Sau khi hoàn thành bài báo cáo của mình và trở về nhà, tôi bỗng nghe thấy tiếng nhạc du dương. Đoàn kịch Semroid vẫn đang tập dở. Tôi rón rén đi về hướng tiếng nhạc để tránh làm phiền bọn họ. Sau một vài phút, tôi tìm được một bụi cỏ với góc nhìn hoàn hảo để quan sát đoàn nhạc kịch, vậy nên tôi chui vào đó và theo dõi.
Hiện Maiya và Sordio đang tập màn múa kiếm của họ. Sordio mang theo người một chiếc khiên tròn được chạm khắc tinh xảo cùng một thanh trường kiếm. Maiya thì có hai thanh trường kiếm giống hệt của Sordio, và cô ấy đang múa cùng chúng như thể đang chiến đấu thật sự. Prenance đứng ngoài viền sân khấu cùng một vài nghệ sĩ đang chơi nhạc khác. Điệu nhảy của họ càng dần cuồng nhiệt hơn theo giai điệu của bản nhạc. Nhưng khi hai vũ công cùng tách ra hai hướng và bắt đầu lườm nhau, giai điệu trở nên trầm lắng một cách rõ ràng. Và khi lưỡi kiếm của họ chạm vào nhau, ma thuật được sử dụng để tạo ra những hiệu ứng đặc biệt như tia lửa bay ra khỏi lưỡi kiếm. Toàn bộ màn biểu diễn không có một lời thoại nào hết, nhưng như thể tôi đang được xem một câu chuyện kịch tính đang đến hồi kết vậy.
Tôi mới chỉ được xem họ tập một chút vào sáng nay khi tôi cho họ mượn chỗ. Nhưng dựa vào mức độ say mê mà họ đang thể hiện, chắc hẳn lúc đó họ mới chỉ khởi động thôi. Những gì tôi đang được xem thực sự rất ngoạn mục, nên tôi không muốn xen vào chút nào.
Khi giai điệu nhạc đạt đến đỉnh điểm, Maiya vung kiếm về phía cổ của Sordio, dừng lại ngay trước khi lưỡi kiếm chạm tới. Ông ấy đang khoác trên mình một chiếc áo choàng được trang trí lộng lẫy, nhưng giờ nó đã bị xé toạc khỏi cổ. Vào lúc đó, toàn bộ nhạc cụ tạo ra tiếng ầm ầm ra hiệu màn biểu diễn đã đến hồi kết thúc. Một vài giây sau đó, khi họ đã ổn định đôi chút, tôi đứng bật dậy và nổ một tràng pháo tay.
“Ryoma, cậu tới đây từ bao giờ vậy?” Sordio hỏi.
“Xin lỗi, thực ra cháu đã ngồi xem được một lúc rồi. Lúc về đến nhà, cháu có nghe thấy tiếng nhạc,” tôi nói, không rõ mình có sai không khi xem họ mà không hỏi trước.
“Không sao đâu, cơ mà tôi còn chẳng nhận ra cậu ở đó cơ.”
“Cậu làm chúng tôi giật mình đấy,” Maiya xen vào.
“Theo một nghĩa nào đó, công việc của chúng tôi là để người khác quan sát. Tôi khá tự tin vào khả năng nhận ra ánh mắt theo dõi từ người khác, nhưng có vẻ lần này cảm nhận của tôi đã thất bại rồi,” Prenance nói. “Mà nhân tiện, tình hình vùng đồng bằng thế nào rồi?”
“Chà, không tốt cho lắm.”
Khi tôi báo cáo về cho hội, tôi được nghe rằng họ liên tục nhận thêm thông báo tìm được tổ mới cách không xa những cái tôi tìm được. Họ muốn tiếp tục hỗ trợ xác định vị trí tổ kiến trong tương lai gần, và chủ động đề nghị trợ giúp từ bất cứ ai đến hỏi quầy lễ tân.
