1
Tiếng ve kêu inh ỏi. Vô số con ve đồng thanh cất tiếng, lớp âm này chồng lên lớp âm khác, tạo thành một cơn lốc âm thanh dữ dội bao trùm toàn bộ đất nước Nhật Bản.
Loài ve bắt đầu cơn bùng phát bất ổn kể từ khi thời tiết dị thường xuất hiện vào cuối năm ngoái. Không, đúng hơn là... thời tiết vẫn chưa trở lại bình thường, mà chỉ đơn giản là nó đã thay đổi chiến lược tấn công.
Mùa đông từng khiến cả nước chìm trong tuyết trắng kỷ lục bất ngờ kết thúc khi tháng Năm vừa đến. Mặt trời ngày một rực rỡ hơn, như thể được giải phóng sau màn mây u ám.
Từ mùa đông chuyển thẳng sang hạ...
Mùa xuân dường như bị bỏ quên, và đến tháng Sáu, cái nắng gay gắt của những ngày hè liên tiếp đã thiêu đốt mặt đất. Trong làn hơi nóng bốc lên khiến khung cảnh méo mó, những con ve thân ánh dầu không ngừng kêu vang.
Thực tế là, hành vi của loài ve năm nay khiến cả các nhà côn trùng học cũng phải tái mặt vì sự quái dị của chúng.
Thông thường, ve phải trải qua sáu đến bảy năm sống dưới lòng đất trước khi trưởng thành và vươn cánh bay lên. Thời kỳ ấu trùng của ve kéo dài đến mức cực đoan. Thế nhưng năm nay, ngay cả những ấu trùng chưa phát triển hoàn chỉnh cũng bất ngờ trồi lên mặt đất, chúng bắt đầu quá trình lột xác — như thể tin rằng mùa hè này là cơ hội cuối cùng của đời chúng.
Hàng loạt con ve dị dạng xuất hiện.
Những ấu trùng chưa hoàn thiện khi vội vã lột xác thì chỉ biến thành những con ve với đôi cánh cong queo, thân hình vặn vẹo kỳ quái. Những sinh vật ấy không thể cất tiếng ve rộn ràng, thay vào đó, chúng phát ra những âm thanh khô khốc, méo mó, tựa như chiếc đồng hồ cót cũ đang rít lên từng nhịp.
Ve dị dạng sống chẳng được bao lâu. Sau vài giờ giao phối ngắn ngủi, chúng rơi rụng xuống mặt đất, để lại vô số xác chết dồn đống trong rãnh ven đường hay nơi góc khuất của công viên.
Gai tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn.
Có tiếng ve kêu từ đâu đó vọng vào.
Nhìn quanh, anh thấy một con ve sầu đang giãy giụa trên ghế sofa. Cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín, không hiểu sao nó lại vào được.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khe cửa sổ, khiến Gai phải nheo mắt lại.
Đã là buổi trưa...
Tuy nhiên, Gai không quan tâm đến thời gian. Anh cho rằng khái niệm thời gian là vô nghĩa. Mọi thứ chỉ có ý nghĩa khi anh cảm thấy muốn làm, và lúc đó chính là thời điểm thích hợp.
Khi Gai tỉnh dậy, người phụ nữ đã biến mất từ lúc nào không hay. Cô là người phụ nữ mà anh gặp lần đầu tại quầy bar tối hôm qua. Chỉ còn lại mùi nước hoa rẻ tiền phảng phất trên tấm ga giường.
Gai không thể nhớ nổi khuôn mặt của cô. Và điều đó cũng chẳng sao.
Bất chợt, anh để ý đến một mảnh giấy trên bàn đầu giường. Trên đó có ghi số điện thoại. Chắc chắn là của cô ấy để lại. Gai dùng mảnh giấy đó gói con ve sầu đang kêu rỉ rả, rồi vứt vào thùng rác.
Anh chưa bao giờ ân ái hai lần với cùng một người phụ nữ.
