Trans: Peter D. Redlion
Edit: A. Sora
-----------------------------------------
Nữ sinh trung học Kawaraya Kokage đã bị bắt vì tội xâm nhập bất hợp pháp. Vụ việc xảy ra trong khu vườn của nhà Kitamikado. Ngay khi cô đang thu thập thông tin từ Mikado như thường lệ thì bị những bộ cảm biến bố trí trên mặt đất phát hiện, kích hoạt hệ thống an ninh. Sau khi cố gắng hết sức để trốn khỏi đội an ninh, vốn có nhiệm vụ bảo vệ dinh thự, cô trốn vào nhà bếp và chúi mặt vào một cái bánh bí ngô. Nhưng rồi cô lại ngã vào một cái hồ chứa đầy lũ cá chép koi háu ăn, và kết quả là, cô đã bị bắt.
Ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt, hai tay thì bị khóa chặt, cô run rẩy đầy sợ hãi, cảm giác như thể bị người ngoài hành tinh bắt cóc vậy. gia chủ nhà Mikado chậm rãi đến gần cô.
“Ta đã băn khoăn không biết ai lại dám đột nhập vào đây… Không ngờ lại là cô gái trẻ của nhà Kawaraya.”
“Ng-ngài nhầm rồi! Thật đấy! Chỉ là một sự hiểu nhầm tai hại thôi!” Kokage cầu xin như thể mạng sống cô phụ thuộc vào đó.
Dù cô bị tóm bởi một người, không phải bởi cảnh sát, nhưng phạm tội thì vẫn là phạm tội, thậm chí bị bắt bởi Gia tộc Kitamikado, vốn có sức ảnh hưởng rất lớn, thì sẽ có thể còn tệ hơn nữa. Cứ thế này, cô sẽ ở tù mọt gông, thanh xuân của cô cũng sẽ không còn nữa.
“Hiểu nhầm…?”
Vị gia chủ hỏi với giọng khàn trầm, cứ như ác quỷ của Địa ngục đang phán xét xem linh hồn người chết sẽ đi con đường nào để tới cõi âm ti vậy.
“Cháu không có lẻn vào đây mà… Đúng hơn là cháu bị lạc! Vì sợ sẽ muộn học nên cháu mới vô tình đi ngang qua đây thôi!”
“Ta thì nghĩ với cái hàng rào như này thì chuyện vô tình đi ngang qua hơi khó xảy ra đấy cô gái à?”
Hàng rào ở đây cao ít nhất năm mét và được bao bọc bởi lớp điện bảo vệ. Thậm chí còn có thể thấy được tia lửa điện bay trong không khí nếu trời tối đen.
“Cháu chỉ vô tình trèo qua thôi ạ!” Kokage khẳng định.
“Nghe giống như là cố tình hơn đấy.” Dĩ nhiên, ông chẳng tin lời nào của cô.
“Đ-đó không phải là cố tình ạ! Chỉ là cháu thích leo trèo thôi! Cháu nghĩ biết đâu lại thấy được thứ gì đó hay ho nên mới bị thôi thúc trèo lên đó! Thực sự cháu không có ý xấu đâu ạ! Khi nhận ra thì đã bị lạc trong trang viên mất rồi!”
“Vậy cơ bản là cô muốn có những trải nghiệm mới lạ nên đã lẻn vào đây?”
“Uuuuuu…” Cô không biết nên dùng lời lẽ nào để biện hộ nữa.
Bị dồn vào góc tường, Kokage cố tìm một lối thoát, nhưng đã bị bao vây hoàn toàn. Mục tiêu của cô, Mikado, vẫn chưa về đến nhà, nên cô cũng chẳng thể nhờ cậu ta giúp đỡ được.
“Ta sẽ tịch thu cái camera này. Có thể cô đã thấy được gì đó rồi, nên bọn ta không thể để nó lọt ra ngoài được.”
