1
Đó là một nơi vô cùng lạnh giá và tối tăm. Lớp băng mỏng nằm dưới mặt đất, vô số những khối băng treo lơ lửng trên trần nhà.
Trong bóng tối, hơi thở của Maria phát sáng màu trắng.
Maria đứng trước nhà ngục. Một lớp đá nền kết tinh đục ngầu chặn chặt lối vào nhà ngục, đến mức không còn chỗ cho một con kiến lọt qua. Giống như những người bị chôn sống, ai bị mắc kẹt bên trong sẽ mất hết hy vọng.
Maria lắng nghe một cách chăm chú. Âm thanh duy nhất cô nghe thấy được là tiếng những giọt nước rơi xuống từ các khối băng. Bên trong nhà ngục hoàn toàn tĩnh lặng.
Maria đặt tay lên nền đá và tập trung. Chẳng có gì xảy ra cả.
Liệu nó thực sự có ở trong đó không?
Một con quái thú hung tợn mà ngay cả Radiguet cũng khiếp sợ...
Bản thân Maria cũng chưa bao giờ nhìn thấy con thú ấy. Cô chỉ vừa mới nghe về chuyện này.
Một con ác thú mà Radiguet đã bắt được trên một hành tinh nào đó từ rất lâu trước đây.
Radiguet luôn bắt giữ một sinh vật từ mỗi hành tinh mà hắn ghé thăm.
Chúng đều bị bắt làm nô lệ hoặc được yêu chiều như thú cưng. Dù thế nào thì cuối cùng, hắn cũng sẽ đùa giỡn chúng trước rồi mới giết chết chúng...
Tuy nhiên, chỉ con ác thú này là không chịu nghe lời Radiguet. Bản năng chiến đấu mãnh liệt của nó vẫn đang bùng cháy dữ dội. Vì không thể làm gì được, Radiguet đã giam cầm con quái thú vào một cái ngục, nơi mà nó sẽ trở thành tù binh vĩnh viễn của Radiguet.
Mặc dù vậy, Maria nghĩ.
Radiguet thu thập các sinh vật từ những hành tinh mà hắn ghé thăm. Vậy còn Trái Đất thì sao? Hắn đã bắt được con gì?
Đúng lúc đó, một âm thanh ầm ầm rùng rợn vang lên dưới chân Maria. Sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển như sóng, hất tung người Maria. Có phải là con ác thú đang nổi loạn? Không phải.
“...Juuza lại bắt đầu di chuyển rồi...”
Cơn rung chấn vẫn tiếp tục. Trên trần nứt toác phát ra tiếng kẽo kẹt. Những mảnh vỡ rơi xuống như mưa.
Maria bộc phát tinh thần chiến đấu mạnh mẽ và giải phóng nguồn năng lượng sâu trong cơ thể.
Một luồng hào quang màu lam nhạt bùng cháy khắp cơ thể cô, biến đống mảnh vỡ thành sương mù từng chút một.
Cuối cùng sự im lặng cũng trở lại, Maria nhận ra lớp niêm phong trên nhà ngục đã bị phá bỏ.
Có những vết nứt lớn chạy dọc theo bề mặt đá nền.
Maria đưa tay vào khe nứt và xé toạc lớp đá nền ra chỉ trong một phát.
Đã một thời gian rồi Maria không gặp Radiguet, Tran, Grey. Ngay khi Juuza có sự biến chuyển, bọn chúng mất tích như tan vào hư không.
Maria bị bỏ lại một mình.
Lúc đầu, sự thay đổi ở Juuza rất nhỏ.
Juuza đã chết. Nửa dưới của mụ dính chặt vào tường ngôi đền thần, còn nửa trên nhô ra thì héo khô như xác ướp. Hốc mắt trũng sâu, hai bầu ngực nhỏ bé và đông đặc, mái tóc trắng tinh. Mái tóc trắng của mụ bắt đầu chuyển sang đen.
Tiếp theo, làn da của Juuza trở nên săn chắc trở lại và đôi môi chuyển sang màu đỏ, đồng thời, Juuza bắt đầu giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ. Năng lượng giải phóng đã gây ra chấn động dữ dội khắp lâu đài của Vyram - một vật thể khổng lồ giống như tử cung trôi nổi trong vũ trụ.
“Chúng ta phải nhanh lên.”
Radiguet nói vậy.
“Thời điểm Juuza hồi sinh đang đến gần.”
Maria đã nhìn thấy Juuza dần lấy lại sức sống, còn Radiguet và những kẻ khác bắt đầu yếu đi.
