Thời gian: Ngày 7 tháng Một. Địa điểm: Sảnh thang máy tầng bốn Nhà xuất bản Gift. Lại một lần nữa, Kenjiro Toki đang đợi một người nào đó để tham gia cuộc họp biên tập, và sau khi mười phút kể từ giờ hẹn, người đó đã xuất hiện từ phía sau cánh cửa. Đó chính là Setsuna Ena, aka Puriketsu, một thiếu niên nhỏ nhắn với mái tóc nhuộm đầy màu sắc.
“Hey-yoo… Phụttt! Này, có chuyện gì với anh vậy hả, KenKen?!”
Setsuna ngay lập tức bật cười khi trông thấy mặt Toki…hay nói đúng hơn, là đầu của anh ấy. Sáng nay Toki đã ghé qua một tiệm cắt tóc trước khi đi làm và cạo sạch tóc mình tại đây.
“…Anh chỉ đang tái tập trung vào công việc thôi,” Toki lẩm bẩm đáp lại, có chút đỏ mặt.
Ngày hôm qua, trong lúc họp biên tập với Kiso, vị tác giả này đã đề xuất ba phương án thể hiện tinh thần trách nhiệm: seppuku, chặt ngón tay út, hoặc cạo đầu. Hai lựa chọn đầu có vẻ không hợp lý với Toki, nhưng ít nhất việc cạo đầu vẫn khả thi. Và đây chính kết quả. Toki hiểu rằng chuyện này không phải vì hướng đến Itsuki hay nhân viên anime, mà là chính bản thân Toki muốn tự mình vượt qua và chứng minh anh ấy đã khắc cốt sự vụ lần này. Anh ấy đã không cạo sạch tóc như thế này kể từ khi học cấp hai, những biên tập viên làm việc chung ai cũng cười Toki, nhưng thứ Toki cảm nhận được lại là một cái nhìn hoàn toàn mới về cuộc sống.
“Hê. Được rồi, trông cũng không đến nỗi nào. Nhưng anh không thấy lạnh à?”
“…Có,” Toki nhanh chóng trả lời. Phơi lớp da đầu ra trước thời tiết tháng Giêng không phải điều mà một người yếu tim nên làm.
“Mà này, anh biết không, lúc nãy em vừa ở chỗ anh Hashima ấy. Lần này chắc chắn anh đã gây ra chuyện nghiêm trọng lắm đúng không, KenKen?”
“Oof…”
Setsuna vẫn tỏ ra bình thường khi đề cập đến chuyện ấy, như thể cậu chỉ đang nói về thời tiết ngày hôm nay ra sao, nhưng với Toki, đây chẳng khác nào một nhát dao cứa vào tim.
“À, vậy là anh cạo đầu mình, kiểu như, vì cảm thấy xấu hổ ấy hả? Ha ha ha! Em không nghĩ thời nay vẫn có người làm điều này đấy.”
“I-im đi!”
Tiếng cười vô tình đó khiến Toki chẳng biết phải làm sao. Anh ấy hắng giọng, gạt chủ đề này sang một bên.
“…Thôi, luyên thuyên về anh thế đủ rồi. Nhà văn đang đợi nhóc kìa.”
Và như thế, Toki dẫn Setsuna đến phòng họp.
****
Bên trong phòng họp, đang đợi họ là một người đàn ông trong bộ quần áo công sở và mang kính, trông như đã sẵn sàng bước vào một cuộc họp nghiêm chỉnh.
“Xin lỗi vì đã để anh chờ, Yanagase.”
Makoto Yanagase, ba mươi bảy tuổi, vừa mới giành được giải nhất Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko lần thứ 15 với tác phẩm Nữ Thần Cần Bị Đánh! Tôi Sẽ Thay Người Giải Cứu Thế Giới, Chỉ Cần Cho Tôi Thấy Mông Thôi!
“Hân hạnh được gặp. Tôi là Yanagase.”
Yanagase tiến lại chỗ Setsuna, lịch sự chào hỏi và đưa cậu danh thiếp của mình.
“A, ừm, cảm ơn anh. Tôi là Puriketsu. Xin lỗi nhé, tôi không có danh thiếp…”
“Không sao,” Yanagase chân thành trả lời, không hề cảm thấy bị xúc phạm bởi sự vô tư thường ngày của Setsuna dù chỉ một chút.
Sau khi đã chào hỏi, cả hai ngồi xuống đối diện nhau, Toki ngồi vào vị trí bên cạnh vị tác giả. Makoto Yanagase và Puriketsu – tiểu thuyết gia và họa sĩ minh họa – hôm nay chính là ngày gặp mặt đầu tiên giữa hai người.
