Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

469 3317

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

149 1872

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

112 1386

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

153 1954

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

96 520

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

978 3815

Tập 07: Ủa, giờ này là ai đến vậy nhỉ… là ông già Noel sao? - Chương 5: Flag4 Tháp Đồng Hồ Không Gian Bốn Chiều

**Tháp đồng hồ Học viện Hatagaya.**

Tại khuôn viên học viện, dù đứng ở đâu người ta cũng có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ trên đỉnh tháp, biến nơi đây thành một trong những điểm tham quan nổi tiếng. Dù đồng hồ vẫn chạy bình thường, nhưng tiếng chuông thì đã im bặt suốt gần chục năm qua.

Thông thường, tháp đồng hồ là khu vực cấm ra vào, nhưng để bù đắp cho sự oan ức của Sōta, Kazuya đã đặc biệt cho mượn chìa khóa. Thế là, nhóm Sōta chờ đến sau giờ học rồi cùng nhau bước vào phần chân của tháp đồng hồ.

“Oa… Lần đầu tiên tớ vào trong tháp đồng hồ đó… Tớ cứ tưởng bên trong sẽ là một không gian xoắn ốc toàn hình đồng hồ chứ, ai dè lại chỉ có mấy bức tường gạch đỏ bình thường thôi.”

“Thế là không gian bốn chiều rồi!”

Akane và các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm ban đầu còn ngạc nhiên ngước nhìn trần nhà cao vút của khu vực tầng trệt bằng gạch đỏ cổ kính. Nhưng khi phát hiện bên trong trống không, họ liền biết là mình đã tưởng tượng quá xa.

“Đằng sau cánh cửa thép như cửa két sắt này, có lẽ là cầu thang hoặc thang dẫn lên tầng trên…”

Rin dùng nắm đấm gõ gõ vào khối thép đen phẳng lì. Tiếng vang trầm đục cho thấy tấm thép dày cộm.

“Trong này có manh mối hồi sinh Giáng Sinh ư…?”

“Khó mà nói trước được…”

Sōta ậm ừ trả lời câu hỏi của Naru.

Lúc này, Sōta nhận ra Ruri dường như đang thất thần hơn bình thường.

“Ruri?”

“…Vâng.”

“Sao thế…?”

“…Trong bộ nhớ của tôi, có lưu lại hồ sơ về nơi này.”

“Về đây á…?”

“…Nhưng tôi đã quét tất cả dữ liệu từ khi khởi động lần đầu đến giờ, không tồn tại hồ sơ tôi đã từng đến đây.”

“…………”

Trong đầu Sōta, chợt hiện lên chuyện gặp Ruri có phản ứng như con người vào đợt lễ hội trường.

Aina.

Cái nhân cách tự xưng là Aina đó…

Cô bé đó dường như biết điều gì đó… Liệu đó có phải là ký ức của cô bé không? Sōta lờ mờ nghĩ vậy.

“Chỉ là, trong dữ liệu có phát hiện một chuỗi ký tự đáng ngờ. Có thể đó là chìa khóa cần thiết để đi sâu vào bên trong tháp đồng hồ này… Đó là ‘Chén Thánh và Hòn đá Triết gia’.”

“Gì cơ…!?”

Sōta câm nín.

Lá thư thứ hai gửi cho Sōta.

Theo lời Misamori, đó là lá thư được viết bằng nét chữ của anh trai cô – Seiteikōji Takanori…

【Mong ước của cờ hội tụ trong Chén Thánh, kết tinh thành Hòn đá Triết gia】

“Chén Thánh” và “Hòn đá Triết gia”… Sōta không thể ngờ rằng mình lại gặp những từ ngữ này ở một nơi như thế này, trong một tình huống như thế này.

*Thời gian của tôi, e rằng không còn nhiều nữa… Và tôi… vẫn đầy luyến tiếc, muốn vùng vẫy… Dù mình đã từng vứt bỏ tất cả.*

Sōta nhìn Akane và những người khác đang gõ cửa sắt.

Anh nhìn những cô gái đã mang lại cho anh ý nghĩ đó.

“…………”

Bàn tay nắm chặt vô thức siết mạnh.

Ruri, không biết có hiểu được suy nghĩ của Sōta hay không, khẽ khàng nói với không trung:

“Chỉ là, phần ký ức của tôi lại vô cớ quan tâm đến khu vực này một cách lạ lùng…?”

“Sao thế, Ruri?”

Phát hiện Ruri đang chăm chú nhìn một góc tường trong phòng từ khoảng cách rất gần, tạm dừng hành động, Sōta cũng bước lại gần nhìn theo hướng Ruri đang chú ý… Không ngờ—

“!?”

Trên bức tường đó, dưới thấp, có khắc những dòng chữ đã mờ nhạt do phong hóa theo năm tháng:

“‘Nơi cất giữ Chén Thánh’…!?”

“Ô, gì thế gì thế? Sōta-kun, cậu đang nhìn cái gì chăm chú thế?”

“Ơ… không có gì đâu…”

Sōta ậm ừ với Akane đang đặt cằm lên vai mình, thò đầu từ phía sau ra nhìn bức tường.

“Nơi cất giữ Chén Thánh? Là sao?”

“Không phải đâu… Đây là… ừm…”

“À! Phải rồi!”

Chỉ thấy Akane lục lọi trong túi xách và lấy ra một thứ gì đó.

“Hôm trước khi Hội trưởng hội học sinh nhập viện, tớ được truyền tay cho cái này.”

Akane nhớ lại chuyện mình nhận được vật đó từ Misamori.

“Hội trưởng học sinh nói thế này này.”

Akane đột nhiên đeo găng tay vào, dường như để bắt chước giáp tay của Misamori.

