Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haibara’s Teenage New Game+

(Đang ra)

Haibara’s Teenage New Game+

Amamiya Kazuki

Chàng trai vô tình sở hữu năng lực vượt trội bắt đầu lại tuổi thanh xuân lần thứ hai ngoài đời thực trong một câu chuyện hài lãng mạn học đường mới mẻ và đầy mạnh mẽ!

22 14

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

907 3492

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

96 274

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

50 3

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

288 775

Tập 04: Chỗ này cứ để tôi canh cửa cho, cậu cứ yên tâm tận hưởng mùa hè đi - Chương 9: Phần kết, Cờ hiệu gián đoạn, Quân đội Công chúa

Tối hôm đó, mọi người đã có một trận chiến gối đúng như Nanami mong đợi, sau khi vui chơi thỏa thích thì ai nấy cũng mệt nhoài, nằm vật ra ngủ thiếp đi.

Nanami nhẹ nhàng ngắm nhìn từng gương mặt đang say ngủ của mọi người, rồi một mình ra sân giữa hóng gió đêm.

Dưới vòm trời đêm vuông vức, đã có người đến trước.

“Sōta…”

“Trận chiến gối vui chứ?”

“Hình như gối cứ bay cả vào người bản công chúa thì phải…”

“Dù sao thì Akane với mọi người cũng rất để tâm chuyện đã lỡ bỏ rơi Nanami mà.”

Nụ cười thoáng qua của Sōta phản chiếu ánh trăng, Nanami khẽ cụp mắt cười, rồi đứng cạnh Sōta.

“Cuối cùng cậu cũng biết cười như vậy rồi… Nói sao nhỉ, thật là cảm khái quá đi.”

“…Đừng nói chuyện giống chị Kikuno chứ.”

“Đồ ngốc. Lúc cậu mới chuyển trường, cậu u ám cực điểm luôn đó. So với lúc đó thì bây giờ cậu đã tiến bộ không ít rồi.”

Nanami và Sōta cùng nở nụ cười khổ.

“Nhưng sau này có Akane hay Kikuno ở bên, cậu sẽ càng ngày càng tiến bộ thôi.”

“Cách nói của cậu cứ như… cho dù mình không còn ở đây cũng không sao ấy nhỉ?”

“…………”

Nanami khẽ căng thẳng nét mặt u sầu.

Sōta, người vẫn luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, hơi cúi đầu nói:

“Công vương đã triệu kiến tôi…”

“Khi nào vậy?!”

“Vừa mới lúc nãy thôi.”

Hơn một tiếng đồng hồ trước.

Bị sứ giả của Công vương đánh thức, Sōta được triệu đến văn phòng, đối mặt với Công vương trên ghế sofa dùng để đàm thoại.

Lần gặp trước Sōta đã thấy, Công vương Elaria nói tiếng Nhật cực kỳ lưu loát.

Khi Sōta bày tỏ sự thán phục, Công vương Elaria nửa đùa nửa thật nháy mắt nói: "Muốn học ngôn ngữ của một quốc gia, hãy tìm một người tình ở quốc gia đó."

“Ta đã nghe con gái ta nói.”

“…Vâng.”

“Trông ngươi có vẻ khá có tài năng chính trị đấy.”

“Ơ?!”

Sōta vốn đang thấp thỏm không biết Nanami và mọi người đã nói gì với Công vương, không ngờ chủ đề lại đến từ một hướng hoàn toàn bất ngờ, khiến Sōta suýt chút nữa phun trà đen ra khi đang đưa lên miệng.

“Không… Cái đó…”

“Ngươi không cần khiêm tốn. Ta rất mừng vì có một người trẻ tuổi như ngươi.”

“Ừm…”

Sōta cảm thấy dường như trên đầu mình đã dựng lên cờ hiệu "Bất ngờ còn ở phía sau", liền đặt chén trà đen xuống khay trà và để lại trên bàn, phòng khi lát nữa lại phun trà.

