1
Chuồng khỉ, hoisassa...
Hây hô, hầy hồ, con thỏ đang nhảy múa...
Tàu hỏa, tàu hỏa, xình xịch, xình xịch....
Aaaaah, chẳng ra làm sao cả! Hát hò kiểu gì cũng không thấy vui lên.
Lại nghe thấy mấy con ếch kêu “ộp ộp ệch ệch ệch”.
Thôi chịu rồi. Không ăn thua.
Có lần tôi đã hạ quyết tâm rằng sẽ không bao giờ viết nhật ký nữa, tại vì càng viết lại càng buồn rười rượi. Nhưng rồi tôi cũng không kiềm được, lại cầm bút viết ra hết. Nói cho cùng, chắc đời tôi giờ cũng chẳng thể nào rớt xuống thêm được nữa, nên thôi kệ cha cái buồn đi.
Aaaa, hồi xưa mới là tuyệt vời biết bao.
Sống trong cái nhà mục nát với bà mẹ tưng tửng và ông bố chẳng có gì đặc biệt, ngày ngày ăn bánh anmitsu với tụi bạn, chế giễu mấy thầy cô, rồi đi làm thêm để dành từng đồng bạc lẻ... Cái kiểu sống đó sao mà nhớ quá chừng.
Nói trắng ra thì, ý tôi là vầy:
Thượng Đế là đồ ngốc
Nè, cái chuyện gì mà... gì nhỉ? À đúng rồi, Lọ Lem đó!
Cái câu chuyện cổ tích về nhỏ nhân vật chính tội nghiệp bị mẹ ghẻ và mấy bà chị siêu khó ưa hành hạ tới bến. Đúng rồi, chắc là Lọ Lem.
Tại sao tự nhiên lại lôi chuyện Lọ Lem ra nói hả? Là vì, tui bây giờ chính là đang rơi vào cái gọi là tình trạng Lọ Lem đó.
Nhưng mà – Lọ Lem trong truyện thì cuối cùng còn được lấy hoàng tử, rồi sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Còn con nhỏ Hayasaka Ako này hả? Hoàng tử ư? Chắc suốt kiếp cũng chẳng có ma nào đến.
Người duy nhất bén mảng tới gần tôi là cái thằng nhóc cấp 2 mặt mụn tùm lum, ánh mắt như sát thủ, đầu thì cạo trọc một mảng, IQ chắc độ khoảng... hai mươi. À, khỏi thắc mắc – tôi đang nói tới thằng con trai của ông chú mà tôi đang phải sống chung nè. Theo kiểu họ hàng thì nó là anh em họ với tôi.
Tui nói rồi đó, ba tôi làm ăn phá sản, nợ ngập đầu, phải bán cả nhà mà vẫn không đủ trả. Thế là ba mẹ tôi nửa đêm kéo nhau chạy trốn về vùng Tohoku, bỏ lại tôi cho ông chú ruột nuôi.
Lúc đầu, tôi cứ tưởng cũng tàm tạm thôi – ai ngờ, mở nắp ra mới biết toàn hàng khủng. Giờ thì tôi đúng chuẩn... nô lệ thời hiện đại.
Hình như hồi xưa ba tôi với ông chú chẳng ưa gì nhau. Mà người ta hay nói, “ghét thằng sư thì ghét luôn cái chùa”, kiểu vậy đó. Chuyện đời xưa bị dồn nén, giờ ổng trút hết lên đầu con nhỏ tội nghiệp là tui đây.
Mỗi sáng, trước khi đi học, bốn giờ sáng tui đã phải dậy quét dọn sân vườn. Tiếp theo là giặt đồ, nhưng làm gì mà được dùng máy giặt chứ! Điện đắt lắm, nên... cấm xài luôn. Tui phải cầm cái bàn giặt, chà từng cái quần sịp dính “vàng” của ông chú, hay cái đai giữ ấm bụng của bà thím bị lạnh bụng. Cọ rửa bằng tay, chà chà chà, như thời đồ đá luôn vậy đó.
Giặt đồ xong thì tới phần... dắt chó đi dạo. Mà nói chó chứ con này đâu phải chó thường! Nó là kiểu quán quân đời thứ mấy của Hiệp hội chó chiến toàn Nhật gì đó – con chó Tosa khổng lồ, trông như quái vật. Bao nhiêu lần tôi bị nó cắn rách váy rồi.
Rồi còn chuyện đi chợ mới mệt nè. Sau khi học về, tôi bị sai đi mua đồ ăn tối. Vấn đề là: cái danh sách món thì dài ngoằng mà tiền đưa thì lìu tìu ít ỏi. Thế là sao? Là tôi phải đi mặc cả, hiểu chưa? Ví dụ nha, cá thu bên tiệm đang bán 300 yên, mà tôi chỉ được phát có 250 yên.
Thế là tôi phải:
“Anh ơi~ bớt cho em 50 yên nha~ hoàng tử uii~ ♡”
vừa chu mỏ vừa lắc váy lộ chân tí cho đủ bài bản. Tại cứ xài mấy chiêu như vậy hoài nên giờ ở khu chợ ai cũng đồn tôi là con nhỏ dâm đãng hết trơn. Mà mệt nhất là cho dù có cực khổ cỡ nào, năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu mà có đem đồ ăn về thì tôi cũng không được ăn. Tuyệt vời chưa! Bữa ăn hằng ngày của tôi chỉ là cơm nắm với dưa muối.
