Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

469 3329

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

149 1883

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

112 1395

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

153 1962

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

96 524

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

978 3826

Tập 07: Ủa, giờ này là ai đến vậy nhỉ… là ông già Noel sao? - Chương 7: Chén Thánh và Đá của Nhà Hiền Triết.

Tại tầng một Tháp Đồng Hồ, mọi người trong tình trạng gần như bó tay, ngồi chờ dài cổ trên những chiếc ghế xếp, hào hứng bàn tán về đủ thứ chuyện liên quan đến Sōta, kiểu như "Hồi bé Sōta muốn làm gì nhỉ?". Nhưng vì cơ bản độc giả chẳng mấy ai quan tâm chuyện của Sōta nên đoạn này xin phép bỏ qua.

"Thế, Akane hồi bé muốn làm gì?"

"…Làm cô dâu."

Akane ngượng nghịu ngước mắt nhìn Sōta. Sōta thấy trên đầu cô bé dựng lá cờ “đánh rắn động cỏ”, trong lòng kêu thầm "Toi rồi!".

"Là, là vậy sao, đó là ước mơ của mọi cô gái mà… Mà nói đến…"

Trước mắt Sōta, khi cậu định chuyển chủ đề, một đám con gái xung quanh đã điên cuồng dựng cờ tình yêu, ríu rít bàn tán sôi nổi.

"Con gái quả nhiên đều mơ ước làm cô dâu!" Rin phấn khích nói.

"Kiểu tóc thì phải búi Văn kim cao đảo điền* đúng không. Đúng không." (Chú thích của người dịch: Kiểu tóc cổ truyền của phụ nữ võ sĩ Nhật Bản, thường dùng trong đám cưới truyền thống.)

"Hakua, không ngờ cậu lại biết từ này đấy…"

"Hatate Sōta này, cậu thấy đám cưới tổ chức ở nhà thờ hay đền thờ thì tốt hơn? Tớ, tớ không có hứng thú gì đâu, chỉ là tiện có nhắc đến thì hỏi luôn thôi nha!"

"Nghĩa là hỏi muốn mặc váy cưới trắng hay kimono trắng." Kurumiko giải thích thêm cho Naru.

*Sōta! Con gái ấy mà! Cả hai cái đều muốn mặc hết đó!* Chị gái thì thầm vào tai cậu.

"Mặc cả hai bộ là được mà nhỉ?"

"Akiku, mọi người đều nghe thấy là cậu giúp bày mưu rồi đấy."

Vì mọi người ngồi rất gần nhau nên thì thầm cũng chẳng có tác dụng gì.

Đúng lúc cả nhóm đang chuyện trò lan man…

"…Hả? Tiếng xe à?"

Nghe tiếng xe bên ngoài dừng trước Tháp Đồng Hồ, Sōta và mọi người liền mở cửa bước ra.

"Là taxi đó."

"Là xe thuê riêng."

"Khác nhau chỗ nào?" Kurumiko hỏi Akane.

"Sao cũng được chứ!?"

Đúng lúc Naru hiếm khi lên tiếng lật tẩy, hai người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe đứng trước Tháp Đồng Hồ – một phương tiện không hẳn là taxi mà cũng không hẳn là xe thuê riêng. Một người cao ráo với mái tóc màu hạt lanh buộc gọn, một bên tết hai bím tóc buông vai. Cả hai đều khoác áo khoác thí nghiệm màu trắng bên ngoài.

"Đây là chỗ Ruri phát tín hiệu khẩn cấp đúng không, Wakako?"

"Ưm… Nhưng mà, đây là chuyện riêng tư cá nhân, em nghĩ cô Gertrude không đến cũng không sao đâu…"

"…………"

*Họ là ai vậy?* Sōta và mọi người ngờ vực nhìn hai người.

"Mọi người đang nhìn chằm chằm chúng ta kìa, Wakako?"

"Tại cô nhìn đáng nghi quá."

"Thật hả!?"

Nói trắng ra thì, cả hai bên đều đáng nghi.

"Người đáng nghi sao?" Akane hoài nghi.

"Hay là gọi cảnh sát nhỉ?" Kurumiko đề nghị.

"Chị gái nghĩ, trước đó nên gọi bảo vệ thì hơn."

Thấy đám học sinh đang xì xào bàn bạc, Wakako hoảng hốt.

"Khoan… Khoan đã…! T-tôi, tôi là cựu học sinh! Không phải người đáng nghi đâu!"

"Cựu học sinh…"

Trong đầu họ chợt hiện ra hình ảnh Ba Chị Em Đáng Nghi, là ai thì xin phép không tiết lộ.

"Quả nhiên vẫn phải gọi cảnh sát thôi!!"

"Tại sao!?"

Wakako kinh ngạc đến phát khóc.

"Hả!? Cô ơi, sao cô lại tự mình về thế!? Đừng có bỏ rơi em!!"

Thấy Gertrude đang bảo tài xế mở cửa, định ngồi lại vào xe, Wakako vội vàng kéo cô lại.

"…Xin hỏi~ Vậy hai vị là ai thế ạ?" Kurumiko hỏi thẳng.

"À, đúng rồi. Mặc dù chúng tôi đã biết về các bạn qua hồ sơ, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ."

Chỉ thấy Wakako hắng giọng, vung vạt áo khoác thí nghiệm màu trắng bên ngoài bộ đồ giản dị.

"Tôi là Ninja Hayashi Wakako. MEX-0401, một trong những người phát triển Ruri. Còn đây là cô Gertrude Kindheim. Cô ấy là Trưởng nhóm Phát triển, là giáo viên của tôi."

"Rất hân hạnh. Chuyện của các bạn ở Ký túc xá Mạo hiểm, tôi đã nắm rõ qua dữ liệu của Ruri rồi."

Cô ấy chính là chị gái của Sigrid Kindheim – Phó Giám sát viên của Tổ chức Phúc lợi Cô Gái Phép Thuật kia.

Nhưng thật không may, không ai trong số họ biết điều này.

"Vậy, xin hỏi tại sao mẹ của Ruri lại đột nhiên đến đây ạ?" Akane hỏi.

"Không được gọi tôi là mẹ!"

Bị mẹ mắng rồi.

"Vì phòng nghiên cứu nhận được tín hiệu khẩn cấp từ Ruri. Thế là chúng tôi vội vàng bắt taxi đến đây ngay."

"Là nhà nghiên cứu mà bình thường ghê. Bình thường ghê."

"Hả!? Cậu mong đợi tôi xuất hiện kiểu gì hả!?"

"Đã là nhà nghiên cứu thì phải đi haniwa* chứ. Đúng không." (Chú thích của người dịch: Haniwa là tượng đất sét cổ của Nhật Bản, dùng trong các ngôi mộ cổ.)

"Đó là nhà khảo cổ học!"

"Cái đó… vì chúng tôi là nhà khoa học, nên…"

Nghe Wakako giải thích xong, Hakua nửa hiểu nửa không gật đầu. Tại sao Hakua lại nghĩ đối phương là nhà nghiên cứu haniwa từ cuộc đối thoại vừa rồi thì nguyên nhân vẫn còn cần các nhà nghiên cứu tìm hiểu thêm.

À mà, nhà khảo cổ học đi bằng haniwa thì thật sự là nhà khảo cổ học sao?

"Thôi không lan man nữa… Ruri ở trong tháp đúng không? Hatate Sōta này, làm ơn, cậu có thể giúp chuyển đồ trong cốp taxi vào trong tháp được không?"