Gia chủ giật lấy chiếc camera kỹ thuật số từ tay Kokage và kiểm tra nó.
“A, cái đó…” Kokage hơi hoảng loạn trong thoáng chốc, vươn tay về phía gia chủ.
“Cái gì?”
“À thì, ngài biết đấy… Cháu có những tấm ảnh khác trong đó nữa, nên sẽ rắc rối lắm nếu ngài tịch thu hết… T-Tất nhiên là cháu biết mình đang đòi hỏi hơi quá, nhưng… ngài c-có thể trả lại nó không ạ?”
“........”
Đối diện với ánh nhìn nghiêm khắc của gia chủ, Kokage cố kìm nén bản thân lại khi biết mình sắp khóc.
“Cháu xin lỗiiiii! Đúng là cháu đã làm chuyện đó! Nhưng làm ơn, đừng báo cảnh sát! Đừng báo với họ màààààààà!” Cô khẩn khoản xin lỗi người đó.
Đội bảo vệ hoàn toàn sửng sốt khi thấy cô vùi mặt mình xuống đất. Nhưng hàng lông mày của gia chủ của Gia tộc Kitamikado, vốn không cho phép bản thân hay người khác thỏa hiệp, thậm chí còn chẳng di chuyển. Không thể hiện một chút sự cảm thông nào với kẻ xâm phạm, gia chủ mở to mắt ra khi ông xem qua cuộn camera.
“Cái này… là sao đây?”
“Eh.”
“Ta đang hỏi cái này là sao đây!” Hai vai của ông run lên đầy giận dữ.
Gia chủ hướng màn hình camera về phía Kokage, đưa cô xem một bức ảnh Kisa ôm lấy Mikado.
“Um… đây là ảnh của Mikado và Kisa ạ…”
“Tại sao lại có chuyện này?”
“Ch-cháu không biết! Khi cháu đến nơi thì đã xảy ra như vậy rồi!”
“Có lẽ ta cần phải hỏi Mikado về vụ này rồi…”
Khuôn mặt của gia chủ lúc này trông như một con quỷ. Kokage không hiểu tại sao gia chủ nhà Kitamikado, hiện đang lãnh đạo giới chính trị Nhật Bản, lại làm khuôn mặt như vậy. Nhưng cô cảm nhận rằng mình vừa làm một chuyện kinh khủng.
*
Tại văn phòng làm việc của gia chủ dinh thự Kitamikado, được trang trí bởi những văn tự có từ thời Muramachi là một căn phòng kiểu Nhật có đặt một thanh gươm của shogun cũng từ thời đó. Mikado đang đối mặt với cha mình trong căn phòng này.
“Con… con không có dính dáng vào mối quan hệ đen tối và bất chính nào với cô gái nhà Nanjou đó, đúng không?”
Nhìn những tấm ảnh được trưng ra trước mặt, cơ thể Mikado đông cứng. Đó là bức ảnh chụp lại khoảnh khắc hai người họ suýt hôn nhau. Liếc nhìn bức ảnh, cậu gần như cảm nhận được hơi ấm và hơi thở của cô ấy trên mặt mình.
“Gia tộc Nanjou… là kẻ thù của gia tộc Kitamikado mà! Sẽ không… có chuyện bọn con yêu đương nhau đâu!” Mikado quả quyết, nhưng mồ hôi lạnh chảy dọc lưng cậu.
“Thế, tại sao hai đứa lại ôm hôn nhau?”
“Sàn trơn khiến cho chúng con mất thăng bằng, con bị cuốn vào khi Nanjou bị ngã, và cô ấy ngã đè lên con.”
Vị gia chủ nhíu mày lại.
“Vậy đơn thuần chỉ là một tai nạn?”
“Đúng vậy!”
“Hai đứa cũng không tính hôn nhau đúng chứ?”
“Vâng.”
“Con và Nanjou có hay làm chuyện đó không?”
“Cha nghĩ con làm thế chắc!”
