1
Những con người bị xã hội vứt bỏ, những người mang trong mình bệnh tật không thể chữa khỏi, những kẻ cố gắng trốn chạy khỏi quá khứ, hay những kẻ đã đánh mất ý chí sống... tất cả họ đều sống trong "thành phố" ấy. Đúng ra, nơi đó vốn không thể gọi là "thành phố".
Nó hoàn toàn không phải nơi dành cho con người, thậm chí là động vật có vú, để tồn tại. Thế nhưng không biết từ khi nào, người ta bắt đầu gọi nơi đó là "Thành phố Chì".
Từ khi vấn đề ô nhiễm môi trường bắt đầu được chú ý trên bình diện quốc gia, dòng sông chảy ngang qua nơi này đã bị tàn phá nặng nề bởi lượng lớn nước thải công nghiệp. Nước thải chứa chì khiến mắt của mọi sinh vật sống trong sông bị hoại tử, làm tróc da, mòn xương, cuối cùng là ngấm vào đất ven bờ, khiến cây cỏ tan rữa thành một màu đen ngòm.
Nước thải thấm sâu vào lòng đất, kết hợp với muối khoáng trong đất để tạo thành một loại dịch độc chưa từng được biết đến, biến toàn bộ vùng ven biển này thành địa ngục trần gian. Mặt đất sũng nước, lở loét như vết thương mưng mủ, luôn rịn ra một lớp chất độc không bao giờ bay hơi, và toát ra một mùi hôi nồng khiến đầu óc lúc nào cũng choáng váng.
Người dân địa phương và phía chính quyền phụ trách các nhà máy đã xảy ra chiến tranh trong thời gian dài, nhưng những phiên tòa cứ kéo dài bất tận, và trong lúc đó, từng người một đã buộc phải rời bỏ nhà cửa và đi khỏi mảnh đất ấy.
Và rồi, không ai rõ từ đâu, từ lúc nào, những người mang trong mình tuyệt vọng đã bắt đầu tập hợp về vùng đất này, nơi đến cả chó mèo hoang cũng chẳng dám bén mảng. Mảnh đất lầy lội vì độc chất từ từ nuốt chửng những ngôi nhà bị bỏ hoang, và trên tàn tích ấy, nhiều người tự dựng nên nhà cửa theo ý mình.
Những ngôi nhà bằng tôn, những căn lều bằng bìa carton, hay cả những công trình chắp vá từ vô số vỏ lon xếp chồng lên nhau, tất cả tạo nên một khu ổ chuột kỳ quái... trải dài như một dãy nhà tập thể liên tiếp.
Thành phố Chì đã ra đời như thế.
Ngay khi Ryu, Kaori và Gai vừa đặt chân vào Thành phố Chì, một thứ mùi hôi thối từ dòng sông mục rữa và mảnh đất lở loét đã lập tức tấn công các giác quan họ. Mùi nồng nặc đến mức khiến cổ họng họ bỏng rát, nước mắt tự nhiên trào ra nơi khóe mắt.
Trong cái thứ mùi ô uế ấy còn lẫn cả mùi máu tanh vẫn còn tươi. Khi ngửi thấy mùi ấy, họ cảm giác như đang nghe thấy tiếng gào thét của những người bị giết, trước khi sinh mạng họ bị cắt đứt.
Vụ việc đã xảy ra vào rạng sáng nay, khi trời còn chưa kịp sáng hẳn. Người dân sống trong Thành phố Chì đã lần lượt bị tàn sát một cách dã man. Tổng cộng có mười hai nạn nhân. Ryu cùng đồng đội nhận lệnh từ Odagiri, đến để điều tra vụ thảm án này và mối liên hệ đến Vyram.
Những thi thể đã được cảnh sát đưa đi, nhưng nhiều mảng nội tạng văng vãi vẫn còn sót lại rải rác khắp nơi. Các nạn nhân bị xé xác, nát bươm thành từng mảnh rời rạc.
Ryu tách ra để đi hỏi nhân chứng. Còn Gai và Kaori, men theo những tấm ván gỗ tạm bợ bắc trên mặt đất lầy độc, tiến về phía căn chòi tồi tàn nơi được cho là chỗ ở của kẻ thủ ác. Hung thủ là một ông già tuổi tác không rõ.
Dân trong vùng từ lâu đã đối xử với lão không khác gì một con chó bị ngược đãi, ghét bỏ. Ngay cả trong Thành phố Chì, nơi tập hợp những con người bị xã hội ruồng bỏ, ông lão ấy vẫn là kẻ bị ruồng bỏ hơn cả. Dù bị đối xử tệ hại thế nào thì lão cũng chỉ biết run lên cầm cập, co rúm mình lại.
Ông lão đó đã bất ngờ biến thành một kẻ sát nhân. Tất cả các vụ giết người đều được thực hiện bằng tay không. Bằng một sức mạnh không tưởng, lão giết mười hai người như thể đang vò nát mảnh giấy vụn một cách tàn bạo. Nhưng sự kỳ lạ của vụ án không chỉ dừng ở đó.
Khi cảnh sát đến, ông lão bị bắn vài phát vào ngực, nhưng vẫn không gục ngã mà bỏ trốn khỏi hiện trường như thể súng đạn không hề tác động gì đến lão.
Gai và Kaori bước qua cánh cửa bằng tôn, tiến vào căn chòi xiêu vẹo của ông lão.
Đó là một căn phòng trống trơn. Ở giữa phòng có vài tờ báo cũ được trải ra, trên đó vương vãi vỏ đậu và đuôi cá nhỏ. Một chai rượu shochu rỗng nằm lăn lóc ở góc phòng.
“Khiếp thật.”
Gai nói. “Chỗ như này làm sao mà con người sống nổi? Mà này, em có biết không? Thế giới này có vô số khu ổ chuột kiểu như vậy. Dù chúng ta có đánh bại Vyram đi nữa, thì những thảm cảnh thế này cũng chẳng biến mất đâu.”
“Ừ,” Kaori gật đầu. “Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta cứ đứng yên mà nhìn Vyram muốn làm gì thì làm.”
Bất chợt, Kaori chú ý đến một bức vẽ kỳ lạ trên tường.
Là hình một con chim.
Một con chim dang rộng đôi cánh, có ba khuôn mặt, được vẽ bằng sơn đỏ tươi.
“....Tại sao.... lại tránh mặt tôi?” Gai hạ thấp giọng, bất ngờ đổi chủ đề.
“Tránh mặt...?”
“Đừng giả bộ. Kể từ hôm đó… em luôn tránh tôi.”
Gương mặt Kaori thoáng chốc đỏ bừng. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng hôm ấy, Gai ôm chặt cô vào lòng trên tấm thảm xác ve sầu.
“Hôm đó là em chủ động mà. Thỉnh thoảng cũng để tôi chủ động chút chứ,” Gai nói, nửa trêu đùa, nửa nghiêm túc.
“Anh thôi đi” Kaori không kìm được, giọng cô gắt lên.
“Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó! Hơn nữa… nếu anh muốn tán tỉnh một cô gái, thì nên chọn chỗ nào đó phù hợp hơn chứ!”
“Muốn tán tỉnh thì chỗ nào chẳng được. Quan trọng là đúng lúc, không phải đúng chỗ.”
Gai tiến lại gần Kaori. Căn chòi không cửa sổ tối om giữa ban ngày, ánh sáng le lói chỉ len được qua các khe hở của những tấm tôn.
“Rốt cuộc em đang nghĩ gì?” Gai hỏi. “Em muốn gì? Cứ nói ra đi. Tôi sẽ lấy nó cho em, dù là gì đi nữa.”
“...Thứ tôi muốn...” Kaori ngẩng đầu nhìn thẳng vào Gai.
“...chỉ là trái tim của Ryu mà thôi.”
Một nụ cười méo mó thoáng hiện lên trên mặt Gai.
Rõ ràng là Gai đang tổn thương, nhận ra điều đó khiến Kaori thoáng thấy một thứ cảm giác tàn nhẫn pha chút khoái trá. Đồng thời, nỗi đau lẫn khoái cảm từ đêm hôm đó khi cô được Gai ôm chặt lại chợt ùa về trong cơ thể. “Trái tim của Ryu à...” Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Gai. “Thứ tẻ nhạt đó... để tôi cho em cái còn tốt hơn nhiều.”
Một bước. Hai bước. Gai tiến sát lại gần, và Kaori cứ lùi lại theo từng bước của anh. Cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường có hình vẽ con chim.
“Gai, đủ rồi. Tôi...”
“Em yêu tôi... hay ghét tôi?” Gai ngắt lời cô. “Dù là gì thì tôi cũng sẽ khiến em phải nói ra.”
Gai vươn tay ra về phía Kaori. Ngón tay anh vừa chạm vào má Kaori thì một bàn tay khác đột ngột túm lấy vai Gai.
“Gai,” Ryu lên tiếng. “Nếu cậu vã đến mức ấy thì tôi sẽ hẹn hò với cậu một bữa nhé.”
Máu dồn lên đầu Gai.
Anh quá đắm chìm vào Kaori đến mức không nhận ra Ryu đã đến. Và giờ... cảnh tượng đó lại bị chính Ryu chứng kiến. Sự nhục nhã gấp đôi khiến toàn thân Gai run lên vì tức giận.
Gai xoay người lại, tung nắm đấm nhắm thẳng vào cằm Ryu.
Nhưng Ryu đã đưa tay lên, đỡ gọn cú đấm ấy trong lòng bàn tay.
“Định giở trò gì đấy, Gai?” Ryu giữ chặt nắm đấm của Gai, không buông.
“Im đi!” Gai gào lên. “Tao muốn ôm phụ nữ khi nào thì ôm. Đứa nào ngứa mắt thì tao đấm. Đó là cách sống của tao!”
Gai tung cú đá vòng ở cự ly gần, nhưng Ryu dùng khuỷu tay đỡ lại. Một luồng tê dại lan dọc cánh tay khiến Ryu hơi loạng choạng.
“Dừng lại đi, Gai. Chúng ta đang làm nhiệm vụ. Đừng để cảm xúc làm loạn mọi thứ.”
“Mày lúc nào cũng đúng. Thế nên tao mới ghét mày.”
Gai túm lấy cổ áo Ryu, cả hai bắt đầu giằng co, cố dùng sức quật ngã nhau bằng các thế chân móc chéo.
Kaori lặng lẽ đứng nhìn hai người đàn ông đang vật lộn.
Cơn cuồng loạn của Gai, bằng một cách nào đó khiến cô thấy hân hoan.
Có lẽ mình thực sự cần Gai, Kaori thầm nghĩ.
Bị Ryu từ chối, lần đầu tiên trong đời lòng tự tôn của Kaori bị tổn thương. Cô có thể chữa lành vết thương đó bằng cách từ chối Gai, và có thể xác nhận rằng mình vẫn còn sức hấp dẫn nhờ vào Gai.
Khi ý nghĩ ấy còn đang hiện ra thì Kaori đột nhiên thét lên một tiếng thất thanh.5
Ryu và Gai lập tức quay lại.
Ánh sáng tràn vào căn phòng tăm tối.
Một bên bức tường mục nát đã bị xé toạc ra. Chủ nhân của căn chòi đã quay trở lại. Lão già ấy chính là kẻ đã giết chết mười hai người rồi bỏ trốn.
Lập tức, Ryu và Gai thủ thế hướng về phía lão già.
Lão bước đến chậm rãi, nhưng rõ ràng lão đã không còn sức để chiến đấu nữa. Lão mang trên mình nhiều vết đạn chưa cầm máu, mỗi bước đi đều khiến máu tươi phun ra ào ạt.
Để lại những vệt máu dài loang lổ dưới chân, lão từ từ băng qua căn phòng. Sau đó như thể bị hút lấy, lão tựa người vào bức tường đối diện. Lão đến để gặp con chim.
“...Sức mạnh... hãy ban cho ta... sức mạnh một lần nữa...”
Dốc cạn chút sức tàn, lão già ôm lấy bức vẽ con chim trên tường.
2
Một màn đêm đen kịt, không một tia sáng len lỏi.
Sự yên tĩnh đến mức tưởng như có thể nghe được tiếng rơi của một cây kim.
Ryu siết chặt thanh Bringer Sword trong tay. Mồ hôi chảy từ trán, men dọc theo cằm rồi nhỏ giọt xuống lưỡi kiếm.
Rồi một tiếng hét ngắn vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Thanh kiếm vung lên một đường cong trong bóng tối, nhưng không lại hề có cảm giác trúng đích. Cú chém chỉ vụt qua không khí trống rỗng.
Nơi đây là một căn phòng trong căn cứ. Một gian phòng kín mít như hộp đen. Ryu hạ vai xuống, vẫn siết chặt chuôi kiếm.
Ryu ngồi thẳng lưng giữa phòng và tập trung toàn bộ ý thức vào trực giác - giác quan thứ sáu vượt lên trên cả năm giác quan còn lại. Phải chém trúng mục tiêu bằng mọi giá.
Ryu đã lặp đi lặp lại bài tập này suốt một tuần nay.
Mục tiêu là một quả cầu kim loại màu đen, bay lượn không một tiếng động trong bóng tối. Nó vốn là thiết bị dành cho huấn luyện bắn súng với kích thước cỡ quả bóng bàn. Nó di chuyển bằng từ lực nên bay loạn xạ, đến cả xạ thủ lão luyện cũng khó mà bắn trúng.
Vậy mà Ryu lại đang cố chém trúng nó chỉ dựa vào cảm giác.
Anh vẫn chưa hề quên trận chiến với Mizuro.
Dĩ nhiên là đến bây giờ, Ryu vẫn chưa biết chính xác Mizuro là thứ gì. Nó chỉ xuất hiện dưới dạng một vòng xoáy quay cực mạnh, không để lộ cơ thể thật sự.
