Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

469 3329

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

149 1883

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

112 1395

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

153 1963

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

96 524

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

978 3826

Tập 07: Ủa, giờ này là ai đến vậy nhỉ… là ông già Noel sao? - Chương 6: Nỗi u sầu của người hát rong

"Để đón Giáng Sinh, chúng ta phải vén màn bí mật của lệnh cấm, cho mọi người trong trường hiểu rằng Giáng Sinh chẳng có gì đáng sợ hết!" Akane hô hào.

"Đúng rồi đó! Đúng rồi đó!" Hakua hưởng ứng.

Cứ thế, những thành viên của Ký túc xá Mạo Hiểm trên đường đi học đã nhiệt tình bàn tán về chủ đề Giáng Sinh.

Cô thần tượng quốc dân siêu bận rộn, vốn đi sớm về khuya, hôm nay hiếm hoi có được nửa ngày rảnh rỗi, nên đã cùng mọi người đến trường từ sáng sớm.

Cô ấy chính là Gin'yuuin Serika.

Bởi lẽ, nếu là Mahōzawa Akane thì không thể giải thích nổi. Thậm chí có thể nói, những gì đã xây dựng bấy lâu nay có thể đổ sông đổ bể hết cả.

Vì đã lâu không có thời gian vui vẻ bên các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm, Serika ban đầu vốn rất vui vẻ. Nhưng Nanami đã nhận ra, khi Serika biết được kế hoạch Giáng Sinh xoay quanh Sōta đang phát triển theo hướng chiều chuộng Sōta một cách thái quá, tâm trạng cô ấy dần dần tệ đi trông thấy.

Trước mắt Nanami đang nơm nớp lo sợ Serika sẽ bùng nổ lúc nào không hay, cuối cùng, cơn giận của Serika vẫn cứ bùng lên.

"Khoan đã, Hatate, hôm nay tôi nhất định phải nói cho ra lẽ!!"

"Se… Serika, ngươi… ngươi bình tĩnh một chút đi nào…"

"Thôi đi, tiểu Nanami, đừng ngăn tôi! Không nói cho cái tên khốn hoang đàng này một trận, tôi nuốt không trôi cục tức này!!"

Trên đường từ ga đến trường, gần phía trước khu nhà học, Kurumiko dừng chân ở đoạn đường rẽ vào khu nhà học cấp hai rồi nói:

"Cái tên khốn hoang đàng, nghe cứ giống ※đồ hải tiêu thối tha ấy nhỉ." (Lưu ý: Trong tiếng Nhật, "hoang đàng" và "hải tiêu" có cách phát âm gần giống nhau.)

"Đồ hải tiêu thối tha…?"

Hải tiêu là tên gọi chung của các loài sinh vật biển thuộc tổng bộ dây sống, phân ngành đuôi sống, lớp hải tiêu, có thể ăn sống, chiên hoặc nướng. Đây rất giống với lời bình của Kurumiko – cô gái miền biển – nhưng vì Kurumiko không thích hải tiêu lắm, nên cô ấy mới gọi là "đồ hải tiêu thối tha".

"Đồ hải tiêu thối tha nhà anh!! Hatate, anh dám thân thiết với tất cả các cô gái như vậy, cái kiểu giao du thiếu chân thành này, dù tiểu Nanami có cho phép, tôi – Serika đây – tuyệt đối không cho phép đâu nhé!! Anh đúng là tên Sở Khanh!!"

"Không phải, Bổn cung cũng đâu có cho phép đâu nào…"

"Tôi nghĩ tôi đã nói rồi, nếu anh biết chuyên tình thì còn nói làm gì, đằng này cô nào anh cũng muốn, người nào anh cũng muốn, đơn giản là đồ tồi!! Anh đúng là… đồ tồi!!"

Giữa Serika đang mắng nhiếc và Sōta đang bị mắng, Akane và Nanami đều hoảng loạn vì những lý do khác nhau.

Trong hai người, Akane hành động trước.

"Sō… Sōta-kun ấy… chính cái sự tồi tệ đó lại hay! Chính vì tồi tệ nên mới cố gắng không tồi tệ nữa, nhưng dù vậy vẫn cứ tồi tệ… Cái cảm giác tồi tồi kiểu đó mới đáng yêu!!"

"Tiểu Akane, ngươi nói từ 'tồi' còn dữ hơn Bổn cung đó…"

"Xin lỗi nhé, tôi đúng là đồ tồi…"

"Ấy da!? Sōta-kun tự hủy rồi!?"

"Cố lên, Sō-chan!"

Thấy Sōta lại được mọi người vây quanh, Serika càng bốc hỏa.

"Hatate chính là cái sự tồi tệ đó!! Anh học cách viết chữ 'xấu hổ' đi, đồ nhân vật chính truyện hài lãng mạn!!"

"Nhân vật chính truyện hài lãng mạn…"

"Nghe giống anh hùng siêu nhân, hay anh hùng biến thái ấy nhỉ. Giống thật."

"Đồ anh hùng biến thái!! Mau mau tu dưỡng sự liêm sỉ cho tôi!!"

"Se… Serika à, ngươi đừng mắng nữa nào… Sō… Sōta, ngươi đừng… đừng nóng giận mà xung động nào…?"

"Tiểu Nanami, sao ngươi lại đứng về phía Hatate!?"

"Không phải, Bổn cung là đứng về phía Serika đó nào…"

"Ghét thật! Tiểu Nanami cứ dính đến chuyện của Hatate là chỉ biết nói suông thôi!"

Cơn mắng nhiếc của Serika hôm đó không thể ngăn cản.

Sau đó, cô ấy cũng liên tục mắng Sōta là "đồ tồi", "tên Sở Khanh", "nhân vật chính truyện hài lãng mạn", "anh hùng biến thái", bị Akane hoặc Nanami khuyên can, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần rồi cuối cùng mới đi làm.

Và rồi, ngày hôm sau.

"♪~♪♪♪~"

Chiều Chủ Nhật, tại phòng khách của Ký túc xá Mạo Hiểm, Kikuno đang cùng các cô hầu gái gấp quần áo của Sōta.

"Cô Kikuno, việc này không cần đến tay cô đâu, chúng tôi làm là được rồi ạ…"

"Không, quần áo của Sō-chan phải do chị gái giúp giặt, giúp gấp mới được. Vì Sō-chan đang ở tuổi dậy thì, nếu mấy cô chị gái đang độ tuổi xuân sắc như các em chạm vào quần áo bẩn của em ấy, chị nghĩ em ấy sẽ bài xích đó."

Bị Kikuno, người không hề có quan hệ huyết thống, cùng lắm chỉ là cô chị gái nhà bên, chạm vào thì không bài xích sao? Erika, cô chị cả trong ba chị em hầu gái, nở một nụ cười gượng gạo, dùng sự im lặng để truyền đạt một suy nghĩ nào đó. Bản chất của suy nghĩ đó chính là một câu "cà khịa".

"…Ấy nhỉ?"

"Có chuyện gì thế ạ?"

Kikuno để ý thấy một vật quen thuộc trong đống quần áo mà Erika đang định gấp.

"Chiếc khăn tay kia…?"

"Cái này ạ? Tôi nhớ đây là khăn tay của cô Serika mà…"

"Ơ, nhưng mà… có thể cho tôi xem một chút được không?"

Kikuno nhận chiếc khăn tay từ tay Erika.

Nanami đang lười biếng nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, giũa móng tay, nhìn về phía Kikuno và các cô gái.

"Ôi, đó là cái đó nào. Cái mà Serika nói là chiếc khăn tay truyền thuyết mà tiên sinh Cờ Tím tặng đó nào. Vì cô ấy cẩn thận mang theo như bùa hộ mệnh, đôi khi khó tránh khỏi bị bẩn đó mà."

"Chiếc khăn tay này quả thật là lần đầu tiên được đem đi giặt. Khi đem ra giặt, cô ấy không chỉ dặn phải dùng đúng loại nước giặt và nước xả vải để tránh thay đổi mùi hương, mà còn dặn chúng tôi phải cẩn thận giặt tay để tránh làm hỏng vải."

Cô hầu gái tự hào ưỡn ngực, tỏ vẻ đã hoàn thành xuất sắc yêu cầu của Serika.

