Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3335

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 61

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5619

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2526

Tập 07: Ủa, giờ này là ai đến vậy nhỉ… là ông già Noel sao? - Chương 9: Flag7 - Hiến tế đêm thánh cho triệu hồi sư giao ước.

Ngày 24 tháng 12. Cả nước tưng bừng đón chào Đêm Giáng Sinh.

Dù do chênh lệch múi giờ mà không phải toàn thế giới cùng đón Đêm Giáng Sinh, nhưng liệu cái chú thích này có thật sự cần thiết đến vậy không?

Tóm lại... tại Ký túc xá Mạo Hiểm, một bữa tiệc Giáng Sinh linh đình đang diễn ra.

“Sōta-kun, Sōta-kun, Cạn ly!”

“Đã cạn ly rồi mà!? Còn muốn cạn thêm mấy lần nữa hả!?”

Bữa tiệc đã sớm sôi động đến đỉnh điểm, và tất nhiên màn cạn ly đã được tiến hành ngay khi mở màn.

“Hôm nay là ngày đáng mừng, có cạn ly bao nhiêu lần cũng chẳng sao đâu.”

“…………”

Sōta đã từng "keng keng" ly rất nhiều lần như thể đang thử độ bền của thủy tinh, giờ lại tiếp tục "keng keng" thêm nữa.

Lúc này, các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm đang tản mát khắp phòng khách và nhà ăn, cùng với những khách mời mà họ đã mời như Takumi, Sawame, Hifumi và cả Gontawara – anh chàng bình luận viên – cũng kéo đến chỗ Sōta, hô vang: “Cạn ly! Cạn ly!” rồi cùng "keng keng" ly một cách cuồng nhiệt.

Có vẻ như mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn từ lần cạn ly thứ sáu.

“A, Sō-chan, em muốn ăn gà nướng hay bánh ngọt? Hả? Hả? Chị cắt cho em nhé, cứ ăn thoải mái đi!”

“Kikuno-nee… Em ăn nhiều lắm rồi…”

“Sō-chan đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn thật nhiều vào chứ! Để chị cắt cho em!”

Xem ra bà chị này sẽ không chịu thôi cho đến khi nào tự tay cắt cho cậu em thì thôi.

“Sōta-kun, để tớ rót nước trái cây cho cậu nhé.”

“Nà, này, Sōta, cậu nói thật đi, bộ đồ Ông Già Noel váy ngắn này của tớ, có… có thật sự không kì cục chứ? Akane hay Serika mặc thì còn đỡ, chứ tớ mặc thì… cái đó… là lạ…”

“Rất hợp với cậu đấy, Rin.”

“Đồ… đồ ngốc! Tôi sẽ không bị mấy lời khách sáo lộ liễu đó mà bị lừa đâu!”

Rin phồng má giận dỗi, khoanh tay quay mặt đi, làm ra vẻ bực dọc ngay trước mặt. Thế mà trên đầu cô nàng lại dựng lên cờ hiệu "Hoàn thành nhiệm vụ tình yêu", đúng là chẳng tốn chút công sức nào… Sōta thầm nghĩ.

Thấy Sōta bị các cô gái vây quanh như vậy, Serika bước đến gần, lộ rõ vẻ ghen tị một cách đáng yêu.

“Đợi… đợi đã, Sō-nii, anh tán tỉnh con gái quá đáng rồi đó nha!”

“Phải đó, phải đó, Seri-chan, cứ mắng Sōta thêm vài câu nữa đi.”

“Ưm!! Mình lại để sự ghen tị làm lu mờ lý trí, nói ra những lời này với Hatate-san…!? X-xin… xin lỗi——!! Oa oa oa!!”

“Seri-chan khóc rồi kìa!? Sō… Sōta, em mau nghĩ cách đi, Sōta!”

“Ừm… không sao đâu, anh không để bụng đâu, không cần phải khóc đâu…”

“Sẽ không vì thế mà ghét em chứ…?”

“Sẽ không vì thế mà ghét em đâu…”

“Sō-nii thật tốt bụng!!”

Trên đầu Serika, lá cờ tình yêu hình tam giác rũ xuống.

Cô nàng say đắm nhìn Sōta.

“…………”

Còn Nanami thì nhìn Serika như vậy, vẻ mặt pha lẫn giữa ngỡ ngàng và buồn bã.

Sau đó, những cô gái đã thỏa mãn khi nói chuyện vài câu với Sōta và nghĩ rằng "A, mình phải để các cô gái khác cũng được tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với Sōta chứ!" lần lượt rời đi. Tiếp đến là Hakua tiến đến gần Sōta.

“Sōta-sensei, Sōta-sensei, cây Giáng Sinh của Nhật Bản làm bằng nhựa. Có phải là vì Nhật Bản thật sự là một quốc gia coi trọng ngành công nghiệp sản xuất không ạ? Phải không ạ?”

“Không phải đâu!!… Anh đoán là vì ở Nhật có rất ít cây thường xanh phù hợp làm cây Giáng Sinh như cây linh sam.”

“Thật thâm thúy. Thâm thúy.”

Hakua quan sát lại cây Giáng Sinh từ dưới lên, ánh mắt dừng lại ở đỉnh cây.

“Ồ, em phát hiện ra rồi sao!!… Phát hiện ra rồi nhỉ! Đó là búp bê Hatate-kun phiên bản Ông Già Noel do chính bản thân… à mà là do tớ làm đó… làm đó nha!”

Misamori luôn thay đổi cách xưng hô với giọng điệu dễ thương, thật là lắm mưu mẹo.

Dù vậy, Misamori không cố tình làm thế, mà là vì mỗi lần cô ấy lỡ nói chuyện như bình thường, rồi chợt nhận ra “Chết rồi! Đang ở trước mặt Sōta-kun yêu quý!”, nên mới vội vàng sửa lại lời. Nói tóm lại, cái kiểu nói nhanh nói vội đã ăn sâu vào máu cô ấy rồi. Không được gọi là Sōta-kun yêu quý!

“Sōta-kun đã nổi tiếng khắp học viện với biệt danh ‘Người Giải Phóng Giáng Sinh’ đó nha.”

“A! Chuyện này giáo viên cũng đã nghe nói đó nha~ Thật là giỏi quá đi~ Tốt lắm, tốt lắm.”

