Một ngày trôi qua.
“Cho tôi ba cốc trà lúa mạch được không? Và hai cốc nước nữa. Tổng tiền là bằng này nhỉ?”
“Có ngay đây!”
Tôi đã nhận đơn hàng tại quầy bán đồ ăn suốt từ sáng nay. Vì tôi có thể dùng ma pháp hệ băng, tôi được giao cho nhiệm vụ bán đồ uống.
“Của anh đây! Ba cốc trà lúa mạch, hai cốc nước.”
“Wow, lạnh thật đấy. Cảm ơn nhé.”
“Chúc anh ngon miệng! Khách hàng tiếp theo!”
“Cho tôi hai cốc trà lúa mạch với.”
Tôi đã bán hàng liên tục không ngừng nghỉ trong vài tiếng. Rồi một khuôn mặt quen thuộc cũng xuất hiện.
“Tiếp theo–– Ồ, anh Jeff!”
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tuyệt lắm, cảm ơn anh.”
“Mà cho tôi bảy cốc trà lúa mạch đi.”
“Ra ngay đây.” Tôi nhanh chóng chuẩn bị một khay trà. “Hôm nay anh đi cùng bạn à?”
“Ờm, cậu nói thế cũng được. Mà thật ra cậu quen bọn họ cả đấy. Nhìn đằng kia kìa.”
Tôi nhìn theo hướng anh ấy chỉ và thấy đúng là mình quen họ thật. “Ồ, Beck và nhóm bạn của cậu ấy sao?” tôi hỏi. Nhóm sáu mạo hiểm giả mới vào nghề đã chia nhau ra để đi mua đồ ăn từ quán của tôi.
“Hôm trước cậu cho bọn nhóc lời khuyên phải không? Tôi có nghe từ vài mạo hiểm giả khác.”
“Vâng, đúng vậy. Anh đang giúp đỡ bọn họ sao?”
“Ừ, ông già Worman giới thiệu bọn nhóc cho tôi, và giờ tôi sẽ hướng dẫn cho bọn họ một thời gian.”
“Ra là vậy, thế thì hay quá. Mà trà của anh đây.”
“Cảm ơn, chúc cậu may mắn.” Jeff trả tiền trà rồi quay lại điểm hẹn với nhóm của Beck.
Tôi chưa từng nghĩ Jeff sẽ là người hướng dẫn cho nhóm bọn họ, nhưng anh ấy là một người có kinh nghiệm, và cũng xuất thân từ khu ổ chuột giống họ nữa. Có lẽ anh ấy sẽ hiểu được nhóm của Beck tốt hơn những người khác. Thật tốt khi biết anh ấy sẽ chăm sóc cho cả nhóm thiếu niên đó.
Rồi cả nhóm mang theo đồ ăn và rời khỏi đây, có vẻ như bọn họ sẽ cùng nhau đi thăm những khu vực khác trong lễ hội. Jeff mỉm cười theo dõi những đứa trẻ hào hứng trong lúc rảo bước cùng cả đội. Sau đó không lâu, những bộ mặt quen thuộc khác lại ghé thăm quầy của tôi.
“Yo.”
“Chào mừng!”
Hội trưởng Worgan của Hội Thám Hiểm tới thăm quầy của tôi, đi cùng ông ấy là Tigger từ tiệm bán vũ khí.
“Cho tôi một trà lúa mạch. Ông thì sao?”
“Cũng giống vậy đi.”
“Hiểu rồi ạ! Cơ mà cháu chưa từng nghĩ hai người sẽ đi cùng nhau đâu.”
“Thật sao? Bọn tôi trước đây từng làm việc chung trong một đội đấy.”
“Ồ, thật ạ?” Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này.
“Đấy là hồi trước khi bọn tôi nghỉ không làm mạo hiểm giả nữa.”
“Tigger là người có con mắt tuyệt vời nhất trong việc tìm trang bị tốt cho cả nhóm. Và với tiền bạc cũng thế, ông ấy được giao cho nhiệm vụ quản lý chi tiêu của cả đội. Thế nên công việc ông ấy chọn sau khi về nghỉ hưu là quá hợp.”
“Tôi không nghĩ mình quá giỏi với mấy thứ đó đâu. Chỉ là mấy ông quá bất cẩn thôi. Nếu để mấy ông tự chi tiêu thì chắc tiền đã bị đổ hết vào rượu chè với gái gú rồi.”
