tiếp tục bò, cô lấy camera từ bụi cỏ bên cạnh, bắt trọn Mikado trong từng khung hình.
Kisa cũng ngay gần Mikado, họ đang nói chuyện gì đó. Kokage quá xa để nghe lén, nên cô quyết định chụp từng khoảnh khắc nhỏ, rồi qua đó đoán xem họ nói gì. Nhưng ngay trước khi chuẩn bị chụp, một đôi mắt khổng lồ xuất hiện trước ống kính.
“ Hyaaaaaa?!”
Kokage giật mình, Mizuki đứng trên cao nhìn xuống cô.
“ Mizuki… Em làm chị sợ…”
“ Chị àm zì zậy ~? Chơi trốn tìm cho em chơi với!”
Mắt Mizuki lấp lánh, ngây thơ vô tội.
“ Không phải trốn tìm đâu, chị đang chụp hình Mikado và Kisa.”
Để không bị hai người họ phát hiện, Kokage kéo Mizuki vào bụi rậm.
“ A thấy rồi, chị có chụp được tấm nào hay ho không?”
Mizuki với tay lấy đi chiếc camera, thích thú xoay xoay. Kokage giật mình lấy lại, sẽ rắc rối lắm nếu lỡ như Mizuki phá hỏng công sức thu thập bao lâu của cô.
“ Không hẳn. Hai người vẫn tranh cãi như mọi khi… Chị thì muốn họ thân thiết với nhau hơn ấy, nhưng… ”
“ Chị đang gặp khó nhỉ, Kokage.”
“ Ừ… Nhưng cha Mikado lúc nào cũng thúc giục chị vì chẳng có gì mới mẻ xảy ra… Nhưng, làm như thế này vẫn có lợi chứ!” Kokage nắm tay, nhấn mạnh lời nói của mình.
“ Lợi ở đâu cơ?” Mizuki nghiêng đầu thắc mắc.
“ Đúng vậy! Mikado là dự án tuyệt vời nhất của chị đấy. Cách cậu ấy cười, khi cậu ấy gặp rắc rối, khi cậu ấy giận… Thật sâu sắc, và đôi khi thật khó hiểu, chị chẳng bao giờ hiểu hết được! Chỉ cần nhìn cậu ấy qua ống kính thôi… cũng rất phấn khích rồi!” Kokage nở nụ cười chân thành.
Chia sẻ những cảm xúc chân thực nhất như này có chút xấu hổ, nhưng Kokage thực sự rất vui. Đây là lần đầu tiên cô chia sẻ cảm xúc khi làm điều mình thích.
Mizuki nhìn chằm chằm Kokage, như thể muốn nhìn thấu cô ấy.
“ Chị Kokage… đừng nói với em là…?”
“ Nói gì cơ?” Kokage liếc mắt sang hỏi.
Mizuki lắc đầu.
“ Không, không có gì! Em nghĩ tốt hơn hết là nên giữ số đối thủ ít nhất có thể. Chị không nhận ra thì tốt hơn.”
“ Ế?! Giờ chị muốn biết rồi đó!”
“ Đừng để ý, thật sự đấy. Nó không quá quan trọng đâu, quên những gì em vừa nói đi.”
“ Em làm chị tò mò đấy, khai mau!”
Một thông tin nào đó tồn tại mà gia tộc Kawaraya không có là điều Kokage không thể chấp nhận được. Cô phải biết, phải có được bằng mọi giá. Và càng quan trọng hơn, cô cảm thấy nó liên quan đến mình.
“ Thôi được rồi, em đành nói cho chị vậy! Kokage… phổi của chị, bị đảo ngược thì phải.”
“ Hả, thật á? Chị không biết đấy!”
Mặc dù Kokage nghĩ là sẽ không có vấn đề gì nếu phổi trái và phổi phải của cô ấy đổi chỗ. Kokage muốn hỏi thêm nhưng Mizuki chỉ cười, rồi bắt đầu qua chỗ Kisa và Mikado. Kokage sợ cô ấy sẽ làm lộ vị trí của mình nhưng khoảng cách khá xa nên có vẻ họ không để ý.
“ Mikado! Anh lại cãi nhau với chị em à?! Mặc kệ chị ấy, đi chơi với em nào!”
Mizuki nhảy về phía Mikado, ôm cậu ấy từ phía sau.
“ T…từ từ. Anh kh… không thở được…”
“ Này! Đừng giết Kitamikado, đấy mới là việc của chị!”
Kisa nổi giận, như thể con mồi của cô ấy bị giành mất vậy.
“ Em đâu có ý định giết Mikado đâu, em chỉ muốn đi chơi với anh ấy thôi.”
“ Anh sẽ chết trước khi đi được đấy.”
Mặt Mikado dần tái mét.
—Mình phải chụp cảnh này!
Kokage nhận ra cơ hội, mặc dù đó không phải bức hình thân thiết giữa hai người họ, nhưng có một cảm giác nào đó thôi thúc cô chụp lại.
~~~~~~
Mikado nghe thấy tiếng sột soạt từ một lớp học trống. Cậu muốn ghé vào xem có gì ở đó. Và, một cái quần lót treo trên trần lớp. Mikado nghĩ rằng thị giác mình có vấn đề, nên dụi mắt nhìn lên lần nữa. Giờ cậu lại thấy thêm một cái váy.
“ Cái quái gì vậy?!”
Cùng với tiếng la bối rối của Mikado, một bộ đồng phục nữ sinh, cùng với khuôn mặt xuất hiện.
“ Im đi, tôi đang bận.”
Cái váy là của Kisa. Từ góc nhìn của cậu, Kisa đang trèo lên lỗ thông hơi trên trần, nên để lộ ra phần thân dưới.
“ C…cô làm gì vậy?” Mikado hỏi, cố tránh mắt khỏi chiếc váy.
Tồi tệ hơn, người để lộ quần lót không ai khác, chính là Kisa.
“ Tôi tìm thấy lối đi bí mật của Kawaraya dùng để theo dõi chúng ta, vậy nên tôi sẽ gài bẫy.”