Không hiểu vì sao, giáo viên Miyuki bảo Sōta ngồi xổm xuống, hơi cúi người từ trên xoa đầu cậu. Nhân cơ hội đó, Tsukimugi cũng tranh thủ xoa đầu Sōta. Lý do là vì giáo viên Miyuki luôn đối xử với trẻ mẫu giáo như vậy, vẫn chưa bỏ hoàn toàn thói quen xấu này. Đây chẳng phải là biết lý do rồi sao!

“Đang cưng cháu nội đó!”

“Đang cưng trẻ con đó! Trẻ con đó!”

“Đang cưng cháu nội đó!” Kurumiko nói.

“Đang cưng trẻ con đó!”

Ý kiến của các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm cũng chia thành hai phe.

Về phần Sōta, cậu đứng dậy đi đến một góc phòng tìm Ruri, hỏi cô nàng:

“… Ruri, sau đó cậu không sao chứ? Tôi nhớ lúc đó cậu bắn ra những tia lửa kinh ngạc lắm mà?”

“Vâng. Tôi đã khởi động chương trình tự chẩn đoán và không phát hiện bất thường nào.”

“Vậy à…”

“Sao vậy? Ruri trước đây đã từng bắn ra tia lửa à?”

“À… không có gì đâu…”

“Đó là bệnh tia lửa đó.”

“Cái gì vậy, đáng sợ quá!?”

Cái tên bệnh mà Akane đưa ra đã khiến Misamori sợ hãi, vội vàng túm chặt lấy Sōta.

“Không lẽ là chập điện chứ?”

Nghe thấy từ ngữ không thể bỏ qua này, Wakako hơi say lảo đảo bước đến.

“Này, Ruri do Gertrude-sensei chế tạo thì không thể nào chập điện được đâu mà~… Ực!”

“Wakako, cậu uống nhiều quá rồi… Nhưng mà, tạm gác chuyện chập điện đã…”

Gertrude, người không thể dính một giọt rượu nào, một tay cầm trà Ô Long, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử.

“Ruri vốn được thiết kế để khi xảy ra một thay đổi mạnh mẽ nào đó, hoặc khi chịu một gánh nặng bất ngờ, cô bé sẽ phóng ra những tia lửa dữ dội đấy.”

“Hừi!? Vậy có ý nghĩa gì chứ, sensei!?”

“Thì sẽ tạo cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra vậy. Dù không có ý nghĩa gì cả.”

“Hoá ra lại không có ý nghĩa gì!?”

Mấy nhà khoa học này có vấn đề thật không đây…? Ai cũng nghi ngờ gu thẩm mỹ của họ… nhưng mà…

“Vì vốn dĩ họ là những người đã nghĩ ra thứ như ‘Máy Dập Tắt Giáng Sinh’ mà…”

“A, nói vậy thì đúng thật đó.”

“Chẳng có gì lạ cả.”

Các thành viên ký túc xá liên tục gật đầu đồng tình; nghe những lời đánh giá của đám học sinh này, Gertrude giận tái mặt.

“Cậu xem cậu kìa, Wakako! Cũng tại cậu mà tôi cũng bị coi là nhà khoa học điên có vấn đề về đầu óc rồi đấy!”

“Zz——…”

“Ngủ rồi…”

Wakako đang ồn ào bỗng chốc say mèm, khiến Gertrude chẳng thể nói thêm lời nào.

Trong khi Sōta bị các cô gái vây quanh trò chuyện ríu rít, cách đó không xa có một cô gái tuy không bao giờ lại gần, nhưng lúc nào cũng để tâm đến Sōta.

Kurumiko lặng lẽ lẻn đến gần cô gái đó.

“Naru-nee, chị cứ đến tham gia cùng đi mà.”

“Tôi… tôi mới không thèm đến tham gia đâu chứ!”

Đương nhiên, cô gái đó chính là Daimyōji Naru. Nếu không phải là cô ấy… Hả!? Có cần thiết phải đặt giả thuyết như vậy không!? Có thể thấy rõ ràng là không thể nghi ngờ gì được nữa.

“Lại nữa rồi~ Naru-nee lúc nào cũng không thành thật cả~ Nào, nào, cùng với anh trai đội mũ Giáng Sinh song ca bài hát Giáng Sinh đi!”

“Xấu hổ lắm đó!”

Akane, người cũng lén lút để ý Naru giống như Kurumiko, nghe thấy câu đó liền đội mũ Giáng Sinh lên và nói với Sōta:

“Sōta-kun, Sōta-kun, đội mũ Giáng Sinh này lên, cùng song ca bài hát Giáng Sinh đi!”

“Xấu hổ lắm đó!”

Akane nghe xong, dường như cũng muốn thử một lần.

Và rồi, tận mắt chứng kiến, Naru một lần nữa xác nhận rằng tình cảnh đó thực sự rất xấu hổ.

Sōta, người có nhận thức đó, tỏ ra khá bài xích, còn Akane, người không có nhận thức đó, thì hoặc là hoàn toàn hào hứng hoặc là không hoàn toàn hào hứng, nói đơn giản là rất hào hứng.

Rồi Akane cực kỳ hào hứng kéo tay Sōta đi.

Đi đâu chứ? Ánh mắt mọi người dõi theo hai người, chỉ thấy Akane đi đến chỗ Naru, đưa mũ Giáng Sinh, micro và cả Sōta cho Naru.

“Cái gì!?”

“Nào, Naru, hát đi hát đi.”

“Nào, nào, Naru-nee mau hát đi!”

“Cái gì!?”

Nhận ra Akane không chỉ muốn thử mà còn là để khuyến khích Naru lên sân khấu, Kurumiko một lần nữa cảm động trước sự tốt bụng của Akane, liền cùng thúc giục Naru và Sōta song ca.

“Tuy… tuy tôi không muốn hát cùng một người như Hatate Sōta, nhưng tôi không muốn phá hỏng không khí bữa tiệc, nên mới hát thôi.”

Nói xong câu đó, Naru bắt đầu hát, còn hào hứng hơn cả Akane, khiến Sōta phải lùi xa ba bước.

Thế nhưng, dù có bài xích đến mấy, cậu vẫn tỏ ra khá tận hưởng bữa tiệc này.