“Hồi đấy chúng ta còn trẻ mà ông bạn. Mà còn là mạo hiểm giả nữa chứ, mạo hiểm giả nào chả thế. Phải không, Ryoma?”
“Cháu không biết phải nói gì nữa,” tôi chỉ mong là Worgan đừng kéo tôi vào vụ này.
“Kệ ông ta đi,” Tigger nói. “Mà tôi cũng khuyên cậu đừng dại bước theo vết xe đổ của ông ta.”
“Cái quái gì thế hả?” Worgan càu nhàu.
“Chà, hai người thân nhau thật đấy.” Tôi dùng phép Đóng Băng lên số đồ uống. “Trà của cả hai đây ạ.”
“Bằng đây là đủ tiền rồi nhỉ?”
“Vâng, cảm ơn hai người!”
Bọn họ đang định rời đi thì Tigger chợt nhớ ra một chuyện và quay lại. “Dạo này tôi không thấy cậu ghé qua tiệm vũ khí nữa. Trang bị của cậu còn tốt chứ?”
“Vâng, cháu vẫn bảo quản chúng cẩn thận. Số dao và giáp mà cháu mua dạo trước vẫn được sử dụng thường xuyên ạ.”
“Thế thì tốt, nhưng còn về cây katana thì sao? Cậu chưa bao giờ hỏi lại tôi về chuyện đó.”
“A, phải rồi.” Tôi thì thầm vào tai ông ấy về chuyện đã xảy ra.
Ông ấy nhắm mắt lại. “Vậy cậu đã tự nảy ra ý tưởng đó hả? Ngạc nhiên thật đấy.”
“Cháu đoán là mình phải xin lỗi về vụ này.”
“Không sao, nếu cậu thấy cách đó ổn thì cứ dùng thôi. Tôi không thể phản đối cách cậu dùng ma thú của mình được. Nhưng nhớ là đừng làm gì đó quá điên rồ.”
“Cảm ơn chú.”
Rồi ông ấy quay ra cùng Worgan, và cả hai lại cùng dạo phố tiếp.
“Xin chào.”
“Chào mừng!”
Tiếp đó, sơ Betta đến quầy đồ ăn cùng vài đứa trẻ trong nhà thờ. Lúc này đã gần giữa trưa.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ ngày hôm qua. Bell rất cảm kích về chuyện đó.”
“À, có gì đâu ạ. Đó là điều nhỏ nhất cháu có thể giúp được.”
Nhà thờ chăm sóc cho những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Cuộc sống của chúng không có gì là đầy đủ cả, nhưng hai nữ tu luôn sẵn sàng bỏ ra số tiền ít ỏi họ có để bọn nhỏ được tận hưởng ngày hội như bao đứa trẻ khác.
“Cháu lấy đồ uống cho cả mười tám người nhé?”
“Vâng, làm ơn. Nói làm ơn nào, các con.”
“Làm ơn!” toàn bộ lũ nhóc đồng thanh, khiến ai ngồi gần đó cũng phải mỉm cười.
“Ra ngay đây ạ.”
Ở buổi bán đồ từ thiện ngày hôm qua, một đứa trẻ bán hàng cùng tôi có nói rằng bọn họ sẽ đi lễ hội trong hôm nay. Cậu nhóc đó hiện đang đi mua bánh mì kẹp xúc xích cho vài người, và có vẻ như cu cậu đang tận hưởng bầu không khí lễ hội theo cách riêng của mình.
“Của mọi người đây. Cẩn thận nhé, cái khay nặng đấy.”
“Cảm ơn!” lũ trẻ nói.
“Không có gì. Khách hàng tiếp theo, làm ơn!”
“Howdy!”
“Meowdy! Lâu rồi không gặp.”
“Dạo này cậu đã biết cách tự chăm sóc bản thân chưa đấy?”
“Trà lúa mạch cho bốn người, làm ơn.”
Giờ thì Miya và nhóm của Welanna đã đến mua hàng.
“Xin chào mọi người. Lâu lắm rồi tôi không thấy bóng dáng mọi người đâu.”
“Dạo gần đây bọn tôi có việc làm ở ngoài thị trấn.”
“Chà, tôi mừng là mọi người vẫn khỏe. Trà lúa mạch lạnh của mọi người đây.”