Kisa trèo thang xuống.
“ Tốt nhất là đừng quá nguy hiểm đến tính mạng.”
“ Tuyệt đối an toàn, cùng lắm bị suy sụp về tinh thần thôi.”
“ Đấy không gọi là an toàn đâu.”
Điều này hoàn toàn trái lại với tính đạo đức của Mikado.
“ Dạo này cô ta bám đuôi tôi rất khó chịu, nên tôi phải có biện pháp đối phó. Kokage bị vô hiệu hóa tầm ba ngày, rồi hi vọng sau đó cô ta sẽ bình tĩnh lại.”
Kisa cúi xuống, nhặt một chiếc hộp đáng ngờ ra khỏi bàn. Đó là một chiếc hộp kim loại, không quá lớn, có bốn cái đèn phát sáng ở mỗi góc, với âm thanh động cơ phát ra từ bên trong.
Ngay sau đó, Kisa giải thích.
“ Bên trong là côn trùng đấy, nếu tôi để một sợi dây nhỏ, gắn với trần nhà, Kawaraya-san
sẽ khởi động cái bẫy, cái hộp sẽ mở ra. Cô ta sẽ bị tấn công bởi đội quân côn trùng này.”
“ Cô có vấn đề với côn trùng à?”
“ Không! Tôi chỉ ghét đến nỗi có thể phá hủy cả Trái đất nếu việc ấy làm chúng xóa sổ.”
“Tôi ngạc nhiên khi cô kiểm soát cậu ấy bằng cách này đó.”
Mikado dường như có thể nghe thấy tiếng bò lộn nhộn của đống côn trùng bên trong hộp, ngay cả cậu cũng thấy khó chịu. Cậu lùi lại một bước, nhưng Kisa lại tiến tới gần cậu với chiếc hộp trên tay.
“ Không phải hàng thật đâu. Là máy bay trinh sát dạng côn trùng được phát triển bởi nhà Nanjou ấy. Nhìn có vẻ giống thật nhưng chúng toàn đồ kĩ thuật cả. Với lại tôi sẽ không bao giờ đụng vào côn trùng đâu.”
“ Cơ bản là cô còn chưa thèm nhìn bên trong, đúng không Kisa?”
“ Nhìn như tôi là được ấy! Mà chỉ cần ai đó đụng vào dây cáp, hoặc bấm vào công tắc này!”
Cô ấy chỉ vào cái nút bên cạnh.
Một cú đụng nhẹ để thiết lập bàn thờ cho nạn nhân.
“ Aaa!”
Kisa đã chạm vào cái nút, sau đó có âm thanh của điện phát ra. Cái hộp chuyển từ màu đỏ sang đen, bọn côn trùng lập tức ùa bay ra ngay khi nắp mở.
“ Kyaaaa?!”
Kisa hét lên một tiếng, nhảy vào Mikado. Cơ thể mềm mại của cô ấy, cả bộ ngực êm ái, đang nằm trong vòng tay cậu.
“ N…này!”
Một cơn nóng như thiêu đốt chạy dọc cơ thể Mikado.
“ Chuyện gì thế?!”
Kokage cầm camera xông vào phòng khiến cả Mikado và Kisa đứng hình. Hai người họ ôm nhau, ngón tay đan vào nhau, hai cơ thể sát gần, gần như dính lấy nhau. Mikado thậm chí đặt một tay lên eo Kisa.
“ Đây… đây là…!!!”
Kokage mừng rỡ thốt lên, đưa máy ảnh lên chụp.
Sau đó là ánh flash từ máy ảnh, và cảnh tượng nóng bỏng ấy đã nằm trong thẻ nhớ của Kokage.
“ Mình làm được rồi! Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi!” Kokage vui mừng, ôm chiếc máy ảnh phóng ra ngoài hành lang.
Mikado và Kisa bị bỏ lại trong phòng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, vẻ mặt thẫn thờ, trong đầu trống rỗng. Họ còn chẳng để tâm đến lũ côn trùng bay xung quanh.
“…..!!! Chúng ta phải bắt cô ta thủ tiêu ngay và luôn!”
“ Không giết người! Nhưng phải tóm cổ lại ngay lập tức!”
Hai người họ dùng hết tốc lực đuổi theo Kokage. Vào giữa giờ trưa nên hành lang vắng bóng người, tiếng bước chân Kokage vang vọng cũng đủ để theo dấu cô ấy. Mặc dù có chững lại vài giây, thể lực của hai người họ hơn hẳn Kokage vì đã được huấn luyện kĩ càng, hoặc cũng có thể do sự khẩn trương, nên họ nhanh chóng bắt kịp Kokage.
“ Đợi chút! Bọn tớ không làm gì đâu! Chắc chắn không làm gì đâu, đợi chút!”
“ Không cảm ơnnnnn! Hai cậu chắc chắn sẽ làm gì tớ đó!”
“ Thế thì cậu chuẩn bị sẵn sàng đi! Cứ chạy đi, tôi sẽ “ làm gì” đấy, như thế dễ dàng hơn nhiều.”
Kisa la lên đằng sau Kokage, rút ra khẩu súng lục nhỏ, mở khóa an toàn. Mikado giật mình, vội vàng bắt lấy tay cô ấy.
“ Đừng dùng súng chứ! Mà cậu giấu nó ở đâu vậy?!”
“ Đấy là bí mật của con gái! Bây giờ tôi chỉ cần bắn vào chân cô ta, như vậy sẽ khiến cô ta dừng lại.”
“ Cậu đang quá bạo lực với bạn cùng lớp đấy!”
“ Không hề, nếu tôi mà bạo lực, tôi sẽ xé cậu ta thành từng mảnh bằng móng vuốt của tôi.”
“ Cậu là động vật đấy à? Hổ?!”
Mikado cố lấy khẩu súng từ tay Kisa, cô ấy đang định bóp cò. Và trong khi hai người họ tranh cãi, Kokage nhảy xuống cầu thang, trốn nhanh như một con thỏ.
“ Thấy chưa, cậu làm cậu ta chạy mất rồi, Mikado! Cậu định xử lí thế nào đây?!”