Tình bạn giữa các cô gái Ký túc xá Mạo Hiểm và Sōta đã đủ sâu sắc để nhận ra điều đó.

Và điều khiến các cô gái vui nhất, chính là việc họ có thể "nhận ra" điều đó.

Đây là khoảng thời gian vui vẻ khi mọi người cùng tụ họp.

“Đây là khoảng thời gian lấp lánh như báu vật vậy.”

“Lại xuất hiện rồi——! Đặc sản của Ký túc xá Mạo Hiểm, khúc thơ mê hoặc thời không của Nanami phiên bản Giáng Sinh!”

“Đừng có nói lời của người khác như kiểu úp bài mà lại lật ngược thế chứ meo——!”

Nanami ném chiếc kẹo dẻo nướng vào miệng Akane, khiến Akane nóng đến mức phải thổi phù phù và ngậm miệng lại.

Ba chị em hầu gái phục vụ Hakua gọi những thành viên ký túc xá đang hòa thuận vui vẻ.

“““Các tiểu thư có muốn dùng bánh kem sô cô la không ạ?”””

“Oa~♬”

“Sō… Sōta!! Lần… lần này thật sự là sẽ làm lễ cắt bánh chứ? Cắt bánh!?”

“Vừa nãy Kikuno-senpai đã nhanh tay cắt xong rồi, nên Rin-senpai không cắt được đâu…”

“Ể…?”

Kikuno đang nhanh chóng cắt bánh cho cậu em trai, tựa như được ai gọi mà quay đầu lại.

“~~~~!!”

Rin phát ra tiếng không rõ ràng, toàn thân run rẩy, đồng thời trên đầu dựng lên cờ hiệu "yandere"; Sōta thấy vậy, vội vàng ngăn Kikuno lại.

“Khoan đã, khoan đã, khoan đã…! Kikuno-nee, dừng lại!”

“Có chuyện gì vậy, Sō-chan? Dù thế nào cũng không được ăn cả cái đâu. Nếu ăn nhiều bánh kem như vậy, Sō-chan của chị sẽ béo phì như bong bóng vậy.”

“Em sẽ không ăn cả cái đâu… Ý em không phải vậy… Khoan đã. Nào, Rin, lại đây, lại đây. Đến cắt bánh, đến cắt bánh.”

Thấy Rin không biết từ lúc nào đã cầm dao, Sōta vừa nơm nớp lo sợ, vừa rụt rè vẫy tay gọi Rin lại.

“Cái… cái gì chứ, Sōta, hóa ra cậu muốn cắt bánh cùng tôi đến vậy sao! Thật hết cách với cậu mà!”

Dù Rin bày ra vẻ làm cao giữ sĩ diện, nhưng ai nhìn vào cũng sẽ thấy khóe môi cô ấy khẽ nở nụ cười. Ngay cả khi không thể nhìn thấy cờ hiệu hoàn thành công lược tình yêu như Hatate Sōta, việc chinh phục Rin dễ dàng đến mức rõ mười mươi.

Chỉ thấy Rin vui vẻ nắm tay Sōta cùng cầm dao, cắt một nhát vào chiếc bánh kem.

…Một người đang mỉm cười đứng ở phía đối diện Sōta, từ phía trên nắm tay Rin cùng cắt một nhát chính là Shōkanji Kikuno.

“Tại sao!?”

“Hả? Tại sao là sao?”

“Em còn hỏi chị!? A Kikuno, tại sao ngay cả em cũng ‘nhập dao’ luôn hả!?”

“Bởi vì, em thấy lễ cắt bánh kem của em trai thì chị gái cũng phải tham gia chứ, nếu không thì đâu hợp tình chị em.”

“…Vậy, đây chỉ là giả thuyết nhé, kể cả trong lễ cưới chính thức cũng thế sao?”

“Cái này còn phải nói à? Thôi đi mà ~ Rin đúng là.”

*“Tôi mới thấy thôi đó…”* Rin toát mồ hôi lạnh khó chịu.

Rồi, tất cả mọi người có mặt đều tưởng tượng ra cảnh trong lễ cưới của chính mình với Sōta, tân nương, tân lang và tân chị ba người đứng cạnh nhau lộng lẫy, ai nấy đều thấy cảnh tượng này vừa buồn cười vừa lộn xộn, không ai bảo ai đều thốt lên “Ừm…” để suy ngẫm.

Tuy nhiên, trong tình cảnh này, cũng có những người như Mahōzawa Akane nhìn ba người cắt bánh, ánh mắt lấp lánh như sao.

“Oa ồ! Rin-senpai tuyệt quá!”

Akane vô cùng ngưỡng mộ.

“…Tuy tôi, à không, tôi và Kikuno đã cắt một nhát rồi… Akane có muốn thử cắt không?”

“A, thế thì ngại quá, ngại quá! Hiếm khi Rin-senpai và Sōta-kun đẹp đôi đến thế, cứ như phá hoại hai người vậy, không được!”

“Đừng nói thế chứ, như vậy thì chỉ mình tôi được hưởng lợi, thật áy náy với mọi người. Nào, đến lượt cậu.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Cứ làm đi, cứ làm đi.”

Đặc sản của ký túc xá Bōken – màn nhường nhịn và đấu trí nghịch lý bắt đầu, một số người ngoài ký túc xá Bōken vô thức giơ điện thoại lên chụp ảnh.

“Vậy, vậy thì… Naru và các cô ấy cũng phải thay phiên nhau cắt. Như vậy mới công bằng.”

“Sao lại là tôi!?”

“Thôi nào, thôi nào, cứ đi đi, cứ đi đi. Naru-neechan, đứng xếp sau Akane-neechan kìa.”

Đằng sau Naru vẫn còn muốn phản kháng, chỉ chớp mắt đã có thêm Hakua, Misamori, Serika, Megumi và nhiều người khác xếp hàng, cô ấy không còn cách nào thoát khỏi hàng ngũ.

Và rồi, những người này cứ như chuyện hiển nhiên mà cùng với các chị em điên cuồng cắt bánh ba người, thậm chí còn vòng lượt thứ hai, nghe nói đã tạo ra một lượng lớn bánh kem mỏng đến đáng sợ…

“Ăn uống no nê xong, chúng ta có muốn chơi trò gì đó phù hợp với Giáng Sinh không?” Akane đề nghị.