Lúc tôi đang bóp vai cho ông chú thì ổng lại nói câu quen thuộc:
“Cha mày là thứ rác rưởi.”
Ổng còn bồi thêm:
“Mày cũng có dòng máu rác rưởi trong người. Phải làm việc quần quật để rửa sạch cái máu đó đi.”
Nói cái quái gì vậy hả? Đồ rác rưởi là ông đó chứ còn ai! Cái lão già trọc đầu, keo kiệt, chân ngắn, suốt ngày mặc cái quần xì dính c*t kia! Đồ óc heo! Ít nhất thì ba tôi không bao giờ để quần lót dính bậy dính bạ như thế nha! Mà chắc tới đây bạn cũng tưởng tượng ra rồi đấy — bà thím nhà này còn kinh khủng hơn ông chú gấp chục lần. Bà ta là một cục mỡ nhão nhoét, suốt ngày mặc đồ thể thao rồi thêm cái áo khoác đệm, nằm ườn khắp nhà. Vừa nằm vừa nhai nhồm nhoàm đủ thứ: bánh gạo, bánh daifuku, hạt hồng xiêm rang v.v… Bà ta chẳng làm cái gì hết, đến cái điều khiển TV cũng bắt tôi phải đổi kênh cho bà ta.
“Ôi trời~ vất vả thật đấy nhỉ, bé Ako của bác~”
Bà ta vừa được tôi bóp vai vừa xổ ra mấy câu kiểu đó.
“Không ngờ công ty của anh trai bác lại phá sản chứ. Không biết giờ hai người họ ra sao rồi đây~ Hy vọng là không treo cổ chết đâu nha~”
Nếu ba mẹ tôi mà thực sự treo cổ á, con mụ này chắc sẽ khóc trong sung sướng mất.
Rồi cuối cùng, nhân vật huy hoàng xuất hiện: thằng con của hai vị thần thánh trên.
Tên nó là Akinori.
Học lớp 8.
Mặt nó đầy mụn.
Nhìn thì ra vẻ bố đời lắm, tóc thì cạo trọc, mặc cái áo đồng phục siêu dài, nhưng mà cái gọi là khí chất của một đứa bất cần thì hoàn toàn không có. Chắc chắn ở trường nó chỉ là hạng tép riu của tép riu thôi. Thế mà dám học đòi tán gái mới ghê chứ. Bệnh hết sức.
Nó rình nhìn lén tôi trong nhà tắm này, thò mặt vào phòng tôi lúc tôi đang thay đồ rồi buông cái câu chẳng liên quan gì hết:
“Chào buổi chiều~ Tiệm gạo giao hàng đây~”
Và rồi chuyện không thể tha thứ cũng đến. Thằng khốn đó dám ăn cắp quần lót của tôi!
Không phải cái nào cũng được đâu nha, mà là cái quần in hình Chuột Mickey to tổ bố ngay mông, cái quần tôi thích nhất luôn đó!
Vừa đi chợ về là tôi phát hiện quần trong tủ biến mất tiêu. Ngay lập tức tôi biết thủ phạm là Akinori. Tôi rình lúc nó lơ là, lẻn vào phòng nó lục soát. Và bingo, dưới gầm giường là cái quần bị vò nát như rác. Ngay lúc đó nó mò vô phòng, tôi chẳng nói chẳng rằng, phang nguyên cú đá vào háng nó, túm đầu đập vô tường côm cốp.
“Chào buổi chiều~ Tiệm gạo giao hàng đây~ Chào buổi chiều~ Tiệm gạo đây~” Nó cứ lặp đi lặp lại như con vẹt điên. Nghe ồn ào, ông chú với bà thím chạy vào. Tôi kể đầu đuôi vụ quần chip bị chôm thì hai ông bà mặt đỏ gay, hét lên như bị cháy nhà suốt một tiếng đồng hồ liền.
“Mày dám làm gì con trai tao hả!?”
“Đúng đó, cái đồ vô ơn!”
“Con trai tao mà đi làm mấy chuyện dơ bẩn như vậy á? Không đời nào!”
“Rõ ràng là mày quyến rũ nó trước, đúng không?”
“Á á, Akinori-chan tội nghiệp của mẹ, Akinori-chan đáng thương, Akinori-chaaaaan…”
Đó, nguyên một tràng như vậy đấy. Khi cha mẹ ngu ngốc đến mức này thì thiệt… tôi còn chẳng buồn cãi nữa luôn.
“Được chưa, cái ngữ như mày rồi cũng sẽ bị trời phạt thôi! Ba mẹ mày giờ chắc cũng treo cổ tự tử rồi, đáng đời lắm con à!” – mụ già đó la hét như bị ma nhập, rồi kết thúc bằng cú chốt hạ như vậy.
Tôi thì cứ tin rằng nếu trời có mắt, thì người bị trừng phạt phải là cả nhà mụ mới đúng.
Nhưng riêng cái vụ lần này, xem ra bọn họ lại thắng rồi…
Bởi vì… tôi bị phạt thật.
ĐUỔI HỌC.
Aaa… cuộc đời thật bất công.
Cú này làm tôi choáng thật sự. Nói gì thì nói, tôi vẫn thích trường học mà. Con đường hoa anh đào từ cổng vào, sân trường đắm trong ánh hoàng hôn lúc tan học, tiếng xôn xao trước giờ vào lớp, mùi thuốc sát trùng trong phòng y tế. Mấy đôi dép rơi lăn lóc trong góc tủ để giày, những phút nằm dài mơ màng trên đệm trong kho dụng cụ thể dục... Tôi thật sự rất yêu những thứ đó.