“Ôi chao~ May nhờ bác sĩ bệnh viện tạo điều kiện~ Cái này là thứ tôi nhận được cùng với lời nhắn của bà Tsukimugi đó. Thôi được rồi, bà Tsukimugi muốn nhắn với các bạn rằng: ‘Có một bạn học đến tìm bà, nói là Giáng Sinh với cái ‘※HAI’ thế nào đó, muốn mang cái này đến cái địa điểm bí mật kia, rồi tìm một chỗ dễ thấy thích hợp ở gần đó mà đặt vào’. Bản thân tôi vì còn bận việc của hội học sinh, không phải lúc nào cũng có mặt, nên Mahōzawa-kun, có thể nhờ cậu nhận hộ tôi không?” (Chú thích: Trong tiếng Nhật, phát âm của “杯” là HAI.)

“…Đại khái là thế.”

“Akane, cậu bắt chước Hội trưởng hội học sinh, kinh khủng không giống một chút nào.”

Vì Akane bắt chước kinh khủng không giống, mà lại cứ khăng khăng bắt chước, khiến Sōta cười đến nghiêng ngả vì khó chịu, điều này cũng khiến Akane mỗi lần đều lo lắng mà ngừng lại giữa chừng; để đảm bảo mạch kể chuyện trôi chảy, chỉ trích riêng lời thoại của Misamori, xin được xin lỗi về điều này.

“Hừ! Đối với màn bắt chước đỉnh cao trong số 708 tuyệt kỹ của tiểu nữ Akane, phản ứng của Sōta-kun thật là vô lễ… Thôi được rồi, đây là thứ bà Tsukimugi đã nhờ Hội trưởng hội học sinh đưa cho chúng ta.”

Akane nói xong, đưa cho Sōta xem một bức tượng nhỏ làm bằng đá.

“…Tượng mèo con?”

“‘HAI’ là chỉ Chén Thánh này sao?”

“Ừm… Ừ.”

Không thể khẳng định.

Nhưng Sōta cảm thấy, đây cũng là một manh mối để ghép nối các mảnh ghép của bí ẩn.

“À, thế thì, tớ sẽ tìm một chỗ gần đây mà đặt nó!”

“Gần đây ư… Để tùy tiện có được không?”

“Ừm… Hay là ra ngoài xem sao?”

Akane kéo tay Sōta, vừa giật mình “Oa!?” vì vô ý tự nhiên nắm lấy tay anh, vừa cùng anh đi ra ngoài tháp.

“Nổi bật~ Thích hợp~… À! Là Địa Tạng mèo trước tháp đồng hồ! Tớ sẽ đặt lên trên đó! Đặt ở đây vừa vặn luôn, cậu xem!”

“Tớ nhớ ở đền thờ Saitama có tượng ếch kiểu này…”

Bên cạnh Sōta, người cảm thấy chủ đề hình như đang dần bị lạc, Akane đặt bức tượng mèo con lên trên Địa Tạng mèo, rồi chắp tay vái lạy.

“Thành ra ※Địa Tạng mèo con bé xíu rồi. Dễ thương ghê.” (Chú thích: Trích từ manga ‘Azumanga Daioh’.)

“…Ừ.”

Sōta khẽ mỉm cười với Akane, trong đầu lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Anh nghĩ đến chuyện “người giao đồ liên quan đến Chén Thánh tuy là Tsukimugi, nhưng lại là qua Misamori mà nhận được lời nhắn”.

*Nói cách khác… giả sử bức tượng này thực sự có thể mở ra con đường đến Chén Thánh, vì nhà giả kim Saint-Germain chính là người mang đến Chén Thánh, vậy thì điều đó cũng chứng minh… Hội trưởng Misamori chính là Saint-Germain… Mặc dù bản thân Hội trưởng Misamori đã phủ nhận… nhưng mà…*

“Không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Hả? Ờ, ừm… phải rồi.”

“À! Vì đã dùng vật phẩm rồi, có khi cánh cửa đã mở rồi!”

“Có lý đấy.”

Akane vẫn nắm tay Sōta như lúc đến, cùng anh quay lại vào trong tháp.

Mặt khác, trong tháp, Nanami và những người khác đang cố gắng hết sức trước cánh cửa đóng chặt, nhưng đã hết cách.

Đúng lúc này, Akane và Sōta vừa quay về – Akane thấy vậy liền hiểu ra “Thì ra dùng vật phẩm vẫn không có tác dụng…” mà ý chí suy sụp – Nanami liếc nhìn hai người rồi thở dài.

“Cánh cửa này đúng là không thể mở được.”

“Cửa… nhưng ngay cả tay nắm cũng không có. Lẽ ra không phải là không thể đi lên trên mới phải…”

“Quả nhiên là bị chị gái lừa rồi mà.”

“Dù sao thì, không cạy được cánh cửa sắt này thì chẳng có tiến triển gì cả.”

“…Tự dưng thấy mệt quá đi… À! Thật ra không nhất thiết phải đón Giáng Sinh ở học viện, vì ngày 24 đã bắt đầu nghỉ đông rồi, hay là mọi người cứ đến nhà tớ hoặc một nơi nào đó cùng nhau đón Giáng Sinh đi?”

“Phải rồi. Phải rồi. Đến thăm nhà người khác, như bạn bè vậy, cảm giác thật tuyệt vời. Tuyệt vời. Nhà của người Nhật quả nhiên đều là nhà ninja phải không!! Phải không!!”

Nhìn ánh mắt mong chờ trong trẻo, lấp lánh của Hakua, Akane cứ thấy khó mà đảm bảo mình sẽ không nhờ bố mình thêm cơ quan nhà ninja vào một phần trong nhà.

Nhưng, người cảm thấy sốt ruột trước tình hình phát triển này lại là Sōta.

“Đợi đã… Đợi một chút! Đã cố gắng kiên trì đến mức này rồi, đón Giáng Sinh ở học viện tốt hơn chứ!?”

“““““““““…………”””””””””

Từ trước đến nay hầu như đều bất đắc dĩ, quen mà thành lệ mà đi theo, không mấy tích cực giúp đỡ, vậy mà Sōta đột nhiên tỏ ra hăng hái, tất cả mọi người có mặt, tức là Nanami, Akane, Megumi, Kikuno, Rin, Naru, Kurumiko, Ruri, Hakua, chín người đều không nói lời nào mà chớp chớp mắt. Serika vắng mặt vì có việc.