Cơ thể của Tran trở nên trong suốt như sương mù.
Gỉ sét màu tím xuất hiện trên thân thể kim loại của Grey.
Radiguet khụy người xuống và ôm mặt mỗi lần Juuza giải phóng năng lượng. Radiguet có một nửa khuôn mặt trẻ và một nửa khuôn mặt già. Phần mặt già nua ghê rợn đang lan rộng, dần dần xâm chiếm phần mặt trai trẻ.
Nhưng Radiguet có ý gì khi nói “Chúng ta phải nhanh lên”? Maria không hiểu. Đánh bại Jetman sao?
Không, chính mình mới là người đánh bại chúng, Maria nghĩ. Một nỗi căm ghét khó chịu dành cho Jetman đang cuộn trào trong lòng Maria. Maria không biết vì sao cô lại có sự thù hận đó. Thậm chí cô còn không muốn biết. Nhưng sự căm hận vẫn còn đó. Với Maria, nó cũng giống như bản năng thèm ăn vậy.
“Chính ta sẽ tiêu diệt Jetman... chắc chắn là vậy...”
Đó là lý do tại sao Maria bước vào nhà ngục. Để giết chết nhóm Jetman, cô quyết định thuần hóa con ác thú.
Một cơn gió ấm áp thổi từ sâu trong nhà ngục. Mái tóc của Maria tung bay trong gió. Cô không thể nhìn thấy gì. Chỉ có một lớp bóng tối đen kịt dày đặc, sự lặng thinh vẫn cứ tiếp diễn. Mọi thứ yên tĩnh đến nỗi cô gần như nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể mình.
Maria tiến từng bước sâu hơn vào trong nhà ngục.
Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động lạ.
Maria dừng lại và nhìn quanh để tìm dấu hiệu. Không còn nghi ngờ gì nữa, có một tiếng vo ve rất nhỏ.
Maria lại phát ra hào quang của mình, chiếu sáng xung quanh bằng ánh sáng lam nhạt. Dù cô không thể nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn là có gì đó ở đằng kia.
Đó là một vòng xoáy cực mạnh.
Không gian đang quay vòng dữ dội. Quay mà không cần vật thể quay - quay như chuyển động thuần túy - đang ở ngay trước mắt Maria.
“Gì thế này.....!?”
Điều này có nghĩa là sao? Không gian xoay vòng này có phải là do con ác thú ấy?
Giống như hít thở, vòng xoáy từ từ co hẹp lại không ngừng.
Maria quật xuống bằng cây roi Nekrod của mình. Vũ khí dạng roi da ấy bị nuốt chửng bởi vòng xoáy rồi biến mất. Nhưng nó đã bị nhổ ra ngay lập tức. Nekrod, một cây roi cứng hơn thép, đã bị xé nát như giấy.
Giống như có một con thú vô hình nào đó đã nôn ra thức ăn mà nó không thích vậy.
Maria lùi lại về sau.
Đột nhiên vòng xoáy mở rộng.
Maria bị cuốn vào vòng xoáy. Ngay cả sau khi vòng xoáy dừng lại, Maria vẫn không xuất hiện.
Chỉ còn lại bóng tối và sự tĩnh lặng.
2
“Cho tôi ly sữa nóng.”
Ryu nói. “Không đường nhé.”
Như thường lệ, quán Bar Golden Gate không đông khách lắm. Như thường lệ, chủ quán không thân thiện, không có tranh, không có hoa. Chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng đang phát nền.
“Vậy cậu muốn gì, Gai?” Ryu hỏi.
“Thực ra thì đã đến giờ họp ở căn cứ rồi...”
“Haa” Gai cười. “Tôi cũng đếch muốn uống rượu với ông đâu... Nhưng có một điều tôi phải hỏi ông cho ra lẽ.”
Gai dừng lại ngay lúc đó. Anh nghiêng ly và lắng nghe bài nhạc jazz cũ trong một lúc.
Chủ quán bar này rất yêu nhạc jazz và vẫn thích mở những đĩa nhạc gốc, không dùng đĩa CD. Tủ đựng đầy bìa đĩa đã ngả màu nâu.
“...Ông...” cuối cùng Gai cũng nói.
“Ông nghĩ thế nào về Kaori?”
“Tôi không hiểu câu hỏi...”
“Đừng có giả ngu!” Bất chợt Gai lên tiếng. “Kaori đã yêu ông từ rất lâu rồi. Thật quá khó hiểu.”
“Tôi và Kaori đều là Jetman. Chỉ vậy thôi.”
