Với tư cách là người đang đọc cuốn nhật ký này, hỡi “người bạn chưa gặp mặt”, người mà ta vẫn chưa rõ danh tính kia, ta muốn hỏi “ngươi” một câu: Liệu ngươi có nhớ mình đã ăn bao nhiêu cái bánh mì trong đời không?
Ta thì không.
Để duy trì cơ thể bất tử này, số sinh mệnh mà ta đã “ăn” là vô số ---- và ta cũng không hề có ý định đếm chúng ngay từ đầu.
May mắn là máu tươi của thiếu nữ giúp cho việc hồi phục cơ thể này rất hiệu quả. Chắc hẳn đó là món được dâng lên cho ta nhiều nhất, dù bản thân ta cũng không dám chắc điều đó.
Tất nhiên là không có con người nào có thể nhớ được bản thân đã ăn bao nhiêu cái bánh mì cả ---- nhưng ta vẫn nhớ hương vị của cái bánh đầu tiên mình được thưởng thức.
Một lát bánh mì mang tên Dario Brando.
Sinh mạng đầu tiên mà ta lấy đi.
Một miếng bánh nhạt nhẽo không hơn.
Nếu nói theo kiểu bây giờ thì giống như nhai xốp nhựa vậy.
Lặng lẽ giết một người bằng thuốc độc của xứ Viễn Đông thực sự không mang lại cho ta cảm giác thỏa mãn. Kể cả sau khi đã thành công, ta cũng chẳng cảm thấy chút gì từ thành quả của mình.
Thậm chí ta còn dấy lên một chút nghi ngờ trong lòng.
“Có thực sự cần thiết phải giết lão không?”
“Liệu có thật sự cần thiết để đôi tay của Dio này phải nhúng chàm hay không?”
Ta đã nghĩ vậy đấy.
Rằng việc đó thật vô nghĩa.
Cứ với cái kiểu chè chén vô tội vạ của lão thì dù ta có mặc xác cho lão muốn làm gì thì làm, rồi đến một ngày lão cũng sẽ tự lăn đùng ra mà chết. Tình trạng của lão vốn đã nặng đến mức phải điều trị bằng thuốc hằng ngày rồi cơ mà.
Có khi còn chẳng cần rót độc vào mồm mà chỉ cần vứt thuốc bổ của lão đi, hoặc không cần mua cho đỡ tốn tiền là quá đủ.
“Kệ mẹ thuốc thang, đi mua rượu cho tao!”
Đấy, chỉ cần làm một thằng con nghe lời cha bảo, cùng lắm là đợi thêm vài năm lẻ nữa là lão tự đi ---- tại sao ta không kiên nhẫn đợi đến lúc ấy nhỉ?
Có thể ta chọn cách giết lão vì bản thân muốn tìm kiếm sự “cứu rỗi”, chỉ đơn giản là vậy. Dù cách hạ sát có vô vị đến đâu thì ta cũng chỉ muốn kết thúc cuộc đời cha mình bằng chính đôi tay này.
Hoặc có thể ta làm vậy để cố gắng được nhận chiếc vé một chiều lên Thiên Đường ---- nếu vậy thì đến cuối cùng, giết chết cha mình là một nghĩa vụ mà ta bắt buộc phải thực hiện.
Thế nhưng những gì ta nhận lại chỉ là sự trống rỗng.
Cha ta đã chết.
Lão chỉ đơn giản là chết. Như một con bọ.
Hiệu quả của thứ thuốc Tàu kỳ diệu đó thật đáng kinh ngạc ---- cha ta đã chết, không lệch dự đoán dù chỉ một ngày.
Không một chút nghi ngờ hướng về ta.
Ngay cả lão cũng không nghi ngờ ta một giây nào.
Ta đã có được “tội ác hoàn hảo” với không chút sai lầm ---- và ta thừa tự tin để có thể rút ra kết luận đó.
Ta đã cắn miếng bánh.
Nhưng không thể thưởng thức một cách trọn vẹn.
Ta bắt buộc phải ăn thứ nhạt nhẽo kinh tởm ấy.
Trong suốt mười năm, ta bị cha mình cưỡng đoạt hết lần này tới lần khác, dù vậy ta vẫn thèm khát. Ta vẫn tiếp tục thèm khát.
Nếu ta phải mô tả cho cái ấn tượng về việc hạ sát cha mình, thì nó sẽ là “ta đói”.