Dù không nhớ rõ khuôn mặt của cô gái tối qua, nhưng một khuôn mặt khác lại hiện lên trong tâm trí anh.
Đó là Kaori.
Mỗi khi nhớ về Kaori, Gai lại thấy cô lấm lem máu và bùn đất. Nhưng từ trong mớ hỗn độn ấy, đôi mắt sáng như viên đạn bạc của Kaori vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh lên vẻ kiên định và lạnh lùng.
Đó là khuôn mặt cô khi đối đầu với Vyram.
Lúc ấy, cả hai bị nuốt chửng trong một vết nứt lớn giữa mặt đất. Gai nhìn cô vật lộn leo lên, đầy máu me và bùn lầy, nhưng vẫn kiên cường bám lấy vách đá. Anh không ngờ cô gái vốn dịu dàng tiểu thư như Kaori lại có sức mạnh và quyết tâm đến vậy. Kaori thực sự đã vứt bỏ mọi vẻ ngoài yếu đuối, không còn e dè hay ngượng ngùng. Cô ấy thật xinh đẹp, Gai nghĩ.
Giờ đây, Gai không ngần ngại thừa nhận rằng mình đã yêu Kaori.
Ở một khía cạnh nào đó, Gai là một người đàn ông rất đơn giản. Nếu đã yêu, thì chỉ việc chiếm lấy là xong.
Anh rời khỏi giường và tắm vòi nước lạnh từ đầu đến chân. Những cơ bắp của Gai săn chắc như loài báo văng nước tung tóe. Anh mỉm cười.
Gai nhớ lại lời của Kaori ba ngày trước đó.
“Không đời nào tôi lại yêu anh.” Kaori nói với vẻ mặt không cảm xúc. “Dù thế nào đi nữa, không bao giờ…”
Thật thú vị, Gai nghĩ. Nếu có khó khăn, niềm vui khi đạt được sẽ càng lớn.
Ba ngày trước, Gai được Kaori mời đến nhà vì cô muốn nói chuyện quan trọng. Không phải lời mời hẹn hò, nên Gai đoán được phần nào lý do.
“Về Jetman… về nghĩa vụ của Jetman… đại khái là vậy.”
Dù lý do gì, chỉ cần có thể ở một mình với Kaori là đủ.
Nhà của Kaori... gia tộc Rokumeikan là một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu Nhật Bản. Bất kỳ ai lần đầu thấy biệt thự này cũng phải trầm trồ.
Trước tiên, người đến sẽ được đưa bằng xe limousine riêng suốt quãng đường năm kilomet từ cổng vào đến tư gia.
Trong đó là khuôn viên rộng lớn có sân golf, hồ nước, bảo tàng nghệ thuật, vườn cây ăn quả, sân bay trực thăng và thư viện. Xa hơn nữa, khuất tầm nhìn của du khách, có cánh đồng, nông trang và trại nuôi cá. Tất cả các bữa ăn của gia đình Rokumeikan đều có chất lượng cao nhất và là nguồn tự cung.
Khách thường cảm thấy choáng ngợp ngay cả trước khi đến dinh thự. Tất nhiên là trừ Gai.
Bất kể nhìn thấy điều gì, Gai vẫn không hề nao núng, không ngưỡng mộ cũng không khinh thường. Điều duy nhất Gai để ý là Kaori, và anh không quan tâm cô giàu hay nghèo.
Gai đến sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn.
Kaori đang đi dạo trong khu vườn bách thảo nhiệt đới bên bờ hồ. Đó là thói quen hàng ngày của cô sau bữa trưa.
Khi Gai đột nhiên xuất hiện từ bóng râm cây dương xỉ, Kaori nhảy lùi lại theo phản xạ.
Chỉ giây lát, Kaori có ảo giác rằng mình đã lạc trong rừng sâu và một con quái thú đột nhiên tấn công.
“Tiểu thư Kaori cho gọi tôi ạ?” Gai nói và cúi chào ân cần. “Tôi là người hầu của em, Yuki Gai.”