“Ông có phải là con người không? Cứ như máy móc bị hỏng vậy, Jetman, Jetman, Jetman... Lúc nào cũng lặp đi lặp lại mấy cái đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
Giọng điệu của Ryu không thay đổi, như thể anh đang kìm nén cảm xúc của mình. “Vyram vẫn chưa bị đánh bại. Tương lai của Trái Đất phụ thuộc vào chúng ta. Bây giờ cậu đã tham gia cùng chúng tôi rồi, hãy kiềm chế mọi hành động cá nhân đi.”
“Ông tưởng là tôi cúi đầu xin gia nhập nhóm à? Đừng hiểu lầm nhé. Tôi có thể đi bất cứ lúc nào tôi muốn.”
“Tôi đang muốn nói đến vấn đề cá nhân như thế đấy. Tại sao cậu không yêu thương Trái Đất này... tại sao cậu không yêu thương con người?”
“Ngầu lòi quá nhỉ?”
Gai nhún vai một cách mỉa mai. “Nhưng thật đáng tiếc, tôi yêu bản thân hơn bất kì cái gì khác. Và tôi yêu Kaori. Chắc chắn tôi sẽ khiến Kaori phải lòng tôi. Không ai có thể cản tôi được đâu. Kể cả ông.”
“........”
Ryu có vẻ bối rối trước lời nói của Gai và cúi mắt xuống.
Hình ảnh Rie hiện lên trong tâm trí Ryu.
Có vẻ như cảm xúc mãnh liệt của Gai đã khơi dậy điều gì đó trong Ryu.
“Cậu nghiêm túc chứ?” Cuối cùng Ryu hỏi.
“Cậu nghiêm túc với Kaori thật chứ...”
“Với tôi, người phụ nữ tôi yêu còn quan trọng hơn cả hòa bình Trái Đất đấy. Kaori quan trọng hơn nhiều.”
“..........”
Rie mỉm cười.
Ryu yêu nụ cười ngây thơ của Rie.
“Đủ rồi. Tôi về đây.”
Gai uống hết ly rượu whisky rồi đặt chiếc ly xuống, phát ra tiếng keng.
“Không nhanh là cuộc họp quan trọng của ông sẽ hết đấy. Với cả... Nhạc jazz đếch hợp với ông đâu.”
3
“Em ngày càng xinh đẹp hơn rồi, Kaori.”
“Sự hiện diện của em sẽ làm bữa tiệc thêm sôi động.”
Những gã đàn ông kiêu kỳ, đèn chùm từ trần nhà, ly sâm panh có chân dài, sàn đá cẩm thạch và những món ăn quốc tế ngon tuyệt do những đầu bếp đẳng cấp chế biến.
Kaori đáp lại bằng một nụ cười trước những lời khen ngợi không ngớt của đám đàn ông ấy.
Bữa tiệc được tổ chức để gây quỹ cho một chính trị gia có quan hệ với gia tộc Rokumeikan. Kaori không hề muốn tham dự, nhưng cha cô lúc đó đang làm việc ở New York, nên đã yêu cầu cô đi thay.
“Anh có thể mời em thêm một ly cocktail nữa không, Kaori?”
“Lần tới ta hãy cùng nhau đi xem opera nhé...”
Từng người một, đám đàn ông tiến đến gần Kaori. Họ là những kẻ mà người ta gọi là tầng lớp thượng lưu, tinh tế và nhàm chán.
Kaori nghĩ việc cố nở nụ cười trên môi thật là mệt mỏi. Sau khi đến nơi tổ chức tiệc và đắm mình trong ánh sáng cầu vồng từ chiếc đèn chùm, Kaori thở dài liên tục trong đầu.
Kaori không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
Ai ai cũng đều say mèm bởi rượu ngon, cười bởi những câu đùa ngớ ngẩn...
Toàn thế giới đều run sợ khi Earthship bị Vyram phá hủy. Nhưng mới chưa đầy sáu tháng kể từ đó, mọi người đã cư xử như chưa có gì xảy ra. Không chỉ có những người ở đây. Toàn thế giới đang đắm chìm trong ngày tháng hòa bình. Tin tức truyền hình chỉ đưa tin về chuyện tình cảm của người nổi tiếng.
Kaori không khỏi cảm thấy sâu sắc trước sự ngu dốt của con người. Sự bình yên hôm nay khiến họ quên đi thảm kịch ngày hôm qua. Nó khiến mọi người tin vào hòa bình ngày mai.
