“Thế này chắc là được rồi nhỉ?”
Tôi đang ở trong phòng nghỉ của tiệm giặt, nơi đang có nhiệt độ ngang với tủ đá nhờ kết hợp phép kết giới cùng ma pháp hệ băng. Tôi nhìn chằm chằm vào những bức tượng băng xếp ngay ngắn trước mắt. Hiện tôi không thấy có vấn đề gì với chúng hết, nhưng để cho an toàn, tôi gọi Prenance tới kiểm tra.
“Anh Prenance, những bức tượng băng đã hoàn thiện rồi. Anh có thể xem qua chúng một lượt được không?” tôi hỏi anh ta.
Khi tôi tới căn phòng trống được dùng làm phòng thay đồ của đoàn kịch trong khu nhà nghỉ của nhân viên, tôi thấy Prenance đang khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng phanh ra phía trước ngực, trên đó có thêu chỉ vàng lộng lẫy. Đó là một bộ trang phục khá đơn giản. Mặc đồ trắng thế này rất dễ để lộ ra vết bẩn, nhưng trang phục của anh ta trắng không tì vết. Anh ta vốn đã là một người đàn ông tóc bạc bảnh trai, nhưng khi kết hợp cùng bộ trang phục này, nhìn anh càng trở nên bí ẩn hơn.
“Chúng ở đằng kia,” tôi nói.
Prenance không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng. Nhiệt độ trong căn phòng rất thấp nhằm giữ cho những bức tượng băng không bị tan chảy, nhưng anh ta không hề để tâm đến cái lạnh buốt đó. Anh ta đi vòng quanh bức tượng để quan sát từ mọi góc độ. “Hai con chim, một đĩa hoa quả, một con thú đang rượt đuổi, và cây đàn hạc của tôi. Chính xác như những gì tôi đã yêu cầu,” anh ta nhận xét.
Buổi diễn tối nay xoay quanh cốt truyện về một con quái thú đáng sợ bị đánh bại và thu phục bởi một nhà lữ hành. Bức tượng này là để miêu tả câu chuyện đó. Phần đế của bức tượng được làm từ gỗ. Chúng được cung cấp bởi chính đoàn kịch vì họ muốn bê chúng lên sân khấu để tiện lắp ráp hơn.
“Vậy chúng sẽ được dựng lên theo đúng kế hoạch chứ?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ mang chúng lên trong buổi diễn tiếp theo. Tôi xin lỗi vì đã đòi hỏi cậu quá nhiều mà không thông báo sớm hơn.”
“Có gì đâu. Bất cứ thứ gì khiến buổi diễn tuyệt vời hơn đều được hết.”
Prenance bật cười. “Vậy chúng tôi sẽ phải cố gắng biểu diễn thật tốt để không bị những bức tượng này làm lu mờ mới được.” Anh ta tự tin mỉm cười trong lúc kiểm tra những bức tượng lần cuối, rồi quay trở về phòng thay đồ. Sau đó, tôi cũng rời khỏi phòng và hướng về phía quầy bán thức ăn của tiệm.
“Chào mọi người. Có ai cần giúp gì không?” tôi hỏi.
“Sếp, cậu có thể rửa số bát đĩa cho món lee miang được không?!”
“Được thôi!”
Số lá mà chúng tôi dùng để gói đồ ăn rất phổ biến tại vương quốc này, và chúng thường xuyên được dùng để gói những món ăn tại các quầy hàng bên vệ đường, nhưng nó không thể áp dụng cho món súp được. Thay vào đó, chúng tôi dùng bát gỗ để phục vụ món lee miang. Chồng của Mary, một trong những bà nội trợ đã đến giúp chúng tôi ngày hôm nay, là một thợ mộc, và ông ấy đã làm giúp chúng tôi số bát này. Sau khi khách hàng ăn xong, họ sẽ mang trả lại số bát tại quầy để chúng tôi mang đi rửa.
“Tôi sẽ xử lý số bát đĩa và rác!”
“Cảm ơn cậu!”
Tôi mang những túi rác và túi đựng bát vào trong tiệm giặt. Chúng được cho hết vào trong túi vì chúng tôi có những ‘nhân viên’ dọn dẹp chuyên nghiệp ở đây.
“Công việc của tụi mày đây!” tôi nói với đàn slime cọ rửa. Đây không phải là những sản phẩm chúng thường hay xử lý, nhưng chúng cũng không phàn nàn gì hết. Sau khi tôi để những túi rác lại cho đàn slime ăn chất thải dưới tầng hầm và quay lên, số bát đã sạch bong.
