Tối hôm ấy, Kisa trở về tư dinh nhà Nanjou và vùi mặt mình vào gối sau khi đã thay đồng phục ra. Với giọt lệ đọng ở khóe mắt, cô lẩm bẩm.
“Uuuuuuu...chỉ vì mình cứ chần chừ mà…!”
Mikado hẳn là cũng đã muốn trao đổi thông tin liên lạc. Không biết cô sẽ hạnh phúc đến mức nào nếu có thể lấy được can đảm mà hỏi xin số điện thoại hay ID LINE của cậu chứ. Dù vậy, cô đã quá xấu hổ và chẳng thể mở miệng ra nói được bất kỳ điều gì liên quan đến việc đó.
Mặc dù đó chỉ là diễn, cuộc chiến này đã tiếp diễn quá lâu rồi, và nó đã trở nên khốc liệt tới nỗi họ có thể sẽ không trở lại bình thường được nữa. Mikado chắc phải tổn thương lắm vì những lời ác khẩu của Kisa và rồi sẽ chọn Rinka mất. Khi khả năng này nảy ra trong đầu Kisa, cô trở nên hoảng loạn. Lẽ ra cô nên giết quách Kokage ngay từ đầu cho rồi, nhưng nếu cô làm thế, Mikado sẽ phát hiện ra ngay đó là do cô. Lúc ấy cậu chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô.
“Mình… nên làm gì bây giờ…?”
Đang khi Kisa tự hỏi điều đó trong lòng, cô nghe thấy những tiếc bước chân năng động lại gần phòng mình. Cánh cửa bật mở cái rầm và Mizuki phóng vào trong.
“Chào mừng chị hai về nhà! Có chuyện gì thế? Chị trông ỉu xìu như bánh mì chết ấy.”
“Một ổ bánh mì cũng chết luôn rồi…” Kisa thậm chí chẳng còn đủ sức để ngẩng đầu lên.
Cô chẳng hề có thời gian để đùa giỡn với cô em gái năng động kia nhưng Mizuki vẫn tiếp tục phá rối, nhảy phốc lên trên giường như một con cún con mong được chủ chú ý rồi đưa cho Kisa xem điện thoại của mình.
“Nhìn nè, em đã nhắn tin với anh Mikado từ lúc em về tới giờ đó!”
“Với Mikado ư…”
“Đúng òi! Anh Mikado tính ra cũng dùng nhiều emote dễ thương lắm nè! Chị nhìn đi, con mèo đang lăn lộn và kêu ‘Nya~’ kìa!”
Vì điện thoại của Mizuki đã ở ngay trước mặt, cô chẳng còn cách nào khác ngoài nhìn vào đấy. Hiển thị trên đoạn chat không chỉ là tin nhắn giữa hai người, mà còn có ảnh của một cậu trai nữa. Đó hẳn là một bức ảnh selfie. Dựa lưng vào tường trong một căn phòng kiểu tây với lò sưởi, Mikado giơ điện thoại lên. Thấy bức ảnh của đầy quý giá của Mikado trong thường phục, Kisa nhận ra một điều.
“Đây là…”
“Yeah! Tuyệt lắm phải không chị? Em có bảo là sẽ không ngừng nhắn tin cả đêm nếu anh ấy không gửi ảnh cho em, nên anh ấy đành phải làm thế! Có vẻ như anh ấy không quen chụp ảnh cho lắm, nhưng như thế dễ thương ghê á! Và anh ấy vẫn ngầu như mọi khi!” Mizuki ngây thơ tiếp tục nói.
Con bé cứ nhảy lên nhảy xuống trên giường vì hạnh phúc. Trái ngược với đó, Kisa càng trở nên trầm cảm hơn nữa. Em gái nhỏ của cô, dù chỉ là học sinh sơ trung, mà đã có thể vui vẻ trao đổi tin nhắn và gọi điện với Mikado, trong khi người thừa kế của gia tộc Nanjou thậm chí còn không thể xin thông tin liên lạc của cậu. Có lẽ là cô đã nghĩ hơi quá rồi. Có lẽ cô nên sống đúng với mong muốn của mình. Nhưng—
“Mình là Nanjou Kisa… người phụ nữ sống trong bóng tối…”
“Chị hai? Sao chị lại chui xuống dưới gầm giường rồi!?”