Càng ngày càng có đông khách tới mua hàng. Tôi tiếp tục làm việc, cố dành thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi đều đặn. Công việc rất bận rộn, nhưng tôi có thể cảm nhận được không khí vui tươi của ngày hội, nên nó cũng phần nào giúp tôi có động lực.
Trước khi tôi kịp nhận ra, trời đã bắt đầu tối. Mặt trời đang lặn dần ở đằng xa, và sẽ chẳng bao lâu nữa trước khi đèn đường rực sáng. Nhưng kể cả thế, bầu không khí hối hả và nhộn nhịp xung quanh chúng tôi khiến ngày hội như thể vừa mới bắt đầu vậy.
“Tôi về rồi đây!” Jane nói. “Sếp, để tôi làm thay cho. Cậu đi ăn tối đi!”
“Cảm ơn chị.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi đó để ăn tối. Tôi cũng chẳng ăn gì nhiều ngoài một cái bánh kẹp xúc xích từ chính quầy của mình.
“Cậu lại ăn mỗi món đó nữa đấy à?” Jane hỏi. Không chỉ tính trong ngày hội, mà kể cả những đợt lên kế hoạch chuẩn bị trước đó tôi cũng chỉ ăn mỗi thế này. Nhưng dù thế nào thì nó cũng vẫn ngon, và tôi còn được ăn miễn phí nữa chứ; nhưng quan trọng nhất, tôi có thể nhanh chóng quay lại làm việc tiếp.
Bánh mì kẹp xúc xích là một thực phẩm giàu hydrat cacbon. Tôi có thể ăn thêm rau từ món rau xào, nên bữa ăn hàng ngày của tôi khá đủ chất. Vấn đề duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được là tôi ăn quá nhiều dầu và muối, nhưng do ban ngày thời tiết nóng nực, vả lại tôi cũng tiêu rất nhiều năng lượng nữa, nên món ăn này lại hợp cho mục đích bổ sung chất hơn, có lẽ thế. Hoặc có lẽ là không, nhưng tôi nghĩ sẽ chả có vấn đề gì đâu. Cơ thể tôi vẫn còn trẻ lắm.
Khi bạn càng già đi, bạn lại càng có lối suy nghĩ kiểu này hơn. Ít ra đó là những gì tôi được nghe kể hồi còn ở Trái Đất, nhưng chế độ ăn uống này chưa bao giờ khiến tôi gặp vấn đề gì trước đây. Vì thế, tôi chẳng ngại ngần gì mà gọi ngay bốn cái bánh mì kẹp xúc xích và một đĩa rau xào. Tôi cũng rót thêm trà lúa mạch, rồi đi kiếm chỗ ngồi.
Tôi thấy một chỗ có vẻ sắp trống. Ở đấy là một bàn bốn người, với ba người phụ nữ đang ngồi đó. Lúc tôi tiến lại gần cũng là lúc họ bắt đầu đứng lên, nên tôi có thể ngồi xuống luôn mà không phải đợi.
Tôi ngoạm một miếng bánh mì. Đầu tiên là lớp bánh mì mềm, rồi đến miếng xúc xích mọng nước tan chảy trong miệng. Hương vị của chúng hoà quyện cùng nước xốt cà chua khiến tôi không khỏi chảy nước miếng.
“Thưa quý vị và các bạn!” Prenance lớn tiếng. Chỗ tôi ngồi nằm gần lối ra, nhưng tiếng anh ta to đến nỗi tôi có thể nghe rõ giữa tiếng đám đông ồn ào. Anh ta tuyên bố buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu, và ba nữ vũ công bước ra sân khấu. Ban nhạc bắt đầu chơi, và toàn bộ ánh mắt của khán giả đều đổ dồn về phía các vũ công. Tôi đã được xem họ tập màn diễn này một vài lần rồi, nhưng nó vẫn rất ấn tượng.
Có lẽ do tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết, nhưng khi nói đến vũ công, tôi thường liên tưởng đến những cô gái ăn mặc hở hang. Nhưng ba vũ công trên sân khấu đều ăn mặc khá kín đáo. Họ mặc một bộ váy liền thân được trang trí nhiều diềm xếp nếp màu sắc. Chân và tay của họ đều được che kín, nhưng cả ba nhẹ nhàng nâng váy lên và nhảy về phía trước đánh dấu sự bắt đầu của buổi diễn. Đuôi váy của họ cũng bay một vòng theo điệu nhảy của các vũ công. Điều này khiến những gã đàn ông ngồi sát sân khấu cố rướn người ra để dòm dưới váy của ba cô gái, và những người phụ nữ xung quanh lườm bọn họ với ánh mắt khó chịu. Những ông chồng đi cùng con thì bị vợ của họ kéo ra chỗ khác.
