Translator: Roan
***
Cuối cùng thì, điều mà mọi người lo sợ từ lâu đã xảy đến.
Con rồng Landeceliam đã bắt cóc công chúa Narime.
Sự kiện bi kịch là thế, nhưng vẫn không thể nói được rằng đó là một điều đáng ngạc nhiên. Sau cùng, cô công chúa duy nhất trong lãnh địa của rồng chính là Narime. Thậm chí công chúa còn biết được rằng chuyện này sẽ xảy ra. Đó là lí do khi rồng ta đến cung điện, công chúa vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
“Thả ta ra, đồ con rồng ngu ngốc! Bằng không thì Ngài Dusburn sẽ đến cứu ta”.
Thân là rồng, Landeceliam cũng không cho rằng hàn huyên với món ăn của mình là sai. Rồng ta nhìn vào công chúa đang bị nhốt trong một chiếc chuồng khổng lồ, tựa như chuồng chim, cất giọng tò mò.
“Hình như là cô không thích cái gã “ngài Dusburn” gì đó đến đây. Tại sao? Ta nghĩ việc có ai đó cứu cô nhẽ ra phải là điều tốt?”
“Nếu Dusburn Calparang đến đây vì gã thực sự muốn cứu ta, ta ắt hẳn sẽ hạnh phúc. Nhưng có lẽ gã sẽ đến bởi vì muốn được vinh danh là một người đàn ông đã hạ gục một con rồng và cứu công chúa.
“Có thể. Nhưng cân nhắc về quyền lợi mà ngươi sẽ đạt được trong cả hai tình huống hầu như giống nhau. Ta không nghĩ nó thực sự là điều đáng nói. Ồ, mà liệu chúng ta cần nên cân nhắc về thế giới quan của một bên khác không? Khi giống loài của ngươi có xu hướng tư duy xã hội? Nhưng mặc dầu chúng ta cân nhắc điều đó, ta nghĩ lợi ích ngươi nhận được từ việc này cũng rất lớn. Sau cùng, nó liên quan tới cái mạng của ngươi”.
“Ta không biết ngươi đang nói cái quái gì. Nhưng mà nè, khi Dusburn tiêu diệt ngươi, ta phải lấy hắn! Làm thế quái nào trên đời này, ta có thể sống được với một gã, lại đi gửi tặng cái đầu của một kẻ đã chết để làm quà?”
Dusburn Calparang nổi tiếng là một kiếm sĩ bất bại. Tất nhiên, ông ta phải có những vật phẩm tốt và không thể uống thật ngà say trước mỗi trận đấu. Nhưng mỗi khi tất cả những điều kiện kia được thỏa mãn, ông ta mạnh đến không tài nào bác bỏ được.
Hiệp sĩ Dusburn có thể chiến đấu với ba người lực lưỡng cùng một lúc khi ông bị vây góc. Và khi không bị dồn, ông ta có thể hạ gục tới tám kẻ. Khi vị hiệp sĩ này bị bỏ mặc trên chiến trường, không phải vì đoàn quân đã rời bỏ ông và chỉ vì ông giết bất kì ai ở gần mình, địch hay ta đều giống nhau một thể. Danh hiệu “Ác Qủy” của ông đã không còn là phép ẩn dụ từ bốn năm về trước. Sau khi Ngài Dusburn dính vào đã làm vấy bẩn một nữ tu tại nơi thánh địa của họ, các nữ tư tế đã gán cho ông ta là một con ác quỷ đến từ địa ngục thứ mười ba. (Sau sự kiện này, các tu sĩ còn định rằng. Một trong những cách để được đi về thiên đàng chính là phải giết chết Ngài Dusburn. Đó tuy rằng là một việc cực kỳ khó làm, nhưng ít ra nó đảm bảo được rằng người giết sẽ nhận được một con đường đi đến chốn thiên)
Landeceliam đã biết về tất cả những điều này vì đã nghe những lời đồn trước đó. Nhưng rồng ta chưa bao giờ, tuyệt đối không bao giờ nghe được rằng gã Dusburn đó lại đi tặng người ta bất kì vật gì. Điều ấy làm rồng thấy tò mò. Ấy vậy mà, cái tâm trạng của rồng đột nhiên trở nên chua chát khi nghe được rằng gã lại tặng công chúa của một quốc gia, cái đầu của kẻ phản bội Georip.
Công chúa Narime cứ mãi kể đến nỗi muốn khóc lên.
“Bị ngươi ăn hoặc phải cưới một con thú, ta không biết điều nào tệ hơn”
“Ta thật sự không biết làm thế nào mà cô có thể suy diễn đến chừng ấy. Thậm chí cái Calparang có thể đánh bại ta vì một cơ may hiếm hoi nào đó, tại sao hắn phải cưới cô? Cô nóiCalparang tìm kiếm danh vọng, không phải hôn nhân. Đây chính là kết luận ta rút ra được sau khi nghe cô nói”.
“Ý ông là gì? Những công chúa tự bao giờ phải luôn cưới người đàn ông đã giải thoát cho họ khỏi những con rồng. Tại sao lại đi hỏi ta cái điều mà thậm chí ông cũng biết?”