Sōta vừa đồng ý, *À! À! Chúng tớ sẽ giúp!* Akane và mọi người liền làm bộ lũ lượt đi theo, nhưng Wakako đã ngăn họ lại.

"Vì cái đó rất nặng, sức con gái thì không khiêng nổi đâu. Tôi không nói quá đâu."

"Nhịp điệu câu vừa rồi, có phải tương tự như thơ haiku Nhật Bản, kiểu năm-bảy-năm tăng giảm chữ đúng không. Đúng không." (Chú thích của người dịch: Thể thơ cổ điển ngắn của Nhật Bản, gồm ba dòng có số âm tiết lần lượt là năm, bảy, năm.)

"Lúc này thì đến lượt tớ ra tay rồi nha, Sōta!!"

Mặc dù cuộc đối thoại bị Hakua xen ngang bằng chuyện không đâu, nhưng Megumi nghe nói có việc nặng nhọc liền phấn chấn muốn phát huy *Power of Power*. *Power of Power* dịch thẳng là "lực của lực", mặc dù không rõ nghĩa nhưng nói chung là sức mạnh rất lớn.

Chỉ thấy Megumi hăm hở đi đến cốp taxi, dốc hết sức mình để kéo đồ bên trong ra.

"Hư nhô——! Hô mi——! Ưu meo——!"

*Tiếng hô đáng yêu chết đi được.*

*Tiếng hô đáng yêu chết đi được đó.*

*Tiếng hô đáng yêu chết đi được mà.*

Không chỉ tiếng hô mà ngay cả động tác khiêng đồ cũng rất đáng yêu, nhưng cơ bản chỉ có đáng yêu thôi chứ đồ vẫn không nhúc nhích.

Sōta không thể đứng nhìn bèn ra tay giúp đỡ, mặc dù không có Megumi cũng không sao, nhưng Sōta vẫn cùng Megumi khiêng đồ.

"…Đây là bàn mạt chược mà."

"Sō, Sōta này, tuy có tớ đỡ rồi nhưng nếu lơ là, sẽ, sẽ, sẽ, sẽ nguy hiểm lắm đó…!"

Mặc dù hầu như chẳng giúp được gì, nhưng tay chân lại không hiểu sao run lẩy bẩy như hươu con vừa chào đời, Megumi vẫn nhắc nhở Sōta như vậy.

Sau khi hai chàng trai (?) khiêng bàn mạt chược vào trong tháp, Wakako nhếch môi mỉm cười.

"Vậy thì… mạt chược thần thánh… gọi tắt là Thánh Bài (SEIHAI) đã được chuyển vào đây rồi, điều này có nghĩa là, các bạn là những dũng sĩ muốn giải phong ấn Giáng Sinh Bất Hạnh đúng không. Các bạn đàn em đầy dũng khí!"

"Nếu bảo là dũng sĩ hay *mosu*, thì là dũng sĩ nhỉ." (Chú thích của người dịch: Trong tiếng Nhật, "dũng sĩ" (yūsha) và "mosu" (viết tắt của hamburger Mos Burger) có cách đọc gần giống nhau.)

"Sao lại biến thành hamburger rồi!?"

Kurumiko hiếm khi tỏ vẻ hứng thú với mấy cái hamburger đắt tiền bày bán dạo dọc đường nên buột miệng nói ra câu đó, khiến Wakako bị sốc.

"Làm ơn đợi đã! Nghe giọng của tiền bối Ninja Hayashi, tiền bối Ninja Hayashi có biết bí ẩn về Giáng Sinh Bị Cấm không!?"

Mặc dù chủ đề suýt chút nữa bị lái sang hamburger, may mà Rin đã kéo lại.

"…Chuyện này nói ra thì dài lắm. Chúng ta vừa chơi hai ván vừa nói chuyện đi…"

Wakako đưa mắt nhìn xa xăm, tự giễu cợt mỉm cười rồi di chuyển những chiếc ghế xếp đến trước bàn mạt chược.

Trước mặt Wakako, Akane xếp những quân mạt chược thành hình uốn lượn.

"Đẩy domino sao!?"

"Cái này khó đẩy đổ lắm." Akane nói.

"…Có ai biết chơi mạt chược không?"

Chỉ có Ruri và Sōta giơ tay.

"Sử dụng lối đánh theo *dữ liệu* được không? (Y/N)" (Chú thích của người dịch: Lối đánh mạt chược hoàn toàn không dựa vào may mắn, trực giác hay các yếu tố trừu tượng.)

"Cái đó thì, được thôi…"

Cuối cùng là Wakako, Gertrude, Ruri, Sōta bốn người vây quanh bàn chơi mạt chược.

Trong lúc xáo bài, xếp bài, Wakako lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.

"Để tôi nghĩ xem… Lúc đó tôi vẫn còn là một nữ sinh trẻ tuổi, là chuyện mới đây thôi."

"Wakako, cái gì mà mới đây, giáp tý đã qua một vòng rồi…"

"Cô ơi, *Shut up*!!"

Wakako dùng sức ném quân bài vào trán Gertrude, khiến trên trán cô ấy hiện rõ chữ "Trung" khắc trên quân bài. Hakua trong lòng khẽ thốt lên "Ồ ồ…!" một tiếng cảm thán khó hiểu.

Khi Sōta đang chuyên tâm chơi mạt chược, Akane dù không hiểu luật nhưng vẫn muốn tham gia, liền gác cằm lên vai cậu.

"Trò này lạ thật đấy. Gần giống chiến tranh ném gối sao?"

"Vừa nãy là hành động thiếu phong độ đấy…"

Thấy hai người có vẻ tình tứ, Wakako bĩu môi "chậc" một tiếng rồi kiên quyết tiếp tục chủ đề vừa nãy.

"Khi đó tôi học cấp hai ở trường này…"

"Ù."

"Cái tên này!!"

Ngay khoảnh khắc Wakako vừa mở lời, Ruri đã ù bài, điều này khiến Wakako nổi điên ngay tại chỗ, ném quân bài vào trán Ruri.

"Thiếu phong độ."

"Con bé này ở phòng nghiên cứu cũng là nhân vật nổi tiếng, được gọi là ‘Wakako chuyên ném đồ đạc’ đấy~"

"Còn Ruri nữa, đó là gian lận mà…"

Sōta toát mồ hôi lạnh tố cáo hành vi gian lận.

"Vì lối đánh theo dữ liệu đã được cho phép, nên tôi đã thông qua tính toán, vận dụng các lý thuyết động lực học để ù bài đầu tiên."

"Ai cho phép cậu làm chuyện đó!?"

Wakako tức giận vì ban đầu mình đã không nhập định nghĩa "lối đánh theo dữ liệu" vào bộ nhớ của Ruri.

"Có muốn tắt chức năng đánh theo dữ liệu không? (Y/N)"

"Làm ơn đi…"

Sōta ngỡ ngàng vì ván bài chẳng ra đâu vào đâu liền trả lời như vậy. Akane từ vai Sōta ghé đầu nhìn bàn mạt chược, hỏi từ khoảng cách cực gần, một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ theo đó kích thích khứu giác của Sōta.

"Sao rồi? Sōta-kun thắng chưa?"

"Ruri thắng rồi."

"A! A! Thắng thua đâu phải là tất cả! Tiểu nữ Akane thấy, Sōta-kun dù có thua mà ủ rũ thì cũng đáng yêu lắm nha!"

Akane vừa nói lời động viên, vừa không quên dồn hết "niệm lực" vào câu thần chú 'Sōta-kun thắng đi ~ thắng đi ~ Sōta-kun' gửi tới cậu.

Bốn người xáo bài, chia bài lại từ đầu, rồi lần lượt rút bài.

