Kanojo ga Senpai ni NTR-reta no de, Senpai no Kanojo wo NTR-masu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 63

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 20

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 116

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1375

Volume 1 - Chương 05: Ngọn lửa báo hiệu phản công

Trong chiếc xe tối om, ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào trông như ánh đèn bể cá.

Bên trong đó, bóng hình của Touko-senpai, Sakurajima Touko, nổi bật lên trong ánh sáng lân tinh nhạt nhòa, nhận lấy thứ ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài.

Cô ấy, trái ngược với thái độ điềm tĩnh và thông thái thường ngày, đang khóc nức nở như một đứa trẻ.

Vùi mặt vào ngực tôi để không lộ ra vẻ mặt đang khóc, cuộn tròn người như một đứa trẻ, và cứ thế run rẩy…

Tôi, Isshiki Yuu, bây giờ có thể làm gì cho cô ấy đây?

Tôi là người bị bạn gái lừa dối, còn Touko-senpai là người bị bạn trai lừa dối.

Người duy nhất có thể lấp đầy những vết thương của nhau chỉ có tôi.

“Touko-senpai…”

Tôi càng ôm chặt lấy cơ thể cô ấy.

“Hãy quên mấy chuyện về Kamokura đi! Em, em sẽ bảo vệ Touko-senpai!”

Tôi nói mạnh mẽ, dứt khoát. Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ người con gái này.

Nghe thấy lời đó, Touko-senpai rụt rè ngẩng mặt lên.

“Isshiki-kun, anh ư?”

“Vâng, em sẽ bảo vệ Touko-senpai. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị.”

Ngay sau đó, cô ấy cũng ôm chặt lấy tôi. Cứ như một đứa trẻ bám lấy mẹ.

“Em tin tưởng anh. Em cũng muốn ở bên cạnh Isshiki-kun mãi…”

Tôi vừa ôm chặt cơ thể cô ấy vừa nghĩ.

…Nếu không làm gì lúc này thì không phải là tử tế. Sự tử tế mà tôi có thể làm là…

“Đêm nay, chúng ta hãy ở bên nhau nhé. Touko.”

Trước lời nói đó của tôi, Touko im lặng, nhưng gật đầu một cách dứt khoát.

Tôi vẫn vòng tay qua vai cô ấy, khởi động xe.

Đêm nay, để biến cô ấy thành của tôi, và tôi thành của cô ấy…

“……Anh làm ơn dừng cái kiểu tự biên tự diễn thế có được không?”

Tôi nói với vẻ mặt rõ ràng là khó chịu.

Thằng này nếu để yên thì không biết sẽ tiếp tục cái kiểu ảo tưởng vớ vẩn đến đâu nữa.

“Gì chứ, nếu đã đến mức đó rồi thì phải làm tới bến chứ, Yuu!”

Nói rồi, kẻ nhấp ngụm cà phê trong suất ăn sáng chính là Ishida Youta.

Đây là một nhà hàng gia đình nằm dọc theo Quốc lộ 14, con đường huyết mạch nối Chiba và Tokyo.

Ở đó, chúng tôi đã ngồi lì từ chín giờ sáng chỉ có hai thằng đàn ông.

“Này, mày nói gì vậy chứ, đối phương là Touko-senpai đấy nhé? Mày nghĩ là dễ dàng như thế à?”

Khi tôi bĩu môi nói, Ishida giơ tay trái lên và lắc qua lắc lại. Ý là "không có đâu".

“Dù có khó khăn đến đâu thì vẫn phải mạnh mẽ lên chứ, mới đáng mặt đàn ông. Cái gì? Mày nói mày chỉ ở cạnh Touko-senpai đang khóc một lúc, canh chừng căn hộ đến lúc hết chuyến tàu cuối cùng rồi đưa cô ấy về nhà và tự về à? Cái quái gì vậy? Mày là thằng nhóc trung học còn trinh à, mày đấy?”

“Im đi chứ. Tao, tao không phải là kẻ đê tiện lợi dụng điểm yếu trong trái tim con gái để biến họ thành của mình!”

Nói thì nói vậy, tôi cũng đâu phải thánh nhân quân tử. Chút ảo tưởng đó cũng thoáng qua trong đầu.

Nhưng nếu có thể gắn bó với Touko-senpai, tôi không muốn nó diễn ra theo kiểu tình cờ như thế.

Hơn nữa, nếu tôi cố làm điều đó, chắc chắn Touko-senpai sẽ từ chối một cách gay gắt.

Cô ấy là người phụ nữ như thế.

“Không, mày đã bỏ lỡ cơ hội ngon nhất rồi. Nếu xử lý khéo léo, có khi đã thành câu chuyện y như tao vừa kể rồi đấy.”

“Tưởng tượng phong phú thật đấy. Hay là đi làm tiểu thuyết gia hay biên kịch đi.”

“Ồ, cái đó cũng hay đấy nhỉ. Nếu mọi chuyện êm xuôi hết, có khi tao đăng câu chuyện này lên web novel trên mạng xem sao?”

“Mày mà làm thế thật thì tao tuyệt giao đấy nhé.”

“Đừng lo. Chỉ viết thành tiểu thuyết khi nào có happy ending thôi.”

Nói rồi, Ishida cười phá lên. Cái thằng này, nó có thật sự lo cho tôi không vậy?

Hay chỉ đơn giản là cảm thấy chuyện này thú vị?

“Thế từ giờ trở đi tính sao?”

Ishida đột nhiên hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tính sao là sao?”

“Cuối cùng thì cũng hành động rồi chứ gì? Cái vụ 'trả thù khiến đối phương hối hận chết đi sống lại, trở thành nỗi ám ảnh' đấy. Tính làm thế nào?”

Tôi cũng đã suy nghĩ về chuyện đó. Và điều nảy ra trong đầu tối qua vẫn không rời đi. Câu chuyện về việc 'nếu Touko-senpai ngoại tình, đó sẽ là ngay sau khi cô ấy chấm dứt mối quan hệ với Kamokura'.

“Này, sao thế. Sao im lặng vậy?”

Ishida thấy tôi đột nhiên im bặt nên hỏi.

“Ừm, không, chỉ là có cái gì đó thoáng nghĩ ra.”

“Cái gì, nói kiểu tò mò thế. Nói đi chứ.”

“Không, đây chỉ là suy nghĩ vu vơ của tao thôi, nhưng mà…”

Tôi mở lời và bắt đầu kể.

“Lúc đầu tao đến nói chuyện 'chuyện của Karen và Kamokura' với Touko-senpai, có nói là 'hãy ngoại tình với tôi', mày biết rồi đấy.”

“Cái câu thoại táo bạo như thế, muốn quên cũng không quên được!” Ishida nở một nụ cười kỳ quái.

“Lúc đó, Touko-senpai có nói. 'Nếu bản thân ngoại tình, đó sẽ là sau khi đưa ra bằng chứng ngoại tình cho đối phương'.”

Ishida nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Và tao cũng nghĩ. 'Nếu Touko-senpai đưa bằng chứng ngoại tình cho Kamokura-senpai và tuyên bố chấm dứt mối quan hệ. Ngay sau đó lại tuyên bố qua đêm với một người đàn ông khác' thì… sẽ là một cú sốc lớn đối với Kamokura-senpai đúng không?”

Ishida ngây người ra một lúc. Và ngay sau đó, anh ta vỗ tay và cười phá lên.

“Hay đấy! Sẽ là một màn trả thù tuyệt vời! Thằng khoác lác Kamokura-senpai vừa bị đá, ngay sau đó bạn gái nó lại bị thằng khác cướp đi!”

Ishida ngả người ra phía sau, cười liên tục đến mức suýt lăn khỏi ghế nhà hàng gia đình.

“Mày mừng quá rồi đấy.”

Vừa nói vậy, một nụ cười cũng thoáng nở trên môi tôi. Dù bề ngoài thế nào, chắc hẳn có rất nhiều thằng con trai thầm ghét Kamokura. Tôi tiếp tục câu chuyện.