“ Vậy bây giờ là lỗi của tôi à? Được rồi, tôi sẽ tìm cách.”
Mikado để các tế bào não chạy hết công suất, dự đoán bước tiếp theo của Kokage. Theo như tình huống này, cô ấy chắc chắn sẽ trốn thoát bằng cách rời khỏi sân trường. Lối ra gần nhất từ cầu thang này sẽ là hành lang qua sân sau. Bây giờ họ đang ở tầng 3, nhưng tình huống này không theo con đường bình thường được. Mikado mở cửa sổ bên cạnh, kiểm tra vị trí của Kokage rồi nhảy qua khung cửa.
“ Wah, Mikado?!”
“ Tôi đi trước”
Mặc kệ Kisa đang bối rối phía sau, Mikado không hề chần chừ nhảy ra ngoài. Cậu rơi thẳng xuống dưới, trước khi chạm đất, Mikado cong gối, thả lỏng cơ bắp để giảm tác động của cú nhảy. Cậu đã thành công đáp xuống bãi cỏ, chặn đường trước mặt Kokage.
“ Hya?! Có gì vừa rơi xuống à?!” Kokage hét lên sợ hãi.
Mikado ngay lập tức tiến lại gần, áp sát cô ấy và đẩy cô ấy sát vào tường.
“ Kawaraya, nào, đưa camera đây. Nếu cô đưa nó cho tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.”
“ Kh…không không…” Kokage che camera, lùi lại phía sau.
Đầu gối cô ấy đang run lên, như một con nai nhỏ đứng trước người thợ săn.
“ Tôi biết là cậu chụp được một bức ảnh đặc biệt, được chứ. Nhưng mà, cậu không thể giữ hình ảnh này cho riêng mình được, như thế là xâm phạm quyền riêng tư của tôi, và như thế là phạm tội… trừ khi, cậu đưa nó cho tôi… Tôi không muốn tố cáo bạn bè đâu… Đúng chứ?”
“ Đú… ơ” Kokage hoảng sợ, suýt chút nữa cô ấy đã đồng ý với Mikado.
“ Được rồi, giờ lại đây đi. Yên tâm, tôi sẽ giữ an toàn cho cậu.”
“ Tớ xin lỗiiiiii!”
Kokage nói xong, một viên thuốc nhỏ rơi xuống. Ngay khi nó chạm đất, một ánh sáng lóe lên, khói bốc lên nghi ngút.
“ Bom khói?”
Mikado nhanh chóng nhắm mắt vì lóa, đồng thời nín thở, che miệng, nhưng đã không kịp nữa. Khi mở mắt ra, cậu bị lóa, không thể nhìn thấy gì trước mắt. Điều duy nhất cậu lờ mờ thấy là bước chân chạy đi. Mikado theo bản năng đá vào không trung, khiến Kokage ngã vào vòng tay của cậu.
“ Kya?! Sao cậu biết?! Cậu có siêu năng lực à?” Kokage cố gắng thoát ra nhưng không thể.
“ Cậu không thể đánh bại tôi chỉ bằng cách che mắt tôi… Chỉ cần tôi còn nghe được, tôi vẫn chiến đấu được."
“ Ghê quá! Cậu có phải là con người không vậy.”
“ Giờ đưa camera của cậu đây… Đây à? Hay đây?” Mikado dựa vào cảm giác để tìm chiếc camera.
“ Ah, gì, không,…”
Giọng nói ngọt ngào của Kokage phát ra từ cổ họng.
“ Sao giọng cậu kì lạ vậy?!”
“ Nh… nhưng cậu chạm vào ngực mình…”
“ Gì cơ?”
Sau khi nghe Kokage nhắc, Mikado lập tức nhận ra sự mềm mại dưới tay, camera đâu có mềm vậy, và cũng lớn nữa. Kokage vặn người.
“ Mmm! Cậu… đừng thế chứ, Mikado…! Đừng xoa chúng như vậy…”
“…….!!!”
Mikado có thể cảm thấy máu mình sôi lên, cậu nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, tránh xa Kokage. Không thể nào, một chàng trai trẻ của gia tộc Kitamikado không thể hành động thô lỗ như vậy. Điều này không được phép xảy ra. Trong khi đó, Kokage đã nhanh chóng chạy mất, để lại Mikado đờ đẫn ở sân đợi làn khói tan hết. Kisa bắt kịp, nhìn xung quanh:
“ Mikado! Kawaraya đâu?”
“ EH? Kawaraya nào…? Ai cơ…?” Mikado có chút ngơ ngác.
“ Kawaraya Kokage của lớp chúng ta???”
“ Lớp nào? Là sao?”
“ Mất trí nhớ à? Có chuyện gì vậy? Mặt cậu đỏ như trái cà vậy.” Kisa nhìn chằm chằm biểu cảm của Mikado, trong mắt cô rõ ràng ánh lên sự lo lắng.
“ Ờ… thì tôi… không may … Kawaraya… của cậu ấy…”
Mikado rất muốn nói thật nhưng cậu lại khẽ rùng mình, điều này ngăn cậu lại. Đúng là tệ thật, trong bất cứ trường hợp nào, cậu cũng không thể tiết lộ sự thật. Chính bản năng của Mikado đã cảnh báo cậu. Kết quả không phải là đổ máu thông thường, lần gần nhất bản năng cảnh báo Mikado là khi cậu đang chiến đấu tay không với một con sư tử, đứng cận kề cái chết.
“ Kawaraya làm sao cơ? Nói đi, Mikado?” Kisa nhẹ nhàng hỏi lại.
Đôi mắt của cô ấy như đôi mắt ác quỷ. Bóng đêm tích tụ trong đó tựa như có thể xóa sổ cả nhân lại trong một đêm, đằng sau thân hình nhỏ bé kia.
“ Tôi… tình cờ… suýt chút nữa… dọa sợ… Làm tan nát tâm hồn cô ấy.” Mikado nhanh chóng thay đổi từ ngữ.
“Hmmm? Bất ngờ đấy, cậu đâu phải kiểu người đó.”