"Thôi được rồi... chuyện chính, lần này nhất định phải thành công... hồi đó tôi học cấp hai ở trường này..."

"Ù."

"Cái tên này!!"

Vừa nghe Wakako cất lời, Sōta đã ẵm trọn ván bài khiến Wakako nổi điên tại chỗ, ném bài bay thẳng vào trán Sōta.

"Kiểu chơi siêu nhiên thế này có hơi quá đáng không nhỉ? (Y/N)"

"Cậu cũng gian lận à!?"

"Đâu, đâu có...!"

"Ôi chao ~ thắng rồi sao? Sōta-kun thắng rồi sao?"

"Dồn niệm lực 'vận may tiểu thư' vào thật lợi hại đó nha..."

Megumi đổ mồ hôi lạnh khi chứng kiến sức mạnh của Akane.

Sau khi phong ấn niệm lực và lối đánh dữ liệu, cuối cùng mọi người cũng có thể chơi bài bình thường. Wakako thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu kể về câu chuyện đáng quên xoay quanh Lệnh cấm Giáng sinh.

"Chuyện xảy ra vào đêm Giáng sinh năm tôi học lớp một cấp hai..."

"Tức là cách đây mười mấy..."

"Không cần tính!!"

Gertrude, người đang định tính ra số năm chính xác, bị Wakako quát tháo. Mặc dù rõ ràng Gertrude là giáo viên.

"Tự dưng thấy thời điểm đó gần hơn mình tưởng ban đầu nhỉ?"

"Ừm, vì cả bà Tsukimugi lẫn các nguyên lão thâm niên đều không biết, vốn cứ nghĩ đó là chuyện đã từ mấy chục năm trước rồi..."

Nhìn Akane vừa nói vừa vô cớ xoa bóp vai cho Sōta, Rin gật đầu đồng tình với vẻ ngưỡng mộ. Kikuno đứng phía sau nhìn ba người, vừa vui vừa cô đơn khi thấy em trai mình được các cô gái vây quanh.

"Trong một lớp học nọ, có một cô gái ngây thơ háo hức chờ đón Giáng sinh. Cô gái ấy có một nhóm bạn thân thiết từ hồi còn học cấp một."

"Xin cô dừng lại một chút!"

"Chuyện gì...?"

Akane yêu cầu Wakako, đang kể chuyện đầy cảm xúc, dừng lại.

"Nhóm bạn trong câu chuyện đó về sau có ai chết không ạ?"

"Không ai chết đâu!"

"May quá. Vì cô kể nghe bi thương quá, cứ tưởng là chuyện buồn, suýt nữa thì bụng cháu thắt lại rồi. May quá, may quá. Không có người bạn nào chết."

Thấy Akane kéo cổ tay Sōta giơ hai tay lên trời kiểu "muôn năm!", Kurumiko chợt nghĩ đến mấy con rối dây.

Đúng như trong tài liệu, đúng là một lũ trẻ đặc biệt... Wakako nhìn những học sinh nội trú Ký túc xá Mạo hiểm như thể bị chói mắt, rồi quay lại chủ đề chính.

"...Tóm lại! Cô gái ấy dự định tổ chức tiệc Giáng sinh với nhóm bạn thân yêu của mình. Đương nhiên, nhóm bạn ấy cũng háo hức chờ đợi Giáng sinh với cùng một suy nghĩ. Bởi vì hồi học cấp một, nhóm bạn này năm nào cũng tổ chức tiệc Giáng sinh, không khí náo nhiệt vô cùng."

"Tổ chức tiệc Giáng sinh với bạn bè...!! Đúng là 'người nổi bật' mà."

"Câu này mà phát ra từ miệng Akane thì nghe lạ lùng khó hiểu thật đấy..."

Lý ra con gái của tập đoàn tài chính phải là người nổi bật nhất mới phải, nhưng Akane hầu như không có bạn bè thật sự cho đến khi gặp những thành viên đang có mặt ở đây.

"Thế nhưng...!!"

"Khoan đã!"

"...Lần này lại sao?"

Câu chuyện sắp bước vào cao trào thì Akane lại yêu cầu tạm dừng. Thấy Wakako khó chịu nhìn mình, Akane liền rúc vào lưng Sōta để trốn.

"Chẳng lẽ, thật ra không phải bạn bè chết mà là cô gái đó sẽ chết sao?"

"Sao cậu cứ động một tí là muốn giết người ta vậy!? Đã bảo là không chết mà!!"

"May quá... không có cô gái nào háo hức chờ Giáng sinh rồi lại chết. Bụng cháu suýt nữa thì thắt lại rồi."

Sōta và mọi người bắt đầu tự hỏi, Akane có khi nào đói bụng không nhỉ.

"Tôi kể tiếp đây nhé?...Thế nhưng! Có lẽ là sự phấn khích vì Giáng sinh vui đến phát điên, cộng với phép thuật tuổi dậy thì đặc trưng của cấp hai..."

"Cô gọi tôi à?"

"Không gọi cậu!"

Cô Mahōzawa lại phản ứng với từ khóa.

"Mahōzawa Akane, chẳng lẽ cậu cảm thấy buồn chán không có việc gì làm sao?"

"Cô lại phát hiện ra điều đó!?"

Naru chỉ ra vấn đề cốt lõi, khiến Akane giật mình.

"Làm ơn im miệng mà nghe đi..."

Rin thở dài khuyên nhủ, Akane cười hì hì đáp: "Vâng ạ." rồi tạm thời ngoan ngoãn.

"Vậy, chuyện kể đến đâu rồi nhỉ?" Akane hỏi.

"Vì cô cứ ngắt quãng nên khó mà kể tiếp được ấy chứ." Kurumiko đáp.

"Là mấy đứa cứ chen ngang đó!"

Thấy Wakako sắp sửa thật sự nổi giận, không biết có phải vì thấy mẹ mình mất mặt hay không, Ruri hiếm hoi lên tiếng:

"Có cần tóm tắt lại không? (Y/N)"

"Làm phiền cậu nhé."

"Đã chọn Y. 'Nữ sinh cấp hai háo hức Giáng sinh và hẹn bạn bè tổ chức tiệc' Hết."

"Ngắn quá đi!!"

"Vậy, sau đó thì sao nữa ạ?" Kurumiko hỏi.

"............Thế nhưng! Có lẽ là sự phấn khích vì Giáng sinh vui đến phát điên, cộng với phép thuật tuổi dậy thì đặc trưng của cấp hai mà ra... Một người bạn có bạn trai, một người bạn khác cũng có bạn trai, cứ thế, nhóm bạn lần lượt, lần lượt, lần lượt có bạn trai, đến khi chợt nhận ra... thì chỉ còn mình tôi... chỉ còn lại cô gái đó một mình thôi..."

"Cô vừa suýt nói 'tôi' đó nha."

"Suỵt! Chị Naru, chuyện đó không được nói toạc ra."

Kurumiko nhìn sắc mặt Wakako mà bịt miệng Naru, nhưng khi bịt thì đã quá thời hạn cho phép.

"Giáng sinh cô đơn... Cô gái ấy đã căm ghét Giáng sinh..."

À, cuối cùng cô ấy vẫn chọn kể tiếp, coi như không nghe thấy gì... Trong khi mọi người đều nghĩ vậy, Wakako nhớ lại chuyện xưa, nghiến răng ken két.

"Cô gái ấy nghĩ. Cái thứ Giáng sinh này, biến mất là tốt nhất...! Mấy đứa 'người nổi bật' chết hết đi...!"