“Ở Nhật Bản không có nền giáo dục chuyên biệt về mặt đó phải không? Ngươi có muốn thực tế học hỏi dưới trướng ta không?”

“Hả…?”

Sōta hoàn toàn không ngờ đến hướng đi của cuộc trò chuyện, ngoài việc cứng họng ra thì không còn cách nào khác.

Elaria đánh giá Sōta, dường như ngay cả phản ứng hiện tại của Sōta cũng khiến ngài cảm thấy thú vị.

“Ta đặt kỳ vọng vào ngươi, mong ngươi rèn giũa tài năng dưới trướng ta, gánh vác Công quốc cho thế hệ tiếp theo.”

“…Nếu là thế hệ tiếp theo, có nghĩa là không phải muốn tôi phục vụ Bệ hạ đúng không ạ.”

Sōta cố gắng hết sức suy đoán xem câu nói đó có ẩn ý gì, Công vương Elaria rất vui vẻ lắng nghe cậu nói.

“Ngươi thật thông minh. Đúng vậy, đến tương lai khi Công chúa Nanami… hoặc có thể là Công chúa Hakua trị vì, chỉ cần ngươi có thể phò tá các nàng, ta sẽ không có ý kiến gì.”

Sōta thấy phản ứng thành thật của Công vương Elaria, ngược lại càng thêm hoài nghi.

“Hoặc là khi con cái thực sự của Bệ hạ ra đời, sẽ phò tá đứa bé đó, phải không ạ?”

Lời của Sōta đầy cảnh giác, Công vương Elaria trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt khó hiểu như thể không hiểu ý… nhưng…

“…? Ồ! Ha ha, hóa ra ngươi nghi ngờ đến mức đó ư? Tốt! Thật tốt! Ngươi đúng là nhân tài phù hợp cho đấu đá cung đình! Đừng nói là Nanami và các nàng, ngay cả ta cũng muốn ngươi rồi!”

Công vương Elaria nhận ra Sōta nghi ngờ “Công vương có phải là lợi dụng Nanami và các nàng làm công cụ để loại bỏ chính địch, nên bề ngoài mới công bố các nàng là con gái của mình không?”, liền cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

Thấy phản ứng của Công vương Elaria, Sōta nhớ lại lúc trước đã không nói cho Nanami và các nàng nhiều đến vậy, ngược lại còn tự nguyền rủa sự bất cẩn và thiếu tài năng chính trị của mình. Bởi vì nếu Nanami và các nàng đã từng chất vấn Công vương Elaria như vậy, thì giờ đây Công vương Elaria sẽ không có phản ứng này.

Chỉ có điều, Sōta không loại trừ khả năng ngay cả phản ứng này cũng là diễn kịch.

Không biết có phải Công vương Elaria đã nhìn thấu suy nghĩ sâu xa này của Sōta hay không, chỉ thấy ngài đổi chân vắt chéo, mỉm cười nói:

“Các nàng đích thực là con gái của ta. Không thì ngươi hãy tự mình lấy máu, tìm một tổ chức đáng tin cậy để kiểm tra DNA của ta và các nàng.”

“Không… Như vậy sao được.”

“Ừm. Ý ngươi là ngươi tin ta?”

“…Vâng.”

Mặc dù thái độ của Sōta còn xa mới gọi là tin tưởng, nhưng Công vương Elaria không để tâm, vẫn mỉm cười.

“Ta rất vinh dự khi được vị đại thần tương lai tin tưởng.”

“Bệ hạ…”

Sōta lộ vẻ mặt khó chịu, mong Công vương Elaria đừng đùa cợt kiểu tệ hại.

Mặc dù không biết có bao nhiêu phần là thật, nhưng Công vương Elaria, người chỉ khẽ cười bỏ qua, đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Được rồi. Vậy thì, tiếp theo chúng ta sẽ bàn về những việc cụ thể.”

“?”