“Trò chơi Giáng Sinh là gì…?”

Misamori trả lời câu hỏi của Rin.

“Kiểu như Twister?”

“Gần gũi thân mật quá thì hơi…”

“Tại Sō-niichan là cậu bé nhút nhát mà.”

Thấy Sōta từ chối chơi Twister, Serika hi hi hi ❤ cười một nụ cười thần tượng. Gọi tắt là cười thần tượng. Gọi tắt nữa là cười thần. Nghe cứ như ói mửa ấy nhỉ. Mong mọi người chú ý đến phong trào viết tắt mọi thứ.

“Nếu không, trò đố báo giấy?”

“Cái đó là gì thế?”

“Hai người nam nữ một nhóm đứng trên tờ báo giải đố, nếu đoán sai thì phải gấp đôi tờ báo lại, cuối cùng không thể đứng được trên tờ báo thì thua, là thế đó… là thế đó.”

“Đã bảo tại sao toàn là trò gần gũi thân mật!?”

“Thế mà cũng nhìn ra được là gần gũi thân mật…”

“Không… bình thường ai cũng nhìn ra mà…”

Xem ra Misamori là muốn gần gũi thân mật với Sōta, mọi người đều nhìn thấu điều đó.

“Cứ chơi trò bình thường như King’s Game là được mà.”

“Ý hay đó! Đúng là bà ngoại, gừng càng già càng cay!”

King’s Game tuy đã lỗi thời nhưng cũng vì thế mà không ai đưa ra ý kiến phản đối rõ ràng, sau khi chuẩn bị xong các lá thăm, mọi người bắt đầu rút thăm.

“Ai là Vua vậy?”

“…………”

Sōta lặng lẽ giơ lá thăm Vua ra.

“Là mệnh lệnh biến thái ư? Sẽ nhận được mệnh lệnh biến thái ư?” Akane hỏi.

“Sō-niichan biến thái… A, em đùa đó! Em lừa anh đó! Đừng ghét em!!”

“Sōta tệ quá nhỉ…”

“…Vậy, mệnh lệnh. Số 1 xoa bóp vai số 3.”

“Cứ để Kurumiko lo!”

“Ồ, làm phiền nhé, cô bé Kurumiko.”

Kurumiko xoa bóp vai Tsukimugi.

“Đúng chuẩn bà cháu mà.”

“Đúng chuẩn bà cháu đó.”

“Đúng chuẩn bà cháu mà.”

“Vậy, làm lại nhé… Ai là Vua vậy?”

“…………”

Sōta lặng lẽ giơ lá thăm Vua ra.

“Lần này hẳn là mệnh lệnh biến thái rồi chứ?” Akane hỏi.

“Sō-niichan biến thái… A, em đùa đó! Em lừa anh đó! Đừng ghét em!!”

“Sōta tệ hết sức rồi nhỉ…”

“…Mệnh lệnh. Số 2 và số 8 và số 9 bắt chước Naru.”

(Minh họa)

“Hatate Sōta, em thích anh lắm đó.” (Kurumiko)

“Hatate Sōta, em thích anh lắm đó nha.”

“Hatate Sōta, em thích anh lắm đó chứ!”

“Không giống tí nào hết á!? Với lại tôi đâu có nói mấy lời đó!?”

“Sao mà không chứ, đúng là như vậy mà…”

“Giữa nhận thức của người đời và nhận thức của bản thân có một ‘khoảng cách’ mà…”

“Tục ngữ nói quá tam ba bận…! Ai là Vua vậy?”

“…………”

Sōta lặng lẽ giơ lá thăm Vua ra.

“Ngươi nhìn thấy cờ hiệu của lá thăm Vua đúng không?”

“Tôi không hiểu cô nói gì…”

Nanami nhìn thấu kế hoạch của Sōta – tự rút thăm Vua để có thể liên tục đưa ra những mệnh lệnh vô hại – liền hỏi nhỏ anh.

“Ghét ghê ~ Sōta-kun cứ làm Vua mãi…”

“Đã vậy, chỉ có thể mời Vua ra lệnh cho chúng tôi làm gì đó với Vua thôi.” Kurumiko đề nghị.

“Tuân theo dân chủ mà sửa đổi quy định đúng không. Đúng không.”

“Vương quyền sụp đổ rồi…”

Sōta cảm thấy chán nản vì quyền lực của mình thật nhỏ bé.

“Nào, Vua có thể ra lệnh rồi đó!”

“…Vậy, số 5…”

“Bản, bản cung sao!?”

Lời chỉ định bất ngờ khiến Nanami giật mình thót tim.

“Với Vua…”

“Với Vua!?”

Akane và những người khác tuy hơi thất vọng vì không được chỉ định, nhưng vẫn cảm thấy hưng phấn khó tả trước tình trạng chờ đợi mệnh lệnh.

“Hú hồn.”

“Cái quái gì thế!?”

“Ồ, đáp ứng yêu cầu vừa khéo đó.”

“Tuy nói vậy thì cũng đúng thật…”

Naru nhận thấy Sōta khéo léo né tránh, không khỏi cười khổ, cô ấy có linh cảm rằng chế độ quân chủ sẽ sớm bị lật đổ, và sau đó linh cảm đó đã thật sự thành hiện thực.

“Tiếp theo là phần chính!!”

Sau khi chơi game xong.

Thấy Akane lấy ra một bọc quà lớn, mọi người cũng lục tục lấy ra đủ loại hộp giấy gói quà hoặc túi giấy.

“Trao đổi quà nhé!!”

Ánh mắt của các cô gái đầy háo hức đều tập trung vào món quà trong tay Sōta, bình thường thì cờ hiệu tranh giành sẽ giương lên, nhưng trên đầu họ lại là cờ hiệu nhường nhịn và đấu trí nghịch lý, Sōta nở nụ cười khổ hiền từ.

♪ Keng keng keng ~ Keng keng keng ~ ♪

Theo tiếng hát mở đầu của Serika, mọi người vây quanh thành vòng tròn và chuyền quà theo cùng một hướng.

Nhìn dàn nữ sinh ký túc xá Bōken vừa chuyền quà vừa dùng mắt dõi theo hướng đi của món quà của Sōta, Sōta nhớ đến những chú chim cánh cụt đồng loạt quay đầu theo dõi vật thể di chuyển.