Akane với bản chất thuần khiết, đột nhiên đồng cảm với tâm trạng của Wakako, nước mắt đã chực trào.

"Từ hồi đó, cô gái ấy đã bộc lộ tài năng với tư cách là một nhà phát minh. Rồi, cô gái ấy đã tạo ra một cỗ máy công lý. Tên của nó là..."

Wakako hít một hơi thật sâu, rồi với biểu cảm đặc trưng, cô hét lên:

"Máy Diệt Giáng sinh!"

" " " " " " " " " "Máy Diệt Giáng sinh?" " " " " " " " " "

Nghe thấy cái tên chẳng lành đó, tất cả những người có mặt đều thắc mắc lặp lại.

"Đúng... Máy Diệt Giáng sinh. Một cỗ máy thần kỳ chỉ phản ứng với những thứ liên quan đến Giáng sinh và tấn công chúng... Đó chính là Máy Diệt Giáng sinh."

"Thật là thứ phiền phức quá đi chứ..."

"Mấy đứa có thấy nó trong khuôn viên học viện chưa? Chính là cái thứ giống tượng mèo đá ấy..."

"............"

Mọi người đều nhớ đến những bức tượng mèo đá hình viên đạn thường thấy khắp học viện. Cái tượng mèo địa tạng có vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu đó.

'Cái tượng mèo này, có khắp học viện đó nha.'

'Đúng vậy... Quả thật... không biết có lai lịch gì không nhỉ?'

'Là loại giống mèo địa tạng sao?'

Mới cách đây không lâu, họ đã có cuộc đối thoại như vậy ở khu phố mua sắm.

"Chẳng lẽ đó chính là...!?"

"Đúng vậy... Cái đó sẽ biến hình thành Máy Diệt Giáng sinh."

"Từ vẻ ngoài đáng yêu hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nó lại ẩn chứa sát khí đối lập hoàn toàn..." Kurumiko kinh ngạc.

"Cái đó có khắp nơi sao!?"

"Một số lượng khổng lồ máy móc như vậy sẽ hủy diệt Giáng sinh sao...?" Naru kinh ngạc.

"Có thể tưởng tượng được là sẽ bị hủy diệt thôi..."

Rin gật đầu không mấy ngạc nhiên.

"Trong vòng năm ngày sau khi cỗ máy hoàn thành, Giáng sinh đã bị hủy diệt... cùng với những ký ức đau khổ của mọi người..."

"Giáng sinh tuyên bố kết thúc..." Akane than thở.

"Đúng, ngay khi Giáng sinh tuyên bố kết thúc, cỗ máy cũng dừng hoạt động. Cho đến khi Giáng sinh năm sau đến, cỗ máy sẽ biến thành hình dạng tượng mèo đá, âm thầm ẩn mình trong mọi ngóc ngách của trường..."

Thật là gây phiền phức quá đi chứ... Vài người trợn mắt nhìn Wakako.

"Thế nhưng...!"

Có vẻ rất thích từ 'thế nhưng' nhỉ... Mọi người vừa trợn mắt vừa pha lẫn chút cười khổ.

"Sau khi học viện trải qua thảm kịch do Máy Diệt Giáng sinh gây ra, vì tung tích của cỗ máy bặt vô âm tín, năm sau nhà trường lo ngại thảm kịch có thể tái diễn, nên đã ra lệnh cấm Giáng sinh..."

"Đây chính là sự thật đằng sau lệnh cấm Giáng sinh đúng không...!?"

Naru phản ứng kiểu 'Sao mà ngu xuẩn thế!', nhưng Wakako, người đang kể chuyện hơi quá đà, dường như không nhận ra.

"Hủy diệt Giáng sinh dẫn đến Giáng sinh bị cấm... Người trong học viện ai nấy đều muốn quên đi ký ức đau khổ này, nên đã cố gắng quên đi, và cuối cùng thì quên sạch sành sanh...!!"

"Thế nên dù hỏi ai cũng không rõ sự thật về bí ẩn lệnh cấm Giáng sinh là vậy à." Akane kết luận.

"Sao người ở học viện này lại có tính cách đơn thuần đến mức khó tin vậy chứ...?"

Thấy người trong học viện ngốc nghếch đến mức phóng đại, ngay cả Nanami cũng phải há hốc mồm.

"Nhưng mà, hội trưởng hội học sinh từng nói, dự luật liên tục bị bác bỏ trong đại hội học sinh mà?"

"Đó là vì khi tôi tốt nghiệp, tôi đã can thiệp vào hệ thống kiểm phiếu, sửa nó thành nhất định sẽ bị bác bỏ! Với quy mô của học viện này, về cơ bản sẽ không kiểm phiếu hoàn toàn thủ công, nên tôi đã sửa để khi xử lý qua máy tính ở một khâu nào đó, nó nhất định sẽ tự động bị bác bỏ."

"Hy vọng cô gỡ bỏ cài đặt đó ngay bây giờ!!" Akane khẩn cầu.

"Được rồi, được rồi, tôi làm ngay đây..."

Wakako dùng máy tính bảng xâm nhập vào hệ thống học viện, chỉ trong chốc lát đã sửa lại cài đặt.

"Lạ nhỉ? Vậy thì, bà Tsukimugi, hội trưởng hội học sinh và chị Takumi, tại sao lại đột nhiên bị bệnh vậy ạ?"

"Chuyện đó là sao vậy...?"

Lần này đến lượt Wakako lộ vẻ nghi ngờ.

"Ra là chỉ trùng hợp thôi sao..."

"Cũng khó phân biệt thật đấy nhỉ..."

Nói ngoài lề một chút, nhật ký công việc của Viện Nghiên cứu Xây dựng bị thiếu trang, thực ra là do Takumi, người nổi tiếng với sự cẩu thả, đã xé ra để đưa cho Sōta và những người khác xem, rồi vô tình mang vào bệnh viện. Chuyện này sẽ được tiết lộ vào một ngày sau.

Lúc này, các học sinh nội trú Ký túc xá Mạo hiểm đang chìm trong cảm giác kiệt sức khó tả, Gertrude, người nãy giờ im lặng lắng nghe mọi chuyện, lên tiếng:

"Thì ra là vậy... Cô gái nhà phát minh đó, chính là Wakako thời học sinh."

"............"

Dù không biết đến giờ phút này việc che giấu còn có ý nghĩa gì, nhưng Wakako vẫn không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ tiếp lời:

“Đây chính là địa điểm dự kiến tổ chức tiệc Giáng Sinh năm xưa…”

“Ể!? Tổ chức ở nơi như thế này sao!?”

“Rồi… để phong ấn ký ức ngày hôm đó… để biến lời thề tổ chức tiệc mạt chược Giáng Sinh thành vĩnh cửu, cô gái năm ấy đã giao pho tượng mèo nhỏ cùng những quân mạt chược cho các trưởng lão học viện. Chỉ cần ở tầng một của tháp đồng hồ này, phát ra tiếng đánh mạt chược một lúc…”

Nói đến đây, Wakako nhìn sâu vào cánh cửa kim loại đen nặng nề trong căn phòng.

Đúng lúc đó, cánh cửa vốn im lìm bấy lâu khẽ rên ken két rồi từ từ mở ra.

“Cánh cửa dẫn đến cầu thang lên tầng trên của tháp đồng hồ sẽ mở ra… cô gái ấy đã tạo ra cơ quan này.”

“Học sinh cấp hai tổ chức tiệc mạt chược ư…?”

“Chắc là có bạn trai rồi nên bỏ cuộc là đúng đắn nhỉ…?”