Lần đầu tiên Ryu đối mặt với nó là vào ngày hôm ấy, giữa lễ diễu hành huy hoàng. Ryu đã bị cuốn vào vòng xoáy ấy, rồi rơi vào một thế giới tối tăm, như thể bị hút vào chiều không gian khác.
Ngay sau đó, một đòn đánh bí ẩn giáng xuống người anh. Việc tránh được cú tấn công đó gần như là một phép màu.
Và vì thế, Ryu bắt đầu tập luyện để vượt qua Mizuro.
Mục tiêu vẫn tiếp tục bay trong im lặng. Không thể cảm nhận bằng mắt, không thể nghe bằng tai.
Ryu cố dồn toàn bộ ý thức vào trực giác, nhưng càng cố bao nhiêu thì đầu óc anh lại càng bị những tạp niệm làm nhiễu loạn.
Ryu lại nghĩ đến Rie... Hình ảnh cơ thể trần trụi của cô hiện lên trong đầu anh. Vết bớt nhỏ nằm giữa hai bầu ngực, vết bớt ấy mang hình dạng con bướm. Mỗi lần Rie uốn người, vết bớt đó lại động đậy như thể con bướm bay đi.
Và hơn hết, là về Jetman...
Nếu Rie còn sống, nếu cô biết tình trạng hiện tại của Jetman, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng. Nếu Rie vẫn còn sống, có lẽ Ryu và Rie đã có thể cùng nhau tập hợp một đội Jetman chiến đấu tử tế hơn một chút.
Dù sao thì Ryu cũng nghĩ rằng: đội hiện tại là tệ hại nhất.
Gai, Kaori, Raita, và Ako - từng người trong số họ đều sống theo cách riêng, chẳng ai có chút ý thức gì về việc làm chiến binh cả. Không ai thật sự nghĩ nghiêm túc về hòa bình thế giới. Còn tinh thần đồng đội thì đúng là chuyện không tưởng.
Ryu sinh ra đã là một chiến binh.
Trước khi gia nhập Jetman thì anh đã là một phần của tổ chức, luôn sống và làm việc bên cạnh những người cũng là chiến binh bẩm sinh như mình. Vì vậy, anh không biết phải đối xử với những người bình thường như Gai hay Kaori ra sao. Với Ryu, việc đặt nghĩa vụ chiến binh lên trên cảm xúc cá nhân là điều hiển nhiên. Nhưng nguyên tắc đó lại chẳng thể áp dụng nổi với mấy người này.
Ryu đã bao lần thở dài vì là một người thủ lĩnh bất tài, và mỗi lần như vậy, anh lại tự trách móc bản thân mình.
“Điều duy nhất mình có thể làm,” Ryu nghĩ, “là cho họ thấy một chiến binh đúng nghĩa.”
Nếu Ryu dồn toàn bộ sức lực và đam mê để tiếp tục chiến đấu và giữ lấy lý tưởng ấy, thì điều đó sẽ rung động những người còn lại và khiến họ thay đổi.
Trong đầu Ryu hiện lên hình ảnh năm chiến binh Jetman cùng dang rộng tay, tạo thành vòng tròn và bay lên trời cao.
Chắc chắn cảnh ấy sẽ thành hiện thực vào một ngày nào đó.
Năm người sát cánh bên nhau cùng phá tan bóng tối và mang lại ánh sáng.
Những sứ giả của ánh sáng, quét sạch bóng đêm... đó mới là hình dạng thật sự của Jetman.
Một tia sáng lướt qua tầm nhìn của Ryu. Dù đôi mắt nhắm chặt, anh vẫn cảm nhận rõ ràng như thể con mắt thứ ba đã mở ra.
Trong căn phòng tối đen, giờ đây Ryu có thể cảm nhận được mọi chuyển động, mọi vị trí.
Ryu vung thanh Bringer Sword trong tay.
Mục tiêu đang bay như con dơi trong bóng tối, nó đã bị chém đôi hoàn hảo.
3
“Chúng ta không còn là chúng ta của trước kia nữa.” Mọi người nói. “Chúng ta đã có một gương mặt mới. Một thân thể mới, một trái tim mới, một tương lai mới. Có lẽ, thậm chí còn có cả một quá khứ mới. Đúng là ngày xưa chúng ta thật khốn khổ. Đã sống quá nhiều tháng ngày thê thảm. Thật kỳ lạ, trên đời này lại có nhiều kẻ độc tài đến thế. Nói ‘nhiều kẻ độc tài’ nghe kỳ, nhưng đó là sự thật. Chúng ở ngay bên cạnh ta, và bên cạnh, bên cạnh của bên cạnh nữa. Chúng đã đàn áp chúng ta. Chơi đùa với thân xác chúng ta, đục khoét trái tim chúng ta thành những mảnh rách nát. Trong mắt chúng, chúng ta chỉ là hạng người tầng đáy. Chúng cười nhạo sự tử tế, sự nhạy cảm của chúng ta. Tuy nhiên, đá có thể nghiền nát hoa nhưng không phải vì đá cao quý hơn hoa. Nếu chúng không hiểu điều đó, thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị chúng tiêu diệt. Ta sẽ cho chúng thấy. Chúng ta sẽ cùng nhau cho chúng sáng mắt. Chúng ta vẫn là hoa. Nhưng là hoa thép, loài hoa thép đẩy bật mọi hòn đá. Hãy mở tiệc. Hãy bắn pháo hoa vào thế giới của chúng. Mời tất cả lũ độc tài đến dự. Phải biến nó thành một bữa tiệc thật hoành tráng. Khi thấy pháo hoa của chúng ta, chúng cũng sẽ hiểu được vẻ đẹp của hoa thép.”
Trong giấc mơ, Raita gặp lại các đồng minh.
Những con người từ nhỏ đã bị bắt nạt giống như anh. Tất cả đều đã từng gặp con chim trong mơ, rồi bị áp lên mặt chiếc mặt nạ bằng da.
Mọi người say sưa bàn về kế hoạch bữa tiệc. Không ai phản đối. “Hãy mời gọi tất cả bọn từng ra ơn với chúng ta đến đây, cho chúng hưởng bằng hết. Chắc chắn, chúng sẽ rơi nước mắt… nước mắt máu vì sung sướng.”
Địa điểm được chọn ngay lập tức: tòa nhà Fujita, nơi sắp hoàn thành ở vị trí đắc địa giữa trung tâm thành phố. Fujita là tòa nhà tổng hợp tối tân nhất, được nhiều tập đoàn khổng lồ góp vốn xây dựng.
Tổng diện tích 456.000 mét vuông. Cao 124 tầng, 487 mét. Có 109 thang máy, 23 thang cuốn, 19.000 cửa sổ. Hơn 500 thương hiệu hàng đầu thế giới mở cửa hàng bên trong. Thường trực 80.000 nhân viên làm việc, đón hơn 200.000 khách mỗi ngày.
Tòa Fujita chính là biểu tượng của kẻ mạnh, và không đâu thích hợp hơn để Raita cùng mọi người mở tiệc.
