Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 08 - Chương 12: Tìm Phòng

Sau một hồi thảo luận, cả ba đã quyết định những tiêu chí sau:

- Cho phép ở nhiều người

- Giá: Dưới 210,000 yên một tháng (bao gồm cả phí bảo trì nếu có thể)

- Có phòng làm việc cho Kaiko (ít nhất là 12 mét vuông)

- Phòng ngủ cho Miyako và Nayuta (chia ra nếu có thể; hoặc dùng chung vẫn được)

- Cửa trước có khóa tự động

- Có thể đi bộ đến Nhà xuất bản Gift (cũng có thể đi bộ đến chỗ Itsuki và trường của Miyako)

- Ở tầng 2 hoặc cao hơn

- Khu phố có trị an tốt

- Phòng tắm và toilet riêng biệt

- Có máy giặt

Hiện đang là đầu tháng Hai, khoảng thời điểm mà nhiều cư dân Tokyo bắt đầu tìm kiếm một nơi để chuyển đến vào tháng Tư – và với tất cả sinh viên cùng những người mới tới thuê, đây chính là khoảng thời gian bận rộn nhất trong năm vì việc tìm chỗ ở trọ. Những nơi có điều kiện tốt sẽ hết chỗ rất nhanh, nên rất khó để tìm được một nơi thỏa mãn tất cả điều kiện của họ. Cả ba có thể sẽ phải thỏa hiệp…

…hoặc do Kaiko quá lo lắng, nhưng may mắn đã nhanh chóng mỉm cười với họ.

Đó là một căn hộ nằm trên tầng năm của một tòa nhà mười tầng, gần như nằm giữa Nhà xuất bản Gift và trường của Miyako.

Tiền thuê là 200,000 yên một tháng, đã bao gồm cả phí bảo trì. Về bố trí, theo cách nói của dân bất động sản Nhật Bản, chính là kiểu “3LDK” – gồm một căn phòng rộng 20 mét vuông với vai trò là phòng khách kết hợp với bếp ăn – và ba phòng ngủ: một cái rộng 13 mét vuông và hai cái rộng 10 mét vuông. Mỗi phòng đều được lắp điều hòa và máy sưởi. Căn hộ cũng có một một ban công, và vì tòa nhà kế bên là một ngôi nhà dân hai tầng nên căn hộ cũng nhận được rất nhiều ánh nắng mặt trời.

Về những dịch vụ khác, nơi này có một hòm thư để nhận bưu kiện, lịch đổ rác 24 giờ một lần, và còn khá nhiều không gian trống trong các phòng. Những căn hộ xung quanh cũng khá tĩnh lặng, nhưng chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là có thể đến được một con phố lớn với nhiều cửa hàng, và có một cửa hàng tạp hóa khá lớn cách đó vài dãy nhà. Cả ba không phải trả trước tiền đặt cọc cũng như phí môi giới, và theo hợp đồng thì tháng thuê đầu tiên sẽ là miễn phí.

Tòa nhà được xây dựng bằng bê tông cốt thép đảm bảo tiêu chuẩn, phía ngoài bức tường cũng có lát gạch. Căn hộ mà cả ba đang xem xét cũng không có lịch sử gì mờ ám, và tất cả những vết trầy lẫn hư hỏng từ người thuê trước đã đều đã được sửa chữa.

…Nơi này đáp ứng đủ các tiêu chí của họ, ít nhất là vậy. Thực tế mà nói, đây chẳng khác nào một món hời.

Ba ngày sau hôm tụ họp ở quán cà phê, cả ba đã cùng nhau ghé qua trung tâm cho thuê và kiểm tra qua nơi ở.

“Nya ha ha! Vậy đây chính là lâu đài mới của chúng ta à?”

“Làm việc ở đây thì còn gì bằng…!”

“Chúng ta sống ở đây thật sự có ổn không vậy…?”

Trong lúc nhìn quanh căn phòng, Nayuta và Kaiko bày tỏ niềm vui sướng tột độ, còn Miyako lại trông như thể không chắc rằng bản thân thuộc về nơi này.

