Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

263 706

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

36 15

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

88 251

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

101 2273

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

273 5048

Tập 03: Cứ yên tâm, trường học ven biển này rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị kẻ địch phát hiện đâu - Lời mở đầu: Kỳ thi nâng cấp ma thuật Flag0

Bản Việt ngữ chuyển ngữ từ Light Novel Đài Loan

Scan: Yōko

Gõ chữ: Yōko

Chỉnh sửa ảnh: Ecchi Onee-san

Hiệu đính: Yukikaze Panettone

Tháng Bảy.

Tại Học viện Hatagaya, trong không khí rộn ràng đón mùa hè, một hoạt động vừa khép lại.

“Thi… thi xong rồi———————! Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc!”

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi môn cuối vừa vang lên, Mahōzawa Akane liền nhảy cẫng lên, hai tay giơ cao vút trời – mái tóc xoăn bồng bềnh như mây của cô tiểu thư con nhà gia thế, cùng hai chiếc nơ cài hai bên cũng theo đó mà lắc lư – tạm biệt những ngày đêm thức trắng ôn luyện.

…Akane nhớ lại những ngày khổ chiến vừa qua.

Môn xã hội thì cô nàng giỏi, nhưng Toán với Lý Hóa thì lại chịu thua.

Thế là, cô phải trải qua một đợt “đặc huấn địa ngục”. Và kẻ sứ giả từ địa ngục đó, chính là Hatate Sōta.

Ban đầu, Akane cứ nghĩ sẽ được cùng người trong mộng ôn thi, sẻ ngọt bùi cay đắng, nào ngờ Sōta cứ như cư dân chính hiệu của địa ngục số má vậy. Hắn vừa là Astaroth giáng trần thi triển phương trình hệ, lại như Belial múa may định luật Ohm, rồi lại Belzebub khạc ra phép phân tích nhân tử.

Với nụ cười ma quỷ (※chú thích một: chủ quan của Akane) cùng hành động ác quỷ (※chú thích hai: chủ quan của Akane), Sōta đã dùng phép thuật của thời gian và con số mà ép Akane tới mức, cô nàng chỉ biết khóc lóc học vẹt từng công thức.

Kỳ nghỉ ôn bài sau kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, từng môn thi bắt đầu được trả bài.

“Thần Toán ơi! Xin hãy cứu con thoát khỏi nanh vuốt của ác quỷ Toán học!”

“Sao nói đến ‘ác quỷ Toán học’ lại nhìn tôi?”

Akane, người ngồi cách Sōta một ghế về phía sau, nhìn chằm chằm anh chàng như thể nhìn quỷ. Sōta nhăn nhó, lên bục giảng nhận bài làm rồi quay về chỗ.

Công chúa tóc vàng mắt xanh buộc đuôi ngựa ngồi phía trước anh – Nanami K. Bladefield, lén nhìn điểm số của Sōta, khẽ “hừ!” một tiếng.

“Xem ra ai cũng có sở trường riêng nhỉ…”

“Đừng thấy tôi vậy mà coi thường, trước khi bỏ học, tôi từng học ở trường chuyên đấy.”

Sōta nói rồi, vẻ thờ ơ với điểm số, tiện tay vứt bài làm xuống bàn.

Akane hậm hực nhìn điểm của Sōta, lê bước nặng nề lên bục nhận bài làm của mình.

Cô nhắm nghiền mắt, run rẩy đón lấy bài, rồi hé mắt từ từ nhìn điểm, và rồi…

“Oa!”

Cô nàng thét lên một tiếng thất thanh không hợp với thân phận tiểu thư, rồi lảo đảo đổ gục xuống bàn Sōta, chẳng chịu rời đi.

“A ú! Chắc con phải thi lại mất thôi!”

“Ưm… Điểm này trông có vẻ nguy hiểm thật…”

Sōta, sau khi áng chừng được mức điểm liệt, liền thấy cô giáo Toán ghi điểm trung bình lên bảng đen. Nếu điểm dưới sáu mươi phần trăm của điểm trung bình thì sẽ bị coi là trượt, và phải thi lại.

Nói cách khác, bài làm trong tay Akane, người đang gục xuống vì tuyệt vọng, có điểm thấp hơn điểm liệt… nhưng mà—

“…………”

Chỉ có Sōta thấy một thứ gì đó dựng lên trên đầu Akane.

Và đó chính là—

Lá cờ Miễn Thi Lại.

—Lá cờ.

Lá cờ Tử Vong, Lá cờ Tình Yêu, Lá cờ Tình Bạn… Trên đời tồn tại những điều kiện siêu nhiên gây ra hiện tượng cụ thể, được gọi là “lá cờ”.

