JoJo's Bizarre Adventure Over Heaven

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sử Ma của Zero

(Đang ra)

Sử Ma của Zero

Yamaguchi Noboru

Ông Saito bị cuốn vào thế giới khác và được chủ nhân triệu hồi - Louise tiếp đãi một cách cực kỳ "dễ thương". Tiếp sau đó, cậu được gặp Siesta (không phải bên Thám Tử đã chết), Tabitha (nàng Kuudere l

73 4222

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

(Đang ra)

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

Moyo Kazami

Này... Em vẫn chưa chết à, Sofia?

1 38

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

不知常而妄作

Bằng một cách nào đó, cậu ấy đã biến thành một cô bé loli?!

0 25

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

0 23

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

(Đang ra)

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

Nãi Bình Chiến Đấu Cơ (Chiến Đấu Cơ Bình Sữa)

Anh không phải là phi công át chủ bài có số lượng máy bay địch bị bắn hạ nhiều nhất, chỉ riêng phần lẻ trong tổng số máy bay mà một số át chủ bài người Đức bắn hạ còn nhiều hơn tổng số của anh. Anh cũ

1 22

16 - 20 - 16.

Những ghi chép của ta bắt đầu bị cảm xúc chi phối rồi, nên dù ta viết phần này cùng một ngày với đoạn trước đó, ta vẫn sẽ sang một trang khác vậy. 

Dù cho cả trăm năm đã trôi qua, ta vẫn khá ngạc nhiên là cơn giận của mình đã không thức giấc khi ấy. 

Giờ nghĩ lại, có thể là do lúc ấy, lòng quyết tâm của ta vẫn chưa được định hình ---- dù sao thì nhờ chơi tất tay mà ta đã thành công cướp được cơ thể của không ai khác ngoài hắn. 

Dù đúng là ta đã thất bại với số tài sản nhà Joestar, nhưng ta thậm chí còn lấy được một thứ thậm chí còn hơn thế của Jonathan. 

Đó là mạng sống của hắn. 

Nói là “lấy hết mọi thứ của hắn” cũng không sai. 

Mục đích của ta đã hoàn thành. 

Và ta đã thành công làm điều đó. 

Nhưng ở tình cảnh khi ấy, ta lại không có được cảm giác rằng mình đã thành công ---- giống như khi ta giết được cha mình vậy, chỉ là sự vô nghĩa, nhạt nhẽo và chán nản. 

Khi đã lấy được rồi, ta lại nghĩ “tại sao mình lại muốn thứ này?” 

Ta có thể nói như thế về rất nhiều thứ. 

Chắc là ta thuộc dạng con trâu chạy trước cái cày, hoặc cũng có thể là do mục tiêu của ta chưa bao giờ cố định cả. 

Có lẽ là bởi ta và cha đều là những kẻ không thể chịu được việc người khác có những thứ mà bản thân thì không và biến mình thành những “kẻ tước đoạt” ---- và bắt đầu lấy nữa, lấy mãi không ngừng. 

Chắc hẳn là vậy rồi. 

Còn nếu không thì cũng chẳng sao cả. 

Ta thà chết chứ quyết không trở thành “người cho” giống mẹ, lại càng tuyệt đối không bao giờ làm một “người thừa kế” vô lo vô tư giống Jonathan. 

Với sự cao quý và kiêu hãnh, ta vẫn muốn tiếp tục làm “kẻ tước đoạt”. 

Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. 

Dù là một thế kỷ trước, hay một thế kỷ sau. 

Không cần biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, điều đó vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Ta nghĩ vậy đấy. 

À với lại, khoảng thời gian mà ta bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình cho Jonathan là đặc biệt ít. 

Sau tất cả, hắn đã trả lại hết cho ta nỗi đau mà ta đã gây ra cho hắn rồi. 

Ta sẽ viết về chuyện đó vào ngày mai. 

Ta vừa nhận được báo cáo của Kakyoin Noriaki. 

Có vẻ như cậu ta đã định vị được một hậu nhân của Joestar là Kujo Jotaro, và sẽ theo dấu nó. 

Cậu ta cũng báo rằng cháu nội của Jonathan là Joseph Joestar cũng đã khởi hành đến Nhật cùng với một gã thầy bói tên Muhammad Avdol và được tính toán là sẽ gặp cháu trai Jotaro của mình trước. 

Muhammad Avdol.

Hắn là Stand user mà trước đây ta đã từng đích thân đến gặp mặt – một kẻ với năng lực vô biên mà ta rất muốn thu nạp làm thuộc hạ, nhưng tiếc rằng hắn đã bỏ chạy ngay lập tức, làm ta không kịp cắm chồi thịt vào đầu hắn. 

Ta thấy lạ là tại sao hắn lại quay đầu chạy nhanh đến thế, nhưng giờ thì ta hiểu rồi. Có lẽ hắn đã được nghe về ta từ cháu nội của Jonathan chăng….? 

Stand điểu khiển lửa của hắn có vẻ là thứ cần thiết để lên Thiên Đường, nên ta đã thực sự muốn hắn làm thuộc hạ của mình…. Nhưng thôi thì hắn đã chọn phe cho mình rồi thì ta cũng đành phải từ bỏ thôi. 

Thật đáng tiếc.