Tập 03: Cứ yên tâm, trường học ven biển này rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị kẻ địch phát hiện đâu - Chương 3: Thánh giả xuất hiện

Hatate Sōta lê bước thất thểu trên bãi biển. Các học sinh của khóa học biển đang miệt mài luyện bơi, vừa mệt vừa vui, chẳng ai để ý đến cậu.

Thế nhưng…

Một cô gái với ánh mắt sắc như dao đang dõi theo Sōta.

Mái tóc dài được búi thành hai bím đuôi ngựa, đội mũ rơm được cố định bằng một dải ruy băng. Phần thân trên là chiếc áo ba lỗ cũ sờn, thân dưới là chiếc quần yếm bò rách te tua, một bên dây đeo bị tuột xuống. Cô bé trông nhỏ hơn Sōta cả một giáp, vẻ thơ ngây chưa phai, và dù có vẻ lôi thôi vì cách ăn mặc, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ đáng yêu, như một đóa hoa đồng nội mộc mạc và trong trẻo.

Chiếc thùng đá hình mèo có cả nắp và đuôi mèo đeo trên vai, lắc lư theo từng bước chân. Cô bé cứ thế tiến thẳng về phía Sōta, rồi từ túi trước của chiếc quần yếm – nơi một chú mèo nhồi bông nhỏ xíu cùng kiểu với thùng đá đang thò đầu ra – cô lấy một chai nước suối 500ml và đưa cho Sōta.

“Anh trai bị say nắng à? Dùng đi ạ.”

Xem ra cô bé nghĩ rằng Sōta đi không vững là do say nắng, nên đã tốt bụng gọi cậu lại. Sōta chần chừ một chút, định từ chối, nhưng khi thấy một lá cờ nào đó dựng lên trên đầu cô bé, cậu liền nuốt ngược lời từ chối vào trong.

Đó là Cờ Cốt Truyện.

— Cờ Cốt Truyện là lá cờ quan trọng thúc đẩy câu chuyện cuộc đời tiến vào một giai đoạn tiếp theo.

“Cám… cám ơn.”

“Không có gì ạ.”

Dù bị lá cờ thu hút sự chú ý nên cứ nhìn chằm chằm vào nó, Sōta vẫn nhận lấy chai nước màu trắng nhạt, trong suốt trông giống nước uống thể thao, nói lời cảm ơn rồi uống một ngụm.

“Nhạt thế! Sao mà nhạt thế này! Đây là cái gì! Đâu phải nước uống thể thao!”

“Đó là Calpis P (đồ uống lên men từ sữa) pha loãng cực độ đến mức màu gần giống nước uống thể thao thôi ạ.”

“Nhạt thế! Sao mà nhạt thế này!”

Dù nguyên nhân hoàn toàn bí ẩn, nhưng cô bé vẫn ngượng ngùng cười. Cả chuyện này chẳng có yếu tố gì đáng để ngượng cả.

“À, có muốn ăn thêm một que kem ngọt ngào nữa không ạ?”

“Ủa! Thì ra là mánh làm ăn à!”

“À, không, không phải đâu ạ! Đây là thói xấu của em, không cẩn thận là lại lỡ làm ăn, nhưng vừa nãy hoàn toàn là thiện ý, anh trai không cần mua gì của em cả!”

Mặc dù đối phương đã hiểu sai ý mình, nhưng cô bé dường như nhận ra hành động vừa rồi của mình quả thực có thể bị hiểu như vậy. Điều này khiến cô gái đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Cô vội giấu chiếc thùng đá có ghi “Kem một que 60 yên” ra sau lưng.

Sự thật thà của cô bé ngược lại còn khiến Sōta có cảm tình. Cậu cười khổ, móc tiền lẻ ra.

“Cho tôi một que.”

“…Anh trai đúng là người tốt!”

Cô bé mỉm cười rạng rỡ, ngồi xổm xuống, lấy một que kem soda từ thùng đá đặt trên bãi biển. Sōta nhận lấy kem, cắn một miếng.

Còn cô bé, thấy Sōta cứ nhìn chằm chằm lên đầu mình, vừa cười tủm tỉm nghiêng đầu thắc mắc, bỗng đưa ra câu hỏi mà cô rất bận tâm:

“À, anh trai có phải là người của trường tổ chức khóa học biển không ạ?”

“Hả?… À, đúng rồi, là người của trường tổ chức khóa học biển. Tôi tên là Sōta, Hatate Sōta.”

Cậu đã lặp lại từ “trường học”.

“Em là Daishikyō Kawa Kurumiko.”

“Daishikyō Kawa…!”

【Công chúa kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja】

(Minh họa)

Thánh chức giả duy nhất chưa tìm thấy — có lẽ chính là cô bé này, Daishikyō Kawa Kurumiko.

Sōta cũng nhìn ra điều này từ Cờ Cốt Truyện trên đầu cô bé.

Về phần Kurumiko, cô bé đương nhiên hoàn toàn không biết gì. Đợi đến khi Sōta ăn xong kem, vứt que kem vào thùng rác, cô bé đứng dậy nói:

“Vậy thì, Kurumiko xin cáo từ…”

“Cho tôi thêm một que kem nữa.”

“Anh trai, anh là người tốt bụng!”

Sōta móc tiền lẻ ra khiến Kurumiko cảm động lắm, đồng thời đưa thêm một que kem nữa.

“Em đang làm thêm à? Bình thường em vẫn đi bán ở khu này sao?”

“Ừm… cái này… đại khái là như vậy ạ.”

Thấy Kurumiko cười khó xử đánh trống lảng, Sōta nhận ra cô bé có điều khó nói, bèn thôi không truy hỏi nữa.

“Em là học sinh cấp hai à?”

“Ừm… cái này… đại khái là như vậy ạ.”

Sōta chẳng hề bỏ cuộc.

Kurumiko càng tỏ vẻ khó xử hơn. Chắc là vì việc học sinh cấp hai công khai đi làm thêm, hình ảnh bên ngoài không được tốt cho lắm.

Tuy nói vậy, nhưng việc học sinh cấp hai lén lút làm thêm còn mang nặng vẻ phạm tội hơn, hình ảnh xấu trong mắt người ngoài còn hơn thế nữa.

“Vậy, vậy thì lần này Kurumiko thực sự phải cáo từ… À! Kem lúc nào cũng có bán, nếu không chê thì mời anh rủ bạn bè đến ủng hộ nhé.”

“Được, được thôi… Ừm.”

Chẳng có lý do gì để giữ Kurumiko lại, Sōta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé đứng dậy rời đi… nhưng…

“Ruri.”

Ngay khi Sōta lẩm bẩm, một cột nước đã phun lên từ phía bên kia bãi đá, đáp lại lời cậu.

Rồi…

Xoẹt——————… Tiếng gió rít từ trên cao vọng xuống.

Hayashi Ruri bay vút qua, đáp xuống phía sau Sōta đang đứng trên bãi biển với tư thế như một anh hùng nhện trong truyện tranh Mỹ.

“…Sao cậu lại xuất hiện như thể ma vương trong game hành động thế…?”

Sōta không nhìn ra sau, nhưng đã đoán được đại khái là như vậy, và nói với vẻ đổ mồ hôi lạnh.

“Hôm trước nhận lời Misamori-san, khi tải trò chơi cô ấy muốn chơi để chiếu bằng hình ảnh ba chiều, tôi đã học được.”

“Cái người đó chỉ thích làm trò quái đản…” Sōta thở dài, nhếch cằm ra hiệu cho Ruri nhìn về bóng lưng Kurumiko. Kurumiko đang ngơ ngác ngước nhìn cầu vồng được tạo nên bởi tàn dư cột nước lúc nãy trên bầu trời mùa hè.

“Đó có lẽ chính là thánh chức giả đã nhắc đến trước đó.”

“Cậu đang nói đến người cuối cùng trong 【Công chúa kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja】 sao? (Y/N)”

“Y… Chắc thế.”

Sōta gật đầu với người cộng sự đang chia sẻ bí mật với mình.

“Hiện tại tôi không có ý định hành động ngay lập tức. Chẳng qua, sau này dù thế nào cũng cần tiếp xúc với cô ấy… Nếu cứ thế mà lạc mất, không tìm được nữa thì phiền phức lắm.”

“Hiểu rõ. Vậy thì dùng vệ tinh giám sát để theo dõi cô ấy đi. Giả sử cô ấy có điện thoại di động, thì không cần phiền phức thế, chỉ cần dùng GPS theo dõi là được…”

“Cô ấy không có điện thoại sao… Thời buổi này gần như không có cô gái nào như vậy nữa.” Trong lúc Sōta lẩm bẩm, Ruri đã điều khiển vài vệ tinh giám sát trên quỹ đạo Trái đất khóa chặt Kurumiko.