“Hơn nữa, Kamokura-senpai không thể làm gì được. Dù sao thì chính hắn ta đã ngoại tình trước. Bị đá là đáng đời. Còn Touko-senpai đường hoàng tuyên bố chấm dứt quan hệ, nên làm gì, ở đâu, với ai thì cũng không có lý do gì để hắn ta phàn nàn cả. Kamokura-senpai không có cách nào để ngăn cản Touko-senpai.”

Ishida lau nước mắt vì cười và nói.

“Cái đó đỉnh cao! Tao nhất định muốn xem cảnh đó. Sẽ làm ở đâu vậy?”

Nhưng lúc đó, tôi nhận ra mình đã hơi quá đà.

“Không, Touko-senpai không nói là 'sẽ làm thế'. Đó chỉ là giả thuyết, là 'nếu ngoại tình thì sẽ làm thế'. Lúc nói câu này, ngay sau đó cô ấy cũng phủ nhận, nói là 'không có ý định ngoại tình'.”

“Gì chứ, hóa ra chỉ là giả thuyết à. Tao cứ tưởng sẽ được thấy bộ dạng thảm hại nhất của Kamokura-senpai rồi chứ.”

Ishida có vẻ thất vọng. Nhưng ngay lập tức lại nhoài người tới.

“Nhưng mà, việc đưa ra cái giả thuyết đó chứng tỏ Touko-senpai cũng không phải là không nghĩ đến khả năng đó đúng không?”

Ishida nói đầy sức ép như vậy, khiến tôi hơi bị choáng ngợp.

“Ừ, ừm, có lẽ vậy…”

“Đúng không? Vậy thì cố lên đi! Thử nghĩ xem, đối phương là Touko-senpai đấy. Cái bông hoa trên đỉnh cao mà chúng ta hằng ngưỡng mộ từ thời trung học!”

“C, cố cái gì cơ?”

“Thì là 'trả thù hai kẻ ngoại tình' cùng với Touko-senpai chứ gì. Yuu từ giờ sẽ có nhiều cơ hội ở bên cạnh Touko-senpai hơn đúng không? Cùng hoàn cảnh, cùng mục đích, và cùng kẻ thù. Còn điều kiện thuận lợi nào hơn thế để hai người gần gũi hơn nữa?”

“Ừm…” Tôi chìm vào suy nghĩ. Đúng là lời Ishida nói không sai. Tôi sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Touko-senpai. Nhưng sao vẫn thấy không ổn.

“Hơn nữa, nếu có thể thân thiết với Touko-senpai, mày sẽ sớm vượt qua được nỗi đau từ chuyện Karen ngoại tình chứ gì? Cách tốt nhất để chữa lành vết thương tình cũ là một tình yêu mới mà.”

Điều đó thì đúng thật. Dù chuyện Karen ngoại tình đã rõ ràng, việc tôi không rơi vào vực sâu tuyệt vọng đến thế phần lớn là nhờ có Touko-senpai. Chính vì có cô ấy ở bên, tôi mới có thể nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc về 'bạn gái và senpai của mình ngoại tình'.

“Nói chung, đã có cơ hội tiếp cận Touko-senpai, một mỹ nhân siêu cấp rồi thì chỉ còn cách hành động một cách tích cực thôi. Điều đó cũng sẽ là một cú phản đòn vào Kamokura-senpai nữa.”

Tôi nhìn Ishida. Cái thằng này, dù có vẻ như đang trêu tôi, nhưng thực chất lại đang lo lắng cho tôi một cách thật lòng. Về điểm này, tôi phải cảm ơn nó.

Hơn nữa, đúng như Ishida nói, nếu tôi có thể hẹn hò với Touko-senpai, đó sẽ là một màn trả thù cực kỳ đau đớn cho Kamokura. Biết đâu sẽ được thấy bộ mặt thảm hại, khóc lóc của hắn ta.

Nhưng liệu mọi chuyện có diễn ra suôn sẻ như vậy không?

Đến tối, tôi nhắn tin cho Karen.

Mục đích là để xác nhận tình hình. Nếu tối qua cô ấy ở lại phòng Kamokura, thì có khả năng hai người vẫn còn ở bên nhau. Nghĩ vậy, tối nay không nên gọi điện thì hơn.

Hơn nữa, tối qua Karen cũng đã nói “Đừng gọi điện vào buổi tối nữa”, nên bề ngoài thì tôi đang thể hiện sự tôn trọng ý kiến của cô ấy.

> (Yuu) Karen, dậy chưa?

> (Karen) Dậy rồi nè ~.

> (Yuu) Hôm qua em đi gặp bạn bè ở quê đúng không. Vui không?

> (Karen) Ưm, vui lắm! Nhưng mà thức nói chuyện đến sáng nên hôm nay ngủ cả ngày ở nhà luôn.

À, hiểu rồi. Nói thế này thì dù ban ngày tôi có liên lạc, Karen cũng có cớ để không trả lời. Chắc là Karen ở cùng Kamokura đến quá trưa rồi.

> (Yuu) Thế à, tốt quá. Vậy cuối tuần tới mình đi chơi đâu đó không?

Xem nào, con nhỏ này sẽ trả lời thế nào đây?

Nếu tình cảm đã chuyển sang Kamokura, thì chắc nó không muốn mất thời gian vào tôi.

> (Karen) Ưm ~, còn chưa biết nữa.

Ra thế. Quả nhiên tình cảm của nó đã xa tôi lắm rồi.

> (Yuu) Vậy anh sẽ liên lạc lại sau nhé.

> (Karen) À, chờ chút đã.

> (Yuu) Gì thế?

> (Karen) Karen cũng đang nghĩ định đi du lịch với bạn bè sắp tới.

Đi du lịch với bạn bè à? Với ai?

> (Yuu) Bạn bè ở đâu?

> (Karen) Ở quê. Bạn thời trung học.

Đáng ngờ quá. Hình như mỗi lần gặp Kamokura, Karen đều dùng cớ là 'bạn bè ở quê'.

> (Karen) Được không anh? Yuu-kun cũng đã nói chuyện đi câu cá với Ishida-kun rồi còn gì! Karen cũng muốn thỉnh thoảng được đi chơi thoải mái với bạn bè ở quê chứ.

Trước khi tôi kịp nói gì, lại cái kiểu nói chuyện đầy áp lực này. Rốt cuộc đối phương vẫn là Kamokura à?

> (Yuu) Anh đâu có nói là không được. Đi đi, hay đấy.

> (Karen) 『Sticker OK』

> (Yuu) Dự định đi khi nào?

> (Karen) Vẫn chưa quyết định chắc chắn. Nhưng có lẽ là vào kỳ nghỉ tháng 11.

> (Yuu) Ừ. Vậy khi nào quyết định xong thì báo anh biết nhé.

> (Karen) Ok.

Cuộc nhắn tin với Karen kết thúc ở đó. Tôi lập tức gọi điện cho Touko-senpai.

“Alo?”

“Em đây. Vừa nhắn tin với Karen xong.”

“Có phải chuyện 'sẽ đi du lịch' không?”

“Touko-senpai cũng nghe từ Kamokura-senpai rồi ạ?”

“Không hẳn là rõ ràng đến thế, nhưng lúc nãy gọi điện, anh ta có nói là 'có thể sẽ đi du lịch với đám bạn câu lạc bộ thời trung học'.”

“Quả nhiên. Karen cũng nói y chang như thế. Lịch trình chưa chắc chắn nhưng là kỳ nghỉ tháng 11.”

“Tetsuya thì không nói rõ đến mức đó. Chỉ là 'có thể đi' thôi.”

Nghĩa là, có vẻ như Karen đang lún sâu vào vụ ngoại tình hơn là Kamokura.

Dù tôi không còn coi Karen là bạn gái nữa, nhưng cảm giác khó chịu này vẫn còn.

Tôi quyết định nói điều đó với Touko-senpai.

“Dựa vào cách nói chuyện thì có vẻ như Karen đang đắm chìm hơn.”

Touko-senpai hình như cũng có ấn tượng tương tự.

“Có vẻ vậy nhỉ.”