"…Chiếc khăn tay này, là của tôi." Kikuno nói.

"Ơ…?"

"À, không đúng. Nói chính xác thì, là thứ tôi tặng cho Sō-chan hồi bé."

"Ơ!? Có… có… có… có phải là nhầm lẫn ở đâu đó không nào…!?"

Bí mật của tiên sinh Cờ Tím sắp bị bại lộ từ một nơi không ngờ tới, Nanami giật mình kinh ngạc.

"Không thể nhầm được… đúng không, Sō-chan?"

"Ưm…?"

Sōta, người ban đầu đang ở trong bếp, bị một đám con gái làm bánh Giáng Sinh vây quanh yêu cầu giúp nếm thử, vội vã chạy đến phòng khách như thể nghe thấy tiếng gọi cứu mình khỏi biển đồ ngọt; phía sau cậu, Akane và những người khác cũng nối gót theo sau, tay cầm đồ ngọt.

"Có chuyện gì thế, chị Kiku… Ơ!?"

Sōta thầm giật mình khi nhìn thấy lá cờ "phát ngôn bom tấn" trên đầu Kikuno, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân ai đó mở cửa ra vào rồi chạy ùa vào.

(Bánh quy hạnh nhân caramel)

"Ôi chà~ Serika lại 'nữ cường nhân' tốc độ kết thúc buổi chụp hình rồi nha~ Cái bánh này (bánh quy hạnh nhân caramel), Serika nhận đây~!"

Serika hớn hở trở về, lấy từ tay Megumi một miếng bánh quy có phủ hạnh nhân caramel.

"Ơ…!"

Trên đầu Serika, người trở về vào thời điểm cứ như được quỷ dữ sắp đặt, một lá cờ "tinh thần chết chóc" tự nhiên hiện lên, khiến Sōta giật mình. Nếu nó kêu meo meo thì đó là mèo.

"Sō-chan, Sō-chan, chiếc khăn tay này…"

"À, đó là khăn tay tiên sinh Cờ Tím tặng tôi!!"

Chỉ thấy Serika nhanh như cắt chạy tới, cầm chiếc khăn lên kiểm tra rồi nói.

"Nhưng mà, chiếc khăn tay này là thứ mà hồi tiểu học, chị gái đã tặng cho Sō-chan đó?"

"Ơ!?"

"Có phải nhầm lẫn ở đâu đó không nào? Ngươi nghĩ kỹ lại xem nào?"

"Vì… em nhìn xem, góc này có thêu hình hoa cúc mà. Vì chị muốn làm một cặp với Sō-chan, nên chị cũng có một cái y hệt. Em xem?"

Nói xong, Kikuno lấy ra một chiếc khăn tay cùng kiểu nhưng khác màu từ đống quần áo của mình.

Còn việc cô ấy thoáng chút hoảng hốt suýt lấy nhầm chiếc quần lót màu hồng dễ thương đầy ren ra khỏi đống quần áo, thì đơn thuần chỉ là để mua vui.

"Đúng không? Là một cặp với chị gái đó. Chiếc khăn tay như thế này trên đời chỉ có hai chiếc, là đồ độc quyền của chị gái và Sō-chan đó?"

"Nhưng mà, chiếc khăn tay này quả thật là do cô Serika đưa cho tôi. Tôi thề với thần hầu gái!"

Giống như Kikuno, Erika cũng cương quyết khẳng định, hai cô hầu gái em cũng liên tục gật đầu cam đoan.

"Cái gì? Thế nghĩa là, chiếc khăn tay này ban đầu là của chị Kiku tặng cho Sōta, sau đó lại đến tay Serika sao?"

"Vậy nghĩa là… Hatate Sōta, chính là cái người tên là tiên sinh Cờ Tím kia… sao?"

"…………"

"…………"

"…………"

Một sự im lặng bao trùm cả hiện trường.

Và rồi, người phá vỡ sự im lặng là…

"Ughh!?"

Tiếng kêu thét kinh hoàng như đóng băng cả linh hồn của Serika, khiến Hakua nhớ đến ※cây Mandragora (Mạn đà la thảo). (Lưu ý: Loài cây mà truyền thuyết kể rằng sẽ phát ra tiếng thét thảm thiết khi bị nhổ lên.)

"Không không không không không thể nào, không thể nào!! Trước hết, Hatate sao có thể ở cái khu bãi bồi đó được, thật vô lý!!"

Người quan tâm đến câu nói này, chính là anh hùng của khu bãi bồi – Rin.

"…………Khu bãi bồi đó… chẳng lẽ, là công viên tự nhiên sông Shōnai sao?"

"Ơ!? Mà sao anh lại biết vậy!?"

Cách dùng từ của Serika ngày càng kỳ lạ.

"Quả nhiên là vậy sao? Nếu đã thế thì Sōta ở đó cũng không có gì lạ. Vì đó là nơi tôi và Sōta chơi đùa như sân nhà hồi bé mà."

"Xin làm ơn đợi một chút. Tôi nhớ khu bãi bồi đó, chính là nơi mà khoảng nửa năm trước, Hatate Sōta đã định chọn làm nơi chôn thây…?"

"Nửa năm trước… Ừm, nói vậy thì, tiên sinh Cờ Tím mà Serika nói xuất hiện, cũng là vào khoảng thời gian đó sao?"

Theo từng bước suy luận của Rin và Naru càng tiến gần đến sự thật, mồ hôi lạnh của Serika, Nanami và Sōta cũng càng lúc càng đổ nhiều đến mức đáng kinh ngạc.

"Nghĩa là, Sōta-sensei là tiên sinh Mũi Tím?"

"Là 'Cờ' đó, Akane."

Vì một giây trước còn vừa làm bánh vừa hát "♪Chiếc mũi đỏ của Rudolf tuần lộc~" nên Akane tự nhiên nhầm lẫn, nhưng dù không hát bài đó, khả năng Akane tự nhiên nhầm lẫn vẫn khá cao.

"Dối, dối trá… Sao có thể… Dối trá… Cột trụ tinh thần của tôi… Tiên sinh Cờ Tím là Hatate…? Cái tên vua hậu cung Hatate này…?"

"Chị Serika, chị không sao chứ? Mặt chị biến thành màu của biển rồi kìa?"

"Mạch, huyết áp đều hiển thị giá trị bất thường. Khi xuất hiện triệu chứng này, xin hãy liên hệ bác sĩ."

Bước chân chập chững, Serika loạng choạng tiến đến trước mặt Sōta, rồi thẳng thừng túm chặt lấy hai tay cậu.

“Nói cho em biết đây là lời nói dối đi, Hatate...”

“Ơ, ừm—...”

Sōta, như thể bị người khác dồn vào thế khó, đành đưa mắt cầu cứu về phía Nanami.

“...Ngươi đành cam chịu đi.”

Nanami ngoảnh mặt đi, không nhìn Serika và Sōta, cứ thế đưa ra lời tuyên bố cuối cùng.

“............”

Nhận ra mình chẳng còn “đồng minh”, Sōta dù ra chiều quyết tâm giữ im lặng, nhưng áp lực từ tất cả mọi người trong Ký túc xá Mạo hiểm đã khiến “lá cờ thú tội” bật lên, buộc cậu phải miễn cưỡng lên tiếng.

“Đúng vậy... Anh chính là người đã động viên em vào hôm đó... cái tên đó...”

“............”

“Chiếc khăn tay kia... cũng là đồ anh mang theo người và tặng cho em hôm ấy.”

Một khi đã tặng chiếc khăn tay đó, trên người Sōta chỉ còn duy nhất con dao... món đồ cuối cùng còn sót lại.

“............”

“À phải rồi, tôi nhớ Sōta-kun có một chiếc áo hoodie màu tím mà.”

“Chắc chắn là chiếc này đúng không? (Y/N)”

Akane vừa dứt lời, ngay lập tức, Ruri làm theo lời Akane, chiếu hình ảnh ba chiều của Sōta lên không trung – đó là Sōta trong chiếc áo hoodie màu tím sau khi kết thúc hội thao.

“Anh Cờ Tím...!!”