“Vậy,” người nhân viên nói, “vậy chắc là chúng ta có thể đi đến vấn đề hợp đồng luôn chứ ạ?”

“V-vâng! Cảm ơn ạ!” Miyako đáp lại theo phản xạ.

****

Ba ngày trước, trước khi bắt đầu liên hệ với các trung tâm cho thuê và tìm kiếm trên các trang mạng liên quan đến thuê nhà, Miyako đã liên lạc với Kirara Yamagata của tổ biên tập GF Bunko. Vì cô sống ở gần nhà xuất bản nên Miyako cho rằng cô có thể đưa ra vài lời khuyên.

“Ồ, ừm, em chờ chị một lát được không, Shirakawa? Cứ giữ máy như vậy một lát nhé.”

Ngay khi nghe chuyện Miyako, Nayuta, và Kaiko đang tìm một nơi ở gần trụ sở, Yamagata nhanh chóng chuyển tin này đến tổng biên tập Satoshi Godo. Nayuta Kani hiện đang là tiểu thuyết gia số một của GF Bunko, và vị họa sĩ manga chỉ mới debut, Kaiko Mikuniyama, cũng đang dần đi lên dưới tư cách một ngôi sao mới nổi. Nhà xuất bản Gift muốn làm mọi cách có thể để nắm lấy cặp đôi này trong tay, và bây giờ cả hai lại sẵn lòng chuyển đến sống gần văn phòng nhà xuất bản. Như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc họp và những cuộc gặp mặt tạo dựng mối quan hệ - và đặc biệt là vấn đề về deadline, họ chẳng thể dễ dàng trốn thoát khỏi sự kiểm soát của biên tập viên mỗi khi sắp trễ deadline nữa. Còn gì tuyệt hơn đối với một nhà xuất bản chứ.

“Miyako Shirakawa… Thật đấy, con bé chẳng khác nào thiên thần hộ mệnh của ban biên tập chúng ta cả…”

Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên gương mặt nham hiểm của Godo trong lúc nghe điện thoại.

Godo đang gọi cho ai đó bên trong tòa nhà – bộ phận Process, một phần khác trực thuộc Nhà xuất bản Gift. Với tư cách là một tạp chí công cộng chuyên về trung tâm Tokyo, Process sở hữu một cơ sở dữ liệu thông tin rộng lớn để khai thác cùng mối liên hệ sâu sắc với ngành kinh doanh bất động sản. Tận dụng triệt để những điều đó, Godo đã lập ra một danh sách các căn hộ đáp ứng yêu cầu của những cô gái mà ông cho là thích hợp. Đây là những nơi “đặc biệt”, những nơi không có thông tin xuất hiện trên mạng và cũng không để người “thường” có thể sờ đến; nói chung, chúng là nơi dành cho người thân của chủ sở hữu hoặc những người có quan hệ trong công việc. Và nơi mà Miyako và những người bạn của mình đang ghé qua chính là một trong số đó.

Thật sự rất khó để chọn ra một cái tên vượt trội hơn số còn lại trong danh sách. Theo như lời khuyên của biên tập viên ở bộ phận Process, cả ba cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ lựa chọn dựa vào tên của khu căn hộ. Nghe đơn giản nhưng đây thật ra lại là một yếu tố quan trọng – cần một cái tên dễ hiểu, dễ phát âm và khó gây lỗi chính ra khi viết. Những cái tên có nhiều từ kanji lạ mắt, hiếm khi được sử dụng như “Phượng Hoàng” hoặc những từ nước ngoài như “Celestial Breeze” hoặc “Avenir” đều không mấy quen thuộc với thanh điệu của người Nhật, như vậy sẽ gây ra rắc rối khi muốn đặt Pizza thông qua điện thoại. Nếu được ai đó hỏi địa chỉ, họ sẽ cần phải đưa ra hình ảnh của cái tên đó.