Rồi tôi lại mang chúng về cho quầy bán đồ ăn. Bát và thìa đã được phân chia ra từ trước, nên tôi chỉ việc để chúng vào đúng vị trí là được.
“Lượt tiếp theo, làm ơn!”
“Okay!”
Nhưng lượng khách hàng tới mua đồ ăn quá đông, số bát đĩa cứ càng ngày càng chồng đống lên.
“Thật là điên rồ…”
Trong lúc tôi liên tục chạy đi chạy lại để rửa bát, dòng người đến xếp hàng dường như lại càng kéo dài thêm.
“Carme! Có cần tôi điều chỉnh lại hàng người xếp hàng không?!”
“Vâng! Xin hãy làm thế!”
Thường ngày, quần áo và tóc tai của Carme rất gọn gàng và ngay ngắn, nhưng do thời tiết nóng nực cộng với việc phải làm việc không ngừng nghỉ, anh ấy đã cởi áo khoác ngoài ra buộc mái tóc rối bù của mình lên bằng một chiếc khăn buộc đầu. Giờ nhìn anh ấy chả khác gì những anh chàng bán hàng rong chuyên nghiệp cả. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được thấy anh ấy trong bộ dạng này, nhưng chúng tôi bận bịu tới mức vậy đấy.
“Cậu Ryoma!”
“A, chú Serge. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Cậu có vẻ bận rộn nhỉ. Một vài nhân viên bên tôi đang rảnh tay, cậu có muốn hỗ trợ không?”
“Thật sao? Cảm ơn chú!”
Thật may mắn, Serge đã cho chúng tôi mượn thêm nhân lực. Với sự trợ giúp của họ, chúng tôi dựng một số cột lên và buộc chúng lại với nhau bằng những sợi dây để phân chia dòng người xếp hàng.
“Cậu đây rồi, Sếp!”
“Sao thế?! Có chuyện gì xảy ra à?”
“Ai đó vừa vào nhà vệ sinh và bảo rằng nước trong bồn cầu gần hết rồi.”
“Hết nước trong bồn cầu?! Hiểu rồi! Tôi sẽ sửa chúng ngay!”
Tôi báo lại tình hình cho những người tới giúp, rồi tạm thời rời khỏi đó.
“Xin lỗi, tôi là người quản lý ở đây. Tôi cần phải vào trong, làm ơn.”
Thật may là vấn đề này rất dễ giải quyết. Mà nói thật thì nó không bị hỏng hóc ở đâu hết. Vì không có đường ống cống ở đây, tôi đã thiết lập sao cho nước trong bể chứa sẽ chảy vào một thùng chứa lớn bên trong nhà vệ sinh. Bằng cách dùng xô loại bỏ nước trong thùng chứa, nước sạch sẽ đổ vào để thay thế, nhưng hiện tại lượng nước trong bể chứa chỉ đầy đến một nửa. Tức vấn đề ở đây là bể chứa bị hết nước. Vì đây là nhà vệ sinh công cộng, nước trong bể chứa hết rất nhanh. Tôi nhanh chóng mở nắp bể chứa ra và dùng ma pháp hệ nước để đổ đầy chúng cho đến khi nước bắt đầu chảy ra như bình thường.
Giờ khi vấn đề về nước thải đã được xử lý, tôi nhận ra xà phòng trong nhà vệ sinh đã bị trộm mất. Tôi thậm chí đã bỏ chúng vào trong một cái lưới làm từ tơ của slime dính và buộc chúng lại bằng dây thừng theo cùng cách tôi buộc cái xô, nhưng ai đó đã dùng dao cắt cả sợi dây thừng đó đi chỉ để lấy miếng xà phòng. Tôi tự làm tất cả mọi thứ từ dây, lưới, đến xà phòng nên chúng cũng chẳng đáng giá mấy, nhưng tôi nghĩ mình vẫn cần phải báo lại chuyện này cho chính quyền. Và thế là tôi lại có thêm một vấn đề mới cần giải quyết.
Nhưng hiện tại, tôi thay một miếng xà phòng mới, quay lại tiệm giặt để dùng số slime cọ rửa lau sạch cả người, rồi quay lại làm việc tiếp. Tôi muốn làm sợi dây thừng và lưới chắc chắn hơn vào ngày mai, nhưng nếu mảnh lưới mới cứng hơn cái cũ, dùng xà phòng ở trong sẽ có khả năng khiến người dùng bị đau tay.
“Này cậu kia!”