Megumi và Kikuno, những người có suy nghĩ đúng đắn hơn, thì thầm với nhau.

“Theo cơ sở dữ liệu của tôi, giáo viên hướng dẫn câu lạc bộ mạt chược lúc đó dường như rất đẹp trai. Có cần tìm hiểu thêm về mối quan hệ không? (Y/N)”

“Khoan đã, Ruri—!”

Wakako cuống quýt bịt miệng Ruri lại, nhưng vì Ruri phát ra âm thanh qua loa trong khoang miệng, nên dù bị bịt miệng, cô bé vẫn nói chuyện bình thường.

“Không cần tìm hiểu cũng thấy, lúc đó là đơn phương người ta rồi…”

Gertrude nhìn Wakako với ánh mắt thông cảm. Wakako muốn né tránh ánh mắt thương hại của Gertrude, vội vã bỏ bàn mạt chược lại rồi bước vào trong cánh cửa. Akane và Hakua cùng những người khác cũng ngơ ngác đi theo.

Không đi cùng họ, Sōta đang đứng cạnh bàn mạt chược với Megumi và những người khác, bỗng nhiên vô tình nhìn xuống cái hộp vốn đựng quân mạt chược dưới chân mình.

“Ra là vậy… Dấu khắc ‘NINJA’ trên hộp mạt chược này… hóa ra là của ‘Ninja Hayashi Wakako’ sao…”

Sōta cảm thấy phiền muộn khi nhận ra bộ mạt chược này không liên quan đến ý nghĩa thần bí về chân lý thế giới nào cả, nhưng…

“Sōta-kun, cậu đang làm gì đấy—?”

“Giáng Sinh đang chờ chúng ta kìa. Chúng ta đấy.”

“Anh trai, nhanh lên nhanh lên!”

Nhìn những nụ cười vui tươi của các cô gái, cảm giác khó chịu trong lòng Sōta cũng dần tan biến.

Sau cánh cổng thép là cầu thang. Bước lên cầu thang, họ phát hiện một vật thể bị phủ bạt ở một tầng giữa chừng.

Vừa cởi lớp bạt ra…

“Là đồ Giáng Sinh!!”

“Là tàn dư ký ức Giáng Sinh bị phong ấn đây mà.”

“Đến giờ Nanami siêu sáng tác thơ rồi!!”

“Không được nói đó là thơ đâu!”

Nanami khẽ đánh vào người Akane, Akane cũng vui vẻ đùa giỡn với Nanami.

“Tóm lại… chỉ cần lan truyền rộng rãi sự thật này, giải thoát học viện khỏi lời nguyền quấy nhiễu lòng người, thì Giáng Sinh sẽ được tổ chức thuận lợi thôi.”

Ý kiến của Rin đã được thực hiện không sai một chữ.

Đoạn video do Ruri cung cấp đã được câu lạc bộ Phát Thanh biên tập thành phim tài liệu và phát sóng trong buổi phát thanh trưa toàn trường. Ngày hôm sau khi video được chiếu, nhà trường đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp toàn trường. Sau khi cuốn tất cả học sinh vào một vụ ồn ào ngớ ngẩn, toàn trường đã nhất trí thông qua việc bãi bỏ nội quy cấm Giáng Sinh.

Giáng Sinh đã trở lại Hatagaya Học viện.

Giáng Sinh được tuyên bố bắt đầu.

Sự tĩnh lặng bấy lâu nay tựa như một giấc mơ, khắp trường đâu đâu cũng tràn ngập không khí Giáng Sinh.

“Hội học sinh nhận trả lại đồ Giáng Sinh—!”

“Xin mời điền số đăng ký giấy kiểm điểm lúc bị tịch thu tại quầy kia và nhận số thứ tự—!”

Trên sân trường dựng lên những chiếc lều thường dùng trong hội thao. Các ủy viên hội học sinh và ủy viên kỷ luật, với tâm hồn vui tươi hóa trang thành ông già Noel, vừa tặng kèm bánh quy làm quà Giáng Sinh, vừa trả lại những món đồ Giáng Sinh bị tịch thu cho học sinh.

Có lẽ, các ủy viên kỷ luật, khi trao trả cây thông hay đồ trang trí Giáng Sinh và chúc ‘Giáng Sinh vui vẻ’, cũng đang tận hưởng không khí Giáng Sinh đã trở lại học viện.

Trên gương mặt các học sinh đang xếp hàng chờ lấy số thứ tự, cũng tràn ngập niềm hân hoan và mong chờ.

“Đây có lẽ là lần đầu tiên mình được trải nghiệm tiệc Giáng Sinh!”

“À— vì cậu học ở trường mình từ mẫu giáo mà.”

“Muốn ăn bánh kem~ muốn ăn gà quay~… À! Với lại, mình muốn cái vớ đựng đầy kẹo bánh nữa!”

“Sao toàn đồ ăn không vậy… Mà nói chứ, tuổi mình mà cầm cái vớ đó thì hơi không hợp nhỉ…”

Từ xa vọng lại tiếng hợp xướng Giáng Sinh, tô điểm thêm cho không khí náo nhiệt, phồn hoa.

Khu phố thương mại trong học viện cũng tổ chức giảm giá Giáng Sinh, người đông hơn bình thường.

Không khí Giáng Sinh trở nên sôi động hẳn, Akane và mọi người dường như cũng rạng rỡ hẳn lên.

“Giáng Sinh thật tuyệt!” Akane reo lên.

“Ai dà, bản thân… tôi ra tay, thì không có vấn đề nào là không giải quyết được cả… vấn đề ấy nhé!”

“Đâu có, Hội trưởng, ngài chỉ toàn nằm viện thôi mà…”

Misamori dù vẫn giữ hình tượng vừa phải trước Sōta, nhưng vẫn đắc ý ưỡn ngực; Nanami nhìn mà toát mồ hôi lạnh.

“Hội trưởng, may mà chị đã xuất viện trước Giáng Sinh đấy.”

“Bà Tsukimugi cũng vậy mà.” Kurumiko bổ sung.

“Ai dà, thực sự phải chịu già thôi chứ, cô bé Misamori?”

“Bản thân tôi còn chưa đến tuổi đó nhé!?”

Nghe nói Takumi dường như cũng đã trở về an toàn.

Ngày mai cuối cùng cũng là đêm Giáng Sinh.

“Em có một ý tưởng!!”

Sáng nay tại Ký túc xá Mạo Hiểm, khi các bạn nội trú đã lâu mới đông đủ cùng ăn sáng, Akane nắm chặt tay và nói.

“Sau khi nghe chuyện của mẹ Ruri, em nghĩ là bỏ mặc những người khác mà đi chơi Giáng Sinh riêng với con trai là không tốt!”

“À u!!”

Misamori, vốn định bỏ mặc mọi người để đón Giáng Sinh riêng với Sōta, giật mình trong lòng. Vài người đã nhìn thấu ý đồ của Misamori qua thái độ của cô.

“Vì vậy, em mong Ký túc xá Mạo Hiểm chúng ta đoàn kết một lòng, thề sẽ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc thật vui vẻ!!”

Akane giơ tay như tuyên thệ của vận động viên, mạnh mẽ khẳng định, nhận được tràng pháo tay từ Hakua và Kikuno.

“Thế là, mọi người cùng nhau lập ra lịch trình tiệc Giáng Sinh.”

“Xuất hiện cái biểu đồ hình bánh trông như một ngày hè của học sinh tiểu học kìa…”

Sōta vừa nhìn cái biểu đồ đầy màu sắc trông như biểu đồ tròn, các thành viên nữ của Ký túc xá Mạo Hiểm cũng vô cớ xúm mặt lại gần Sōta cùng xem.