Cho dù là đặt tên cho một cuốn sách hay một tòa chung cư, việc đặt bản thân vào vị trí của khách hàng là rất quan trọng, không nên đặt một cái tên xuất phát từ lý do ích kỷ cá nhân, Miyako trầm ngâm.

Và nếu đã như vậy, dù cho chủ nhà có nói với Godo rằng “đây thật sự không phải chỗ để ba người phụ nữ sống cùng nhau đâu,” Godo vẫn đe dọa cá nhân – à, ừm, “thuyết phục” chủ nhà bằng một cách nào đó, nhưng bằng cách nào thì là bí mật.

****

Tất cả hợp đồng liên quan đều đã được ký kết mà không gặp chút trở ngại nào, và một tuần sau chuyến ghé thăm đầu tiên, cả ba đã nhận được chìa khóa và sẵn sàng chuyển đến bất cứ lúc nào.

Kaiko đã gói ghém đầy đủ vật dụng cá nhân ở nhà của bố mẹ; hôm nay chính là ngày cô chuyển đến. Nhà Miyako và Nayuta ở khoảng cách gần hơn và cũng chưa có đồ đạc gì riêng nên họ sẽ cùng nhau sắm sửa từng thứ một cách chậm rãi hơn – nhưng không biết từ đâu, ban biên tập của GF Bunko lại tặng miễn phí cho họ giường ngủ và một bộ bàn ghế dùng trong phòng khách, và gọi chúng là quà chuyển nhà.

“Không-không cần làm tới mức đó đâu ạ…!”

Miyako cảm thấy tội lỗi khi nhận những món Godo gửi tặng, nhưng ông cũng nhất quyết không đồng ý. “Không sao đâu,” Godo nói bằng chất giọng trầm đầy uy quyền của mình. “Đâu là những khoản chi cần thiết cả thôi. Tôi hy vọng các cô sẽ sống ở đây thật là lâu.”

“Thật là lâu…? Um, em vẫn chưa có kế hoạch hẳn hoi đâu ạ, nhưng nếu em tìm được việc ở một công ty khác sau khi tốt nghiệp, thì chắc là em sẽ chuyển đi thôi ạ.”

Godo nhìn cô. “Chà, nếu em làm việc cho chúng tôi thì cũng chẳng sao đâu. Tôi đã nói rồi còn gì, em hoàn toàn được chào đón.”

“…Em rất biết ơn tình cảm của mọi người ạ, nhưng em vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ ạ.”

Không khác gì lần Godo mời cô vào dịp trước, Miyako vẫn muốn tiếp tục trì hoãn.

“Được thôi. Nhưng ít nhất hãy nhận chỗ quà này nhé. Em đã được coi là một trong những ‘vật quý’ đáng giá nhất trong ban biên tập chúng tôi rồi đấy, chưa kể đến Kani nữa. Việc đảm bảo mấy đứa được sống trong một môi trường lành mạnh là chuyện hết sức quan trọng với chúng tôi.”

“…Vâng. Nếu đã vậy thì em xin cảm ơn ạ.”

Vậy là GF Bunko đã chuyển một bộ bàn ghế phòng khách và hai cái giường ngủ (có sẵn ga trải giường) đến cho Miyako và Nayuta. Chúng đều sang chảnh hơn những thứ ở nhà Miyako, khiến cô có cảm giác hơi lạ lẫm.

“Nya ha ha! Giường mới kìa!”

Nayuta thì chẳng mấy do dự, nhảy thẳng lên chiếc mới sáng bóng trong phòng ngủ và lăn qua lăn lại như một chú mèo.

“Tổ ấm tình yêu tương lai của mình với Itsuki…weh heh heh…”

Miyako hoảng hốt trước câu nói của Nayuta. “Um, Nayu, em định dẫn Itsuki vào đây hả?!”

“A, không được hả chị?” mặt khác, Nayuta lại trông có vẻ hoang mang.

“Um, nếu chỉ đến đây chơi thôi, thì được, nhưng mà…uh, còn mấy chuyện nọ kia…”

Bị ngăn cách bởi chỉ một bức tường với “những chuyện nọ kia” của Itsuki và Nayuta là quá sức tưởng tượng của Miyako. Cô không đỏ mặt vì chuyện ấy – thứ cô cảm thấy là đau lòng. Miyako khẽ chau mày.