Hatate Sōta sở hữu năng lực kỳ lạ, có thể nhìn thấy đủ loại lá cờ bằng mắt thường.

Hơn nữa, anh còn có thể tức thời trực giác nhận biết, hành động nào có thể bẻ cờ hay cắm cờ.

“Akane, cho tôi xem bài một lát.”

Sōta giật bài làm từ tay Akane đang rũ đầu bất lực, lướt nhanh qua các đáp án.

“Ơ? Về cách giải câu 6, cậu viết thế này cũng đúng đấy Akane. Nếu được điểm câu này, cậu sẽ được cộng sáu điểm, vậy là chắc chắn đủ điểm qua rồi còn gì.”

“Thật sao!”

Akane đột nhiên ngẩng phắt mặt lên, khiến Nanami, người đang lặng lẽ theo dõi tình hình bên cạnh, giật mình.

Akane lập tức đi tìm giáo viên để xin cộng điểm, rồi nhanh chóng quay lại.

“Sōta-kun đúng là thiên thần! Thiên thần Toán học!”

Thấy Akane cười rạng rỡ không gì sánh được, Nanami chỉ biết cười gượng nhìn cô.

“Ngươi không bảo hắn là ác quỷ nữa sao…?”

“Ai! Ai đã nói những lời quá đáng đó!”

‘Chính là cậu đấy…’ Dù Nanami và Sōta đều nghĩ vậy trong lòng, nhưng nhìn nụ cười tựa thiên thần của Akane, họ chỉ đành cười khổ…

Tiếp đó là giờ chữa bài, không khí trong lớp có vẻ xao nhãng hơn bình thường.

“Sō-Sō, em được bao nhiêu điểm? Chị lo Sō-chan có quên ghi tên không nữa… À! À! Chị không phải không tin Sō-chan đâu nhé? Nhưng mà chị lo quá, lo quá trời luôn…!”

Dù đang trong giờ học, cô bạn thanh mai trúc mã tự xưng là chị gái – Shōkanji Kikuno, người không hiểu sao lại khoác thêm tạp dề bên ngoài bộ đồng phục – vẫn thản nhiên nhoài người từ ghế sau nói chuyện với Sōta, chính là ví dụ điển hình nhất.

Và rồi, cả lớp nghe thấy câu đó đều thầm nghĩ:

‘Đúng là chiều chuộng…’

‘Đúng là chiều em trai…’

‘Chị gái cuồng em…’

Sōta cứ có cảm giác nghe được tiếng lòng của các bạn trong lớp, mồ hôi lạnh toát ra, anh cố gắng hết sức để không gây chú ý cho giáo viên, khẽ thì thầm ngăn Kikuno:

“Yên tâm đi… Em nhìn này, em có điểm rồi.”

“Tuyệt vời quá! Chín mươi bảy điểm! Xứng đáng là em trai mà chị tự hào!”

Dù Kikuno chỉ là cô chị hàng xóm hơn Sōta một tuổi, nhưng trong lòng cô, Sōta còn thân hơn cả em trai ruột. Tuy nhiên, vì cô không có em trai ruột, nên thực ra chẳng ai rõ tiêu chuẩn so sánh là gì.

Lời ngăn cản không có tác dụng, Kikuno vẫn nói chuyện với âm lượng lớn, khiến giáo viên đành bất lực khiển trách:

“Shōkanji-san, làm ơn giữ trật tự—”

“Vâng, thưa cô… Nhưng mà, nhưng mà Sō-chan làm bài giỏi quá! Em muốn khen em ấy ngay lập tức!”

Kikuno thường ngày là người bình thường, nhưng hễ dính đến em trai là cô lại biến thành một bà chị mê muội đến khó xử, dù đang trong giờ học, vẫn cứ say sưa cưng nựng em trai mình.

Không chỉ lần này, mà bất kể môn học nào, cô ấy cũng vậy.

“Đó là điều tốt! Sōta-kun là đứa trẻ càng khen càng tiến bộ!”

Hơn nữa, trong những trường hợp như thế này, Akane hầu như lần nào cũng nhân cơ hội hùa theo như vậy, khiến Sōta nếm đủ mùi xấu hổ muốn độn thổ.

Đợi đến khi toàn bộ bài kiểm tra đã được chữa xong, cuối cùng giáo viên thông báo:

“À, tiện thể nói thêm, người đạt điểm cao nhất là Ryūkishi Haratsuki Mugi-san, một trăm điểm.”

‘Ồ——’ Các bạn học ồ lên kinh ngạc, giáo viên lại bổ sung một điều nữa:

“Mà tôi làm giáo viên đã sáu năm rồi, Ryūkishi-san cứ từ lúc tôi mới đi dạy đến giờ vẫn học lớp Một, năm nào cũng đạt một trăm điểm.”