Không hề biết cảm xúc của Kaori, đám đàn ông vây quanh cô như những con bọ tìm kiếm ánh sáng.
Họ đã say mê vẻ đẹp của cô.
Sự thực thì Kaori tối nay còn xinh đẹp hơn bình thường, nên chẳng có gì lạ khi đàn ông lại phấn khích như vậy.
Chiếc váy bó màu ngọc trai khoét sâu làm nổi bật vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy gợi cảm của cô. Dưới mái tóc buộc theo phong cách Trung Hoa, phần gáy trắng muốt như thủy tinh của cô trông thật mong manh. Đôi mắt to của cô ướt đẫm vì buồn.
Nỗi buồn của Kaori xuất phát từ sự thất vọng đối với con người và niềm khao khát Ryu.
Kể từ sinh nhật của Ryu, Kaori đã cố gắng hết sức để kìm nén tình cảm của mình.
“Cái gã đó...”
Kaori đã nghĩ như vậy biết bao lần.
Loại người như thế không xứng đáng với tình yêu của mình. Thật là một gã vô cảm. Nói tóm lại là một kẻ ngốc bướng bỉnh và to xác. Việc anh ta không hiểu giá trị của mình là bằng chứng của sự ngu ngốc. Nếu nhìn kỹ thì khuôn mặt anh ta cũng chẳng đẹp đẽ gì. Đúng là mặt ngựa.
Tuy nhiên, Kaori càng phủ nhận tình cảm dành cho Ryu, thì ngay sau đó tình yêu chiếm hữu trái tim cô sẽ càng lớn hơn như một quả bóng được ném bật lại vậy.
“Mình sẽ từ bỏ mọi thứ để được người đó yêu.” Nhiều lần cô đã nghĩ vậy. Nhà, tiền bạc... Kaori sẽ không ngại phải bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
Kaori đắm chìm trong thế giới tưởng tượng đầy tự luyến.
Mình sẽ bán linh hồn cho quỷ dữ để có được Ryu. Nhờ ma thuật của ác quỷ, Ryu sẽ khao khát mình, nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Theo khế ước, ác quỷ sẽ đến lấy linh hồn của mình sau ba năm. Trong lúc đó, Ryu và mình sẽ có một mối tình cháy bỏng. Cuối cùng, thời điểm ấy sẽ đến và quỷ dữ xuất hiện trước mặt mình. Ryu sẽ chiến đấu với ác quỷ để bảo vệ mình. Sau đó ác quỷ cố gắng phá giải bùa yêu mà hắn đã ếm lên Ryu. Nhưng tình cảm của Ryu vẫn không thay đổi. Rồi mình nhận ra rằng Ryu đã yêu mình ngay cả khi không có phép thuật...
Khi đắm chìm vào thế giới tưởng tượng của mình, Kaori hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh và đắm chìm vào câu chuyện ngọt ngào đó rất lâu.
Tất nhiên là Ryu đã đánh bại được con quỷ và sau đó...
Sau khi bữa tiệc kết thúc và trở về nhà, Kaori vẫn tiếp tục mơ mộng.
...Sau đó Ryu và mình....
Điện thoại reo chuông. Tiếng chuông chói tai cuối cùng cũng đưa Kaori trở về thực tại.
Đó là Ryu.
Ryu nói rằng, anh muốn cô gặp một người.
✕
Bầu trời không một gợn mây, bầu trời trong xanh và thảm cỏ xanh trải dài bất tận bên dưới. Vô số cây thập tự màu trắng đứng cách đều nhau trên bãi cỏ, giống như thể những quân cờ domino đổ xuống nhau.
Đây là nghĩa trang của những chiến binh đã mất mạng khi Earthship phát nổ. Có biết bao nhiêu người lính đã chết trong vụ nổ đó. Hàng thập tự trải dài tới tận chân trời.
Ryu dừng lại trước một ngôi mộ.
RIE AOI....Đó là những chữ cái được khắc trên cây thập tự.
Sau khi trao bó hoa, Ryu chắp tay và nhắm mắt lại.
“...Ryu, người mà anh muốn em gặp là...?” Kaori hỏi một cách sợ hãi.
“...Aoi Rie....” Giọng Ryu trầm và khàn khàn. “Cô ấy là người phụ nữ duy nhất tôi từng yêu... Không, tôi vẫn còn yêu cô ấy...”
“..........” Kaori nhắm mắt lại như thể đang nuốt thứ gì đó. Tiếng tim đập của cô vang lên.
“Tôi vẫn không thể quên được Rie. Tôi vẫn đang chiến đấu bên cạnh Rie.”