“Gai.” Kaori nói và trừng mắt nhìn Gai. Cô không thích kiểu nói đùa mỉa mai này.
Trước tiên là anh ta đến quá sớm. Việc này cũng thô lỗ như đến muộn vậy.
Nhưng Gai không hề hay biết. Thời gian là vô nghĩa với anh.
“Dù sao thì, chúng ta hãy quay lại dinh thự. Tôi sẽ pha trà.”
“Không, ở đây cũng được.” Gai nói rồi ngồi xuống chiếc bàn kê dưới gốc cây Trinidad. “Thật tuyệt khi hẹn hò trong rừng.”
Trên thực tế, anh cảm thấy như thể họ đang ở trong một khu rừng rậm vậy. Có nhiều loại thực vật nhiệt đới tươi tốt bao quanh khu vực này.
Kaori ngồi xuống đối diện với Gai.
“Lý do hôm nay tôi mời anh đến là...”
“Em định tỏ tình tôi hả?”
Kaori hơi chút thở dài. “Đừng đùa nữa. Tôi đang nói về Jetman. Bây giờ anh đã gia nhập với chúng tôi, tôi muốn anh nhận thức được vị thế chiến binh của mình. Hãy chắc chắn rằng anh tham gia huấn luyện và họp hành đúng cách.”
“Ryu bảo em nói thế phải không?”
“Không. Đây là ý kiến của mọi người. Nếu năm người không cùng nhau hợp tác, chúng ta sẽ không thể đánh bại Vyram.”
“Từ khi nào mà em trở thành gái ngoan thế?” Gai cười. “Em có một nguồn năng lượng đáng kinh ngạc, năng lượng ấy có thể phá hủy cả đạo đức và lẽ thường. Em có hiểu không? Em có quyền tận hưởng cuộc sống, giống như tôi vậy.”
“Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đang chiến đấu vì thế giới! Đã đến lúc phải hy sinh bản thân rồi đấy.”
Gai nhìn Kaori một cách sâu sắc.
Kaori không lảng tránh ánh mắt ấy. Cô đã quen với việc đàn ông ngắm nhìn mình.
“Nghe giống như lời mà gã Ryu sẽ nói. Thôi, em không nên đứng về phía hắn. Hắn đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Kaori cau mày hỏi.
“Đúng vậy. Đầu óc hắn èo uột như thể làm bằng thạch nhũn vậy. Hắn không có ý thức về bản thân. Chính vì thế mà hắn mới liên tục lải nhải về công lý một cách tầm thường. Em có biết tại sao hắn chiến đấu không? Không phải vì Trái đất đâu. Mà là vì hắn sợ phải đối mặt với sự rỗng tuếch của chính mình. Hắn chạy trốn khỏi bản thân bằng cách chiến đấu.”
“Anh sai rồi!” Kaori lên tiếng trước khi Gai kịp nói xong.
“Ryu yêu thương con người, hơn bất kỳ ai khác. Ryu chiến đấu vì những gì anh ấy yêu.”
Khu vườn bách thảo tràn ngập không khí nóng nực bí bách. Chiếc váy của Kaori thấm mồ hôi và ôm chặt vào cơ thể cô.
“Vô ích thôi. Dù em có quan tâm tên đó đến thế nào thì hắn cũng không bao giờ hiểu được em đâu.” Gai cúi xuống và nắm lấy cổ tay Kaori.
“Nếu em muốn phải lòng ai, thì hãy phải lòng tôi này. Hai ta hợp nhau hơn nhiều đấy.”
Cây Trinidad vươn cành ra khắp mọi hướng phía trên đầu họ.
Trinidad là một loại cây hiếm và khác gốc.
Cây đực và cây cái tách biệt nhau. Khi đến thời điểm thích hợp, Trinidad sẽ mở rộng hoặc thu hẹp gốc rễ của mình và bắt đầu di chuyển để tìm kiếm cây khác giới. Chậm rãi, từng chút một.