Nữ Thần Cần Bị Đánh!, tiểu thuyết debut của Yanagase, là một câu chuyện phiêu lưu lấy bối cảnh thuộc về thế giới fantasy với nhiều yếu tố vô cùng hài hước, nhưng điểm đáng chú ý nhất của bộ truyện chính là cách nam chính nhận được sức mạnh chiến đấu từ người cộng sự của mình, nữ thần Cittia, bằng cách đánh vào mông cô ấy sao cho thật “chuẩn chỉ”. Bản thân cách mô tả này có lẽ không gây được quá nhiều văn ngữ, nhưng đó lại chính xác là nòng cốt của cuốn sách này nên cũng chẳng còn cách nào khác – nói một cách đơn giản, đây là một tiểu thuyết phiêu lưu tự do kết hợp với fetish “đánh mông”.
Kể từ khi đọc bản dự thi đầu tiên, Toki đã nghĩ rằng, “Puriketsu là lựa chọn khả dĩ duy nhất để minh họa cái này.” Và nếu phải thành thật, thì Toki không mấy mặn mà với việc mời Puriketsu phụ trách minh họa, lý do đơn giản là vì Toki đã phải chịu quá nhiều khổ sở khi làm việc với cậu trong dự án Khởi Nguyên Em Gái Của Thế Giới Mới do Itsuki sáng tác, cũng như tác phẩm vừa bị hủy bỏ gần đây – SILLIES. Tuy nhiên, không ai khác có thể hiểu rõ khả năng của các họa sĩ hơn Toki, và chẳng có nhiều người có thể phác họa thế giới của Nữ Thần Cần Bị Đánh! tốt hơn Puriketsu. Khi đề cập đến chuyện để Puriketsu minh họa, Yanagase đã lập tức say mê những tác phẩm của cậu ấy (“Tôi không nghĩ trên đời này có người nào khác vẽ mông quyến rũ hơn cậu ấy đâu!”), do đó Toki đã quyết định quẳng sự khổ sở trước kia sang một bên và liên hệ với Puriketsu.
“Ừm, em đọc qua tiểu thuyết của anh rồi, Yanagase.”
Yanagase căng thẳng rõ rệt. Khi hỏi Setsuna việc minh họa một series mới tên là Nữ Thần Cần Bị Đánh!, chàng họa sĩ này đã thản nhiên trả lời rằng “Chắc chắn rồi” – nhưng Toki vẫn chưa biết Setsuna nghĩ sao về cuốn sách. Hợp đồng vẫn chưa được ký, và với tính cách quái dị của Setsuna, việc cậu quay xe và bảo rằng “Có gì đâu, em không cảm được cái này” là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng:
“Nó quá là hay luônnnnnnn!”
Hai mắt Yanagase mở to.
Setsuna thì đã bật cười toe toét, hai mắt sáng lên như đèn pha. “Ban đầu ấy, em chẳng hiểu gì lắm về vụ đánh mông này kia, nên nó cứ kiểu – anh biết đấy, như kiểu tại sao cứ phải đánh chiếc mông xinh đẹp đó nhiều vậy hả? Em thật sự chẳng thể hiểu nổi. Nhưng anh không chỉ đánh! Đó chính là linh hồn của câu chuyện, một điều vô cùng quan trọng, đúng không?”
“Đúng vậy… Cậu nói hoàn toàn chính xác…!”
Giọng Yanagase run lên vì xúc động, niềm phấn khích hiện rõ trên gương mặt.
“Đó chính là điều mà mọi người vẫn thường hiểu nhầm, ‘vỗ mông’ không chỉ đơn giản là đánh vào mông một người nào đó để thỏa mãn bản thân. Âm thanh, cảm giác, quỹ đạo của cánh tay, tiếng vụt trong không khí, cách những chiếc mông ấy rung lắc, cách chúng bị sưng đỏ, tiếng thở gấp đầy ngây ngất, tiếng hét xen lẫn khoái cảm và đau đớn, những hạt mồ hôi bắn vào không trung, những giọt nước của tình yêu chảy xuống, tiếng thở hào hứng, những lời nói trao nhau… Tất cả những thứ đó đều là nghệ thuật, một chuỗi những động tác gắn kết lại với nhau tạo thành một khối hoàn chỉnh! Vẻ đẹp chân chính khi ‘vỗ mông’ chỉ xảy đến khi người đánh thấu hiểu người đồng đội của mình, và người bị đánh thật sự tin tưởng vào đối phương! ‘Vỗ mông’ chính là cách giao tiếp giữa hai trái tim, một sự dung hợp giữa tình yêu và tình yêu!”
“A-anh Yanagase, hạ nhiệt, hạ nhiệt một tý, được chứ?” Toki kiềm chế. Hiểu được lời của Toki, Yanagase dùng một ngón tay đẩy kính và quay về phong thái lịch thiệp.