“Nếu chuyện này không được xử lý nhanh chóng, lũ kiến có thể làm cản trở đến việc di chuyển, cũng như gây ảnh hưởng xấu tới lễ hội, nên trong thời gian tới tôi sẽ tiếp tục làm việc cùng hội để giải quyết vấn đề nan giải này.” Tôi nói. “Nếu mọi người không có vấn đề gì với việc luyện tập ở đây, cứ thoải mái dùng nó tiếp trong những ngày tới.”
“Cảm ơn cậu, chúng tôi rất muốn làm thế,” Prenance và toàn bộ đoàn kịch cúi đầu đáp lại. Sau đó, họ thu dọn đồ đạc và quay lại thị trấn. Có vẻ như màn múa kiếm chính là màn kết của buổi biểu diễn.
Tôi tiễn họ về và dành thời gian tự huấn luyện. Trong một khoảng ngắn, tôi thử bắt chước cách họ múa, nhưng không được như mong đợi. Khi tôi thử dùng ma thuật, tôi thấy chuyển động của mình trở nên cứng nhắc và không tự nhiên. Có lẽ những hiệu ứng ma thuật đặc biệt đó sẽ giúp tôi luyện tập việc sử dụng cả kiếm và ma thuật cùng lúc một cách tốt hơn. Nếu nói tới việc dùng cả hai, họ làm thành thục hơn tôi rất nhiều.
◇◇◇
Ngày hôm sau.
“Cậu muốn biết về hiệu ứng ma thuật của chúng tôi ư?”
“Cậu cũng muốn làm người múa kiếm à?”
Khi đoàn kịch tới để luyện tập, tôi đã ra hỏi trực tiếp hai nghệ sĩ múa kiếm. “Khi tôi thấy hai người biểu diễn ngày hôm qua, tôi nghĩ sẽ thật thú vị nếu mình có thể học được những kĩ thuật đó,” tôi nói.
“Tôi không phiền dạy đâu, nhưng vì sao?” Sordio hỏi, nên tôi kể cho ông ấy cảm nhận của mình ngày hôm qua. Phong cách chiến đấu của tôi thường liên quan đến việc sử dụng cả vũ khí và võ thuật trong cận chiến. Tôi cũng có thể sử dụng ma thuật, nhưng vì không hay dùng nó trong chiến đấu nên tôi khá thiếu kinh nghiệm trong mảng này. Tôi cũng bảo họ rằng mình muốn mở rộng thêm kĩ thuật cá nhân của bản thân. “Nói cách khác, cậu muốn xem liệu mình có thể dùng ma thuật tấn công giống cách bọn tôi dùng hiệu ứng ma thuật đặc biệt không ấy hả?”
“Vâng. Cháu rất muốn học, nếu mọi người có thời gian.”
“Tôi không thấy có vấn đề gì cả,” Maiya nói.
“Ta cũng nghĩ thế,” Sordio đồng tình. “Bọn tôi có thể dạy cậu một chút mà không tốn quá nhiều thời gian. Tuy nhiên, do chúng ta không sử dụng cùng một loại vũ khí, nên vẫn có khả năng cậu không làm giống bọn tôi được đâu. Cậu vẫn muốn học chứ?”
“Vâng, đương nhiên rồi ạ!”
“Vậy cậu có thể quay lại đây vào tầm giờ ngày hôm qua được không? Tôi dám chắc cậu cũng có việc để làm trong hôm nay nữa, nên bọn tôi có thể dạy cậu sau khi buổi tập ngày hôm nay kết thúc.”
“Cảm ơn mọi người!” tôi nói. Tôi còn đang lo họ sẽ bảo rằng đó là một kĩ thuật bí mật, nhưng thật đáng ngạc nhiên, họ rất sẵn lòng dạy cho tôi. “Liệu cháu có cần mang theo thứ gì đặc biệt không?”