“Ơ, ta có biết à? Ta biết không ta?”
“À há? Chẳng phải ông đã bắt cóc ta vì “rồng thường bắt cóc các công chúa”. Ông sẽ chẳng phải đến tận lâu đài của cha ta ngoài những lí do nào khác”
“Ta không biết đó nha. Thực ra ta chỉ chọn bắt cóc cô sau khi nhận ra một giả định.”
“Ý ông là gì?”
“Ta tin rằng vì cô là phụ nữ còn trinh và cũng rất trẻ, người đã được bảo bọc và nuôi dưỡng trong một môi trường lành mạnh và sạch sẽ, được ăn những món sơn hào hải vị và thường xuyên luyện tập. Khi ấy, cô ắt hẳn là một miếng thịt có chất lượng hàng đầu, với những kết cấu thịt khi cắn sẽ vô cùng thỏa mãn. Ta tin chắc rằng những con rồng khác sẽ…”.
Landecemliam không có cơ hội để kết thúc câu. Rồng ta cũng không có chính sách “không nói chuyện” với những thức ăn của mình. Nhưng mà, trò chuyện cùng với một cái thức ăn vừa mới bị ngất có vẻ hơi hơi kỳ quái. Rồng gãi gãi cái đầu có đầy vảy, kiểm tra ổ khóa trên lồng của công chúa rồi rời đi.
Công chúa Narime, người vừa mới tỉnh lại một lát sau trở nên bối rối. Từ khi nào mà cô đang ở trong cái lồng thép này? Công chúa đang nhìn chằm chằm vào những thanh thép và tự hỏi, thì lại nhớ đến những lời của Landeceliam.
Cô lại suýt ngất đi. Nhưng rồi, Narime nghe được thanh âm của ai đó.
“Xin lỗi, chào. Cô có thật sự là công chúa không?”
Công chúa định thần lại khi nghe được tiếng giọng. Cô nhìn quanh. Nhưng chỉ có mỗi một mình cái lồng của cô là duy nhất ở đây. Cô cố gắng tìm kiếm những cái lồng khác và trái tim của Narime đã lỡ mất một nhiệm. Cô đang ở cách sàn tới tận 15 mét, treo lơ lửng trên trần nhà.
Thế rồi khi cô nhìn lên, Narime thấy một cái lồng khác đang treo ở phía trên cô. Lồng thứ hai cách khoảng 6 mét so với lồng của công chúa và được treo cách sàn tổng cộng là 21 mét. Công chúa tưởng rằng người bị nhốt là một chàng trai trẻ. Nhưng sau một phút, cô bắt đầu thấy hoài nghi. Trong quá khứ cô đã nghe rằng, đàn ông thì có một thứ mà phụ nữ lại không. Nhưng mà có hai cái sừng ở trên đầu thì hơi hơi phóng đại đó chứ?
“Cậu là ai? Một con người sao?”
“Tôi là món tráng miệng”.
Công chúa Narime muốn giả vờ không biết nghĩa của lời ấy là gì. Cô đáng lẽ đã có thể trốn đằng sau cái ảo tưởng của thực tại, nhưng lời của người đàn ông vừa khiến cho việc ấy trở nên vô nghĩa. Chàng ta đã xác nhận cho cái nỗi sợ kinh khủng nhất của công chúa chỉ trong một khắc.
“Ý tôi là, Landeceliam đã quyết định ăn món tráng miệng là tôi, sau khi dùng xong món chính là cô.
Thế là, công chúa Narime lại ngất xỉu lần hai.
***
Sau khi công chúa Narime thức dậy lần nữa, chàng trai có sừng xin lỗi vì phép bất lịch sự của mình tự giới thiệu bản thân. Chàngta là một thợ đốn gỗ có tên Jobin, một Lộc Nhân (người hươu), có thể hóa chuyển thành một con hươu hoàn toàn dưới mỗi đêm trăng tròn.
“Ồ? Thật vậy sao? Tựa như Người Sói?
Khuôn mặt của Jobin trở nên có chút tổn thương.
“À ừ, lũ người sói quả thật rất nổi tiếng những thời nay. Nhân loại không hề biết về tất cả chúng tôi khi mà lũ người sói đó chỉ đi săn Lộc Nhân, nhưng khi chúng bắt đầu săn con người bởi vì lượng người tộc chúng tôi ngày càng thưa thớt, thì con người mới thực sự tức giận. Ừm thì, điều đó quá rõ ràng. Sau cùng, mặc dầu nếu chúng tôi có biết đổi, việc duy nhất chúng tôi làm được chỉ là chạy rong trong rừng và ăn cỏ. Chẳng có việc gì cần phải đụng độ với con người cả. Nhưng thậm chí nếu sự tồn tại của chúng tôi không phải là phổ biến, khi cô nhìn vào số lượng của tộc tôi, chúng tôi có nhiều hơn lũ người sói. Song cùng thì, sẽ luôn luôn có nhiều hươu hơn sói và đó là lẽ tự nhiên, đúng không? Hừm, nhân tiện thì số lượng người của tộc chúng tôi đã giảm khá nhiều rồi”.