“Ta mong ngươi đảm nhiệm chức ‘Cận thần của Công chúa Nanami’ và ‘Bảo mẫu của Công chúa Hakua’*, tạm thời ở lại Công quốc Bladefield này cùng với các Công chúa.” (*Chú thích: Tương tự như người giám hộ, chịu trách nhiệm dạy dỗ thành viên hoàng gia.)

“Ơ…?”

“Ngươi hãy nhận phong tước đi. Ngươi là kỵ sĩ đầu tiên của các Công chúa.”

“…Ơ?!”

“Ối giời ơi!”

Trong lúc Sōta đang kể lại, Nanami như thể đồng bộ với sự kinh ngạc của Sōta, phát ra tiếng kêu quái dị. Không phải là tiếng kêu kinh khủng. Mặc dù chỉ dùng một từ “quái”, nhưng về mặt cảm xúc, nói là kinh khủng cũng không quá đáng. Bầu không khí nghiêm túc đều bị phá hỏng.

Nanami vừa kêu lên, Akane, Kikuno, Megumi, Rin, Naru, Kurumiko, Hakua cũng từ chỗ tối dưới hành lang xuất hiện, cả đám ngã nhào chồng chất lên nhau.

“Mấy cậu…”

“Không phải đâu không phải đâu! Bọn tớ không phải là dechikame!”

Akane bị Sōta nhìn chằm chằm, hoảng loạn phủ nhận.

“Bọn tớ chỉ là lén nghe lén nhìn Sōta và Nanami mật hội lúc đêm khuya thôi!”

“Thế thì đúng là dechikame rồi!”

Từ "dechikame" trong tiếng Nhật dùng để chỉ hành vi rình mò hoặc kẻ rình mò, không liên quan đến con rùa, nhưng vì cảm thấy áy náy, mọi người rụt đầu vào trong áo ngủ hoặc váy ngủ liền thân giống như rùa, che đi phần từ mũi trở xuống, khiến diện tích bụng và đùi lộ ra tăng lên, Nanami liền che mắt Sōta lại.

Có thể thấy, chỉ cần cách dùng từ hơi khác một chút, sẽ dẫn đến đủ loại hiệu ứng dây chuyền.

“Trọ, trọng điểm là, Nanami sẽ ở lại đất nước này sao?”

Akane áp sát hỏi dồn Nanami, Nanami khó xử quay mặt đi.

“Ừm… Dù sao thì bản công chúa sớm muộn gì cũng phải được lập làm Thái tử nữ với tư cách là Đệ nhất Công chúa, theo thông lệ của Công quốc… Đến lúc đó, bản công chúa cũng không thể tự do như trước nữa. Có lẽ không thể tùy tiện du học…”

“…………”

Nhìn khuôn mặt nghiêng của Nanami chất chứa nỗi buồn mà trước nay chưa từng cảm nhận được, Sōta cảm thấy tim mình như bị một lá cờ nào đó chạm vào.

“Sō, Sōta sẽ không phải cũng muốn ở lại chứ?”

Khi bị Rin hỏi như vậy, trong lòng Sōta một cách kỳ lạ đã quyết định rằng mình nhất định phải làm như vậy.

“Là bạn bè, tôi không đành lòng bỏ Nanami một mình.”

Mặc dù Sōta miệng nói vậy, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn lạnh lùng tự giễu hành vi của mình: "Muốn giúp đỡ Công chúa cô đơn sao? Đúng là mắc bệnh kỵ sĩ rồi."

Nhưng câu nói đó khiến Nanami vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, như thể vừa chịu một cú sốc lớn.

“Tạ, tại, tại sao chứ?! Bản công chúa không cần một cận thần u ám như vậy!”

“Tôi muốn. Tôi muốn! Rất hoan nghênh Sōta ở lại Công quốc Bladefield!”

Hakua giơ cao hai tay, thay Nanami thúc đẩy Sōta.

“Nếu Sōta ở lại, chị cũng sẽ ở lại!”

