“Chú Fay, cho một phần lee miang và một đĩa rau xào với,” tôi nói.
“Sếp, có chuyện gì vậy? Sao nhìn cậu mệt mỏi thế?”
“Chà, tôi vừa trải qua rất nhiều chuyện.”
Sau khi chúng tôi tìm thấy đứa trẻ lạc, Bell và tôi đã đi tìm cha mẹ của đứa nhóc suốt một hồi lâu mà không đạt được kết quả gì, rồi cuối cùng cũng phải mang đứa trẻ đó đến đồn lính gác. Nhưng lúc đó lại có vấn đề mới nảy sinh. Đứa trẻ đó nhất quyết không chịu rời xa Bell. Bell thì đã quen đối phó với trẻ nhỏ, nên cô ấy nhanh chóng làm đứa nhóc bình tĩnh lại, nhưng chuyện đó không kéo dài được bao lâu. Tôi chưa từng nghĩ trẻ con có thể khóc to đến thế. Tệ hơn nữa, toàn bộ lính gác tại đồn đó đều giống tôi, họ chưa ai có con và hoàn toàn không biết phải làm gì. Cuối cùng tôi phải để Bell chăm sóc cho đứa nhỏ trong lúc tôi đi mua đồ ăn để dỗ dành.
Cơ mà sau một hồi, Bell nhìn đồng hồ và bắt đầu phát hoảng. Nhà thờ đang tổ chức một đợt bán hàng từ thiện, trong đó có bán búp bê mà lũ trẻ làm, cũng như đồ dùng mà hàng xóm láng giềng quyên góp. Sắp đến giờ cô ấy phải tới trông coi. Nhưng cô ấy không thể để đứa trẻ lại đây một mình, và không tin tưởng vào khả năng trông trẻ của bọn tôi. Vậy nên tôi cuối cùng phải làm hộ ca của cô ấy tại buổi bán đồ từ thiện.
“Sao cậu phải làm thế?” Fay hỏi.
“Chị ấy bảo rằng chỉ cần báo với họ vị trí của chị ấy là được, nhưng tôi thấy mình cũng nên giúp một chút. Vì lý do nào đó, ngay lúc tôi đề nghị giúp một tay thì họ bắt đầu bận bịu hẳn. Rồi còn có một vài vị khách khó chịu xuất hiện nữa.”
Hầu hết khách tới mua hàng đều lịch sự, nhưng có một số thì không. Không những thế, do đang giữa thời điểm lễ hội, một vài người đã say xỉn quá mức. Bọn họ hát vang lời ca tụng thần Tekun trong lúc cố chen vào trong nhà nguyện, mặc dù nó đã đóng cửa. Tôi thực sự mong họ kiềm chế việc nhậu nhẹt lại, đây có phải tiệc độc thân đâu.
Hầu hết nhân viên bán hàng trong buổi từ thiện lần này đều là trẻ con sống trong nhà thờ. Đương nhiên cũng có những người lớn tham gia tình nguyện, cùng cả lính gác nữa, nhưng vì nhiều lý do, không phải lúc nào cũng có người lớn ở quanh đấy. Vì tôi nhìn không khác gì những đứa trẻ còn lại, nên họ cũng chỉ coi tôi như một đứa nhóc cần phải trông coi, nhưng những nữ tình nguyện viên trẻ tuổi này sẽ khó có thể nào đối phó được với những gã bợm nhậu vạm vỡ nếu họ không biết cách.
Các tình nguyện viên và lính gác đều cố gắng chọn phương án hợp tình hợp lý nhất có thể, còn tôi thì không muốn họ mất mặt, nên tôi chỉ đứng ở hàng đầu cùng bọn trẻ để phục vụ khách hàng trong lúc để mắt tới những gã say rượu. Đôi lúc tôi sẽ phải chạy tới kho hàng của họ để lấy thêm đồ, rồi quay lại và phục vụ thêm nhiều khách hàng hơn. Còn khi trường hợp xấu nhất xảy ra, tôi sẽ nhanh chóng vào việc và khuất phục kẻ gây rối.
Nhưng vì ở đó có trẻ con nên tôi tránh làm những hành động quá bạo lực. Ngay cả khi những gã bợm nhậu này rất phiền phức, tôi không thể đối xử với họ theo cùng một cách tôi đối xử với những tên tội phạm tấn công tiệm giặt được. Nói thật thì do phải để ý tới quá nhiều thứ, tôi mất nhiều thời gian đối phó với bọn họ hơn bình thường. Từ hồi tới thế giới này, tôi hầu như chỉ sống một cuộc đời không phải lo nghĩ gì nhiều, nhưng lâu lắm rồi tôi mới thấy mệt mỏi như vậy. Có lẽ việc này phần nào ám chỉ dạo gần đây tôi đã lười nhác đi nhiều rồi chăng? Chuyện này làm tôi nhớ lại quãng thời gian cực nhọc khi làm nhân viên văn phòng ở kiếp trước, và càng khiến tôi nhận ra mình không bao giờ muốn quay về khoảng thời gian đó nữa.