“Mmm. Nhưng tại sao dân số của tộc cậu lại giảm?”
“Bởi vì những khu rừng đang dần biến mất. Lộc Nhân rất cần những khu rừng lớn làm nơi sinh sống. Vì tôi có giấy chứng nhận thợ đốn gỗ, tôi được phép bước vào khu rừng cấm, Minegol. Việc đó đã làm cho cuộc sống của tôi dễ thở hơi”.
“Thế bây giờ cậu sẽ biến đổi đúng không? Trăng tròn sẽ lên vào buổi tối”.
“Không, dưới tác động của trăng tròn, chúng tôi thậm chí còn biết đổi nhiều hơn thế này nữa.Landeceliam vừa mới cho tôi một viên ngọc quý rất lớn để xác minh tôi có phải là Lộc Nhân hay không. Cô có biết cái này không? Cái viên đá quý có chữ “Nguyệt” trong tên gọi?
“Cậu đang nói về Nguyệt Thạch à?”
“Phải. Nguyệt Thạch. Tôi nghĩ là thế. Dù gì thì, khi tôi thấy viên đá ấy ,tôi đã biến đổi thế này. Cái sừng này sẽ biến mất khi mặt trời ló dạng”.
Lòng của Narime đã trở nên thư thái nhờ câu chuyện đáng ngạc nhiên này. Thế rồi, Jobin lại hỏi với giọng tò mò.
“Cô thật sự là công chúa sao?”
Narime dồn hết tất cả khí chất vương giả của mình, một cái con người đang bị nhốt lủng lẳng trên lồng, mà nói.
“Đúng. Ta đây chính là công chúa của vương quốc này”.
Jobin, thay vì phản ứng với cái khí chất vương giả kia, lại thốt ra một câu hỏi lạ hoắc.
“Thế thì cô đã ăn rất nhiều món ngon đúng chứ?”
Cô công chúa, thẫn thờ trong một lúc lâu, trở nên kích đôngj khi nhớ về lời của Landeceliam. Cô muốn thét lên. Nhưng Narime đã muốn hỏi để biết tại sao Landeceliam lại bắt cóc cô. Narime muốn nói rằng cô đã nghe được câu chuyện như thế từ một “chuyên gia” rồi. Nhưng ý định của Jobin không phải hỏi về điều đó.
“Cô thấy đấy, Landeceliam đã nghe rất nhiều chuyện tầm phào từ những lũ người sói này. Bọn người sói nói rằng độ ngọt từ thịt của Nhân Tộc và Lộc Nhân rất khác nhau. Cái lũ chết tiệt đó. Tôi đã cố thuyết phục Landeceliam rằng lũ người sói chỉ nói thể bởi vì chúng không thường được ăn thịt của Lộc Nhân như trước kia nữa. Tôi đã nói với con rồng đó rằng thực ra chúng tôi không có vị gì. Nhưng Landeceliam không tin tôi, bảo rằng không có chuyện tôi lại ăn chính đồng loại của mình để biết vị được cả. Nhưng còn cô, cô có ăn thịt hươu lúc trước chứ?
“Ể, uhm..Tôi đã ăn thịt hưu do các đầu bếp làm cho. Tôi không thích nó lắm.”
“LÀ NÓ ĐÓ!”
“Hả?”
“Bây giờ ta sẽ làm thế này. Hãy thử nghĩ mà xem, Landeceliam chỉ muốn ăn thịt chúng ta vì nghĩ rằng thịt ta rất ngon, đúng chứ? Gã không phải làm điều này vì muốn khoe mẽ hay gì cả. Thế thì, nếu chúng ta có vị không ngon, Landeceliam sẽ không còn bất kì hứng thú gì với chúng ta nữa, đúng chứ? Tôi sẽ nói rằng thịt của công chúa cũng chẳng ngon lành gì với Landeceliam. Tôi sẽ đưa ra một giả định. Rằng lý do mà cô không ngon xíu nào bởi vì cái lượng mỹ phẩm trang điểm khổng lồ mà cô sử dụng mỗi ngày. Và đổi lại, cô cũng có thể nói rằng thịt hưu hoàn toàn không ngon. Vì chính cô đã hắn rất nhiều thịt hươu trước đây, cô có thể tự nghĩ ra mà đúng chứ. Chúng ta có thể thuyết phục Landeceliam nếu chúng ta làm thế, thay vì tự mình cho rằng mình không ngon, đúng không?
Công chúa Narime nghĩ rằng đây là một kế hoạch vô cùng tuyệt vời. Thành thực mà nói, nó không phải là kế hoạch tốt nhất. Nhưng với một người đang sợ hãi, nó trông khá là được. Và cũng bởi vì cái kế hoạch này mà, Jobin bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Đó là bởi vì cô công chúa kia cứ nhìn chằm vào Robin, miệng không ngừng liếng thoắng rằng thịt hươu có vị như thế nào.