이영도 단편선 - [Truyện Ngắn], Con Rồng ở Vùng Escorsil

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 2: Cuộc Gặp Giữa Chàng Hiệp Sĩ và Nàng Người Sói

Translator: Roan

***

Các quý tộc vẫn còn cay cú việc ngài Dusburn đã về cùng phe với bọn nông dân và những người nông dân lại cho rằng không có gã nào trên thế giới chịu bù khú đám quý tộc hơn Dusburn

Hiệp Sĩ Dusburn là một người chịu rất nhiều thành kiến của các tầng lớp. Khi Dusburn đánh một ai đó, ông sẽ không quan tâm địa vị xã hội của nạn nhân. Ông thực ra lo về cái khoảng cách địa lý giữa mình và gã nạn nhân đó. Và nếu có ai hỏi rằng Ngài Dusburn về một thứ gì đó, đại loại như việc ông nên cân nhắc rằng liệu nạn nhân xứng đáng bị đánh hay không, Dusburn sẽ cẩn thận phân tích khoảng cách giữa bản thân và người đang chất vấn mình. 

Khi ông đấm một gã vô danh tiểu tốt nào đó vào mặt, kẻ đã dám chộp lấy vai của ông khi ông đang đi “thong thả” trong rừng, Dusburn thật sự đang nghĩ về một thứ như thế. Khi ông đang cố nhận dạng danh tính của người đàn ông đó là ai, Dusburn trở nên ngạc nhiên.

Không ngờ rằng, người mà bị ông đánh gục bằng một cú, không phải là nam, mà là nữ. Dusburn trở nên bối rối. Lạy chúa, lẽ nào cú đấm của ông đã đủ sức mạnh để thay đổi giới tính của ai đó rồi sao?

Khi ông đang tự ngẫm về “năng lực” từ cánh tay mình, người phụ nữ qua đường thức dậy. Cô ôm lấy bầu ngực mình, thứ mà người hiệp sĩ kia đã tốc hết cả lên khi cố tìm nhân dạng của cô. Người phụ nữ thét toáng trong sợ hãi.

“TÔI ĐÃ CÓ NGƯỜI YÊU RỒI”

“Cô vớ lấy vai ta chỉ để nói với ta điều đó thôi sao? À ừ, ta cũng thường nghe một số người muốn nói to điều ấy lên”.

Ngài Dusburn nhìn người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng. Người phụ nữ có thể nhận thây rằng người đàn ông này dang nghĩ một thứ gì đó đại loại như “Thậm chí sự tự viễn đến mức độ này cũng có thể được coi là bệnh tất. Để nói rằng cô trông hệt như một người đàn ông…Cô gái, với lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng muốn cãi rằng cô chỉ định lờ ông đi và băng qua đường. Nhưng sau cùng, cô đã không làm thế. Cô quyết định đến gặp người xa lạ này và chào hỏi vài câu.

“Tôi chỉ động vai của ngài để tôi trông giống như một người nam tính. Chẳng phải đàn ông thường làm thế sao? Họ tát vào vai của ngài và chửi thề nhau, đúng chứ?”

Ngài Dusburn sờ bộ râu quai nón rậm rạp của mình mà nghĩ và chẳng bao lâu, đáp lời cô với một bộ dáng thỏa mãn.

“Nếu gã nào làm điều đó với ta, gã chết chắc”.

“…Đúng thật. Ngài quả đúng là Dusburn. Ngài đang định đi tới Esoril để cứu công chúa Narime đúng không?

“Thế thì?”

“Tôi là Sarandite, đến từ rừng Minegol. Tôi muốn đi cùng với ngài”.

“Lẽ nào người cô yêu là công chúa? Aha, thế chẳng trách tại sao cô lại muốn đến đó”.

Sarandite muốn quay người và bỏ đi ngay lập tức. Nếu đây là lựa chọn thay thế, hoặc thậm chí là tương đương, cô có lẽ đã chọn. Nhưng vẫn đề là, cô không có lựa chọn. Thế nên, Sarandite cố nén cơn giận của mình và nói.