Tôi bị đuổi học—tất nhiên, là tại cái thứ Jetman rồi. Như tôi kể trước rồi đấy, tôi bị gọi đi bằng cái vòng tay suốt trong giờ học, nghỉ học không phép thì đầy ra, nên nhà trường nổi đóa là chuyện đương nhiên.
Tôi đã muốn chạy lên khóc lóc trước mặt ông hiệu trưởng mà hét lên rằng:
“Tôi là người bảo vệ chính nghĩa đấy! Tôi chiến đấu để bảo vệ mọi người mà! Ít nhất cũng phải được trao huân chương chứ, sao lại đuổi học tôi được hả trời!!”
…Nhưng tất nhiên, tôi đâu thể nói được mấy lời đó, mà kể cả có nói, ai mà tin đây?
Chính vào lúc ấy...
Ngay trong hố sâu đen tối của bất hạnh đó, tôi nảy ra một kế hoạch. Lúc đó tôi đang xem bản tin thể thao trên TV, chợt thấy tin một cô gái trạc tuổi tôi đang chuẩn bị debut làm… jockey đua ngựa!? Và thế là—ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Kế hoạch đó… lúc đầu chỉ là một ý tưởng vụt qua đầu thôi, tôi cũng không ngờ sẽ có ngày mình thật sự làm chuyện đó thiệt.
Về vụ bị đuổi học, tôi không dám nói với ông bà già. Thế là mỗi sáng 7 rưỡi, tôi vẫn giả bộ đi học như bình thường. Rồi tôi trốn ra công viên, đứng bên hồ ném đá xuống nước để giết thời gian. Lũ cá chép bơi tới đớp đớp chỗ chân tôi, giờ đây chúng chính là những người bạn cùng lớp mới của tôi.
Mấy đứa bạn học thật sự của tôi, khi biết tôi bị đuổi học, dù sao cũng tổ chức một buổi tiệc chia tay nho nhỏ. Nói là "tiệc" chứ thật ra chỉ là tụ tập ở tiệm thức ăn nhanh tám chuyện linh tinh thôi.
Ai nấy cứ tự nhiên tám chuyện rôm rả. Dù là tiệc chia tay của tôi đấy, vậy mà chỉ có mỗi mình tôi bị bỏ rơi. Đối với họ, tôi giờ đâu còn là bạn cùng lớp nữa, chỉ cần có cớ là “tiệc chia tay” để được tụ lại cười đùa, thế là đủ vui rồi. Cũng buồn lắm chứ, nhưng biết sao giờ.
Khi nghe tiếng cười của tụi nó vang lên như từ nơi xa lắm, tôi ngồi thừ ra mà nghĩ: cái cảm giác cô đơn này, cho dù tôi không bị đuổi học thì kiểu gì rồi cũng sẽ trải nghiệm thôi. Không chỉ tôi đâu, mà cả Mieko, Yukie, Shizuka, Reiko—tất cả đều sẽ phải trải qua khoảnh khắc đánh dấu một ngã rẽ trong đời thế này, rồi lại lặp đi lặp lại hoài hoài nữa chứ.
Tối hôm đó, tôi nhận được một cú điện thoại từ mẹ.
Lâu lắm rồi mới lại nghe giọng của mẹ. Tiếng mẹ vang lên nhỏ xíu, xa tít, và lẫn trong đó là tiếng sóng biển rì rào. Nhân tiện nói luôn, mẹ với ba bây giờ đang trốn nợ trên vùng Tohoku, làm việc trong một cái nhà trọ.
Tôi cố nói chuyện thật vui vẻ hết mức có thể.
Tôi kể mấy chuyện ngớ ngẩn như là: cái miếng naruto trong tô mì hôm nọ xoáy ngược chiều, hay chuyện tôi định cắt ria mép con mèo mà xém chút nữa chém luôn lỗ tai nó… Toàn mấy chuyện tào lao, hai mẹ con cứ ríu rít suốt.
Mẹ tôi chỉ “ừ”, “ừ” thôi, nhưng khi nghe những tiếng “ừ” đó, cái gì đó trong tôi bỗng nổ tung. Nỗi buồn và cơn giận như bùm một phát dâng trào lên tận đỉnh. Rồi mắt tôi tối sầm lại, và tôi đã hạ quyết tâm.
Phải thực hiện kế hoạch đó thôi. Cái kế hoạch nảy ra khi tôi xem tin tức trên TV nói về một nữ tay đua sắp ra mắt ở giải đua ngựa.
Dù sao thì thứ tôi cần nhất bây giờ là tiền, mà chỉ cần có tiền, mọi thứ sẽ đâu lại vào đấy.
Thế nên nói cho nhanh: kế hoạch của tôi là kiếm bộn tiền nhờ đua ngựa.
Nghe đến đua ngựa chắc có người nghĩ ngay tới trò mờ ám, nhưng với tôi thì khác — ba tôi từ hồi xưa đã là một tay mê đua ngựa chính hiệu, nên tôi cũng quen thuộc với nó phần nào. Tôi còn nghe cả chuyện có ông bạn của ba nhờ đua ngựa mà xây được biệt thự nữa cơ. Dù vậy, rõ ràng một đứa gà mờ như tôi thì không thể thắng bằng cách chơi đàng hoàng được.
Thế nên tôi đã nghĩ ra...