“Mikado… con vẫn còn… là một thằng trai tân chứ?”
“Đừng lo, thưa cha, con vẫn còn trinh ạ.” Mikado tuyên bố, nhìn thẳng vào gia chủ.
Đó không phải là bịa đặt. Và việc này cũng đã có chút tác dụng.
“Ánh mắt tự tin đó… đúng là của mấy thằng trai tân rồi… Có vẻ như con không hề nói dối.”
“Đ-đúng vậy.” Nhận ra sự nghi ngờ đã biến mất, Mikado thở dài nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, gia chủ đặt bàn tay thô ráp của ông lên vai Mikado.
“Nhưng… con hiểu mà phải không? Kể cả đó là tai nạn đi nữa, bất cứ sự hòa hợp nào giữa hai nhà đều không được phép xảy ra. Chúng ta không được để cả thế giới nghi ngờ, bằng mọi giá.”
“Con sẽ cẩn thận hơn…”
Những ngón tay của gia chủ bấu vào tận xương cậu, ép cậu nói ra những lời đó. Ông ấy đáng sợ như thế đấy! Cơn đau đó đã khiến Mikado nhận ra, gia chủ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Ông nói cậu phải theo con đường chính đạo. Và rồi Mikado rời đi với cơ thể cứng đờ, bỏ lại văn phòng sau lưng.
*
“Haizz… cái máy ảnh kỹ thuật số bố tặng mình!”
Bước chân của Kokage nặng trĩu trên con đường tối om, camera của cô đã bị xóa hết mọi thứ, kể cả dữ liệu bên trong. Dù cô đã được thả ra mà không bị cảnh sát lôi đi, nhưng cô chắc chắn phải nhận hậu quả. Dù vậy, cô vẫn chưa biết chi tiết ra sao, nên cô chỉ biết run sợ.
Nghĩ về sức ảnh hưởng to lớn mà gia tộc Kitamikado vẫn luôn tự hào, có lẽ bị cảnh sát bắt vẫn tốt hơn. Mặc dù sẽ không vướng vào chuyện gì đó nghiêm trọng… cô vẫn rất lo lắng. Ngay khi Kokage định hướng về phía khu dân cư, một chiếc xe hơi đen dừng lại ngay trước mặt cô.
“...?!”
Không có căn nhà nào ở gần đây cả, nên việc một chiếc xe dừng lại ở đây đúng là bí ẩn. Mục tiêu của chiếc xe chỉ có thể là cô. Ngay khi Kokage lao đi về hướng khác, chiếc xe đuổi theo cô với tốc độ điên rồ.
“Fueeeeeeeeeeeeeeh?!” Kokage hoảng sợ hét lên khi cô gục xuống ngay giữa đường.
Chiếc xe sau đó dừng lại ngay bên cạnh cô, và cửa kính phía sau được hạ xuống. Người xuất hiện với biểu cảm nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng là gia chủ nhà Kitamikado. Hơn thế nữa, Kokage có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên trán ông.
“ Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi mà, xin đừng giết cháu!” Kokage cầu xin tha mạng.
“Gia tộc Kitamikado sẽ không bao giờ động đến việc giết chóc đâu.”
“Th-thật sao ạ?”
Ông ấy khịt mũi đáp.
“Bon ta chỉ dùng mạng lưới giám sát để lưu giữ mọi bằng chứng về máy nghe lén và những hành động khác của gia tộc Kawaraya, và đảm bảo cả nhà đó sẽ bị nhốt phía sau song sắt, không bao giờ được thả ra thôi.”
“Làm ơn đừng màààààààààààààààà!” Kokage tuyệt vọng hét lên.
Dù cho cô đã toàn mạng mà thoát khỏi, nhưng vụ này có lẽ còn tệ hơn là bị giết. Cô sẽ không chịu nổi việc trở thành người gây họa cho cả gia tộc. Vì nhà Kawaraya chỉ là cơ quan tình báo, họ không thể chống lại pháp luật được.