Bóng dáng ấy, chính là nhân vật trong ký ức của Serika, người giờ đây đang thốt lên đầy kinh ngạc.

“...Chị Serika, chị không sao chứ? Sắc mặt chị biến thành màu sên biển rồi kìa...?”

Sên biển có nhiều màu, trong trường hợp này là màu tím.

“........................”

“Se, Seri Serika...”

Serika đứng bất động hoàn toàn, Nanami cẩn thận tiến lại gần cô ấy...

“Không...”

“Không?”

“Khôngg—————————————————————————ổn đâu—————————————————————————!”

Serika gào lên trong cơn bán cuồng, rồi lăn đùng ra đất, lăn tuột khỏi phòng khách, lăn qua hành lang, thậm chí còn phát huy khả năng “lăn-lên-dốc” để lên cầu thang, cứ thế lăn vào phòng mình, rồi lăn thẳng vào trong chăn.

Serika cứ thế trốn biệt trong phòng nửa ngày, đến sáng hôm sau vẫn không ra ngoài, xin công ty quản lý nghỉ ốm và co ro trong phòng.

Trên đường từ ký túc xá đến lớp học, Nanami không ngừng lẩm bẩm: “Seri-chan có ổn không vậy. Bổn cung lo cho Seri-chan quá đi mất.”

Trước giờ sinh hoạt đầu giờ sáng, Sōta đang ngồi ở chỗ mình, nhìn Nanami từ phía sau, lúc này Kikuno hỏi cậu:

“À này, Sō-chan, chị vẫn chưa hỏi tại sao em lại tặng chiếc khăn tay chị tặng cho người khác đấy.”

Nghe thấy giọng chị ấy thoang thoảng không chút ý cười, Megumi sợ hãi thốt lên “Í!” và túm lấy tay áo của Naru, trông thật đáng yêu.

“Không phải đâu, đó là...”

“Là gì?”

“Vì đó là vật rất quan trọng, nên em vốn định mang theo đến cùng... nhưng sau đó em lại nghĩ, thay vì tự mình giữ lấy để nó bị vấy bẩn bởi máu, chi bằng dùng nó để lau nước mắt cho con gái thì tốt hơn, đại khái là vì lý do đó...”

“!!...Sō-chan... tốt bụng quá!! Chị cảm động quá!! Xin lỗi em nhé, Sō-chan! Chị thật không nên nghi ngờ tấm lòng chân thật của Sō-chan!! Xin lỗi em nhé, xin lỗi em nhé!”

Sōta bị Kikuno vùi đầu vào ngực, ôm chặt đến mức ngửi thấy mùi thơm nồng mà thiếu oxy, lại còn bị kẹp bởi cảm giác mềm mại siêu cấp, cậu cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

“Mà này Sōta, ngươi tên này sao cứ hay buông ra mấy lời giả tạo một cách thản nhiên vậy?”

“Tôi cũng muốn Sōta-kun nói những lời giả tạo với tôi! Xin hãy nói với tôi: ‘Em thật quyến rũ, Akane. Hoặc là kẻ thù đáng gờm’.”

“Nói thì được thôi, nhưng thế thì tôi không phải giả tạo mà là có vấn đề về đầu óc rồi đấy!?”

Muốn tạo kẻ thù à?

...Đúng lúc đó, một người dường như đã đánh mất sinh khí bước vào phòng học.

“............”

Người đó di chuyển lướt thướt... khuôn mặt vô cảm hơn cả Ruri, vô tri hơn cả Ruri, phi sinh vật hơn cả Ruri, run rẩy và chệnh choạng bước về phía Sōta, đó chính là Serika.

Trên đầu cô ấy, lá cờ hình tam giác (pennant) rủ xuống không chút sức sống, trên đó thêu hình Ngũ Lăng Quách và chữ “Thất Bại”. (Chú thích: Pennant, hơi khác với cờ hiệu mà cộng đồng Hoa ngữ biết, là một loại cờ dài và hẹp, hình dáng thường là hình tam giác cân dài theo chiều ngang, cũng có hình chữ nhật, hình đuôi én, v.v. Trên thế giới thường thấy dùng làm cờ chiến thắng trong các trận đấu, ở Nhật Bản cũng thường dùng làm quà lưu niệm tại các điểm tham quan; Ngũ Lăng Quách, là một thành quách ở Hakodate, Hokkaido, được xây dựng sau khi Nhật Bản ký hiệp ước với Mỹ và mở cửa vào thời Edo.)

“Đã muốn lên đường cho một chuyến du lịch buồn bã rồi ư...!?”

Đến nước này mà còn thấy cả loại cờ mới, Sōta đâm ra cứng họng.

“Ha... Hatate... Đại ân nhân.”

“Đại ân nhân!?”

Serika gọi Sōta bằng giọng yếu ớt, trên má cô ấy dính chặt lá cờ hình tam giác rủ xuống không sức sống, Sōta cứ thấy rờn rợn.

“Thành thật xin lỗi... xin ngài tha thứ cho những lời lẽ khiếm nhã của tôi từ trước đến nay... tôi đã dành nửa ngày để kiểm điểm bản thân... tôi không biết ngài là Anh Cờ Tím, vậy mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, dùng lời lẽ cay độc, tôi vô cùng hổ thẹn và ân hận...”

Đầu Serika cúi thấp đến mức như muốn rũ rượi, Sōta cứ thấy rờn rợn. Sōta đã gặp phải vấn đề là sợ hãi quá độ.

“Đúng là như vậy thật...”

“Ưm...!!”

Lời thú tội của Serika được Sōta hoàn toàn chấp nhận, đầu cô ấy càng cúi thấp hơn. Vì từ đầu cô ấy đã cúi đầu trong tư thế khom lưng, nên thoạt nhìn có thể nói trông cô ấy như đang tập gập người về phía trước khi đứng.

“Tôi... rõ ràng đã cố gắng tự kiểm điểm và suy nghĩ, nhưng lại không thể gạt bỏ được nỗi đau đớn dữ dội trong lòng...! Thế nhưng... thế nhưng...!”

“............”

Sōta cảm thấy, những lời Serika nói khi cô ấy ở trong trạng thái yếu đuối từ trước đến nay đã khơi dậy một cảm xúc trong lòng cậu, và cảm xúc ấy dần dần lây lan sang cậu.

“Dù tôi có tự trách bản thân thế nào đi nữa, vẫn có nhiều niềm vui hơn trào dâng trong lòng...! ...Được gặp lại Anh Cờ Tím, tôi thật sự rất vui, rất vui, rất vui...!!”

Serika ngẩng mặt lên, khuôn mặt đã lem luốc vì khóc... Mặc dù vậy, cô ấy vẫn không kìm được mỉm cười vì quá đỗi hạnh phúc; đối với Serika, việc được gặp lại mình lại vui đến nhường ấy, Sōta cảm thấy có chút cảm động nên không thể hoàn toàn ác cảm.

Những người và những điều mà bản thân chưa từng bận tâm đến mức độ này... có lẽ vì lẽ đó, Sōta có thể đã ghen tị với Serika.

“............”

Sōta im lặng lấy ra chiếc khăn tay mà Serika đã bỏ quên trong phòng khách hôm qua, đắp lên đầu cô ấy như thể đội khăn voan cô dâu. Giúp cô ấy che đi khuôn mặt đẫm lệ chắc chắn không muốn ai thấy trước mặt mọi người.

Sự dịu dàng ấy, trùng khớp với sự dịu dàng mà cậu đã thể hiện ở bãi cạn ngày hôm đó.

Và rồi, khi hình bóng hai người đã từng trùng khớp một lần hoàn toàn hòa làm một...

“Ưm!! Tôi... tôi luôn muốn, gửi lời cảm ơn đến ngài!! Cảm ơn ngài————————————!!”

“Úi chà!?”

Serika, với một lá cờ “công lược tình yêu hoàn thành” khổng lồ hình tam giác màu hồng đầy trái tim phun ra từ đầu, lao vào ôm chầm lấy Sōta; tất cả các bạn học trong lớp, những người nãy giờ vẫn gần như không hiểu chuyện gì đang xảy ra và trợn tròn mắt, bỗng bùng nổ một sự náo động phi thường.

