Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 08 - Chương 16: Cuộc Hẹn ở Akihabara

Vào một ngày Chủ Nhật cuối tháng Hai, Chihiro đang đứng đợi Haruto tại lối ra Showa-dori của Ga JR Akihabara.

Vài ngày trước, Haruto đã nhắn tin rủ Chihiro đến Yodobashi Akiba cùng cậu, và cô đã lập tức đồng ý. Yodobashi Akiba – với tên gọi chính thức là “Yodobashi Camera Multimedia Akiba” – một trung tâm mua sắm tích hợp lớn, kinh doanh các thiết bị, dụng cụ thể thao, tạp chí, game và CD, sách, mô hình lắp ráp bằng nhựa, và nhiều thứ khác. Đây là lần đầu tiên Chihiro đến Akihabara; quan cảnh những tấm biển quảng cáo anime, quảng cáo game ở nhà ga, cũng như các bảng hiệu điện tử với hình ảnh các bộ light novel ngay bên cửa soát vé khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

“Ở đây, Chihiro.”

“Chào buổi sáng, anh Fuwa!”

Sau khi Chihiro đến khoảng năm phút (và mười phút trước giờ hẹn), Haruto băng qua cửa soát vé.

“Em đã nghe qua về nơi này rồi, nhưng ngạc nhiên thật đấy, Ga Akihabara tuyệt ghê.”

“Hử? Em chưa từng đến Akiba à?”

“Vâng ạ,” cô gật đầu đáp.

Haruto có vẻ hơi trầm ngâm. “Ồ… Được rồi, anh tính ghé qua cửa hàng đồ điện, xem qua vài mặt hàng, ăn trưa, rồi về nhà, em có muốn anh dẫn đi đâu nữa không?”

“Không phiền anh chứ?”

“Phiền gì đâu. Akihabara này nằm trong lòng bàn tay của anh mà,” cậu bông đùa.

****

Cả hai khởi đầu chuyến đi với Yodobashi Akiba nằm ngay cạnh nhà ga và đi thang cuốn lên khu vực dành cho đồ điện tử ở tầng năm.

“Hôm nay anh định mua gì vậy, Fuwa?”

“Um, thì, thật ra anh cũng chưa quyết định nữa.”

“Chưa ạ?”

Chihiro chưa theo kịp câu chuyện của Haruto.

“Anh muốn mua một món quà chuyển nhà cho Miyako với hai bé kia nữa. Mà họ có cả tủ lạnh, lò vi sóng, nồi cơm điện, máy giặt, với TV luôn rồi, nhưng em ấy bảo rằng họ không còn thứ gì khác nữa, nên anh mới tính mua thêm gì đó.”

“Ồ, ra vậy.”

“Em nghĩ họ sẽ thích gì Chihiro?”

“Đồ điện ấy à…?”

Chihiro trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

“Robot hút bụi thì sao anh?”

Itsuki đã thắng được một chiếc phiên bản mới nhất tại trò xổ số năm ngoái, và (khiến Chihiro cảm thấy khá bất bình) nó thực sự làm việc vô cùng năng suất, giúp giảm thiểu đáng kể lượng việc nhà mà cô phải làm. Theo như cô biết, căn hộ mới của hội con gái có một căn phòng khách khá rộng, nên một con robot hút bụi có thể mang lại khá nhiều lợi ích.

“Máy hút bụi…?” Haruto mỉm cười. “Nghe được đấy!”

Thế là họ đi đến khu vực dành cho máy hút bụi, tuy nhiên…

“…Wow, mắc thật nhỉ…?”

Tìm thấy mẫu giống với cái của Itsuki, Chihiro lập tức thấy sốc.

“Hơn một trăm nghìn yên à…? Đúng là nhiều hơn anh nghĩ…”

Haruto trông có vẻ phiền muộn.

“Họ có bán mấy mẫu rẻ hơn nè anh,” Chihiro nói, chỉ tay về phía những con robot khác.

