JoJo's Bizarre Adventure Over Heaven

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

11 - 15 - 15.

Cha ta không thích tầng lớp quý tộc. Cha ta khinh ghét bọn chúng. Gọi là kinh tởm cũng không sai ---- À không, nếu bảo lão không kinh tởm giới quý tộc mới là sai.

Cha ta thực sự ghê tởm tầng lớp đứng đầu.

Đúng vậy, đối với lão, quý tộc là lũ quỷ ác độc xứng đáng bị phỉ nhổ ---- cái ý tưởng mà cha ta cũng biết phân biệt tốt xấu nghe đúng thật nực cười. Thế nhưng lão ta lại rất nghiêm túc với điều đó.

Đối với người cha ăn tàn phá hại của ta, đó là điều duy nhất trên đời mà lão thực sự đối xử nghiêm túc. Nói như vậy cũng đúng bởi vì lão ấy thực sự rất ghét quý tộc.

Lão có thể nằm ca thán cả ngày về các quý tộc, về việc chúng đần độn ra sao, thích lên mặt ta đây với người khác thế nào, cuộc đời chúng ta khổ sở do chúng vì sao. Là do bọn chúng bóc lột ta, chúng “cưỡng đoạt" của ta, cho nên chúng ta mới đói, mới nghèo ---- lão cứ huyên thuyên suốt cả ngày về những điều ấy.

Nhưng chính bởi sống với một người cha như vậy đã khiến ta tiếp thu những bài học đó.

Không ngạc nhiên khi ta sau này cũng mang những ấn tượng không tốt về nhà Joestar ngay từ những ngày đầu gặp mặt.

Thậm chí hạng người hèn hạ như cha ta cũng đay nghiến quý tộc.

Nên chắc hẳn chúng không phải người tốt lành gì, ta nghĩ.

Và khi ta gặp cậu quý tử đích tôn của gia tộc, Jonathan Joestar, ta đã chắc chắn rằng những điều ấy là đúng.

Hoàn toàn chắc chắn.

Cậu chắc hẳn là Dio Brando nhỉ?

Khi ta nhìn hắn cười toe toét và nói câu đó, ta đã biết ngay lập tức.

Trực giác của ta, đã biết.

Rằng ta đã đúng.

Rằng tên nhóc này ---- là một “người thừa kế”.

Không phải “người cho”, cũng chẳng phải “kẻ lấy”.

Một “kẻ thừa kế” ---- trong ta liền trào dâng một cơn giận dữ.

Không, không phải giận dữ. Là một cơn thịnh nộ.

Cơ thể ta sôi sục trong trong cơn giận không thể kiểm soát.

Tất nhiên là ta đã có ý định nuốt trọn gia sản của nhà Joestar ngay từ đầu rồi. Nhưng kế hoạch lúc ấy là im lặng và chờ đợi thời cơ, Jonathan Joestar không là gì ngoài con mồi của ta. Tức là ta vốn không hề có bất cứ ấn tượng nào về hắn. Hay chí ít thì ta vốn không có ý định hành động đối đầu với hắn khi ấy.

Đối với cả Ngài Quý Tộc Joestar và con trai của ông ta là Jonathan, ta sẽ giả vờ là một đứa biết điều và nghe lời ---- giờ mà ngồi thảo luận lại những kế hoạch từ tận ngày xửa ngày xưa cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng giả sử mà kế hoạch của ta khi ấy thành công thì có lẽ mục đích đoạt lấy tài sản của nhà Joestar cũng sẽ hoàn thành dễ dàng.

Một tội ác hoàn hảo được hiện thực hóa một cách hoàn hảo.

Không ---- nó chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng ta đã không thể hiện thực hoá nó.

Ta đã để những cảm xúc dữ dội của mình nuốt trọn, và ta đã xả hết những cảm xúc ấy lên con chó của Jonathan --- hình như nó tên là Danny thì phải --- bằng cách đá thật mạnh vào mõm nó.

Ta đã có ý định đá chết con chó ngay và luôn ---- và sau này đã làm thế thật, nhưng ta nhớ là đã sút nó rất, rất mạnh.

Để đáp trả lại hành động của ta, hắn trở nên giận dữ và la hét. Nhưng trông đầu ta khi ấy lại thực sự muốn hắn giận dữ và la hét.

Hắn nói sẽ không tha thứ cho ta, nhưng chính ta cũng không thể ta thứ cho hắn.

Đúng vậy, ta không thể tha thứ cho hắn.

Cho nụ cười của hắn.

Cho sự vui vẻ lạc quan của hắn.

Cho cái kiểu tỏ vẻ thân thiện của hắn.

Cho việc dám tiếp cận ta.

Cho cái thằng ranh con sống trong nhung lụa, được chiều chuộng quá đà mà chưa từng biết đến khổ đau trong đời; cho một kẻ như thế tồn tại trên đời.

Hắn thậm chí còn không trao đi những gì mình có.

Hắn thậm chí chỉ đơn giản thừa kế mọi thứ mà không cần tước đoạt từ tay người khác, vì vậy ta không thể tha thứ cho hắn từ tận đáy lòng mình.

Ta muốn đấm vào mặt hắn, để hắn biết đến nỗi đau.

Ta cảm nhận mạnh mẽ rằng nhiệm vụ của bản thân là nghiền nát sọ hắn dưới chân mình.

Dù ta không có hứng thú với việc thấu hiểu cảm xúc của cha mình, nhưng khoảnh khắc đó đã khiến ta hiểu rõ nỗi căm ghét của lão với bọn quý tộc.

Đích tôn của nhà Joestar, Jonathan Joestar ---- ta đã quyết định rằng sẽ dồn hắn vào góc tường tuyệt vọng.

Tất nhiên đó là một phần trong công cuộc đoạt lấy sự giàu có của nhà Joestar, nhưng nghĩ lại thì lúc đó ta có rất nhiều lý do khác nữa.

Ta đã quyết định rằng.

Phải lấy sạch sẽ mọi thứ từ “kẻ thừa kế” kia, không chừa lại gì hết.