“Đã khóa mục tiêu. Có thể kích hoạt tấn công bằng vệ tinh bất cứ lúc nào.”

“Không được tấn công đâu đấy!?”

“Đó là đang gợi chuyện sao? (Y/N)”

“Không phải!”

Ruri gần đây bị ảnh hưởng bởi Misamori và Akane, toàn học những kiến thức kỳ quặc, khiến Sōta dạo này hơi đau đầu.

Ngay tại thời điểm đó, một đôi mắt đang từ xa nhìn về phía Sōta và các bạn.

“…………”

Đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cho đến cuối cùng cũng không phá vỡ sự im lặng.

Nhưng, đôi mắt đó đã nói lên tất cả.

Tiết lộ niềm vui thầm kín trong lòng vì các mảnh ghép đã được tập hợp đầy đủ.

— Chủ nhân của đôi mắt đó chính là Daimyōji Naru.

Người vẫn còn bí ẩn, có thể nhìn thấy cờ.

Khóa học biển không chỉ đơn thuần bắt học sinh luyện tập bơi lội, gây nên sự xa cách trong các mối quan hệ.

Việc tăng cường tình bạn đồng trang lứa mà các cô bé cậu bé không thể xây dựng đầy đủ trong học viện cũng là một trong những mục đích.

Một phần trong đó là các hoạt động giải trí đa dạng.

Ví dụ như trò đập dưa hấu.

“Oa! Nát hết đi! Nát tan tành hết đi!”

Nanami bị bịt mắt, vung gậy bóng chày kim loại dữ dội, khiến các học sinh khác kêu la thất thanh, dốc sức bỏ chạy.

Cảnh tượng trước mắt như một phân đoạn trong phim bạo lực, khiến Megumi hơi e sợ; cậu bé đáng yêu co rúm người lại, nửa núp sau lưng Sōta, lẩm bẩm:

“Chị Nanami xả stress đáng sợ quá đi à…”

“Thật không biết con bé đó sao mà lại sung sức đến thế…”

Sōta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ngồi trên thùng giấy rỗng ban đầu đựng dưa hấu, yếu ớt lầm bầm.

“Oa! Kẻ bỏ chạy là dưa hấu! Kẻ không bỏ chạy là dưa hấu đã được huấn luyện đó!”

Nanami đã biến thành một kẻ phá hoại không phân biệt đối tượng, vung gậy bóng chày đập nát mọi quả dưa hấu trên đường đi, vừa khiến bọt đỏ bắn tung tóe, vừa tấn công các học sinh, tình hình dần chuyển từ phim bạo lực sang phim kinh dị.

“Nanami-san, cách 7 mét bên phải, có ba quả dưa hấu chưa được huấn luyện.”

“Ruri, không được dẫn đường đâu đấy!”

Vì Ruri dẫn dụ Nanami bị bịt mắt, khiến việc phá hoại không phân biệt dần chuyển thành phá hoại có chọn lọc, điều này làm Megumi kinh ngạc.

“Hơn nữa còn chỉ rõ là ba người nữa chứ…”

Ryūkishi Haratsuki Mugi nhặt những quả dưa hấu bị Nanami phá hoại ăn ngon lành, “Đây.” bà còn đưa phần của Sōta cho cậu.

Tiếp đó, Mugi chìa lòng bàn tay đến gần miệng Sōta đang cắn một miếng dưa hấu.

“?”

“Đây, nhổ hạt dưa ra đi. Ăn hạt dưa sẽ bị viêm ruột thừa đó.”

Mugi thể hiện trí tuệ của một bà lão, nhưng người ta nói đó chỉ là truyền thuyết đô thị, không có căn cứ nào cả.

“Cách 12 mét phía sau Nanami-san, phát hiện quả dưa hấu được cưng chiều như cháu trai.”

Nhìn thấy Megumi bên cạnh đang nghĩ bụng “Bà ấy đang cưng cháu đó…” thì Ruri lại mách lẻo với Nanami như vậy, kết quả Nanami quay ngoắt 180 độ, vung gậy bóng chày kim loại tấn công.

“Áaaa—! Sōta-kun, sợ quá, sợ quá đi thôi!”

Megumi bám chặt lấy Sōta cầu cứu, trên đầu cậu bé dựng lên lá cờ “Cặp đôi tình tứ bị giết đầu tiên trong phim kinh dị”. Sōta thấy vậy, trực giác mách bảo rằng trên đầu mình cũng dựng lên một lá cờ tương ứng.

Nhưng, Sōta nhanh chóng kéo cả Mugi và Ruri vào lòng, chuyển lá cờ trên đầu từ “Cặp đôi tình tứ bị giết đầu tiên” thành lá cờ “Người thông minh hợp tác nhóm để tránh nguy hiểm”.

Kết quả là—

Cây gậy bóng chày vung hụt, Nanami lao về phía một cặp nam nữ đang kêu la thảm thiết phía sau Sōta.

“Hừ! Có đứa dưa hấu nào không ngoan đây không á á á——!”

“Huhu… Cái này khác hẳn với trò đập dưa hấu mà em biết mà…”

Nhân tiện, nghe nói hoạt động đập dưa hấu ngày hôm đó, sau này vì có cư dân gần đó báo cảnh sát mà đã có chú công an đến hỏi thăm.

Ngày đầu tiên của khóa học biển kết thúc.

Sōta và mọi người, sau khi đã tắm nắng "đầy đủ dưỡng chất", vừa về đến ký túc xá, những người thuộc nhóm khóa học rừng đã ném ánh mắt oán trách xuyên qua cửa sổ sảnh lớn.

Bởi vì các cô bé cậu bé của nhóm khóa học rừng, hôm nay gần như cả buổi đều dành cho lớp phụ đạo ngoại khóa.

Giờ đây nhóm khóa học biển đã về ký túc xá, lớp phụ đạo cũng kết thúc, Mahōzawa Akane mắt đẫm lệ ngay lập tức tìm thấy Sōta, chạy đến khóc lóc kể lể:

Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt theo phong cách mượt mà, tự nhiên và thuần Việt, đảm bảo câu chữ dễ hiểu và giữ được tinh thần của nguyên tác:

“Sōta này! Đầu em sắp nổ tung đến nơi rồi, làm sao mà nhớ nổi mấy cái công thức chứ! Vậy mà chị Kikuno với chị Rin cứ bắt tay nhau, nhồi nhét nào công thức, nào phép tính, rồi cả cái ‘năng lực bí ẩn’ gì đó nữa chứ!”

“a² = b² + c² - 2bccosα”

“Ngay cả Sōta cũng nhồi nhét cái ‘năng lực bí ẩn’ đó cho em!”

Đến mức Sōta cũng ra tay nhồi nhét công thức, khiến Akane bị một cú sốc lớn. Có thể nói, đó là cú sốc, một cú sốc rất lớn, và trong số những cú sốc lớn nhất, đây chính là cú sốc lớn nhất.

Thế nhưng, Akane nhanh chóng trấn tĩnh lại, đưa mũi đến gần cổ Sōta.

“…Hít hít. Người Sōta có mùi biển.”

Đến lượt hương thơm ngọt ngào thoang thoảng mùi hoa và xà phòng từ Akane kích thích khứu giác của Sōta.

“Tôi khuyên cậu đừng ngửi thì hơn… vì tôi đã nôn mấy lần rồi.”

“Ơ, Sōta bị say sóng vô ý uống phải nước biển, nên thấy buồn nôn à?”

Thấy Akane chớp chớp mắt khó hiểu, Megumi thò đầu ra từ phía sau Sōta nói cho cô bé nghe:

“Là chấn thương tâm lý do tai nạn đắm tàu đó… Hình như Sōta cứ xuống biển là bị phản ứng bài xích, không chịu nổi đâu.”

“…………”

Nghe Megumi nói vậy, Akane đăm chiêu đứng im, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hả?… Akane?”

Khi Sōta cất tiếng gọi, hai giọt nước mắt to như hạt đậu ngưng đọng trong mắt Akane, đạt đến giới hạn sức căng bề mặt.

Giây tiếp theo, sau một nhịp, những giọt nước mắt vỡ òa, tuôn rơi như thác.

“Thì ra đây là cách khóc của một đấng nam nhi sao?!”