“…À, không phải đâu… cái đó, tức là. Sau khi trải qua sóng gió, Giáng Sinh sẽ vui hơn…”

Sōta nói năng lộn xộn để biện minh, nghĩ kỹ lại mới nhận ra, thật ra không cần hợp tác với Akane và những người khác, anh cũng có thể khiến họ bỏ cuộc, rồi tự mình đi truy lùng bí ẩn.

Vì ký túc xá Mạo Hiểm lấy “luôn luôn hành động cùng nhau” làm phương châm, đây có thể nói là một ví dụ điển hình cho việc Sōta đã hoàn toàn “nhiễm bệnh địa phương” của ký túc xá Mạo Hiểm.

Tóm lại, lửa đã được châm, Sōta đang định nói “À, lời vừa rồi thật ra không tính” thì Akane đã reo lên và vỗ tay nhiệt liệt với vẻ mặt kinh ngạc.

“Sōta-kun… Sōta-kun cuối cùng cũng hiểu được vẻ đẹp của Giáng Sinh rồi!!”

“Vì Sōta-kun muốn thử thách bí ẩn của Giáng Sinh, nên mình cũng phải nghiêm túc lên mới được!!”

“A-Sōta dù ra vẻ không hứng thú với Giáng Sinh, thật ra lại mong chờ được đón Giáng Sinh cùng chị gái hơn bất kỳ ai! Chị gái hiểu mà!!”

※Sự tin tưởng vô căn cứ ập đến Sōta. (Chú thích: Trích từ phần dự báo giả trong tập đơn của manga ‘Attack on Titan’.)

“Sō, Sōta, hóa ra cậu không mong chờ đón Giáng Sinh cùng mình sao…?”

“Không, không phải… Không có chuyện đó đâu…”

“Thì, thì ra là vậy! Rất mong chờ sao! Thật hết cách với cậu mà, Sōta!”

Đương nhiên, trên đầu Rin không tốn chút công sức nào mà dựng lên cờ hiệu "Hoàn thành công lược".

“Nếu đã vậy, vì Sōta-kun, ký túc xá Mạo Hiểm chúng ta hãy đoàn kết lại, giành chiến thắng Giáng Sinh!! Ký túc xá Mạo Hiểm~ Chiến thắng nào!!”

“““““““““Ô~~~~!”””””””””

Nanami lỡ theo đà cùng giơ nắm đấm lên, mặt đỏ bừng quay đi, nhưng không ai để ý.

Tối hôm đó, ngày ghé thăm tháp đồng hồ.

Dù ban ngày đã xảy ra những chuyện bí ẩn như lời nói của Ruri, vết khắc trên tường, hay cả hành động khó hiểu là đặt tượng mèo con lên Tượng Mèo Địa Tạng, nên không phải là hoàn toàn không có phát hiện hay hành động gì; nhưng nếu nói 'cụ thể' thì chẳng có tiến triển nào đáng kể. Cứ thế, Sōta và mọi người trở về ký túc xá.

Tại tòa tháp đồng hồ cũng vậy – tuy các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm đã quyết định điều tra bí mật về lệnh cấm Giáng Sinh, nhưng nếu hỏi liệu Akane và những người khác có thật sự hăng hái điều tra đến thế không… thì nói thật, Akane và họ đã nghiêng về việc nghĩ xem phải chuẩn bị Giáng Sinh thế nào rồi.

Hơn nữa, dường như đầu óc họ chỉ tiếp nhận được mảnh thông tin rời rạc rằng "Sōta có vẻ rất mong Giáng Sinh", nên họ cứ ung dung nghĩ "lỡ mà không giải được bí ẩn, thì đến nhà Akane mở tiệc là được", rồi phấn khởi đón Giáng Sinh.

Việc Sōta đích thân trải nghiệm điều này là khi cậu ghé thăm phòng Akane sau khi tắm xong.

"Akane? Anh vào nhé? Em trả lại anh bộ quần áo hôm trước em lấy từ phòng anh được không? Em lấy nó làm gì thế…?"

"Hự! E-e-e-e-e-e-m, em trả ngay! Em xin hoàn trả hoàn trả hoàn trả ngay ạ!"

Akane nói đi nói lại từ "hoàn trả" mấy lần… Sōta vừa nghĩ vậy vừa khó hiểu nhìn chằm chằm bộ quần áo của mình, không hiểu sao lại đang được khoác lên chiếc gối của Akane.

"Em, em không hề làm chuyện kỳ quặc gì đâu! Đây chỉ là mượn để đo kích thước thôi, hoàn toàn không có chuyện gì mà Sōta-kun tưởng tượng đâu ạ!!"

"Chuyện anh tưởng tượng…?"

Thấy Akane hoảng hốt khác thường, luống cuống trả lại cả quần áo lẫn chiếc gối của mình, Sōta đổ mồ hôi trên trán.

Rồi Sōta liếc nhìn bàn Akane, thấy một chiếc áo len đang dệt dở, cùng cuộn len và que đan nằm lăn lóc.

"Ái chà!? Không phải không phải đâu ạ!! Đó không phải là áo len handmade làm ra sau khi mượn quần áo của Sōta-kun để đo đâu ạ!! Càng không phải là quà Giáng Sinh đâu ạ!!"

"…………"

"Sōta-kun, anh lại dám nửa đêm vào phòng con gái, đồ biến thái! ※Em nghĩ biến thái là không tốt! Trả quần áo cho anh đây! Nhanh lên! Xin anh mau mau tránh xa em ra!!" (Ghi chú của biên tập viên: Câu này lấy từ câu nói nổi tiếng của nhân vật Mahoro trong manga "Maid Mahoro": "Em nghĩ biến thái là không được!" [えっちなのはいけないと思います]. Nguyên văn ở đây đổi "không được" [ikenai] thành "không tốt" [yokunai].)

Akane dường như không muốn Sōta truy cứu sâu hơn về chiếc áo len handmade làm quà Giáng Sinh, liền nhét chiếc gối đang bọc quần áo vào tay Sōta, rồi đẩy cậu ra khỏi phòng.