“Cháu á?”
Trong khi tôi đang mải suy nghĩ xem nên làm gì với xà phòng, một người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ xấu tính bỗng gọi tôi.
“Cậu có làm việc ở cửa hàng nào gần đây không?” bà ấy hỏi.
“Có, nhưng có chuyện gì ạ?”
“Đứa nhóc này vừa tự mình đi vào khu vực bán hàng.” Bà ấy nói và đứng sang một bên, để lộ ra một cậu nhóc. Tôi có cảm giác mình biết cậu bé này vừa làm gì. “Có lẽ thằng bé ngửi thấy mùi đồ ăn và tự ý rời xa bố mẹ. Xin lỗi, nhưng cậu có thể gọi lính gác được không?”
“Vâng, ngay đây ạ. Nếu bác không phiền thì hãy chờ ở đây một lát.”
Tôi báo lại tình hình với Carme, mang cho hai người họ trà lúa mạch miễn phí, sau đó chạy tới đồn gác. Lễ hội và những sự kiện tương tự thì rất vui, nhưng độ nổi tiếng của chúng càng cao thì càng khiến những người làm việc tại đó tất bật hơn.
◇◇◇
Và rồi cũng đến buổi tối. Sau 8h, ngày làm việc đầu tiên của chúng tôi cũng đến hồi kết thúc. Không khí náo nhiệt tại lễ hội vẫn chưa giảm đi chút nào, nhất là cho cánh đàn ông vẫn dự tính đi tiếp tăng hai, nhưng hầu hết trẻ em và phụ nữ đã trở về nhà. Gần như toàn bộ khách hàng trong hôm nay đã rời khỏi đây, chỉ còn lại vài người cố đặt nốt những đơn hàng cuối. Tất cả nhân viên của tôi đều thở phào nhẹ nhõm trong lúc dọn dẹp.
Về phần tôi, tôi đang ngồi tính tổng lợi nhuận của ngày hôm nay và xem nên phân chia thế nào cho Sieg – đại diện của cửa hàng bán thịt, và Pauline – đại diện của những bà nội trợ.
“Đây là tổng số tiền chúng ta kiếm được trong hôm nay, còn đây là số tiền bỏ ra để mua vật liệu. Trừ đi khoản đó ra khỏi tổng lợi nhuận và chia đều, mỗi người sẽ nhận được 312 sute. Thế đã được chưa ạ?”
“Nghe ổn đó.”
“Lợi nhuận thế là quá đẹp rồi. Mọi người sẽ vui lắm đây.”
Không có sản phẩm nào chúng tôi bán ra là quá đắt cả, nhưng những bà nội trợ đã giúp chúng tôi giữ chi phí bỏ ra cho nguyên liệu ở mức thấp nhất có thể. Và do chúng tôi bán được một lượng lớn đồ ăn, lợi nhuận đạt được cao hơn hẳn so với mong đợi. Những ai tới giúp đều được nhận về một khoản lớn gấp ba lần số tiền bỏ ra cho chi tiêu hàng ngày.
“Cảm ơn mọi người đã đến giúp ngày hôm nay.”
“Có gì đâu mà phải cảm ơn,” Pauline nói. “Mọi người đều được nhận thưởng mà.”
“Đến lúc mấy chàng trai trong tiệm của chú nhận được số tiền này, chắc bọn họ sẽ muốn đổi việc để đi bán hàng rong mất,” Sieg nói. Cả hai cùng bật cười.
“Nhưng phải nói thật, lượng người đến mua ngày hôm nay đông thật đấy ạ.”
“Chả thế à. Biết sao được, bên nhóc thì có buổi biểu diễn, rồi còn cả sản phẩm mới của Morgan cũng được bày bán ngay tại đây nữa chứ.”
“Có rất nhiều thứ thu hút sự chú ý của mọi người, và đây cũng là một nơi tuyệt vời để nghỉ giải lao giữa lúc đi trẩy hội nữa.”
Tôi nghĩ ngày mai cũng sẽ không khác gì hôm nay.
“Giờ cô phải đi phân chia số tiền này trước khi về nhà. Không thể để bọn trẻ ở nhà một mình lâu quá được.”
“Hẹn gặp lại nhóc ngày mai. Có gì chú sẽ ghé qua vào tầm giờ nghỉ trưa.”
“Vâng ạ, cảm ơn cô chú.”