“Có vẻ sự kiện lần này thành công tốt đẹp đấy.”
“Vâng, cảm ơn. Khoan đã, Hội trưởng?!”
Glissela, hội trưởng của Thương Hội đã tới thăm. Đằng sau bà ấy là Taylor, cùng một người đàn ông trẻ tuổi mà tôi không nhận ra. Cả ba người họ đều mang theo một cái khay.
“Hôm nay bà tới có chuyện gì ạ?” tôi hỏi. Thật hiếm khi thấy bà ấy bước ra khỏi hội.
“Suốt ngày ở trong nhà không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vào những dịp như thế này, những người già cả như bọn ta hay thích dạo phố cùng nhau.”
“Ra là thế ạ. Mọi người có muốn ngồi cùng cháu không?”
“Nếu cháu không phiền.”
“Cảm ơn. À xin lỗi vì đã bắt cậu cầm hộ mấy cái khay nhé.”
“Có gì đâu ạ, mọi người đừng lo.”
Tôi vẫn không biết người đàn ông còn lại là ai. Ban đầu tôi nghĩ anh ta đến từ một trong hai hội, nhưng anh ta không tạo cho tôi cảm giác đấy.
“Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi phải tự giới thiệu ngay từ đầu,” người đàn ông nói. “Tôi là Arnold Bernhyde. Cậu có phải là Ryoma Takebayashi không?” Có vẻ như anh ta biết tôi là ai. Tôi quyết định đáp lại lời chào của anh ta theo cách đơn giản nhất.
Theo như tôi thấy thì anh ta có vẻ là con người. Anh ta là một người gầy gò trong độ tuổi từ 29 đến 30. Phong cách ăn mặc của anh ta rất giống Carme, cả hai đều có vẻ ngoài sắc sảo, nhưng ánh mắt thủ đoạn đi cùng cặp kính viền đen khiến anh ta giống kiểu người khó gần. Tôi khá chắc là mình chưa gặp anh ta bao giờ.
“Xin lỗi, nhưng chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?” tôi hỏi lại cho chắc.
“Chưa, nhưng tôi đã được nghe về cậu từ cấp trên.”
“Ryoma, cháu còn nhớ vụ ồn ào về chính quyền hồi trước không? Người lãnh đạo hồi đó đã bị sa thải, và đây là người thay thế ông ta.”
“Ah, phải rồi.” Tôi có nghe là ông ta đã bị thay thế, nhưng không biết là ai.
“Tôi đã được nghe nhiều tin đồn về cậu rồi. Không những cậu đã tạo cơ hội để chúng tôi có thể loại bỏ những quan chức ăn hối lộ, tôi tin là cậu còn giúp chúng tôi xử lý hậu quả bọn họ để lại nữa. Gần đây cậu có vẻ còn nhận thêm công việc từ hội nhằm bảo vệ thị trấn,” Arnold nói. Chắc anh ta đang nói về đàn kiến đào hầm. “Cậu đã khiến khối lượng công việc của tôi giảm đi đáng kể đấy. Chính nhờ thế, tôi có thể tập trung hơn vào việc đào tạo nhân viên của mình.”
“Em làm thế cũng vì lý do cá nhân cả thôi, nhưng em mừng vì mình đã giúp được.”
“Tôi mong là cậu sẽ tiếp tục hỗ trợ chúng tôi trong tương lai.”
Có vẻ như anh ta muốn gặp tôi từ lâu rồi, nhưng do lượng công việc khổng lồ mà anh ta phải đảm nhận, anh ta chẳng có thời gian để làm thế. Anh ta cũng không thể gọi tôi lên văn phòng chỉ để cảm ơn được. Ngoài ra, anh ta cũng cần phải xem xét và vạch trần mọi hành vi tham ô và thông đồng, vì thế anh ta tránh tiếp xúc với tôi nếu không thực sự cần thiết. Anh ta có vẻ là một người rất nghiêm túc trong công việc. Nhưng mục đích của việc thay thế người lãnh đạo chính là để người đó loại bỏ những bất công mà người tiền nhiệm đã gây ra trước đây, vì vậy cũng không lạ gì khi anh ta được chọn cho công việc này. Và cũng thật tốt khi anh ta cố không khiến tôi vướng vào những rắc rối khác. Miễn là tôi được tự do sống cuộc đời của mình và tiếp tục điều hành tiệm giặt, tôi chẳng có vấn đề gì mà không hợp tác cả.