“Em nói 'tuần tới mình gặp nhau nhé' thì cô ấy trả lời 'còn chưa biết nữa'.”

“Gay go rồi đó.”

Touko-senpai ngừng nói. Có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

“Nói chung, mai mình gặp nhau đi. Em muốn lên kế hoạch tiếp theo. Địa điểm là quán cà phê lúc mình gặp nhau lần đầu. Được không?”

“Vâng, em hiểu rồi. Vậy thời gian cũng như lần trước nhé.”

Nói rồi tôi cúp máy.

Touko-senpai cuối cùng cũng thừa nhận chuyện 'Kamokura Tetsuya và Mitsumoto Karen ngoại tình'. Từ bây giờ, cuối cùng cũng sẽ bắt đầu 'chiến dịch trả thù khiến đối phương hối hận đến chết, trở thành nỗi ám ảnh'.

Nỗi nhục nhã và căm hận vì bị coi thường đến mức này, tuyệt đối sẽ không quên. Nhất định sẽ cho bọn chúng biết tay!

Ngày hôm sau, thứ Hai, sáu giờ chiều. Quán cà phê ở một ga tàu cách xa trường đại học. Đây là nơi tôi nói chuyện lần đầu về chuyện này với Touko-senpai. Tôi đến trước giờ hẹn mười phút. Touko-senpai đến trước năm phút.

“Lúc nào anh cũng sớm nhỉ.”

Touko-senpai nhìn thấy tôi, nói vậy và ngồi xuống ghế.

“Em không thể để Touko-senpai chờ được ạ.” Khi tôi trả lời thế, cô ấy cười khổ nói “Không cần phải khách sáo như vậy đâu.”

Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút. Vẫn là Touko-senpai như mọi khi.

Đêm thứ Bảy, Touko-senpai đã khóc như trút hết cảm xúc.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt yếu đuối của cô ấy.

Và trong tôi, sự tồn tại của cô ấy dường như đã thay đổi.

Tôi đã sợ rằng nếu Touko-senpai cũng cảm thấy có gì đó thay đổi về tôi, thì chúng tôi sẽ không thể gặp nhau như trước nữa.

“Vậy, về kế hoạch sắp tới thì…”

Sau khi gọi trà chanh, Touko-senpai bắt đầu.

“Việc Tetsuya và Karen ngoại tình đã rõ ràng rồi, em không có ý định tiếp tục mối quan hệ với Tetsuya nữa.”

“Vâng, em cũng vậy ạ.”

Không thể tiếp tục giả vờ bị Karen lừa dối và hẹn hò với cô ấy được nữa.

“Vậy về kế hoạch 'khiến đối phương hối hận đến chết đi sống lại' mà ban đầu chúng ta đã nói…”

Tôi hồi hộp chờ đợi lời tiếp theo của Touko-senpai.

“Thời điểm sẽ là đêm Giáng Sinh.”

“Hả?” Tôi bất giác thốt lên ngạc nhiên.

Đêm Giáng Sinh ư? Không sớm quá sao? Bây giờ là cuối tháng Mười, chỉ còn khoảng hai tháng nữa thôi.

Quả thật, nếu một cuộc 'chia ly tàn nhẫn' diễn ra vào đêm thiêng liêng mà các cặp đôi ở bên nhau, cú sốc gây ra cho đối phương sẽ rất lớn.

“Gì vậy? Có vấn đề gì sao?”

Touko-senpai nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.

“Không, không phải là vấn đề gì cả. Nhưng mà, cụ thể là mình sẽ làm thế nào ạ?”

“Ừm…” Cô ấy ngồi thẳng lại trên ghế, hơi nghiêng người về phía trước.

“Trước hết là phải khiến đối phương say mê. Hơn nữa, hơn nữa, đến mức nghiện mình luôn ấy.”

“Rồi sao ạ?”

“Canh đúng lúc bọn chúng không thể rời xa mình được nữa, rồi đá bọn chúng một cách cay đắng. Thời điểm tốt nhất cho việc đó là đêm Giáng Sinh. Anh biết là đêm Noel có tiệc của câu lạc bộ rồi chứ?”

“Vâng. Em có nghe nói là hàng năm tổ chức khá hoành tráng. Là một sự kiện lớn ạ.”

“Trong bữa tiệc đó, chúng ta sẽ công khai chuyện ngoại tình của hai người đó, và chúng ta sẽ tuyên bố chấm dứt quan hệ với đối phương của mình. Tetsuya là kiểu người rất coi trọng thể diện, còn Karen, theo những gì em thấy, là người nhạy cảm với đánh giá của người xung quanh. Đối với hai người đó, còn gì nhục nhã hơn thế này?”

Ồ, hiểu rồi. Đúng là đối với Kamokura, kẻ lúc nào cũng muốn mình là số một, việc bị đá trước mặt mọi người sẽ là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được. Đối với Karen, tôi cũng hiểu cô ta có khao khát mạnh mẽ muốn được mọi người nhìn nhận là 'một cô gái dễ thương'. Nếu chuyện 'ngoại tình với đàn anh của bạn trai' bị bại lộ, hình ảnh của cô ta sẽ không chỉ là xuống dốc không phanh mà còn hơn thế nữa.

“Em hiểu những gì Touko-senpai nói rồi. Nhưng có hai điều em vẫn băn khoăn.”

“Là gì vậy?”

“Một là khả năng chúng ta sẽ phá hỏng bữa tiệc Giáng Sinh.”

Touko-senpai gật đầu.

“Đó là điều em cũng đã nghĩ đến. Tuy nhiên, trong tiệc Noel hàng năm thường có hai sự kiện là 'Bình chọn Cặp đôi đẹp nhất' và 'Công khai Bí mật'. Phần lớn là 'chuyện cười' hoặc 'thời gian tỏ tình với người đơn phương', nhưng trong quá khứ cũng có người 'tuyên bố chia tay' rồi.”

“Hóa ra có sự kiện như vậy ạ. 'Bình chọn Cặp đôi đẹp nhất' thì em biết, nhưng 'Công khai Bí mật' thì em chưa từng nghe.”

“Nhưng cái vụ 'tuyên bố chia tay' trong quá khứ ấy, hình như là đã được hai người bàn bạc trước rồi mới làm. Nên nếu bị đột ngột 'tuyên bố ngoại tình và chia tay' như vậy, Tetsuya và Karen sẽ rất bàng hoàng. Lúc đó, không biết Tetsuya sẽ làm gì. Vì vậy, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị trước.”

“Chuẩn bị là sao ạ?”

“Phải tăng cường người ủng hộ chúng ta trong câu lạc bộ.” Touko-senpai nói một cách hiển nhiên.

“Isshiki-kun thân với Ishida-kun đúng không. Em cũng có một người bạn đáng tin cậy. Trước hết, em định nhờ người đó tham gia câu lạc bộ của chúng ta.”

“Ai vậy ạ?”

“Một người anh không biết đâu. Tên là Kanou Kazumi, sinh viên năm hai Khoa Kinh tế. Cô ấy học cùng trường cấp hai với em, nhà cũng gần và từ đó đã là bạn thân rồi. Cấp ba không học Kaihin Makuhari mà học trường tư. Lên đại học lại gặp lại nhau, kiểu vậy đó.”

“Vậy là dùng hai người đó làm đòn bẩy để tạo dư luận trong câu lạc bộ ạ. Nhưng liệu chỉ thế thôi có ổn không?”

Tôi vẫn còn nghi ngờ. Đúng là những đàn em năm nhất, năm hai thầm ghét Kamokura. Nhưng chắc chắn là Kamokura có rất nhiều fan nữ, và hắn ta cũng có quyền lực nhất định trong câu lạc bộ.

Còn về Karen, dù có vẻ như cô ấy hơi lạc lõng trong nhóm nữ, nhưng thực tế thì sao?

“Về chuyện đó, em nghĩ nên nói chuyện một lần với Kazumi và những người khác. À, còn một điều băn khoăn nữa của anh là gì?”

“Nếu quyết định làm vào đêm Giáng Sinh, liệu em có thể khiến Karen yêu mình đến mức không thể rời xa được không?”