Sau khi hoàn thành, tòa Fujita với dáng thuôn dài, xây hoàn toàn bằng đá cẩm thạch sẽ là công trình đẹp nhất, sáng rực trong ánh hoàng hôn.
Giờ đây, Fujita đã đứng đó, lấp lánh trong buổi chiều tà.
Trông nó như thác Niagara vậy, Kaori nghĩ. Ánh mặt trời phản chiếu chảy xuống từ tận trời cao, tuôn mãi không dừng.
Hôm nay là ngày khai trương tòa Fujita. Kaori cũng lần đầu được tận mắt nhìn thấy tòa nhà được đồn là hiện đại nhất thế giới này.
Cô đến đây vì Raita rủ đi. Anh nói muốn cô đi mua sắm cùng. Kaori nhận lời không chỉ vì tò mò muốn xem tòa Fujita, mà còn vì gần đây cô thấy Raita có gì đó lạ. Nếu anh có chuyện gì bận lòng, cô muốn nghe anh tâm sự.
Họ hẹn nhau ở quảng trường đài phun nước tầng hầm thứ 5. Nơi này nằm đúng trung tâm khu phố ngầm, từ đây tỏa ra vô số lối đi.
Kaori ngồi lên mép đá viền quanh đài phun giữa dòng người qua lại, chờ Raita đến.
Tiếng nhạc vang lên, nước bắn lên tạo đủ mọi hình dáng.
Cô đưa tay vào làn nước. Có vài chú cá xanh bơi lượn qua.
Khi dõi theo đàn cá một lúc, Kaori nhận ra nước trong vắt đang dần trở nên đục ngầu. Có thể là ống dẫn nước bị hỏng hoặc đường ống gặp sự cố, nhưng bùn bắt đầu trào ra từ một đài phun nước. Màu bùn ngày càng đặc lại, rồi biến thành thứ sệt đen sì chảy ra từng dòng. Lũ cá lần lượt chết nổi lên mặt nước.
Bất chợt, Kaori ngẩng đầu lên. Cô nghĩ mình vừa nghe thấy một âm thanh giống tiếng pháo yếu ớt, vọng xuống từ tận tầng cao nhất của tòa Fujita. Âm thanh ấy gợi nhớ đến tiếng pháo hoa mở đầu lễ hội.
Nhưng Kaori nhanh chóng biết được sự thật. Đài phun nước… đã nổ tung. Và chắc chắn ở khắp trong tòa Fujita cũng đang có những vụ nổ tương tự.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên, tấm đá viền quanh đài phun vỡ vụn thành từng mảnh. Cột nước khổng lồ phóng thẳng lên đập vào trần nhà.
Sóng xung kích và những tia nước lạnh buốt quất thẳng vào người Kaori. Cơ thể cô bị hất tung lên như một chiếc lá, cô cuộn mình lại theo phản xạ như bào thai giữa không trung.
Cùng lúc đó, ở tầng hầm thứ 4 gần lối thoát hiểm, Gai nghe thấy tiếng nổ và tiếng la hét. Anh cũng đến Fujita hôm nay hoàn toàn tình cờ.
Khoảng ba mươi phút trước, đang chạy xe moto dọc đường, Gai thấy một gã đàn ông mặc áo phông đen và quyết định bám theo. Trên lưng áo hắn có một hình con chim. Một con chim kì dị với ba gương mặt, được vẽ bằng bút dạ trắng một cách cẩu thả. Đó chính là hình con chim mà Gai từng thấy trong khu nhà ổ chuột ở “thành phố chì”.
Người đàn ông đó bước vào tòa Fujita.
Hắn len lén làm gì đó, tránh để ai nhìn thấy. Nhưng khi Gai vừa lên tiếng, hắn lập tức biến mất.
Sau khi hắn bỏ chạy, Gai phát hiện một thiết bị hẹn giờ kiểu cũ được nối vào thuốc nổ nhựa. Khi anh vừa kịp tháo ngòi thì vụ nổ đầu tiên đã vang lên ở đâu đó trong tòa nhà.
Những tiếng nổ nối tiếp nhau rung chuyển khắp tòa Fujita.
Khoảng một nửa trong số 19.000 ô cửa kính vỡ tung, nhiều nơi bốc cháy.
Ngoài phố gần tòa nhà, mọi người nghe tiếng nổ chát chúa, rồi bị cơn mưa kính ồ ạt trút xuống trong ánh hoàng hôn. Tiếp đó, họ thấy khói và lửa nuốt chửng tòa tháp.
Kaori vẫn gắng giữ chút ý thức.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mới thoáng nghĩ “Ah…” thì giây sau đã bị hất văng xuống sàn. Kaori nằm nguyên trong tư thế bị quăng đi, không nhúc nhích. Đầu và hông cô đau nhói. Cánh tay phải tê cứng. Lòng bàn tay nhớp nháp, chắc là máu. Nhưng cô không thể kiểm tra vết thương. Trước mắt là bóng tối hoàn toàn. Toàn bộ đèn đã tắt. Và nơi này là tầng hầm thứ 5, không một tia sáng nào lọt qua.
Rồi Kaori nghe thấy một tiếng rên yếu ớt vọng từ đâu đó. Không xa lắm, có ai đó đang cầu cứu.
Cô bắt đầu bò, men theo hướng phát ra âm thanh, lần mò vượt qua đống đổ nát trên sàn.
Chẳng mấy chốc, đầu ngón tay cô chạm vào làn da người, có vẻ là gương mặt một người đàn ông. Nhưng tiếng rên đã im bặt. Anh ta đã tắt thở trước khi Kaori kịp đến. Có lẽ chỉ là một trong những vị khách đến chơi ở Fujita hôm nay. Không biết có bao nhiêu người chết và bị thương đây? Nhưng… trước hết, đây là tai nạn, hay là một vụ tấn công?
Kaori bật chức năng SOS trên vòng tay.
Sau đó, cô từ từ đứng dậy. Vẫn ổn… ít nhất là còn đi được. Nhưng cô không thể chỉ ngồi chờ. Nếu có thể, cô muốn tự tìm đường ra và giúp việc cứu hộ.
Bước đi cẩn thận trong bóng tối, Kaori không thấy nổi cả bàn tay mình. Ở xa, tiếng chuông báo động khẩn vang lên rồi ngắt quãng, lặp lại liên tục.
Cô đi chưa được hai mét thì vấp vào gạch vụn và ngã xuống.
Ai đó đang bật cười.
Theo phản xạ, Kaori quay phắt lại và đảo mắt nhìn quanh.
“Ai? Ai đang ở đó?”
Không có câu trả lời. Cô vẫn chẳng nhìn thấy gì, tối đen như đang nhắm mắt.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Kaori. Tiếng cười vang lên lần nữa, lần này là ngay sát bên tai cô. Giọng cười thấp, khàn... đầy vẻ ghê rợn.
Có thứ gì đó chạm vào cổ tay Kaori.
“!?”