“Không được, Kikuno, em cũng sắp phải về nhà rồi đấy. Bố mẹ chị đã bắt đầu không vui, cho rằng con gái mình phóng đãng, chúng ta đi du lịch quá lâu rồi.”

“Huhuuhu…”

Mặc dù lời khuyên của Rin khiến Kikuno suýt khóc, nhưng Rin cũng muốn khóc.

“Em… em không muốn xa Sōta đâu!”

“Chị Megumi, chị Naru, đừng khóc…”

“Tôi, tôi không có khóc!”

Naru khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn thấy vẻ băng sơn mỹ nữ trứ danh của cô.

“Vậy thì, xin cho phép tôi tự tiện, tôi sẽ đại diện cho mọi người và hành động cùng Sōta. Những việc sau đó, cơ thể ở Nhật của tôi sẽ tìm cách xử lý.”

“Ơ, cơ thể của cậu có thể hoạt động bình thường sao, Ruri?”

Nanami hỏi Ruri khi thấy cô bé robot tí hon Ruri trồi ra từ vai Sōta.

“Không, trên đời chỉ có một bộ linh kiện cốt lõi, nên cơ thể chỉ có thể phát huy tác dụng của Roomba (robot hút bụi) mà thôi.”

“Thật là kém cỏi!”

Thực ra mà nói, Ruri hiện tại khá kém cỏi, chỉ có thể đưa ra nhận định này.

Dù sao thì, tiếng khóc than ồn ào lúc đêm khuya này đã thu hút một lượng lớn binh lính lâu đài xuất động, và sắp sửa gây ra một vụ chấn động lớn…

Tiếng ồn ào của Sōta và nhóm bạn truyền đến một góc dưới lòng đất của lâu đài mà mọi người đã lãng quên.

Đó là một nhà tù lạnh lẽo, tối tăm, thứ duy nhất có thể trông cậy vào chỉ là ánh nến yếu ớt.

Mái tóc dài dày che khuất khuôn mặt, bộ quần áo rộng thùng thình chỉ dùng để che thân hơi bẩn, trông đã mất đi vẻ trắng tinh ban đầu từ lâu.

“Sō…ta…?”

Giọng nói khàn đặc cất lên một cái tên đã rất quen thuộc… vô cùng quen thuộc.

Chỉ riêng cái tên mà chính cô cất tiếng gọi ấy thôi, đã đủ khiến đôi mắt cô gái trẻ trào lệ.

“Sōta… à…”

Cô gái đã không còn sức để đứng dậy.

Mặc dù cố lê thân đến bên song sắt nhà tù, nhưng chạm vào những thanh sắt lạnh lẽo vô tình ấy, đã là giới hạn lớn nhất của cô.

Bản thân yếu đuối vô dụng như vậy, khiến cô lại rơi lệ lần nữa.

*Muốn gặp anh…*

Nỗi nhớ nhung bùng nổ giày vò trái tim.

Có người từ phía bên kia song sắt nhìn xuống cô gái.

“…………”

Người đó là No.0.

“…Xin lỗi. Hatate Sōta quả thật ở phía trên này… nhưng bây giờ không thể để các ngươi gặp nhau. Nếu Shichitokuin biết ta đã tiếp xúc trước với người liên quan đến Hatate Sōta thì cũng phiền phức…”

*“Giọng của Sōta… nghe thật vui vẻ… Đứa bé đó… bây giờ có hạnh phúc không…?”*

No.0 gật đầu thấu hiểu tiếng lòng thầm kín của cô gái.

“Ta cam đoan với ngươi. Xin lấy vương kỳ cao quý làm lời thề.”

Rồi, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt lo lắng khó tả của No.0 càng thêm sâu thẳm, cất lời:

“Dù không lường trước được mọi chuyện sẽ thành ra thế này… nhưng có lẽ về sau sẽ cần đến cậu ấy… Dù hiện tại vẫn phải tiếp tục phong ấn ngươi ở đây… thì đệ đệ của ngươi, Hatate Sōta… ngươi biết mà.”