Bởi vì bây giờ, tình cảm của Karen dường như đang rời xa tôi rồi.

“Ý anh là hai tháng thì không đủ tự tin để khiến Karen-san yêu say đắm sao?”

“Vì như em đã nói qua điện thoại, bây giờ tình cảm của Karen có vẻ nghiêng về phía Kamokura-senpai hơn ạ.”

“Anh vẫn nhút nhát như mọi khi nhỉ.” Touko-senpai nói với giọng hơi thất vọng.

“Chính vì vậy mà lại là 'bây giờ' đấy chứ. Ba tháng hẹn hò là bước ngoặt để mối quan hệ bùng cháy hơn nữa, hoặc nguội lạnh dần rồi tự tan biến.”

“Thật vậy sao ạ?”

“Ít nhất là theo những gì em biết. Kiểu như một tháng, ba tháng, nửa năm, một năm, ba năm, các cặp đôi sẽ có lúc suy nghĩ về việc chia tay.”

Ối trời, tôi nghĩ thầm. Hóa ra là xảy ra thường xuyên đến vậy.

“Các cặp chia tay sau một tháng là trường hợp 'hẹn hò theo cảm hứng, nhưng hóa ra không hợp'. Nên nhiều người không coi đó là đã 'hẹn hò' thật sự.”

Theo cảm hứng à. Dù vậy, 'không coi là đã hẹn hò' thì hơi tàn nhẫn nhỉ?

“Ba tháng, nếu hai người hợp nhau, là lúc nhìn thấy những mặt tốt của đối phương và tình cảm sâu sắc hơn. Ngược lại, nếu không hợp lắm, sẽ để ý đến những mặt xấu và 'không hợp với người này', rồi tình cảm nguội lạnh đi.”

Ừm, nói vậy thì cũng có lý.

“Isshiki-kun và Karen-san, bây giờ đang ở giai đoạn ba tháng đó đúng không? Trước chuyện này, anh đã nghĩ gì về Karen-san? Trước khi biết chuyện này xảy ra.”

Trước khi chuyện 'Karen và Kamokura ngoại tình' bị bại lộ à?

“Ừm. Em nghĩ là em khá say mê Karen. Vì đó là bạn gái đầu tiên của em mà. Đúng là lúc hẹn hò có cảm giác 'hình như không giống như mình nghĩ', nhưng cũng không phải là quá lớn.”

Những ngày vui vẻ với Karen lại hiện về. Trái tim nhói đau.

“Ừm, 'lần đầu tiên' thật đặc biệt nhỉ…”

Lời nói buồn bã đó của Touko-senpai đánh mạnh vào trái tim tôi, 'nhói!' một cách dữ dội.

Cú sốc lớn gấp mấy lần nỗi đau từ chuyện Karen.

…Quả nhiên, Touko-senpai vẫn còn tình cảm với Kamokura…

Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy khó thở, như thể không khí trong phổi bị hút hết.

“Nhưng việc anh có chút cảm giác không ổn như vậy, có lẽ Karen-san còn cảm nhận rõ hơn. Bây giờ, vào đúng thời điểm này, anh không thể khiến cô ấy yêu say đắm, còn sau này thì lại tự tin là có thể sao?”

Những lời cuối cùng mang theo sự sắc bén.

Đúng là như vậy. Vấn đề này không thể giải quyết bằng thời gian.

Không, thậm chí càng để lâu, có lẽ lại càng bất lợi cho tôi. Nhưng…

“Em hiểu những gì Touko-senpai nói rồi. Đúng là trì hoãn thì mọi chuyện cũng không tốt lên được.”

Touko-senpai im lặng gật đầu.

“Nhưng em không nghĩ là có thể dễ dàng kéo lại tình cảm của cô ấy khi nó đang rời xa mình.”

“Đúng là có thể không dễ dàng. Nhưng em nghĩ hiện tại vẫn hoàn toàn khả thi.”

Thấy tôi có vẻ khó hiểu, Touko-senpai giải thích thêm.

“Karen-san vẫn đang giấu anh chuyện của cô ấy và Tetsuya đúng không? Tức là chính Karen-san cũng đang nghĩ 'người chính thức hiện tại là Isshiki-kun' đấy.”

À, điều đó thì chắc chắn rồi.

“Đúng là tình cảm của cô ấy có lẽ đã nghiêng nhiều về phía Tetsuya. Nhưng em nghĩ Tetsuya thì chưa thực sự nghiêm túc với Karen-san đến mức đó đâu.”

Tôi nhìn lại Touko-senpai. Điều này không phải là tự phụ đâu. Chỉ nhìn bề ngoài thôi, Karen cũng không thể địch lại Touko-senpai. Dù Karen có đeo cái 'mặt nạ cô gái dễ thương' đến mức nào đi nữa.

“Có thể phán đoán từ thái độ thường ngày của Tetsuya, và cả từ chuyện 'chuyến du lịch' lần này nữa. Karen-san nói với anh là 'đã có ý định đi du lịch'. Nhưng Tetsuya thì chỉ ở mức 'có thể đi'. Tức là tùy thuộc vào thái độ của em, kế hoạch du lịch đó có thể đổ bể.”

Tôi gật đầu. Đúng vậy, nếu Touko-senpai nói với Kamokura “Đừng đi du lịch!”, kế hoạch du lịch sẽ tan thành mây khói.

“Một chuyến du lịch mong chờ, nếu bị bạn trai hủy bỏ vào phút chót, con gái sẽ nghĩ gì? Em có thể kiểm soát chuyện đó đấy.”

Touko-senpai nói một cách bình thản.

Quá đỉnh luôn, Touko-senpai. Không phải là 'quá giỏi' nữa, mà cảm giác hơi đáng sợ rồi.

“Và đối với Karen-san, em còn có một ý tưởng khác nữa.”

Touko-senpai giơ ngón trỏ lên. Hơi có vẻ bí mật.

“Ý tưởng đó là gì ạ?”

“Con gái là sinh vật sống theo tập thể. Đặc biệt là kiểu con gái như cô ấy.”

“Sinh vật sống theo tập thể? Ý là sao ạ?”

Con người vốn dĩ là sinh vật sống theo tập thể, điều đó liên quan gì đến việc Karen yêu tôi?

“Nếu anh không hiểu thì có lẽ anh đang có một sự hiểu lầm lớn ở đâu đó.”

“Hiểu lầm lớn ạ?”

Tôi cảm thấy khó hiểu về câu nói đó, nên hỏi lại.

“Đúng vậy, hay nói đúng hơn là với tất cả những người đàn ông nghĩ rằng 'mình không được con gái thích'.”

Tôi hoàn toàn không hiểu ý của Touko-senpai.

“Anh nghĩ những điều kiện gì để một người con trai được yêu thích?”

Thấy vẻ mặt của tôi, Touko-senpai hỏi.

“À thì, đẹp trai, chơi thể thao giỏi, cao ráo chẳng hạn. Còn về nội tâm thì, thông minh, tử tế chẳng hạn?”

“Đó là điều kiện 'được con gái thích' mà đàn ông nghĩ đúng không?”

“Con gái nghĩ khác ạ?”

“Em không nói là những điều kiện anh vừa nêu không có, nhưng em nghĩ đó không phải là bản chất. Có những yếu tố quan trọng hơn nữa đấy.”

“Yếu tố quan trọng hơn?”

“Ví dụ, những điều anh vừa nói 'đẹp trai, thể thao giỏi, cao ráo, thông minh, tử tế'. Nếu đây là điều kiện bắt buộc, thì chẳng phải việc một diễn viên hài không quá đẹp trai lại kết hôn với một nữ phát thanh viên xinh đẹp, tài giỏi là vô lý sao?”

“Nhưng diễn viên hài có tiền mà ạ? Lại còn nói chuyện giỏi nữa.”

“Dù không quá nổi tiếng, nhưng cũng có kha khá diễn viên hài kết hôn với nữ phát thanh viên, người mẫu, diễn viên nổi tiếng đấy chứ?”

“À, đúng là vậy thật.”