Haruto lắc đầu. “Không, mua luôn cái mới nhất này đi. Anh đã thấy khả năng của nó ở chỗ Itsuki rồi – họ có thể sẽ dùng nó trong một khoảng thời gian dài. Và nếu nó có thể giúp ích cho Miyako thì một trăm nghìn yên chả là gì cả!”

Trước nụ cười đồng cảm của Chihiro, Haruto ra hiệu cho một nhân viên gần đó và tiến hành mua hàng, điền thông tin vào phiếu giao hàng.

****

Sau khi giải quyết xong vấn đề quà cáp, cả hai đi lên thêm một tầng nữa để đến khu dành cho game và đồ chơi. Góc mô hình được trải đầy bởi những bộ Gundam, bên cạnh là các mô hình đã hoàn chỉnh (hình như là do nhân viên ở đây lắp ráp) được trưng bày sau tủ kính.

“Oh…!”

Hai mắt Chihiro sáng lấp lánh khi cô chăm chú xem qua những mô hình. Nơi này hoàn toàn khác những cửa hàng bán mô hình ở khu phố cô sống hay gian đồ chơi ở cửa hàng bách hóa. Cả khu vực vô cùng lớn, số lượng những sự lựa chọn là không thể đếm xuể.

“Em có vẻ thích những mẫu robot sản xuất hàng loạt nhỉ?” Haruto lên tiếng hỏi khi thấy Chihiro trầm trồ trước thùng đựng mô hình MG GM Type C.

“A, dạ, vâng ạ.”

Trong buổi nói chuyện về sở thích lắp mô hình tại buổi họp nhóm hôm trước, Chihiro đã say sưa nói về Zaku, GM, GINN, Tieren, Genoace và những mechs sản xuất số lượng lớn khác trong vũ trụ Gundam. Cô thích những loại robot “phụ họa” và cô cũng đánh giá khá cao thiết kế tương đối hạn chế của chúng so với những thiết kế đặc biệt hào nhoáng của các Gundam do nhân vật chính lái. Nhiều mô hình trong số đó cấu trúc đặc biệt để thích hợp với các hoạt động trên đất liền, trên không hoặc sa mạc, chính những điều ấy đã thu hút cô.

“Anh trai em thường mua Gundam do phe phản diện điều khiển, thành ra em không thể xếp chúng ở cạnh nhau nhiều được.”

Những mô hình Gundam duy nhất Chihiro đã làm cho đến nay là những mô hình Itsuki để lại trong nhà khi dọn ra ở riêng, cũng như những bộ dụng cụ dùng để lắp ráp mà cậu đã mua sau đó, tất nhiên là chẳng khi nào cậu động đến chúng. Chihiro vẫn chưa thực sự tự mua một món nào cho mình; thậm chí là ở các cửa hàng mô hình gần nhà, những thứ cô mua chỉ có màu vẽ và decal, cùng những thứ linh tinh khác chứ chưa từng mua mô hình. Mua thêm một mô hình mới trong khi vẫn chưa lắp hết tất cả mô hình ở nhà khiến cô cảm thấy khá lãng phí.

“Chà, sao em không thử một lần mua thứ mà bản thân muốn lắp xem?”

“Chắc vậy…” Chihiro nhìn qua dãy mô hình được xếp thành hàng. “Mmm, nhưng em thật sự muốn lắp tất cả những thứ đang có trước khi mua thêm đồ mới.”

“Em có nhiều ý chí hơn anh đấy. Chắc anh phải học hỏi thôi,” Haruto bật cười.

Giống như Itsuki – hoặc, đúng hơn, là giống hầu hết những người chơi mô hình khác – Haruto có xu hướng mua nhiều mô hình hơn số lượng cậu thực sự lắp, dẫn đến một đống “những thứ cần làm” nằm trong phòng cậu.