“ Chỉ… chỉ là vô tình thôi, tôi hơi nóng.”
“ Ra thế… được rồi.” Vẻ mặt dãn ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời trên cao thật xanh và rực rỡ. Mikado sẽ rất vui vẻ quay trở lại nhà, nhưng là vào một ngày khác. Và đây không phải lúc để nhẹ nhõm. Kokage đã thoát khỏi tầm nhìn của họ, không để lại dấu vết gì.
“ Bây giờ tôi sẽ gọi Sigma để vô hiệu hóa bất kì hình thức liên lạc nào trong khu vực. Như vậy cô ta sẽ không thể gửi ảnh, mail hay tải nó lên đâu cả.
“ Được đấy. Bây giờ chỉ cần cắt đứt mọi liên lạc giữa cha tôi và Kawaraya.”
Trong khi Mikado đang nghĩ cách, Kisa nhẹ nhàng rút điện thoại ra.
“ Tôi sẽ gọi đội quân bí mật của tôi tới đây. Cô ta sẽ bị xử lí trong vòng 15 phút.”
“ Đừng giết cậu ấy.”
“ Còn cách nào khác đâu, đúng không? Cậu muốn phá hỏng trò chơi à? Có lần 1 sẽ có lần 2.” Kisa lườm Mikado.
Thực ra cô ấy nói đúng, điều tương tự có thể xảy ra, và có khả năng cao Kokage sẽ thành công, và trò chơi giữa hai người họ sẽ kết thúc.
“ Nên chúng ta phải xử lí tình huống này thật khéo. Hãy biến Kawaraya thành đồng minh của chúng ta.”
“ Đồng minh?! Đúng, phải ép cô ta thành về phe chúng ta. Hmm, bộ ngực, đúng rồi, tôi sẽ san phẳng ngực cô ta…”
“ Đừng làm mấy điều khủng khiếp đó. Ý tôi đâu phải thế.”
Kisa lấy ra đống dao găm sắc nhọn, mặc cho Mikado vừa nói vừa ngăn cản.
~~~~~~~~
“ Haaa…haa…huff…”
Kokage chạy thẳng về phía sau trường, vừa chạy vừa thở gấp. Cô ấy chẳng kịp suy nghĩ, chạy một mạch, bám sau cô là một nhóm quân nào đó, dù vậy, cuối cùng cô cũng thoát chết trong gang tấc khi những họng súng đen ngòm đang nhắm về phía mình.
Tuy nhiên, để bảo vệ niềm tự hào và danh dự của gia đình, cũng như để trở thành Nhân viên tình báo độc quyền cho gia tộc Kitamikado, cô ấy phải thực hiện sứ mệnh này. Kokage không cho phép bản than bị bắt lại. Cuối cùng, tiếng chân theo sau cô cũng tắt dần rồi biến mất hẳn.
“ Chắc… ổn rồi…”
Cô đặt một tay lên tường, cố bình ổn nhịp thở. Bằng một phép màu nào đó, cô vẫn còn sống sót. Cổ nhìn thấy một máy bán hàng tự động, và tiếng động cơ cho biết nó vẫn hoạt động ổn, với dòng chữ [Tươi mới] được viết bên ngoài, còn bên trong chứa đầy nước trái cây lạnh. Cô ấy tiến đến cùng với cái cổ họng khô khốc, bỏ tiền vào trong, nhưng không có gì thoát ra. Thử lại lần nữa, kết quả vẫn y nguyên. Kokage nghĩ rằng máy đã hỏng, nên đút tay vào lấy lại tiền.
“Hyaaaaaaaaaaaaaaa?!”
Có gì đó bắt lấy cánh tay cổ như hàm của động vật ăn thịt. Kokage lấy hết sức kéo tay lại nhưng vô ích.
“Ch - chuyện quái gì thế?”
Trong tầm mắt Kokage nhìn thấy cái nút ấn khẩn cấp, nó ở đối diện với ‘chiếc hàm’ đang nuốt lấy cánh tay. Liệu nút bấm này có mục đích gì chứ?
"Gaaaah!" Từ bỏ nghi vấn, Kokage lập tức ấn cái nút ấy.
Một âm lệnh vang lên, cánh tay phải tiếp tục bị nuốt.
Kokage nguyền rủa mọi sự phi lý tàn nhẫn trên thế giới này. Đôi tay bị khống chế bởi máy bán hàng tự động, thân thể mướt mồ hôi, cô bắt đầu cảm thấy lạnh.
Một dòng chữ ‘CLEARED’ hiện lên bảng điện tử chỗ bấm nút chọn, dù không hiểu lắm nhưng cô cũng biết là chẳng tốt đẹp gì. Một âm thanh kim loại vang lên, lon nước rơi khỏi máy, tỏa ra làn khói tím. Hít phải, Kokage dần dần mất đi nhận thức.
“B-bắt cóc….”
Kokage biết rằng mình sắp gặp gỡ với sinh vật ngoài Trái đất.
~~~~~~~~~~~~~
Nhà kho Nanjou tựa như cái hộp khổng lồ, rộng hơn cả sân trường. Ánh đèn pha rọi xuống sàn nhà được ghép bằng những tấm sắt. Tường xung quanh đủ dày để ngăn chặn mọi âm thanh lọt ra ngoài. Tất cả những gì cậu thấy là một chiếc máy hút chân không công suất lớn, chiếc vòi lính cứu hỏa, và cái máy thiêu loại nhỏ. Ngoài mấy thứ đó ra, nhà kho cơ bản là trống rỗng.
Chính xác thì họ đang đốt gì ở đây? Tại sao những đốm đỏ lại trên mặt sàn?
—Chà, chẳng việc gì phải tìm hiểu cả.
Mikado đầu hàng, nếu muốn biết cậu hoàn toàn có thể hỏi Kisa và Mizuki đứng bên cạnh, nhưng lại sợ bị vấy bẩn bởi suy nghĩ nhà Nanjou. Giống như ý nghĩa của câu nói nổi tiếng của Friedrich Nietzsche “Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn”.
