Isekai Kakusei Chouzetsu Create Skill

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 557

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 309

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Tập 201 - Hết - Tập 309: Khu Vực Mới

Sau hơn một tháng nỗ lực miệt mài, Takaya cuối cùng cũng đặt chân được vào khu vực tiếp theo.

Sau dạ dày… chắc là ruột rồi nhỉ? Nhưng đây là một sinh vật khổng lồ không rõ tên gọi là Cá Voi Đảo, nên Takaya cũng chẳng biết con đường mình đang đi rốt cuộc là cái gì nữa. Ảnh hưởng của vụ nổ hình như đang dần lắng xuống, và hoạt động của dạ dày cũng đang trở lại bình thường. Dù tên lính gác đã bị nổ tan xác, nên giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

“Hiện tại thì chẳng có gì khác lạ cả nhỉ…”

Deco dùng đèn ma thạch chiếu sáng xung quanh, nhưng chẳng có gì khác biệt so với lúc ở dạ dày. Họ đang men theo bức tường mà đi, cảm giác ở tường và dưới chân vẫn y hệt. Mùi lạ cũng dễ chịu hơn nhiều so với dạ dày, nơi có những thứ đã thối rữa một nửa. Do đã quen với cảm giác ở khu vực này, Takaya vẫn chưa tháo khẩu trang ra.

Lối đi hẹp hơn rất nhiều so với dạ dày, chỉ như một cái hang nhỏ mà thôi.

“Đường cùng rồi—không phải… Phía trên, có leo lên được không nhỉ?”

Bên trong có vẻ khá phức tạp. Con đường hiện tại vẫn là một lối đi thẳng, nhưng nếu biến thành mê cung thì sẽ phiền phức lắm. Họ đi lên, rồi đôi khi lại xuống dưới, cứ thế men theo lối đi quanh co bên trong. Đi mãi rẽ phải rẽ trái, đến mức đã mất hết phương hướng.

Và rồi, cái điều họ lo lắng cuối cùng cũng xuất hiện chắn ngang trước mặt ba người.

“Ngã rẽ—!”

Lại còn đột ngột xuất hiện ba ngả: đi lên trên, hay vượt qua cái hố mà đi thẳng, hoặc nhảy xuống cái hố đó.

“Takaya, tính sao?”

“Chắc đành phải dò từng tí một thôi nhỉ. Phiền phức lắm, nhưng mà đành phải để lại dấu gì đó—”

—Ọc ọc!

“Hả?”

Ngay lúc đó, dịch tiêu hóa đang chảy giữa đường đột nhiên sủi bọt lớn, và khoảnh khắc tiếp theo, một con slime dạng gel đã lao thẳng vào mặt Takaya. Vì mãi nghĩ đến con đường tiếp theo, Takaya chẳng chuẩn bị gì cả. Hoàn toàn bị đánh úp—!

“Takaya, cúi xuống!”

“Khụ—!”

Takaya lập tức cúi người theo lệnh của Mira, đúng lúc đó, một mũi tên bay xuyên qua vị trí đầu Takaya vừa đứng. Mũi tên đã xuyên thẳng vào hạch trong cơ thể con slime một cách thần kỳ, rồi ghim chặt vào sâu bên trong cái hố.

“Không được chủ quan.”

“Cảm ơn, Mira. …Đúng là chẳng để ta được yên chút nào.”

Nhìn tàn tích con slime văng tung tóe, mũi giày của Takaya chỉ dính một chút mà đã đen sì. Có vẻ đây là một loại acid cực mạnh. Nghĩ đến cảnh nếu dính vào mặt thì rùng mình.

Trong số vật phẩm của Takaya, thuốc hồi phục đã cạn kiệt, vì đã dùng hết cho thuốc độc rồi. Dù có cách chế tạo bằng Ma Lực Luyện Thành, nhưng đó cũng là lá bài tẩy cuối cùng. Giờ thì vẫn chịu đựng được, nhưng có vẻ mạch ma lực đã bị lạm dụng quá mức. Mỗi khi Takaya cố gắng sử dụng Ma Lực Luyện Thành, một cơn đau như bị kim đâm xuyên thấu từ tận xương tủy lại xộc thẳng lên đại não. Chỉ còn dùng được một hoặc hai lần nữa thôi. Nhiều hơn nữa chắc sẽ lại thành ra như lần ở Shimazu.

Trước mắt, họ quyết định ghi lại con đường lên một mảnh vải vụn và tiến vào con đường phía trước nơi có mũi tên của Mira. Mũi tên cũng rất quý giá, phải tận dụng mọi thứ có thể tái sử dụng. Với ý niệm cầu may, họ tin rằng mũi tên của Mira, thứ đã hạ gục kẻ thù, sẽ chỉ ra con đường đúng đắn và tiếp tục tiến lên, nhưng…

“—Đường cùng rồi…”

Có phải mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy sao? Họ đã đi trên con đường thẳng đó hơn một giờ, nhưng cuối cùng lại chọn nhầm đường.

“Đành chịu thôi, đừng nản lòng mà đi tiếp—Khoan, sao thế?”

“À, không… chỉ là tôi thấy hơi lạ với cảm giác của bức tường ở đường cùng này.”

Vừa nói, Takaya thong thả rút Thanh Vân ra khỏi vỏ và bắt đầu khắc vết lên tường. Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm đâm sâu vào đến tận gốc, một chất lỏng màu đỏ đã ùng ục trào ra.

“…Không lẽ cậu định cứ thế mà đào bới để đi tiếp đấy chứ?”

“Đâu có. Chỉ là khi ấn vào thì cảm giác khác hẳn, nó cứ mềm mềm dẻo dẻo nên… hả?”

Khoảnh khắc Takaya lại đâm Thanh Vân thêm một nhát nữa vào vết thương, một tiếng "phụt" vang lên, kèm theo đó là một luồng khí màu vàng như thuốc nổ đã phun ra từ vết thương.

“Khụ khụ…!”

“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà… Cậu không sao chứ?”

“Nói chung là… không sao cả. Mùi này tôi cũng ngửi quen rồi. Hai người nhìn này.”

Nói rồi, Takaya dùng Thanh Vân cố sức cạy vết thương ra và cho hai người kia xem thứ vừa xuất hiện bên trong.

““! Đây là…””

“Nguyên liệu thuốc nổ cá voi… Không ngờ, lại có ở nơi như thế này.”

Takaya, người từng quen với việc khám phá xem có phải thực sự là đường cùng không, hoặc liệu có cơ quan hay bẫy nào trong các trò chơi ở thế giới cũ, không ngờ rằng thực tế lại diễn ra như vậy. Nhưng có lẽ không nên cho nổ ngay bây giờ. Dù có dị năng của Mira nên có thể châm lửa ngay lập tức, nhưng họ không biết lượng thuốc nổ là bao nhiêu. Hơn nữa lối đi hẹp, nếu không cẩn thận, dù có châm lửa thì cả ba người cũng rất dễ bị nuốt chửng bởi ngọn lửa.

“—Tạm thời cứ để đây đã. Chúng ta đi đường khác.”

Sau đó, họ quay lại con đường đã mất một giờ để đi và lần này thì đi lên trên. Dù đã thử để lại dấu hiệu, nhưng không biết từ lúc nào, những con slime lại xuất hiện và làm tan chảy mất.

“…Đúng là cái thằng cá voi quái ác!”

“Nhất định phải hoàn toàn chinh phục nó cho bằng được!”—Đó chính là khoảnh khắc ba người đồng lòng.