♪ Hôm nay là một ngày hạnh phúc ~ Giáng Sinh vui vẻ ~ ♪

Và rồi, khi bài hát kết thúc –

Ánh mắt của các cô gái dừng lại ở Akane. Nghĩa là…

“Tuyệt vời quá, Akane-chan, tuyệt vời quá!!”

“Thật đáng ghen tị nhỉ. Đáng ghen tị nhỉ.”

“Akane, tốt quá rồi đó. Chúc mừng cậu nhé.”

“Bàn tay may mắn của tiểu thư quả nhiên lợi hại mà…” Kurumiko cảm thán.

“…………”

Akane nhận lấy những lời chúc phúc với nụ cười trên môi từ mọi người trong niềm vui sướng xen lẫn áy náy rồi –

♪ Keng keng keng ~ Keng keng keng ~ ♪

“Lượt thứ hai sao!?”

Màn trao đổi quà nhường nhịn và đấu trí nghịch lý sang lượt thứ hai thì Naru, lượt thứ ba thì Hakua nhận được quà của Sōta, đến khi hát đến lượt thứ tư, Sōta không kìm được phải hô dừng.

“…Thật ra, tôi đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người.”

“Ghét ghê ~!! Sō-niichan, chuyện này phải nói trước chứ!! A!? Em không giận, em không giận đâu, thật sự không giận đâu nha!? Vậy, vậy nên đừng ghét em…”

Serika mắt đỏ hoe chợt nhớ lại những lời mắng mỏ mình đã dành cho Sōta từ trước đến nay, có thể nói nỗi sợ bị ghét bỏ luôn đeo bám cô ấy.

“Tôi đã nói là tôi không giận mà… Tôi chuẩn bị những món quà này là vì tôi đã được mọi người chăm sóc rất nhiều.”

“…Ban đầu Sōta cứ như robot mà cũng có trái tim rồi nhỉ.”

Nanami cảm khái vạn phần, mới là người thật sự suýt bật khóc.

“Sōta-san, chúng ta đều là robot, chúng ta vừa vặn hợp thành một cặp, đúng không? (Y/N)”

“Không có đâu, Ruri, cậu thì từ đầu đã tràn đầy cảm xúc của con người rồi mà?”

“Ý là chúng ta không phải một cặp? (Y/N)”

“Ruri, Ruri, sao tôi cứ thấy cậu đáng sợ thế…”

Megumi níu lấy tay áo Sōta cầu cứu trông đặc biệt dễ thương.

“Của cậu đây, đừng buồn nữa. Xin lỗi nhé, chỉ là món đồ nhỏ bé thôi.”

Sōta nói xong, đưa món quà đã phát cho mọi người cho Ruri.

“Khoan đã!? Là kẹp tóc hình hoa! Dễ thương quá!” Akane thốt lên.

“Mỗi cái một hình dạng khác nhau nhỉ. Khác nhau nhỉ.”

“…Ôi, cái này là tự tay làm đúng không?” Naru tinh mắt.

“Ừm… nói sao đây nhỉ, là làm riêng theo hình ảnh của mỗi người.”

“À phải rồi, từ bé Sōta đã khéo tay một cách kỳ lạ.”

Rin nhớ lại chuyện Sōta từng làm những món đồ bí ẩn ở căn cứ bí mật trên bãi bồi.

“Kẹp tóc do Sō-niichan tự tay làm… Bảo vật gia truyền! Em sẽ coi nó là bảo vật gia truyền đó!”

“Hình ảnh của tôi là hoa hướng dương sao?” Akane hỏi.

“Tôi là hoa hồng.”

“Chị là hoa cúc. A Sōta hiểu chị ghê!”

“Tại sao bản cung lại là hoa bồ công anh chứ!? Bình dân quá vậy!?”

Các cô gái tíu tít trao đổi kẹp tóc cho nhau xem, chìm đắm trong niềm vui một lúc sau mới chợt nhớ ra: “Quên mất rồi!” vội vàng lấy ra những gói quà lớn hơn, độc lập với phần trao đổi quà. Riêng Nanami chỉ trân trân nhìn cảnh tượng này.

“Cái này cho Sōta-kun!” Akane đưa quà.

“Ồ, được thôi…”

Đủ thứ quà lớn nhỏ từ các cô gái thi nhau đổ về, khiến Sōta hai tay chẳng còn chỗ để cầm.

“Sōta-sensei, mở ra xem đi. Mở ra xem đi.”

“Ừm.”

Sōta lách tách mở gói quà, rồi lần lượt mặc vào áo len, mũ len, găng tay, khăn quàng cổ, tất len. Toàn thân cậu giờ đây chẳng khác nào một cây thông Noel di động với đủ thứ đồ len đan tay.

“Hì hì hì, em nghĩ Sōta-kun hoàn toàn không biết đâu, nhưng mà cái này là do em lén lút tự tay đan đấy.”

“Ừm… Anh đúng là hoàn toàn không biết vì sao Akane lại nghĩ anh hoàn toàn không biết.”

“Sōta-kun quả nhiên là không biết thật rồi. Hì hì hì.”

Thế giới này quả thật chứa đựng bao điều không thể nào biết được.

Ngoài ra, Hakua mỉm cười nhìn Sōta với bộ dạng "len từ đầu đến chân", trên đầu cô bé dựng lên một lá cờ "phụ nữ nặng nề". Sōta sợ đến nỗi không dám truy cứu nguyên nhân lá cờ ấy dựng lên.

“Vậy thì, sau thời gian đoàn tụ là… Tùng! Cắc!”

Khi bữa tiệc vui vẻ kết thúc, tất cả mọi người (trừ thành viên ký túc xá Bất Ngờ) đã về hết, Akane đứng bật dậy, không ngừng nhún nhảy, gót chân đập liên hồi như thể không chờ được nữa:

“Giây phút Giáng sinh một kèm một mà Sōta-kun hằng mong đợi!”

Hầu hết các cô gái đều vỗ tay rầm rầm.