“Không đời nào tôi lại yêu anh. Dù thế nào đi nữa, không bao giờ.” Kaori nói. “Nhưng anh đã đúng một điều.” cô nói, ưỡn ngực và mỉm cười quyến rũ.
“Tôi yêu Ryu. Hơn bất kỳ ai khác.”
Cuối cùng, cây Trinidad đực và cái gặp nhau, cuộc chiến bắt đầu. Chúng quấn chặt cành và rễ của mình vào nhau để cố gắng hấp thụ lẫn nhau. Trận chiến sẽ tiếp tục cho đến khi một trong hai cây bị tiêu diệt và hòa làm một.
Đây cũng là sự thụ phấn. Bất kể thắng thua, khi trận chiến kết thúc, các nhành cây Trinidad vẫn sẽ đầy ắp những quả mọng đỏ tươi, to đến mức trông giống như những khuôn mặt.
2
Ryu là cung Sư Tử còn mình là cung Nhân Mã, Kaori nghĩ.
Sư Tử là cung hoàng đạo có tinh thần chiến đấu kiêu hãnh và bất khuất. Nhân Mã là cung của sự tự do, thông minh và đam mê.
Mũi tên do cung Nhân Mã bắn ra bay thẳng về phía cung Sư Tử.
Về nhóm máu, Ryu nhóm máu A và mình nhóm máu O. Nhóm máu A là người tỉ mỉ, còn O thì dễ tính. Chúng ta có thể bù đắp thiếu sót cho nhau rồi!
Trong lúc đan lát, khóe môi Kaori tự nhiên cong lên thành một nụ cười. Cả hai cách xem bói đều hoàn toàn trùng khớp.
Kaori đã mua đủ loại sách bói toán và cố gắng tìm hiểu xem hai người hợp nhau đến mức nào. Cô không biết là có nhiều kiểu bói toán đến vậy. Có một số kiểu bói phủ nhận sự ăn ý giữa hai người, nên những lúc như thế, Kaori thẳng tay xé nát cuốn sách. Cô quyết định chỉ tin vào những lời bói toán tích cực.
Kaori tiếp tục đan từng mũi một, rất cẩn thận. Một vầng trăng lưỡi liềm màu chanh treo sau cửa sổ.
Gần đây, sau khi hoàn thành huấn luyện tại căn cứ, việc vội vã về nhà và đan áo len đã trở thành thói quen hàng ngày của Kaori.
Cô muốn tặng nó cho Ryu như một món quà sinh nhật.
Chiếc áo có màu đỏ. Kaori nghĩ rằng màu đỏ rất hợp với Ryu. Đó là màu sắc tinh thần chiến đấu của một chiến binh.
Kaori đỏ mặt khi tưởng tượng Ryu mặc chiếc áo len đan tay.
Khuôn mặt của Ryu sẽ thế nào ta? Liệu anh ấy có gãi đầu vì xấu hổ không? Chắc là sẽ không nhảy cẫng lên vì vui mừng đâu nhỉ...
Đã gần hai tháng trôi qua kể từ khi Kaori bắt đầu đan chiếc áo len này. Mặc dù ngày mai sẽ là sinh nhật Ryu, cô vẫn đang luống cuống. Vì đây là lần đầu tiên đan len và cô cũng khá vụng về nên mọi việc không diễn ra tốt đẹp như mong muốn. Hôm nay Kaori thức trắng đêm.
Nhưng khi đan chiếc áo len, Kaori cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cô nghĩ mình thật dũng cảm và dễ thương. Cô không thể tin rằng một người khá thiếu kiên nhẫn như mình lại đang đan lát.
Đêm nào Kaori cũng thức khuya để tưởng tượng tình yêu của cô dành cho Ryu sẽ ra sao. Cả hai cùng nhau xem phim, uống trà và đi dạo trong công viên. Kaori muốn có một chuyện tình bình thường. Cô muốn trải qua những giai đoạn bình thường của tình yêu giống như những cặp đôi trên khắp thế giới. Họ phấn khích vì nụ hôn đầu, cùng nhau đi du lịch bí mật và cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh.