“Dù sao đi nữa, làm tốt lắm,” Fay nói. “Lee miang và rau xào của cậu đây. Chúc ngon miệng!”
“Cảm ơn chú.”
Sau khi kể xong, đã đến thời điểm ăn trưa. Tôi trả tiền và nhận cái khay với vài đĩa thức ăn đặt ở trên, rồi rời khỏi đó để tìm chỗ ngồi. Đoàn kịch Semroid lâu lâu lại biểu diễn một lần, nên lượng khách hàng tới mua đồ ăn đông hơn hẳn. Tôi không thể tìm được chỗ ngồi dễ như sáng nay.
“Cậu Ryoma!” ai đó gọi tôi.
“A, chú Serge!”
Tôi thấy Serge giơ tay lên vẫy. Ông ấy đang ngồi tại một dãy bàn cùng nhiều người khác.
“Nếu cậu cần chỗ ngồi, có một ghế trống ngay đây này,” ông ấy nói.
“Cảm ơn chú.” Tôi nhận lời mời của Serge và ngồi xuống cạnh ông ấy. “Chú cũng đang ăn ạ?”
“Đúng vậy, tôi ngó qua để kiểm tra chất lượng đồ ăn tại quầy hàng ở quanh đây, và thật may là chúng khá ngon. Hầu hết nhân viên cũng đang ăn ở đây nữa.”
“Thế thì tốt quá ạ. Có vẻ như bên chú cũng đắt hàng không kém.” Tôi cũng thấy một hàng dài người tới mua hàng của Công ty Thương mại Morgan.
“Quả thật là thế, chúng tôi đón nhận một lượng khách hàng vô tận. Đúng là chúng tôi đã đặt tiệm hàng ngay tại nơi mọi người tới tụ tập, nhưng quan trọng hơn–– Ồ, đúng lúc thật. Nhìn đằng kia kìa.”
Tôi nhìn về phía Serge chỉ và thấy một khách hàng đang tranh cãi với nhân viên bán hàng. Giữa hai người họ là một chiếc hộp nhạc.
“Thôi nào, tôi chỉ muốn mua một hộp nữa thôi mà,” người khách nói.
“Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại một người chỉ được mua tối đa ba hộp.”
“Anh có thể lách luật một tí mà đúng không? Tôi muốn mua cho cả con gái, con trai, anh tôi và vợ của anh ấy nữa.”
“Thưa ngài, nếu ngài không phiền cho tôi hỏi, ngài đã đến quầy hàng này lần thứ bao nhiêu rồi?”
“Hả? Đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”
“Thật sao? Tôi nhớ đã từng thấy ngài ít nhất hai lần trước đây rồi.”
“Chắc anh nhớ nhầm thôi.”
“Tôi không chắc về điều đó đâu.”
Người khách chần chừ vài giây trước khi nói. “Thôi được rồi, bỏ đi.”
“Cảm ơn ngài vì đã hiểu cho.”
Người khách bỏ lại hộp nhạc và nhanh chóng rời khỏi đó.
“Chuyện đó là sao ạ?” tôi hỏi Serge.
“Anh ta chắc hẳn muốn mua về và bán lại số hộp nhạc đó. Ngay khi quầy hàng của chúng tôi mở bán, không ít những người như anh ta đã xuất hiện. Chúng tôi đặt giới hạn số hộp nhạc một người có thể mua để tránh trường hợp có người gom hết hàng. Nhưng vẫn có rất nhiều người tới mua hộp nhạc, đợi một lúc, sau đó quay lại để mua thêm.”
“Không phải làm thế sẽ nảy sinh một số vấn đề sao?”
“Tôi sẽ không lo về chuyện đó đâu. Tôi có rất nhiều nhân viên làm việc cùng một lúc để đảm bảo những ‘diễn viên’ gà mờ này không làm ảnh hưởng đến những khách mua hàng bình thường khác, và tôi đã lên một kế hoạch nếu có người muốn bán lại số hộp nhạc này. Nếu những người bán lại hàng lan truyền thông tin về sự tồn tại của chiếc hộp nhạc, chúng tôi có thể lợi dụng điều đó và mở rộng thị trường của mình.” Serge không giải thích gì thêm vì chúng tôi đang ở nơi đông người, nhưng ông ấy có vẻ rất tự tin.
“Vậy nghĩa là mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ạ?”
“Đúng thế, và tôi đã mở một ban mới chuyên phụ trách mảng hộp nhạc. Tôi cũng yêu cầu xưởng Dinome tăng cường sản xuất. Bọn họ hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của chúng tôi, và đã thuê thêm rất nhiều thợ chế tác mới để hỗ trợ.”