"A! A! K-k-không, nhưng mà, về cơ bản thì phòng của tiểu nữ Akane luôn chào đón Sōta-kun, nhưng nói tóm lại, chỉ có bây giờ là không được thôi! Sōta-kun, mong anh đừng khó chịu nhé! … Với, với cả thà khiến anh không vui… em, em thà anh ở lại phòng cũng không sao cả."

Akane giật mình nhận ra mình có lẽ đã nói quá lời nên vội vàng đính chính, rồi lại sợ bị Sōta ghét bỏ mà ủ rũ. Sōta hết cách, đành cười khổ xoa xoa đầu cô bé.

"Anh không để bụng đâu… Em đừng để tâm nhé?"

"Vâng, vâng ạ…!!"

Dù Sōta biết rõ hành động dịu dàng này sẽ khiến trên đầu Akane dựng lên cờ tình yêu, nhưng vì cờ "công lược hoàn thành" của Akane đã dựng từ lâu rồi, nên Sōta cho rằng giờ phút này có để tâm chuyện đó cũng vô nghĩa, cứ thế mỉm cười nhạt mà rời đi.

…Trên đường về phòng, cậu đụng phải Naru.

"Ay, ay da, Hatate Sōta. Chuyện gì thế?"

"Không có gì, không có gì cả…"

Naru hoảng hốt giấu chiếc tất len đang đan dở ra sau lưng. Thấy cuộn len tuột khỏi tay Naru lăn đến chân mình, Sōta chỉ biết cười khổ.

"Ưm!? Không phải không phải đâu ạ!! Tôi không hề chuẩn bị quà Giáng Sinh cho Hatate Sōta đâu ạ! Là tôi tự dùng mà! Tôi bây giờ không phải là đang đi hỏi Tōzoku Yama Megumi cách đan những mũi len không hiểu đâu ạ!!"

Sōta thầm nghĩ Naru thật ra đâu cần phải phủ nhận cả chuyện đi hỏi Megumi, cùng lúc đó, giọng Kikuno gọi Sōta từ dưới cầu thang vang lên "A Sō~". Thế là Sōta đưa cuộn len cho Naru rồi xuống lầu.

Bị Kikuno ở nhà ăn đo tay xong, Sōta bất giác nhìn vào giỏ đựng que đan và cuộn len.

"Ồ?… À, cái này à? Đương nhiên là găng tay handmade làm quà Giáng Sinh tặng A Sō rồi?"

"…Chị Kikuno và Akane hay Naru khác nhau, không cố ý giấu giếm gì cả."

"Vì chị nghĩ chị em mà giấu nhau là không tốt. Hơn nữa, chúng ta đã thân đến mức biết hết về nhau rồi, chị nghĩ chúng ta chẳng thể giấu bí mật gì đâu."

"À…"

"Nhưng mà, phải rồi, hóa ra Akane và Naru đều giữ bí mật… Chắc là muốn tạo bất ngờ cho A Sō đó mà. He he he… A Sō được yêu thích ghê ta. Chị tự hào đến mức mũi nở cả ra đây này."

Kikuno chọc chọc mũi Sōta.

"Nhưng mà, tại sao mọi người lại chọn đồ tự tay đan hết thế nhỉ…?"

"Ồ… Chị nghĩ có lẽ là vì…"

Chỉ thấy Kikuno nghiêng ghế, nhìn về phía phòng khách bên cạnh lờ mờ nhìn thấy từ nhà ăn. Trong phòng khách, Hakua đang kiên nhẫn giảng giải cho Rin, thế là Sōta cũng hướng sự chú ý về phía đó.

"…Nhưng mà, mình có thật sự đan được khăn len handmade không? Mình chưa bao giờ đan len cả đó?"

"Không sao đâu. Không sao đâu. Tôi và Megumi-san, Kikuno-san, Ruri-san sẽ dạy cậu."

"Tôi đã xem Ruri làm mẫu rồi, đó là dây chuyền sản xuất mà! Cô ấy nuốt len vào miệng, trong bụng phát ra tiếng 'cạch cạch cạch cạch!', rồi nhả ra từ miệng đó!? Làm sao tôi làm được!"

Rin và Hakua ngồi trong bàn kotatsu ở phòng khách, lén lút nói chuyện mà giấu Sōta, nhưng tai Sōta lại nghe rõ mồn một.

"…Đồ tự tay đan chứa đựng tâm ý, điều này tôi có thể hiểu. Tuy nhiên…"

"Không chỉ là tâm ý đâu. Còn nữa. Trong sợi len, phải như thế này… đan vào tóc của mình."

"Tóc sao!?"

"Phải, làm như vậy, coi như Sōta-san luôn mang theo một phần của mình bên người. Một phần."

"Cậu đúng là cao thủ tình yêu!"

Rin ghi chú lại một điều gì đó. Sự thật đằng sau điều đó là hiệu quả của việc đan tóc vào khăn len handmade.

Ngoài ra, hình ảnh mình và Sōta lúc nào cũng ở bên nhau, khiến trên đầu Rin dễ dàng dựng lên cờ "công lược hoàn thành".

"…………"

Sōta bị một cảm xúc khó tả chi phối, rời mắt khỏi phòng khách.

*Tình yêu… nặng nề quá…*

Không hiểu sao ánh mắt Sōta hơi mất đi ánh sáng, trở nên giống hệt Megumi, nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi.

Sōta muốn có được chút an bình trong tâm hồn, liền gượng cười hỏi Kikuno đang ở bên cạnh, cũng đang dỏng tai nghe lén.

"…Anh hỏi em nhé? Dù anh nghĩ là không thể đâu, nhưng chị Kikuno không lẽ cũng đan tóc vào trong đó…?"

"…Ừm?"

"Không… đúng không?"

"Ừm?"

Đối mặt với câu hỏi của Sōta, Kikuno luôn chỉ đáp lại bằng nụ cười tủm tỉm.

"Dù không làm thế, chị em ta cũng vĩnh viễn đồng lòng, nên chuyện đan tóc vào… ấy à…"

"Ừm?"

Vì nụ cười của người chị đáng yêu dần trở nên đáng sợ, nên Sōta quyết định sẽ không hỏi thêm gì nữa.