“Tàn nhẫn quá! Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với Sōta như vậy! Sōta đã phải chịu đựng quá nhiều khổ đau rồi! Xin ông trời hãy buông tha cho Sōta đi! Chỉ mỗi Sōta phải nếm trải hết mọi cay đắng, đáng thương quá!”

“Akane…”

Akane nói một tràng dài, như thể thay Sōta đang đau khổ mà thổ lộ, khiến cậu không thốt nên lời.

Lúc này, Tsukimugi thay Sōta đang không biết phải làm sao, đưa tay xoa nhẹ an ủi Akane.

“Con bé Akane đang khóc thay Sōta đó mà. Thật lòng cảm ơn con bé Akane luôn quan tâm Sōta nhiều như vậy. Thôi nào, đừng khóc nữa, cái này cho con bé Akane ăn nè.”

Nói đoạn, Tsukimugi đưa cho Akane một chiếc bánh Rakugan.

Thấy Akane vừa để Megumi dùng khăn tay lau mặt, vừa nhấm nháp chiếc bánh Rakugan từng chút một, Tsukimugi mỉm cười nói:

“Hai đứa thật sự rất xứng đôi đó. Hy vọng Sōta và Akane sớm sinh quý tử, để bà già này sớm được bồng cháu ngoại nhé.”

““Phụt————————————————————————————————————!””

Akane và Sōta đồng thanh phun ra. Akane phun ra chủ yếu là Rakugan dạng lỏng.

“Bà bà bà bà, bà đang nói cái gì vậy, bà ơi!”

“Akane có tướng dễ sinh nở lắm đó. Nhất định sẽ sinh ra những đứa bé bụ bẫm đáng yêu mà, Sōta.”

Phụt—! Mặt Akane đỏ bừng như bốc hỏa, mắt xoáy tròn.

“Không phải không phải! Nanami hay Megumi nhất định sẽ sinh ra những đứa bé đáng yêu hơn nhiều!”

“Sao lại là bổn công chúa chứ!?”

Nanami chịu hết nổi cuộc đối thoại ngớ ngẩn của Akane, Tsukimugi và Sōta, đang định bỏ đi thì lại quay nửa thân trên lại, phản bác, trông có vẻ rất sốc.

“Em… chắc là không thể đâu…”

Riêng Megumi thì ánh mắt vô hồn, nhưng những người xung quanh đều nghĩ rằng có lẽ không phải là không thể.

Đúng lúc này, Rin và Kikuno đang ngồi nghiêm chỉnh cũng đi tới.

“Mà nói đi cũng phải nói lại… Bà Tsukimugi cũng thương Sōta thật, tình cảm của họ từ trước đến nay thân thiết đến vậy sao…?”

“Haizz, vì một vài lý do, bà Tsukimugi bắt đầu coi Sōta như cháu mà cưng chiều đó mà…”

“Cháu sao!”

Rin và Nanami có chút bối rối nhìn Tsukimugi đút bánh Rakugan cho Sōta.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai cưng chiều Sōta đến vậy, khiến Kikuno hơi bĩu môi.

“Không được đâu. Chị thấy không nên nuông chiều Sōta quá.”

『(Cậu) (Ngươi) không có tư cách nói!』 Rin và Nanami mạnh mẽ phản bác trong lòng.

“…Tuy nhiên, nói thật thì bà Tsukimugi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Thật ra chỉ là một cô bé bình thường thôi đúng không?”

Lời nói của Nanami chạm đến cốt lõi sự tồn tại của Tsukimugi, đến mức những học sinh khóa trên đi ngang qua nghe thấy đều rùng mình, nhanh chóng bỏ chạy.

“Dù sao thì nghe nói bà Tsukimugi đã ở đây từ khi trường mới thành lập… có người còn gọi bà là yêu quái thời Minh Trị nữa đó.”

Không biết có phải nghe thấy lời của Rin hay không, Tsukimugi với bộ trang phục kỳ lạ – áo khoác hoodie buộc ngang hông bằng thắt lưng kimono – tiến đến gần Rin và nói:

“Mấy đứa hỏi tuổi một quý cô như vậy là bất lịch sự đó.”

“…Thế nhưng, từ lúc đó bà đã là một cô bé như bây giờ hay không, quả thật đáng quan tâm.”

Sōta đứng sau Tsukimugi rõ ràng không muốn nói đến tuổi của bà, cậu khẽ nở nụ cười khổ, nhưng điều đó lại khiến Tsukimugi phản ứng dữ dội.

“Sōta quan tâm sao? Nếu Sōta muốn xem thì bà không còn cách nào khác. Bà sẽ cho mọi người xem ảnh hồi đó nhé.”

『Đang cưng cháu!』

『Đang cưng cháu đó.』

『Đang cưng cháu!』

Rin, Kikuno và Akane vẫn chưa quen nhìn cảnh Tsukimugi cưng cháu nên vô cùng sốc. Tsukimugi ngay trước mặt họ, đưa tay vào trong thắt lưng tìm kiếm.

Sau đó, Tsukimugi lấy ra một tấm ảnh không biết cất ở chỗ nào trong thắt lưng, mọi người ùa đến vây quanh Tsukimugi như hổ đói vồ mồi, ghé đầu nhìn ảnh.

Tấm ảnh đã ngả vàng phai màu, phía sau là một tấm bình phong trông rất đắt tiền, cảm giác đã rất lâu đời… Và ở giữa bức ảnh là một mỹ nhân mặc kimono cao ráo, mảnh mai, vẻ mặt thanh tú, đoan trang.

““““““Ai thế!””””””

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt như robot ○口○ (nhìn ngang) và hét lên vì quá đỗi kinh ngạc. Riêng Ruri thì rất bình tĩnh.

“…Đây là mẹ của bà Tsukimugi sao?”

“Nói gì ngớ ngẩn vậy. Nhìn thế nào cũng là bà đây mà.”

Nhìn thế nào cũng là mẹ.

Vì tỉ lệ cơ thể khác biệt khá nhiều, nên dù là mẹ đi chăng nữa, có lẽ cũng là người mẹ với DNA khác biệt khá nhiều. Đó có thật là mẹ không?

“Ơ! Nhưng chiều cao này cao lắm mà! Tại sao lại bị “co rút” lại thế này!”

“Có tuổi rồi thì người tự nhiên co lại thôi.”

“Không không không không.”

Thực tế trước mắt quá phi lý, đến mức Nanami không thể chấp nhận được. Nàng giơ tay như thể định chặt chém, vẫy vẫy lòng bàn tay qua lại. Sōta, Megumi, Kikuno, Rin, thậm chí cả Ruri cũng đồng bộ làm theo động tác y hệt.

“A a! Mọi người gạt em ra ngoài, mở đại hội các bạn ở Ký túc xá Mạo hiểm yêu thương nhau!”

Akane không theo kịp nên bị đả kích.

“Em, Nanami và Sōta rõ ràng là nhóm ba người thân thiết, vậy mà không biết từ lúc nào em đã biến mất, thay vào đó là Megumi, chị Kikuno và chị Rin đã gia nhập!”

Dù Akane bị đả kích đến sắp khóc, nhưng Nanami vẫn cau mày lén hỏi Sōta:

“Chúng ta là nhóm ba người thân thiết sao…?”

“Cậu nghĩ sao…”

Đáng tiếc là, ký ức về nhóm ba người thân thiết đã từng rất thân thiết, dường như chỉ tồn tại trong tâm trí Akane. Ký ức thì lúc nào cũng đẹp đẽ.

Nói chung, Rin lại xem ảnh, so sánh đi so sánh lại bức ảnh với Tsukimugi.

“Có thật là cùng một người không…”

“Thật đó.”

“Thời gian đúng là tàn nhẫn…”

“Sao lại nói vậy, người ta thấy thế này cũng đáng yêu mà?”

Mặc dù có cảm giác Megumi đáng yêu hơn, nhưng chính Megumi lại nói như vậy.

“Đây có thật là sinh vật trên Trái Đất không…?”

Rin vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, khiến Tsukimugi cười khúc khích.

“Mấy đứa rồi vài chục năm nữa cũng sẽ thành ra thế này thôi.”

““““““Thật ư!?””””””

Họ đã phải chịu cú sốc lớn nhất ngày hôm đó.

Ngày hôm sau.

Ngày thứ hai của trại hè/trại dã ngoại ven biển.

“Vậy thì, hôm nay cũng phải nghiêm túc luyện tập nhé.”

“Vâng… Huấn luyện viên Megumi…”

Hôm nay, Megumi đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên cho Sōta.

Sau ngày đầu tiên đặc huấn, Megumi đã học được cách bơi.