“…‘Vỗ mông’ là một hành động phổ biến ở các nước phương Tây, các cặp đôi vẫn luôn làm vậy với nhau, nhưng ở Nhật thì nó vẫn chưa có được chỗ đứng vững chắc nào. Thông qua tiểu thuyết lần này, tôi muốn lan tỏa sự quyến rũ của việc ‘vỗ mông’ đến khắp mọi nơi trên đất nước – và nếu muốn thực hiện khát vọng này, tôi cần sức mạnh của cậu, Puriketsu. Tôi cần những vết hằn đỏ ửng tuyệt đẹp trên mông Cittia cũng như những nữ chính mà cậu sẽ vẽ!”
“Làm sao em có thể từ chối được chứ!” Setsuna mỉm cười hớn hở, trông như con nít, lấy ra hai tờ giấy từ trong cặp của mình. “Em có thử phác họa hình mẫu nhân vật Cittia, anh thấy sao?”
Cậu đưa hai bức ảnh minh họa cho Yanagase, đôi mắt của vị tiểu thuyết gia như muốn trố ra ngoài. Một tấm toàn thân của Cittia – một sự hiện diện đúng chuẩn thần linh toát ra từ cốt cách của cô, nhưng vẫn mang dáng vẻ nhân hậu và mong manh. Hoàn toàn phù hợp với cách cô được mô tả trong truyện.
“Đây… Chính là nó. Chính là cô ấy, nữ thần Cittia…!”
Nước mắt Yanagase trào ra. Bất kỳ tác giả light novel nào cũng đều có khoảnh khắc mà họ yêu thích trong sự nghiệp của mình, nhưng nếu khảo sát ý kiến của tất cả bọn họ, “khoảnh khắc nhìn thấy artwork của nhân vật” có lẽ sẽ đứng vị trí thứ hai. Đối với một tiểu thuyết gia mới vào nghề và chưa từng trải nghiệm điều này, thứ cảm xúc trào dâng ấy sẽ càng mãnh liệt.
Nhưng bức ảnh thứ hai thậm chứ còn tuyệt vời hơn nữa. Chiếm trọn cả khung giấy chính là cận cảnh vùng mông của Cittia – vô cùng chân thực, nhưng vẫn giữ được phong cách nghệ thuật tương tự bức đầu tiên. Thô và sống động, nhưng lại mang nét gì đó quý phái, đây thực sự là mông của một nữ thần, chỉ một từ xinh đẹp thôi là chưa đủ để mô tả chúng. Bức ảnh vẫn chưa được thêm nền hay lên màu chút nào, nhưng đối với Toki, anh ấy gần như có thể nhìn thấy vầng hào quang thần thánh bao phủ cặp mông linh thiêng của Cittia.
“Ohhhhh…! Nữ thần Cittia… Thật cao quý… Cao quý… Cao quý, cao quý, cao quý cao quý cao quý cao quý cao quýyyyyy…!”
Nước mắt Yanagase tuôn ra ngày càng nhiều, như một đứa con chiên sùng đạo được mục sở thị vị nữ thần chân chính. Toki còn lo rằng anh ấy sẽ lập tức vái lạy bức ảnh này ngay tại chỗ mất.
“Puriketsu,” Toki hỏi, “có phải…gần đây nhóc đã lên tay đúng không?”
Bức ảnh đầu tiên thể hiện thiết kế của nhân vật đã rất tuyệt vời, thể hiện được trình độ vốn có của Puriketsu, nhưng tấm vẽ mông thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. Kể từ khi tập cuối của SILLIES được phát hành và tháng Chín, Toki đã không còn thấy art của Setsuna nữa, nhưng rõ ràng kỹ năng của cậu đã tăng lên vài bậc so với lúc đó. Sự chênh lệch này có thể dễ dàng nhận ra ở một họa sĩ nghiệp dư trước và sau khi học vẽ bài bản trong ba tháng, nhưng Toki chưa từng nghe nói đến chuyện một dân chuyên như Puriketsu có thể phát triển nhanh đến mức này.
“Heh heh heh… Anh cũng thấy vậy ư?” Setsuna từ hào mỉm cười.
“Um, nhóc đã làm gì đó à? Mức độ phát triển như này quá là hiếm thấy luôn ấy.”
“Chà, nói thật thì…Sau bao gian khổ, cuối cùng em cũng đã được nhìn thấy Bờ Mông Nghìn Năm Có Một.”
“Nghìn năm…?”
Sau đó Setsuna giải thích cho Toki nghe những điều đã xảy ra, cậu đã bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp với cặp mông nghìn năm có một hồi tháng Ba. Cậu đã bỏ ra gần bảy tháng để tìm kiếm cô, và mãi đến tháng Mười cậu mới thành công, thành công khi được nhìn thấy nửa phần mông trên của cô. Trải nghiệm này đã mở rộng tầm mắt của Setsuna, giúp cậu thức tỉnh đến trình độ có thể vẽ ra những cặp mông thậm chí còn tỏa sáng rực rỡ hơn trước.