Tôi sẽ thế chỗ tay đua mới kia trên TV, chính tôi sẽ cưỡi ngựa thi đấu. Trước đó, tôi sẽ đặt cược vào chính con ngựa mà tôi cưỡi, rồi chỉ cần tôi chắc chắn thắng là được.
Nghe có vẻ điên khùng đúng không? Ấy thế mà làm được đấy.
Vì sao hả? Vì tôi là Jetman. Vì tôi vĩ đại, tôi mạnh mẽ.
Giai đoạn đầu tiên của kế hoạch là học cưỡi ngựa. Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi đến trang trại của Kaori để tập tành phóng ngựa lóc cóc.
Phải nói là nhà Kaori giàu không đùa được đâu. Thứ gì cũng có, toàn ngựa thuần chủng đi lại lượn lờ. Có lẽ sẽ có người nghĩ: “Thế sao không vay tiền Kaori luôn cho rồi, khỏi cần đánh cược đua ngựa làm gì?” — Nhưng tôi lại không tài nào mở miệng ra nói được. Bị từ chối thì quê lắm (người ta vẫn bảo nhà giàu thường keo kiệt mà), với lại tôi cũng không muốn thấy mình thêm nhỏ bé, hèn kém trước mặt Kaori nữa. Chỉ riêng vẻ đẹp của Kaori thôi tôi đã thấy mình đủ lép vế rồi.
Ừ thì... nói thế nào nhỉ, tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ.
Nhân tiện, từ khoảng thời gian này, Raita-boo bắt đầu có biểu hiện hơi kỳ lạ.
Ban đầu tôi nghĩ, “Thằng cha này vốn là đồ tham ăn, chắc lại ăn trúng cái gì kỳ lạ rồi chứ gì.” Nhưng... có vẻ không phải vậy. Vì thấy lạ nên tôi ghi lại ở đây để sau này còn đối chiếu.
Trước hết, cái vẻ lúng túng sợ sệt thường ngày của Raita-boo biến đâu mất tiêu, ánh mắt ổng bắt đầu trở nên sắc bén. Kiểu như lúc nào cũng đang nhắm con mồi vậy.
Rồi điều gây sốc nhất là thể lực của anh ta tăng lên kinh khủng. Raita-boo vốn đã mạnh rồi, giờ lại còn như được buff thêm sức mạnh — giờ ổng nâng tạ nửa tấn nhẹ như chơi.
Ngay cả Ryu, khỏe thế mà nâng được có 300kg là hết cỡ rồi đấy.
Nhưng điều khiến tôi rợn người nhất là việc ban đêm Raita-boo cứ rên rỉ mê sảng, và cái tật hay cào mặt một cách điên cuồng. Mỗi lần ngủ lại căn cứ, từ phòng bên cạnh tôi đều nghe tiếng rên khổ sở của Raita-boo. Tôi chạy qua xem thì thấy ổng vẫn đang ngủ mà cứ cào mặt mình xoèn xoẹt. Ngay cả khi tỉnh dậy, cái tật đó vẫn chưa hết — có khi cào đến rớm máu mà vẫn không chịu dừng lại.
Thấy quái lạ ghê không?
Dĩ nhiên là cả bọn cũng đều nhận ra sự thay đổi của Raita-boo, ai cũng bối rối chẳng biết phải làm gì. Riêng tôi thì thấy đáng lẽ nên đưa anh ta đi gặp bác sĩ một lần cho chắc...
Quay lại chuyện chính — cuối cùng thì ngày thực hiện kế hoạch cũng đến.
Tôi ăn mặc thật “già”, trông thật quê mùa rồi đến trường đua. Tôi sợ bị phát hiện là trẻ vị thành niên nên cố đóng vai người lớn, nhưng rồi nhận ra quanh mình đầy đứa còn trông con nít hơn cả tôi. Chẳng ai kiểm tra gì cả, cái thế giới này thoáng đến không ngờ.
Tôi mang hết số tiền mà mình chắt mót từ khắp nơi — gom đến đồng cuối cùng — đặt cược vào con ngựa do tay nữ kỵ sĩ mới kia.
Tên con ngựa là “Bucchigiri Taro” — “Taro Về Nhất Bỏ Xa Cả Đoàn”.
Ngoài con đó ra còn có mấy con mang tên nghe kì cục như là Ganbariman, hay Katsuzo Cross.
Và rồi, tôi siết chặt tấm vé cược trong tay, tiến về phía tòa nhà có phòng thay đồ của các tay đua.
Cửa chính có bảo vệ đứng gác nên tôi vòng ra phía sau, leo vào bằng cửa sổ của nhà vệ sinh.
Tôi rửa mặt trong toilet, rồi bắt đầu phân vân một chút.
“Bộ mày làm thiệt hả?”
Tôi hỏi chính mình. Mày định đi tìm nữ tay đua kia, đấm một phát rồi lột hết đồ nghề, quăng cô ta vào trong toilet rồi thế chỗ cưỡi ngựa thay — mày thiệt sự tính làm chuyện đó hả?
Tự dưng tội lỗi ập tới, làm tôi thấy đuối hẳn và bắt đầu nghĩ hay là bỏ về thôi... Nhưng đúng lúc tôi bước ra khỏi toilet, thì một phép màu xảy ra.
Tay đua ngựa nữ kia đang từ cầu thang bên hông đi xuống.
Gương mặt y chang như tôi đã thấy trên TV.