“Nhưng, nếu cô chịu hợp tác với ta vì tương lai xán lạn của Mikado, ta sẽ nhắm mắt cho qua chuyện này.”
“Ch-cháu sẽ làm mọi thứ! Cháu có nên lau dọn dinh thự cho ngài không?! Hay là xách túi cho Mikado?! A, cháu cũng không ngại làm hầu gái riêng để phục vụ cho Mikado đâu! Cháu sẽ làm mọi thứ mà!”
Như bị mắc kẹt trong mạng nhện, Kokage luyên thuyên như người mất hồn. Gia chủ nhướng mày lên, đáp lại.
“Cô sẽ làm mọi thứ à…?”
“V-vâng ạ! Dù… cháu chưa làm mấy việc ám sát bao giờ, nhưng cháu sẽ cố! Dù sao thì tổ tiên của cháu dường như cũng có làm mấy việc như thế vào thời Edo!”
“Cô không cần phải ám sát ai cả. Ta vừa bảo là nhà Kitamikado sẽ không bao giờ đụng đến những việc dơ bẩn như thế mà.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều! Vậy thì, cháu nên làm gì đây ạ?!”
Cô đang tuyệt vọng, thậm chí còn không nhận ra mình đang nói gì nữa.
“Cô học chung lớp với Mikado đúng không? Con gái nhà Shizukawa và con gái nhà Nanjou cũng ở trong đó nhỉ.”
“Đ-đúng rồi ạ…” Kokage nín thở.
Cô sợ hãi đến tận xương tủy vì nhiệm vụ sắp được giao cho, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm theo nó.
“Ta muốn cô đi theo dõi những mối quan hệ tình cảm của Mikado.”
“Những mối quan hệ… tình cảm…?” Kokage lặp lại những từ cô không nghĩ sẽ nghe thấy trong tình huống này.
“Mặc dù Mikado và con gái nhà Nanjou vẫn chưa dính vào bất cứ mối quan hệ bất chính nào, ta muốn cô điều tra bí mật của chúng nó, thu thập bằng chứng rồi báo lại cho ta.”
“Mối quan hệ bất chính… như lấy thìa đút não cho nhau ăn à?”
“Đừng có biến vụ này thành giống một bộ phim zombie.” Vị gia chủ thể hiện một biểu cảm thật khổ sở.
“Cái đó không kì cục chút nào đâu, ngài hiểu chứ!? Trong thế giới của Ursa Minor Sirius Starman, những tội ác như thế xảy ra thường xuyên lắm! Buôn lậu não vi phạm quyền riêng tư cá nhân trên hành tinh Sirius, và NASA đang nắm giữ thông tin về việc đó…”
“Ta đang không nói về vũ trụ. Cô đang cố để đổi chủ đề đấy à?”
“Uuuu…”
Chỉ một đòn duy nhất đã khiến Kokage câm lặng. Cô không có ý định đổi chủ đề hay gì đó tương tự mà chỉ muốn kể cho ông nghe mấy thông tin thú vị, nhưng lại bị từ chối rồi.
“Về cơ bản là ta muốn cô quan sát Mikado và con gái nhà Nanjou xem chúng có đang yêu nhau hay không.”
“Ehhh?! Mikado và Kisa đang hẹn hò với nhau á?! Ơ, hả? Sao ngài không nói ngay từ đầu chứ?! Từ lúc nào thế?! Hai gia tộc đã làm hòa với nhau rồi sao?! Họ đi chơi với nhau bao giờ chưa?! Nói cho cháu biết với!”
Gia chủ nhà Kitamikado sững người khi bị Kokage hỏi dồn dập, vì dòng máu nhà Kawaraya, cũng như những sở thích nữ tính của cô, đang nổi lên.
“Không… ta đang muốn thuê cô vì ta không có đủ thông tin.”