“Lúc này chị muốn được ở một mình…”
“Em hiểu rồi! Có phải là do em cứ liên tục khoe khoang không!? Á, chị đừng lôi cả cái chăn xuống đó chứ! Đáng sợ quá! Chị không chui ra được thì sao đây?!”
Mizuki tuyệt vọng tìm cách ngăn Kisa lại, nhưng cô đã chui tọt xuống gầm giường mất rồi. Chỉ khi chui vào trong cái ổ hải ly dưới gầm giường này cô mới thấy an toàn. Về phần mình, Mizuki dường như đã bỏ cuộc, khi mà bước chân của con bé xa dần và tiếng đóng cửa vọng vào tai Kisa. Kisa lại bò ra khỏi gầm giường, lấy ra điện thoại từ bên trong cặp rồi chui lại vào trong đó. Ở giữa bóng tối đen như mực này, cô mở một album ảnh lên, nhìn vào những bức ảnh của Mikado.
“Mình cũng có… ảnh của anh ấy mà…” Cô khẽ thì thầm.
Đây không phải là một bức ảnh cô nhận được từ chính Mikado. mà đúng hơn là ảnh chụp vội ở trong lớp. Với smartphone của Kisa, cô có thể biết được những hành động tiếp theo của đối phương dựa trên phân tích, và nó cho phép cô chụp ảnh một cách bí mật. Có điều… cô vẫn ghen tỵ với Mizuki.
Khi cô đang cắn môi, điện thoại cô bất chợt rung lên. Hiển thị trên màn hình là một số lạ. Dự rằng sẽ hủy hoại công ty của tên bán hàng dám gọi cho mình, cô nhấc máy.
<...Xin chào?>
Giọng nói từ đầu dây bên kia lại rất đỗi quen thuộc với cô.
“Ể?! Mikado á?!”
Kisa giật nảy mình, đầu đập vào gầm giường. Theo sau đó là một tiếng hét. Cơn đau điếng người tấn công đầu cô, nhưng cô tuyệt vọng tìm cách giữ cho bản thân tỉnh táo
“Ái da…”
<Kisa?! Chuyện gì xảy ra vậy?! Tôi vừa nghe thấy tiếng động lớn lắm!>
“Kh-không có gì đâu…”
<Cô bị tấn công à?! Có sao không?!>
“Tôi ổn mà… Dù sao cũng không có kẻ nào liều chết đến độ lẻn vào trong tư gia chúng tôi đâu…”
Cô không thể để Mikado biết rằng Nữ vương Bóng tối tương lai đang trốn dưới gầm giường như một con hamster được. Sau một hồi va đập khắp nơi, cô cuối cùng cũng chui được ra khỏi gầm giường. Ngồi trên nệm, cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại một chút.
“U-um… là cậu đúng không… Mikado? Sao cậu lại có số của tôi vậy…?”
Giọng cô run lên lẩy bẩy khi cô hoàn toàn mất cảnh giác trước cuộc gọi của Mikado. Trái tim cô đập như điên và cô lo rằng Mikado sẽ cảm nhận được điều đó.
<Ừ thì… Mizuki nhắn tin bảo tôi là ‘Gọi số này ngay đi!’>
“Mizuki làm á?!”
<Yeah. Tôi đã nghĩ đó là chơi khăm cơ, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác hơn được…>
“... Mikado này, có vẻ như cậu là kiểu sẽ hôn Mizuki ngay nếu em ấy vòi vĩnh cậu nhỉ.”
<Làm gì có chứ!>
“Tôi thì thắc mắc về điều đó đấy. Có phải cậu đã nghĩ ‘Chỉ một lần thôi thì ổn mà’ đúng không?”
<Tôi đã bảo là không có mà!>
Mikado liên tục phủ định những lời phỏng đoán của Kisa, nhưng cô vẫn tiếp tục cười khúc khích. Cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, thứ lúc này đây đang kết nối bọn họ mà ngồi ở cạnh giường, cọ cọ hai chân vào nhau. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc thế này chỉ vì được nghe giọng của Mikado. Vì những cuộc tranh cãi liên tiếp giữa họ, cô đang phải chịu cảnh thiếu hơi Mikado, nhưng điều đó càng khiến khoảnh khắc này thêm vui sướng hơn nữa. Đây là cuộc gọi đầu tiên giữa cô và Mikado.