Tôi còn đang đứng hình thì không hiểu sao cô ta trượt chân một phát, lảo đảo mấy bước rồi té nhào xuống cầu thang. Té quá điệu nghệ luôn, từ lúc sinh ra tới giờ tôi chưa từng thấy ai té đẹp như vậy. Cô ta lăn lốc tới tận ngay trước chân tôi, trợn trắng mắt, sùi bọt mép rồi ngất luôn tại chỗ. Tin nổi không?
Tôi không thể không cảm nhận rằng, đúng là trên đời có thượng đế thật. Dĩ nhiên, trong trường hợp này thì "thượng đế" chính là người đã khuyến khích tôi hãy thực hiện kế hoạch.
Tôi đã làm theo lời thần linh, “mượn tạm” bộ đồ cưỡi ngựa của cô ta, và thật bất ngờ khi nó vừa y như in với tôi. Khi đội thêm mũ và kính đua, nhìn sơ qua cũng khó mà phân biệt được.
Tuy vậy, kể từ đây trở đi là một chuỗi căng thẳng không dứt. Nếu gặp phải người quen của cô ta thì coi như xong. Lỡ bị nhà báo phỏng vấn thì cũng tiêu đời luôn. Vì quá hồi hộp, tim tôi đập thình thịch, đầu óc thì mụ mị. Thật lòng mà nói, tôi vẫn không nhớ nổi trong khoảng một tiếng đồng hồ sau khi đóng giả làm tay đua ngựa, tôi đã làm gì, ở đâu, ra sao.
Tôi chỉ hoàn hồn khi nghe thấy tiếng reo hò kinh thiên động địa từ hai trăm ngàn khán giả đang chen chúc trong trường đua.
Tới lúc nhận ra, tôi đã cưỡi trên lưng ngựa (Bucchigiri Taro) và đang ở ngay điểm xuất phát.
Gì, gì cơ?! Đùa sao?! Thiệt hả trời?! Chết rồi hôm qua mình quên gội đầu trong bồn tắm... Tôi hoảng loạn một cách chẳng ra làm sao, Bucchigiri Taro hý lên “brrrr!” một cái, và — ĐOÀNG! — tiếng súng xuất phát vang lên từ tay trọng tài.
Nào, tất cả các ngựa đồng loạt xuất phát!
Tôi chỉ còn biết bám chặt lấy cổ Bucchigiri Taro mà thôi. Chuyện gì đang xảy ra, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi nữa.
Dĩ nhiên là tôi rớt lại phía sau.
Tiếng hò reo của đám khán giả vang lên ầm ầm như bão lốc, xoáy cuộn quanh tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh. Không hiểu vì sao trong lúc đó, tôi lại chợt nhớ đến âm thanh của sóng biển vọng ra từ ống nghe khi nhận cuộc gọi của mẹ.
Dập dềnh... Cuồn cuộn...
Tiếng sóng ấy từ thuở xa xưa vẫn luôn vỗ về như thế, và chắc chắn sẽ còn mãi như vậy về sau. Một âm thanh thật dịu dàng.
Khi tôi ôm cua ở góc khúc quanh thứ ba, tôi từ từ mở mắt ra.
Trận chiến bắt đầu!
Tôi không còn do dự gì nữa. Tôi dồn hết ý chí, rồi giải phóng Sóng Birdonic từ sâu trong cơ thể mình. Ánh sáng lam trắng bao trùm lấy tôi, rồi truyền sang cả Bucchigiri Taro.
Đây chính là con át chủ bài của tôi.
Sóng Birdonic có khả năng kích thích tế bào sinh vật, tăng cường sinh lực. Chính nhờ nghĩ ra được chiêu này mà tôi mới dám liều mình tham gia cuộc đua hôm nay.
Bucchigiri Taro hí vang một tiếng "Híííi!" đầy khí thế, rồi lập tức tăng tốc mạnh mẽ gấp trăm lần. Tốc độ nhanh đến mức như đang bay giữa không trung vậy. Swoosh! Swoosh! Những con ngựa khác bị bỏ lại phía sau trong nháy mắt, vèo vèo lao ngược lại phía sau tôi.
Tiếng hò reo càng lúc càng vang dội hơn, và tôi cùng Bucchigiri Taro đã về nhất với sức mạnh áp đảo đúng nghĩa "bucchigiri" (bứt phá).
Yaaaahhh!! Không kiềm được, tôi giơ tay làm dấu chữ V chiến thắng.
TUY NHIÊN...
Nếu mọi chuyện kết thúc hạnh phúc tại đây thì đâu có vấn đề gì, và tôi cũng chẳng cần viết lại mấy dòng nhật ký này làm gì. Vấn đề là, cái cô nữ kỵ sĩ kia thật ra đã tỉnh lại ngay trước lúc đua và đã báo cáo mọi chuyện với nhân viên rồi. Trong lúc tôi còn đang vô tư làm dấu V và tính toán xem mình sẽ lời được bao nhiêu tiền thì... Dĩ nhiên, chiến thắng của tôi đã bị hủy bỏ.
Tôi chẳng hay biết gì, cứ thế tiếp tục chạy. Đúng hơn là, Bucchigiri Taro sau khi được bao phủ bởi Sóng Birdonic thì hăng máu tới mức chẳng buồn dừng lại nữa.