“Và một trong những yếu tố em nói, chính là điều anh vừa nhắc đến 'nói chuyện giỏi'.”

“Ý là khéo léo nịnh nọt các cô gái hay sao ạ?”

“Không phải. Trước hết là 'biết lắng nghe', 'có những phát ngôn nắm bắt được ý đồ của đối phương' và 'tạo không khí giỏi'.”

Biết lắng nghe, phát ngôn nắm bắt được ý đồ của đối phương, tạo không khí giỏi.

Lờ mờ tôi cũng hiểu ra điều cô ấy đang nói.

“Kiểu 'nói chuyện giỏi' chỉ biết nói một mình thì không được con gái thích đâu. Phần lớn con gái thích kiểu người 'biết lắng nghe' và đồng cảm với cảm xúc của mình.”

“Tức là em phải 'chăm chú lắng nghe câu chuyện của Karen' ạ?”

Tôi tự thấy mình cũng đã lắng nghe câu chuyện của Karen rồi mà.

Vì Karen là kiểu người luôn đơn phương áp đặt ý kiến của mình.

“Hơi khác một chút. Anh có lẽ là kiểu người biết lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Nghe anh nói chuyện với em là em cảm nhận được điều đó rồi.”

“Vậy là ở phần phát ngôn ạ? Hay là tạo không khí?”

“Đúng, tạo không khí. Nhưng đó không phải là chuyện tạo không khí lãng mạn giữa cặp đôi.”

Tôi lại không hiểu Touko-senpai đang muốn nói gì. Giống như đang giải mã vậy.

“Thế là tạo không khí kiểu gì ạ?”

“Không khí của tập thể. Nói thẳng ra là 'nâng cao độ yêu thích của anh trong mắt các cô gái nói chung'.”

…Hả?… Mắt tôi trợn tròn.

'Nâng cao độ yêu thích trong mắt các cô gái nói chung' á?

Tức là 'hãy trở thành người được con gái thích' chứ gì?

Nếu làm được điều đó thì đã không khổ sở thế này ngay từ đầu rồi.

Touko-senpai có bạn trai như Kamokura, người được con gái 'réo rắt gọi tên', nên cô ấy mới nghĩ điều đó dễ dàng sao?

“Em nghĩ điều đó khó lắm ạ? Ngay cả việc khiến một mình Karen yêu mình đã khó rồi, làm sao có thể khiến tất cả các cô gái đều yêu mình được? Hơn nữa, em thấy cái này hơi sai mục đích thì phải.”

Nhưng Touko-senpai nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu sang hai bên.

“Đừng hiểu lầm. Em không nói là 'phải khiến tất cả các cô gái đều yêu anh'. Điều đó là không thể vì mỗi người có sở thích riêng. Không phải thế, chỉ là 'nâng cao thiện cảm từ các cô gái' thôi.”

Thấy tôi vẫn có vẻ chưa thông, Touko-senpai giải thích thêm.

“Thế này nhé, 'muốn người đó làm bạn trai mình' và 'giá như có người bạn trai như vậy thì tốt nhỉ', hai câu này hoàn toàn khác nghĩa. 'Muốn làm bạn trai mình' là đối tượng tình cảm cụ thể, không kể điều kiện hay gì cả. 'Giá như có người bạn trai như vậy thì tốt nhỉ' là một nhận định chung, bao gồm cả điều kiện hay gì đó. Không nhất thiết phải muốn đối phương làm bạn trai mình. Và mục tiêu của anh là hướng tới 'giá như có người bạn trai như vậy thì tốt nhỉ'. Cái này chỉ cần đạt đến một mức độ nhất định là được rồi.”

“À, em đã hiểu ý chị nói rồi. Nhưng nếu thiện cảm của các cô gái nói chung tăng lên, thì Karen sẽ yêu em hơn sao?”

“Đó cũng là một trong những phương pháp hiệu quả đấy. Có lẽ là đối với Karen-san, thì như vậy.”

Ừm… Thật lòng mà nói, có những điểm tôi vẫn chưa hiểu ý của Touko-senpai, và cũng không thể tin hoàn toàn tất cả…

Nhưng có lẽ Touko-senpai đã nhìn thấy được 'khía cạnh của Karen' mà tôi không thấy.

“Nhưng làm thế nào để làm được điều đó ạ?”

“Việc đó, sau này em sẽ nói chi tiết hơn. Đừng lo, làm theo lời em nói thì khả năng chiến thắng rất cao. Còn lại là vấn đề quyết tâm và động lực của anh thôi.”

Nói rồi, Touko-senpai từ từ uống trà chanh. Cô ấy đặt cốc xuống bàn.

“Quan trọng hơn lúc này là chúng ta đã quyết định được ngày giáng đòn knock-out vào hai kẻ ngoại tình rồi!”

Touko-senpai nhìn tôi với ánh mắt mang một tia sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Kế hoạch không có thời hạn thì dù lập ra bao nhiêu cũng không thể thực hiện được. Vì vậy, chúng ta quyết định đêm Giáng Sinh là Ngày X. Được không?”

Đúng vậy, Touko-senpai nói đúng. Cứ chần chừ mãi cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ còn cách dứt khoát và chiến đấu. Để làm được điều đó, tôi mới có mặt ở đây.

“Vâng, làm thôi ạ, còn hai tháng nữa cơ mà!”

“Chí khí đấy!”

Touko-senpai nở nụ cười phong độ.

Tôi và Touko-senpai tạm rời quán cà phê, đi vào một nhà hàng gia đình gần quốc lộ. Vì câu chuyện kéo dài khá lâu, nên đổi quán thì hơn, với lại đơn giản là thấy hơi đói. Touko-senpai gọi món pasta, tôi gọi suất hamburger.

À, tiện thể nói luôn, Touko-senpai nhất quyết không để tôi trả tiền. Dù tôi nói “Khi nào em gọi ra ngoài, em sẽ trả tiền ạ”, cô ấy vẫn nói “Được rồi, cả hai đều là sinh viên mà. Đừng khách sáo chuyện đó” và nhanh chóng tự thanh toán. Karen thì luôn coi việc tôi trả tiền là điều hiển nhiên, nên tôi cảm thấy khác lạ.

“Vậy Touko-senpai, về 'cách khiến Karen yêu em nhất' trước Ngày X, chị có thể cho em biết 'chiến lược' của chị được không?”

Touko-senpai ngồi sâu hơn vào ghế và bắt đầu giải thích.

“Lúc nãy em nói có hai điều đúng không. Một là 'phá hỏng kế hoạch du lịch'. Về cái này, anh không cần làm gì cả. Chỉ cần khi Karen-san nói 'muốn đi du lịch với bạn bè', anh dịu dàng nói 'chúc em đi chơi vui vẻ' và để cô ấy đi là được.”

“Tức là Touko-senpai sẽ khéo léo điều khiển Kamokura-senpai để hủy chuyến du lịch vào phút chót đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Tetsuya vẫn chưa có ý định hẹn hò với Karen-san đến mức làm em tức giận. Nhưng Karen-san, người rất mong chờ chuyến du lịch, chắc chắn sẽ rất bực tức khi bị hủy vào phút chót. Cái nhìn của cô ấy về Tetsuya có thể sẽ thay đổi. Lúc đó, nếu cô ấy nhận ra sự tồn tại của anh, người luôn dịu dàng, ấm áp quan tâm đến cô ấy, Karen-san sẽ nhớ ra ai là người quan trọng nhất.”

Một sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu là liệu mọi chuyện có diễn ra suôn sẻ đến vậy không… nhưng thật kỳ lạ là khi Touko-senpai nói ra, mọi thứ dường như dễ dàng thực hiện.

“Thế còn cách thứ hai?”

“Cũng như lúc nãy em nói thôi. 'Nâng cao độ yêu thích của anh trong mắt các cô gái nói chung'.”

“Em vẫn chưa biết cách làm thế nào ạ. Chị có thể nói cụ thể hơn được không?”

“Trước hết là không làm những điều khiến con gái ghét, có lẽ là điều đầu tiên.”