“Cảm ơn cậu vì đã sẵn lòng giúp đỡ,” Arnold nói. “Vị trí công việc của tôi không cho phép tôi để cậu hưởng những ưu đãi đặc biệt được, nhưng tôi sẽ cố làm việc của mình để đảm bảo pháp luật sẽ được thực thi và cậu được đối xử công bằng. Đương nhiên, nếu cậu tiếp tục hỗ trợ cho thị trấn này trong tương lai, tôi có thể báo cáo với cấp trên của mình. Có khi cậu sẽ được nhận một đặc quyền nào đó làm phần thưởng thì sao?”
“Nói thế thì thà nói rằng cậu bé sẽ không được ưu tiên ngay từ đầu cho rồi,” Glissela nói.
“Đóng góp lớn đến mức được nhận đặc quyền làm phần thưởng nghe thì dễ lắm đấy,” Taylor thêm vào.
“Tôi chỉ muốn nói là tôi mong đợi những điều vĩ đại từ Ryoma thôi,” Arnold trả lời.
“Phải rồi, cứ để xem.”
“Biết đâu đấy, có khi cậu bé sẽ làm được thì sao?” Glissela nói. Bà ấy đang nhìn về phía quầy hàng của Serge. “Cháu có gợi ý gì cho ông ta không đấy, Ryoma?”
“Cháu không biết bà đang nói gì cả,” tôi nói. Tôi không nghĩ mình có thể giấu được gì khỏi bà ấy, nhưng vẫn cố giả ngu.
“Mà nhân tiện, Ryoma,” Taylor nói.
“Vâng?”
“Cậu thấy cuộc sống ở thị trấn này thế nào? Cũng đã được một thời gian kể từ hồi cậu tới đây rồi. Cậu chắc hẳn cũng phải gặp một số khó khăn gì chứ?”
“Cứ nói bất cứ điều gì cháu đang nghĩ ra. Cái ông già này không được gặp cháu thường xuyên nên đâm ra cũng hay lo lắng linh tinh lắm,” Glissela nói.
“Chà, mọi thứ chắc chắn đã thay đổi rất nhiều kể từ hồi cháu tới đây, nhưng cháu không nghĩ mình thực sự gặp phải vấn đề nào quá khó khăn. Nếu có gì để nói thì, sự thực rằng cháu có thể kiếm được nhiều tiền đến mức tự do đi mua sắm như thế này cũng khiến cuộc sống tiện nghi hơn rất nhiều rồi.”
Nhưng chuyện này cũng khiến tôi phải suy ngẫm lại về cuộc đời của mình. Tôi được sinh ra và lớn lên tại Nhật Bản trên Trái Đất, rồi sau khi chết đi thì được hồi sinh tại thế giới này. Sau một thời gian sống ở Rừng Gana, tôi đã chuyển về Gimul. Giờ khi nghĩ lại, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện.
Từ chỗ tôi đang ngồi, tôi có thể thấy nhân viên tiệm giặt của mình ở bên trái, khách đến mua hàng ở bên phải, một đoàn kịch mà tôi chỉ vừa mới quen ở ngay trước mặt, và người đứng đầu cơ quan công quyền địa phương ngồi ngay bên cạnh. Và cả những khách hàng đã tới đây hôm nay như Dancebell, ông cụ ở hàng thuốc, một vài người vợ mà tôi gặp được hồi còn đang chuẩn bị cho ngày hội, và những mạo hiểm giả mà tôi quen từ các công việc lần trước nữa. Tôi đã làm quen được rất nhiều người, nhưng tôi vẫn không rõ liệu cuộc sống hiện tại có tốt hơn so với hồi tôi sống trong rừng hay không. Rừng rậm có cái hay riêng của nó.
“Hm, nếu nhìn từ khuôn mặt của cậu thì ta nghĩ là cậu vẫn ổn,” Taylor kết luận.
“Vâng, cháu cũng nghĩ thế.”
Nhưng cuộc sống này cũng đâu quá tệ. Tôi tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình khi màn đêm bắt đầu buông xuống.
Người bán sách ở tập 4.