Sau khi về đích, nó vẫn tiếp tục chạy thêm một vòng, rồi vòng thứ hai quanh đường đua. Nhiều nhân viên an ninh đã kéo đến, thậm chí cả nữ kỵ sĩ kia cũng xuất hiện và định tóm lấy tôi. Tới lúc đó thì tôi mới bắt đầu cảm thấy nguy rồi.
Nhưng... Bucchigiri Taro vẫn không dừng lại.
Nó hất tung đám người, nhảy qua hàng rào, vượt qua tường, băng qua xe, và tiếp tục lao đi, phóng qua cả mái nhà. Nó mang theo ước nguyện của tôi — được đến một nơi nào đó không ai biết đến và trở thành một nữ tu, Bucchigiri Taro cứ thế chạy mãi, chạy mãi không ngừng.
Hí hí hí híiiii!
2
“Vậy, sau đó thì sao?” Kaori hỏi.
“Còn sao nữa. Thì bỏ con ngựa lại, lén lút về nhà, rồi dắt chó đi dạo như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hết chuyện.” Ako đáp lại.
“Ờm… chị cũng không biết phải nói sao nữa… nhưng mà… thật sự là vất vả quá rồi.”
Kaori vừa nói vừa tròn mắt ngạc nhiên. Từ lúc Ako bắt đầu kể chuyện, Kaori cứ giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc, không giấu nổi sự sửng sốt. Với Kaori, đó là một cuộc phiêu lưu mà cô không thể nào tưởng tượng nổi mình có thể làm được.
Lúc này, Ako và Kaori đang ngồi trên ghế đá trong công viên.
Cách đó không xa, Raita đang nằm dài trên thảm cỏ.
Hôm nay là ngày tập luyện tự do, ba người vừa chạy bộ xong và đang nghỉ ngơi.
“Haizz…” — Ako thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Sao mà lúc nào người bất hạnh cũng là em vậy chứ…”
“Hả?”
“À… không phải em. Là bạn em ấy. Bất hạnh lắm luôn. Chị thấy tội chưa?”
Ako đã kể chuyện vụ đua ngựa, nhưng vì không muốn bị thương hại, Ako đã nói giảm nói tránh bằng cách biến mình thành "bạn của người gặp chuyện bất hạnh". Ako bịa ra như thể đã liều mình ra tay giúp đỡ người bạn đáng thương ấy.
Tiếng trò chuyện của hai cô gái không vang đến chỗ Raita.
Raita đang chìm đắm trong thế giới riêng. Anh nằm sấp trong vạt nắng trên bãi cỏ, mắt dán chặt vào xác một con ve sầu trước mặt. Vô số con kiến đen đặc phủ đầy lên cái xác, âm thanh của chúng đang xé xác con ve nhỏ vang lên lách tách, lách tách.
“...Nhưng mà, rốt cuộc thì con người ai cũng bất hạnh cả thôi.” Kaori nói. “Gần đây chị bắt đầu nghĩ như vậy đấy. Ai cũng mang trong mình nỗi bất hạnh riêng, và chúng không hẳn là có lớn hay nhỏ. Bất hạnh… chắc chỉ có một loại thôi.”
“Hừm~”
Ako ngẫm nghĩ một lúc. Nhưng thật lòng cô vẫn chưa hiểu lắm.
“Vậy còn chị Kaori?” — Cuối cùng Ako cũng hỏi.
“Chị Kaori thì sao nào?”
“.....Hồi nhỏ, chị luôn chỉ có một mình. Ba mẹ đều bận công việc, đi suốt không ở nhà. Chị rất cô đơn, đến mức hay khóc một mình. Cô đơn đến độ cơ thể cảm thấy lạnh cóng luôn ấy.
Về mặt vật chất thì không thiếu thốn gì, có thể người ta sẽ nghĩ nỗi cô đơn của một đứa trẻ chẳng là gì to tát… nhưng với chị, lúc đó thật sự là một nỗi bất hạnh.”
“Còn bây giờ thì… sao ạ?”
“Chị đang làm Jetman, nên không thể nói là mình đang hạnh phúc được, đúng không?”
“Chuyện đó thì đúng thật…” Ako bắt đầu thấy bực bội. “Nhưng thôi cứ tạm gác vụ Jetman sang một bên đi. Nếu không tính chuyện đó thì sao?”
“Ừm… chị cũng không rõ nữa.”
Kaori đang hạnh phúc, Ako nghĩ.
Bất kể ai nói gì, nhìn thế nào thì Kaori cũng đang sống trong hạnh phúc. Dù ai có nói gì đi nữa thì chuyện đó là quá rõ ràng. Chị ấy xinh đẹp, giàu có, và có tất cả những điều kiện thuận lợi để làm phụ nữ. Một người như Kaori, cho dù có nói bao nhiêu về bất hạnh, thì cũng chẳng có chút thuyết phục nào cả.
Raita thì vẫn bất động, tiếp tục dán mắt vào xác con ve sầu. Lũ kiến tham ăn một cách đáng sợ, xác ve đã bị đục lỗ chỗ như đá tổ ong. Vài con kiến bò lên cánh tay của Raita, rồi anh dùng đầu ngón tay nghiền nát từng con một.
“Đừng có đụng vào tao.” Raita nghĩ.
Dạo gần đây, Raita cảm thấy trong người mình luôn tràn đầy một nguồn năng lượng nóng bỏng từ sâu bên trong. Nó mang đến cho Raita một cảm giác về sứ mệnh nào đó, một thứ gì đó rất quan trọng cần phải làm. Nhưng… rốt cuộc nó là cái gì?