Sau đó, Serika khóc nức nở vì quá xúc động, khiến đồng phục của Sōta trở nên ướt sũng và dính nhớp—

Serika nhận ra Miyuki-sensei sắp đến để chủ trì buổi sinh hoạt đầu giờ sáng nên đã đi rửa mặt trước, Sōta thoát được nạn thì bị Nanami kéo tai xuống.

“Sōta, ngươi phải tha thứ cho Seri-chan đấy nhé?”

“Không sao đâu, Sōta-kun rất dịu dàng, khả năng tha thứ của cậu ấy đến mức có thể tha thứ cho bất kỳ ai.”

“Rốt cuộc là đến mức độ nào vậy...?”

Naru vừa nói xong, chợt nhận ra cô ấy cũng đã từng trải qua, lúc đó Sōta đã tha thứ cho việc cô ấy cố chấp cứng miệng trước mặt mọi người, vì vậy Naru cũng đồng tình với lời nói khéo léo và chính xác của Akane.

“Cũng được thôi, thấy cô ấy khóc đến thế này, tôi cũng không muốn chấp nhặt nữa...”

“Vậy thì, ngươi phải rộng lượng đối xử với Seri-chan nhé? Làm được chứ? Ngươi phải hứa với bổn cung đấy nhé? Hửm? Hửm?”

“Nanami giống như Kikuno-senpai vậy.”

Sōta vừa cười khổ trước lời Akane, vừa nói:

“Ừm... Dù sao thì tôi cũng có lỗi, không nên giấu cô ấy mãi... Tôi sẽ quên những lời cô ấy đã mắng tôi từ Hội trại cho đến giờ đi.”

“!!”

Serika vừa rửa mặt xong trở về, nghe thấy lời Sōta nói, mừng rỡ như muốn bay lên trời, trên đầu cô ấy dựng đứng hai lá cờ hình tam giác có vẽ chữ “Seri-chan Đại Thắng Lợi!”, lay động bay phấp phới như đôi cánh thiên thần, tâm trạng Serika cũng trở nên phơi phới, nhưng đương nhiên chỉ là tâm trạng, không phải hiện tượng vật lý.

Khuôn mặt đẫm lệ lúc trước như một giấc mơ, Serika giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận được quà của ông già Noel, mắt và miệng mở to tròn xoe, đi đến gần Sōta và bắt tay cậu một cách kiên định.

“Thần, Phật tổ, Đại ân nhân Hatate, cảm ơn ngài!!”

Sōta nở nụ cười khổ, nửa đùa nửa thật nói:

“Mới hôm qua rõ ràng còn gọi tôi là ‘tên khốn’ mà...”

“Kẻ khốn là tôi, xin lỗi, xin lỗi...”

Serika quỳ xuống ghế, co ro run rẩy.

“Seri-chan giống con côn trùng.” Akane nhận xét.

“Sōta, ngươi không phải đã hứa sẽ tha thứ cho Seri-chan sao!?”

“Không phải đâu... câu vừa rồi không có ý đó...”

Chẳng hiểu sao lại là Nanami nước mắt lưng tròng phản đối Sōta, Sōta lắp bắp biện bạch.

“Na, Na-chan, đừng vậy! Tôi rất vui vì Na-chan đứng về phía tôi, nhưng xin đừng trách Anh Cờ Tím!”

“Đã hình thành mối quan hệ kỳ lạ rồi đây...” Naru, trong trạng thái đứng ngoài quan sát, bất giác thì thầm, phản ánh ý kiến chung của cả lớp.

Bị Nanami trừng mắt trách móc: “Tất cả là tại ngươi làm Seri-chan lo lắng đấy!”, Sōta dở khóc dở cười; còn Serika thì vừa xoa tay, vừa nở nụ cười cứng nhắc, khóe mắt ngấn lệ, lo lắng hỏi Sōta:

“Xin hỏi... Anh Cờ Tím... tức là... tôi thật sự có thể coi như ngài đã làm hòa với tôi rồi sao?”

「Tự dưng cậu nói chuyện khách sáo vậy... mà nói đúng hơn, có giận hờn gì đâu mà làm lành chứ, ngay từ đầu chúng ta có cãi nhau đâu..."

「Aww wuwuwu... Quả đúng là Tiên Sinh Cờ Tím... Sao mà bao dung độ lượng đến thế...!! Nghe tôi nói đây, Tiên Sinh Cờ Tím!! Kể từ hôm nay, chỉ cần Tiên Sinh Cờ Tím lên tiếng, tôi Serika này nguyện hát, nguyện múa cho Tiên Sinh Cờ Tím bất cứ lúc nào!!」

「Ơ, à, ừm... Cảm ơn...」

「Không sao cả!! Đây là để thể hiện lòng thành xin lỗi của Serika-chan!! Vì tôi chỉ làm được mỗi chuyện này thôi mà...」

「Với lại, cái cách gọi Tiên Sinh Cờ Tím... tôi thấy hơi...」

「Vậ-vậy thì, tôi nên gọi ngài thế nào đây...? Anh Tím?」

「Sao lại đặt biệt danh bằng cái tên đó hả!?」

「Iyyu! Xin lỗi, xin lỗi, để tôi thành Anh Tím vậy...!!」

Serika quỳ rạp trên ghế, co rúm lại run rẩy.

「Serika-chan trông giống con ếch ấy nhỉ.」

Có vẻ như đã có chút tiến hóa sinh học.

「Sōta! Sao ngươi lại bắt nạt Serika chứ!?」

「Không phải đâu Nanami-chan! Là tại tôi từ trước đến giờ đã lỡ lời quá nhiều, Anh Tím có tức giận cũng là điều dễ hiểu thôi ạ!」

Nanami với đôi mắt rưng rưng trách mắng Sōta vì lo lắng cho Serika; còn Serika thì một mặt cảm ơn tình bạn đó, một mặt cũng rưng rưng nước mắt ngăn cản Nanami.

「...Tôi nói cậu nghe này.」

「Gì-gì vậy, Hatate!? Muốn hát hay muốn nhảy đây?」

「Cậu không cần hát cũng không cần nhảy... Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói là cậu đừng tự trách mình nữa, cũng đừng áy náy với tôi nữa... Tôi rất ngại đối phó với mấy chuyện này.」

*Cứ như đang nhìn chính mình vậy.* Sōta không nói ra câu này.

「Ưm, ưm... Sō... Anh Sōta, cứ để tôi lo! Vì Anh Sōta, tôi sẽ trở thành cô gái mà Anh Sōta yêu thích!!」

*Ưm...!*

Sōta khựng lại. Bởi vì trên đầu Serika đã dựng lên lá cờ nữ chính.

「Tôi không muốn cậu phải làm đến mức đó. Vì chúng ta là bạn bè mà.」

「Iyyu!!」

Lá cờ nữ chính lập tức gãy đổ. Vì đây là loại cờ tam giác, về mặt ý nghĩa là cực kỳ khó bẻ gãy, nếu là Sōta của nửa năm trước thì chắc chắn không thể bẻ gãy được, nhưng năng lực của Sōta đã trở nên mạnh mẽ đến mức ấy cùng với lá cờ tử thần được tăng cường.

Thế nhưng, tạm gác chuyện đó sang một bên, bởi vì rốt cuộc là cờ tam giác, không có cảm giác cụ thể khi bẻ gãy lá cờ, Sōta cảm thấy vô cùng khó chịu.

「Nhưng mà... Tiên Sinh Cờ Tím mà tôi hằng ngưỡng mộ, chẳng mấy chốc sẽ thấy được sự thay đổi của tôi... Tôi nỗ lực để hợp ý Anh Sōta, đó hẳn là tự do của tôi... phải không ạ?」

「Mình thấy như vậy rất tuyệt vời!」

Tình địch mới xuất hiện... Đáng lẽ phải là như vậy, nhưng Akane, khi thấy có thêm thành viên mới trong nhóm những người thích Sōta, lại vỗ tay hoan hô từ tận đáy lòng.

「Akane thì khá hợp ý Sōta-kun đó nha. Cậu có thể tham khảo đấy.」

「Dạ hế hế~」

「Ể, nói đúng ra, theo một nghĩa nào đó thì Hatate Sōta có phải là không hợp với Mahōzawa Akane không nhỉ?」

「............」

Akane lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, rồi động tác như một robot cũ kẹt kẹt nhìn sang Sōta.