“Luyện tập đi luyện tập lại là quan trọng mà lỵ.”

Tsukimugi, người chỉ mặc áo đồng phục nữ sinh rồi thắt thêm đai kimono, vẻ ngoài cổ quái, khẽ rỉ tai các bạn xung quanh. Còn chuyện đây là lần thứ mấy cô nàng luyện tập đi luyện tập lại thì vẫn còn bao trùm trong bí ẩn và trứng chần lòng đào. Vế sau của câu nói biến thành cơm cuộn trứng có lẽ là do cô nàng đang đói bụng chăng.

“Sao cô ấy không lên lớp nhỉ…?”

“Nghe nói là do không biết bơi, không đạt được tín chỉ môn Thể dục, nên mới phải lưu ban mãi. Dù sao cô ấy cũng là người từ rất lâu rồi mà…”

Sōta ngồi phía sau khẽ hỏi, Nanami liền liếc nhìn Tsukimugi, người được mệnh danh là từ điển sống của học viện, tuổi tác không rõ, thường được gọi là ‘Bà’, rồi nói.

Lúc này, tầm mắt của Nanami bắt gặp cô gái đang lặng lẽ ngồi ở cuối lớp.

“…À phải rồi, lớp mình không phải có người sở hữu bộ não siêu máy tính, đáng lẽ phải vô địch về khoản Toán Lý Hóa mới đúng chứ?”

Ngay lập tức, bên trong cô gái ngồi cuối lớp vang lên hai tiếng bíp bíp điện tử. Cô gái, từ thông tin thu được qua thiết bị thu âm, nhận định cuộc trò chuyện đang nhắc đến mình, liền chuyển từ chế độ chờ sang chế độ khởi động.

Người máy hình người mang dáng vẻ thiếu nữ này – Ninja Hayashi Ruri, sử dụng mạng 4G mới được nâng cấp mấy ngày trước, gửi tin nhắn đến điện thoại của Nanami.

“Hả? Ruri gửi thư đến? ‘Để tránh việc ưu thế của tôi với tư cách là một cỗ máy gây khó chịu cho các bạn học, tôi đã dựa trên dữ liệu học lực của toàn khối, mô phỏng cách làm bài thi của tất cả học sinh, tính toán điểm số của tất cả học sinh, sau đó đặt mục tiêu đạt điểm trung bình.’… Trong thư viết thế này.”

Kèm theo email là ảnh chụp từ camera mắt của Ruri, Sōta ghé đầu nhìn điện thoại của Nanami, không khỏi câm nín.

“Hừ! Đúng là điểm trung bình…!”

“Đúng là lãng phí công nghệ tiên tiến mà!”

Nanami bị sốc trước sự ưu việt của khoa học kỹ thuật tân tiến.

Đồng thời, Tōzoku Yama Megumi – người ngồi chếch phía sau Kikuno, cách Sōta và nhóm bạn một quãng nên không tham gia vào cuộc trò chuyện – mặc áo đồng phục nam sinh, quần short, đi tất sọc dài đến đầu gối, vẻ ngoài lưỡng tính khó phân biệt, tự nhận là con trai, nhìn Sōta và nhóm bạn, miệng phát ra tiếng ‘ưm~~ ưm~~’, dường như muốn tham gia vào câu chuyện; các bạn nữ xung quanh thì nắm chặt tay nhìn Megumi, thì thầm cổ vũ cậu:

“Megumi-chan, đừng thua mấy cô tiểu thư hay công chúa một nước nhé!”

“Cố lên Megumi-chan, về khoản nữ tính thì Megumi-chan hơn hẳn!”

“Phải thể hiện khí phách của con gái thường dân tụi mình mà tham gia vào cuộc nói chuyện nhé, Megumi-chan!”

“…………”

Nhưng mà, càng được các bạn nữ trong lớp ủng hộ cho Megumi và Sōta tăng thêm tình cảm nam nữ, ánh mắt của Megumi, người muốn thắt chặt tình bạn đàn ông, lại càng vô ngôn mà phủ một lớp u ám.

…Cứ thế, cảnh tượng lớp học thường ngày của lớp 1F kết thúc theo tiếng chuông, cô giáo chủ nhiệm Miyuki Makenshi bước vào lớp chủ trì buổi sinh hoạt cuối giờ, cô giáo nói với giọng đầy năng lượng như đang nói chuyện với các em mẫu giáo:

“Các em ơi——! Các em muốn tham gia trường học ven biển, hay trường học trong rừng nào——?”