“Chuyện đó, uh…um… Hmm… Ý chị là… Không phải là không được…nhưng cũng…”

“…Em hiểu rồi.” Nayuta mỉm cười với cô, có chút hối lỗi. “Sẽ không bao giờ có chuyện giường chiếu với Itsuki ở đây đâu! Em xin hứa!”

Miyako cũng mỉm cười, cảm thấy bản thân cũng có lỗi. “Um, được rồi. Vậy thì tốt… Xin lỗi em, Nayu.”

“Không sao đâu ạ!”

Nayuta cố gắng tỏ ra vui vẻ, không đào sâu thêm vào suy nghĩ của Miyako khi cô nói “xin lỗi”.

Sau đó…

“Myaa, Nayu ơi! Hai người ở đây à?”

Kaiko bước vào phòng.

Cô đã đến đây trước Miyako và Nayuta, thực hiện giám sát nhân viên chuyển nhà mang vác vật dụng và khui những thùng các tông. Tất nhiên, ngoài bàn làm việc, kệ sách, và những đồ nội thất lớn, “gia tài” của cô chỉ vỏn vẹn có sáu cái thùng – một thùng đựng bút và họa cụ, hai thùng chứa tài liệu tham khảo và sách liên quan đến sở thích của cô, còn ba thùng còn lại được dành cho đồ lót.

“A, Kaiko! Em đã chuyển đồ xong cả chưa?”

“À, rồi. Em vừa mới xong thôi.” Cô lau đi mồ hôi đọng trên chân mày, cảm giác khá hài lòng.

“Vậy thì tốt,” Miyako mỉm cười nói. Cô đã tính sẽ giúp Kaiko sắp xếp những thùng đồ sau khi giường và bàn ghế được chuyển tới, nhưng Kaiko đã từ chối và quyết định tự mình cẩn thận cất giữ đồ lót vào tủ quần áo.

“Cảm ơn chị, nhưng em muốn tự tay sắp xếp những đứa con của mình vào từng nhóm chỉn chu,” đó là những gì Kaiko đã nói.

Miyako không thể hiểu nổi những gì Kaiko đang nghĩ, nhưng cô cũng chẳng dám hỏi cặn kẽ. “Chà, tuy cũng còn sớm, nhưng mà mấy đứa muốn ăn tối luôn không? Chúng ta cũng mới dọn tới hôm nay nên ăn mì soba cho đúng truyền thống nhỉ.”

“Em xin lỗi,” Kaiko nói với Miyako, “nhưng mà để em đi tắm trước được không chị?”

“À, phải rồi, người em nhễ nhại mồ hôi còn gì. Em có mang dầu tắm với khăn chưa?”

“Ah! Em quên mất tiêu rồi. Chắc em phải đi mua…”

“A, không sao đâu. Lần này dùng tạm của chị đi.”

“Em cảm ơn! Chị chu đáo thật đấy, Myaa.”

Kaiko nhìn cô với vẻ kính trọng.

“Chà chà,” Nayuta xen vào, “dù sao chúng ta cũng ở đây cả rồi, hai người muốn tắm chung luôn không?”

“Nghe được đấy!” Kaiko nói.

“Tắm chung…? Bồn tắm đúng là khá rộng đấy, nhưng chị không nghĩ nó chứa nổi ba người đâu, đúng không?”

“Đây sẽ là lần đầu tiên chúng ta dùng bồn tắm, em không muốn tận hưởng nó một mình đâu.”

“Cần gì phải lo nghĩ chuyện đó chứ.”

“Không, chúng ta phải tắm cùng nhau! Em sẽ kỳ lưng cho chị, Myaa!”

“Đúng vậy! Còn em sẽ chăm lo phần trước!”

“Kế hoạch được đấy!”