“Ah, nhưng đúng là có thứ em muốn mua thật.”

Chihiro hài lòng với bản thân, cầm lấy một cái kìm bấm – và không chỉ là kìm bấm bình thường, món cô cầm trên tay là loại siêu mảnh, có lưỡi cực sắc bén được thiết kế đặc biệt để hạn chế tối đa các vết gỉ nhựa.

“Oh, em định mua cái đó à? Anh cũng có một cái đấy, chúng xài tốt thật.”

“Vâng, mẫu này có review tốt lắm ạ,” Chihiro phấn khích đáp. “Em đã muốn mua từ trước rồi, đúng lúc Ashley cũng mới trả lương cho em hôm qua. Em sẽ mua nó.”

Chiếc kìm này có giá hơn bốn nghìn yên – mắc hơn nhiều so với một chiếc kìm bình thường, nhưng tiền nào của nấy.

Haruto ngẫm nghĩ một lúc. “Đúng rồi - Để anh mua cái kìm này cho em.”

“Hể?! Kh-không, không đâu ạ, em không nhận được đâu!”

Haruto mỉm cười. “Nghe nè, em đã giúp anh chọn quà rồi còn gì. Với số điểm thành viên anh có từ việc mua robot hút bụi thì món này cũng dễ thôi. Giống như hàng tặng kèm miễn phí thôi, không cần ngại đâu.”

“Em không hiểu nổi logic của anh đấy…”

Haruto đặt tay lên đầu một Chihiro đang bối rối, khẽ xoa đầu cô.

“Hyeahh!”

“Hơn nữa, em vẫn luôn nấu nhiều món ăn ngon cho anh mà. Đáp lễ lại là chuyện đương nhiên thôi.”

Chihiro đỏ mặt. “Vâng-vâng ạ… Em cảm ơn ạ.”

Cả hai cầm lấy chiếc kìm và đi về phía quầy thu ngân. Sau khi thanh toán, Haruto đưa chiếc túi cho Chihiro.

“Cảm ơn anh. Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”

“Đừng chỉ giữ gìn chúng chứ. Dùng đi. Dùng nó để làm thật nhiều mô hình đi, nhé?”

Haruto mỉm cười khi thấy Chihiro ngại ngùng nhận món quà.

****

Sau khi khám phá khu vực dành cho game và sách, cả hai đến một quán sushi băng chuyền ở khu ẩm thực trên tầng tám.

Haruto bắt đầu chọn những chiếc đĩa trên băng một cách ngẫu nhiên. “À, anh nghe nói Itsuki bị trĩ hả?”

“Nè, em đang ăn đó,” Chihiro nhắc nhở.

“Hả? À. Anh xin lỗi.”

Nhận ra đây là một chủ đề không thích hợp để thoải mái đưa ra lúc ăn trưa, Haruto nhanh chóng xin lỗi. Cậu không phải kiểu người sẽ né tránh những chủ đề “bẩn” hoặc tế nhị khi nói chuyện với những cậu trai khác.

“Vậy Itsuki sao rồi?”

“Giờ anh ấy hoàn toàn ổn rồi ạ. Em nhớ là ảnh đã bắt đầu làm việc lại rồi.”

“Ah. Chà, để hôm nào anh ghé qua xem sao. Khi đó nhớ nấu ăn cho anh luôn nhé, anh cảm ơn trước.”

“Vâng,” Chihiro mỉm cười nói. “Nhưng anh cũng nên cẩn thận đi, Fuwa.”

Haruto cười toe toét. “Ừ, trĩ hay liên quan đến điều kiện làm việc lắm… Itsuki có hẳn con ghế ngon quá trời, nhưng chắc là nhiêu đó vẫn chưa đủ để tránh nhỉ.”

“Anh nói phải…”

Chiếc ghế làm việc ở căn hộ của Itsuki thuộc hàng cao cấp, được thiết kế dựa trên những nghiên cứu tinh vi về hiệu năng làm việc và có giá thành đâu đó khoảng hai trăm nghìn yên.