「Sōta-kun... sợ mình hả?」

「Cũng không hẳn là sợ...」

「Vậy là hợp rồi!!」

Akane với 'Tư duy cực kỳ tích cực!' khiến mọi người kinh hãi run rẩy, reo lên sung sướng nắm lấy tay Sōta, giục Sōta giơ cao hai tay vẫy chào.

「Dễ dàng nắm tay đến vậy... Tôi phải học tập cô Akane thôi...」

Serika phấn khích đến mức quên béng cả chuyện vừa rồi đã nắm tay Sōta.

「Cái đó... Serika-chan, trước đây ngươi đã nói Sōta là tên tệ bạc không chung thủy, câu đó lẽ nào lại bỏ qua sao...? Cứ thế này, sẽ thành ra Sōta vừa thích Akane, lại vừa thích Serika-chan mất...?」

「Vì tấm lòng của Tiên Sinh Cờ Tím rộng lớn vô hạn mà! Nên, tôi cho rằng ngài ấy sở hữu tấm lòng bao dung có thể yêu thương tất cả mọi người đó!」

Đôi mắt Serika biến thành ký hiệu trái tim, hoàn toàn trở thành một thiếu nữ đang yêu, thái độ đối với Sōta thay đổi 540 độ. Sự thay đổi quá đột ngột đến mức xoay thêm một vòng.

「Trước đây Serika-chan chẳng phải còn chê cậu ta u ám sao...?」

「Con trai có chút u buồn thì mới quyến rũ chứ!」

「Lúc bổn cung nói không hiểu vì sao Sōta lại được yêu thích, Serika-chan chẳng phải đã nói có thể hiểu được cảm giác của bổn cung sao...?」

「Nanami-chan rồi cũng sẽ có cùng cảm giác với tôi thôi!」

「Thật á!?」

*Đáng sợ quá... Sōta đáng sợ quá...* Nanami nhích ghế tới trước, giữ một khoảng cách nhất định với Sōta.

Thấy Nanami như vậy, Serika bỗng nhận ra một điều.

「À đúng rồi, Nanami-chan, cậu có phải đã biết Anh Sōta là Tiên Sinh Cờ Tím từ lâu rồi không?」

「Ưm, ưm... Xin lỗi đã giấu ngươi nha, Serika-chan. Là Sōta bảo bổn cung đừng nói ra mà...」

「Nếu là Anh Sōta yêu cầu, vậy thì hết cách rồi. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không nói. Không, phải nói là tôi sẽ rất vui vẻ giữ im lặng. Tôi cũng muốn Anh Sōta nhờ tôi giữ bí mật cơ...」

「............」

Mặc dù Serika ngồi cạnh Nanami, sau Tsukimugi, nhưng người ta nói lúc này Nanami cảm nhận được khoảng cách còn xa hơn cả một chỗ ngồi. Nói trắng ra là "lui binh ba xá".

「A a... Anh Sōta... Cứ cố gắng che giấu thân phận của mình, thật là một người sắc sảo nhưng khiêm tốn biết bao...」

Serika say đắm nhìn chằm chằm Sōta; Sōta cảm nhận ánh mắt của Serika trực tiếp chạm vào mình, một thứ gì đó lạnh lẽo trượt xuống má. Thứ lạnh lẽo đó đương nhiên không phải coca cola.

「Serika-chan... Bổn cung mong ngươi tìm lại chính mình đi nha...」

「Tôi chính là tôi lúc bình thường mà.」

「Bạn muốn xác nhận hình ảnh của bạn trước đây không? (C/K)」

「Hình ảnh trước đây...?」

Ruri dường như đã phán đoán phản ứng này là "Có", chỉ thấy Ruri chiếu lên hình ảnh ba chiều của Serika vài ngày trước.

《Hatate, cậu lại đi thân thiết với tất cả con gái, cái kiểu quan hệ không đàng hoàng như vậy, dù Nanami-chan cho phép, tôi Serika này tuyệt đối không cho phép đâu nhé!! Đồ Don Juan lăng nhăng!!》

「Ôi chà chà!? Sao lại thế!? Sao mình của lúc trước lại nói ra những lời như vậy chứ!?」

Serika tuyệt vọng nhìn hình ảnh mình đang mắng nhiếc Sōta, ngửa mặt lên trời đổ vật xuống bàn, lăn lộn hối hận như sắp ngã xuống, vô cùng nguy hiểm.

「Tôi phải đấm cô ta! Tôi phải đấm cái mình đã nói những lời đó!!」

Nói rồi, Serika bật dậy như một cái lò xo, dùng đao tay liên tục chọc mạnh vào hình ảnh ba chiều của mình.

Đương nhiên, hình ảnh không có thực thể, vì vậy các đòn tấn công của Serika chỉ là vung tay vào khoảng không.

「Anh Sōta! Thế này thì bản thân ngày hôm qua của tôi đã chết rồi! Anh có thể yên tâm rồi đó!」

「Ưm ưm...」

Sōta không biết phải yên tâm về điều gì, chỉ ậm ừ đáp lại.

Thấy vậy, Akane cho rằng Sōta vẫn chưa yên tâm, bèn nói với Ruri:

「Ruri, Serika-chan của ngày hôm qua có vẻ vẫn chưa chết hẳn thì phải!」

「Rõ ạ.」

Ruri chiếu lại hình ảnh ba chiều của Serika mà cô đã tắt đi một lần.

《Tôi nghĩ tôi đã nói rồi, nếu cậu chung tình thì còn nói làm gì, đằng này con gái nào cậu cũng muốn, cô gái kia cậu cũng muốn, đúng là đồ tệ bạc!! Đồ... đồ tệ bạc!!》

「Ôi chà chà!? Sao lại thế!? Sao mình của lúc trước lại nói ra những lời như vậy chứ!? Mình đúng là đồ tệ bạc!!」

Serika tuyệt vọng nhìn hình ảnh mình đang mắng nhiếc Sōta, nằm úp xuống bàn lăn lộn hối hận như sắp ngã xuống, vô cùng nguy hiểm.

「Tôi phải đá cô ta! Tôi phải đá cái mình đã nói những lời đó!!」

Nói rồi, Serika bật dậy như một cái lò xo, liên tục tung những cú nhảy gối đá mạnh vào hình ảnh ba chiều của mình.

Đương nhiên, hình ảnh không có thực thể, vì vậy các đòn tấn công của Serika chỉ là vung chân vào khoảng không.

「Anh Sōta! Thế này thì bản thân ngày hôm qua của tôi đã chết rồi! Anh có thể yên tâm rồi đó!」

Thấy lá cờ tam giác hình vòng lặp trên đầu Serika, Sōta trả lời ngắn gọn: "Ồ, được." và bẻ gãy lá cờ. Đương nhiên Sōta không có cảm giác cụ thể khi bẻ gãy lá cờ, cứ như có thứ gì đó mắc kẹt giữa kẽ răng.

Gin'yuuin Serika đã gặp được Tiên Sinh Cờ Tím.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường. Nhưng cú sốc thực sự, đương nhiên là ở chỗ Tiên Sinh Cờ Tím chính là Hatate Sōta, bởi vì cậu ấy đã dựng vô số cờ, gom trọn thiện cảm của các cô gái nổi tiếng trong trường.

Các nam sinh biết Sōta từ trước đến nay bị Serika chèn ép, càng không thể không chứng kiến sự đáng sợ của Sōta.

Kết quả là, mỗi khi Sōta lướt qua những nam sinh quen biết sơ sơ ở hành lang...

「À, Sōta-kun, chào buổi sáng.」

「Sōta-kun, hôm nào xin cậu chỉ điểm cho tôi bí quyết thân thiết với con gái nhé. Tôi nói thật đấy!」

「Sōta-kun, tôi kính trọng cậu quá!」

Họ lại được "kính trọng" một cách vô nghĩa như vậy.

Serika không những đã hoàn toàn hồi phục tinh thần, mà còn ở trạng thái hưng phấn tối đa, chiều nay cô sắp lên sóng, nhưng mà...