“Đợi chút đã, để tôi khởi động phần mềm ghi âm cái.”
<Để cô còn lưu lại cho sau này à…> Mikado tỏ ra đôi chút cảnh giác.
“Dĩ nhiên! Chúng mình phải luôn đặt trò chơi tình ái lên hàng đầu khi nói chuyện chứ!”
Cô không thể thừa nhận rằng mình muốn lưu lại khoảnh khắc này để tận hưởng sau được. Làm thế sẽ gây ra một bất lợi lớn cho cô trong trò chơi tình ái này và trên hết, nó thực sự quá xấu hổ. Click nhanh vào nút ghi âm trong phần mềm, cô lại ghé sát điện thoại vào tai.
“Okay, nó bắt đầu ghi rồi đó. Giờ tôi có thể dùng tất cả những gì cậu nói làm bằng chứng cho sau này rồi~”
<Vậy những gì tôi nói sẽ được dùng làm bằng chứng chống lại tôi à?! Thôi nào, chỉ là một cuộc gọi đơn thuần thôi mà...>
“Đừng quan tâm làm gì. Trước khi phiên tòa bắt đầu thì cậu đã thua sẵn rồi.”
<Thế kiểu gì cũng là tôi thua sao?!>
Vì lý do nào đó, giọng nói của cậu có vẻ mạnh mẽ hơn bình thường. Có phải là do cậu đang hào hứng? Hay là cậu thực sự vui vì được nói chuyện điện thoại như thế này? Kisa không hề biết, nhưng cô muốn quãng thời gian này kéo dài lâu nhất có thể. Ngay khi họ đến trường, họ sẽ phải tiếp tục cuộc cãi vã giả tạo kia.
“Um… có phải là ý hay không khi tôi lưu số điện thoại này lại?” Kisa cực kỳ xấu hổ hỏi.
Cô sợ Mikado sẽ nói không, và lo rằng đây sẽ được tính là cô có hảo cảm với cậu.
<Y-Yeah. Dù sao chúng ta cũng cần phải tìm cách để trò chuyện sao cho Kokage không phát hiện ra mà.>
“Cậu nói đúng! Sẽ thật kỳ lạ nếu em gái tôi mà lại có nhiều thông tin liên lạc của Mikado hơn tôi, kẻ thù của cậu! Nên đó là lẽ tự nhiên thôi!”
<Cho cô nói lại đấy… Sao mình lại đi nhắn tin với Mizuki mỗi tối chứ…?>
Dù vậy, chỉ lần này thôi, Kisa phải cảm ơn Mizuki vì đã tạo ra cơ hội trời ban này. Nhưng cô không thể cứ thế mà dừng lại được mà thay vào đó nên đi trước một bước.
Khi đang nghịch nghịch chỏm tóc, Kisa cẩn thận lên tiếng.
“U-Um, tôi đang nghĩ là… Chúng mình không thể hẹn nhau ở trường được, vì Kawayara cứ theo dõi chúng mình suốt, nên có lẽ phải đổi địa điểm thôi… Cậu nghĩ sao?”
<Vậy là gặp nhau bên ngoài trường… hử?>
“Ừ-ừ…”
Mikado im lặng trong giây lát.
<...Một cuộc hẹn sao?>
“Không phải hẹn hò gì hết nhé! Hẹn hò trước cả khi thành đôi sao! Cậu đang hiểu nhầm cái gì vậy?! Cậu muốn hẹn hò với tôi đến vậy sao?!”
<T-tất nhiên là không rồi! Một buổi hẹn hò giữa hai nhà Kitamikado và Nanjou á, hoang đường!”
“Đ-đúng thế phải không?! Đây chỉ là một trò chơi thôi! Chỉ là trò chơi thôi nhé! Chúng ta sẽ chỉ gặp nhau ở bên ngoài trường, không còn ẩn ý sâu xa nào khác đâu!”