“...Ý anh là... anh đang bảo em từ bỏ anh sao?”
Kaori nghe thấy giọng nói của chính mình như thể đó là giọng nói của người khác. Cô nói bằng giọng đều đều. Không phải mình. Một con búp bê từ chỗ nào đó đang nói chuyện. Bởi vì con búp bê đang cố chiếm lấy mình, vậy nên... mình mới cảm thấy kì lạ, tay chân của mình lạnh ngắt.
Ryu không trả lời Kaori. Anh đứng đó, nắm chặt bàn tay phải.
Mỗi lần Ryu đến thăm mộ Rie, bàn tay phải của anh lại nhói đau dữ dội.
Hình ảnh con tàu Earthship tan tành lại hiện về trong tâm trí Ryu. Không khí thoát ra từ bức tường bị phá hủy, cơ thể Rie rơi vào không gian tối tăm.
Ryu nắm chặt tay Rie. Một, hai, ngón tay của họ tách ra dần. Ba rồi bốn....
Cái nắm tay của Rie lúc ấy lại trở về vào lòng bàn tay của Ryu. Sự rung động đó luôn mang lại cho Ryu những ảo tưởng mơ hồ. Có lẽ... Rie vẫn đang chờ Ryu đến cứu cô mà không ai biết...
Rie đang vẫn đợi Ryu.
Rie đơn độc, ôm chặt lấy đầu gối. Rie đang trần trụi và run rẩy. Ryu sẽ không quên cơ thể Rie. Rie là một chiến binh kỳ cựu và có nhiều vết sẹo trên cơ thể. Chẳng hạn như vết sẹo cũ giữa hai bầu ngực của Rie đã biến thành vết bớt hình con bướm, cứ như con bướm xanh nhỏ xíu ấy đậu xuống ở đó vậy.
Khi Ryu nhận ra thì Kaori đã biến mất. Cho đến khi cái bóng của bia mộ lớn dần, cho đến khi bóng tối che khuất nó, Ryu vẫn đứng yên ở đó, cô độc.
4
Gần nửa đêm, Kaori gọi cho Gai, rồi anh vào trong sân của một nhà thờ bỏ hoang. Những cây sồi đứng đây đó, cành lá xanh tươi che khuất mặt trăng và các vì sao.
Tiếng ve kêu rất to. Những con ve sầu bám chặt vào cây sồi, tiếp tục hát những bài hát không bao giờ ngủ.
Đã khá lâu rồi không có ai đến thăm nhà thờ này, giờ đây chỉ còn là đống đổ nát.
Có thể nhìn thấy lờ mờ bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh nứt vỡ phía sau bức tường đổ nát.
Những con ve sầu biến dạng rơi xuống đất, từng con một như trái cây rơi rụng. Nhưng chúng vẫn vùng vẫy và vỗ cánh, dùng chút sức lực cuối cùng để tìm kiếm bạn tình.
Những con ve sầu và xác của chúng trộn lẫn vào nhau đến nỗi không còn chỗ để đứng, như thể toàn bộ nơi này được phủ một tấm thảm côn trùng.
Gió thổi.
Trăng tròn nhô ra giữa các ngọn cây, Gai nhận thấy một bóng người đang đứng dưới gốc cây.
“Kaori... đó hả?”
Nụ cười của Kaori rung động. Nhưng gió đã ngừng thổi, khuôn mặt cô nhanh chóng hòa vào bóng tối.
Vo ve... vo ve.... Tiếng ve sầu vẫn tiếp tục vang lên từ mọi hướng.
Trăng xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi lại hiện, và gương mặt của Kaori cũng lấp ló theo.
“Sao vậy, Gai?” Kaori thì thầm. “Anh muốn tôi phải không?”
Kaori chạy đi như muốn mời gọi Gai. Viền váy tung bay nhẹ nhàng trong gió.
Khi hai người chạy, những con ve sầu bị giẫm nát như thể họ đang giẫm lên bánh quy vậy.
Ngay sau đó, Kaori ngã xuống đất.
Gương mặt cô ngẩng cao, mỉm cười dưới ánh trăng đang rọi xuống.
Gai lên trên Kaori.
Gai kéo quần lót của Kaori xuống chỉ bằng một động tác ngắn gọn.
Bỗng dưng, Kaori bừng tỉnh và lấy tay che mặt. Cô xấu hổ đến nỗi trở nên ướt át.
Thứ chất lỏng tình yêu nóng bỏng ấy, vẫn cứ chảy ra và khiến Kaori ướt đến tận eo.