“Hai đứa này…”

Kaiko và Nayuta đã dồn Miyako vào thế khó. Miyako chỉ biết thở dài – và cuối cùng, cả hai đã lôi kéo cô vào tình thế “3 girls 1 bath”, khởi đầu cho một đêm mới.

****

“Chị thấy sao, Myaa? Thoải mái chứ?”

“Myaa, nếu còn thấy chỗ nào chưa ổn thì nói em nhé?”

Nayuta và Kaiko, cơ thể bị bao quanh bởi đầy bong bóng, xoa nắn cơ thể trần trụi của Miyako từ cả hai phía.

Cảm giác do bộ ngực đầy đặn của cả hai mang lại khiến Miyako cảm thấy rất tuyệt, tuy nhiên:

“…Um, sao hai đứa lại kỳ cọ theo kiểu này? Hai đứa có thể dùng bông tắm như bình thường mà?”

Những gì hai người đang làm chẳng khác nào mấy cô ở club mà Toki thường lui đến. Tất nhiên Miyako không biết chính xác thì họ làm gì ở đó, nhưng cô có thể nghĩ tới vài chuyện gì đó kiểu này.

“Kỳ cọ da của mình bằng da của người khác là phương pháp hiệu quả nhất đó ạ,” Kaiko lên tiếng.

“Đúng vậy,” Nayuta nói. “Bằng cách này, em có thể vừa kỳ cọ chị vừa kỳ cọ cho bản thân luôn. Một mũi tên trúng hai đích.”

“Em nghĩ thế à…?”

Miyako vẫn từ chối hiểu, nhưng cô vẫn để hai cô gái nhỏ kia làm những gì họ muốn. Thỉnh thoảng lại có chút nhột, và có thể cô đã để lộ ra vài tiếng rên rỉ khi Nayuta và Kaiko nhào nặn ngực cô.

Mình đang làm gì vậy trời…?

Vâng, tình huống đặc biệt này đã dựng lên vài red flag. Nhưng cô cũng có những suy nghĩ về hai người bạn chung nhà của mình. Miyako hiện đang sống trong một căn hộ sang trọng sau khi đồng ý yêu cầu của Kaiko và cứ thế xuôi theo tự nhiên – nhưng không giống hai người bạn chung nhà kia, Miyako đang được bố mẹ giúp trả tiền thuê nhà. Ban đầu cô dự định sẽ tự chi trả - bản thân cô có đủ tiền tiết kiệm để trang trải cho đến khi tốt nghiệp, và việc ở gần GF Bunko cũng giúp cô làm việc dễ dàng hơn – nhưng bố mẹ đã thuyết phục cô giữ số tiền đó cho tương lai, nên cô đành chấp nhận trợ cấp từ họ. Thậm chí Godo và phần còn lại của Nhà xuất bản Gift cũng đang “hối lộ” cô.

Cô không chuyển đến đây để tự lập dưới tư cách một họa sĩ manga như Kaiko. Cô cũng không giống Nayuta, người đã dư dả đến mức chẳng cần quan tâm gì đến chuyện thuê mướn.

…Sống chung với nhau không có nghĩa là mình bình đẳng với hai em ấy.

Cô vẫn chỉ là một sinh viên, và việc các cô gái ở độ tuổi Miyako hoàn toàn độc lập về tài chính ở Nhật là chuyện khá hiếm gặp. Nhưng dù có vậy, cô vẫn không thể không cảm thấy thua kém những người bạn sống chung với mình.

Mặc cho sự tin tưởng mà cô đã giành được từ Godo, từ Toki và mọi người tại Nhà xuất bản Gift; mặc cho việc Nayuta và Kaiko luôn tôn trọng và xem cô như chị gái của mình; mặc cho tình cảm lãng mạn Haruto Fuwa dành cho cô; mặc cho tiềm năng mà vị chủ tịch của một công ty tơ lụa đã nhìn thấy ở cô (dù cô không biết về chuyện này) – Miyako vẫn luôn tự đánh giá thấp chính mình. Sẽ sớm thôi, cô sẽ sớm nhận ra giá trị thực sự của bản thân và tìm ra con đường cho chính mình.