Họ rời khỏi phòng. Sau khi chào tạm biệt, tôi cũng lên đường trở về nhà. Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy Đoàn kịch Semroid đang đứng cạnh sân khấu. Họ đều đứng cùng nhau, nhưng tôi không thấy ai nói chuyện gì cả. Tôi tự hỏi không biết họ đang làm gì. Họ chỉ im lặng đứng nhìn về một hướng. Họ đứng quay lưng về phía tôi, nên dù họ đang nhìn về phía thứ gì thì nó cũng đã bị che mất bởi cả đoàn kịch, nhưng nhìn từ ngoài cứ như thể tinh thần của họ đã đồng bộ với nhau vậy. Tôi nghĩ tốt nhất là không nên làm phiền tới họ, nên tôi đứng chờ thêm một vài phút. Cuối cùng, họ đều dừng lại mà không báo trước.
“Hôm nay làm việc tốt lắm, mọi người.”
“C-Cảm ơn!”
Có lẽ tôi đã làm họ giật mình. Chàng trai trẻ nhất trong nhóm gần như nhảy dựng lên.
“Ryoma, cậu cần gì à?” Prenance hỏi tôi.
“Tôi đang định về nhà nên muốn qua chào tạm biệt trước. Mọi người đang bận gì sao?”
“Bọn tôi đang cầu nguyện. Nhìn kìa,” Maiya nói, chỉ về hướng mà họ vừa nhìn. Đó là một bức tượng đeo mặt nạ được bao phủ mởi những mảnh vải màu sắc. Mỗi mảnh vải chỉ ngang kích cỡ của miếng khăn tay, nhưng chúng có nhiều đến nỗi bức tượng cảm tưởng như đang khoác trên mình rất nhiều lớp quần áo.
“Đây là tượng thần sao?” tôi hỏi. Cá nhân tôi chưa từng được biết về một vị thần nào giống thế này.
“Ngài ấy không phải là một vị thần mà cậu thường được thấy, phải không? Tôi không nghĩ cậu đoán ra được đâu, nhưng đây là bức tượng của Manoailoa.”
“Manoailoa?” Cái tên đó cũng được bao gồm trong kiến thức của tôi về thần thoại. Tôi chưa gặp họ bao giờ, nhưng họ cũng là thần không khác gì Gain và những vị thần khác mà tôi biết. “Thần của gió sao?” tôi hỏi.
“Quả đúng là như vậy,” Prenance nói. “Vị thần Manoailoa vĩ đại mang hình dạng của những cơn gió thường ngày và luôn để mắt tới chúng tôi. Manoailoa cũng là thần của du hành và nghệ thuật biểu diễn, nên rất nhiều nghệ sĩ hát rong tôn thờ thần Manoailoa.”
Thông thường bọn họ hay cầu nguyện riêng, nhưng sau những buổi diễn thành công lớn, toàn bộ đoàn kịch sẽ cùng nhau tạ ơn thần Manoailoa.
“Vậy những mảnh vài trang trí này là sao?”
“Những nghệ sĩ hát rong như chúng tôi thường không ở một nơi quá lâu. Dù là cơn gió mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, hay mùa đông, cơn gió sẽ luôn đưa chúng tôi đi từ thị trấn này đến thị trấn khác. Những mảnh vải này là bằng chứng cho chuyến du hành của chúng tôi.”
“Vậy nên nếu có thành viên mới gia nhập, khi bọn tôi gặp ai đó tuyệt vời, khi bọn tôi có buổi biểu diễn lớn, hoặc bất cứ khi nào bọn tôi tạo nên những kí ức đẹp, bọn tôi sẽ mua một mảnh vải từ thị trấn đó,” Maiya nói. “Bọn tôi không thể mua quá nhiều thứ mới trong lúc du hành được, thế nên bọn tôi sẽ ăn mừng chuyến hành trình của mình theo cách này trước khi lên đường đi tiếp. Bọn tôi sẽ quấn mảnh vải đó quanh bức tượng thần Manoailoa để cảm ơn ngài ấy đã phù hộ cho bọn tôi gặp gỡ những con người mới.”
“Đây là phong tục của những nghệ sĩ hát rong,” Sordio nói. “Cơ mà tôi cũng không rõ truyền thống này bắt đầu từ khi nào nữa.”
Nhờ Maiya và Sordio giải thích, tôi đã hiểu ra được phần nào. Trên Trái Đất cũng có những phương pháp tương tự để giúp mọi người nhớ về một điều gì đó, nên có lẽ đây là cách những nghệ sĩ hát rong đã nghĩ ra từ nhiều thế hệ trước. Tôi suy nghĩ về điều này trong lúc quan sát họ lau sạch bức tượng.