“Ai mà chẳng cố gắng để không bị ghét ạ?”

“Vậy sao? Thế mà em thấy con trai vẫn thiếu tế nhị ở nhiều điểm đấy chứ?”

“Ví dụ như điểm nào ạ?”

“Ví dụ về ngoại hình, đầu bù xù, lông mũi thò ra, có gỉ mắt, râu ria lởm chởm, ăn mặc luộm thuộm. Tất cả đều là những điều mà con gái bình thường không thể chấp nhận được.”

Tôi cố nhớ lại. Đúng là rất ít cô gái như vậy.

“Anh có bao giờ nghĩ đến việc con gái dành bao nhiêu thời gian mỗi ngày để chăm sóc cơ thể mình không? Ít nhất cũng một hai tiếng đồng hồ đấy.”

Ra là vậy sao.

Đúng là khi đi du lịch cùng con gái, tôi thường thấy họ chăm chút mặt mũi, cơ thể mình.

“Vì vậy, về ngoại hình thì gọn gàng, sạch sẽ là điều kiện tối thiểu. Không nhất thiết phải mặc đồ hợp mốt hay để kiểu tóc sành điệu mới là tốt. Những người đàn ông được con gái thích thường chú ý đến sự sạch sẽ, gọn gàng về ngoại hình.”

Touko-senpai nói vậy rồi thêm vào “Về điểm này, Isshiki-kun đạt yêu cầu đấy.”

“Cảm ơn chị. Còn gì nữa ạ?”

“Về thái độ hay lời nói thì, cái kiểu động chạm cơ thể mà anh đọc ở đâu đó là không được thích đâu. Cái kiểu 'xoa đầu' ấy, nếu bị một thằng không thân thiết, không có cảm tình làm thì chỉ thấy khó chịu thôi. Còn hơn thế, chỉ nói chuyện ở khoảng cách tự nhiên còn tốt hơn gấp mấy lần.”

Ồ, sắc bén thật! Nhưng tôi cũng nghĩ cái kiểu 'xoa đầu' hay 'wall slam' ấy, thằng ngốc nào lại đi làm chứ.

“Lúc lắng nghe tâm sự cũng vậy, nhiều thằng con trai không hiểu gì cả. Cứ nghĩ được con gái tâm sự là 'được dựa dẫm', thế là cứ nhiệt tình đưa ra những lời khuyên lạc đề. Con gái đâu có mong chờ lời giải thích hay giải pháp đúng đắn cho vấn đề đâu. Họ chỉ muốn có người lắng nghe thôi. Nếu bị nói 'chuyện đó nên làm thế này' hay 'cứ làm thế này đi là được', họ sẽ nghĩ 'Hả? Không phải ý đó đâu'. Huống chi là chỉ trích thì càng không được rồi.”

Này, này, sao Touko-senpai hôm nay đáng sợ thế nhỉ?

“Vì vậy, từ giờ khi nói chuyện với con gái, về cơ bản anh chỉ cần lắng nghe những gì họ nói thôi. Và thỉnh thoảng đáp lại 'Đúng vậy, em cũng từng gặp chuyện tương tự' là đủ rồi.”

May quá. Tôi rất ngại nói chuyện với những cô gái không thân. Cứ luống cuống không biết nói gì.

“À, nhưng lời mở đầu hay chủ đề thì con trai nên khơi gợi trước thì tốt hơn. Nếu đứng im lặng gần đó, con gái hơi sợ và nghĩ 'có chuyện gì vậy?'.”

Khó thật đấy, con gái.

“Sau đó, đối xử công bằng với nhóm con gái. Con gái rất nhạy cảm với dù là sự khác biệt nhỏ nhất. Đứa được đối xử đặc biệt có thể vui, nhưng những đứa khác chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Cuối cùng, đứa được đối xử đặc biệt đó cũng sẽ lo ngại ánh mắt của người xung quanh và xa lánh.”

Sau đó, Touko-senpai tiếp tục nói về việc con gái coi trọng 'không khí trong tập thể' đến mức nào.

“Vậy Touko-senpai, chỉ cần nâng cao thiện cảm của các cô gái nói chung là Karen sẽ quay lại với em sao?”

Touko-senpai gật đầu.

“Theo quan sát của em, Karen-san là kiểu người có lòng tự mãn hay khao khát được công nhận khá cao. Với kiểu người đó, chỉ tử tế với họ thôi thì chưa đủ đâu. Kiểu như 'Ok được đến đây rồi, tiếp theo muốn thế này. Rồi ok được tiếp theo nữa thì muốn hơn thế nữa!' Cái kiểu 'chuẩn kiểm chứng tình yêu' cứ thế nâng cao lên ấy.”

Tôi hiểu điều đó rất rõ. Nói đúng hơn là y như lời Touko-senpai nói.

Karen ban đầu chỉ yêu cầu nhỏ nhặt một cách dễ thương, nhưng dần dần nó trở thành điều hiển nhiên, và cô ấy ngày càng đòi hỏi nhiều thứ ở tôi. Và nếu không được đáp ứng, cô ấy sẽ khó chịu mãi, thậm chí đột nhiên nổi giận.

“Kiểu con gái như vậy cũng dễ ngoại tình. Không thể hài lòng với một người đàn ông, lại đi tìm người khác. Và 'chính bạn trai không hiểu mình mới tệ. Không đoán được tâm ý. Thiếu tình yêu' gì đó, lại tự biện minh cho việc ngoại tình của mình.”

Touko-senpai, hay là chị bỏ ngành Kỹ thuật Thông tin đi, chuyển sang làm bác sĩ tâm thần hay nhà tâm lý học đi thì hơn…

“Những người có lòng tự mãn hay khao khát được công nhận mạnh mẽ như vậy, rất quan tâm đến ánh mắt của mọi người trong tập thể. Vì vậy, nếu các cô gái xung quanh đều nói 'Isshiki-kun tốt ghê!', thì cô ấy chắc chắn sẽ không muốn bỏ rơi người bạn trai như vậy. Có lẽ chính vì Karen-san là người như vậy, lại ngoại tình với Tetsuya, một người được các cô gái trong câu lạc bộ yêu thích và có vai trò trung tâm.”

Ồ, nghe có lý quá.

Tôi không nói được gì, chỉ im lặng lắng nghe Touko-senpai nói.

“Vì vậy, anh có tử tế với cô ấy đến đâu đi nữa, đối với Karen-san đó là 'điều hiển nhiên', nên tình cảm của cô ấy sẽ không quay lại. Thay vào đó, hãy nâng cao đánh giá của các cô gái xung quanh, khiến Karen-san nghĩ 'không muốn bỏ rơi Isshiki-kun' hay 'muốn độc chiếm' thì tốt hơn.”

Tôi hoàn toàn kinh ngạc trước khả năng quan sát và thấu hiểu của Touko-senpai. Đặc biệt là chuyện Karen 'tăng dần yêu cầu' với tôi, cứ như thể cô ấy đã chứng kiến vậy.

“Còn lại, chỉ cần thu hút được sự chú ý của các cô gái hơn một chút so với các chàng trai khác thì hoàn hảo.”

“Làm thế nào để làm được điều đó ạ?”

Nghe vậy, Touko-senpai lộ ra một biểu cảm khó tả.

Kiểu như muốn trêu chọc, nhưng lại như đang nhờ vả.

“Tư vấn miễn phí đến đây thôi. Từ giờ trở đi, em cũng muốn có thù lao.”

“Thù lao ạ? Tiền ạ?”

“Tiền không cần. Quan trọng hơn thế, một điều rất quan trọng đối với em…”

“Điều quan trọng đối với Touko-senpai?”

Là gì nhỉ. Tôi hoàn toàn không nghĩ ra.

“Anh… ***************”

Giọng Touko-senpai đột nhiên nhỏ đi.

“Hả? Gì cơ ạ?”

“Thì là… ***************”

Touko-senpai hiếm khi lại nói lắp bắp, cứ như đang ngượng ngùng vậy.

“Xin lỗi, em không nghe rõ ạ? Chị nói to hơn một chút được không?”