“Cháu hiểu rồi…”
“Đừng tỏ ra thất vọng như thế chứ.” Ông ấy thở dài. “Ta rất tệ trong việc thương thảo với mấy người. Nhưng ta đành phải nhờ cô lần này thôi.”
Kokage vỗ ngực đầy tự tin.
“Vâng, cứ để đó cho cháu! Cháu rất xuất sắc trong những công việc thế này!”
“Ta biết rồi.”
“Cháu cũng giỏi điều tra mấy vụ vòng tròn bí ẩn nữa!”
“Vậy thì càng tốt.”
Có lẽ sẽ rất khó để lôi kéo gia chủ nhà Mikado vào con đường của vũ trụ. Vì trước đây cô toàn bị bơ bởi Mikado, nên có lẽ việc bơ người ta đã ăn vào máu của họ mất rồi, Kokage đoán vậy.
Vị gia chủ hắng giọng.
“Thêm nữa, ta muốn cô ủng hộ cho mối quan hệ của Mikado.”
“Vậy ngài bảo cháu phải làm cupid cho họ ạ? Cháu hiểu rồi!”
“Không hẳn. Ta muốn cô chắc chắn rằng Mikado và tiểu thư nhà Shizukawa, quý cô Rinka, có thể thân với nhau.”
“Ra là thế!”
“Tất nhiên. Mikado và cô Rinka cũng đã đính hôn rồi. Số phận của nước Nhật phụ thuộc vào sự thân thiết của hai người đó đấy.”
Khi cán cân tình huống đột ngột thay đổi, tim Kokage bắt đầu đập loạn lên nhanh hơn nữa. Cô nắm chặt hai tay lại và cẩn thận hỏi.
“Vậy… Cháu sẽ là đấng cứu tinh của Nhật Bản…?”
“Có thể nói là như thế...”
Không hiểu sao trông gia chủ nhà Kitamikado lại đau đớn đến vậy.
“Nếu cháu hoàn thành nhiệm vụ này, cháu sẽ không bị báo lên cảnh sát, đúng không? Và Gia tộc Kawaraya sẽ không gặp vận xui nào nữa phải chứ?”
“Hiển nhiên! Không chỉ vậy, nếu thành công cô sẽ được phong danh hiệu [Giám đốc Điều hành bộ phận Tình báo] của Gia tộc Kitamikado, xem như là phần thưởng.”
“Giám đốc Điều hành bộ phận Tình báo…?” Kokage lặp lại cụm từ siêu hấp dẫn ấy.
“Bất cứ thông tin nào được chuyển đến Gia tộc Kitamikado liên quan đến giới chính trị đều sẽ qua cô trước, và cô sẽ giúp chúng ta trên mặt trận thông tin. Với gia tộc của cô, đó là danh hiệu tốt nhất, đúng chứ?”
Ông ấy nói đúng. Sau khi đã lẻn vào trong cốp xe Mikado thường xuyên sử dụng, quan sát mọi bước đi của cậu ở trường, rồi được nhận những thông tin đáng tin cậy như thế cứ như một giấc mơ vậy. Cô sẽ không phải dùng đến những kỹ thuật cũ nữa, chỉ cần hỏi thôi. Một thế giới lý tưởng cho gia tộc của Kokage. Vì thế, nước mắt cô như chực tuôn trào khi cô tuyên bố.
“Vâng… vâng! Với tất cả danh dự, cháu sẽ nhận nhiệm vụ này! Cháu quả là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này… Không uổng công mình mua viên đá may mắn từ Tinh vân Andromeda rồi…”
“Xin lỗi, nhưng cái đó chỉ là đồ giả thôi.” Gia chủ nhà Kitamikado đóng cửa kính xe lại.
Chiếc xe hơi đen đi mất, và chỉ khi nó mất hút Kokage mới nhận ra gánh nặng từ nghĩa vụ cô vừa nhận lấy.