Cứ thế, "quà Giáng Sinh tình yêu nặng nề" do Hakua khởi xướng được sản xuất hàng loạt trong ký túc xá, Sōta lại gánh thêm một nỗi phiền muộn không thể hỏi ý kiến ai.

"…Mà nói đi thì cũng phải nói lại, A Sō lại kiên quyết không từ bỏ Giáng Sinh, chị thấy hơi bất ngờ đó nha."

"À –… À không, cái đó thì…"

"A! Chị biết rồi!!"

"………"

Trước đây hình như cũng nói nhiều lần rồi, nhưng những chuyện mà chị gái "biết rồi" về em trai mình thì thường là hiểu lầm thì nhiều.

"Ừm ừm. Chị cũng nghĩ thế. Chị hiểu mà. Dù gì A Sō cũng đang ở tuổi dậy thì mà."

Sōta đã nhìn ra, hướng suy luận "biết rồi" của chị mình có vấn đề.

Lúc đó, Sōta tuy cũng không phải là không muốn đón Giáng Sinh cùng các cô gái ký túc xá Mạo Hiểm, nhưng về cơ bản cậu vẫn quan tâm đến từ khóa "Chén Thánh và Hòn Đá Hiền Triết" trong lá thư thứ hai.

"A Sō là vì cái đó đúng không? Mong chờ được đón Giáng Sinh lãng mạn riêng tư với con gái đúng không?"

"Ơ…"

"A Sō này, con trai tuổi dậy thì là thế đó."

Chị gái giữ khoảng cách gần như dựa cả người vào, nũng nịu chọc khuỷu tay vào Sōta.

"Chị không cho phép cái kiểu trải nghiệm lãng mạn tình một đêm đó đâu nhé?"

Chị gái như nhắm vào chỗ hiểm mà tiến tới, càng nũng nịu hơn khi dồn cả trọng lượng cơ thể vào khuỷu tay mà chọc Sōta.

"Đau đau đau! Đau quá chị Kikuno!?"

"He he he he♥"

Ánh mắt Kikuno không hề có ý cười.

"「「「「…………」」」」"

Và rồi, Akane, Rin, Naru, Hakua—những người đã dựng cờ "công lược hoàn thành" và gần như đã dựng cờ "công lược hoàn thành" — tất cả đều trốn ở lối ra vào nối hành lang và phòng khách, lấp ló người ra nghe lén cuộc đối thoại này, nhưng cả hai bên đã sớm phát hiện ra nhau, nên không thể gọi là "nghe lén" được. Cùng lắm là "nghe kỹ" mà thôi. Không hiểu sao đột nhiên họ lại gầy đi.

"…Mà nói đi thì cũng phải nói lại, A Sō, sao em lại cứ cầm cái gối mãi từ nãy đến giờ thế?"

"Ơ? À."

"…Đó không phải gối của A Sō đúng không? Gối của ai thế?"

"…Akane."

"A Sō, hành vi này không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được!! Chị sẽ cùng em đi xin lỗi, trả cái gối đó lại cho Akane!"

"Không phải không phải đâu ạ, đó là em lỡ đưa cho Sōta-kun, Sōta-kun không sai đâu ạ!!"

Thấy Sōta sắp bị coi là kẻ xấu, Akane vô thức xông ra bênh vực Sōta vì cô bé coi trọng chuyện này.

"Ôi chà, hóa ra là thế sao…!? S-s-xin lỗi nhé, A Sō, chị tự ý cho rằng đó là do A Sō lấy đi… Chị là chị gái hư, xin lỗi, xin lỗi nhé?"

Kikuno ôm chặt Sōta an ủi cậu. Chỉ thấy Sōta, với mặt bị vùi trong ngực Kikuno, đang ra sức vùng vẫy vì thiếu oxy.

Sáng hôm sau.

Trong sự hỗn loạn đó, chỉ còn mười ngày nữa là đến Giáng Sinh.

Akane, đang đánh răng bằng bàn chải điện trước bồn rửa mặt, với vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, đồng thời nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

“Sōta cậu ấy mà lại muốn có một Giáng sinh lãng mạn cùng con gái ư?! Mahōzawa Akane này thật sự không tài nào ngờ nổi…!!”

Bên cạnh Akane, Naru đỏ bừng mặt, vừa đánh răng bằng bàn chải điện vừa lẩm bẩm.

“Nếu… nếu Hatate Sōta đề nghị có một buổi lãng mạn… mình, mình phải làm sao đây…!? Yê, yêu cầu lãng mạn là yêu cầu cái gì chứ!?”

Hai người cứ thế đánh răng mãi. Mối quan hệ của họ là…

Mặt khác, cũng có người thuộc phe dùng bàn chải thông thường, không phải kiểu… kia. Đó chính là Rin.

“Lãng mạn… Giáng sinh lãng mạn có phải là sẽ cầu hôn không…? Không, không không không! Không được đâu! Chúng ta vẫn còn là vị thành niên mà!! Nhưng, nhưng mà nếu Sōta muốn cưới mình…”

Đương nhiên, cờ công lược hoàn thành từ trên đầu Rin cứ thế tràn ra, từng lá từng lá rơi xuống. Tiện thể nói thêm một chuyện không liên quan, Rin rất thích dùng bàn chải lông heo, và đáng sợ là đúng là chẳng liên quan gì thật.

“Mình phải nghĩ tên cho em bé nữa. Phải nghĩ thôi.”

Hakua với tình yêu sâu nặng cũng dùng bàn chải thường, không phải kiểu… đó.

“Chào buổi sáng.”

““““Hoá!? Khụ khụ khụ!!””””

Đối tượng trong lòng đột nhiên xuất hiện chào hỏi, khiến các cô gái giật mình đồng loạt suýt nuốt kem đánh răng, ho sặc sụa.

“...Sao vậy?”

“Không không không, không sao cả!”

Akane là người đầu tiên súc miệng “ụt ụt khạc”, cười gượng gạo trả lời.

“...Thế à?”