“Kaori đang hạnh phúc mà.” Ako tiếp tục, giọng có chút hờn dỗi. “Chị có mỗi chuyện anh Ryu là còn phiền muộn thôi, mà cũng gọi là bất hạnh thì đúng là kiểu rắc rối chỉ người giàu mới có.”
“Ừ. Có thể em nói đúng.” Kaori mỉm cười.
Cạch! Trong đầu Ako có gì đó như bật nảy lên. Trong nụ cười của Kaori, Ako cảm thấy có ẩn ý kiểu “Em còn con nít nên không hiểu đâu.”
“Em hỏi thật nhé, Ryu có gì hay mà chị thích ổng dữ vậy?” Ako nói.
“Cái ông chú cứng đầu lì lợm đó”
“Chị cũng không biết nữa, khó nói lắm..... Chỉ là, lần đầu tiên gặp Ryu, chị có cảm giác như mình đã quen anh ấy từ rất lâu rồi. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng chị thật lòng nghĩ vậy. Cứ như thể từ hồi chị còn bé xíu, Ryu đã luôn ở bên chị vậy....”
Lũ kiến vẫn tiếp tục bò lên cánh tay của Raita, hết con này đến con khác. Cái cách bọn kiến không ngừng leo trèo làm anh chợt nhớ đến một ký ức không mấy vui vẻ.
“Lại muốn bắt nạt tao nữa sao?” Raita nghĩ.
Hồi tiểu học, chỉ vì ăn trưa chậm mà Raita từng bị bắt nạt dã man. Cậu bị lôi vào kho thể dục, bị lột sạch quần áo rồi bị tụi nó đổ vôi lên người. Lũ học sinh đi ngang qua chẳng ai thèm can thiệp, ngược lại đám hóng chuyện còn tụ tập ngày càng đông, cười nhạo Raita không thương tiếc.
Ai? Ai là đứa đầu têu vụ đó?
Chắc chắn lúc đó có một đứa cầm đầu…
Raita không thể nhớ ra nổi.
Đứa nào?
Đứa nào?
“Vậy còn Gai thì sao?” Ako hỏi tiếp.
“Chị thấy sao về ổng?”
“......Khi nhìn Gai,” Kaori đáp sau một thoáng ngập ngừng,
“thỉnh thoảng chị thấy đau lòng. Tuy hoàn cảnh của chị và anh ấy khác nhau, nhưng chị nghĩ Gai cũng đã sống một mình suốt bao năm trời. Thật ra, anh ấy là người rất cô đơn. Chị nghĩ, giữa chị và Gai có quá nhiều điểm giống nhau.”
Khi nghe Kaori nói những lời đó, Ako bỗng chốc cảm nhận được nỗi bất hạnh ẩn sâu trong lòng Kaori. Từ khi còn nhỏ, Kaori đã phải sống trong cô độc, và luôn khao khát một chút hơi ấm từ người khác. Chính cảm xúc ấy đã khiến Kaori sớm trưởng thành như một người phụ nữ. Có lẽ vì vậy mà cô luôn mong muốn yêu, và được yêu lại một cách mãnh liệt hơn ai hết. Nhưng chính cái “quá nhiều” ấy — là điều đã khiến Kaori trở nên bất hạnh.
“À, đúng rồi!” Raita đột ngột đứng phắt dậy. “Tôi... xin phép đi một chút. Có việc cần giải quyết.”
Raita chợt nhớ ra điều gì đó.
“Tôi sẽ đi gặp lại một người bạn học cũ.”
Nói xong, anh đưa tay lên gãi mặt soàn soạt.
3
Kẻ chủ mưu bắt nạt Raita hồi tiểu học, giờ đây đang làm nghề tiếp thị tận nhà các thiết bị điện tử ngoại nhập. Một người tự xưng là bạn học cũ đã gọi đến công ty, và hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng gần đó. Thế nhưng, gã đàn ông vẫn không tài nào nhớ nổi gương mặt của người kia.
Oishi Raita? Có đứa nào tên vậy sao?
Dù vậy, đối với gã, đây là một cơ hội tuyệt vời.
Tháng này, gã phải bán cho được vài cái máy hút bụi nhập khẩu từ Mỹ. Chỉ tiêu vẫn còn dang dở. Nhân dịp này, nếu có thể bán được hàng dựa vào “tình xưa nghĩa cũ” thì còn gì bằng.
“Trời ơi, nhớ quá đi mất. Hồi đó đúng là vui thật đấy. Không phải lo nghĩ gì hết. Chỉ toàn nghĩ mấy chuyện tào lao như màu quần lót của nhỏ mình thích là gì, hay trưa nay có món gì trong suất ăn học đường thôi ấy mà. Thiệt tình, nếu được quay lại thời đó thì tuyệt biết bao!”
Vừa ăn suất cơm trưa khuyến mãi cùng Raita tại nhà hàng hẹn gặp, gã đàn ông vừa thao thao bất tuyệt.
Dù đã gặp mặt trực tiếp, gã vẫn không hề có chút cảm xúc nào với Raita. Cứ như thể gã hoàn toàn không còn ký ức gì về Raita vậy.
Tuy nhiên, để bán được máy hút bụi, gã vẫn cố tỏ ra thân thiện:
“Thiệt là, cảm ơn cậu nhiều vì đã gọi tớ nhé. Tớ cũng muốn gặp lại cậu lâu rồi đó!”
“Ngày xưa mình hay chơi chung mà,” Raita nói. “Trong kho thể dục ấy.”