“Không… anh không hề mong đợi chút nào… Dù không sắp xếp kiểu thời gian đó cũng…”

Sōta còn chưa nói hết, Akane và mọi người đã nhìn cậu với ánh mắt u ám kiểu “Êeee…”, các lá cờ "tình yêu" trên đầu họ đồng loạt gãy đổ. Tuy nhiên, một số lại mọc ra ngay tức thì, một số khác chỉ bị gãy một trong hai thanh ngang của biểu ngữ, vẫn sừng sững không suy suyển, nên cũng không ảnh hưởng gì lớn.

“Con trai đúng là không thẳng thắn gì cả.” Akane nhận xét.

“Đứng trước cô gái mình thích là không kiềm được mà nói lời khó nghe ấy mà.”

“Ừm ưm. Sōta suy cho cùng cũng là con trai tuổi dậy thì mà. Đúng là một tên rắc rối.”

“Những lúc như thế này, phải để mấy cô gái cao thủ tình trường dẫn dắt thôi! …Phải vậy!”

Tuy nghe qua giống như đang phàn nàn, nhưng vì bị kích thích bởi câu "đứng trước cô gái mình thích", nên cơ bản là họ đều cười tủm tỉm khi nói những lời đó.

Ngoài ra, trong số họ, không có cô gái nào là cao thủ tình trường cả.

Mà cũng chẳng có chàng trai nào là cao thủ tình trường cả.

Một chàng trai vụng về trong tình yêu và một cô gái vụng về trong tình yêu – Sōta và Akane – đã đến căn phòng của Akane, người như thường lệ lại may mắn đến đáng sợ khi rút được thẻ đầu tiên. Cả hai không hẹn mà cùng nở nụ cười ngượng nghịu, như thể không biết phải làm gì trong khoảnh khắc riêng tư này.

“Á! Á! Sōta-kun, nếu không chê thì mời ngồi!”

Thấy cả hai cứ đứng đơ trước cửa, Akane luống cuống đứng lên rồi lại ngồi xuống.

“Bình tĩnh… bình tĩnh…”

“Vâng, vâng ạ.”

“…………”

“…………”

Mỗi khi Akane hít vào thở ra, hít vào thở ra để hít thở sâu, bộ ngực đầy đặn của cô lại phập phồng lên xuống, khiến Sōta chẳng thể nào giữ được bình tĩnh.

“Thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau khi bình tĩnh lại, sao tim lại đập nhanh dần, lại mất bình tĩnh rồi!!”

“Thật chẳng được như ý muốn…”

Ngược lại, Sōta với nụ cười gượng gạo lại càng lúc càng điềm tĩnh hơn. Mọi chuyện trên đời đúng là chẳng bao giờ được như ý muốn.

“Thôi, thôi thì, mời ngồi.”

“Được…”

Dưới sự thúc giục của Akane, Sōta và Akane ngồi cạnh nhau trên giường cô bé. Khoảnh khắc đó, cậu thấy lá cờ "OK" trên đầu Akane dựng lên rồi lại đổ xuống, nhận ra sự đấu tranh nội tâm của cô bé, đồng thời thầm nghĩ: ‘OK là cái gì!? OK cái gì!? Ngược lại với OK là ZX!?’. Lần này, đến lượt Sōta mất bình tĩnh.

À, mà ngược lại với OK thường là NG, còn ZX là một chuỗi ký tự chẳng có ý nghĩa gì, về cơ bản là dùng vì nghe có vẻ "ngầu" thôi.

Chiếc giường của Akane mềm mại êm ái, khiến Sōta liên tưởng đến cơ thể mềm mại của chính Akane. Và khi ngồi xuống, mùi hương nồng nàn dễ chịu từ Akane đã kích thích khoang mũi Sōta, như chẻ tre bào mòn lý trí của cậu.

“Sōta-kun…!!”

“Sao, sao thế!?”

Chỉ thấy Akane đột nhiên gọi tên Sōta với vẻ mặt đầy khổ não.

Đôi mắt cô bé mờ mịt ướt át…

“…………”

“……!”

“Gối… gối đùi! Đùi em cho anh gối!!”

“Cảm… cảm ơn…”

Trong tình huống này, câu “Cảm ơn” ngụ ý là “Không cần đâu, cảm ơn”, nhưng Akane với khả năng hiểu ngụ ý khác thường, lại dịch câu đó thành ý OK.

“Anh muốn ư!? Vậy… vậy thì, mời anh.”

“…………”

Vì Akane tỏ ra quá phấn khích và mong đợi, Sōta cảm thấy trên đầu mình dựng lên lá cờ "không thể chống cự", đành bỏ cuộc và gác đầu lên đùi Akane.

“……!! Tám tháng khổ sở!! Cuối cùng cũng thành công cho Sōta-kun gối đùi rồi!!”

“Phản ứng của em như bắt được thú quý hiếm vậy…”

“Câu ví von này hay thật!”

“Hiếm đến vậy sao!?”

Mặc dù vậy, được cho Sōta gối đùi, Akane lòng nở hoa.

Sau Akane là Hakua, Misamori, Kurumiko, rồi đến Rin.

Thế nhưng, ngay từ khoảnh khắc bước vào phòng Rin, dáng vẻ của Rin đã không ổn rồi. Tuy nhiên, khi Rin và Sōta ở riêng với nhau, đa phần cô bé đều có vẻ không ổn, nên có thể nói đây là "trạng thái hoạt động bình thường".

“Sō… Sōta…!!”

Vừa rơi vào tình huống này—

Rin liền đột nhiên lao tới ôm chặt Sōta, tự mình dựng lên lá cờ "đã công lược thành công". Sōta kinh ngạc trước sự dễ dàng bị "đánh đổ" của Rin, chịu một cú sốc mạnh.

“Sao, sao thế! A-Rin…!?”

“Em nghe lũ Akane đã ở riêng trước kể rồi. Nghe, nghe nói anh đã làm những hành động khá táo bạo đấy! Cái đồ ngu ngốc này!”

“Hành động táo bạo…?”

Sōta hồi tưởng lại những hành động vừa rồi: Akane cho gối đùi, Hakua móc tai, Misamori mát xa vai, Kurumiko kiểm tra bài tập. Cậu thật sự không thể nghĩ ra bất kỳ yếu tố táo bạo nào, nhưng có lẽ Rin lại cảm thấy rất kích thích.

(Minh họa)

“Ví dụ như ôm chặt ngủ cùng, hôn má hay trán hay xương quai xanh, giả vờ mát xa rồi xoa nắn khắp người, kiểm tra bài tập…!!”