Dù nhìn vẻ mặt họ rõ ràng không phải là không sao, nhưng Sōta biết lúc này nếu tiếp tục truy hỏi sẽ dựng lên cờ “đánh rắn động cỏ”, nên cố ý lờ đi chủ đề đó.

“Xin, xin lỗi… Sō, Sōta cậu có từng nghĩ mình muốn một Giáng sinh thế nào không ạ?”

Chủ đề đó vẫn không được lờ đi.

“Không có… Chỉ là bình thường ăn gà nướng, ăn bánh kem, đổi quà thôi?”

“À… Đú, đúng rồi ha. Có nhiều người ở đây, Sōta cậu ngại nói chuyện đó mà.”

“Gì…!? Cậu đang thông cảm cho điều gì vậy?”

Sōta nhìn Akane với vẻ mặt “tôi hiểu mà, tôi hiểu mà”, không khỏi nở nụ cười khổ, cảm thấy giống như chị gái tự cho rằng “mình đã biết” mà hiểu lầm vậy.

“Bá, bánh kem… Sōta, quả nhiên là sẽ làm lễ cắt bánh chứ?!”

“Đó là lần đầu tiên vợ chồng cùng làm việc đó mà. Phải làm thôi.”

“...Chúng ta đang nói chuyện Giáng sinh đúng không?”

Cảm thấy mọi chuyện cứ như nước đổ lá khoai, Sōta nhìn lên đầu Rin và Hakua, liền thấy những lá cờ kết hôn kỳ quặc đang dựng đứng, trong lòng nghĩ: “Mấy người này bị sao vậy, đáng sợ quá.”

“Đổi quà là đổi nhẫn đúng không, Sōta!?”

“Gà nướng là gì vậy? Là gì vậy? Ở Nhật Bản có phải là ám chỉ giấy đăng ký kết hôn không? Ám chỉ sao?”

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này đấy…”

Không biết Hakua nghĩ Nhật Bản là một đất nước như thế nào nữa? Sự bất an trong lòng Sōta chưa bao giờ biến mất.

Lúc này, Akane kéo Sōta đến góc phòng vệ sinh.

“Sō, Sōta cậu, Sōta cậu… Xin hỏi, Sōta cậu có phải là người thích những phòng chờ khách sạn có thể ngắm cảnh đêm không ạ?”

“Tự nhiên hỏi cái gì vậy…?”

“Thế, Sōta cậu có phải là người sẽ cùng con gái hóa trang thành một cặp ông già Noel, hào hứng chụp ảnh bằng điện thoại rồi đăng lên blog không ạ?”

“Sau nửa năm sớm tối bên nhau, nếu Akane vẫn nghĩ tôi là loại người đó thì sau này tôi phải giao tiếp với Akane thế nào đây…”

“Đúng vậy, cách sống ‘Happy’ như thế đúng là không giống Sōta cậu.”

“…………”

“Thế, thế thì Sōta cậu có phải là người sẽ tắt đèn trong phòng, cùng con gái tựa vào nhau xem phim tình cảm lãng mạn ấm áp, rồi vô tình kích động lên không ạ?”

“Khi xem TV xin hãy bật đèn phòng và giữ khoảng cách thích hợp.”

“Sōta cậu nói đúng quá!”

Mỗi lần Sōta cố gắng chuyển hướng chủ đề, cờ tình yêu trên đầu Akane liền đổ rạp, nhưng lại không mảy may bận tâm mà dựng lên cờ mới, nên chẳng có tác dụng gì mấy.

Tuy nhiên, Rin lại tập trung cao độ, tai vểnh lên nghe lỏm cuộc nói chuyện thì thầm của hai người. Cô ấy vểnh tai dài ra luôn à? Đáng sợ thật.

“Làm đám cưới ở sảnh khách sạn…? Thay trang phục đôi trong tiệc cưới rồi đăng lên blog…? Sau khi cưới sống một cuộc sống ‘Happy’...? Xây dựng gia đình ấm cúng, chuyển thể thành phim…? Sō, Sōta tên này, vậy mà lại đi hỏi Akane về cuộc sống hôn nhân với mình ư? Đúng là tên vội vàng!!”

Rin, người đã chủ quan sắp xếp lại những thông tin rời rạc, dựng lên vô số cờ công lược đến mức chúng suýt làm ngập sàn khi rơi xuống từ đầu. Cuối cùng, Sōta cũng nhận ra tình huống này, “Úi chà! Cái gì thế này!?” Anh biết đây là một vấn đề lớn.

“Này, tôi nói… Rin?”

“Sao, sao vậy, chồng yêu!?”

Trong đầu Rin, hai người dường như đã kết hôn rồi.

“Chồ…?”

“Em gọi sai à!? Anh, anh thích gọi ‘anh yêu’ hơn sao…? Em, lúc đầu em cũng rất phân vân không biết chọn cái nào.”

Thấy biểu hiện của Rin cùng với những lá cờ kết hôn xen lẫn giữa cờ công lược hoàn thành và cờ tình yêu trên đầu cô, Sōta lờ mờ nhận ra tình hình.

Người đàn ông tên Hatate Sōta này vì có khả năng nhìn thấy cờ, nên ngay cả những chuyện không cần thiết cũng nhận ra.

“...Rin, mọi việc đều cần có trình tự… Giả sử… đây chỉ là giả sử thôi nhé? Dù có kết hôn đi nữa, cũng nên hẹn hò một thời gian thì tốt hơn, tôi nghĩ vậy đó.”

“Nồ oa!?”

Rin chỉ nghe được nửa câu, mặt đỏ bừng phun lửa, vừa nghĩ: “Sō, Sōta anh ấy… Sōta anh ấy nói muốn hẹn hò với mình trước rồi mới kết hôn…!? Tức là, anh ấy có ý đó sao!?” vừa bắn ra một lượng lớn cờ công lược hoàn thành từ trên đầu.

“Hatate Sōta… Chúc cậu hạnh phúc… Cậu nhất định phải hạnh phúc đó…”

Naru dường như cũng có cùng sự hiểu lầm, khóc nức nở ngay tại chỗ; Sōta suýt ngất xỉu.