“Ừm, nữa rồi!” Touko-senpai nói với vẻ tức giận, mặt đỏ bừng.

“Anh dạy em cách làm 'một cô gái đáng yêu' đi!”

“…” Tôi nhất thời không nói nên lời.

Mặt Touko-senpai đỏ bừng. Đỏ cả tai.

“Lần trước em nói rồi mà đúng không? 'Em cũng muốn trở nên đáng yêu'. Vì vậy, anh dạy em cách làm 'một cô gái đáng yêu' trong mắt con trai đi.”

Cô ấy nói trong khi vẫn ngượng ngùng.

…Cái vẻ này, đã 'đáng yêu' rồi đấy, Touko-senpai…

Tôi thấy buồn cười. Touko-senpai, người luôn điềm tĩnh, lý trí và là một mỹ nhân hoàn hảo, lại nhờ tôi một điều như vậy.

“Pfff” Tôi bất giác bật cười.

“G, gì chứ? Sao lại cười?”

Touko-senpai nhìn tôi một cách vội vàng, mặt vẫn đỏ bừng.

“Không, xin lỗi chị. Chỉ là em hơi không tin nổi.”

“Gì chứ, không tin nổi là sao! Vừa nãy em đã nói rồi còn gì, những điểm đó từ góc nhìn của con gái…”

“Xin lỗi, không phải ý đó ạ. Em không có phủ nhận những gì Touko-senpai nói.”

Nghe tôi nói vậy, Touko-senpai tạm thời ngừng lời.

Nhưng cô ấy vẫn bĩu môi vẻ không hài lòng. Vẫn với gương mặt đỏ bừng.

“Nhưng thật sự là em được sao ạ? Cái kiểu 'cô gái đáng yêu' mà một người như em nghĩ ấy.”

Đó cũng là điểm đáng buồn cười. Mỹ nhân hoàn hảo là Touko-senpai lại nhờ một người bình thường như tôi 'dạy cách làm cô gái đáng yêu'. Có nhầm người không vậy?

“Chính vì là anh nên em mới nhờ. Những người khác thì không thể nhờ chuyện này được đâu.”

Có lẽ vẫn còn ngượng, cô ấy cúi đầu nhìn tôi từ phía dưới.

“Vâng, em hiểu rồi. Nếu em có thể, em sẽ tổng hợp suy nghĩ về 'cô gái đáng yêu' mà em nghĩ vào lần tới.”

“Báo cáo dài từ năm đến mười trang. Tóm tắt nội dung chính phải súc tích! Dưới điểm C là phải báo cáo lại đấy nhé!”

Cô ấy nói đùa như vậy vì ngượng, rồi quay mặt đi với vẻ 'tsun'. Mặt vẫn còn đỏ.

Bộ dạng lúc nãy của chị, thật sự đáng yêu lắm đấy, Touko-senpai à.

Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Karen như thường lệ, sau tám giờ tối.

Theo như quy luật những ngày qua, tôi nghĩ ngày này Karen không gặp Kamokura.

Tuy nhiên, Karen không bắt máy. Ba tiếng sau, tôi lại gọi điện cho Karen lần nữa.

“…Alo.”

Khác hẳn với giọng điệu đầy năng lượng thường ngày, là một giọng trầm thấp, khó chịu.

“Karen? Anh đây, Yuu nè.”

“Anh gọi đến là nhìn thông báo biết rồi.”

“Đúng vậy.”

“Vậy, có chuyện gì không?”

Cách nói chuyện khá cộc lốc. Tâm trạng tệ hẳn rồi đây.

“À, lúc nãy anh gọi, em không nghe máy nên anh lo có chuyện gì.”

“…Không có gì. Anh ngủ rồi.”

“Thế à. [Ngủ] rồi cơ à.”

Hình như hôm nay cũng gặp Kamokura rồi. Ý nghĩa của từ 'ngủ' khác rồi.

“Chuyện chỉ có thế thôi à?”

“À, ờ. Nhưng mình đã hứa là liên lạc mỗi ngày mà.”

“…”

“Anh cũng muốn nghe giọng Karen nữa mà.”

Cố gắng kìm nén sự bực tức, tôi nói với giọng dịu dàng nhất có thể.

“Thôi được rồi mà anh?”

“Hả?”

“Chuyện gọi điện mỗi ngày, thôi đi.”

“Nhưng là Karen nói mà. 'Là bạn trai thì liên lạc mỗi ngày là điều đương nhiên'.”

“Ừ thì lúc mới hẹn hò là vậy. Nhưng Karen với anh đã hẹn hò ba tháng rồi mà. Không cần gọi điện mỗi ngày cũng được chứ.”

“Ý là không muốn nói chuyện với anh mỗi ngày nữa à?”

“Không phải vậy đâu. Nhưng cứ gọi điện mỗi ngày cứ như bị giám sát ấy. Như bị trói buộc vậy. Làm thế Karen có khi lại ghét Yuu-kun đấy.”

Cái con nhỏ này, bản thân làm chuyện đáng bị giám sát, mà lại nói cái kiểu đó?

“…Ra vậy…”

…Thời gian bên cạnh Kamokura quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức ngay cả thời gian nói chuyện với tôi cũng tiếc ư…?

Một lúc lâu im lặng.

“Chuyện chỉ có thế thôi à?”

“À, ờ.”

“Karen nhức đầu, đi ngủ đây nhé.”

“À, ngủ ngon.”

Ngay khi tôi trả lời như vậy, cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.

Ngày hôm sau, thứ Tư. Chúng tôi tụ tập tại một quán cà phê cách xa trường đại học.

Ngoài tôi và Touko-senpai, còn có Ishida Youta, bạn thân của tôi, và Kanou Kazumi, bạn thân của Touko-senpai. Đây là lần đầu tiên bốn người cùng tập trung, và tôi cùng Ishida là lần đầu gặp Kazumi-san.

Kazumi-san là một cô gái trông xinh đẹp theo kiểu phổ biến, tóc nhuộm màu nâu sáng.

“Thế thì gay go rồi.”

Khi tôi kể lại nội dung cuộc gọi với Karen, Touko-senpai chống cằm, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Quả nhiên, là vậy sao ạ…” Tôi nói với giọng buồn bã.

Nội dung cuộc điện thoại đó, có thể nói là cuộc nói chuyện của một cặp đôi sắp chia tay.

“Để Karen-san nói 'không cần gọi điện mỗi ngày' là dở rồi. Vì như thế khiến cô ấy nhận ra rằng mức độ ưu tiên của Isshiki-kun trong cô ấy đã giảm xuống.”

Nghe vậy, Kazumi-san bỏ ống hút khỏi miệng, ly cà phê đá trên tay.

“Touko nói đúng đó. Lúc đó, con gái thường nghĩ 'thằng này phiền phức quá. Thôi được rồi'. Đang làm chuyện không muốn bạn trai biết, nếu bị hỏi thì 'đang ngủ', 'đau đầu', 'buồn ngủ rồi' là những câu cửa miệng mà.”

“Xin lỗi. Chỉ tại em đã liên lạc thêm một cách thừa thãi…”

Khi tôi cúi đầu, Ishida nói đỡ cho tôi.

“Không, tao nghĩ không sao đâu. Bạn trai gọi điện như bình thường, nếu bạn gái không bắt máy thì hỏi 'đã làm gì thế?' là chuyện bình thường mà?”

“Đúng vậy. Ở đó nếu không hỏi gì, ngược lại cô ấy có khi còn thấy bất thường.”

Touko-senpai cũng đồng ý với điều đó. Nhưng ngay sau đó lại đưa ra lời nhắc nhở khác.

“Nhưng từ giờ trở đi, khi nào có khả năng Karen-san ở cùng Tetsuya, anh tuyệt đối đừng liên lạc với cô ấy nữa. Dù là chuyện ngoại tình hay không, con gái khi đang ở cùng người đàn ông khác mà bạn trai gọi điện đến thì sẽ thấy rất phiền phức.”

“Vâng, em hiểu rồi ạ.”