「Serika-chan, ngươi đã tìm thấy mục tiêu Tiên Sinh Cờ Tím của ngươi rồi, sau này có khi nào ngươi sẽ thiếu động lực để tiếp tục hoạt động idol không...?」

「Cậu đang nói gì ngốc nghếch vậy, Nanami-chan! Tôi có thể trở thành idol, là nhờ Tiên Sinh Cờ Tím... nhưng, tôi có thể tiếp tục làm idol, là nhờ có Nanami-chan và các fan hâm mộ đó! Vì tất cả các fan, Serika-chan sẽ cố gắng meo☆!」

「Ồ ồ!」 Nanami vỗ tay.

「Nhưng mà, toàn bộ cuộc sống riêng tư đều là của Anh Sōta đó nha!」

「Idol thì làm gì có cuộc sống riêng tư chứ?」

「Aww!」

Sōta bẻ gãy lá cờ tam giác của Serika, cô nàng đang ra sức lấy lòng cậu trong khi một lá cờ nữ chính đang dựng đứng. Vì không rõ rốt cuộc phần nào bị gãy, nên cậu vẫn cảm thấy khó chịu khôn tả.

Sau đó, Serika lập tức báo cáo với người hâm mộ trên chương trình phát thanh về việc đã tìm thấy Tiên Sinh Cờ Tím.

Kể từ khi nói với Nanami và những người khác ở lễ hội trường, Serika cũng bắt đầu nói về Tiên Sinh Cờ Tím trên các phương tiện truyền thông.

Thế là, "Tiên Sinh Cờ Tím", người đã tô điểm thêm cho câu chuyện thành công của Serika, từ đó trở thành một loại truyền thuyết trong cộng đồng người hâm mộ của Serika, và việc mong muốn Serika được đoàn tụ với người đó cũng trở thành một trong những động lực của người hâm mộ.

Serika biết ơn những người hâm mộ này nên đã tổ chức hoạt động tri ân người hâm mộ, và người hâm mộ lại càng biết ơn Serika hơn; chính vì trải qua vòng tuần hoàn tri ân như vậy, cảm xúc của người hâm mộ càng thêm phấn khích, càng quyết tâm chúc phúc cho hai người.

Hơn nữa, cũng giống như Nanami từng lo lắng và sợ hãi, kể từ khi Serika công khai chuyện của Sōta, người hâm mộ đã từng râm ran lời đồn: “Liệu Serika có giải nghệ làm thần tượng ngay khi tìm được Sōta không?” Nghe tin Serika sẽ không rời bỏ sân khấu, các fan mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì, Serika cũng đã xúc động đến rơi nước mắt, mừng vì mình có được những người hâm mộ tuyệt vời như vậy.

Buổi chiều định mệnh đã khiến cán cân lực lượng trong Ký túc xá Mạo Hiểm thay đổi chóng mặt.

Sau buổi sinh hoạt cuối giờ học, khi mọi người vừa mở cửa lớp chuẩn bị về nhà thì…

“Mugichan có ở đây không ạ?”

Một cô bé đội mũ bóng chày, đeo chiếc cặp sách màu đỏ đặc trưng của khối tiểu học Học viện Hatagaya, đứng trước cửa nói thẳng thừng. Mái tóc nhỏ xíu thò ra sau vành mũ, mặc áo phông và quần đùi giữa tiết trời đông giá rét – cô bé tiểu học này, nếu không phải vì chiếc cặp đỏ, trông hệt như một cậu nhóc, khiến Sōta nhớ về Rin mà anh đã không còn gặp nữa. *Đừng nói như thể người ta đã chết vậy chứ.*

“Mugi…chan sao?”

Akane cúi xuống, nói chuyện ngang tầm mắt với cô bé, toát lên vẻ dịu dàng của người mẹ.

“Dạ… là người không mặc váy ấy ạ.”

“À, là bà quản lý Tsukimugi.”

“À đúng rồi, tên bà quản lý là Tsukimugi đấy nhé… Tại mọi người cứ gọi là bà quản lý nên quên mất tên thật rồi…”

“Có chuyện gì muốn tìm bà quản lý ạ? Nhưng bây giờ bà quản lý đang bị ngộ độc thực phẩm, đang nằm viện và được đánh giá rất tốt đấy ạ.”

“Được đánh giá tốt cơ à!?… Thôi được rồi. Bà nội cháu cũng bị rồi đây.”

“Thế à.”

Naru, đứng sau Akane nghe hai người đối thoại, nhận ra Tsukimugi có lẽ đã bị nhiễm khuẩn trong khu giao lưu xã hội đó.

“Nhưng mà, thế thì gay rồi. Bà nội cháu dặn là: ‘Nếu thấy Địa tạng mèo con gần Tháp Đồng Hồ, đó chính là mật hiệu của Tsukimugi cho người được chọn, lúc đó cháu hãy hỏi Tsukimugi người đó là ai, rồi đưa cho họ xem SEIHAI’.”

“SEIHAI!?”

Người thở hổn hển hét lên là Sōta.

Vì hiếm khi thấy Sōta hỏi han khẩn thiết như vậy, Akane nắm chặt tay cô bé và khẩn khoản:

“Bạn học tiểu học ơi, tiện thì bạn có thể cho Sōta xem cái ‘SEIHAI’ đó được không? Sōta là cậu bé được bà quản lý Tsukimugi yêu thương như cháu ruột đấy!”

“Đã là cháu của bà quản lý Tsukimugi thì cũng như cháu của cháu vậy!”

“Thật hả!?”

“Xin hỏi… bạn học tiểu học cũng giống bà quản lý Tsukimugi, thực ra là người lớn tuổi rồi sao?” Megumi hỏi.

“Vô lễ. Cháu là học sinh tiểu học chính hiệu đấy nhé.”

Nói cũng phải, nếu loại nhân vật thần bí đó lại có đến mấy người trong trường thì còn gì nữa – trong bầu không khí như vậy, cô bé tiểu học cười tinh nghịch.

“Vậy nếu bạn đã nhận Sōta làm cháu, thì có thể thương yêu cháu một chút không?”

“Ưm—… Nhưng mà, nếu không phải người được chọn…”

“À, về chuyện đó, người đặt bức tượng mèo con do bà quản lý Tsukimugi chuyển đến trên đầu Địa tạng mèo gần Tháp Đồng Hồ chính là bọn cháu.”

“Sao không nói sớm! Đã thế thì cháu cho mọi người xem đây~”

Thấy cuộc đàm phán thuận lợi nhanh chóng, Akane cười tươi chúc mừng: “Sōta, tốt quá rồi.” Nhưng Sōta nhìn thấy lần này lại là hành động của Akane và mọi người đã góp phần giải mã, anh gần như tin chắc rằng – để tìm ra chân lý thế giới, họ thực sự có vai trò của mình.

Cô bé không thể nào biết được những suy nghĩ đó của Sōta, lúc này liền quay người lại.

“Nhà cháu mở cửa hàng ở phố mua sắm Hatagaya, ở ngay đằng đó thôi~ Theo cháu nhé.”

Cô bé tiểu học với phản ứng “Đi thôi, đồ ngốc nghếch” quả nhiên trùng khớp với hình ảnh của Rin trong tâm trí Sōta, khiến anh không khỏi mỉm cười.

“Cháu tên là Sawame. Katashiro Sawame. Xin được chỉ giáo ạ, các anh chị.”

Khi cô bé khúc khích cười, không hiểu sao Sōta có cảm giác ban cán sự lớp Yayoi Hifumi ở góc lớp vẫn luôn nhìn cô bé bằng ánh mắt sắc như dao dưới cặp kính. Có lẽ là ảo giác chăng?

Trên đường đến phố mua sắm.

Nghe nói, bà của Sawame là tổng thư ký khu phố mua sắm trong học viện, là bạn trà của Tsukimugi, và Sawame dường như đã được truyền thụ tinh hoa từ cả hai người, am hiểu mọi loại truyền thuyết học đường.

Tuy nhiên, dường như ngay cả Sawame cũng không biết bí ẩn của Lệnh cấm Giáng sinh.

“Aaaa! Hóa ra các anh chị chính là Ký túc xá Mạo Hiểm trong truyền thuyết!! Cháu đã nghe nói rồi!!”