Kisa đã đứng hẳn dậy nãy giờ vì lo lắng và giờ cô đang cố để kiểm soát hơi thở nặng nhọc của mình. Chỉ khi Mikado nói ra điều đó cô mới nhận ra. Kể cả nếu cô che giấu nó dưới lốt một trò chơi, nó chẳng khác gì một cuộc hẹn cả. Còn chưa kể cô thực tế mới là người rủ Mikado đi nữa. Cô xấu hổ đến mức muốn nhảy cầu tới nơi rồi. Cô rất muốn trở lại quá khứ và khiến bản thân lúc ấy câm miệng bằng một cây chùy xích.
<...Được rồi. Chúng ta sẽ đánh nhau ở đâu đây?>
“Ể, cậu có ổn không đấy?”
<Tầm này thì không có end game được mất, và như thế tôi cũng sẽ gặp rắc rối đấy.>
“Cậu có thể mất mạng đó, vẫn thực sự thấy ổn sao?”
<Vì sao phải thế?! Đây không phải dùng bạo lực mà đánh nhau đâu nhỉ?!>
“Ừm… ừ thì…”
Kisa ngạc nhiên bởi phản ứng tích cực đến không ngờ kia, nên cô cố nghĩ nhanh đến một địa điểm thích hợp. Phố mua sắm gần đây không ổn chút nào. Còn không biết lúc nào sẽ gặp phải người quen và Kokage sẽ dễ dàng theo đuôi họ cơ mà. Chính vì thế, mọi cơ sở vật chất sở hữu bởi nhà Nanjou, hoặc kể cả nhà Shizukawa đi nữa cũng quá nguy hiểm. Bên trong đó có đủ thứ camera giám sát có thể ghi lại bằng chứng của cuộc hẹn bí mật giữa họ. Cách khả thi duy nhất chỉ có thể là…
“Chúng mình ra biển đi.”
<Cô muốn dìm tôi xuống vịnh Tokyo à?!>
“Không! Tôi không dìm cậu hay gì đâu! Tôi có một du thuyền riêng ngoài đó. Dùng nó thì không ai có thể làm phiền trò chơi của chúng ta nữa, đúng không? Và khi ta đã ra ngoài biển lớn rồi, Kawayara sẽ không thể bám theo được nữa.”
Nói thế chứ Mikado vẫn có chút nghi ngờ.
<Hợp lý đấy chứ… nhưng như thế là tôi để cô bắt cóc mình rồi còn gì…>
“Tôi sẽ không làm mấy thứ tàn nhẫn như thế đâu.”
<Ý tôi là, cô từng làm rồi ấy chứ… khi cô bắt cóc tôi đưa lên hoang đảo ấy.>
Lúc này thì Kisa không tài nào cãi lại được nữa. Tuy vậy, một người nhà Nanjou như cô sẽ không bao giờ lùi bước.
“Tôi sao có thể làm mấy chuyện hoang đường như vậy chứ, cậu biết mà?”
<Không, vì cô là Kisa, tôi hoàn toàn tin cô có thể đấy…>
“Chắc cậu phải đi tham khảo ý kiến bác sĩ để lên lịch khám bệnh sớm thôi.”
<Tất cả là để lươn lẹo thôi à?!>
“Dù sao thì, tôi sẽ liên lạc ngay cho cậu khi tìm thấy thời gian và địa điểm, nên cứ ở đó chờ đợi đi nhé!” Không để cho đối phương kịp phản pháo, Kisa dập máy ngay.
Cô ôm chặt lấy chiếc điện thoại và hít thở thật sâu. Hai má cô nóng bừng lên rồi. Dù cho mọi thứ có hơi tự cao một chút, cô cuối cùng đã có thể lập một lời hứa với Mikado. Cô cuối cùng đã có thể nói chuyện với cậu sau một đợt nghỉ dài. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô lao ra khỏi phòng trong sung sướng rồi.
Chạy tới phòng của cô em gái, Kisa nhảy phốc vào trong, chồm vào người em gái người.
“Ah, chị ha- Woah?!”
Cô ôm chặt lấy Mizuki, người đang nằm thư giãn trên giường mình.
“Mikado… Mikado vừa…”
Cô bị lạc trong những suy nghĩ riêng đến mức không thể nói rõ lời được.