Kokage bị trói chặt trên chiếc ghế đặt giữa nhà kho, đồng phục thì xộc xệch, đôi giày đã bị tháo mất. Những sợi dây xích hằn sâu vào cánh tay mảnh mai và cặp ngực mềm mại kia. Nhưng Mikado không ngạc nhiên cho lắm.
“Mm… Không… máy bán hàng tự động… có ý thức…”
Kokage ú ớ mấy câu trong lúc chưa hết thuốc mê. Mikado bất giác rùng mình, cậu thắc mắc không biết Kisa bắt Kokage theo cách tàn nhẫn nào.
Cuối cùng Kokage mở mắt, cô quan sát xung quanh rụt rè thắc mắc.
“Đây là đâu? Trong chiếc UFO? Chúng ta cách hệ mặt trời bao năm ánh sáng rồi?”
Kisa đứng cạnh Kokage mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đừng lo, chúng ta vẫn ở Trái đất nha.”
“Ế, Onee-chan nhân từ quá đó… tín hiệu sắp hủy diệt Trái đất hả chị?!”
Mizuki tròn mắt ngạc nhiên.
Kisa điềm tĩnh gật đầu.
“Chà chà, cô ấy sắp dạo chơi địa ngục thui…”
“Không được! Tốt hơn hết cô nên kiềm chế lại!”
Mikado nhấn mạnh làm rõ, nhưng cậu không hi vọng nhiều cho lắm.
Bởi trò chơi tình yêu chỉ là bí mật của Nanjou nên họ phải sử dụng cơ sở của mình, nhưng cậu có thể hối hận về quyết định sai lầm này.
“Mikado và Kisa? Và cả Mizuki nữa? Em đã phản bội chị sao?!”
Kokage hét lên, và Mizuki vội xua tay.
“Em không làm gì hết ó, em chỉ nghĩ buổi ‘thẩm vấn’ này thú vị lắm đấy!”
“Không cần thiết phải đầu độc nạn nhân!”
“Thẩm vấn tớ? Không, tớ sẽ không tiết lộ nhiệm vụ ấy bằng mọi giá đâu!”
Kokage mím chặt môi hết sức có thể, nhưng Mikado không thể không nghiêm túc khi mà Kokage nhắc đến hai từ ‘nhiệm vụ’.
Kisa hiền từ nở một nụ cười.
“Kháng cự bao nhiêu tùy ý, việc ấy chỉ khiến buổi tra khảo đáng xem hơn thôi!”
Kisa lấy tay hơi nâng cằm của Kokage lên, nhìn thẳng vào mắt.
“Tôi tốt bụng lắm nên cho cô một cơ hội đó… Cô được chỉ định điều tra mối quan hệ giữa tôi và Mikado bởi Gia chủ Kitamikado, thật đúng không?”
“Éc? Tớ không biết gì mà!”
“Sẽ khôn ngoan hơn nếu cậu khai thật, vì sự an toàn của bản thân nữa. Mẹ cô sẽ rất buồn, biết không?”
“Tại sao cậu lại làm thám tử rồi… ”
Dù sao đó cũng là việc ít đen tối nhất của Gia tộc Nanjou.
“Luật sư, hãy gọi luật sư cho tớ! Cho tới lúc ấy tớ sẽ không nói gì hết.”
Tới bây giờ, Mikado cũng phải khen Gia tộc Kawaraya có gan chống đối lại nhà Nanjou.
“Xin miễn nha. Bắt đầu bằng mấy cái này đã.”
Mizuki đưa một chiếc xe đẩy ra, bên trên nó là chiếc kìm, búa, dao, kim tiêm, cưa, dùi, dây và nhiều vật dụng lố bịch.
“A, có nhiều công cụ ghê ta!”
Nhỏ cầm chiếc kìm lên.
“Fufu, em nên có màn dạo đầu với cái này nhỉ… ”
“Cái đó...... “ Kokage trợn tròn mắt.
“Chính xác, mười điểm, về chỗ!”
“Đừngggg, chị sẽ làm bất cứ việc gì em muốn mà, kể cả làm thân chó cho em vào mị giờ ăn trưa áá!”
“Em không muốn bạn của mình làm điều tàn nhẫn như vậy đâu nha.”
“EM NÓI NHƯ THỂ SẮP TRA TẤN CHỊ Ý~~?!!”
“He he he~~!!!”
Mizuki chẳng hề bận tâm đến Kokage đang tuyệt vọng vùng vẫy tìm cách thoát ra, nhỏ lấy cây kìm bẻ đi đoạn đây. Với cái kìm trong tay, nhỏ nhẹ nhàng cắt một phần miếng vải, đặt nó vào đầu nhọn của đoạn dây. Sau đó cô lại dùng cây cưa cưa một ít gỗ, quấn đoạn dây quanh một đầu chỗ gỗ đó.
“cái kìm đó… Mizuki...không được … “
“Chuẩn rùi! Tụi em cần nó cho công việc!”
Hoàn thành chiếc dùi cui bằng cuộn dây quấn quanh, Mizuki giơ nó lên không trung để công khai cho mọi người thấy.
“Ê-ê… đừng làm chị sợ… Em sẽ dùng nó để tra tấn chị thật saoo—”
“Vào việc thui!!”
“Fueh?”
Ngay khi Kokage hạ thấp sự phòng vệ, Mizuki lập tức tấn công. Nhỏ sử dụng phần chuôi chiếc dùi cui có vải lông tơ để cù đôi chân trần của Kokage.
"Kyahahahahahaha~~!!!” Vì bị kích thích quá đột ngột, Kokage không thể kiềm chế được giọng của mình.
“K-khoan đã… Mizuki ơi… em đang…. hahaha!! Ahahaha!! Dừng lại, làm ơn! Chị chịu không nổi mất!”
“Ầu ha, giọng chị hay đấy, Kokage! Cười thêm tý nữa nhỉ! Cù này, cù này~~”
“Còn bên này thì sao? Hi hi… chỗ này của cô cũng dì dị phết.”
Kisa tham gia, và cù vào cổ Kokage.