“Xem ra người giỏi vận động học cái gì cũng nhanh…”

“Bổn công chúa đâu phải là không giỏi vận động hả!”

Sōta vừa cảm thán với chút ngưỡng mộ và tán thưởng, Nanami đã gắt gỏng đáp trả.

Đội ngũ huấn luyện viên hôm nay đứng hai bên Nanami.

“Nói đúng ra thì, Megumi chỉ là ngại mặc đồ bơi thôi, chỉ cần vượt qua điểm này là học bơi trôi chảy ngay thôi.”

“Không nói đến người khác, Nanami tiểu thư, có muốn tôi và Tsukimugi cô nương cùng nhau hướng dẫn không? (Y/N)”

“Tại sao chứ! Sōta mới là người cần phải đau đầu hơn bổn công chúa chứ!”

Nanami không hiểu sao lại bị nhắm thẳng vào, rơi vào đường cùng, bèn lớn tiếng phản đối, nhưng Tsukimugi và Ruri lắc đầu.

“Sōta không cần phải ép mình học bơi, cứ từ từ thôi.”

“Áp lực từ việc được nhiều người hướng dẫn cùng lúc sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần của Sōta.”

“Gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần của bổn công chúa thì không sao sao!?”

“Trên cạn hay dưới nước đều như nhau thôi, Nanami tiểu thư. Chỉ cần nắm được bí quyết thì rất đơn giản. Chỉ là chuyển từ làm mát bằng gió sang làm mát bằng nước thôi.”

“Đừng có so bổn công chúa với người có thể hoạt động cả trên cạn lẫn dưới nước như ngươi!”

“Bí quyết là trước khi chìm xuống nước, hãy định sẵn địa chỉ của hàm gọi lại.”

“Bổn công chúa muốn về quê hương không có biển mất thôi…”

Nanami bỏ cuộc, bật khóc nức nở. Megumi không bận tâm đến đám người đang tranh cãi, mỉm cười nói với Sōta:

“Sōta, cố lên nhé!”

“Được… nhưng mà, dù cậu bảo tôi cố lên thì…”

Mặt Sōta đã hơi xanh xao, nói được nửa chừng thì ngừng lại.

“Ưm—… Lúc đầu em cũng hơi sợ biển đó. Nhưng mà, nghĩ rằng bộ đồ bơi này dù có bị người khác nhìn thấy cũng không sao, thì em lại vực dậy được tinh thần đó! Thế nên, Sōta cũng…!”

“…”

“…”

Megumi đột nhiên nhận ra kinh nghiệm của mình hoàn toàn không thể tham khảo cho Sōta, liền á khẩu tại chỗ, Sōta cũng giữ im lặng.

“…Sōta, hay là cậu thử mặc đồ bơi giống em xem sao?”

“Cậu nói thật hả!?”

Cả hai đến cửa hàng đồ bơi gần đó mua áo bơi nam và áo phông. Sau khi Sōta mặc vào, hai người đứng đối diện nhau trên bãi biển.

“…”

Rồi, Megumi ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào Sōta.

“Đầy vẻ nam tính… hoàn toàn khác với em…”

“Đâu có… Megumi, Megumi cũng… rất, rất ngầu mà, phải không?”

“…À, xin, xin lỗi nhé, đã để Sōta phải lo lắng cho em. Đáng lẽ em phải quan tâm Sōta, phải dạy Sōta học bơi mới phải.”

Lá cờ ý chí ở trên đầu Megumi nghi là cờ hiệu ý chí, lập tức gãy rụng xuống, rồi một lá cờ ý chí mới lại bật lên.

「Vậy Megumi có cao kiến gì không...? Thật tình mà nói, tớ không muốn lại bị lôi ra biển vô tội vạ để rồi ói mật xanh mật vàng đâu..."

"Cứ để tớ lo, Sōta! Tớ có diệu kế riêng rồi! – Hử?"

Trên đầu Megumi, người đang gật đầu lia lịa một cách vô căn cứ, một lá cờ thất bại lại vẫy phất phới, khiến lòng Sōta dấy lên một nỗi lo ngầm.

"Diệu kế gì cơ?"

"Dùng thuốc mạnh!"

"..."

"Vì cứ ở mãi chỗ nước nông nên mới thất bại đấy. Phải một hơi bơi ra tận ngoài khơi luôn! Nào, Sōta! Cùng tớ đi!"

"Trời đất ơi... Khoan đã...!"

Thường ngày, Sōta dù yếu ớt cũng dư sức chống lại Megumi tay trói gà không chặt. Nhưng lúc này, cơ thể Sōta đã càng lúc càng khó chịu, thành ra cứ thế mà mềm nhũn mặc cho Megumi kéo ra biển lớn.

Rồi vài giây sau, cậu bị sóng đánh dạt vào bờ.

"Ối! Sōta trôi dạt vào đây rồi!?"

Nanami, người đang ở gần đó, thấy bạn mình trôi đến như một con cá chết thì hoảng hốt kêu lên.

Lúc này, Megumi với đôi mắt rưng rưng nước mắt đuổi theo Sōta lên bờ.

"Huhu, Sōta, tớ xin lỗi mà, xin lỗi mà! Tại tớ cứ ép cậu bơi ra tận phao ngoài khơi đó!"

"Là tại cậu ép người quá đáng đấy..."

Khoảng cách từ đây đến cái phao ngoài khơi kia trông thế nào cũng hơn trăm mét, nghĩ sao cũng thấy quá sức phi lý.

"...Hơi thở của Sōta đã ngừng. Chuyển sang chế độ cấp cứu? (Y/N)"

"Đây là lúc để phân tích bình tĩnh thế sao!"

Nanami càu nhàu khi Ruri vẫn bình thản phân tích tình hình. Cùng lúc đó, Tsukimugi nhanh chóng lật Sōta đang nằm sấp thành ngửa... Đến đây thì vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng...

"............"

"Có chuyện gì vậy, cô Tsukimugi? (Y/N)"

"Ơ, câu hỏi này khó trả lời Y/N quá nhỉ?"

Xem ra, Ruri trông có vẻ bình tĩnh nhưng khi Sōta gặp nguy hiểm thì lại có chút "nóng máy", máy tính trong đầu không hoạt động bình thường.

Lúc này, Tsukimugi căng thẳng hỏi hai người đang ồn ào phía sau bằng giọng đầy lo lắng:

"...Khoan, khoan đã... Hô hấp nhân tạo có tính là hôn không?"

"Gì! Bà tuổi này rồi mà còn ngây thơ thế sao!"

Dù chẳng ai biết Tsukimugi rốt cuộc đã sống đến bao nhiêu tuổi, có khi ngay cả bản thân bà cũng không biết chừng. Thật đáng lo Tsukimugi có phải đã bị lú lẫn tuổi già rồi không.

Nhưng may thay, dù Tsukimugi có lú lẫn thì cũng theo chiều hướng "lão bất tử", chỉ thấy bà lộ vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ, quỳ trước Sōta đang trong trạng thái thịt trên thớt.

"Bà ơi! Không nhanh lên là Sōta sẽ chết mất thôi! Ôi trời ơi! Sōta—!"

Vì liên quan đến mình mà Sōta có thể sẽ "hồi hương" bất cứ lúc nào, khiến Megumi không chịu nổi áp lực mà khóc òa.

Nếu Naru mà thấy linh hồn sống của Sōta, hẳn sẽ cảm nhận được lá cờ chết chóc khổng lồ trên đầu Sōta đang phát ra khí trường màu sắc kỳ dị. Chỉ có điều, linh hồn sống đã gần như ở trạng thái chết, nên có lẽ là linh hồn chết rồi.

Rồi, áp lực do Megumi không chịu nổi tạo ra lại sắp đè bẹp Tsukimugi. Thế là Tsukimugi đỏ mặt, chần chừ thêm vài lần rồi hạ quyết tâm, "Hứ!" một tiếng và thực hiện hô hấp nhân tạo.

"Ưm... Ố ồ...!"

"Ái chà!"

Dù biết rõ đó là hô hấp nhân tạo, nhưng cảnh tượng "long trời lở đất" này vẫn khiến Nanami và Megumi không khỏi đỏ mặt, "Hừm!" phát ra những tiếng động đầy kích động và hơi thở gấp gáp.

"Ư... khụ! Hộc... hộc... cháu thấy bà vẫy tay ở bờ sông bên kia..."

"Bà già này vẫn còn sống nhăn đây mà!"

Sōta, sau khi được hô hấp nhân tạo vài lần và sống lại, vừa mở miệng đã không phải là "bờ sông bên kia" mà là "bên kia biển" kéo cậu về, khiến Tsukimugi tức giận kêu oai oái.