“Không phải vậy, tôi còn chưa quyết định đối tượng mà…”

“Ơ!? Tức là, mọi người vẫn còn hi vọng đúng không!?”

Naru lập tức trấn tĩnh lại, cờ tình yêu dựng đứng trên đầu, Sōta cười khổ, không biết phải giải quyết bằng cách nào nữa.

Và trong số đó, không ai biết rằng Ruri, người đã lén nghe được cuộc nói chuyện này, đã âm thầm rời khỏi hiện trường…

Khi các thành viên Ký túc xá Mạo Hiểm, vốn luôn yêu thương nhau, lần lượt đi từ ký túc xá đến nhà ga, Sōta phát hiện Megumi đi cuối cùng, khẽ cúi đầu, trông có vẻ ủ rũ.

“...Sao vậy, Megumi?”

“Sōta cậu… Em xin lỗi nhé, Sōta cậu. Rõ ràng em biết Sōta cậu muốn tìm người yêu và xây dựng gia đình hạnh phúc trước Giáng sinh, nhưng em lại… cảm thấy buồn bã… không thể thật lòng chúc phúc cho Sōta cậu được…”

“...Megumi, cậu đang nói gì vậy?”

Megumi chỉ im lặng đau khổ, lúc này Kurumiko, người có bước chân nhỏ (chỉ sau Tsukimugi) và đi phía sau hơn một chút, chậm rãi bước đến gần Sōta.

“Không cần giấu diếm nữa đâu. Bọn em đã nghe chị Ruri nói rồi.”

“Nghe Ruri nói rồi…?”

Megumi, Kurumiko, Sōta đồng loạt nhìn về phía Ruri đang đi phía trước một chút.

“Akane-san đã chỉ thị tôi, việc ưu tiên hàng đầu là thu thập thông tin của Sōta-san và lan truyền trong nhóm Ký túc xá Mạo Hiểm. Tôi không phát hiện rủi ro về an toàn.”

“Tại sao!? Bảo mật thông tin cá nhân đâu!?”

“Chia sẻ thông tin đã được đặt ở mức ưu tiên cao nhất.”

“…………”

Nhận ra sự đáng sợ của thuộc tính mà Akane đã cài đặt cho Ruri, Sōta im lặng.

“Sōta cậu… Em là một người đàn ông coi trọng tình bạn nam nhi, rõ ràng em phải chúc mừng Sōta cậu thật lòng, vậy mà em lại hiếm hoi không giống đàn ông thế này, em xin lỗi nhé…”

“À, vâng.”

Hơi không biết phải phản ứng thế nào, Sōta trả lời ngắn gọn.

“Đúng vậy! Em vừa nghĩ đến việc sau này Sōta cậu có thể đặt tình yêu đôi lứa quan trọng hơn tình bạn nam nhi, tim em lại đau nhói từng cơn, cảm thấy rất buồn… Em xin lỗi, em lại nghi ngờ tình bạn nam nhi của Sōta cậu!”

Nghe Megumi liên tục xin lỗi, Kurumiko liếc mắt nhìn Megumi và Sōta, nghi ngờ: “Đó có thật sự là tình bạn của đàn ông không…?”

“Không sao đâu, Megumi. Dù đối tượng của Sōta là Akane hay Rin hay Naru, không ai sẽ ngăn cản tình bạn của Megumi và Sōta đâu. Hơn nữa, còn sẽ khuyên Sōta ưu tiên tình bạn, nhường cho Megumi đấy?”

“Nói… nói cũng đúng ha… Như, nhưng mà không được đâu! Vì hạnh phúc của Sōta cậu, em mới phải nhường Sōta cậu cho con gái chứ!”

“...Mấy người vừa nãy rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”

Mọi người bỏ Sōta lại phía sau, tự mình nói chuyện tiếp, Sōta không nói nên lời hỏi nội dung câu chuyện; nhưng vì Sōta đã bị bỏ lại phía sau, những người đã bước sang giai đoạn tiếp theo của cuộc nói chuyện không nghe thấy giọng anh.

Vì những gì được nói ở phía sau đội hình ngày càng đáng sợ, Sōta liền tăng tốc một chút, đến gần Akane và những người ở phía trước đội hình.

Lúc này, Akane, người tinh tường nhận ra Sōta đang đến gần và lá cờ tình yêu trên đầu dựng cao, chủ động tiến lại đi sóng vai với Sōta.

“Xin hỏi, Sōta cậu. Em đã nghĩ rồi. Nghĩa là… Giáng sinh quả nhiên vẫn cần có khoảng thời gian mọi người ở Ký túc xá Mạo Hiểm đoàn tụ đúng không ạ?”

“Phải.”

Vì Sōta nói thẳng thắn, cờ tình yêu trên đầu Akane liền đổ rạp, nhưng ngay lập tức một lá cờ tình yêu mới lại dựng lên.

“Ừm… Nhưng mà, sau khi bữa tiệc của mọi người kết thúc, liệu có thể dành ra một chút thời gian được không ạ… Hi hi hi… Không được sao?”

“...Được thôi.”

Sōta, vốn định nói không được, lại nuốt lời vào trong, khẽ nở một nụ cười nhạt. Trong lòng anh nghĩ: Có lẽ… có lẽ mình sẽ không thể thực hiện lời hứa này.

Anh không biết mạng sống của mình còn có thể kéo dài được bao lâu.

Có lẽ, lời hứa này, cũng là một trong những lá cờ dẫn đến cờ tử vong.

“Vì sớm muộn gì cũng sẽ làm cô ấy đau lòng rơi lệ… ít nhất mong sao giờ phút này cô ấy được hạnh phúc, có suy nghĩ này là vì mình là một người tàn nhẫn phải không…”

“…………”

Người không hiểu Sōta chắc chắn sẽ không nhận ra, nụ cười của anh thoạt nhìn thật dịu dàng. Chỉ những người luôn ở bên cạnh anh… chỉ những người luôn nhìn thấu nội tâm anh… mới có thể cảm nhận được sự mong manh trong nụ cười của anh.

Và Akane chính là cô gái không may thỏa mãn điều kiện này.