Cheng! Một âm thanh loảng xoảng vang lên, rồi những sợi xích kim loại như rắn trườn quấn quanh cổ tay cô. Kaori không kịp phản ứng, hai tay bị trói chặt, rồi sợi xích kéo mạnh và nhấc bổng cơ thể cô lên không.
Kaori giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ. Nhưng càng vùng vẫy, xích càng siết sâu vào cổ tay.
“Đẹp lắm. Hợp với cô đấy.”
Raita lên tiếng.
“Ai? Mau dừng mấy trò quái gở này lại!” Kaori hét lên trong khi vẫn bị treo lơ lửng.
Raita đang đeo kính nhìn đêm nên có thể thấy rõ cô. Còn Kaori thì không hề biết Raita ở đâu. Ngay cả khi nghe thấy giọng, cô cũng không nghĩ đó là Raita vì giọng khàn đục như thể có ai khác nhập vào anh vậy.
“Cô là một con đàn bà đáng ghét.” Raita nói. “Vì thế ta mới mời cô đến bữa tiệc này.”
Kaori hít thở sâu nhiều lần để cố trấn tĩnh. Cô phải hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Kẻ này là ai? Mục đích gì? Nhưng có một điều chắc chắn: gã này chính là thủ phạm đã cho nổ tung tòa nhà, hoặc là đồng bọn của chúng.
“Ta từng thích cô... nhưng cô đã phản bội ta.”
Giọng Raita vang vọng khắp nơi, như thể bóng tối xung quanh đang nói chuyện.
Hắn có vẻ biết rõ cô, nhưng Kaori hoàn toàn không có chút ký ức nào về hắn. Hay chỉ là một kẻ biến thái nào đó?
“Cứ nói cho tôi biết rõ hơn về anh đi.” Kaori thử lên tiếng. “Có khi chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi chưa bao giờ phản bội ai cả.”
“Cô chơi đùa với trái tim người khác. Cô là một kẻ độc hại.”
“Không, tôi...”
“Câm miệng!”
Một thứ lạnh buốt áp vào má Kaori đang cứng họng. Không cần nhìn, cô cũng biết đó là một lưỡi dao.
“Có nói gì cũng vô ích.” Bóng tối tiếp tục. “Ngay bây giờ… ta sẽ vạch trần con người thật của cô.”
Dù bị treo bằng xích, nhưng đôi chân Kaori vẫn còn tự do. Cô đoán vị trí đối phương rồi tung ra hai, ba cú đá. Nhưng không trúng gì cả.
“Nói đi.” Giọng nói áp sát. “Tôi là một con đàn bà bẩn thỉu. Tôi là một con lợn. Nói đi.”
“Rốt cuộc anh muốn gì? Anh cần gì chứ?” Kaori hét lên.
“Tôi là một con đàn bà bẩn thỉu. Tôi là một con lợn.” Bóng tối thì thầm ngay bên tai Kaori.
Sống dao lạnh lẽo bắt đầu lướt chậm rãi trên người Kaori. Từ má xuống cổ, từ cổ xuống ngực…
“...Nếu không nói, thì để ta cho cơ thể cô tự hiểu.”
Lưỡi dao trượt tiếp từ ngực xuống eo, rồi từ eo xuống chân...
“Mày là một con đàn bà xấu xí. Mày nên có một hình hài xấu xí xứng với trái tim bẩn thỉu đó.”
Kaori cảm thấy một áp lực ngay dưới rốn, mũi dao đang ấn vào đó.
Cổ họng cô run lên, không thể bật ra tiếng. Chỉ cần hắn ấn mạnh hơn một chút, dao sẽ rạch toạc lớp vải và xuyên vào phần dưới cơ thể cô.
Nỗi sợ làm đầu cô đau nhói từng cơn.
Trong tâm trí, cô thoáng thấy hình ảnh mình bị chém nát, cơ thể bê bết máu. Cô lắc mạnh đầu, cố xua đi ảo ảnh đó. Rồi cô nghe thấy một âm thanh khác, ban đầu nhỏ nhưng càng lúc càng lớn. Tiếng đó vọng đến từ phía lối thoát hiểm.
Đống gạch đá chặn cửa bắt đầu sụp xuống. Một người đàn ông vừa gọi tên Kaori, vừa tiến lại gần.
Anh ta giơ cao chiếc bật lửa. Ngọn lửa cam hắt sáng lên gương mặt anh.
“Gai!” Kaori hét lên.
4
Nhận được tín hiệu SOS từ Kaori, Ryu lập tức phóng xe moto lao đi.
Ako ngồi sau yên và ôm chặt lấy eo anh.
Chiếc moto chạy hết ga, mỗi khi lao qua những chỗ gồ ghề lại bật tung khỏi mặt đất. Mũ bảo hiểm xé gió, từng con bọ nhỏ đập vào kính chắn gió và vỡ vụn thành những vệt li ti.
Rời căn cứ và băng qua vùng đồi, trước mắt họ hiện ra một con sông. Trên dòng sông rộng 5km, một cây cầu đang được xây dựng dở dang. Chỉ cần vượt qua con sông này, là sẽ không còn xa thành phố nơi tòa Fujita tọa lạc.
Ryu lao xe vượt qua hàng rào chắn đường, hướng thẳng đến cây cầu.
Ryu đã biết tin về vụ đánh bom ở tòa Fujita. Anh phải nhanh lên. Một linh cảm xấu bám riết lấy Ryu, anh vừa lo cho Kaori, vừa cảm thấy như có một luồng khí đen tối ẩn nấp phía sau vụ việc này.
Cây cầu treo được khởi công từ hai bờ sông vẫn chưa hoàn thiện phần nhịp chính, để lại một khoảng trống rộng chừng trăm mét giữa không trung.
Chiếc moto lao vọt lên một cú nhảy lớn. Ako ôm chặt lấy eo Ryu.
Bất chợt, một vụ nổ vang lên.
Ngay khi bánh xe vừa chạm xuống bên kia khe hở cây cầu, vụ nổ bùng lên hất tung chiếc xe và khiến nó xoay cuộn giữa không trung.
Ako rên lên, thân thể bị nện mạnh xuống mặt đường khiến cô tê dại toàn thân.
Ngẩng đầu, Ako thấy phía trước một bàn tay tỏa ánh sáng lam nhạt.
“...Jetman... máu của bọn mi sẽ chảy xuống con sông này!”
Đó là Maria. Đứng trên dầm cầu, ả tập trung năng lượng vào lòng bàn tay, chuẩn bị phóng tiếp một luồng sóng nhiệt màu trắng.
Ako cố đứng dậy thì cơn đau nhói dữ dội chạy dọc cổ chân, cú tiếp đất vừa rồi đã khiến cô trẹo chân.
Maria nhắm thẳng vào Ako, hét vang một tiếng đầy sát khí rồi phóng luồng sóng nhiệt sáng rực về phía cô. Luồng sóng ập tới, lóa trắng cả tầm nhìn khiến Ako nhắm mắt lại theo phản xạ.