“Chỉ cần mang theo vũ khí của cậu là đủ rồi. Hôm nay bọn tôi chỉ muốn kiểm tra kĩ năng của cậu thôi.” Sordio trả lời.
“À, và nhớ là phải để dành một chút ma lực lại nhé,” Maiya thêm vào.
“Được rồi. Vậy hẹn gặp lại mọi người vào tối nay.”
“Đi đường cẩn thận!”
◇◇◇
Trước khi tôi kịp nhận ra, màn đêm đã buông xuống. Cảm giác hưng phấn từ ban sáng khiến tôi tìm được gấp đôi số tổ kiến trong ngày hôm nay. Khi tôi quay về nhà như đã hẹn, tôi thấy các thành viên trong đoàn kịch đang cùng thu dọn đồ đạc.
“Xin lỗi vì đã về trễ. Mọi người chờ có lâu không?” tôi hỏi.
“Bọn tôi cũng vừa mới xong thôi,” Sordio nói. “Hãy chuẩn bị ngay nào. Maiya!”
“Xong ngay đây ạ!” Maiya hô lên và bước ra từ phía sau chiếc xe ngựa. Cô ấy đang ôm theo một gói gì đó. “Đây, cái này là cho cậu, Ryoma.”
“Đây là cái gì vậy? Củi sao?” tôi hỏi. Chúng nhìn như những khúc gỗ nhỏ xíu. Số gỗ này đã được chặt nhỏ đến mức có thể dễ dàng mang được bằng một tay.
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau khi dọn xong, vậy nên đợi bọn tôi một lát nhé!”
“Này, khoan đã,” tôi nói, nhưng cô ấy đã chạy mất.
“Cứ để bọn họ tự dọn, không cần phải ra giúp đâu,” Sordio bảo tôi. Khi quan sát đoàn nhạc kịch làm việc, tôi có thể nhận ra chuyển động nhịp nhàng ăn ý của họ trong cả việc dọn dẹp. Nếu một người thiếu kinh nghiệm như tôi tham gia vào có lẽ sẽ chỉ tổ vướng chân bọn họ mà thôi. “Trước khi chúng ta bắt đầu, hãy nhìn thử thứ này xem. Đây là một trong những cây kiếm mà bọn tôi hay dùng trong lúc biểu diễn.”
Một lần nữa, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy những hoa văn được khắc họa trên thanh kiếm, nhưng giờ khi được nhìn tận mắt, tôi có thể thấy một khuôn mẫu kì lạ. Nhìn như thể nó được sơn lên bề mặt vậy.
“Đây là loại sơn được làm từ dịch của ốc sên cầu vồng đã qua xử lý. Nó có thể lưu giữ ánh sáng sau khi được tiếp xúc, và sẽ còn có thể dùng được tiếp cho lần sau.”
Nó không phát sáng như bóng đèn, mà giống một loại sơn huỳnh quang sử dụng ma thuật hơn. Khi dùng ma pháp ánh sáng lên đó, ánh sáng sẽ truyền qua những đường hoa văn sơn trên lưỡi kiếm. Và nếu thanh kiếm này va chạm với một thanh kiếm hoặc một cái khiên khác theo đúng góc độ, khán giả sẽ được thấy tia lửa tóe lên. Nhưng để có thể thực hiện được điều đó, một người phải có khả năng nhanh chóng kiểm soát ma thuật của chính mình ở giữa trận chiến.
“Và để làm được như vậy, ít nhất cậu cũng cần phải thành thạo ở một mức độ nhất định về cả ma thuật cũng như kiếm thuật,” Sordio nói. “Nên hôm nay tôi muốn kiểm tra kĩ năng của cậu trước. Sau khi nắm được kết quả, tôi mới có thể quyết định sẽ dạy cậu theo cách nào hiệu quả nhất được.”
“Cảm ơn chú.”