“À phải rồi! Mình còn hay bắt nạt mấy thằng mình không ưa nữa. Vui phết đấy!”
Gã há miệng cười hô hố. Một hạt cơm từ miệng gã bắn ra, dính thẳng vào mắt kính của Raita.
“.........Đừng có cười, đồ ngu,” Raita thì thầm, giọng trầm và thấp.
“Hả?”
Từ sau khi bị đeo mặt nạ trong giấc mơ, Raita đã mất hết mọi biểu cảm trên gương mặt.
Khuôn mặt vô cảm ấy bỗng ửng đỏ như đang cố chịu đựng điều gì đó. Các cơ bắp trên toàn thân cậu căng phồng lên, khiến hàng nút phía trước áo sơ mi bung ra tung tóe.
“Tên này... có vẻ không bình thường thì phải?” — gã đàn ông thầm nghĩ. Tốt nhất là chốt nhanh công chuyện rồi chuồn cho xong.
“Vậy... hôm nay cậu tìm tớ có chuyện gì nhỉ?” Gã vẫn cố nặn ra một nụ cười xã giao khi hỏi.
“Cà vạt đẹp đấy” Raita nói.
“Hả?”
“Cà vạt ấy. Rất đẹp.”
“À, vậy à...”
Gã đưa tay gãi đầu rồi đưa ngón tay ấn lên chiếc cà vạt đỏ rực: “Con bé người yêu tặng tớ đấy. Nó ngốc nghếch lắm. Tớ gặp nó trong quán bar thôi mà. Thế mà quen lâu riết rồi cũng có tình cảm. Tháng sau bọn tớ cưới rồi.”
“Chúc mừng nhé.”
“Vậy thì...”
Gã đàn ông trải tờ quảng cáo máy hút bụi lên bàn. “Tiện thể cậu đã chúc mừng thì, nếu cậu có thể mua giúp một cái này thì tớ mừng lắm. Máy này xịn lắm, không đùa đâu. Hàng Mỹ đấy, lực hút mạnh gấp năm lần máy hút bụi thông thường cơ. Cậu cũng thế mà, khi mời bạn gái đến nhà, phòng sạch sẽ một chút vẫn hơn, đúng không?"
Raita nheo mắt nhìn tờ quảng cáo.
“...............Gấp năm lần máy hút bụi thông thường...............”
“Đúng vậy. Hút cái gì cũng sạch sành sanh.”
“Vậy còn... kiến thì sao?” Raita hỏi.
“Hả?”
“Kiến đấy. Hút được không?”
“Nhà cậu bị kiến à? Ờ thì... nếu vậy thì nên gọi bên diệt côn trùng thì hơn...”
“Đừng có giả vờ nữa,” Raita nói.
“Này, tôi muốn cậu dừng việc ra lệnh cho lũ kiến lại.”
Gã đàn ông lấy khăn tay ra lau kính, rồi nhìn kỹ lại Raita một lần nữa.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Tôi biết mà. Chính cậu là người đã ra lệnh cho lũ kiến, đúng không? Chính cậu bảo chúng nó bắt nạt tôi, đúng không?”
“.........”
Gã đàn ông cất tờ quảng cáo vào túi, đặt tiền trả bữa ăn lên bàn. Không thể tiếp tục ngồi lại với thằng này thêm chút nào nữa, rõ ràng là nó có vấn đề.
Gã đứng dậy.
“Cà vạt......” Raita nói.
“Cà vạt của mày bị lệch rồi đấy.”
Vừa nói, Raita vừa với tay về phía cổ gã đàn ông.
4
Đêm hôm đó, trong giấc mơ, Raita vừa khóc vừa cầu xin con chim kia.
Một con chim khổng lồ, toàn thân màu vàng kim, có ba khuôn mặt đang nhìn xuống Raita. Anh khóc lóc thảm thiết như muốn ói máu, gào lên: “Hãy tháo mặt nạ ra khỏi tôi đi! Từ khi bị ép phải đeo cái mặt nạ bằng thịt đó, tôi đã không còn là chính mình rồi! Hôm nay tôi suýt nữa đã bóp cổ chết người bạn học cũ! Làm ơn! Tôi xin ngài! Xin hãy tháo mặt nạ đó ra khỏi tôi...!”
Việc Raita kịp dừng lại trước khi giết chết gã đàn ông ban trưa là bằng chứng cho thấy trong anh vẫn còn sót lại một chút lý trí. Nhưng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, chút lý trí nhỏ nhoi đó cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Raita cố xé toạc mặt nạ ra, cào cấu khuôn mặt mình đến tóe máu. Nhưng chiếc mặt nạ đã hoàn toàn đồng hóa với da mặt Raita. Dù có dùng móng tay cào mạnh đến đâu, anh cũng chỉ làm rách da thịt của chính mình.
Làm ơn… xin hãy tháo chiếc mặt nạ ra khỏi tôi… Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ đánh mất chính mình…
“Cứ như vậy đi,” con chim trả lời.
“Hãy căm ghét, hãy giết chóc… Ngươi sẽ trở thành con người thật sự của mình.”
Con chim bật cười the thé điên loạn, trong khi ba khuôn mặt của nó đang trở nên méo mó.
Ba gương mặt của con chim ánh lên sắc vàng chói lọi — rồi từ từ, những hình ảnh khác hiện ra trên đó. Chúng biến đổi thành khuôn mặt của Tran, Grey, và Radiguet.