Chỉ trong vài giây Ako nhắm mắt, Ryu đã kịp biến hình. Anh lao vào chắn trước Ako, dùng Bringer Sword chém bật luồng sóng nhiệt sang hướng khác.
Luồng sóng bị đánh văng vào trụ cầu và phát nổ dữ dội.
“..........” Ryu nhìn Maria với ánh mắt đầy ắp sát khí.
Bản thân Ryu cũng không nhận ra, nhưng trong số các thành viên Vyram, Maria là kẻ mà Ryu căm ghét nhất.
Maria… là bản sao hoàn hảo của Rie. Mỗi lần đối mặt với Maria, Ryu lại nhớ đến Rie. Chính vì thế anh càng căm ghét Maria. Tại sao lại ả ta phải có đôi mắt đó, sống mũi đó, đôi môi đó... tất cả đều giống hệt Rie? Trong mắt Ryu, sự tồn tại của Maria chẳng khác nào vấy bẩn linh hồn của Rie.
“Chết đi, Jetman!” Maria gào lên, lao vào Ryu. Ả bật nhảy khỏi dầm cầu và vung Nekrod ở dạng kiếm bổ thẳng xuống đầu Ryu.
Ryu đưa Bringer Sword lên đỡ, hất Maria bật ra.
Ryu lập tức lao theo khi Maria vừa kịp bật lùi, hạ kiếm ngang tầm, lao thẳng đầu vào tấn công. Hai người sượt qua nhau, lưỡi kiếm chạm nhau tóe lửa đến chói lòa.
“Mizuro!” Maria gọi.
Ngay sau lưng Ryu, tiếng động cơ quay của Mizuro gầm lên dữ dội.
×
“Gai!” tiếng Kaori vang lên.
Gai đang ở tầng hầm thứ tư của tòa Fujita, nhận được tín hiệu SOS của Kaori. Anh vừa phá được lối đi khẩn cấp đầy đống đổ nát và cố gắng lắm mới tới được đây, nhưng cảnh tượng Kaori trước mắt vẫn khiến anh kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Gai cắt đứt những sợi xích treo từ trần, rồi đỡ lấy Kaori đang lảo đảo ngã về phía mình.
Gai bật lửa, dùng ánh lửa nhỏ để soi xung quanh. Nhưng kẻ địch bí ẩn mà Kaori nói tới thì chẳng thấy đâu cả, Raita đã biến mất từ lúc nào.
“Rốt cuộc ai đã làm chuyện này… và để làm gì chứ...?” Kaori hỏi.
Gai kiểm tra vết thương của Kaori. Không nghiêm trọng lắm. Anh xé khăn tay, quấn vào cổ tay bị rách da của cô. Nhờ vậy tinh thần Kaori mới dần bình tĩnh lại.
“Ai mà biết được.” Gai đáp. “Tôi cũng mù tịt. Thấy một thằng khả nghi nên tôi mới đuổi theo, ai ngờ đùng một cái mọi thứ nổ tung. Tôi cũng không rõ có phải Vyram nhúng tay vào không. Chỉ chắc một điều là kẻ gây ra vụ này không chỉ có một.”
“Liệu có chúng ta thoát ra được không? Từ đây?”
“Bằng cầu thang thoát hiểm thì khó đấy. Nó bị phá nát rồi. Phải vất vả lắm tôi mới mò được tới đây. Thang máy, thang cuốn thì khỏi nói, cũng tiêu luôn rồi.”
Dựa vào ánh sáng leo lét của chiếc bật lửa, cả hai bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Họ bị kẹt ở một lối đi nằm sâu trong khu phố ngầm. Phạm vi di chuyển chỉ khoảng 200 mét. Một đầu là đường cụt, còn đầu kia thì bị trần nhà sập chắn lối.
Không có ai khác ngoài họ, bởi nơi này vốn là khu chưa khai trương. Hai bên hành lang là dãy cửa hàng san sát, trên mỗi cửa đều dán thông báo khai trương sau vài ngày nữa.
Kaori nhớ lại gã đàn ông lạ mặt vừa rồi đã cố làm hại mình. Nếu hắn có thể biến mất khỏi đây, thì hẳn phải có đường thoát.
Nhưng rồi Kaori lại băn khoăn: rốt cuộc mục đích thật sự của hắn là gì? Phá hủy tòa nhà? Giết người bừa bãi? Hay là… chỉ để hại cô?
Cảm giác hơi thở của hắn phả vào gáy lại trỗi dậy, khiến Kaori rùng mình co vai lại. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng nổi da gà.
“Kể cả không liên quan tới Vyram thì ngoài kia vẫn đầy những kẻ quái gở.” Gai nói, giọng như muốn trấn an cô. “Mà thật ra, ai chẳng có chút gì đó bất thường. Báo mới đây còn đăng tin một gã độc thân sống chung với 500 con mèo, như thế vẫn còn dễ thương chán. Có kẻ từ lúc biết đi đã sống trên cây, có kẻ làm ở hội bảo vệ động vật mà lại đi bạo hành trẻ con. Có những gã đàn ông đứng tuổi xem truyện tranh thiếu nữ rồi tự thủ dâm, hay phụ nữ ăn kiêng quá mức đến chết đói. Ai cũng quái lạ cả. Vậy nên thế giới này cũng điên rồ. Muốn sống sót trong cái thế giới điên rồ thì phải luôn cảnh giác. Mà nói vậy không có nghĩa bọn mình là những người bình thường duy nhất đâu…”
Hai người tiếp tục tìm kiếm.
Họ lần lượt kiểm tra từng cửa hàng chưa khai trương.
Trong một cửa hàng chuyên bán hộp nhạc nhập khẩu, Kaori vô tình dừng lại.
Bên trong, xếp hàng là những hộp nhạc bằng thủy tinh hình cô dâu chú rể.
Cặp đôi mặc tuxedo và váy cưới, xoay tròn theo giai điệu.
Thứ đồ chơi nữ tính đến mức sến súa này chạm vào một góc nào đó trong Kaori, một phần bản thân cô vốn cũng mang kiểu mơ mộng ấy.
Kaori nhớ đến Ryu, nhớ những ngày từng đan áo len cho anh, để mặc trí tưởng tượng trôi về những mộng tưởng lãng mạn. Những giấc mơ ấy ngọt ngào như viên kẹo tan chậm trong miệng, đến giờ vẫn nguyên vẹn trong lòng cô. Nhưng… sao những giấc mơ tình yêu đó giờ lại thấy xa vời, giống hệt như cái hộp nhạc trước mắt?
Kaori cúi sát vào hộp để nhìn rõ nét mặt của cô dâu chú rể. Rồi khẽ cau mày vì cả hai đều không có mắt.
Khi cô vừa chạm tay, chiếc tủ trưng bày bị lỏng bản lề vì vụ nổ trước đó nghiêng hẳn, làm mấy chiếc hộp nhạc rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh. Tiếng nhạc vang lên ngay khi chúng vỡ. Một âm thanh khó chịu. Kaori thấy ghê người với cái cảnh hộp nhạc vẫn kêu dù đã vỡ vụn.