"Nức nở... Sōta, may quá cậu bình an vô sự!"

"Bà già này sợ muốn rụng mất mấy tuổi thọ rồi... Đừng làm người già lo lắng chứ."

Megumi khóc nức nở ôm chặt từ phía sau, và Tsukimugi với đôi mắt ngấn lệ ôm siết từ phía trước, kẹp Sōta thành một cái bánh sandwich.

"Thần dân đây mới là người suýt sợ rụng tuổi thọ khi đột nhiên thấy một người khỏe mạnh bị sóng biển đánh dạt vào bên cạnh chứ..."

Nanami trợn mắt nhìn xuống Sōta.

"Sōta, dùng thuốc mạnh là không được đâu!"

"Tớ biết mà..."

Megumi đáng yêu siết chặt tay, quyết tâm làm lại từ đầu, khiến Sōta toát mồ hôi lạnh.

"Hay là bắt đầu từ việc úp mặt vào chậu nước sẽ tốt hơn đấy."

"Cái đó thì tớ làm được rồi..."

"Ưm... Ưm..." Megumi cố gắng nghĩ cách cho Sōta, trông đáng yêu vô cùng.

Lúc này, một cô bé đang vác thùng đá đi ngang qua, bắt gặp ánh mắt của Sōta.

"À."

"À."

Đó là cô bé học sinh cấp hai chăm chỉ – Daishikyō Kawa Kurumiko.

"Anh trai hôm qua."

"Hôm nay cũng đi làm thêm sao? Em chăm chỉ thật đấy."

"!" Lúc này Kurumiko chú ý đến Megumi. Megumi đang hơi hé đầu từ sau lưng Sōta, nhìn Sōta trò chuyện vui vẻ với cô gái lạ, đầu ngón tay còn nắm nhẹ gấu áo bơi của Sōta.

"Áo đôi!"

"...Giờ em nói mới thấy đúng là vậy thật."

"...Đúng vậy đó."

Sōta lộ ra vẻ mặt khó tả vô cùng, còn Megumi thì vặn vẹo người, vừa vui vừa ngại.

"Cô ấy là bạn gái của anh trai sao... Hai người trông hợp nhau lắm."

Kurumiko mỉm cười nhìn Megumi, thầm nghĩ người này thật đáng yêu. Để đảm bảo, xin nhắc nhở quý độc giả rằng tên của Kurumiko không phát âm là *KURUKURUMIKO. Nếu đọc thành tiếng, nó sẽ giống như "nữ pháp sư quay vòng vòng". Cô đang quay cái gì thế, cô pháp sư? (Trích từ 'Tiếng Nhật muốn đọc thành tiếng') (Chú thích của người dịch: Nguyên văn câu trước, nếu ngắt câu sai sẽ thành phát âm của nữ pháp sư quay vòng vòng.)

"...Xin lỗi. Tớ là con trai ạ..."

Ánh mắt Megumi như thường lệ đã chết, giọng nói cũng đã chết. Nói đơn giản là cả người cậu gần như sắp chết rồi.

"Anh lại đùa rồi~~"

Kurumiko "meo ha ha" cười xòa cho qua chuyện.

Nhưng Kurumiko càng cười, ánh mắt của Megumi càng chết lịm, thế là nụ cười của Kurumiko méo mó mà dừng lại.

"Ơ... thật sao ạ?"

Megumi yếu ớt gật đầu.

"Vậy... vậy thì thất lễ quá... Để... để xin lỗi, xin nhận chai nước thể thao này ạ!"

Kurumiko đưa chai nước, Megumi uống một ngụm.

"Nhạt quá! Vị nhạt quá! ...Nhạt quá đi."

"Đây là rượu mơ tự ủ để phòng ngừa mệt mỏi mùa hè, đã pha loãng để tránh say."

"Nhưng cái này gần như chỉ có vị nước thôi!"

"Như vậy, thật kỳ lạ là rượu mơ chẳng hiểu sao lại hầu như không vơi đi, rất kinh tế và tiện lợi."

"Không, chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả..."

Điều kỳ lạ là Kurumiko lại ra vẻ đắc ý, thế là Sōta kín đáo càu nhàu.

Megumi thấy Kurumiko và Sōta thân thiết như thể không phải chỉ mới gặp một lần, liền nghiêng người đáng yêu hỏi:

"Sōta, cậu quen cô bé này à?"

"Ơ, ừ. Quen từ hôm qua..."

"Chúng em là mối quan hệ giữa anh trai tốt bụng mua kem ủng hộ và người bán kem dạo."

Megumi nghe Kurumiko giải thích mối quan hệ giữa hai người thay cho Sōta, liên tục gật đầu.

"Anh trai, em nghĩ anh mua kem cho bạn gái thì mức độ cảm tình sẽ tăng lên đấy."

"Em ấy rõ ràng chẳng tin lời tớ nói gì cả!"

Kurumiko như thể bỏ ngoài tai lời người khác, vẫn xem Megumi là bạn gái của Sōta, khiến tinh thần của Sōta bị sốc, còn Megumi thì mở thùng đá của Kurumiko, vớ lấy kem cây để ăn giải tỏa.

"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!"

"..."

Lần này đến lượt Sōta lộ ra ánh mắt như sắp chết, trả tiền cho Megumi đang "sung sướng" ăn kem giải tỏa.

...Lúc này, một cô gái mặc đồng phục thủy thủ tiêu chuẩn, từ con đường cao hơn bãi biển một bậc vẫy tay về phía này.

"Kurumiko~"

"À, là Mika..."

Kurumiko lẩm bẩm như vậy, xem ra đó là bạn của cô bé.

Cô gái tên Mika bước xuống cầu thang gần đó, đến chỗ Kurumiko đang ở bãi biển, liếc nhìn thùng đá.

"Kurumiko, em đi học đi... Mọi người lo cho em lắm đấy?"

"À... Cảm ơn cậu... Nhưng nếu em không kiếm sống thì không sống nổi... Với lại học phí cũng không trả được, đã xin nhà trường hoãn một tháng rồi... Đừng lo, số ngày đi học học kỳ một đã đủ rồi. Phải nghĩ cách bù đắp phần không đi làm thêm được trong thời gian ôn thi..."

Mika có lẽ đã nhận ra tình hình, tỏ vẻ ngần ngại; còn Kurumiko cười gượng quay mặt đi, lắp bắp nói.

Mika suy nghĩ một lát, rồi dường như hạ quyết tâm, nắm lấy vai Kurumiko.

"Kurumiko, từ khi chú và dì qua đời cùng lúc, em đã rất vất vả phải không? Quả thật em nên đến một nơi có người chăm sóc..."

"Không được vì sống mà làm phiền người khác – bố mẹ luôn nói vậy. Họ muốn em không dựa dẫm ai, tự lực cánh sinh, em luôn khắc ghi câu đó trong lòng."

Chỉ riêng câu nói này là Kurumiko nói một cách dứt khoát, khiến người ta cảm nhận được một ý chí kiên cường đáng nể. Lúc này, Sōta và những người khác vẫn chưa biết tại sao cô bé lại bướng bỉnh đến vậy.

Kurumiko nhận ra mình đã nói hơi nặng lời, bèn cười ngượng ngùng, nhấn mạnh rằng mình không sao.

"Với lại, thầy hiệu trưởng cũng tin tưởng quyết tâm của Kurumiko, và sẵn lòng làm người giám hộ... Kurumiko không thể phụ lòng ân sư của bố mẹ thời học sinh."

"Ừm... Em đừng cố gắng quá sức nhé, Kurumiko... Nhưng mà dù nói vậy, em vẫn sẽ cố gắng thôi nhỉ."

"Hì hì..."

Kurumiko gãi gáy, nhìn Mika rời đi.

Đợi đến khi không còn thấy Mika nữa, Kurumiko quay người đối mặt với Megumi và Sōta, ngượng ngùng nở nụ cười khổ.

"Cháu xin lỗi rất nhiều, đã để hai người nghe thấy chuyện không hay."

"Không sao đâu... Xin hỏi, xin thứ lỗi cho sự đường đột của tớ... Bố mẹ cậu đã qua đời rồi sao?"

"Vâng ạ..."

Vẻ mặt Megumi pha lẫn sự đồng cảm sâu sắc.

"Bố mẹ cùng qua đời... sao..."

Lòng Sōta khẽ dấy lên sóng gợn. Cậu đoán, vì lá cờ dựng trên đầu Kurumiko là cờ "câu chuyện", nên rất có thể cô bé có mối liên hệ quan trọng với "câu chuyện" cuộc đời mình.