“…Khoan đã nào.”

“Có chuyện gì thế, Nanami?” Akane hỏi.

“Cái phần ‘Cùng nhau mở tiệc’ chiếm ba phần tư hình tròn thì không sao. Cái phần còn lại này, chia đều theo số người của Ký túc xá Mạo Hiểm thành ‘Tiệc của Akane & Sōta’, ‘Tiệc của Kikuno & Sōta’, ‘Tiệc của Rin & Sōta’… đến đây thì cũng không vấn đề gì. Vấn đề là…”

“Em xếp thứ bảy đó nha. Sōta-kun, lát nữa hình như trời sẽ đổ tuyết thành Giáng Sinh trắng xóa, lãng mạn ghê ha.”

Megumi nở nụ cười “Hì hì ♥” đáng yêu một cách lạ thường.

“…Vậy, cái ‘Tiệc của Nanami & Sōta’ này là sao nào…?”

“À, cái này là vì lúc đầu Nanami không mấy hứng thú nên không dự cuộc họp sắp xếp thứ tự đi chơi tiệc với Sōta-kun, thế nên bọn em xếp Nanami ở cuối cùng trước thôi. Nanami có muốn đổi thứ tự với em không?” Akane đáp.

“Bản cung không nói chuyện này mà——————!”

“Chị Nanami, thời gian mọi người được chia đều, rất công bằng đó. Rất công bằng đó.”

“Bản cung rõ ràng đã nói là không đi chơi với Sōta mà!”

“Không được không được! Vì chính cái cảm giác có người bị bỏ rơi đó mới dẫn đến việc Giáng Sinh bị cấm! Thế nên, mọi người phải bình đẳng!! Bằng không thì không được!!”

Akane kích động phát ra tiếng “Hừm!!” có vẻ sẽ kiên quyết giữ ý kiến của mình đến cùng, thế nên Nanami nhìn Sōta muốn cậu giúp nói vài lời, nhưng Sōta đương nhiên quay mặt đi chỗ khác.

Vì đang đứng trước vòng vây của các cô gái Ký túc xá Mạo Hiểm, Sōta đành giương cờ trắng.

“…………”

“Mọi người cùng Sōta-kun đón lễ vui vẻ nhé!”

“Ồ——!” Mọi người đồng lòng giơ tay reo hò, Nanami chỉ oán hận nhìn họ.

Mặt khác, Sōta nhìn đống đồ Giáng Sinh chất đống trong phòng khách, nhớ lại chuyện ngày mang những chiến lợi phẩm này từ tháp đồng hồ về.

…………

Ngày đánh mạt chược với Wakako.

Khi Akane và những người khác lên tầng trên của tháp đồng hồ trước để khai quật đồ Giáng Sinh, Sōta, người lên sau, chợt nhớ ra một chuyện.

‘Có lẽ đây là chìa khóa cần thiết để tiến sâu vào bên trong tháp đồng hồ này… đó là “Chén Thánh và Hòn đá Triết gia”.’

Ruri quả thật đã nói như vậy.

“Chén Thánh… là quân mạt chược thì được rồi, còn Hòn đá Triết gia, rốt cuộc là gì nhỉ…?”

“Về cái đó thì…”

Nghe thấy tiếng Sōta lầm bầm, Wakako giơ ngón trỏ lên và bắt đầu giải thích, dáng vẻ đó giống một giảng viên đại học hơn là một nhà nghiên cứu.

“Hòn đá Triết gia được lắp đặt trong cơ thể Ruri như một thiết bị khuếch đại cốt lõi. Vì vậy, khi có cô bé ở đó mà mang quân mạt chược đến tháp đồng hồ, Ruri sẽ liên lạc với tôi, thiết kế là như vậy.”

“Ruri… trong cơ thể…!?”

Sōta nhìn lại Ruri, người không biết từ khi nào đã lên tầng cùng Akane và những người khác.

‘Khoan đã…! Vậy nghĩa là, trong cơ thể Ruri có Hòn đá Triết gia… có manh mối của lá cờ câu chuyện tiếp theo sao…!?’

Thấy Sōta đứng sững tại chỗ, Wakako cất giọng u ám nói:

“Hơn nữa, Ruri cô bé…”

“?”

“Ruri kế thừa tinh thần của Cỗ máy Tiêu diệt Giáng Sinh!!”

Giọng nói mạnh mẽ của Wakako vang vọng trong tháp, Akane và mọi người đều giật mình.

Thấy vậy, Ruri không biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, nói với Akane và mọi người:

“Xin đừng tạo khoảng cách nhé? (Y/N)”

“Đừng ép người quá đáng!!”

“Nhưng chỉ là tinh thần thôi, về mặt hiệu suất thì không kế thừa đâu.”

“Đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!!”

Cả nhóm cứ thế lén lút mang đồ Giáng Sinh ra ngoài, nhưng…

Vì Misamori nhờ: ‘Liệu có thể cùng Ruri-kun đi lấy trộm nốt phần còn lại không?… Lấy về ấy nhé?’, thế là chuyến vận chuyển cuối cùng, theo yêu cầu của Misamori, chỉ có Ruri và Sōta đi đến tháp đồng hồ, đóng gói tất cả những thứ còn lại.

“Vậy, đây là những thứ cuối cùng rồi…”

“Vâng. Mà nói mới nhớ, cho đến khi cuộc họp toàn trường sau này diễn ra để dỡ bỏ lệnh cấm Giáng Sinh, một khi bị bắt quả tang vận chuyển vật tư sẽ bị coi là tổ chức Giáng Sinh đen tối, tại sao không thể chờ thêm vài ngày nữa? (Y/N)”

"Cái vấn đề này khó mà trả lời 'có' hay 'không' cho xuể!"

"Phức tạp thật."

Sau đó, hình như thợ sửa chữa sẽ đến sửa cái chuông bị câm trên tháp đồng hồ, nên tốt hơn hết là thu dọn mọi thứ nhanh chóng. Thế là hai người vừa trò chuyện, vừa không ngừng tay.

"Phải nói sao nhỉ, chắc chắn là do Akane và mọi người không thể đợi được nữa. Giờ này họ đang tràn đầy phấn khích mong chờ. Bởi vì lễ Giáng Sinh mong ngóng bấy lâu đã chính thức được 'phá cấm' rồi mà..."

"Phấn khích mong chờ... ư? Con người quả là phức tạp."

Vừa nói chuyện đó, vừa thu dọn hết tất cả đồ Giáng Sinh xong, chỉ thấy phía dưới hiện ra một vật thể phủ vải trắng, kích thước tương đương một cái bàn, trông giống như một loại bệ đỡ nào đó.

"......?"

Trông nó có vẻ như được giấu đi một cách cố ý. Sōta cảm nhận được một lá cờ "Hãy nhìn vào bên trong!" hiện hữu, bèn hạ quyết tâm, dốc sức vén tấm vải trắng lên.

"Đây là..."

"Xác nhận là bàn mạt chược tự động hoàn toàn."

Đó là một chiếc bàn mạt chược có cơ chế máy móc được lắp đặt bên dưới mặt bàn, tự động xáo và xếp bài.

Đúng lúc này –

"!!"

Sōta cảm thấy, cái hộp đựng "Thánh Bôi" – tức những quân bài mạt chược – đặt trong góc phòng, bỗng dựng lên một lá cờ "chuỗi câu chuyện" cực lớn.

Hơn nữa, nó còn to hơn nhiều so với lá cờ câu chuyện mà Kurumiko từng dựng lên.