“Nhưng mà…trong trường hợp của anh thì anh lo ngại về lưng của mình hơn là trĩ.”

“Lưng của anh?”

“Ừ. Anh hay làm việc trên ghế cứng ở mấy quán ăn với cả quán cà phê nên mới vậy. Một người bạn là nhà văn của anh bảo rằng gần đây cậu ấy cũng bị đau lưng, nhưng cậu ấy chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, nên chắc chắn không phải do tuổi tác đâu. Và một khi đã bị rồi thì rất dễ tái phát…”

“Chà, em nghĩ anh nên cẩn thận chuyện đó đi,” Chihiro nói, nhìn cậu một cách lo lắng. “Oh, đúng rồi, em có mang theo máy massage bỏ trong túi nè.”

“Hả?! Tại sao chứ?!”

Giọng Haruto gần như vỡ ra vì ngạc nhiên.

“Ashley mới cho em hôm nọ, và từ đó nó đã nằm mãi trong túi em.”

Cậu quay sang lùng sục chiếc túi của mình một tý…

“Ah, đây rồi.”

…và với đó, cậu thản nhiên lấy chiếc máy rung ra và đưa cho Haruto xem.

“Bphh?!”

Haruto sặc ngay tại chỗ.

“Nếu muốn, anh có thể lấy cái này để đổi lấy cái kìm bấm lúc nãy,” Chihiro nói, một trăm phần trăm thành ý khi chìa ra món đồ chơi người lớn kia.

Haruto quan sát kỹ lưỡng khu vực xung quanh, đảm bảo rằng không có ai đang nhìn. Nhà hàng cũng được chia thành từng gian riêng, nên may mắn đã mỉm cười với cậu.

“Whew…”

Lạy trời, may mà cậu đã chọn nhà hàng này để ăn trưa. Haruto quay sang Chihiro.

“Um, Chihiro, em có biết nó là thứ gì không…?”

“…? Là máy massage ạ.”

Chihiro thật sự tin chuyện đó. Haruto có thể cảm thấy một cơn đau đầu ập đến.

“…Em bảo là Ashley tặng nó cho em hả?”

“Vâng ạ.”

“…Người đàn bà điên đó nghĩ cái quái gì vậy chứ?” cậu tự lẩm bẩm với bản thân. Sau một hồi suy nghĩ, cậu lấy điện thoại ra, gõ “cách dùng máy rung” vào thanh tìm kiếm, mở trang web kết quả, và đưa nó cho Chihiro.

“…Được rồi, Chihiro, trang này sẽ cho em thấy cách chính xác để dùng món đồ này.”

“Cách chính xác để dùng ạ?” cậu tò mò hỏi, bắt đầu đọc nội dung trong trang web…rồi khuôn mặt cứ thế đỏ dần, đỏ dần.

“Hả? Uh…cái…?! Thế này…?! Nó được đặt vào chỗ…?! Không thể nào…! Chuyện…chuyện này…um…! ~~~~~~~~~!!”

Haruto dường như có thể thấy hơi nóng bốc ra khỏi mặt Chihiro đang cúi gằm xuống bàn, đặt điện thoại lên bàn. Haruto lấy lại điện thoại và cầm luôn cái máy rung, nhanh chóng đặt món hàng nguy hiểm đó vào túi của mình.