"...Không lẽ nào, chết vì tai nạn tàu bè... hay gì đó sao?"

Nếu vậy thì cô bé không thể nào không biết mình – đó là suy nghĩ của Sōta, tuy nhiên...

"Không phải ạ?"

Kurumiko nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, mở to mắt, thế là Sōta khẽ cười nói:

"Không sao đâu, quên đi."

「... À đúng rồi. Hôm nay cũng cảm ơn anh hai và Kurumiko đã mua nhiều kem cho em nhé."

Kurumiko cúi người cảm ơn. Thấy trên đầu em vẫn cắm lá cờ "cốt truyện", Sōta khẽ nhíu mày.

"À... anh cũng sẽ nhờ người quen, nếu thấy mấy em học sinh cấp hai bán kem thì ghé ủng hộ nhé."

"Anh hai là người tốt nhất! Kurumiko cũng sẽ tích cực mời anh hai mua kem mỗi khi gặp đó!"

"Em đó!"

Sōta nhíu chặt mày, không biết Kurumiko nói thật lòng được mấy phần.

Tối hôm đó.

Khi Sōta đang ngồi đọc sách trên sofa ở sảnh ký túc xá, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã, thì Megumi đột nhiên xuất hiện, nói với cậu:

"Sōta-kun! Em thấy việc các bạn nam nên làm trong trại hè biển chính là tối đến đi 'thám hiểm' phòng con gái đó!"

"Ừm hứm!" Megumi siết chặt hai nắm tay, đáng yêu đưa lên trước ngực mà khẳng định, khiến Sōta thở dài.

*Chắc tám chín phần là nghe lỏm được mấy cậu con trai khác nói chuyện, hoặc bị chúng nó xúi giục đây mà...*

"Vậy thì, chúc cậu chơi vui nhé."

"Ơ kìa! Sōta-kun cũng đi cùng đi mà!"

Megumi ôm chặt cánh tay Sōta mà kéo, đáng yêu không thể tả.

"Anh thì thôi vậy..."

"Sao lại thế... Sōta-kun, làm ơn đi! Anh đi cùng em nhé!"

Cứ hễ Megumi chắp hai tay lại cầu khẩn trước mặt thì chẳng có chàng trai nào từ chối nổi cậu cả.

"... Thật hết cách với cậu mà."

"Hoan hô! Vậy nên em yêu Sōta-kun nhất!"

Megumi dùng má cọ cọ vào má Sōta rồi nhanh chóng tách ra. Cái cảm giác da thịt tiếp xúc mềm mại y hệt má con gái, hơn nữa Megumi còn đỏ mặt cúi đầu, phản ứng này đúng là chỉ có con gái mới làm.

"Này, đi thì được thôi, nhưng vào phòng con gái rồi thì định làm gì?"

"Hả?... Làm gì nhỉ? Xin kẹo họ đi?"

Đúng là con gái rất thích mang theo kẹo, không ít người cứ như một cửa hàng kẹo di động vậy. Mà cửa hàng kẹo di động vốn đã là người rồi, nên từ "người" ở đây là thừa thãi.

"Theo dữ liệu của tôi cho thấy..."

"Ôi, giật mình quá!"

Ruri, người không hề phát ra tiếng động cơ nào mà đã đứng sau lưng từ lúc nào, đột ngột chen vào cuộc trò chuyện, khiến Megumi giật bắn mình, níu chặt lấy Sōta không buông. Dạo này Megumi có xu hướng động một tí là động chạm thân thể với Sōta. Mà Sōta chưa bao giờ cảm thấy cái xúc giác thô ráp vốn có khi tiếp xúc với con trai trên người Megumi cả. Nếu bị bịt mắt, cậu hoàn toàn không thể phân biệt được đó là Megumi hay Akane, hay Kikuno.

"... Con trai vào phòng con gái, hoặc là đánh bài, hoặc là khi giáo viên đi tuần phòng thì cùng con gái trốn vào trong chăn."

"Thế à... Bình thường ghê."

Dù Sōta nghĩ *Megumi dù không trốn thì chắc cũng không bị giáo viên mắng đâu nhỉ...* nhưng cậu không nói ra. Nếu không, ánh mắt của Megumi lại sẽ nhuộm một màu u ám.

Bíp bíp! Ruri, sau khi tìm thấy thông tin bổ sung, nói với cả hai:

"Tuy nhiên, theo cơ sở dữ liệu cho thấy, nếu là hoạt động ngủ lại do trường tổ chức, phòng con gái đều được dựng kết giới, con trai bình thường thậm chí không thể tiếp cận."

"Cơ sở dữ liệu kiểu gì vậy!"

Chắc ông chú lập trình hệ thống đã nhồi nhét mấy thứ dữ liệu kỳ quặc vào đây.

Trước mặt ba người Megumi, Ruri và Sōta đang chầm chậm tiến về phía phòng con gái, chướng ngại vật lập tức xuất hiện.

"Các em ơi! Sắp đến giờ tắt đèn rồi đó! Mau về phòng ngủ đi thôi!"

Cô Miyuki đã đến giờ đi tuần phòng.

"Có về không?" Sōta hỏi, Ruri đã nhanh hơn Megumi mở lời:

"Kết giới dường như đã xuất hiện. Theo cơ sở dữ liệu cho thấy, sau khi tắt đèn mà vào được phòng con gái mới là thử thách thực sự của con trai."

"Đó chính là mơ ước của đàn ông đúng không? Mấy cậu con trai khác cũng nói vậy đó!"

Quả nhiên Megumi đã bị mấy cậu con trai khác xúi giục... Sōta thầm thì trong lòng. Cậu biết rằng trong tình huống này, càng hăm hở đòi đi phòng con gái thì càng dễ dựng lên lá cờ thất bại. Giống như bây giờ, trên đầu Megumi đã xuất hiện một lá cờ vạn quốc trông giống cờ thất bại.

Giả sử thất bại, đến lúc đó có thể sẽ phải quỳ phạt ngoài hành lang, nhưng chỉ có một mình Megumi bị mắng thì cũng tội nghiệp quá. Cuối cùng, Sōta vẫn quyết định đi cùng.

"À, cô Miyuki và mấy chị lớn ở ký túc xá đang đứng nói chuyện kìa..."

"Có cần tránh qua đây và tìm đường khác không? (Y/N)"

"Ruri, làm phiền cậu nhé!"

"Đang tìm đường. Có muốn sử dụng đường cao tốc không? (Y/N)"

"Cậu định đến phòng con gái nào vậy!"

Nghe Ruri hỏi như một chiếc định vị xe hơi, Sōta vừa càu nhàu vừa cảm thấy một nỗi bất an.

"Đã loại trừ đường cao tốc. Đi lối này."

Hệ thống định vị của Ruri dẫn Megumi và Sōta đến cầu thang thoát hiểm bên ngoài.

Ba người leo lên chiếu nghỉ tầng ba, nơi có thể nhìn thấy cửa sổ. Sau đó, Ruri chỉ vào một gờ tường nhô ra rất hẹp và nói:

"Hãy dẫm lên đó mà leo đến cửa sổ."

"Hãy?... Nhưng mà!"

"Nếu chẳng may ngã xuống, tôi sẽ đỡ Sōta-sensei ở dưới."

"Đỡ?... Ruri cậu..."

"Trên đời này, tôi coi trọng Sōta-sensei nhất, không thể để Sōta-sensei ngã xuống được... Sōta-sensei, Megumi-sensei, tại sao hai người lại đỏ mặt?"

Bị người khác nói ra những lời gần như sến sẩm với vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại là người nghe và người ngoài cuộc lại cảm thấy ngượng ngùng hơn. Người phát ngôn là Ruri không hề để tâm, hỏi Sōta và Megumi đang đỏ mặt.

Dù sao đi nữa, Ruri không cho Sōta lựa chọn nào khác, tự mình nhảy xuống chiếu nghỉ, chuẩn bị sẵn sàng dưới đất. Megumi thì đứng bên cạnh, siết tay cổ vũ. Sōta cảm thấy mình đã dựng lên lá cờ "đường lui đã bị cắt".

"Mà nói đi cũng phải nói lại, Ruri mặt không cảm xúc mà lại siêu nhiệt tình đó chứ..."

"Rất nhiệt tình là đúng, có vấn đề gì sao? (Y/N)"

Ruri hỏi ngược lại, nhưng YN rốt cuộc là hỏi gì thì vẫn là một bí ẩn, điều này khiến Sōta khẽ cười khổ.

