Nhân tiện thì, ờ….. Ta định ghi chép những điều sau vào nửa sau của quyển sổ này, nhưng tranh thủ hiện tại đang là một dịp tốt nên ta sẽ viết nó ngay bây giờ luôn. Tất nhiên là DIO ta không bất cẩn đến mức quên viết ra, nhưng ta đã quá quen với kiểu bỏ lỡ dịp tốt đến phát bực rồi.
Cũng như Jonathan Joestar có con trai ---- và một đàn cháu chắt chút chít sau đó, thì DIO này sau khi thức giấc khỏi giấc ngủ trăm năm và trở lại đất liền, cũng đã tạo ra vài đứa trẻ cả trước và sau khi sở hữu Stand.
Đừng có hoảng hốt. DIO ta đây, có con.
Trong số những thiếu nữ được dâng lên cho ta làm thức ăn, có một số đứa, nói thế nào nhỉ…. Có “tiềm năng”, xứng đáng để ta ban ân sủng ---- Tuy nhiên, ta lại không hề biết số phận những đứa con gái đó sau này thế nào, ừ thì nghe đúng là giống ta không muốn chịu trách nhiệm thật.
Dù ta viết những dòng này để xác nhận bản thân có con, nhưng liệu bọn chúng có nạo thai hay bỏ rơi con mình hay không thì ta cũng không dám chắc. Cũng có thể chuyện thụ thai giữa Ma Cà Rồng với người thường là không thể xảy ra, những bào thai đó sẽ bị sẩy, cùng chung số phận với người em ruột mà ta đã mất đi xưa kia.
Dẫu vậy, ta đã ân ái với chúng bằng cơ thể mà mình chưa hoàn toàn thích nghi của Jonathan ---- nói cách khác, bản chất con người còn lại trong cơ thể này vẫn còn rất lớn, nên khả năng những đứa trẻ ấy được sinh ra là người thường sẽ khá cao.
Rồi chúng sẽ được sinh ra và nuôi lớn ở đâu đó.
“Tiềm năng” của ta ở đây là ác tâm ---- người phụ nữ càng độc ác xấu xa bao nhiêu, thì cô ta sẽ là người mẹ tốt bấy nhiêu.
Dữ dằn, nóng tính, mắn đẻ.
Không cần sự tinh tế, mồm mép chua ngoa, không biết cách ứng xử. Ấy mới chính là những người mẹ tốt.
Đó là điều mà ta tin tưởng.
Nói cách khác, càng đối nghịch với mẹ ta, càng khiến cô ta trở thành một người mẹ tuyệt vời ---- Đó là điều mà ta suy nghĩ.
Thánh Nữ thì khó làm tròn bổn phận của người mẹ, Ác Nữ thì có.
Vì vậy ta sẽ chọn lọc những đứa phù hợp với vai trò là mẹ cho những đứa con của mình. Khi được dâng lên cho ta, không ăn, không hút máu, không tẩy não, ta chỉ đơn giản là thả cho chúng đi.
Tất nhiên là cái cảm giác mong muốn có con, mong muốn có một gia đình êm ấm hay đại loại thế ---- những thứ tình cảm ấy là điều mà ta không có, và cũng không cần thiết.
Lớn lên trong cái khu ổ chuột tanh tưởi, xập xệ ấy, đương nhiên ta sẽ không thể hình thành những thứ cảm xúc ủy mị kiểu như thế được ---- ta chỉ đơn giản “tạo” ra những đứa con ấy bởi chúng sẽ giúp ích ít nhiều trong tương lai, thế thôi.
Chúng là “biện pháp” để hiện thực hóa giấc mơ Thiên Đường của ta.
Đó là những điều sẽ liên quan ít nhiều đến tương lai vài thập kỷ nữa. Nhưng đối với ta, “vài thập kỷ nữa” chỉ như một cái chớp mắt. Và ta dám khẳng định rằng những đứa trẻ mà ta đã gieo trồng khắp thế giới sẽ dẫn dắt ta đến với ngưỡng cửa Thiên Đường.
Điều mà ta còn nghi ngại, điều mà ta còn lo lắng, là có thể trong số những đứa con ấy sẽ không chỉ mang dòng máu của ta, mà còn có thể là của Jonathan ---- Dòng máu của kẻ nào chiếm thế thượng phong sẽ trở thành kẻ thay đổi cuộc chơi này trong tương lai.