Bên kia đối diện cửa hàng, Gai đang ở trong bếp của một nhà hàng Ý. Anh phát hiện ra một đường ống xả bụi rồi gọi Kaori đến.
Đường ống vừa đủ rộng cho một người chui xuống, dọc thành ống có gắn thang sắt để leo xuống lau dọn.
Gai và Kaori bám vào thang để leo xuống, hướng về đường hầm ngầm.
×
“Mizuro.” Maria gọi.
Ngay sau lưng Ryu, tiếng xoáy của Mizuro gầm rú.
Ryu quay phắt lại, bóp cò khẩu Bird Blaster liên tiếp.
Dĩ nhiên đó không phải những phát bắn ngắm kỹ. Bởi hình dạng của Mizuro chẳng thấy đâu cả. Dù có bắn bao nhiêu, những tia năng lượng vẫn chỉ tan biến vô ích vào khoảng không.
“Vô ích thôi. Không gì có thể làm Mizuro bị thương.” Maria nói.
Đối mặt với kẻ địch vô hình, Ryu vừa bắn vừa lùi dần.
Tiếng xoáy càng lúc càng gần. Chỉ chốc lát, khoảng không vô hình ấy nuốt chửng không khí xung quanh và biến thành một cơn lốc xoáy.
Ryu tiếp tục lùi nữa cho đến khi chạm mép cầu. Không còn đường quay lại.
Cơn lốc lớn nhanh chóng, chạm tới tận những đám mây trên trời.
Luồng gió dữ dội như bão táp khiến Ryu và Ako phải bám chặt vào khung cầu, gồng mình chịu đựng. Cây cầu rung bần bật.
Tiếng “bụp bụp” khô khốc vang lên khi những sợi cáp bị đứt, rồi một trụ cầu gãy gập và bị hút thẳng vào tâm lốc xoáy. Trụ cầu bị hút vào tâm lốc và biến mất trong một không gian khác, rồi bị nghiền nát thành bụi và phun ra ngoài.
Cây cầu vẫn chao đảo như sóng.
Ako hét lên điều gì đó. Bị gió bão quất mạnh, bàn tay cô bắt đầu trượt ra khỏi dầm cầu.
Thấy Ako nguy hiểm, Ryu lập tức quyết định. Nếu cứ thế này thì chỉ có chết hết. Phải đối đầu trực diện với kẻ địch.
Ryu dang hai tay và nhảy thẳng lên, lao vào cơn lốc. Bringer Sword vung lên. Lợi dụng luồng không khí dữ dội, Ryu xoay người và áp sát dần vào tâm của lốc xoáy.
Thế giới đã thay đổi.
Y như lần trước, Ryu ở trong một khoảng không tối đen, không trên, không dưới, không trái, không phải.
Sự tĩnh lặng đến lạnh buốt...
Chỉ trong chớp mắt, Ryu đã rơi khỏi thế giới bão tố và lọt vào chiều không gian hư vô.
Ryu giương kiếm lên, lắng nghe.
Tiếng xoáy đang áp sát khẽ phá tan sự im lặng. Dựa vào âm thanh, Ryu vung kiếm. Không trúng. Cùng lúc đó, một cơn đau nhói xé ngang ngực. Máu tươi bắn tung tóe. Bộ giáp cường hóa đã bị rạch toạc. Cho dù Ryu có cố gắng tấn công dựa vào âm thanh đến đâu, tất cả đều vô ích. Trong chiều không gian này, âm thanh không truyền theo cách bình thường. Không gian bị bẻ cong méo mó.
“Không thể dựa vào năm giác quan được rồi…”
Anh phải nhớ lại buổi huấn luyện trong phòng tối. Ryu cất Bringer Sword vào thắt lưng, bỏ hẳn việc tấn công và dồn toàn bộ ý thức vào giữa trán.
Tiếng xoáy vẫn tiếp tục vang lên. Mỗi lần nó tiến lại gần, cơ thể Ryu lại bị thương. Nhiều vết cắt sắc bén như dao cạo hiện ra ở gáy, vai, lưng, rồi đến chân.
Cơ thể Ryu co giật. Cơn đau liên tục khiến ý thức anh rối loạn.
Ryu hình dung ra năm chiến binh Jetman: Ryu, Gai, Kaori, Ako và Raita, cùng nắm tay nhau bay về phía trước.
Đòn tấn công của Mizuro ngày càng dữ dội.
Năm người đang bay bị nuốt chửng vào một bức tường mây đen. Máu từ các vết thương nhỏ giọt, tụ thành vũng dưới chân Ryu.
Anh nghiến răng, tập trung cao độ hơn nữa.
Mây dần tan đi. Giống như những thiên sứ xua đuổi ma quỷ, năm Jetman đã quét sạch đám mây.
Ánh sáng kia…!
Một luồng sáng bừng lên trong tầm mắt Ryu. Từ ánh sáng phát ra từ sâu bên trong, lần đầu tiên Ryu nhìn thấy được hình dạng của Mizuro.
Một con thú đen đang xoáy tròn, vừa xoáy vừa áp sát sau lưng Ryu.
Không quay đầu lại, Ryu đâm thẳng Bringer Sword ra từ dưới nách. Mũi kiếm trúng Mizuro. Vòng xoáy lập tức dừng lại.
Ryu nhanh chóng bật nhảy, vòng ra phía sau Mizuro. Anh dồn toàn lực đâm thanh kiếm vào lưng nó. Lưỡi kiếm cắm sâu đến tận chuôi, máu đen phun trào tắm lên đầu Ryu.
Garrr......Garrrr....... Tiếng gầm rú đau đớn của con ác thú vang vọng khắp nơi.
Ryu khóa chặt Mizuro trong thế ghì, rồi liên tiếp đâm thêm hai, ba nhát nữa.
Mizuro vùng vẫy, xoắn người rồi bật nhảy để hất văng Ryu.
“...Ryu!”
Ngay trước mắt Ako, lốc xoáy biến mất.
Từ chiều không gian khác, Ryu và Mizuro đồng thời xuất hiện trở lại thế giới này.
Cả hai rơi xuống đất trong khi vẫn quấn chặt lấy nhau, rồi tách ra và giữ khoảng cách đối đầu.
“Ryu!” Ako khập khiễng chạy đến, kéo theo chân bị thương. Cô cảm nhận rõ hơi nóng của khí chiến đấu từ Ryu. Dù toàn thân đầy thương tích, ý chí chiến đấu của anh vẫn không hề suy giảm.
Maria khẽ nhăn mặt, tặc lưỡi khi thấy tình trạng của Mizuro. Không ngờ nó lại bị thương nặng đến thế...
Dưới ánh sáng ban ngày, giờ đây Mizuro để lộ diện mạo bất ngờ. Thân hình nó nhỏ hơn tưởng tượng, cao ngang Ako. Hóa ra Mizuro vẫn chỉ là một đứa trẻ. Toàn thân phủ đầy lông thô cứng trông giống tinh tinh, nhưng hai cánh tay lại to bất thường, dài hơn cả chiều cao cơ thể. Và trên bàn tay, vô số móng vuốt sắc bén lóe sáng. Chính những móng vuốt này là vũ khí khi Mizuro xoay tròn.