Nghĩ về Vyram khiến cô cảm thấy chán nản, nhưng vào những lúc như vậy, Kaori cố gắng tự nhủ rằng Vyram hẳn đã từ bỏ ý định xâm lược Trái Đất sau trận chiến gần đây.
Bỗng nhiên Kaori kêu lên. Một cơn đau nhói chạy dọc ngón trỏ. Cô vội vàng đưa ngón tay lên miệng. Bàn tay đan bị trật và cô đã đâm kim đan vào giữa móng tay mình.
“Đây thực sự là thành quả của máu và nước mắt đấy.” Kaori thở dài, mở rộng chiếc áo len.
Tay của Kaori đã được băng bó cẩn thận trước đó. Không chỉ có vết sẹo do kim đan gây ra.
Ngoài việc đan lát, Kaori còn học nấu ăn.
Vì Ryu, Kaori muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa. Cô muốn tổ chức sinh nhật cho Ryu bằng món ăn do chính tay mình nấu.
Kaori thậm chí còn chưa từng chiên trứng bao giờ, nay cô đột nhiên bắt đầu nấu ăn, khiến đầu bếp và quản gia của nhà Rokumeikan chẳng thể làm gì khác ngoài làm dấu thánh giá trước ngực.
Khi Kaori hoàn thành xong chiếc áo len thì trời đã sáng.
Mặc dù đôi môi nhỏ nhắn của cô ngáp nhiều lần, nhưng cô không thể chần chừ. Bây giờ Kaori phải hoàn thành việc huấn luyện trước nhóm Ryu, rồi trang trí phòng chính của căn cứ cho bữa tiệc và bắt đầu nấu ăn.
Kaori muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của Ryu càng sớm càng tốt.
Ryu trở về căn cứ sau buổi huấn luyện buổi chiều. Raita và Gai cũng có mặt ở đó. Ryu đổ mồ hôi khi tham gia đấu tập với Gai, người hiếm khi tham gia luyện tập. Mặc dù chưa bao giờ được đào tạo bài bản về võ thuật, Gai vẫn chiến đấu ngang tài ngang sức với Ryu.
“Tên này có tiềm năng trở thành chiến binh hạng nhất đây.” Ryu nghĩ vậy mỗi khi đối mặt với Gai. Cho dù Gai vẫn có một số vấn đề về tính cách.
“Chúc mừng sinh nhật anh, Ryu!” Kaori nói.
“Háp pi bớt đây nha ông chú.” Ako nói.
Khi ba người bước vào phòng chính, đèn bật sáng và pháo nổ.
Những bông hoa giấy vàng và bạc được trang trí trên tường, nhiều món ăn ngon được bày trên bàn.
“Thế nào? Ông anh có ngạc nhiên không?” Ako hỏi và nhìn vào mặt Ryu.
“À, ừ...” Ryu trông vẫn còn lơ mơ.
Ako ngay lập tức nhận ra những cảm xúc phức tạp của ba chàng trai. Có vẻ như bữa tiệc này sẽ không vui vẻ gì. Ryu tỏ ra bối rối, Gai cười mỉa mai, còn khuôn mặt Raita thì nhăn nhó. Với Raita thì dĩ nhiên là vậy rồi. Vào ngày sinh nhật Raita khoảng một tháng trước, chẳng có ai mừng sinh nhật cho anh.
Người duy nhất vui vẻ ở đây là Kaori, cô phấn khích đến mức ai nhìn vào cũng thấy đau nhói. Ako cảm thấy hoang mang.
“Được rồi, chúng mình cùng nâng ly nhé nhé!” Ako khui một chai rượu sâm panh để cố gắng khuấy động không khí. Ryu không uống được rượu nên đổi thành sữa nóng.
“Nhưng đây quả là một bữa tiệc thịnh soạn, tôi ngạc nhiên lắm.” Cuối cùng Ryu cũng mỉm cười.