"Đây là...! Ý nói là gần hơn với cốt lõi... sao?"

Cảm giác lá cờ này, so với những lá cờ câu chuyện trước đây, ngay cả sức mạnh tiềm ẩn của nó cũng đặc biệt lớn.

"Vậy ra nó không nhất thiết là một món đồ vô bổ... phải không?!"

Sōta ngước nhìn bàn tay vô hình của số phận, lòng muốn chửi rủa thật nặng lời.

Tuy nhiên, khác với giọng điệu châm biếm của anh, trên mặt anh lại hiện lên một nụ cười không thể hoàn toàn che giấu.

Có thể tiến lên.

Có thể tiến triển.

Đó chính là niềm hy vọng của một người sắp mất đi tiền đồ và tương lai như anh.

"............"

Anh bước những bước chân vững chắc khác thường, đi tới nhấc hộp mạt chược lên, rồi trở lại trước bàn mạt chược, đổ tất cả những quân bài bên trong rào rào vào lỗ ở giữa bàn đã được cắm điện.

Khi anh bật công tắc, tiếng bài trong đó xáo trộn rào rào liền vang lên...

Keng! Một tiếng, đáng lẽ phải có bài hiện ra ở chỗ đó, thì lúc này lại nhả ra một tấm thẻ nhớ nhỏ màu đen.

"Đây cũng là thứ mẹ của Ruri để lại sao?"

"Không có trong dữ liệu. Hoàn toàn không có dấu vết của Tiến sĩ Ninja Hayashi Wakako từng chạm vào chiếc bàn này. Ngược lại, từ chiếc bàn mạt chược tự động hoàn toàn này đã xác nhận được phản ứng tàn dư của Thánh Tích."

"?... Điều này là sao?"

"Nói đơn giản, lá thư Sōta-san từng phát hiện trước đây cũng có phản ứng tương tự."

"!! Thánh Germain hay Sakura... Ý là có liên quan đến những tồn tại bí ẩn này sao?"

"Tiến sĩ Ninja Hayashi Wakako là một người theo chủ nghĩa hiện thực, hoàn toàn không có hứng thú với thần bí học."

"...Vậy ra, đó là người không liên quan gì nhất đến tôi, và những chuyện dính líu đến tôi phải không?"

"Có thể nói như vậy... Có cần phân tích thẻ nhớ này không? (Y/N)"

"Làm ơn đi."

Ruri thoáng chốc do dự, đó có phải là ảo giác của Sōta không?

Dù sao đi nữa, Ruri cầm lấy thẻ nhớ, đặt lên cái lưỡi thò ra của mình, rồi nuốt thẳng vào.

"Cậu không thể dùng cách đọc khác sao?!"

"?"

*Chú ý: Thẻ nhớ không phải là thức ăn. Đừng bắt chước cho đến khi trở thành người máy.

"Bắt đầu phân tích."

Chỉ thấy trong đôi mắt của Ruri, những chấm tròn nhỏ từ ● chuyển thành ○ xếp thành vòng tròn xoay tròn, biểu thị đang trong quá trình đọc.

"............"

Sau khi trạng thái này kéo dài một cách bất ngờ...

Cơ thể Ruri bỗng bùng lên một luồng ánh sáng plasma đáng kinh ngạc.

"Ưm!!"

Ánh sáng chói lòa của luồng sáng mạnh mẽ này, cùng với áp lực cao do ánh sáng phát ra, khiến Sōta vô thức đưa tay che mặt, lảo đảo lùi lại vài bước.

"Ruri...!?"

Tách tách tách tách! Tiếng nổ chói tai làm rung màng nhĩ, gần như át cả tiếng gọi của Sōta.

Dù trong trạng thái đó, giọng nói điện tử của Ruri vẫn truyền đến tai Sōta.

Giọng nói không lớn đó...

Giọng nói bình tĩnh, vô cảm như thường lệ...

Không hiểu sao, trong tai Sōta lại nghe đầy bi ai.

"Chương trình thư viện động 'Thánh Bôi (Chalice)' đã được cài đặt. Bỏ qua bậc thang đẫm máu của Vương Thành. Đếm ngược đến Nguyện Ước Thứ 7. Còn 4567890 giây. Tách rời Hòn Đá Triết Gia."

Vừa thông báo như vậy, ánh sáng plasma dần dần yếu đi theo từng giai đoạn, cuối cùng hoàn toàn lắng xuống.

"...Cậu... cậu không sao chứ, Ruri?"

"............"

"Ruri...?"

"Không vấn đề gì. Đang hoạt động ở chế độ bình thường. Có chuyện gì vậy, Sōta-san? (Y/N)"

"Tôi đã nói là khó mà trả lời 'có' hay 'không' được mà!"

Mặc dù phản ứng của Ruri trông như bị hỏng, nhưng vì cô ấy vốn dĩ đã như thế từ trước, nên Sōta cảm thấy một ý nghĩ kỳ lạ rằng cô ấy không hề hỏng, và anh thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, một hạt giống bất an mới đã được gieo vào lúc này.

"...Vừa rồi cậu nói tách rời Hòn Đá Triết Gia, là tách ra từ cơ thể Ruri sao?"

"Phải."

"4567890 giây... Để tôi tính xem..."

"Khoảng 53 ngày sau."

"Chưa đầy hai tháng ư..."

Mong sao mình còn sống đến lúc đó... Sōta vừa ý thức đến lá cờ "cái chết" trên đầu mình, vừa tự giễu cợt thì thầm trong lòng.

"Một khi Hòn Đá Triết Gia rơi vào tay tôi... thì sẽ thế nào?"

"Tôi cũng không thể biết được... nhưng, trong cơ sở dữ liệu có câu 'Nếu rồng con nuốt vào, sẽ có được sức mạnh bay lượn trong hư không vô định'."

"Thần Long...?"

Đó là một từ ngữ xa lạ.

Nhưng Sōta nghe thấy câu đó, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà cũng nổi lên.

Không muốn chạm vào.

Anh bản năng nhận ra, đó là những lời không thể chạm đến.

*Cho dù thế nào đi nữa... "Thánh Bôi" đã dựng lên lá cờ câu chuyện, điều này có lẽ có nghĩa là đã tiến thêm một bước rồi. Kết quả của việc theo đuổi những thứ liên quan đến Thánh Bôi và Hòn Đá Triết Gia, chính là sắp đạt được một kết quả nào đó... Tức là, lá thư thứ 2...*

【Gửi Hatate Sōta】

【Nguyện ước của cờ hội tụ vào Thánh Bôi, kết thành Hòn Đá Triết Gia】

【Cẩn thận người tìm kiếm Hòn Đá Triết Gia】

【Cẩn thận kẻ "ám" ma xuất hiện cùng bão tố】

*Những từ khóa được gợi ý trong lá thư đó cũng có ý nghĩa nào đó... nhưng mà...*

Sōta suy nghĩ sâu hơn.

*Liệu có thể cùng Ruri-kun đi lấy trộm nốt phần còn lại về không?... Lấy về không nhỉ?*

Lời nói của Misamori lại dội về trong tâm trí.

"Hội trưởng hội học sinh... tại sao lại đặc biệt chỉ định riêng tôi và Ruri đến đây vậy...?"

Misamori, người đã tạo ra cơ hội cho hành động lần này của hai người, liệu có thực sự không liên quan gì đến Thánh Germain không? Sōta không khỏi nghi ngờ.

"Là để tạo thời gian ở riêng giữa tôi và Sōta-san phải không? (Y/N)"

"Thật sao!?"