Cuộc tấn công không ngừng do chị em nhà Nanjou tiến hành. Chứng kiến cảnh tượng từ góc độ này, với những ngón tay của hai người đẹp lan man khắp cơ thể tròn đầy của Kokage - người đang phát ra tiếng kêu rên ngọt ngào, khiến MIkado phải nuốt nước bọt. Cậu bị giằng xé giữa việc muốn chiếm lấy vị trí của cô, nhưng cũng đồng thời không thể thay thế vị trí đó. Cậu thậm chí không biết hướng tầm nhìn của mình vào đâu.
“Chị khá bướng bỉnh đó…”
“Chán rồi.”
Kisa và Mizuki dừng tay, kết thúc cuộc tấn công của họ.
“Haa… hụ hụ...khụ…”
Kokage đang co giật trên ghế, gần như không còn sức sống.
Má của cô ấy chuyển màu đỏ rực, đôi môi ướt át. Hai mắt nửa tỉnh nửa mê như thể vừa mới trải qua cuộc làm tình mãnh liệt. Nhìn qua vẻ ngoài, cách tấn công cù léc không thể bị đánh giá thấp được. Nhờ có Mikado phủ quyết nên cuộc tra tấn chỉ diễn ra theo mức độ như thế này, nhưng cậu tự hỏi liệu đã đúng thứ mình cần hay chưa.
Thân là dòng dõi Kitamikado, Mikado được đào tạo để vượt qua mọi hình thức tra tấn, tuyệt đối giữ bí mật quốc gia an toàn, nhưng cậu ấy lại không được đào tạo về nó
“Đá đến nước này thì... ta phải dùng cách chích một phát nhỉ.”
Kisa lấy một ống tiêm từ xe đẩy, và đọc lên, mặc cho Kokage kinh hãi.
“Đó có phải… huyết thanh thật thà?!”
“Không hẳn. Liều này chỉ giúp cô cảm thấy ổn hơn sau khi bị cù thôi.”
“Tớ bị chết thật đó! Tớ sẽ cắn lưỡi và đi ngay tại đây cho xem!!”
“Chị sẽ ổn ngay ấy mà. Chúng ta là học sinh trung học cả rồi, vì thế mới cần đến huyết thanh!”
Mizuki nắm tay thành nắm đấm.
“Chị không sợ huyết thanh đâu, nhưng chị sợ chuyện sau đó lắm!! Nếu em cứ làm thế thì chị không còn là chính mình! Chị không chịu được!”
“Không sao, em có thể cầm tay chị trong khi làm việc!”
“Em mở lòng từ bi tha cho chị đi mừừ~~!!”
Kokage vùng vẫy thoát ra lần nữa. Cô ấy hoảng loạn đến mức Mikado lo lắng cổ có thể cắn lưỡi thật.
Mikado quyết định nhảy vào cuộc chơi.
“Để yên như thế đi, anh thấy cô ấy không được ổn.”
“T-thần linh… hở…?!” Đôi mắt Kokage lấp lánh nhìn về phía Mikado.
“Tớ không phải thần thánh gì hết.”
“Ôi Đức Phật! Cảm ơn ngài rất nhiều! Con sẽ tiết lộ mọi thứ ngay bây giờ!”
Kokage hoàn toàn thay đổi thái độ.
Kisa quan sát chuyện vừa rồi với ánh mắt nghi hoặc.
“Tôi đã hiểu… Có lẽ cậu tỏ ra tử tế đúng lúc cô ta yếu đuối nhất, rồi để cô ta sẽ mở lòng với cậu. Không tệ đâu nhỉ.”
“Tôi không thực hiện kế hoạch nào như thế cả.”
Mizuki khẽ nhún vai.
“Đã hiểu, thưa Boss! Em chỉ tra tấn đến mức độ ấy thôi ạ!”
“Nghe như thể anh đã lên kế hoạch này ngay từ đầu ý!”
Mặt Kokage thất sắc.
“K-Không thể nào, Mikado... là kẻ chủ mưu ngay từ đầu… “
“Cậu lầm rồi, hiểu không?!”
Việc này ngốn mất 30 phút để Mikado giải thích rõ ràng rằng cậu chỉ là một người đồng phạm thay vì kẻ chủ mưu. Cậu không thể để bất cứ ai nghĩ rằng Gia đình Kitamikado lại làm một việc lố bịch như tra tấn được. Sau cùng, Kokage đã bình tĩnh lại một chút, thế nên Mikado đã giải thoát cô ấy khỏi chiếc ghế kìm hãm. Kisa và Mizuki để mắt đến lối thoát đề phòng bị cáo cố gắng bỏ chạy.
“... Và, rút cục cậu đã bị cha tớ chỉ thị, đúng không?”
Mikado bình tĩnh hỏi, Kokage gật đầu đồng ý.
“Ư-ừm… tớ đã đột nhập vào dinh thự Kitamikado để thu thập một số thông tin về cậu rồi bị tóm. Nếu tớ đồng ý, và cuộc thăm dò mang lại kết quả, tớ sẽ có một vị trí cao về tình báo trong Gia tộc của cậu, bằng không thì gia đình tớ bị nghiền nát mất… Tớ xin lỗi.”
Cô nắm lấy gấu váy của mình, cúi đầu sâu xuống, mái tóc khẽ rung.
“Không, cậu có lí do như vậy thì không thể trách được. Xin lỗi vì đã khiến cậu chịu đựng chuyện vừa nãy.”
“Không không, tớ mới là người có lỗi! Cậu không làm gì cả, Mikado.”
Kokage hoảng sợ, xua xua tay.
Kokage thật sự không có ý đồ xấu xa, chỉ là một cô gái quá thật thà vì lợi ích cá nhân. Người duy nhất không biết về trò chơi tình yêu ở nơi này chính là cô ấy, vậy nên sẽ là một canh bạc nếu tiết lộ ra, nhưng—
“Về lí do tại sao cha tớ lại cho cậu đi dò xét bọn tớ ý, Kisa và tớ không có bất kỳ mối quan hệ yêu đương nào đâu."