"Chưa nói đến việc có nhiệt tình hay không, cứ thấy có vẻ sai hướng rồi..."

Cuối cùng Sōta đành bỏ cuộc, trèo qua lan can chiếu nghỉ, đặt chân lên mỏm tường rộng chưa đến mười phân, rồi bám vào rãnh nhỏ vừa tầm mặt, cứ thế từng chút một tiến lên.

Megumi cũng hăm hở bám theo ngay lập tức thì...

"Sō... Sōta-kun... Em sắp, sắp ngã rồi!"

"Nhanh vậy!"

Tay chân Megumi run rẩy dữ dội, như một chú hươu con vừa mới sinh. Hoặc là một chú bê con vừa mới sinh. Cũng không loại trừ khả năng là một chú ngựa con vừa mới sinh. Quan tâm đến việc đó là con vật gì đến thế sao?

"Sōta-kun... Anh hãy chơi thật vui với các bạn gái, cả phần của em nữa nhé..."

"Không, Megumi à, nghe anh nói này..."

Nghe những lời cay đắng của Megumi với đôi mắt ướt át, Sōta nghẹn lời.

"Nhưng mà... Em... em cũng muốn có những giây phút vui vẻ với Sōta mà..."

*Nếu đã vậy thì ban đầu sao còn đòi đến phòng con gái chứ...?*

Câu hỏi của Sōta, cuối cùng không được thốt ra.

"Sōta-kun...!"

Bởi vì sự run rẩy của Megumi đã đạt đến đỉnh điểm, cứ thế bất lực mà rơi xuống đất.

Sōta dùng khóe mắt liếc thấy Ruri đã đỡ Megumi theo kiểu công chúa ở phía dưới. Đang lúc cậu do dự không biết nên làm gì tiếp theo thì một nhân vật quen thuộc thò đầu ra từ cửa sổ gần đó.

"Oa, sao đẹp quá! Nanami, Kikuno-senpai, trên trời nhiều sao ghê!... Ơ, ối! Sōta-kun!?"

Akane phát hiện Sōta đang dán chặt vào bức tường cạnh cửa sổ nên đã bị sốc.

"Sōta-kun, anh giống con thằn lằn, lại giống cả Romeo nữa! Aaaa, Sōta-kun, sao anh lại là Sōta-kun chứ?"

"Đừng... đừng diễn nữa, mau giúp anh mở cửa sổ... Tay anh bắt đầu run rồi..."

Con thằn lằn đang kêu cứu.

Akane vừa kéo cửa sổ ra, Sōta thoát chết trong gang tấc liền cong người chui vào, thở phào một hơi rồi "hây dô" một tiếng bò vào trong phòng.

"Sōta-kun, sao vậy!? Xảy ra hỏa hoạn à!?"

"Nếu xảy ra hỏa hoạn thì phải trèo ra ngoài qua cửa sổ chứ, sao lại trèo vào trong qua cửa sổ!"

"Anh cũng để ý được điểm đó sao!?"

Trong khi Akane và Nanami đang đối thoại một cách khó hiểu, Kikuno di chuyển trên đống đệm trải đầy sàn nhà, đến gần Sōta.

"Ơ? Sao vậy, Sō-chan? Chẳng lẽ em đến gặp Akane sao! Ghét ghê, có cần chị đây làm bóng đèn đi ra ngoài không? Hả? Hả?"

Kikuno trêu ghẹo hành động tích cực của em trai, cười tủm tỉm cọ vai vào Sōta.

"Không phải... là vì Megumi muốn đến..."

"Không thấy Megumi đâu cả."

Akane nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận Megumi không có ở đó, rồi quay lại giữa phòng.

"Rồi sao? Rồi sao? Sōta-kun không tiếc nguy hiểm, đến căn phòng này làm gì?"

Sōta, người hiếm khi chủ động tiếp cận ai, giờ lại tích cực đến tìm người, khiến Akane mừng quýnh. Cô bé hưng phấn lạ thường, không thể ngồi yên mà hỏi.

"Ờ... đánh bài... thì phải?"

"Đánh bài thì đánh bài! Đánh đến mòn cả dấu vân tay thì thôi!"

"Bản cung muốn đi ngủ rồi!"

So với Akane đang hăm hở, Nanami lại rất thiếu hợp tác. Tiện thể, Kikuno vốn biết tùy cơ ứng biến, đã chui vào chăn từ lâu.

"Bị ngủ trước mất rồi!"

Mặc dù nói vậy, nhưng chỉ cần em trai cầu khẩn, người chị cưng chiều sẽ lại chui ra khỏi chăn để cùng đánh bài thôi.

*Nhưng mà...*

Sōta lẩm bẩm:

"Căn phòng này chẳng có chút gì mới mẻ cả, không biết Megumi đến đây rốt cuộc định làm gì..."

Căn phòng bốn người này bao gồm Akane, Nanami, Kikuno và Tsukimugi, hầu hết đều là thành viên của Ký túc xá Mạo Hiểm. Đặc biệt là trước kỳ thi, họ còn tụ tập ở cùng một phòng để học bài vào buổi tối. Thế nên dù giờ cậu đang ở trong phòng con gái, nhưng đối với cậu, cảnh tượng này có thể nói là đã quá quen thuộc.

Hơn nữa, Tsukimugi, người duy nhất mang lại cảm giác mới mẻ, vì đã lớn tuổi nên đi ngủ rất sớm khi đêm xuống, giờ đang say giấc nồng.

Thế nhưng, Kikuno vừa nghe Sōta lẩm bẩm một mình liền bật dậy.

"Gì cơ, Sō-chan muốn làm quen với gái lạ hả?"

"Ơ, không phải... Em không có ý đó..."

Dù trên đầu Kikuno không có lá cờ "cưng chiều" nào, nhưng dù không có cờ, chị gái vẫn sẽ cưng chiều em trai. Thế nên đây đã là vấn đề khác với lá cờ, là vấn đề của dị không gian rồi. Xin hãy mau quay về tam không gian đi!

"Thật hết cách với em mà. Chị giúp em."

Nói xong, Kikuno liền nắm tay Sōta, đứng dậy rời khỏi phòng. Bởi vì tình huống chuyển biến quá nhanh, Akane nhất thời lơ là, vậy mà lại im lặng ngồi nhìn Kikuno hành động.

Vừa bước ra đến hành lang, thấy thầy giáo trực đã đi khỏi, Kikuno liền nắm tay Sōta ung dung đi tới mà không gặp trở ngại gì.

Sau đó, Kikuno đến trước cửa một căn phòng cách đó vài căn, gõ cửa rồi mở toang bước vào.

“Làm phiền rồi ạ~~”

“A, Kikuno?”

Rin đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng liền ngồi bật dậy đón vị khách bất ngờ.

Trong căn phòng tập thể này có Rin… vậy đây hẳn là phòng của học sinh năm hai. Trong số đó còn có mấy người bạn cùng lớp năm ngoái của Kikuno. Một cô bạn vẫy tay chào Kikuno.

“A, Kikuno. Lâu rồi không gặp~~”

“Kikuno, có chuyện gì thế? Đã quá giờ tắt đèn rồi mà?”

Cô bạn năm hai hỏi, Kikuno chỉ cười tủm tỉm, rồi đẩy Sōta đang đứng ngẩn ngơ phía sau vào trong phòng.

“Mấy cậu nghe này, đây là em trai tớ, tên là Sō.”

Lời của Kikuno lập tức khiến cả phòng xôn xao.

“Đây chính là người em trai trong truyền thuyết đó sao!”

“Hóa ra là có thật ư…!”

“Không lẽ bị dụ dỗ từ đâu về chứ!?”

Những lời này cho thấy rõ ràng các bạn học cũ đã nghĩ gì về Kikuno.

Khóe môi Kikuno hơi giật giật, nhưng cô kìm nén lời phàn nàn, ưu tiên mục đích chính.

“Là thế này, Sō năn nỉ chị ấy là muốn làm quen với những cô gái có gì đó mới mẻ…”

“Em có năn nỉ đâu ạ…?”

Sōta nghiêng đầu chất vấn, nhưng các chị lớn năm hai đã chĩa mục tiêu về phía cậu.

“Này — dễ thương quá đi mất —”

“Chị hỏi em nhé, em đã hẹn hò bao giờ chưa? Hôm khác có muốn hẹn hò với chị không?”

Nếu Nanami có mặt ở đó, hẳn cô ấy sẽ muốn hỏi cho ra lẽ Sōta đáng yêu ở điểm nào, nhưng thật đáng tiếc, giờ cô ấy không ở đây.