“…………”

Akane chẳng hiểu cái sự yếu đuối ấy từ đâu mà đến. Cô cũng không hiểu nỗi buồn kia xuất phát từ đâu. Thế nhưng, Akane cảm nhận được một phần nhỏ trong cái vực thẳm tuyệt vọng sâu hun hút ấy, và gần như theo phản xạ, cô không kìm được mà vươn tay xoa đầu Sōta.

“...!”

“...............”

“...Này, Akane...?”

“Ơ...?! Á á á!? Sao mình lại đi xoa đầu Sōta thế này!? Cậu ta dám bảo mình xoa đầu, đúng là đồ đàn ông xấu xa!!”

“Thế là cái logic quái gì vậy!?”

Rõ ràng Akane tự động xoa đầu Sōta, nhưng không hiểu sao lại mang thái độ "tất cả là tại cậu" mà lịch sự chọt vào ngực Sōta, khiến cậu ta bị sốc. Giá mà cô ta cứ vô tư chọc mạnh, thì không chỉ ngón tay bị đau đến nỗi "ăn củ cải" mà cả ngực của Sōta cũng sẽ rất thốn.

“Khoan đã, bỏ qua chuyện đó đi. Tớ đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để khiến Sōta vui vẻ rồi. Tối qua tớ đã vạch kế hoạch đến nỗi... vạch mãi không chịu thức khuya được!”

“Thế chẳng phải là ngủ gật rồi sao...”

Akane, với nụ cười "hứ hứ" bất khả chiến bại, đập tay với Rin – người nãy giờ vẫn lén lút quan sát tình hình – rồi đổi người. Xem ra, họ đã sớm định sẵn thứ tự nói chuyện với Sōta, và giờ là đến lượt Rin. À mà, cơ bản thì Sōta chẳng có lượt nào cả.

“Khụ, khụ... Cậu, cậu vẫn ổn chứ, Sōta?”

“Cậu thấy đấy...”

“Cậu có ăn uống đầy đủ không, Sōta?”

“Sao Rin lại biến thành mẹ già nông thôn sống ly thân thế hả!?”

“Đồ, đồ ngốc! Lúc này ít nhất cũng phải nói là vợ mới cưới lo lắng cho chồng đi công tác một mình chứ... Không, không được nói gì về vợ mới cưới, Sōta!!”

“Tớ có nói đâu!?”

Cái từ "vợ mới cưới" do chính Rin thốt ra đã dựng lên "cờ" hoàn thành công lược một cách dễ dàng đến dị thường, khiến Sōta giật mình run rẩy.

Sau đó, Rin hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, rồi với vẻ mặt thiếu nữ đang yêu, cô ấp úng mở lời:

“Chuyện là... tớ nghĩ cậu đã nghe Akane kể đầu đuôi rồi. Ưm, không có gì đâu, chỉ là sau bữa tiệc, cậu hãy dành thời gian riêng một chút với từng người bọn tớ...”

“À! Hóa ra là mỗi người một chút thôi à!?”

“Akane! Cậu căn bản chẳng truyền đạt đúng trọng tâm gì cả!”

“Phần giải thích đó tớ nhường cho Rin-senpai rồi mà.”

“Đừng có nhường mấy chuyện thừa thãi như thế chứ!”

Đến cả Sōta cũng phải cười khổ. Akane cũng theo đó mà cười khổ.

“Sao cậu lại cười khổ hả, Akane!?”

Thấy Akane buồn bã nói: “Ư ư ư... Không hiểu sao lại bị mắng rồi...” thì Naru không chịu nổi mà đáp: “Đó là chuyện đương nhiên mà...”

“Thôi, thôi, tóm lại là vậy đó. Tớ cũng sẽ cố gắng để Sōta được thỏa mãn.”

“Thỏa mãn...?”

“Hả!? Cậu, cái sự thỏa mãn mà tớ nói không phải là ý đó đâu nhé!? À mà, ý đó là ý gì cơ chứ!?”

Vừa nói vậy, Rin không chỉ đỏ bừng mặt mà mắt còn xoáy tít lại, có lẽ đến cả bản thân cô cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa. Đương nhiên, trên đầu cô vẫn điên cuồng dựng lên "cờ" hoàn thành công lược, khiến Sōta nghĩ thầm: *Thật dễ dàng quá thể...*

“Hatate Sōta, tôi thế nào cũng được. Là do Mahōzawa Akane mời nên tôi mới miễn cưỡng tham gia thôi.”

“Sōta-san, chúng ta hãy cùng đón một Giáng sinh đáng nhớ suốt đời nhé. Giáng sinh nhé.”

“Mà Giáng sinh rõ ràng vẫn bị cấm, sao chúng ta cứ cố chấp nói về Giáng sinh thế này...?”

Sōta vừa mơ hồ cố gắng lái sang chuyện khác, vừa nghĩ: *“Suốt đời” ư... nặng nề quá...* rồi cảm thấy choáng váng trước tình yêu nặng trĩu của Hakua. Còn Rin, người bị người khác chen ngang, ban đầu thoáng định nói gì đó, rồi lại lập tức đổi ý mà thở dài.

“Có vẻ tớ đã độc chiếm Sōta hơi lâu rồi... Xin lỗi nhé, nào, đổi người đi.”

“À, xin lỗi nha. Rõ ràng đang đến lượt Eiyūzaki Rin-senpai mà em lại chen vào...”

“Xin lỗi, đúng vậy. Đúng vậy.”

“Không, không sao đâu, đừng bận tâm.”

“Không không không, nhưng mà...”

“Đúng rồi. Đúng rồi.”

Màn "nhường nhau" (ngược) này, mà khởi nguồn có lẽ là từ Akane, giờ đã phát triển đến mức không cần Akane, chỉ riêng các cô gái không phải thành viên ban đầu của Ký túc xá Mạo hiểm như Rin, Naru, Hakua cũng có thể tự mình vận hành trôi chảy.

Thấy sự trưởng thành của "đội" Ký túc xá Mạo hiểm, Akane không ngừng gật đầu, nở một nụ cười mãn nguyện.