Alicia Ryūkishi ban đầu không khỏi ngỡ ngàng. Cô liên lạc với Shichitokuin, nhưng phản hồi nhận được lại khiến cô không khỏi sửng sốt: "Việc còn nguyên vẹn đã là may mắn lắm rồi. Trước khi có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, xin hãy cứ giữ nguyên trạng thái hiện tại."
"Giữ nguyên hiện trạng ư...?"
Tuy nhiên, với tư cách là No.2 của Shichitokuin, phản ứng của cô phải phù hợp với địa vị, thực lực và kinh nghiệm của mình, không thể chỉ dừng lại ở sự bối rối. Cô cố gắng phỏng đoán chính xác căn cứ đằng sau phán đoán này.
"Có phải vì quy trình tác chiến đã không còn cần đến sự can thiệp từ đối tượng nữa không...? Shichitokuin cho rằng, với tình hình hiện tại, tốt hơn hết là nên giữ nguyên trạng, quan sát đối tượng mà không gây thêm rắc rối? Là tính toán có thể lợi dụng được chăng? Hay là không muốn kích động đối tượng, đành phải che đậy mọi chuyện?"
Alicia khoanh chân ngồi trên đệm, một mình suy đi tính lại rồi lẩm bẩm. Cuối cùng, cô vươn vai một cái, rồi ngả phịch xuống chiếu tatami.
"Dù sao đi nữa, giờ mình có khác nào *cái chuông treo cổ mèo* không chứ?" (Ghi chú của người biên tập: Xuất phát từ thành ngữ Nhật Bản, có nguồn gốc từ ngụ ngôn Aesop, kể về một nhóm chuột muốn treo chuông vào cổ mèo để phòng tránh bị tấn công, nhưng cuối cùng không ai dám thực hiện. Ý nghĩa tương tự "nghĩ thì dễ, làm thì khó".)
...Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Alicia vội vàng đứng dậy quỳ gối, nhấp một ngụm trà rồi nói "Mời vào".
"Bà ơi, cháu muốn nhờ bà dạy cháu làm bài tập văn cổ ạ..."
"Ô, Kurumiko bé bỏng đó sao? Được thôi, được thôi. Bà dạy cháu nhé."
Chỉ trong chớp mắt, Alicia đã thay đổi sang bộ mặt của một bà cụ hiền từ... nét mặt của Tsukimugi, vẫy tay gọi Kurumiko lại.
"Nhưng mà, cháu không nhờ Sōta bé bỏng dạy sao?"
"Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, anh ấy chỉ dạy mỗi môn toán cho chị Akane thôi là đã bù đầu bù cổ rồi ạ."
"Ừm, thì ra là vậy sao? Cùng nhau K-bài cũng thật là tràn đầy sức sống tuổi trẻ đó chứ."
"…………"
"Ưm? Sao thế cháu?"
Thấy vẻ mặt Kurumiko có chút lạ, Tsukimugi hỏi.
"...Bình thường bà nói tiếng Anh hay bị vấp váp, nhưng vừa nãy lại nói 'K-bài' một cách tự nhiên ghê."
"!!...À, à, không có gì đâu cháu, dù gì bà cũng đi học lâu rồi, phải tiến bộ chứ."
Tsukimugi cười "meo ha ha" lấp liếm, Kurumiko gật đầu vẻ nửa hiểu nửa không.
"Có chí thì nên mà bà."
"Đúng đó, đúng đó."
Thấy Kurumiko cũng bật cười theo, Tsukimugi toát mồ hôi lạnh, xoa đầu cô bé.
*May quá...! Đừng nhìn đứa trẻ này thế mà lầm, ánh mắt nó nhìn người thật sự rất tinh tường đó... Mình phải cẩn thận đừng để lộ sơ hở mới được... Nhưng mà...*
Tsukimugi trong lòng tự nhắc nhở, rồi chợt nhớ đến một cô gái.
Cách đây không lâu, Tsukimugi đã tiếp xúc với cô gái đó với tư cách thành viên Shichitokuin, nhưng vì vẻ ngoài như một cô bé gái của mình mà cô hoàn toàn không được coi trọng.
"No.7, Daimyōji Naru."
Chuyện phải quay ngược về mấy ngày trước.
Tsukimugi nhân lúc không có ai, gọi Naru lại ở hành lang ký túc xá.
"...? Có chuyện gì thế ạ? Bà ơi?"
"Giờ chỉ có ta thôi. Không cần sợ."
"Ôi chà... Bà đổi giọng rồi à. Hay là bà bị lẩm cẩm rồi...?"
"Ai lẩm cẩm chứ... Thật là vô lễ. Ta là Alicia đây. Alicia Ryūkishi. No.2 của Shichitokuin. Giờ không cần phải giả dạng thân phận."
"Bà ơi, bà đã ăn tối chưa ạ?"
"Ta đã bảo là ta không có lẩm cẩm!"
"Khó nghĩ ghê... Hay là nên bàn với Miyuki-sensei thì hơn ạ..."
Naru khoanh tay suy tư, bỏ mặc Tsukimugi rồi đi khỏi hành lang.
"...Dù có chuyện gì xảy ra, ở địa bàn địch vẫn phải hoàn toàn nhập vai để thâm nhập sao? No.7, đáng sợ thật..."
Tsukimugi toát mồ hôi lạnh, dõi theo bóng lưng Naru.
Kể từ đó, Tsukimugi đành từ bỏ việc tiếp xúc với Naru với tư cách thành viên Shichitokuin.
Kết thúc hồi tưởng, Tsukimugi vừa giúp Kurumiko xem bài tập, vừa nhớ lại lời nói và hành động của Naru.
*No.7 Daimyōji Naru, đúng là cô ta có thể ẩn mình lâu đến thế mà không để lộ sơ hở... Đây chính là bản năng của một chuyên gia nhiệm vụ thâm nhập, phải không nhỉ.*
—Cùng lúc đó.
"Hắt xì!"
"Naru-san, cậu cảm à? Cảm à?"
Naru và Hakua đang hoàn thiện những công đoạn cuối cùng cho món sô cô la thủ công trong bếp, vừa trò chuyện phiếm như vậy.
"Không phải... Nhưng mà, may mà mình kịp quay người đi đó. Suýt nữa thì hỏng mất thanh sô cô la khó lắm mới làm xong rồi."
"Đâu có sao. Có sao. Dùng hắt xì làm công đoạn cuối cùng của sô cô la cũng được mà. Được mà."
"Làm công đoạn cuối cùng của sô cô la á!?"
Naru không muốn biết ý đồ đằng sau hành động đó là gì, cô thề trong lòng sẽ không truy cứu sâu hơn; nhưng Naru thực ra cũng đoán được ý đồ đó là gì, nên vừa lo lắng cho tương lai của Hakua, cô vừa lo lắng cho tương lai của Sōta.