“Ồ ồ! Hóa ra danh tiếng của Ký túc xá Mạo Hiểm bọn mình đã lan đến tận khối tiểu học rồi sao?” Akane cảm thán.

Sau khi hai bên giới thiệu bản thân, Sawame nghe về lai lịch của Sōta và mọi người, kinh ngạc hét to khi biết mình đang cùng những người nổi tiếng của học viện hành động.

“Vâng!! Ký túc xá Mạo Hiểm, những người ở ký túc xá hòa đồng vô cùng…”

“Ố ồ ồ ồ!!”

Akane rõ ràng rất vui mừng.

“Cái tên con trai duy nhất ở đó không hề giữ tiết tháo, điên cuồng được con gái yêu thích, sớm muộn gì cũng bị đâm thôi, các bạn gái trong lớp cháu nói thế đấy ạ.”

““…………””

Cái tên con trai duy nhất và cái tên con trai duy nhất ngoài nó, ánh mắt của cả hai đều lặng lẽ… chết lặng.

“Đến cả học sinh tiểu học cũng nói vậy sao…”

“Không sao đâu ạ. Lỡ có ai định cầm dao đâm Sōta, đã có tiểu nữ Akane đây bảo vệ!”

Akane “Hừm!” một tiếng, ra sức tạo tư thế phòng thủ, nhưng Sawame lại thấy tư thế của cô ấy giống như lúc đeo lại cặp sách.

“Chị cũng sẽ bảo vệ A-Sōta!”

“Em cũng sẽ bảo vệ đó nha!”

“T-tôi cũng sẽ bảo vệ Hatate Sōta… Là vì nếu Hatate Sōta có chuyện gì, Kurumiko sẽ buồn, chứ bản thân tôi thì chẳng sao cả!”

Sawame ngây người nhìn đội bảo vệ Sōta dần dần hình thành, rồi nói:

“Thế có nghĩa là, chị Nanami là người duy nhất không giúp bảo vệ, sẽ cầm dao đâm anh ấy…”

“Nanami đáng sợ quá!!”

“Đáng sợ chỗ nào chứ!?”

Sōta đang sợ hãi liền bị Nanami cằn nhằn.

Một góc phố mua sắm trong học viện, tiệm bánh gạo Trung Kinh Arare – chi nhánh Học viện Hatagaya.

“Đây là nhà cháu đó~”

“Tuyệt thật! Trung Kinh Arare!! Ghen tỵ quá đi mất!!”

Kurumiko, người đã hội ngộ với các thành viên lớp 1-F cùng Rin trên đường, tỏ ra vô cùng hứng thú với Trung Kinh Arare.

Vừa bước vào cửa, mùi thơm của nước tương cháy từ những chiếc bánh gạo được nướng thủ công tại quầy liền xộc vào mũi, Sōta và mọi người không kìm được đã mua ngay những chiếc bánh nướng nóng hổi, rồi đi vào nhà Sawame nằm sâu bên trong cửa tiệm.

Nhìn ngôi nhà phong cách Nhật Bản thuần túy, Hakua như thấy lạ lẫm, đưa tay sờ vào Thất Phúc Thần trên hốc tường.

“Đây là mô hình nhân vật anh hùng chiến đội Nhật Bản đúng không? Đúng không?”

“Tuy khác xa lắm, nhưng hướng thì có vẻ đúng ạ…”

Sawame không để ý đến họ, tự mình lục lọi trong tủ âm tường.

“Để cháu nghĩ xem… Cái này là hộp đựng búp bê Hina ngày Lễ hội Búp bê, cái này là hộp đựng quả cầu Hagoita ngày Tết Nguyên đán…”

Nghe Sawame liệt kê đủ thứ từ ngữ đậm chất văn hóa Nhật Bản, Hakua mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi: “Kho báu…! Đây là kho báu!” Nhưng những thứ như vậy không xuất hiện, thay vào đó là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ.

“Bà nội cháu nói. Đây chính là SEIHAI.”

“Ở trong này sao…?”

Thấy chiếc hộp phẳng hơn tưởng tượng, Sōta nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ. Nếu ví von, chiếc hộp gỗ này lớn cỡ một hộp quà bánh ngọt cỡ lớn hơn bình thường.

Nếu là những người thuộc phe thực tế như Rin hay Naru suy nghĩ theo lẽ thường, họ sẽ tưởng tượng SEIHAI là một vật bằng bạc như ly rượu vang, dù không phải vậy, thì vì tên gọi có chữ "cup" (ly/cốc), ai cũng sẽ dự đoán hình dạng và kích thước gần giống một cái cốc.

Thế nhưng, chiếc hộp gỗ xuất hiện lại phẳng đến bất ngờ, quan trọng là nó còn rất lớn.

“Cháu mở ra đây, cháu mở ra đây.”

Không như Sōta căng thẳng nuốt nước bọt, Akane đã mở nắp hộp tự nhiên như đang mở hộp quà bánh vậy.

“A!”

Sōta dù giật mình vì hành động của Akane, nhưng sự chú ý của anh lập tức bị vật bên trong thu hút, giây tiếp theo anh hét toáng lên.

“Đây chẳng phải ※quân mạt chược sao!” (*Ghi chú của biên tập: Tiếng Nhật viết là “雀牌” (Jap: JANPAI)*)

Thấy Sōta hiếm hoi mà nói thẳng tuột như vậy, “Ồ ồ!” các cô gái cảm thấy một sự mới mẻ kỳ lạ, tỏ ra rất vui vẻ.

“SEIHAI và… quân mạt chược.”

“Là chơi chữ trong tiếng Nhật đó. Hơn nữa, tuy cả ‘cup’ (杯 - HAI) và ‘tile’ (牌 - HAI) đều đọc là HAI, nhưng thực ra ‘quân mạt chược’ (牌) đã biến thành âm bán đục PAI rồi đó…”

“Quân mạt chược thần thánh… gọi tắt là ‘Thánh Bài’ (SEIHAI), là vậy sao?” Kurumiko phỏng đoán.

“Katashiro Sawame, đây có thật sự là SEIHAI có liên quan đến Tháp Đồng Hồ không?”

Sawame gật đầu trả lời câu hỏi của Naru.

“Vâng. Nghe nói ngày xưa Tháp Đồng Hồ từng được tu sửa, hình như có một dấu hiệu nào đó tương ứng với thứ gì đó lúc đó… hay là không có, bà nội cháu hình như đã nói… hay là chưa nói…?”

Sawame, với cái đầu đầy những thông tin mơ hồ, lật đi lật lại chiếc hộp để kiểm tra; trong lúc đó, Rin xoa cằm suy nghĩ.

“Vậy thì, có lẽ trong quá trình lưu truyền qua nhiều năm tháng, đã xảy ra sự sai lệch…?”

“Nên nói là, quân mạt chược lại là mấu chốt, thật là khó hiểu quá đi mất.”

“Ưm~m…”

“Cứ thấy mọi chuyện càng ngày càng xa rời Giáng sinh, lại càng xa rời bí ẩn rồi ấy…”

Rin và Naru, những người buộc phải đóng vai trò cực khổ trong Ký túc xá Mạo Hiểm, không chịu nổi mà thở dài.

“A! Có rồi có rồi! Chính là cái này. Mọi người xem, bên cạnh cái hộp này có khắc chữ đúng không?”

“Thật đó nha! Đây là… ‘NINJA’???”

“Meow ya! Là Ninja sao (NINJA)!? Đúng không!?”

Hakua phấn khích tột độ.

“Có phải gọi tôi không? (Y/N)”

“Không… Chắc là tên nhà sản xuất hay gì đó thôi?” Nanami phỏng đoán.

“Nhưng cái dấu khắc này trông như được khắc thủ công vậy.”

“Xin hỏi—quân mạt chược là gì ạ?”

“Hóa ra tiểu thư lá ngọc cành vàng lại không biết mạt chược sao…?”

“Ngươi biết và không biết những chuyện thật kỳ lạ đó, Akane…”

“X-xin đừng tạo khoảng cách như vậy!”