“Chứ sao nữa! Kaori đã làm tất cả các món ăn đó. Còn em chỉ giúp một xíu thui.”
Súp Borsch, gà rán, salad và bánh ngọt... chúng là thành quả của ba tháng luyện tập.
“Ngon quá.” Ryu thốt lên sau khi cắn một miếng. “Như này thì Kaori sẽ trở thành một cô dâu tuyệt vời đó.”
“Đừng nói vậy chứ. Sao chị không đưa nó cho Ryu luôn nhỉ? Nè Kaori?”
Câu nói của Ako khiến mặt Kaori đỏ bừng tới tận mang tai. Kaori đỏ mặt tặng món quà được gói đẹp mắt cho Ryu.
Trong lúc Ryu đang mở quà, Ako bật pháo hoa, hét lớn “Pằm păm pắmmm” và “Tèn ten ten ten”.
“Ah, có lẽ nào nó được đan bằng tay?! Đẹp quá trời!”
Kaori gật đầu đồng ý với Ako. Nhưng Ryu chỉ nắm chặt áo len và không nói gì.
Ryu nhận thấy vết thương trên tay Kaori. Anh nhìn vào những miếng băng.
Chiếc áo len trở nên nặng trĩu đến nỗi Ryu cảm giác như nó được làm bằng chì.
“Tôi không thể nhận món quà này.” Ryu nói.
“Ơ?” Kaori thắc mắc.
“Xin lỗi Kaori. Nhưng tôi không thể nhận nó được.”
Ryu là cung Sư Tử và mình là cung Nhân Mã, Kaori nghĩ. Tại sao trên thế giới lại có nhiều kiểu xem bói đến vậy?
“Xin anh cứ giữ lấy nó đi.” Bỗng Kaori mỉm cười. “Quả thật em có hơi điêu khi nói là đan bằng tay. Thực ra là.....”
“Không được đâu.”
Ako, Raita và Gai nhìn chằm chằm vào Ryu.
Ánh mắt Kaori thoáng hiện vẻ sợ hãi.
“Em xin lỗi. Em quên mất là có hẹn với bạn rồi...”
Kaori giật lại chiếc áo len của mình và chạy ra khỏi căn cứ, khuôn mặt Kaori trở nên nhăn nhó. Gai đuổi kịp theo Kaori sau một lúc.
“Anh đã nói rồi mà. Nếu em muốn phải lòng ai, thì phải lòng anh đây này.”
Cơ thể Kaori run rẩy dữ dội.
“Em quên thằng đó đi, quên đi.”
“Làm ơn buông tôi ra!”
Khi Kaori gỡ tay Gai ra, sợi len trên chiếc áo của cô bị vướng vào ngón tay của Gai.
Kaori vẫn chạy mà không ngoảnh lại, và trong làn gió nhẹ, một sợi chỉ đỏ thẳng tắp trải dài giữa hai người họ.
3
Đêm đó, Ryu đơn độc đến một nhà hàng ở vùng ngoại ô. Đó là một nhà hàng Ý nhỏ nhưng ấm cúng.
Ryu đã đặt bàn cho hai người. Sau khi ngồi xuống, anh nhìn ra cửa sổ một lúc, chờ người còn lại đến ngồi. Chẳng mấy chốc anh gọi đồ ăn cho cả hai và rót rượu.
Rie không tới. Rie sẽ không còn xuất hiện nữa.
Hàng năm, vào ngày sinh nhật Ryu, hai người đều ghé thăm nhà hàng này. Năm ngoái Rie mặc một chiếc váy màu xanh, đeo đôi bông tai nhỏ màu xanh. Cô đeo một chiếc vòng cổ bằng bạc. Cặp đôi sát lại gần nhau và trò chuyện cho đến khi nhà hàng đóng cửa.
“Nè...” Rie nói. “Nếu sau này chúng ta chia tay, em vẫn sẽ đến nhà hàng này vào sinh nhật anh hàng năm và đợi anh xuất hiện đó.”
Ryu vẫn đang chờ đợi Rie.