“Mục đích của chúng ta là 'đá đối phương vào đúng lúc bọn chúng yêu say đắm mình nhất'. Từ bây giờ, phải cẩn thận không làm những gì khiến tình cảm của Karen-san rời xa.”

Tôi không có lời nào để đáp lại. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, chỉ riêng việc 'kéo lại tình cảm của bạn gái khi nó đang rời xa' thôi cũng đã là một việc rất khó rồi.

“À, chuyện đó thì chuyện đó. Chủ đề thảo luận hôm nay không phải là chuyện đó đúng không. Là phương hướng để giáng đòn sấm sét vào thằng Kamokura lăng nhăng và con nhỏ Karen lăng loàn đúng không?”

Có lẽ để làm dịu bầu không khí, Kazumi-san nói đùa như vậy. Nhưng nói “thằng Kamokura lăng nhăng!” và bật cười với câu đó chỉ có Ishida. Touko-senpai mở lời với vẻ không hài lòng.

“Đúng vậy. Và như đã nói trước đó, hai người hãy tạo không khí trong câu lạc bộ để ủng hộ em và Isshiki-kun. Dù sao thì chúng ta cũng định gây chuyện tại tiệc Giáng Sinh, một sự kiện của câu lạc bộ mà. Nếu những người xung quanh không ủng hộ, thiệt hại gây ra cho Tetsuya và Karen-san sẽ giảm đi một nửa.”

“Nghe những gì đã kể thì, Kamokura đúng là thằng khốn, nhưng con nhỏ Karen đó cũng chẳng khá hơn là bao. Chắc là hiện tại cũng không có cô gái nào đồng cảm với con nhỏ đó đâu nhỉ?”

Ối, nói thẳng thừng những điều khó nói thế. Kazumi-san là người nói chuyện không nể nang gì cả.

Ishida cũng đồng tình.

“Đối với Karen-chan thì các bạn nữ đúng là vậy ạ. Còn đối với Kamokura-senpai thì hầu hết các bạn nam năm nhất, năm hai cũng không đồng cảm gì đâu nhỉ? Ngay cả những bạn năm ba cùng khóa cũng nói xấu về sự ích kỷ và thói lăng nhăng của Kamokura-senpai mà.”

“Này, Ishida!”

Tôi quở trách Ishida. Ít nhất đối với Touko-senpai, Kamokura vẫn là bạn trai cũ. Không có lý do gì để cô ấy cảm thấy dễ chịu khi nghe người ta nói xấu bạn trai mình.

Nhưng người ngăn tôi lại không ai khác chính là Touko-senpai.

“Không sao đâu, Isshiki-kun. Lời Ishida-kun nói là thật. Nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng ích gì, em cũng cảm nhận được điều đó mà.”

Nhưng Touko-senpai nói vậy, trong mắt tôi vẫn thấy cô ấy có vẻ buồn bã.

“Nhưng Tetsuya cũng có bạn bè, và đối với Karen-san thì không phải là không có khả năng xuất hiện những người nói 'thật tàn nhẫn khi khiến một cô gái phải xấu hổ đến mức đó'. Vì vậy, em muốn có một 'sự đồng cảm mạnh mẽ đối với chúng ta' đến mức khiến những lời nói đó không thể cất lên được. Việc tạo không khí đó, em muốn nhờ hai người.”

“Tao hiểu rồi. Vì mục đích đó, tao chỉ cần tham gia câu lạc bộ là được đúng không. May mắn là tao đã thân với một vài cô gái là thành viên câu lạc bộ rồi, nên chắc sẽ hòa nhập nhanh thôi.”

“Phía em cũng ok ạ. Nói đúng hơn là không cần phải vận động hành lang với các bạn năm nhất, năm hai đâu. Chỉ còn các bạn năm ba thôi. Nhưng nếu đã phản bội Touko-senpai rồi thì chắc cũng không thành vấn đề nhỉ.”

“Nhờ hai người vậy. Chúng em không thể tự mình hành động công khai về chuyện đó được.”

Nói rồi Touko-senpai quay mặt về phía tôi.

“Còn lại là Isshiki-kun. Việc nâng cao độ yêu thích của chính anh trong mắt các cô gái là rất quan trọng. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

Sau khi bàn bạc xong, tôi về cùng Ishida, còn Touko-senpai về cùng Kazumi-san, chúng tôi chia thành hai nhóm.

Trên chuyến tàu về nhà. Ishida hỏi tôi như thể chợt nhớ ra.

“Quả nhiên, Touko-senpai tuyệt thật nhỉ.”

“Ừ.” Tôi trả lời một cách hơi bất cần.

“Nếu có người bạn gái như thế thì đỉnh quá.”

“Đúng vậy.”

“Sao Kamokura-senpai lại ngoại tình nhỉ? Có một người bạn gái xinh đẹp, dáng chuẩn, tính cách tốt, không chê vào đâu được như thế mà?”

“Tao biết làm sao được chuyện đó.”

Ishida đã giúp đỡ tôi như thế này, tôi rất biết ơn.

Dù vậy, tôi vẫn không thể trả lời một cách thoải mái về chủ đề này. Nhớ lại nhiều thứ, khiến tôi không thể không cảm thấy khó chịu.

Nhưng… tôi cũng cảm thấy nghi ngờ giống Ishida.

Nếu xét về ngoại hình, cả khuôn mặt lẫn dáng vóc, Touko-senpai rõ ràng hơn hẳn Karen. Chắc chắn mười người hỏi thì cả mười người đều trả lời như vậy, bất kể là nam hay nữ. Hơn nữa, Touko-senpai tính cách cũng dịu dàng, trong sáng, lại còn biết quan tâm người khác. Ngay cả bây giờ, khi chuyện Kamokura ngoại tình đã rõ ràng, vẫn thấy cô ấy cố gắng bảo vệ hắn ta.

Có một người bạn gái tuyệt vời như vậy mà Kamokura lại ngoại tình với Karen, thật là khó hiểu.

Tuy nhiên, đúng như Kamokura đã nói trước đây, đàn ông là sinh vật luôn muốn cặp kè với nhiều loại phụ nữ, nên không phải cứ có bạn gái xinh đẹp là không đụng đến phụ nữ khác.

“Đúng là Karen-chan cũng dễ thương nhỉ. Trong câu lạc bộ của mình thì chắc cũng nằm trong top 5 những cô gái dễ thương nhất.”

Tôi im lặng. Đúng là Karen vẫn được một số chàng trai yêu thích ngay cả sau khi hẹn hò với tôi.

“Thật lòng mà nói, trước kỳ nghỉ hè khi nghe mày nói 'đã hẹn hò với Karen-chan', tao khá là ghen tỵ đấy.”

“Vậy mà lại thành ra thế này, tao thấy cảm giác của mình hoàn toàn đảo ngược lại rồi.”

“Đúng vậy nhỉ. Yuu ở trong một tình thế khó khăn nhỉ. Giờ đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Ừ. Nhờ có Touko-senpai, tao đã gạt bỏ được nhiều rồi. Cảm giác như bừng tỉnh ấy.”

“Thế à, vậy thì tốt rồi.”

Ishida nói với vẻ nhẹ nhõm.

“Không, thật ra, nãy giờ tao cứ lo là mày sẽ tức giận mà đánh Kamokura và Karen-chan đấy.”

Nghe vậy, tôi cười khổ. Ishida chắc hẳn cũng lo lắng cho tôi về mặt đó, nên mới nghe tôi tâm sự và đưa ra lời khuyên nhiều như vậy. Nhưng có lẽ việc tôi không làm thế cũng là nhờ có Touko-senpai.

“Cảm ơn nhé. Nhưng không sao đâu. Làm thế chỉ khiến Touko-senpai khinh bỉ thôi.”

“Tao yên tâm lắm khi thấy mày bình tĩnh hơn tao tưởng. Nhờ ơn Touko-senpai hết đấy nhỉ.”

Ishida nhìn về phía tôi.

“Tao đã nói rồi, mong là mày với Touko-senpai sẽ thành công. Tao ủng hộ mày. Cho cái thằng Kamokura khốn nạn đó một cú thật mạnh vào.”