“Ở Escoril, có một người khác ngoài công chúa, tên là Jobin. Anh ấy chính là người mà tôi muốn cứu. Tôi đã thật sự rất phiền muộn vì Jobin bị bắt, nhưng khi nghe được Landeceliam đã bắt luôn công chúa, tôi tin rằng một Hiệp Sĩ nào đó sẽ đến cứu cô ấy. Thế nên tôi đợi ở đây”

“Trong bộ quần áo của đàn ông à?”

“Cái, cái đó, trên thế giới này cũng có rất nhiề người đàn ông lạ mà, ngài biết đấy”.

“Cứ đà này cô sẽ trở nên đáng nghi nếu cứ viện cái cớ “mọi người trên thế giới. Tôi hiểu tại sao cô muốn tôi giúp, nhưng tôi không cần cô”.

“Ah, tôi không phải muốn lợi dụng ngài hay gì cả. Tôi có thể giúp thật mà”.

“Bằng cách nào, cô sẽ rửa giáp trụ cho tôi? Cô sẽ tru lên khi tôi chiến đấu với Landeceliam để làm cho con rồng đó khó chịu cho tới chết à?”

Sarandite đang cảm thấy vô cùng tức tối như không có điểm dừng nào, quyết định lộ ra một thứ mà cô đã hi vọng sẽ không nói với người đàn ông ở trước mặt mình.

“Tôi là người sói! Tôi có thể trở nên mạnh hơn và đạt tới mạnh nhất với mỗi tháng. Chết tiệt ngài đi.

Ngài Dusburn không nói gì cả, mà thay vào đó, rút cây rìu trên lưng mình xuống. Ông đã mang cây rìu này đến đây bởi vì nghĩ rằng một cây rìu sẽ là thứ tốt hơn một thanh kiếm, khi cố gắng gây sát thương vào lớp vảy cứng chắc của con rồng. Sarandite ngay lập tức ngồi xuống và ôm lấy đầu mình.

“Xin đừng giết tôi”.

“Ha, khôi hài thật. Tại sao ta lại không thể giết một kẻ ăn thịt người?”

“Tôi thậm chí không còn ăn người nữa vì Robin! Ngài có biết rằng tôi đã ngạc nhiên như thế nào khi cố gắng ăn anh ấy, ngài có biết anh ấy là một con hươu chưa?”

“Hươu”.

“Jobin là Lộc Nhân. Anh ấy sẽ hóa thành hươu vào mỗi trăng tròn”.

Ngài Dusburn cảm thấy có chút bối rối khi thấy con người sói này đang cố gắng cứu người yêu của mình. Ông muốn lờ cô ta và rời đi, nhưng thực chất Dusburn cũng nghĩ rằng có lẽ cô ta sẽ có ít tác dụng. Dusburn đang nghĩ về việc giao chiến với con rồng vào buổi tối, thời điểm mà nó sẽ khuông thể bay được như ý. Và người sói lại là loài có khả năng phát huy tối đa khả năng của mình ban đêm. Thế là ngài Dusburn quyết định thả cây rìu trong tay mình xuống, nói với thanh giọng có chút gầm gừ.

“Ta sẽ giết cô nếu cô có bất cứ điều gì đáng nghi. Bây giờ giải thích đi”.

“Được rồi, chuyện là thế này. Trời lúc ấy đang là..”.

“Mùa đầu tiên trong bốn mùa vừa qua. Tôi biết rồi. Đi thẳng vào vấn đề đi”.

Ngài Dusburn ưỡn cái bụng của mình ra hăm dọa. Nhưng Sarandatire chỉ hếch cằm mình ra, lộ vẻ thách thức.

“Dạo ấy là một đêm hè tuyệt đẹp, khi mà ánh nguyệt dịu dàng của ngày trăng tròn tỏa sáng rực rỡ.

Ngài Dusburn rú lên.