Thế là, đến lượt Rin can thiệp vào giữa Sōta và mấy cô bạn năm hai đang cố gắng sờ mặt Sōta.

“Đừng, đừng có mà quá đáng! Sōta đáng thương lắm đó!”

“““…………”””

Mấy cô bạn năm hai cùng phòng nhìn Rin đang cố gắng ngăn cản với ánh mắt khó tả, pha trộn giữa ngạc nhiên, bối rối và cả sự mỉa mai.

“Cái, cái ánh mắt đó là sao! Không, không phải chị nói đâu nhé, Sōta, em cũng quá đáng lắm! ‘Cô gái mới mẻ’ là ý gì hả! Chị, chị không đồng ý! Gặp nhau hàng ngày cũng có cái thú vị của gặp nhau hàng ngày chứ!”

Thấy Rin tự mình đào hố chôn mình một cách sảng khoái, các cô gái năm hai muốn đẩy cô xuống hố ngay lập tức, liền quay sang hỏi Sōta:

“Thú vị hả… Vị thú vị của Rin-chan ở đâu vậy, em trai của Kikuno?”

“Ể… Tính cách mạnh mẽ, oai phong của Rin-Rin ạ?”

Sōta ở cạnh Akane và các cô gái khác lâu ngày, cảnh giác cũng dần trở nên lơ là. Cậu lỡ buột miệng trả lời như vậy, khiến Rin ngượng đến mức ôm đầu, cuộn tròn lăn lộn trên chăn.

“Nói tóm lại!”

“A, lại bò dậy rồi.”

Rin đang lăn lộn dưới đất bỗng bật dậy.

“Kikuno! Cậu đi cùng em ấy mà lại không hướng Sōta tránh xa những thứ tà dâm, làm vậy sao được!”

“Ưm!… Đ, đúng là nói cũng phải! Sō còn quá sớm để tách khỏi chị để tự lập!”

Mặc dù Rin và Kikuno hoàn toàn nói một đằng hiểu một nẻo, nhưng họ đã đạt được sự đồng thuận là “không thể để Sōta ở lại căn phòng này”.

“Vậy nên, Sō! Chị nghĩ Sō còn quá sớm để làm quen với những cô gái lạ!”

“Đúng vậy đó, Sōta. Kikuno nói không sai đâu.”

“…”

Không những không tự nguyện đến, mà còn bị mắng, Sōta mặt không biểu cảm chịu đựng sự đối xử vô lý này.

Mặc dù Kikuno lúc nào cũng vô lý với em trai mình, nhưng đó là tình yêu của một người chị, nên cũng đành chịu.

“Bù lại, khi Sō muốn nói chuyện với các bạn nữ, hay muốn làm nũng với các bạn nữ, thì có thể nói với chị, biết chưa?”

“Đúng vậy đó, Sōta. Kikuno nói đúng… Khoan đã, Kikuno, đâu phải nói như vậy! Đ, đừng hiểu lầm, chị nói vậy không phải là, cái đó, không phải là muốn Sōta làm nũng với chị đâu nhé…!”

Nghe Rin hơi hoảng hốt bổ sung, các cô gái năm hai đều trợn mắt nhìn cô.

‘Hóa ra cô ấy muốn được người ta làm nũng…’

‘Rin-Rin mạnh mẽ, lạnh lùng, tinh anh thế mà lại…’

‘Bình thường rõ ràng chẳng giống con gái chút nào, không ngờ trước đối tượng mình thích (?) lại biến thành một cô gái bình thường…!’

“Các, các cậu cái ánh mắt đó là sao!”

Rin, với phản ứng đáng yêu, dường như đã nhận ra ý đồ từ ánh mắt của người khác, liền kêu lên đầy lúng túng.

Kikuno mặc kệ mấy cô gái năm hai đang ồn ào, như thể ra hiệu cho Sōta rằng không thể ở lại nơi này, lại một lần nữa nắm tay Sōta rời khỏi phòng.

Hai người ra đến hành lang, vừa đường hoàng rẽ qua góc thì không ngờ lại đụng phải thầy giáo quen đang đi tuần phòng.

“Này, hai em, đã quá giờ tắt đèn rồi đấy. Hatate, em vừa đi phòng con gái à? Hay đúng hơn là… hai em không lẽ định ra ngoài hẹn hò đấy chứ?”

Thầy giáo ghé đầu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm của hai người rồi nói, lời nói của thầy khiến vẻ mặt Kikuno lộ rõ địch ý khác thường.

“Thầy ơi, Sō không phải là đứa trẻ làm những chuyện như thế!”

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lời của thầy giáo tuy không trúng hẳn nhưng cũng không sai lệch là bao, thế nhưng Kikuno không hiểu vì sao lại phủ nhận hoàn toàn.

Điều này là vì, người chị cuồng em hoàn toàn không tin đứa em trai đáng yêu của mình sẽ làm chuyện xấu (cho dù có bắt quả tang tại trận cũng vậy).

Kikuno vốn luôn giữ hình ảnh học sinh gương mẫu ngoan ngoãn lễ phép, nay lại thay đổi tính tình, khiến thầy giáo phải lùi lại ba bước.

“A, không, không phải… Có Shōkanji-san đi cùng thì thầy nghĩ không vấn đề gì…”

“Thầy ơi, lỡ những lời vô tâm của thầy lại làm tổn thương sâu sắc trái tim của Sō thì sao!”

Kikuno phớt lờ lời thầy, hét toáng lên khiến tiếng gầm vang khắp hành lang, các cô gái từ các phòng đều thò đầu ra xem chuyện gì.

“Sō là một đứa trẻ vô cùng yếu đuối! Lúc nào cũng phải đối xử dịu dàng với em ấy! Cho dù em ấy trông có vẻ không sao, nhưng thực ra lại đang tự mình chịu đựng đau khổ ở nơi không ai nhìn thấy!”

Kikuno trước đây luôn sống cùng Sōta, nhưng một hai ngày nay lại đột ngột phải xa nhau, khiến Kikuno không tự chủ được mà yêu thương Sōta gấp đôi bình thường.

“Thầy, thầy hiểu rồi…”

“Không phải, thầy giáo căn bản không hiểu!”

Trong tình cảnh bị rất nhiều người vây quanh nhìn ngó khiến Sōta dần cảm thấy khó xử, cậu kéo vạt áo của Kikuno đang nổi nóng nói:

“Chị Kikuno, được rồi mà…”

“Không được! Chị không cho phép đứa em trai yêu quý của mình bị hiểu lầm!”

Các cô gái đang đứng ngoài quan sát nghe hết cuộc đối thoại, liền nghĩ:

‘Cưng chiều quá…’

‘Cưng chiều quá mức…’

‘Đúng là một người chị cuồng em…’

Cứ thế —

Từ trước đến nay, chỉ có bạn học cùng lớp biết được một mặt cuồng em trai của Kikuno, nay đã lan truyền khắp trường.

Một cặp đôi đang lén nhìn cảnh tượng này.

“Để thực hiện nguyện vọng vô lý của Sōta-sensei, giúp Sōta-sensei đột nhập phòng con gái… được phục vụ Sōta-sensei là niềm vui vô bờ bến của người máy hình người.”

“Em cũng vậy. Vì Sōta-kun, em cam tâm tình nguyện làm quân cờ thí.”

Mặc dù việc có thực sự cần quân cờ thí là Megumi hay không vẫn là một ẩn số, mà nói đúng hơn thì quân cờ thí là Megumi dường như chẳng có chút đóng góp nào, nhưng tóm lại, trong mắt Megumi, Sōta được chị gái cưng chiều vô ích mà lại sáng chói, vì vậy Megumi rất hài lòng.

Chỉ là, AI của Ruri gần đây thường xuyên cảm nhận được những đợt nhiễu sóng, vô tình phát ra câu nói lẫn tạp âm đó từ loa miệng.

“Nếu em cũng là con người, Sōta-sensei có đến phòng em không?”

“Ể?”

“…Không, không có gì.”

Từ sau buổi hội thao hôm trước, khi nói chuyện riêng với Sōta trong nhà kính cũ vắng người, Ruri thường xuyên bị trộn lẫn những giá trị thừa khi thực hiện thuật toán.

‘Nếu… mình là con người…’

Thí nghiệm tư duy giả định này khiến phần “trái tim” của AI Ruri gần như sắp quá tải.

Đó rốt cuộc là sự nảy mầm của một “trái tim”, hay chỉ đơn thuần là sự cố của trí tuệ nhân tạo do quá tải trước đây, hiện tại vẫn chưa ai biết được…