Ryu vẫn giữ thế thủ, đối đầu trực diện với Mizuro. Hơi nóng từ khí chiến đấu của Ryu lại càng bốc cao.
Mizuro căm ghét ánh mắt rực lửa ấy. Đôi mắt đen tròn như hạt sồi đảo liên hồi, nó đưa móng vuốt lên miệng cắn hệt như một đứa bé đang mút ngón tay. Trận đấu coi như đến hồi kết, Mizuro đã sợ Ryu.
Loạng choạng, Mizuro chạy về phía Maria để tìm kiếm sự che chở, vòng tay ôm ấp.
Ngay từ lần đầu gặp trong hang đá của căn cứ, Maria đã nhận ra Mizuro vẫn còn là một đứa trẻ. Khi ấy, ả đóng vai người mẹ dịu dàng cho Mizuro bú, nhằm thuần hóa con ác thú này.
Nhưng giờ thì không còn cần thiết nữa. Số phận của Mizuro đã chấm hết.
“Đồ vô dụng...!”
Maria vung thanh Nekrod xuống Mizuro đang chạy đến.
Cái đầu nó vỡ toang như trái cây chín bị bổ, óc bắn tung tóe. Mizuro đổ sụp xuống đất với một tiếng thịch.
Ryu đứng đó. Từ phía sau xác Mizuro, anh nhìn thẳng vào đôi mắt Maria.
“Không thể tha thứ,” người chiến binh gầm lên. “Trên đời này không có chỗ cho ác quỷ. Cút về địa ngục đi!”
“Jetman,” Maria đáp lại “Ta sẽ tắm mình trong máu của mi. Rồi ta sẽ tỏa sáng rực rỡ hơn bất kỳ kẻ nào.”
Maria lao tới. Ryu vẫn đứng yên tại chỗ.
Thanh Nekrod của Maria trong chế độ kiếm, được ả đâm tới liên hoàn như một kiếm thủ. Với những thương tích còn lại từ trận chiến với Mizuro, rõ ràng đây là một cuộc đấu bất lợi cho Ryu.
Anh nghiêng người tránh từng đòn trong gang tấc. Những nhát kiếm trút xuống như súng máy liên thanh, Ryu không có cơ hội để thở, thậm chí không thể chớp mắt. Chỉ một cái thở dốc hay một nhịp chớp mắt, anh sẽ để lộ sơ hở và lĩnh một đòn chí mạng. Cuối cùng, Ryu đâm Bringer Sword ra bằng tất cả sức mạnh, nhưng Maria đã đánh bật kiếm khỏi tay Ryu. Ngay sau đó, khẩu Bird Blaster cũng văng ra.
“Chết đi!” Maria cười lớn khi dồn con mồi vào đường cùng. Ả giơ cao Nekrod lên quá đầu.
Ryu đành phải liều mạng. Anh ngửa đầu tránh đường chém, rồi lao nhanh vào khoảng trống sát người đối thủ.
Maria phản ứng đúng theo nguyên tắc chiến đấu: từ thế chém xuống, ả lập tức hất lưỡi kiếm ngược lên theo đường chéo.
Ako thảng thốt nhắm chặt mắt lại. Đường kiếm ấy nhắm thẳng vào nách Ryu, sẵn sàng chém đứt cánh tay anh.
Ryu không né đòn của Maria. Đây là khoảnh khắc đặt cược tất cả. Thanh Nekrod đang chém hất lên, Ryu kẹp chặt nó dưới nách và đã chặn lưỡi kiếm bằng chính cơ thể mình.
Bằng cánh tay còn lại, Ryu tung một cú thúc cùi chỏ thẳng vào mặt Maria. Ả loạng choạng lùi lại, ôm lấy khuôn mặt.
“Ryu!” Ako ném khẩu Bird Blaster cho anh.
Ryu chụp lấy và lập tức bóp cò liên tiếp.
Những tia sáng lao vút đi, trúng thẳng vào ngực Maria.
Một tiếng thét chói tai vang lên, kéo dài vô tận. Tại những điểm trúng đạn, ánh sáng bùng nở thành hình những đóa hoa rực rỡ, rồi thân thể Maria đổ gục xuống đất.
“Đòn kết liễu...” Ryu nhặt lại thanh Bringer Sword, quay mặt về phía Maria.
Ả đang quằn quại, cào xé ngực mình. Ngón chân co giật, từng tiếng nấc nghẹn thoát ra: “A... a...”
Ryu khựng lại. Dưới lớp kính bảo hộ, đôi mắt Ryu mở to. Anh đã thấy... nhưng trong khoảnh khắc, anh không hiểu nổi điều đó có nghĩa gì. Toàn thân Ryu chỉ biết đông cứng lại.
Trong cơn đau quặn, Maria đã xé toạc bộ jumpsuit đang mặc. Và rồi, giữa bầu ngực ả hiện ra một vết bớt hình cánh bướm nhỏ.
Vết bớt ấy… chính là cánh bướm trên làn da trần của Rie, nơi Ryu đã hôn lên không biết bao nhiêu lần…
Khi cơn đau dần dịu đi, trên gương mặt Maria như có một lớp gì đó đang tróc ra. Vẻ dữ dằn u tối biến mất, để lộ ra nét đẹp dịu dàng. Cô ngơ ngác nhìn Ryu.
...Ryu...
Rie khẽ thì thầm.
“RIE!”
Một luồng sáng dữ dội bất ngờ bùng nổ.
Ryu định lao tới nhưng theo phản xạ đã đưa tay che mặt. Đó là những tia sét mang năng lượng khủng khiếp.
Hai lần… ba lần… những tia sét đánh xuống giữa khoảng cách của cả hai.
Rồi một luồng sáng vàng kim bao trùm lấy cây cầu.
Nó rực rỡ như một cơn mưa cát vàng lấp lánh, nhưng lại mang vẻ lạnh lẽo vô hồn.
Ánh sáng ấy rơi xuống từ đôi cánh khổng lồ. Mỗi nhịp đập của cánh, những tia sáng lại tung bay khắp nơi.
Bỗng nhiên xuất hiện một con chim từ một điểm trên bầu trời. Một con chim màu vàng kim có ba gương mặt... Chính là con chim từng xuất hiện trong giấc mơ của Raita. Và giờ đây, nó đã từ “thế giới mộng” bước vào “thế giới thực”.
“Rie!”
Ngay sau tia sét dữ dội, Rie bị sức ép hất tung và rơi khỏi cây cầu như một chiếc lá.
“Rie!”
Ryu lao theo, gieo mình xuống dòng nước.
Sau khi cả hai đã biến mất, con chim tách ra thành ba quả cầu ánh sáng, rồi lao xuống đất.
Mỗi quả cầu kết tinh thành hình dáng một con người khi chạm đất.
Đó chính là Tran, Grey, và Radiguet.