“Anh có làm mấy chuyện đó đâu!?”

“Khốn kiếp! Mấy đứa đáng ghét đó, dám ba hoa chích chòe!!”

Rin nhanh chóng buông Sōta ra, mắng nhiếc lũ Akane; chắc hẳn giờ này chúng vẫn đang ở tầng dưới vừa chờ đợi vừa tiếp tục bịa đặt những chiến công lẫy lừng không có thật.

“À, nhưng mà, em có giúp kiểm tra bài tập…”

“Thật sao!? Kurumiko đã nói là ‘Dù kiểm tra bài tập là ám hiệu đấy’ đó!? Mau nói đây là ám hiệu gì!?”

“Đó không phải ám hiệu đâu…”

Ồ, hóa ra "bài tập" là ý đó…

Cùng lúc đó, tại phòng khách tầng một.

“Trời, trời ơi, phải ở riêng với Hatate Sōta vào đêm Giáng sinh, rắc rối quá, rắc rối quá. Phải, phải làm sao bây giờ!? Em nói xem phải làm sao bây giờ, Kurumiko!?”

“Cứ để Kurumiko lo nhé, chị Naru.”

Thấy sắp đến lượt mình, Naru cuống quýt như kiến bò chảo nóng, cuối cùng lại đi cầu cứu một cô bé trung học.

“Chị cứ nằm rạp xuống đất như thế này, làm động tác phục tùng của chó…”

Chỉ thấy Kurumiko ngửa người nằm trên sàn, để lộ bụng, gập hai cổ tay lại, hơi nghiêng đầu.

“Ưm ưm…”

Dẫn đầu là chị cả Naru cấp ba, ngay cả Serika đang đợi lượt và Akane đã xong lượt cũng vô cùng hứng thú.

“Rồi nói thế này…”

“Ưm ưm…”

“‘Hãy dịu dàng với em một chút nhé ♡’ thế thôi.”

“Kiểu lời đó chị không dám nói đâu!? Kiểu lời đó chị không dám nói đâu!?”

“Chị Naru đáng yêu thật…”

“Kurumiko, em dám nói không!?”

“…Em có dám nói hay không lại là chuyện khác.”

Phát hiện ra Kurumiko má hồng hồng thực ra cũng chưa đủ sớm trưởng thành để bước lên bậc thang của người lớn, Naru, người được mệnh danh vừa giống chị gái Kurumiko vừa giống mẹ, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Rồi, vô tình nhìn ra phía sau, cô thấy lũ Akane đang tạo dáng phục tùng của chó, tập nói câu "Hãy dịu dàng với em một chút nhé ♡", nhưng lại học chẳng ra đâu vào đâu, trông như những xác sống sắp chết, khiến Naru không kìm được mà phụt cười.

À, mà xác sống về cơ bản thì không phải là sắp chết, mà là đã chết rồi.

Trong khi những chuyện này đang xảy ra, Rin, người chỉ trò chuyện về chuyện cũ với Sōta mà đã hết thời gian, trở về.

Ngoài ra, việc lá cờ "đã công lược thành công" dựng lên trên đầu Rin, dù chỉ có vậy mà cô bé vẫn vô cùng vui vẻ, Sōta đương nhiên mang trong lòng cảm thán: ‘Dễ đổ thật!’

“Á, Rin-senpai về rồi! Kết quả thế nào? Đã trải qua một đêm Giáng sinh lãng mạn chưa!?”

“…………”

Nghĩ đến chuyện Akane trước đó khoe khoang kinh nghiệm ngủ chung không có thật, Rin trừng mắt nhìn cô bé, nhưng ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt kiêu hãnh, đắc ý hừ một tiếng qua mũi.

“Đương nhiên rồi. Cái tên Sōta đó, lại còn làm cả chuyện đó nữa… Chỉ có thể bắt hắn chịu trách nhiệm thôi!”

“Sō… Sōta-kun đã làm gì Rin-senpai!?”

“…Chuyện này em không thể nói.”

“Là chuyện không thể nói sao!?”

“Chị Naru cũng phải chuẩn bị tâm lý, chờ đợi được anh trai làm những chuyện không thể nói ấy nhé.”

“Em nói cái gì!?”

“K, không nhưng mà tiện thể, tiểu nữ Akane cũng lỡ thấy Sōta-kun làm chuyện không thể nói ở đây rồi.”

“B, bản thân em cũng làm chuyện không thể nói ở đây rồi đấy!”

“Em, em cũng… cái đó, cái tượng Haniwa của Sōta-sensei rồi. Cái đó rồi.”

‘Cái tượng Haniwa của Sōta-kun là cái gì vậy…?’ Câu hỏi của Megumi tự nhiên bị mọi người phớt lờ.

Trong khi Megumi và những người khác tiếp tục truy vấn về chuyện tượng Haniwa, Naru đã quay người rời đi trong cơn hoảng loạn tột độ, mắt xoay tít lên lầu; Kurumiko lo lắng nhìn theo bóng lưng Naru.

‘…Mình có tạo quá nhiều áp lực cho chị Naru không nhỉ? …………Thôi, dù sao anh trai và chị Naru đều là những người trưởng thành muộn, vậy là vừa đẹp.’

Kurumiko trong chớp mắt đã xua tan mọi lo lắng.

Từ tầng dưới vọng lên tiếng cười đùa của các cô gái, nhưng Sōta biết rằng nếu xuống dưới sẽ dựng lên lá cờ "trở thành chủ đề tuyệt vời của các cô gái", nên cậu vẫn ở hành lang tầng hai nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ cô gái tiếp theo lên lầu.

“Hata… Hatate Sōta! Anh ở chỗ này không lạnh sao! Sao không vào phòng chứ?”

‘Xem tay anh lạnh ngắt này.’ Naru vừa nói vừa nắm tay Sōta, rồi chợt giật mình buông ra, ‘C, chúng ta đi thôi!’ Cô bé che giấu sự ngượng ngùng, nhanh chóng bước về phía phòng mình.

Thấy Kurumiko lo lắng lén nhìn tình hình trên lầu từ cầu thang, Daishikyō Kawa Kurumiko thầm nghĩ: “Xem ra mình lo xa rồi.” Rồi cô quay người trở về phòng sinh hoạt chung, ra dáng một cô em gái cởi mở.