“... Thật không?” Trông Kokage vẫn hơi nghi ngờ.
Ai có thể trách cô ấy đây, bởi Mikado và Kisa cực kỳ nghiêm túc trong việc giữ bí mật này cơ mà. Nhưng Mikado phải nói ra. Trung thực là kim chỉ nam của Gia đình Kitamikado.
“Kisa và tớ đang tham gia một trò chơi.”
"Mikadoo ?” Kisa cự tuyệt ngay lập tức.
“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ thuyết phục cô ấy.” Mikado tự tin tuyên bố.
Sự tự tin mạnh mẽ này đã lây sang Kisa.
“Nếu thất bại, chúng ta phải sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Cô ấy không hề phóng đại. Vì vậy để bảo vệ Kokage khỏi bị thủ tiêu bởi Gia tộc Nanjou, Mikado buộc phải thành công trong việc này.
“Trò chơi… như thế nào…?” Kokage bối rối hỏi.
“Trò chơi tình yêu. Đó là việc khiến đối phương phải lòng mình trước. Kẻ thua cuộc sẽ trở thành nô lệ của người chiến thắng, và từ bỏ Gia tộc của họ.”
“Nếu Gia tộc mất đi người kế vị, nó sẽ dẫn đến sự diệt vong, phải không?”
“Đúng vậy. Đó là lí do tại sao trò chơi này quyết định số phận Nhật Bản, nó sẽ là cuộc chiến cuối cùng giữa hai Gia tộc. Một thế giới được cai trị trong ánh sáng hoặc bóng tối… Hàng triệu sinh mạng con người dựa trên điều ấy. Đây không chỉ là trò chơi tình yêu đơn thuần.”
Nếu có thể, Mikado thích một mối tình bình thông thường hơn. Hai người sẽ quên đi trò chơi ngớ ngẩn này, và trải qua khoảng thời gian tuyệt vời với nhau. Nhưng, những điều như vậy không được phép xảy ra giữa hai Gia tộc.
“Một… trận chiến điên cuồng như vậy đã diễn ra… trong cùng một lớp học…?” Kokage kinh ngạc.
Mizuki đặt ngón trỏ lên môi, và nháy mắt.
“Tiện đây thì chỉ có ba người ở đây biết về trò chơi này, và có vẻ như chị Rinka cũng dần bắt kịp rồi.”
“Tại sao cậu lại không tiết lộ nó cho gia chủ Kitamikado vậy? Tớ chắc rằng ông ấy sẽ hỗ trợ cậu hết sức mà…”
Mikado lắc đầu với vẻ mặt nặng nề.
“Không xảy ra đâu. Ông ấy không chấp nhận bất kì rủi ro nào mà Gia tộc có thể đối mặt. Nếu biết được thì sẽ trò chơi sẽ bị dừng ngay lập tức. Tớ buộc phải chuyển trường, giữ khoảng cách với Kisa xa nhất có thể.”
“M-Mikado chuyển trường ư… “ Vẻ mặt của Kokage trở nên mờ mịt.
“Nếu tham gia cùng, tớ sẽ đảm bảo an toàn cho gia đình cậu. Và tùy thuộc vào hoàn cảnh, tớ hoàn toàn có thể trao chức danh [Giám đốc Điều hành Tình báo] cho cậu. Thế nên cậu có sẵn lòng hỗ trợ bọn tớ không? Một đề nghị cho tương lai… không, với tư cách bạn bè của cậu.”
Cậu hướng mắt nhìn thẳng Kokage, đưa tay ra thỏa thuận.
“Ếếế… ừm, thì…” Kokage hoảng sợ, đôi mắt đảo dọc xung quanh.
—Biết mà. Nó đang hiệu quả.
Mikado đã nhìn thấy cơ hội của mình. Kokage không nên làm nhiệm vụ ấy vì nó nằm ngoài bản chất tốt bụng của cổ. Cổ bị cha của Mikado ép buộc, nên rất có thể sẽ có một sự chống đối nhất định, và ông ấy đánh cược vào điều đó.
Kisa bước đến chỗ Kokage.
“... Tôi cũng hứa với cô. Một khi trở thành người đứng đầu Gia tộc Nanjou, tôi sẽ biến cô trở thành nhân viên tình báo hạng xịn… ”
“Ếế?! T-tớ có thể trở thành một người tuyệt vời như vậy tận hai lần?”
“Không, chỉ một lần thôi. Là lúc tôi thắng, Mikado sẽ phải rời bỏ Gia tộc của mình. Mà dù ai có thắng đi chăng nữa, cô sẽ không bị chịu thiệt nếu giúp đỡ chúng tôi.”
“Tớ hiểu rồi…” Kokage nói lí nhí trong khi Kisa cầm lấy bàn tay của mình.
Kisa tiếp tục, trông hiền lành một cách kì lạ.
“Tôi… tôi đang cược tất cả mọi thứ vào trò chơi này đó. Tôi không thể cho phép kẻ nào khác xen ngang vào được, Kawaraya-san, làm ơn. Hãy trở thành đồng minh của chúng tôi.”
Một lần nữa Mikado bị bóng tối trong Gia tộc Nanjou làm cho sợ hãi, nhưng lần này, đó là một lời thỉnh cầu chân thành. Cậu có thể cảm nhận được trò chơi tình yêu có ý nghĩa rất lớn đối với Kisa, và phần nhận thức đó khiến trong sâu thẳm người cậu từ từ bùng lên một khát vọng mãnh liệt.
Rốt cục cậu đã cảm thấy như vậy. Trò chơi tình yêu là trận chiến quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.
“Như thế nào hả… Kawaraya-san?”
“Làm ơn… “
Cả Kisa và Mikado một lần nữa hỏi lại, chờ đợi câu trả lời từ phía Kokage.
“…………” Kokage cúi gằm mặt suy nghĩ.
Một sự im lặng nặng nề diễn ra sau đó. Tương lai hai người họ đang nằm trong tay cô. Nó hẳn là áp lực cực kì to lớn. Nếu từ chối, Kisa sẽ sử dụng cách của riêng mình, và Mikado không chắc liệu Kokage có thể khiến họ sống sót hay không.