Ruri đưa ra một suy luận táo bạo, còn Sōta thì suýt chút nữa thốt ra một thứ gì đó. Thứ gì đó chủ yếu là linh chất.

**Chương 7: Flag Kịch Bản Phụ – Đoạn Kết Thúc của Shichitokuin ⑤**

Công quốc Bladefield, dưới lòng vương thành.

Shichitokuin – Phòng Giám Sát Thứ Nhất.

Trước bức tường đầy ắp màn hình mà người thường hẳn không thể nào nắm bắt hết, Liskschiffor Destiny, Shichitokuin No.8, khẽ khàng xoay đầu.

Liskschiffor, người được mệnh danh là Quan Tối Cao Hệ Thống Máy Tính, đeo kính râm bảo hộ, nắm rõ mọi thứ trong phòng máy tính này, bất kể màn hình có đang hiển thị hay không.

Hiện tại, anh đang chú ý nhìn vào một cửa sổ ở góc màn hình.

"...Đây là..."

Cửa sổ hiển thị Sōta và Ruri.

Ruri bị bao phủ bởi ánh sáng plasma, khiến Sōta kinh ngạc.

Cảnh tượng đó phản chiếu trên kính râm của anh.

Rồi, vừa nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Liskschiffor liền khẽ vuốt râu cằm.

"Ừm, phải báo cáo cho No.0 thôi."

Liskschiffor đứng dậy khỏi ghế kiểu Nhật. Anh không phải là người đặc biệt trung thành, nhưng vì anh và No.0 đều đeo thứ gì đó giống mặt nạ, nên vô thức nảy sinh ý thức đồng đội, khiến anh thiên vị No.0 hơn.

Địa điểm anh đến là phòng Đối Sách Chiến Lược, nơi No.0 gần như luôn có mặt.

Trong phòng Đối Sách Chiến Lược, không xa phòng Giám Sát Thứ Nhất, những gương mặt quen thuộc thường thấy như No.0, No.3 Maiko Strategy, và No.100N đều đã có mặt đông đủ.

"Thật hiếm khi Liskschiffor lại rời khỏi phòng giám sát..."

"Làm ơn đừng nói tôi như một kẻ ở ẩn."

" "Vậy ra không phải sao..." "

Nghe cuộc đối thoại giữa No.0 và Liskschiffor, Maiko và N cùng có chung suy nghĩ.

"Tạm gác chuyện đó sang một bên, về cái cậu Sō-chan ở Học viện Hatagaya ấy..."

"Xin đợi một chút. Sō-chan là chỉ Hatate Sōta sao?"

"Đương nhiên."

Liskschiffor đáp lời câu hỏi chen ngang của Maiko một cách thản nhiên.

"Tại sao anh lại gọi một nam sinh trung học thân mật như vậy!?"

"Ghê tởm! Ông chú kính râm râu ria thật ghê tởm!!" Maiko sợ hãi kêu "Á!".

"Xin lỗi, xin lỗi. Bởi vì những người xung quanh đối tượng quan sát đều gọi đối tượng quan sát như vậy. Tôi bị lây."

Mặc dù không phải không có ý nghĩ "Sao lại có thể bị lây!?", nhưng việc Liskschiffor có tính cách hơi kỳ lạ vốn đã là điều mọi người đều biết, nên Maiko đành bỏ cuộc không đi sâu vào việc phản bác.

"Vậy thì sao? Hatate Sōta có chuyện gì?"

"À... là thế này..."

Sau khi lặng lẽ nghe Liskschiffor báo cáo xong, No.0 tiếp tục giữ im lặng, cúi đầu, khiến mọi người khó mà đoán được phản ứng này.

"...No.0?"

No.0 có vẻ hơi run rẩy, Maiko nghiêng đầu nhìn qua mặt nạ của cô.

Rồi, chỉ thấy những cảm xúc điên cuồng và ngạc nhiên trộn lẫn, cuộn trào dữ dội trong sâu thẳm đôi mắt thoáng lộ ra sau lớp mặt nạ, hoàn toàn không hợp với một No.0 luôn điềm tĩnh, khiến Maiko vô thức lùi cả người lại.

"Heh... Hừ hừ hừ... Hừ hừ hừ hừ...!!"

No.0 cuối cùng cũng không nhịn được, bật ra tiếng cười khanh khách từ cổ họng.

"...Ha!"

"Ha ha ha."

"Ha ha."

"Ơ! Tại sao mọi người đều cười!?"

Bởi vì Liskschiffor và N nhìn No.0, cũng đồng loạt bật cười, điều này khiến Maiko giật mình.

" "Không biết." "

"Không biết thì đừng cười!!"

Chứng kiến hai người kia miễn cưỡng cười gượng cho qua chuyện, Maiko chịu một đòn choáng váng.

Thế nhưng, No.0 hoàn toàn phớt lờ cuộc đối thoại ngớ ngẩn của họ, cứ như đang đắm chìm trong thế giới riêng và tận hưởng sự khoái lạc.

“...Chén Thánh đã tuôn trào, Viên Đá Hiền Triết kiên cố… cuối cùng cũng nằm trong tay rồi sao, Hatate Sōta… Hậu duệ kiêu hãnh của Thần Long diệt thần…! Cuối cùng cũng tự mình vươn tới đó rồi sao!”

Khác với No.0 đang run rẩy vì xúc động, Lisquisfor cố gắng giữ bình tĩnh để nắm bắt tình hình, tay vuốt vuốt bộ râu.

“Cái gọi là Chén Thánh ấy, là một chương trình dùng để lấy Viên Đá Hiền Triết ra khỏi Kimi Zero-shiki đúng không. Không phải là quân mạt chược = Chén Thánh, đó hoàn toàn là hiểu lầm. Bộ bài đó chẳng qua chỉ là công cụ để lấy thẻ nhớ chứa chương trình ‘Chén Thánh’ ra mà thôi, đến đây thì chưa có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ…”

“?”

Maiko ném một dấu hỏi về phía Lisquisfor đang nói có vẻ ngập ngừng.

“Cậu ấy… không thể hiểu được ý nghĩa của việc có được Viên Đá Hiền Triết.”

“Đó là, dành cho Hatate Sōta… cho Con của Thần Long…”

No.0 hăm hở trả lời câu hỏi đó.

“Viên Đá Tiến Hóa mang đến sức mạnh cuối cùng.”

Nghe No.0 nói, Maiko, Lisquisfor và N đều có những phản ứng khác nhau.

“Thần Long…!? Cậu ấy quả nhiên là người kế nhiệm của Thần Long sao!?”

“Tiến hóa… ư?”

“…………”

Tuy nhiên, No.0 không để tâm đến phản ứng của ba người họ. Như thể đang cố gắng kiềm chế sự kích động ban nãy, No.0 cất giọng trầm tĩnh nói:

“Nhưng, đổi lại, cậu ấy sẽ mất đi rất nhiều thứ.”

No.0 bất chợt xoay lưng về phía họ, tiếp tục nói:

“Chẳng hạn, Ninja Hayashi Ruri… Viên Đá Hiền Triết đó, một khi được lấy ra khỏi cơ thể, nếu xui xẻo thì sẽ ngừng hoạt động… Cho dù may mắn thì cũng chỉ là trở thành một con rối gỗ bình thường… Hiểu chứ.”

Giọng No.0 thì thầm, như một khúc bi ca…

Nhưng, không ai biết, đó là lời tiễn đưa dành cho ai.

Chỉ là—

Điều duy nhất có vẻ chắc chắn là, dù dưới hình thức nào, thời khắc Sōta bước lên một sân khấu mới đang dần đến gần…