“Để, uh, để anh kiếm chỗ nào vứt cho…”

“Vâng… Cảm ơn anh…”

Hai mắt Chihiro rưng rưng, nhưng Haruto không thể không bật cười trước cậu. Itsuki và Nayuta cũng đã nhiều lần nói cậu chuyện này, nhưng Chihiro thật sự không có chút kiến thức gì về những thứ kiểu này. Haruto cảm thấy ấn tượng hơn là bất mãn. Bất kỳ ai có khả năng truy cập Internet đều có thể tìm thấy thông tin khiêu dâm chỉ trong hai giây bất kể tuổi tác ra sao – và thậm chí trước khi tiếp xúc với Internet, những chàng trai ở tuổi này đều sẽ mượn tạp chí hoặc game khiêu dâm từ bạn cùng lớp, hoặc cùng nhau nói về những chuyện thô tục. Dù cách nào đi nữa, bất kỳ thằng con trai nào ở cái tuổi của Chihiro cũng sẽ biết mấy thứ này.

Nhưng Chihiro không phải một đứa trẻ thiếu hiểu biết. Cậu đa cảm, hữu ích, nấu ăn giỏi, và – thông qua kỹ năng của cậu trong các trò board game – là một chiến lược gia tài năng. Cậu bé này đã lớn lên trong môi trường thế nào mà lại…mất cân bằng đến thế này? Haruto thật sự rất muốn biết.

****

Sau sự cố máy rung của Chihiro Hashima, cả hai rời khỏi Yodobashi Akiba và quyết định gác chuyện đó sang một bên, cùng nhau đi dạo Akihabara. Họ ghé qua tất cả những địa điểm “không thể bỏ qua” như Toranoana, Animate, Gamers, Gachapon Kaikan, và Hobby Tengoku, cũng như một cửa hàng máy tính Haruto đã quen mặt.

Chihiro tỏ ra cực kỳ phấn khích ở mỗi nơi Haruto dẫn cậu đến, làm cho vị “hướng dẫn viên” bất đắt dĩ cũng cảm thấy vui lây. Địa điểm ưa thích của cậu là Chabara, một dãy những cửa hàng nằm dưới một cây cầu đường sắt, và đặc biệt là cửa hàng Nippon Hyakkaten Shokuhinkan, nơi sở hữu đủ loại món ăn đặc sản nổi tiếng khắp Nhật Bản. Phần đồ uống cũng rất ấn tượng; Haruto thỉnh thoảng cũng ghé vào đó để mua bia thủ công Nhật.

“Không thể tin nổi ở đây lại có một cửa hàng tuyệt vời đến vậy…”

Chihiro dường như bị thôi miên bởi những món hàng nơi đây, sau một hồi lâu cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cậu cũng chọn được năm lọ gia vị quý hiếm.

****

Cả hai rời khỏi Chabara khi mặt trời đã sắp chạm đến đường chân trời, thả từng bước chân đến nhà ga gần đó.

“Cảm ơn anh vì hôm nay ạ,” Chihiro vừa đi vừa nói, vui vẻ vung vẫy chiếc túi đựng gia vị và kìm bấm của mình.

“Ừm, anh cũng rất vui. Dẫn em đi vòng quanh như vậy cũng đáng công lắm đấy. Mỗi lần đi với Itsuki, cậu ta toàn mất tinh thần rồi than vãn đòi về thôi.”

“Vâng, anh ấy đúng là không thích hợp với đám đông lắm.” Chihiro bật cười.

“Có muốn thỉnh thoảng lại cùng anh đi dạo không?”

“A, vâng, tất nhiên ạ!”

Haruto rất mừng khi thấy Chihiro đã vui vẻ đồng ý đến thế nào. “Aww,” cậu nửa đùa nửa thật, “em mà là em trai của anh thì sướng biết mấy. Như vậy anh với em có thể cùng nhau lắp mô hình Gundam ở nhà. Ước gì anh có thể đổi em gái mình lấy em nhỉ.”

“Ah…ah-ha-ha…”

Khuôn mặt Chihiro đanh lại, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Uầy, có em trai vẫn tốt hơn nhiều so với em gái đúng không?”

“…!”

Kết luận dễ dãi của Haruto giống như một con dao ghim thẳng vào ngực Chihiro. Cô cố gắng giữ cho nỗi đau không lộ ra khi nở một nụ cười nửa miệng mơ hồ.