“Này hai người! Mọi thứ sẵn sàng rồi!” Maiya hô vang, nên chúng tôi cùng tiến về phía sân tập mà cô ấy vừa dựng lên. Những người còn lại trong đoàn kịch đứng thành một vòng quanh chỗ đó.
“Mọi người đứng quanh làm gì vậy?” tôi hỏi bọn họ.
“Chúng tôi sẽ tham gia hỗ trợ một chút.”
“Đấy chỉ là một nửa lý do thôi, bọn tôi cũng tò mò muốn xem nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ mọi người,” tôi nói.
“Chĩa vũ khí về phía Maiya đi,” Sordio nói. “Cô nhóc sẽ ném củi về phía cậu. Hãy chém chúng.” Chém một vật thể đang bay giữa không trung cũng là một phần trong buổi biểu diễn múa kiếm, và đây sẽ là bước đầu tiên để tôi có thể tập trận giả với họ trong tương lai. Nó chính là bài kiểm tra khả năng của tôi. “Cậu muốn chém số gỗ này theo cách nào cũng được, nhưng hãy cố chém vào trọng tâm của miếng gỗ đó.”
“Được rồi ạ. Cháu sẵn sàng rồi!”
“Vậy tôi bắt đầu đây!” Maiya hét lên và tung một miếng gỗ về phía tôi. Vì đây là miếng gỗ đầu tiên nên cô ấy ném khá chậm. Miếng gỗ nhẹ nhàng bay qua không trung, và khi nó đến tầm với, tôi chém nó làm đôi. “Ồ cậu làm được rồi à? Tuyệt lắm! Tiếp này!”
Vẫn theo cùng một cách, tôi chém thành công miếng thứ hai, rồi cô ấy lại tiếp tục ném. Những miếng gỗ bay tới ngày một nhanh, khoảng thời gian giữa những lần ném càng ngày càng giảm. Nhưng tôi vẫn xoay sở để chém được hết chúng. Số củi cuối cùng cũng hết.
“Cái cuối cùng này!” Maiya thông báo.
“Được rồi!”
Khi tôi chém nốt miếng cuối cùng, bài kiểm tra đầu tiên kết thúc. Không rõ màn trình diễn của mình ra sao, tôi tò mò nhìn về phía Sordio. Ông ấy có một biểu cảm phức tạp. “Hãy tiếp tục nào,” ông ấy nói, rồi toàn bộ đoàn kịch cùng tiến lại gần và nhặt số gỗ vừa chặt lên. Sordio phân chia gỗ cho tất cả mọi người ngoại trừ tôi. Rồi họ sơn màu đỏ phần trên và dưới của những mảnh gỗ mà Sordio và Maiya đang cầm. Lần này tôi phải né số gỗ được ném từ toàn bộ đoàn nhạc kịch và chỉ được chém số gỗ từ Sordio và Maiya.
Ngay khi tôi nói mình đã sẵn sàng, Sordio ném về phía tôi mảnh gỗ đầu tiên. Khi tôi cắt đôi nó, càng nhiều miễng gỗ bay tới từ khắp mọi nơi. Thường chỉ có hai miếng gỗ được ném cùng lúc, nhiều nhất là ba. Tôi tránh chúng trong lúc chém số gỗ từ Sordio và Maiya.
Ban đầu họ ném từ một vị trí cố định, nhưng rồi họ lặng lẽ gật đầu với nhau, nhặt số gỗ của mình lên, và bắt đầu di chuyển vòng quanh. Một vài người đứng ra xa khỏi vòng tròn và bắt đầu ném gỗ về phía tôi qua những khe hở mà cả đoàn kịch tạo ra. Tệ hơn, Sordio còn căn thời gian đúng lúc họ ném để tung miếng gỗ về phía tôi từ một góc khuất và khiến nó khó bị cắt hơn, nên phải nói thật là đôi lúc tôi khá nản lòng. Tôi phải giữ đủ tập trung để quan sát Sordio và Maiya trong khi né tránh những khúc gỗ khác, đủ quyết đoán để kịp thời chém trúng những mảnh màu đỏ, và đủ kỹ năng để biến cả hai điều trên thành hiện thực.
