**Chương 1: Kết Thúc Thời Học Sinh**
Vào năm 1995, tôi đã chết trong kiếp trước của mình.
Khi ấy tôi đang học năm cuối cấp ba, thời điểm quan trọng nhất cho kỳ thi đại học, thì tôi lại nghiện chơi điện tử.
Cũng trong năm đó, bộ truyện *Shonen Jump Dragunball* kết thúc.
*\*Ghi chú của người dịch: Tác giả đã thay đổi tên tất cả công ty/tựa game.*
Hãng Squier đã phát hành những tựa game lớn như *Krona Trigger* và *Seiken Densetsu 3*, còn *Drakua 6* – tựa game được mong đợi từ lâu – dự kiến sẽ ra mắt vào cuối năm.
Đó là một năm tuyệt vời cho những người yêu thích thể loại RPG.
"Lại nữa rồi. Suốt ngày chỉ có chơi điện tử. Mày định chơi cái trò *khỉ đột* đó đến bao giờ hả?"
Mẹ tôi thường đến mắng tôi như vậy.
Lúc đó tôi đang mải mê chơi *Super Donkyu Kong 2*, tựa game vừa mới phát hành.
Nó đầy ắp những thử thách hành động mới, trong khi vẫn giữ được đồ họa tuyệt đẹp vượt trội từ phần đầu.
"Gen-kun gọi điện mời con đi học cùng. Ra nghe máy đi."
"Vâng ạ"
Hồi đó chưa có điện thoại thông minh, bạn bè gọi điện đến nhà qua điện thoại bàn là chuyện bình thường.
Gen và tôi học cùng trường tiểu học và trung học cơ sở, chúng tôi rất thân thiết.
Chúng tôi học trung học phổ thông khác trường, nhưng vẫn thường đi chơi cùng nhau.
Nếu cậu ấy học. Tôi cảm thấy mình cũng phải làm vậy.
Miễn cưỡng. Tôi đặt chiếc tay cầm màu xám xuống và đứng dậy.
Tôi để nguyên máy console bật, chỉ tắt TV, rồi rời khỏi phòng.
Tôi xách cặp đi xuống cầu thang, một mùi ngọt ngào lập tức lan tỏa.
Nhà tôi là một cửa hàng bánh kẹo truyền thống Nhật Bản (*wagashi*).
Tôi từng nghĩ sẽ kế nghiệp gia đình trong tương lai, nhưng bố tôi bảo tôi phải tự lập trước đã.
Ông không muốn tôi nối nghiệp với lý do "Tôi không muốn nó dùng cớ 'không muốn ôn thi đại học'".
Chà, phải thừa nhận là tôi rất lười.
Chắc hẳn ông rất ghét ý tưởng để một đứa như thế tiếp quản công việc kinh doanh mà ông đã vất vả gây dựng bao lâu nay.
Suy cho cùng, tôi vẫn phải học.
Nhưng nếu phải cố gắng, tôi muốn vào làm ở một công ty game.
Lúc đó, tôi đã mơ hồ nghĩ về những điều như vậy.
Khi bước ra khỏi cửa hàng, tôi thấy một con hươu đang đi đằng xa.
Quê tôi ở Nara, và nhà tôi nằm trong khu vực du lịch.
Tượng Đại Phật nổi tiếng cách đó khoảng hai mươi phút đi bộ.
Tôi đang vội vã đến căn hộ của Gen trong thành phố.
"Chỗ kia có màn chơi thưởng. Không phải là Dexie..."
Điều duy nhất trong đầu tôi lúc đó vẫn là trò chơi điện tử.
Khi tôi bước ra con đường rộng. Không khí lạnh buốt thấm vào da khiến tôi nhận ra mùa đông đang đến gần. Đường phố vẫn tấp nập như thường lệ với những du khách đến thăm Đại Phật và Công viên Nara.
Con đường quen thuộc.
Bầu trời quen thuộc.
Học tập..., và đi chơi với Gen như mọi khi.
Nếu tôi vượt qua được đống phiền toái này. Thì một trò chơi điện tử thú vị vẫn đang chờ đợi tôi.
Tôi đã nghĩ những ngày tháng này sẽ kéo dài mãi mãi.
Vào lúc đó.
Bên vệ đường, tôi thấy một bé gái.
Cử chỉ của cô bé nhìn sang phải khiến tôi có cảm giác không lành.
Do đường cong gấp khúc, rất khó để nhìn thấy những chiếc xe đang lao tới từ phía bên trái.
"Này, có xe...!"
Ngay khi tôi định gọi cô bé. Cô bé đã bắt đầu chạy băng qua đường.
Và rồi, đúng như tôi dự đoán. Đột nhiên, một chiếc xe hơi từ bên trái lao tới.
Người duy nhất có thể ngăn chặn chính là tôi, người có thể dự đoán được tai nạn sắp xảy ra.
Vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi lao ra đường và vươn người hết cỡ về phía chiếc xe.
Đằng sau tôi là cô bé đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Sau đó là một âm thanh rùng rợn. Chiếc xe đâm mạnh vào người tôi.
Một cơn đau như xé toạc cơ thể.
Tôi gục xuống nền bê tông, cơ thể không phản ứng lại theo ý muốn.
Nhưng may mắn thay, từ tầm mắt ngước nhìn lên, tôi thấy cô bé an toàn.
Những tiếng la hét vang lên xung quanh tôi.
Ai đó đang chạy vội về phía tôi.
Nhưng tôi cảm thấy mọi thứ trên thế giới này đang dần nhoè đi trước mắt mình.
Mọi thứ trước mắt tôi đang trở nên tối dần, tối dần.
Và rồi cuộc đời tôi kết thúc.
Mà chẳng có thành tựu gì.
Tôi thậm chí còn chưa làm tròn hiếu đạo với cha mẹ.
Con xin lỗi, mẹ, bố.
Mà không thể thốt nên lời, tôi đánh mất ý thức.
Và rồi. Giờ đây tôi đã tái sinh thành "Tôi".
---
**Ghi chú dịch thuật:**
**Thuật ngữ Game:** Giữ nguyên tên game (*Krona Trigger, Seiken Densetsu 3, Drakua 6, Super Donkyu Kong 2*) như tác giả chỉnh sửa. "Donkyu" được dịch thành "khỉ đột" vì rõ ràng đây là phiên bản hư cấu của *Donkey Kong*.
**Tên người:** Giữ nguyên "Gen-kun" để thể hiện cách xưng hô thân mật kiểu Nhật (kun - hậu tố cho bạn nam).
**Địa điểm:** Dịch "Great Buddha" thành "Tượng Đại Phật", "Nara Park" thành "Công viên Nara".
**Văn phong:** Cố gắng giữ giọng kể tự nhiên, có chút hoài niệm, hối tiếc và mỉa mai nhẹ của nhân vật chính. Giữ lại các câu ngắn, dấu chấm lửng (...) để truyền tải cảm xúc dở dang, bất ngờ.
**Văn hóa:** "Japanese sweets shop" dịch là "cửa hàng bánh kẹo truyền thống Nhật Bản (wagashi)" cho rõ nghĩa.
**Cảnh tai nạn:** Dịch sát để giữ tính kịch tính, căng thẳng ("creaking sound" -> "âm thanh rùng rợn", "bounces off my body" -> "đâm mạnh vào người tôi", "tearing pain" -> "cơn đau như xé toạc").
**Kết luận:** Giữ nguyên giọng điệu bí ẩn, đột ngột của câu kết ("And then. Here I am reincarnated as \"Me\"." -> "Và rồi. Giờ đây tôi đã tái sinh thành "Tôi".").