“Nhưng em chỉ mới thấy được nửa mông của cô ấy thôi, em muốn một ngày nào đó có thể thấy toàn bộ cơ. Cảm giác như em có thể đạt đến trạng thái hoàn chỉnh thực thụ ấy, anh hiểu không?”
“Trạng thái hoàn chỉnh hả…?” Toki hỏi, nuốt nước bọt lo lắng. Tài năng của Setsuna đã đủ để khiến Toki phải choáng ngợp rồi, nhưng vẫn có thể phát triển hơn nữa á?
Nhóc là cái quái gì thế hả, Frieza à?
Toki chẳng biết người con gái bí ẩn kia là ai, nhưng anh ấy ước rằng bản thân có thể cho Setsuna thấy rõ mông của cô ấy. Có lẽ ban biên tập sẽ trao thưởng cho ai phát hiện ra người đó – họ sẽ cần phải nghiêm túc thảo luận vấn đề này. Dù sao thì đối với những biên tập viên chuyên nghiệp, chỉ cần có thể tạo ra một cuốn sách xuất sắc, họ sẽ sẵn lòng kéo tụt cả quần lót của một người phụ nữ xuống.
“Nhóc có nhớ cô gái đó là ai không, Puriketsu?”
“Hmm… Những thứ không liên quan đến mông cô ấy thì có chút mờ nhạt, nhưng chắc là em có thể hình dung ra được.”
“Nếu đã vậy,” Toki nói, “sao nhóc không thử phác họa cô ấy? Anh sẽ nhờ ban biên tập tìm giúp.”
“Được luôn hả?! Whoa! Được rồi, chờ em một xíu!”
Setsuna nhanh nhẹn lấy ra cuốn sổ phác họa của mình và một cây bút chì cơ, bắt đầu vẽ phác họa, miệng không ngừng lẩm bẩm “Hmm, mình nhớ là trông như thế này…”. Đâu đó mười phút trôi qua:
“Xong, đã hoàn thành! Chính là cô gái này! Em chắc chắn!”
“Rồi, đưa anh xem nào – hả…?!”
Khi nhìn thấy bức tranh trước mặt, Toki lập tức cau mày. Cô gái ấy cắt tóc ngắn, mắt to, cùng đôi chân mày mảnh khảnh. Trông có vẻ khó chịu, nhưng lại mang nét điển trai, sở hữu vẻ đẹp của cả hai giới tính, thậm chí còn thể nghĩ cô ấy là con trai…
…Um, đây chẳng phải Chihiro sao?
Cô gái Setsuna vừa vẽ chẳng khác nào một hình ảnh sơ sài về Chihiro Hashima, em kế của Itsuki và là đứa trẻ Toki vô cùng thân thuộc.
“Anh thấy sao?” Setsuna hỏi.
“Ah… Ahh, ừ, thì…” Toki do dự trong chốc lát, trước khi tung ra nghi vấn của mình. “Ừm, này, Puriketsu, chỉ là thần hồn nát thần tính thôi… Nhưng nhóc có chắc đây là con gái không?”
Setsuna thoáng nhìn Toki bằng ánh mắt kì quái. Sau đó lại thoải mái.
“Vâng, sao mà sai được! Kiểu như, không đời nào em lại nhầm lẫn giữa mông con gái và mông con trai cả! Cô ấy còn mặc quần lót con gái nữa mà!”
“À, ra vậy…”
Nếu Setsuna đã thấy quần lót thì người này chắc chắn phải là con gái.
-Không thể nào, nhưng mà…thật đấy, còn ai trồng khoai đất này nữa chứ…
Một giọt mồ hôi lạnh nữa chảy xuống từ trán Toki. Bản năng đang mách bảo rằng anh ấy vừa tiến đến đỉnh cao của sự khám phá – một phát hiện cực kỳ quan trọng. Nếu đây là một bộ phim giật gân, Toki chắc chắn sẽ ám sát ngay khi có ý định thông báo với nhân vật chính sự thật này.
“Anh sao vậy, KenKen?” Setsuna hỏi, có vẻ bối rối.
“Kh-không, không có gì! Nhưng này…hmm, cô gái này sở hữu Bờ Mông Nghìn Năm Có Một, đúng không? Anh cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng nếu có phát hiện gì thì anh sẽ báo nhóc, được chứ?”
Toki cố hết sức che giấu sự kích động trong lòng. Những lời anh ấy nói ra thiếu tự nhiên kinh khủng, nhưng Setsuna trông không có vẻ gì là lo ngại. “Vâng! Em cảm ơn nhé!” cậu đáp lại với một nụ cười.
Chú thích của tác giả: Cái này không đúng sự thật nhé.