“... Tớ đồng ý.” Kokage mở lời.
“... Thật sao??”
“Đúng. Nhưng... tớ có một yêu cầu.”
“Cứ nói đi!! Tớ sẽ dùng sức ảnh hưởng của mình đáp ứng yêu cầu ấy.”
Có thể là tiền bạc, địa vị xã hội, hoặc thậm chí là một chức danh. Dù sao đi nữa, đó cũng trở nên rẻ đi nếu trò chơi tình yêu có thể tiếp tục. Nếu điều đó cho phép Mikado ở bên cạnh Kisa, cậu sẽ đáp ứng tất cả.
Vành tai Kokage đỏ bừng, và cô ấy bắt đầu bồn chồn.
“Tớ… tớ muốn đến phòng của Mikado.”
““ Hảảả??””
Cả Kisa và Mikado đứng hình trong giây lát, một yêu cầu hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
“Chính xác là, cô có ý gì khi yêu cầu vậy hả?!”
Kisa nheo mắt, trừng trừng lườm Kokage.
Một bầu không khí hung hãn bắt đầu tỏa ra từ đôi vai cô ấy. Kokage thấy vậy, rồi co rúm như con ếch sợ nhện.
“Tại, tại phòng của Gia chủ Kitamikado và của người kế vị hoàn toàn bị khóa ấy! Ngay cả hạ cấp hay bạn bè cũng không được vào!”
“Ế, thật hả? Em vừa có kế hoạch đến thăm anh Mikado sớm đó!”
Mizuki phát biểu, rõ ràng con bé không nắm bắt được tâm trạng.
Mặc dù bất kì thông tin bên trong nào đều không để lộ ra ngoài, nhưng đây là những gì có thể mong đợi từ Gia tộc Kawaraya.
“Cô ấy nói đúng. Người của Gia tộc Kitamikado không bao giờ để lộ ra điểm yếu cho bất kì người nào khác… kể cả những người gần gũi với tôi. An ninh bảo vệ rất nghiêm ngặt, vì vậy nên chỉ có tôi mới được vào phòng của mình.”
“Anh không chết vì cô đơn ấy chứ? Em có thể vào phòng chị gái bất cứ khi nào em muốn ấy nha.”
“Được, nhưng chị ước gì mày tém tém lại chút, chị đây cũng cần góc riêng tư chứ!”
“ Hông đâu. Em không bận tâm nếu được thấy nội tạng của chị mừ.”
“Chị không muốn nhìn thấy chúng!"
“Em thì muốn nhìn lắm rồi á~~!!”
“Chị không bao giờ cho mày thấy đâu!”
Kisa tạo khoảng cách tránh Mizuki.
Mikado cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cậu lấy tay bảo vệ bụng bản thân. Ý nghĩa trong lời nói tương ứng với sự gần gũi, nhưng ngay cả khi Mizuki không có ác ý, Mikado cũng không thể coi đây chỉ là trò đùa đơn thuần.
“Tớ muốn khám phá căn phòng mà chưa ai trong Gia tộc tớ đặt chân đến. Dòng máu Kawaraya trong tớ đang cầu xin như vậy!”
“Đúng là phòng của tôi là nơi mà không ai được phép nhìn thấy, nhưng… ”
“Tớ thật sự… không thể vào sao?!” Kokage ngước mắt nhìn Mikado như một con cún muốn thức ăn vậy.
Chỉ từ những lời nói thôi, nó đã là một thỉnh cầu khá kích thích. Một người cùng lớp, chưa kể là bạn gái nữa, muốn vào phòng của cậu bằng mọi giá. Song, Mikado không phải người dễ rung động vì điều đó.
“... Tớ thì không phiền, nhưng sẽ gặp nhiều vấn đề, cậu hiểu không? Tớ có thể lo liệu an ninh ở phòng mình, nhưng không thể thay đổi mức an ninh của dinh thự được.”
"Tớ sẽ cố gắng hết sức!" Kokage giơ nắm đấm lên.
“Làm thật luôn sao? Ngay đến tôi cũng chưa vào phòng cậu đấy!!”
“Cô muốn ngắm phòng của tôi hả… ?” Mikado hỏi.
Vẻ mặt của Kisa trở nên bối rối, nhưng cô ấy vẫn đứng vững và hất cằm lên một cách kiêu ngạo.
“Cuộc khám xét sơ bộ ấy mà! Tôi sẽ đánh bại Mikado và biến cậu ta thành nô lệ của tôi, rồi nghiền nát Gia tộc Kitamikado. Trong khi làm như vậy tôi phải biết căn phòng của Mikado trông như thế nào, và biết mình nên đặt bom ở đâu!”
"Không được nổ tung phòng của tôi!”
Việc cậu trở thành nô lệ của cô ấy thật sự không quá tệ, nhưng việc biến ngôi nhà mình thành một biển lửa không khác gì cấp độ quỷ vương.
“Vậy thì, chúng ta thăm phòng của anh Mikado đi nào!” Mizuki giơ tay, để lại Kisa thở dài ngao ngán.
“Không được đâu. Ai đó từ Gia tộc Nanjou xâm nhập vào nơi ở của Gia tộc Kitamikado… trong trường hợp xấu nhất, một cuộc chiến toàn diện có thể nổ ra. Chúng ta vẫn chưa thể làm thế được.”
“Vẫn chưa, hả?”
“Ừm… chưa phải lúc, đúng không?”
Mặc dù Mikado cảm thấy không thoải mái khi thấy chị em Nanjou cười tươi tắn như vậy, nhưng hai người đã đúng. Dù thế nào đi nữa, việc Kokage sẽ đến thăm phòng của Mikado vào ngày hôm sau đã được quyết định, và họ đã giải tán.
—Mình cảm thấy kết cục sẽ khá tệ… nhưng điều đó sẽ không xảy ra, nhỉ?
Mikado lo lắng hơi quá, nhưng chỉ có thể hy vọng vào điều tốt nhất.