“Vậy kết quả thế nào ạ?” tôi hỏi sau khi bài kiểm tra kết thúc.
“Không có gì phải bàn cãi về khả năng kiếm thuật của cậu hết,” Sordio nói.
“Phải đó, cậu làm tốt lắm!” Maiya đồng tình. “Cơ mà sao cậu phải dùng tới ma thuật khi mà có thể làm được thế này chứ?” Bao quanh chúng tôi là vô vàn số gỗ bị cắt đôi. Ngay cả tôi còn thấy tự hào về bản thân, nhưng có vẻ tôi làm tốt đến mức Maiya phải nảy ra câu hỏi này. Nói thật thì đây không phải là kĩ năng tôi thực sự cần, nhưng nó có thể sẽ có ích trong tương lai. “Cậu chắc hẳn phải ham học hỏi lắm nhỉ.”
“Sao cháu không học tập cậu nhóc đi,” Sordio nói. “Rồi sẽ có ngày cậu ấy vượt xa cháu đó.”
“Cháu khá chắc là mình sẽ thua nếu đấu kiếm với cậu ấy.”
Sau khi nói xong chuyện đó, chúng tôi chuyển sang bài kiểm tra về ma thuật. Tôi chỉ cần dùng ma thuật như bình thường chứ chả có gì đặc biệt. Nhưng họ có một điều thú vị muốn nói với tôi.
“Không cần đọc thần chú ạ?” tôi hỏi.
“Đúng thế, cậu có thể dùng ma thuật mà không phải nói gì hết,” Sordio nói. “Cậu thấy đấy, người múa kiếm phải làm sao tạo được bầu không khí chỉ thông qua biểu cảm của mình. Bằng cách dùng phép thuật mà không cần đọc thần chú, bọn tôi sẽ không phải di chuyển cơ miệng trong lúc làm vậy.”
“Chà, cái này cũng còn phụ thuộc vào việc cậu tới từ trường phái nào nữa,” Maiya giải thích. “Một vài người múa kiếm đeo mặt nạ để che miệng mình, và một số còn đọc thần chú giữa lúc biểu diễn, rồi biến nó thành một phần quan trọng trong buổi diễn của mình. Cậu cũng có thể biến cây kiếm của mình thành một tạo tác ma thuật chuyên dùng cho việc múa kiếm. Đó thực ra là cách phổ biến nhất.”
“Thật báng bổ,” Sordio chế giễu. “Thời xa xưa, người múa kiếm mê hoặc người xem chỉ bằng kĩ năng kiếm thuật đỉnh cao cũng như ma thuật của mình. Giờ thì ai ai cũng dùng mặt nạ với chả dụng cụ ma thuật. Bọn họ chỉ biết dựa vào mấy cái dụng cụ đơn giản để biểu diễn, chả biết tí gì về kiếm thuật ngoài mấy tư thế căn bản cả. Đây là lý do tại sao người múa kiếm hiện nay chỉ được coi là nghệ sĩ mà không có khả năng tự bảo vệ bản thân.”
“Vâng vâng, cháu biết rồi. Cháu chỉ đang kể cho cậu ấy biết thôi, trời ạ,” Maiya càu nhàu. Tôi không rõ cái ‘thời xa xưa’ của Sordio là bao lâu về trước, nhưng có vẻ như lưu giữ truyền thống là một việc rất quan trọng với ông ấy. “Mà dù sao đi nữa, chúc may mắn nhé!”
“Được rồi, cảm ơn chị!” tôi nói. Đây là cơ hội ngàn vàng, nên tôi muốn học tất cả những kĩ năng mình có thể.