“Từ đâu ạ?”
“Xưởng tạo tác ma thuật của Dinome không chỉ có ở mỗi Keleban đâu. Ông ấy cũng nhận được trợ giúp từ những người quen đáng tin cậy mà ông ấy đã biết từ rất lâu rồi. Hơn thế nữa, ông ấy còn mua luôn cả những xưởng chế tác đang gặp khó khăn về vấn đề tài chính.”
“Những nhân viên tại các xưởng đó chắc hẳn phải rối loạn lắm.”
“Toàn bộ mọi thứ từ xưởng chế tạo đến học viên tại xưởng đó đều được chuyển trực tiếp về cho Dinome quản lý, nên công việc cũng như chuỗi lệnh mà họ thường nhận cũng không thay đổi gì mấy. Nó cũng không tệ đến mức đó đâu. Xưởng tạo tác của Dinome đã thành công trong việc tạo ra chuỗi sản xuất hàng loạt và làm giảm khối lượng công việc trung bình của mỗi nhân viên. Bằng cách chia sẻ việc chế tạo hộp nhạc với các xưởng khác, họ đã ổn định được dây chuyền sản xuất của mình. Còn những thứ liên quan đến bán hàng và kinh doanh thì chúng tôi sẽ làm việc cùng họ.”
Thỏa thuận giữa tôi và Dinome là ông ấy sẽ đứng ra nhận mình là người sáng chế chiếc hộp nhạc. Nếu ông ấy muốn thuê thêm thợ chế tác hay làm việc cùng các xưởng khác, tôi cũng không có quyền phản đối. Thỏa thuận này sẽ có lợi cho cả hai bên, nên tôi chẳng có gì phải phàn nàn cả.
“Mà thêm nữa, tôi nghĩ việc ông ấy mua những xưởng chế tác mới sẽ có lợi cho cậu đó, cậu Ryoma. Xưởng chế tác của Dinome chỉ tập trung vào những tạo tác ma thuật thuộc hệ lửa, nước, ánh sáng, và không tính chất thôi. Nhưng những thợ chế tác từ các xưởng mới sẽ có khả năng tạo ra những hệ khác nữa,” Serge nói. Điều đó có thể sẽ có ích cho tôi nếu tôi tận dụng thỏa thuận của mình với Dinome. “Tôi dám chắc ông ấy sẽ liên hệ với cậu xem cậu có muốn cái gì không sớm thôi.”
“Vậy cháu sẽ phải nghĩ ra thứ gì đó mới được. Có lẽ cháu có thể bảo họ chế tạo ra một vài sản phẩm mới.”
Tôi có thể cho họ một vài ý tưởng cho những tạo tác ma thuật mới, và những ý tưởng đó sẽ lại sản sinh ra nhiều ý tưởng mới hơn nữa. Rồi sẽ có ngày tôi không nghĩ ra được thứ gì hay ho nữa, nhưng cho đến lúc đó, tôi có thể lặp đi lặp lại ý tưởng này trong một khoảng thời gian. Có vẻ như Serge cũng có chung suy nghĩ với tôi, vì ông ấy đang lặng lẽ mỉm cười.
Tôi ăn xong trước khi kịp nhận ra. “Ồ? Đã xong rồi à? Cậu ăn nhanh thật đấy,” Serge nói.
“Thì cháu là mạo hiểm giả mà.”
Nếu dành quá nhiều thời gian ăn uống sẽ làm mất thời gian nghỉ trưa quý báu, nên bạn cần ăn nhanh nhất có thể hoặc không ăn gì hết. Nói chuyện trong lúc nhanh chóng ăn xong là một kĩ năng tất yếu mà tôi luyện được trong lúc làm nhân viên văn phòng trên Trái Đất.
“Cháu nghĩ mình sẽ mua gì đó uống,” tôi nói. “Chú có muốn uống gì không, chú Serge?”
“Gọi cho tôi cốc trà lúa mạch được không?”
“Vâng ạ.”
Tôi mua hai cốc trà lạnh từ hàng ăn và quay trở lại.
“Cháu về rồi. Của chú đây.”
“Cảm ơn cậu. Tôi khá thích uống trà. Loại trà này có hương thơm nhẹ nhàng mà hồng trà với trà thảo mộc không tạo ra được.”
“Cháu mừng là chú thích nó.”
“Mà nhân tiện,” Serge nói và nhìn về phía quầy hàng của tôi, “Cậu bán nhiều loại đồ ăn hiếm thật đấy.”