“Bổn cung không có ý đó mà…”

“…………”

Bên cạnh Akane và mọi người đang nô đùa có vẻ vui vẻ, Sōta, giống như Rin và những người khác trước đó, lại có vẻ mặt phức tạp, chau chặt lông mày.

『Ninja… một ninja ư… Có phải là một thứ đồ vật nào đó liên quan đến câu chuyện cổ tích kia không? Có thể lắm. Nếu đã là thứ tình cờ tìm thấy theo những câu chuyện cổ tích, vậy thì nó cũng giống như mấy lá thư và tấm bia đá kia, là một trong những manh mối để ghép nối các mảnh ghép của bí ẩn. Nghĩ vậy thì tự nhiên hơn cả… Dù là vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thứ đồ vật xuất hiện đúng là…』

“Kém sang…”

“Dạ, dạ xin lỗi! Xin lỗi vì tôi là tiểu thư kém sang!”

“Không, không phải tôi nói Akane đâu nhé!?”

“À… à thì ra là vậy, vậy là cậu nói Nanami sao?”

“Sōta, cái tên khốn nhà ngươi————!”

Nanami gầm gừ một tiếng, ngoạm lấy vai Sōta.

“Đâu phải kém sang, mà giống kiểu công chúa hoang dã hơn ấy.”

“Cách ví von này hay thật đấy…” Kurumiko hùa theo Megumi.

Nhờ Akane, Kikuno, Rin, Naru và Hakua ra sức hòa giải, Sōta cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của Nanami, nhưng gác chuyện đó sang một bên, 『Dù sao thì, đem thứ này ra mà bảo là Chén Thánh, quả thật vẫn hơi… kì cục…』 Nhìn vào chồng một trăm bốn mươi bốn lá bài trước mắt, bao gồm ba mươi bốn loại bài và bài dự bị, Sōta tin chắc đây chỉ là một trò “đầu voi đuôi chuột”, cố tình khiến người ta thất vọng mà thôi.

Cả nhóm rời khu phố mua sắm dưới ánh mắt tiễn biệt của cô bé bán hàng, rồi đi bộ một lúc trên con đường dẫn đến Tháp Đồng Hồ.

“Hay là cứ gắn cái này vào chỗ nào đó trên Tháp Đồng Hồ là cánh cửa bí mật sẽ mở ra?”

“Giống như giải đố trong trò chơi điện tử vậy nhỉ.”

“Ôi chao, thì ra trò chơi điện tử là để làm mấy chuyện như vậy sao?” Naru hỏi ngược lại Kurumiko.

Trong khi các thành viên của Đội Thám Hiểm – những người chơi điện tử ít một cách bất ngờ – trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới bể, họ đã đến đích.

Lần này cũng như lần trước, họ bước vào tầng một, nhưng đúng lúc đó…

“……!!”

Xung quanh Ruri bất ngờ liên tiếp phát ra những luồng plasma điện quang, ánh sáng tạo thành một ma phương trận bao quanh Ruri.

“Đã đến tọa độ Học viện (D189, R604). Xác nhận Chén Thánh tại điểm đến. Chuyển sang chế độ truyền thông siêu tốc. Gửi điện tín khẩn cấp… Xác nhận đã nhận. Giữ trạng thái chờ tuyệt đối.”

“…Ruri?”

Chỉ thấy bím tóc của Ruri nhấp nháy những tia điện còn sót lại, cô bé ôm hộp bài mạt chược đứng bất động tại chỗ, tất cả mọi người đều đứng từ xa theo dõi.

Sōta nghĩ rằng cảnh tượng ảo ảnh ba chiều cậu đã thấy trong kỳ hội thao, hay trải nghiệm cùng Naru đến thế giới song song sẽ tái diễn, vì vậy cậu nín thở, cảnh giác cao độ.

『Sẽ xảy ra ngay tại chỗ sao…!? Họ cũng đang ở đây à…!?』

“…………”

“…………”

“…………”

Mọi người đều giữ những tư thế kỳ lạ, chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo… nhưng…

“Sẽ có chuyện gì xảy ra ạ?”

“Chẳng có gì xảy ra cả mà?”

“Sao thế, Ninja Hayashi Ruri…?”

“Tôi sẽ đợi.”

Ruri trả lời ngắn gọn Akane và những người khác.

Sōta, người ban đầu cảnh giác nhất, hơi mất sức hỏi Ruri:

“Đợi…?”

“Tôi sẽ đợi.”

“Hả… chỉ có đợi thôi sao?”

“Đúng vậy.”

“…………”

Cảm giác hụt hẫng này chẳng kém gì vụ Chén Thánh trước đó, Sōta sững sờ.

“…Tôi muốn về.”

“Á á!? Sōta-kun mất hết tinh thần ngay lập tức rồi!!”

“Không có gì bất ngờ cả…” Kurumiko không thể không hiểu cho cậu.

Sōta vừa làm động tác muốn quay về, nhóm con gái Đội Thám Hiểm liền đuổi theo cậu như những chú chim non theo chim mẹ.

“…Hửm? Ruri, ngươi không về sao?”

Thấy Ruri, người thường ngày luôn như hình với bóng theo sát Sōta, vẫn đứng bất động, Nanami cảm thấy có điều bất thường nên hỏi.

“Vì hiện tại đang bị ép buộc chờ, không thể thực hiện quy trình di chuyển.”

“…À đúng rồi, vừa nãy cậu nói chuyện liên lạc gì đó, có liên quan không?” Naru hỏi.

“Vâng.”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt nghiêng đầu sang một bên thể hiện ý ‘?’.

“Ý cậu là chỉ cần đợi là sẽ có chuyện gì đó xảy ra sao?”

“Đúng vậy.”

Rin, người khoanh tay hỏi, và Sōta, người đang có vẻ trầm tư, nhìn nhau một lúc rồi như chẳng còn cách nào khác, họ kéo những chiếc ghế gấp chất đống trong góc phòng ra.

“Vậy thì…………… chúng ta cứ đợi thôi.”

“Chúng ta đợi. Chúng ta đợi.” Akane hưởng ứng.

“Sōta, có lạnh không? Chị có túi sưởi đây nhé?”

Akane và những người khác cũng bắt chước Sōta, lần lượt mở ghế gấp ra.

“Không cần đâu… Mọi người có thể về trước mà? Mà khoan, tại sao ghế lại xếp vây quanh tôi thế này!?”

“Như vậy tiện nói chuyện với Sōta-kun hơn. À! À! Nhưng mà, chỗ tiện nhất để nói chuyện với Sōta-kun thì mọi người phải dùng chung, xếp lịch luân phiên nhé.”

“Hả! Nhưng đây là chỗ Akane-san đã chiếm được, như vậy thì ngại lắm. Ngại lắm.”

“Nhưng mà, nhưng mà, nếu có ai đó vì không thể nói chuyện đối mặt với Sōta-kun mà buồn bã, Sōta-kun sẽ cứ canh cánh trong lòng đấy.”

“Có đến mức vậy sao!?”

Akane nói ra một khía cạnh cơ bản không hề tồn tại mà ngay cả Sōta cũng không biết, khiến cậu bị đả kích.

“Sōta đúng là dịu dàng!”

“Sōta-kun dịu dàng thật đấy!”

Giá trị của Sōta một cách bí ẩn mà tăng vọt, nhưng gác chuyện đó sang một bên, Sōta nhìn chiếc hộp mạt chược trong tay Ruri, lòng cảm thấy khá bất lực.

『Chén Thánh và… Hòn đá Triết gia sao? Nhìn kiểu này, Hòn đá Triết gia chắc cũng là thứ gì đó đáng thất vọng đang chờ đợi…』

『Nhưng mà…』 Sōta nghĩ——

Giáng sinh và Chén Thánh vốn dường như không liên quan lại được kết nối theo cách này… đây có phải là cái gọi là sự dẫn lối của định mệnh không.

Và rồi, Sōta thậm chí còn nghi ngờ rằng việc Tsukimugi và Misamori đổ bệnh vốn chỉ là ngẫu nhiên, thực ra có lẽ cũng là điều tất yếu dẫn đến tình hình hiện tại.

『…Cái thứ đa nghi này, đúng là ăn mòn tinh thần con người mà.』

Sōta tự chế giễu, trong lòng nở một nụ cười khổ.