“À, thế là chị nhận được cuộc gọi rồi ạ? Ehehe, chị ngạc nhiên lắm đúng không~? Lúc ấy chị trông trầm cảm quá nên em muốn giúp chị vui lên á. Giờ chị đỡ hơn chưa ạ?”
“Hơn nhiều lắm…” Cô càng đè lên em gái mình mạnh hơn nữa.
“Thật mừng vì chị đã vui lên~ Nhưng chị biết đấy, nếu chị cứ ôm em thế này thì em không thở được mất… Xương em sắp nứt tới nơi rồi này… Em cảm thấy như… Này, chị có nghe không đấy? Chị hai! Em chịu thua, em chịu thua!”
Mizuki liên tục đập tay xuống giường cho đến khi Kisa buông ra mới thôi. Lăn ra một góc giường, Mizuki buộc phải rút lui khỏi chiến trường. Cô bé cảm thấy như mình vừa bị khóa chết bởi một con cá sấu đáng sợ vậy.
“Lần này chị không có ý định giết em đâu, được chứ?”
‘Yeah, em biết mà. Nhưng lần trước thì chị đã làm thật đấy!”
Kisa bơ đẹp câu nói đó và tiếp tục một cách đầy khó xử.
‘Ừ thì… chỉ lần này thôi, chị gửi lời cảm ơn đến em. Về cuộc gọi ấy. Nếu mà chị phải giết tất cả nhân loại trên hành tinh này trừ Mikado, chị sẽ giết em sau cùng.”
“Chị nói như thể mình tốt bụng lắm, nhưng thực ra thì không! Ngược lại còn đáng sợ vãi ấy!”
“Thế em muốn chết đầu tiên à?”
“Em không muốn chết chút nào đâu!”
Em gái của Kisa quả là một cô bé ích kỷ.
“Thế, em muốn chị làm gì cho em nào? Kiểu như… chị có thể cảm ơn em… và chuẩn bị gì đó.” Kisa gãi gãi má.
Cô ít khi nói những điều như này, nên cô ngại muốn chết được. Nhưng chỉ lần này thôi, cô phải tỏ ra biết ơn. Nghe thấy điều ấy, hai mắt Mizuki mở to lên và cô bé ép cơ thể mình vào Kisa.
“Ể, thật ạ?! Chẳng phải đã mười năm trôi qua kể từ lần cuối em nhận được gì đó từ chị hai sao?!”
“N-nói nhanh lên đi.” Cảm thấy lúng túng, Kisa lảng mắt đi chỗ khác.
“Vậy thì! Nếu chị hai thắng anh Mikado trong trò chơi tình ái, em muốn chị chia sẻ anh ấy với em!”
“Chia á…? Em muốn theo phương ngang? Hay dọc?”
“Đáng sợ quá! Không phải cái đó!”
“Vậy là chia nội tạng của cậu ấy à? Chị cần phải liên hệ người đã…”
“Như thế còn dã man hơn đấy! Anh Mikado sẽ chết mất!”
“Thế em muốn gì…?”
Mizuki lướt ngón tay dọc đôi môi đầy đặn của mình bằng một động tác quá đỗi quyến rũ so với một nữ sinh sơ trung như em ấy.
“Cơ bản thì~ Một nửa số ngày trong tuần, em sẽ ngủ với anh Mikado. Nói ngắn gọn là chị hai và em sẽ chia nhau dùng Mikado. Và dĩ nhiên em đang nói về kiểu ngủ khỏa thân đấy… fufu.”
“Em KHÔNG được phép!”
“Thế cả ba cùng chơi thì sao ạ?”
“Thế còn tệ hơn đấy! Chị sẽ không giao Mikado cho em đâu, hiểu chưa!?”
Mizuki phồng má lên.
“Ể, chị hai keo kiệt quá đi!”
“Chị không có keo! Như thế là bình thường rồi!”
“Em còn trả tiền cho chị cơ mà~!”
“Cái loại con gái nào mà lại đi bán bạn trai vì tiền chứ!?”
Kisa lại một lần nữa nhận ra, kể cả khi cô thắng trò chơi tình ái đi nữa, cô vẫn cần phải cảnh giác với cô em gái của mình hơn ai hết.