Giờ khi ông ấy nói, tôi mới để ý. Chúng tôi hiện đang bán những thứ sau:
Nước Lọc
Nước Hoa Quả
Trà Lúa Mạch
Lee Miang
Rau Xào
Hạt Bồ Công Anh
Bánh Ngọt Vừng
Bánh Mì Kẹp Xúc Xích
Nước lọc, nước hoa quả, và trà lúa mạch chỉ là những thứ chúng tôi có sẵn và tiện bán luôn; năm sản phẩm còn lại được cho vào thực đơn nhờ đợt bầu chọn lần trước.
Còn về loại thực phẩm nào hiếm nhất thì có thể kể đến trà lúa mạch. Hồng trà và trà thảo mộc mà Serge nhắc đến là hai loại trà phổ biến nhất tại vương quốc này, còn trà lúa mạch thì chưa từng thấy ở đâu bán hết. Có lẽ nó có thể được tìm thấy ở đâu đó, cũng giống như cà phê bồ công anh vậy, nhưng chắc chắn nó không được phổ biến.
Tiếp theo là món lee miang. Do phí di chuyển và những nguy hiểm thưởng gặp trên đường đi, ra nước ngoài ở thế giới này không hề dễ dàng như trên Trái Đất. Ngoài một bộ phận nhỏ số người có nghề nghiệp liên quan ra, thực phẩm ngoại quốc được hầu hết mọi người coi là bất thường. Quê hương của Fay và Lilyn hiện còn đang có nội chiến, và không có nhiều mối quan hệ ngoại giao với các nước khác, vậy nên món lee miang còn hiếm hơn. Rất nhiều khách hàng gọi món đó chỉ vì tò mò.
Hạt bồ công anh thì được coi là đặc sản tại một số vùng nhất định, và món bánh ngọt vừng cũng hiếm không kém. Thế có nghĩa là phân nửa thực đơn của chúng tôi đã được coi là hàng hiếm và thu hút phần lớn công chúng rồi. Công sức chủ yếu cho chuyện đó chính là từ việc bình chọn theo số đông.
“Tôi dám chắc là mọi người đều chán những món ăn phổ biến trong mùa lễ hội rồi,” Serge suy đoán. “Theo như tôi thấy, hầu hết khách hàng đều gọi bốn loại đồ ăn hiếm đó.”
Khi nhìn xung quanh, có vẻ như đó là sự thật. Tôi lắng nghe xem khách hàng bình luận thế nào về món ăn.
“Huh, thì ra đồ ăn ở Gilmar có vị như thế này.”
“Cho mì ống vào súp quả thực là một ý tưởng kì lạ.”
“Úi nóng quá! Nhưng uống cùng với trà lúa mạch lạnh này hợp thật đấy.”
“Tôi chưa bao giờ biết vừng có thể được làm thành mứt như thế này đâu.”
Có vẻ khách hàng đều thích số đồ ăn chúng tôi bày bán.
“Mà nhân tiện, chiều nay cậu có kế hoạch gì không?” Serge hỏi.
“Cháu định làm tượng cho sân khấu.”
Trong lúc tôi được Sordio dạy dỗ, tôi đã có rất nhiều cơ hội trò chuyện cùng toàn bộ thành viên của Đoàn kịch Semroid. Có một lần tôi đề cập tới việc có thể tạc được tượng băng, và khiến tất cả thành viên tò mò. Sau khi tôi cho họ xem mình có thể làm được gì, Prenance và đội trưởng của đội dựng sân khấu như được truyền thêm cảm hứng. Ngày hôm sau, trước sự ngạc nhiên của tôi, họ đã cho tôi xem một bản đề xuất trang trí sân khấu bằng những bức tượng băng.
Đoàn kịch Semroid dự định tổ chức một buổi biểu diễn ngoạn mục tập trung vào hình ảnh những vũ công múa kiếm và diễn viên nhào lộn của họ trước khi màn đêm buông xuống, và họ muốn có những bức tượng băng vào cuối ngày. Buổi biểu diễn đêm nay sẽ chủ yếu tập trung vào âm nhạc, và họ muốn dùng những bức tượng băng để tạo bầu không khí.
“Bọn cháu sẽ dùng một vài tạo tác ma thuật còn thừa để khiến bức tượng trông như đang phát sáng,” tôi nói với Serge.
“Tôi đã được cấp dưới báo cáo về việc này rồi. Có vẻ buổi diễn này sẽ hấp dẫn lắm đây.”
“Kế hoạch là họ sẽ tiết lộ chúng vào tối nay, nhưng cháu không biết liệu mọi người có cơ hội để nhìn tận mắt chúng không nữa.”
“Cậu nói cũng đúng. Theo như tôi thấy thì khó có ai có thể dành thời gian đứng đây lâu được. Mà nếu công việc kinh doanh thuận lợi thì tôi cũng chả có gì phải phàn nàn cả."
Chúng tôi cùng ngồi trò chuyện vui vẻ cho đến khi cốc trà của cả hai cạn sạch.