Họ thoát chết, lẩn trốn khỏi vòng vây của các anh hùng, bỏ lại nơi trú ngụ quen thuộc và cứ thế trôi dạt vô định giữa biển khơi bao la.
Chỉ vỏn vẹn vài người sống sót: phụ nữ, trẻ con và những người bệnh tật. Những dũng sĩ từng chiến đấu để bảo vệ họ, tất cả đều đã ngã xuống.
Sao lại thành ra nông nỗi này?
Họ chỉ muốn sống yên bình. Chỉ có một ước mong bé mọn ấy thôi, vậy mà sao…
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, thuyền cứ thế lênh đênh vô định. Có lẽ toàn bộ ngôi làng đã bị hủy diệt, nên không thấy bóng dáng quân truy đuổi của loài người.
Tạm thoát hiểm, nhưng nào đã yên thân. Mạng sống của họ vẫn chưa được đảm bảo.
Vì vội vàng tháo chạy, họ ra đi với tấm áo trên người nên không có lương thực. Dù có một số người sở hữu chút dị năng, có thể dùng nó để đánh bắt cá, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì thực tế khắc nghiệt hơn nhiều.
Dù quỷ tộc có bền bỉ hơn người phàm, họ cũng có giới hạn của riêng mình.
Cơ thể yếu dần theo từng ngày. Những đồng bào ban đầu còn nương tựa, động viên nhau, giờ đây cũng trông như người đã khuất, đôi mắt vô hồn dõi vào hư không.
Những vị tổ tiên ấy đã cầu nguyện. Họ không biết liệu thế gian có thần linh nào chăng. Vốn dĩ, tín ngưỡng như thế chưa từng bén rễ sâu trong tâm khảm họ.
Thế nhưng, nếu có ai đó, Thần linh, Thánh nhân, Ác quỷ, hay Sứ giả Địa ngục… bất cứ ai cũng được.
Nếu có ai đó đang dõi theo chúng con.
Xin hãy, xin hãy cứu rỗi chúng con!
Họ cầu nguyện tha thiết, như bấu víu vào sợi tơ cuối cùng của hy vọng.
Nhưng lời khẩn cầu ấy không được đáp lại.
Đêm hôm đó, một thanh niên yếu ớt đã không chịu nổi cơn đói mà trút hơi thở cuối cùng. Những quỷ tộc còn lại day dứt khôn nguôi vì không thể chôn cất tử tế, đành thả thi thể cậu xuống lòng đại dương lạnh lẽo.
Dù cơn đói hành hạ, họ vẫn không làm cái hành động ghê rợn là ăn thịt đồng loại đã khuất. Bởi họ cảm thấy, nếu sống sót bằng cách ấy, họ sẽ biến thành những ác quỷ La Sát thực sự.
Ngay sau đó, như một điềm báo, một trận đại hồng thủy bất ngờ ập đến con thuyền của họ. Mặc dù trước đó là một đêm không một gợn mây, yên bình đến lạ.
Chỉ một cơn gió lướt qua, con thuyền gỗ đã tan tành trong chớp mắt, và họ bị nhấn chìm trong làn sóng dữ cuồng nộ trước khi kịp bấu víu vào bất cứ thứ gì.
— Giờ thì mình cũng có thể an nghỉ. Có thể đoàn tụ với mọi người rồi.
Trong lúc mỗi người một ngả, bị cuốn phăng vào dòng nước xiết, lao thẳng xuống đáy biển sâu thẳm, một trong số những vị tổ tiên ấy đã nghĩ như vậy.
Nhưng thế giới, một lần nữa, lại không cho phép nguyện ước đó của họ thành sự thật.
Khi anh cùng tất cả đồng đội mở mắt lần nữa, thứ đón chào họ là ánh dương ấm áp, cùng muôn vàn cánh hoa phớt hồng trải rộng khắp tầm mắt.
×
“— Vậy ra, nơi đó chính là Shimazu – hòn đảo mà giờ đây chúng ta đang sinh sống, đúng không ạ?”
“Tên hòn đảo này dường như do chính tổ tiên chúng ta đặt tên. Nghe nói ban đầu nó có tên khác, nhưng theo thời gian, chỉ còn cái tên Shimazu được lưu truyền lại.”
Do trận đại hồng thủy bất ngờ xảy ra, họ dường như đã dịch chuyển đến thế giới này.
Ban đầu, họ bán tín bán nghi. Thế nhưng, khi chứng kiến những người dân bản địa trên đảo thường xuyên vận dụng ma thuật tương tự hoặc còn tiến bộ hơn mình trong cuộc sống hằng ngày, dần dà, họ nhận ra: “Đây chính là một thế giới hoàn toàn khác biệt.”
“Từ đó, gia tộc của ta dần có thể sống một cuộc đời bình yên như mong muốn. Những người đã giúp đỡ tổ tiên đều rất tốt bụng, đối xử với chúng ta, dù có dị dạng, cũng không chút phân biệt.”
Sống chung lâu ngày, họ gắn kết, huyết thống giao hòa. Và có lẽ, cũng từ đó mà các chủng tộc như Fuji hay Akane hiện nay mới ra đời.
Đó là lịch sử khái quát của những hậu duệ quỷ tộc ấy.
Nhưng trong đó, có một thắc mắc mà Takaya luôn muốn được giải đáp.
“…Shimazu ban đầu là một nơi có khí hậu ôn hòa, với những đóa hoa đua nở tuyệt đẹp, phải không ạ? Thế nhưng giờ đây, lại lạnh buốt đến thấu xương, tuyết rơi trắng xóa quanh năm?”
Theo lời tổ tiên để lại, vùng đất Shimazu mà họ nhìn thấy ban đầu là một nơi đẹp đến nao lòng. Màu hồng phớt ấy, ắt hẳn là những cây tựa hoa anh đào mọc khắp hòn đảo.
Thật khó mà hình dung được từ một thế giới bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây tuyết dày đặc như bây giờ.
“Nếu tin vào những lời truyền miệng, thì đúng là như vậy. Nghe nói nó giống hệt nơi tổ tiên từng sinh sống thuở xa xưa.”
Dù bị dịch chuyển đến dị giới mà chẳng rõ nguyên do, họ đã nắm bắt được vận may bất ngờ, dần dần tìm lại những tháng ngày bình yên mà họ hằng mong ước. Con cháu nối đời, những thế hệ mới ra đời, và khi họ chuẩn bị xây dựng một quê hương mới vững chắc cho mình.
Vào một đêm trăng rằm sáng vằng vặc, bỗng nhiên, bảy luồng sao băng chói lóa xẹt ngang bầu trời.