Cũng lo lắng lén nhìn lên lầu từ cầu thang, Shōkanji Kikuno thấy vậy liền nghĩ: “Sōta, em dám nắm tay con gái mà không hỏi ý chị à, chị không cho phép hành vi này!” Rồi Kikuno cứ đứng nguyên tại chỗ lườm lên tầng hai, đúng kiểu một người chị bảo thủ.

“Chị Kikuno, thôi bỏ cuộc đi, về phòng sinh hoạt chung với Kurumiko đi…”

“Uuu… Sōta…!”

Sau khi Daimyōji Naru quay về, và lượt của Tōzoku Yama Megumi, Ninja Hayashi Ruri, Ryūkishi Haratsuki Mugi kết thúc, Kikuno là người xếp thứ hai từ dưới lên, trong trạng thái sẵn sàng hoàn hảo, cùng Hatate Sōta bước vào phòng riêng của mình.

“…Chị Kikuno, chị không vui sao?”

“Chị không cho phép Sōta có những hành động tiếp xúc thân mật quá mức với con gái!”

“…………”

Thấy cờ hiểu lầm dựng lên trên đầu Kikuno, Sōta thở dài.

“Đó chỉ là do mọi người thêm mắm dặm muối vào thôi… Thực ra cao nhất cũng chỉ là ngồi cạnh nhau trò chuyện, gối đầu, hay ngoáy tai thôi à…”

“Thật ư!?”

“Ừm.”

“Thế à, vậy thì không sao…”

Kiểu chị gái cưng chiều em trai thường tin ngay những gì cậu em nói.

“Nhưng mà, ngoáy tai là công việc của chị, thế nào chị cũng không cho phép.”

“Ừm… Vì bình thường chị Kikuno vẫn thường xuyên ngoáy tai cho em mà, nên đối phương cũng nói là chẳng có ráy tai gì cả.”

Theo giao kèo, mọi chuyện của cậu em trai cơ bản đều cần được chị gái đồng ý, bên A độc quyền ủy thác quyền con người cho bên B.

Nói chung, Kikuno không được vui cho lắm.

“Thôi được rồi… Dù sao thì chị vẫn là chị… Rồi sớm muộn gì em trai cũng sẽ thuộc về những cô gái khác!”

“Chị đang nói gì vậy, chị Kikuno…”

‘Lần trước cũng nói câu này rồi…’ Sōta lo lắng căn bệnh cũ tái phát, liền dỗ dành cô chị đang giận dỗi. Nhưng cứ giận dỗi lẩm bẩm “Thôi được rồi, thôi được rồi” mãi, Kikuno dần dần thật sự cảm thấy buồn.

“Đến lúc đó Sōta sẽ chẳng thèm để ý đến chị nữa…”

“Không có chuyện đó đâu… Đừng khóc mà, chị Kikuno.”

“…Vậy, Sōta sẽ mãi mãi ở bên chị chứ?”

“Đó mới là điều em muốn nói. Em cứ tưởng chị Kikuno sẽ mãi mãi ở bên em chứ.”

Nhìn Sōta cười khổ “à ha ha”, trái tim Kikuno đập thình thịch.

“Sōta… Đúng rồi! Chị sẽ mãi mãi… ở bên em…”

“?… Có chuyện gì vậy, chị Kikuno?”

“…Không, không có gì đâu?”

Mãi mãi…

Kikuno vẫn luôn nghĩ mọi chuyện vẫn như vậy.

Không, có lẽ ban đầu đúng là như vậy.

Chị gái và em trai.

Cái cảm giác tin rằng hai người vẫn như vậy bây giờ mãnh liệt vô cùng.

Nhưng Kikuno buộc phải thừa nhận, có một cảm xúc khác đã trở nên mạnh mẽ đến mức không thua kém gì cảm xúc kia.

…Có phải vì lý do này không?

“Mãi mãi, ở bên em.”

Trong tai Kikuno, câu nói đó mang thêm một ý nghĩa khác.

Nếu… nếu như… Sōta nói câu này khi xem cô như một người khác giới…?

(Ảnh minh họa)

Trong thời gian chuẩn bị lễ hội học đường, từ khi Kikuno, Eiyūzaki Rin và Sōta ba người cùng đi mua đồ bơi, một tâm ý đã dần dần nảy sinh trong lòng Kikuno.

Một tâm ý ẩn giấu đã tồn tại từ rất lâu mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

Giờ đây đã không thể kìm nén bản thân nữa, Kikuno cảm thấy có lỗi với ‘Sōta, người em trai của mình’.

“Không… không có gì đâu…”

Có lẽ vì mối quan hệ của hai người quá gần gũi.

Sōta nghe Kikuno nói vậy, liền quay lưng lại với Kikuno.

Cậu tin rằng khi thực sự có chuyện gì xảy ra, đối phương sẽ nói với mình.

Nếu gọi sự tin tưởng đó là sự dựa dẫm, thì mối quan hệ của họ lại quá gần gũi.

Hành động này của Sōta dẫn đến kết quả là…

“…Vậy à… Vậy thì, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài nhé?”

“…!”

Sōta sắp đi rồi.

Thấy bóng lưng Sōta biến mất ngoài cửa phòng, Kikuno không thể kìm lòng được nữa.

Kikuno thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng, giữ Sōta lại khi cậu vừa bước ra hành lang.

“Sōta!”

“Chuyện gì vậy, chị Kikuno… Ơ!?”

Sōta không thể hỏi tiếp được nữa.

Vì đôi môi của cậu——

Bị đôi môi của Kikuno——

——khóa chặt.

“…………”

“…………”

Hai người đứng đờ ra, bất động tại chỗ, hồn xiêu phách lạc. Thứ kéo họ về thực tại là… tiếng sàn nhà kẽo kẹt.

““!?””

Rồi Sōta nhìn thấy.

Trên đầu Kikuno quả thật đã dựng lên cờ hoàn thành công lược tình yêu.

“…E-em xin lỗi, Sōta! Đây là nụ hôn giữa chị em, giữa chị em thôi mà…!”

“…………”

Kikuno quay người lao vội về phòng mình, Sōta chỉ biết im lặng ngây người nhìn mái tóc đuôi ngựa lệch vung vẩy sau lưng Kikuno.