Kenjiro Toki đã đầu tắt mặt tối ngay từ những ngày đầu năm mới vì chuyện rò rỉ thông tin của Toàn Thư, nhưng đó không phải công việc duy nhất của Toki. Vì thế, vào lúc ba giờ chiều ngày 6 tháng Một, Toki đã có mặt tại phòng họp biên tập, thảo luận về dự án mới của một trong số các tác giả anh ấy phụ trách.
Một người đàn ông đứng tuổi trong bộ trang phục Nhật Bản truyền thống xuất hiện tại văn phòng trước giờ hẹn năm phút. Đó là Yoshihiro Kiso, nhà văn tân binh đã giành được giải nhì trong Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko lần thứ 15 với tác phẩm lấy chủ đề samurai Sengoku Kenpuden. “Yoshihiro Kiso” là tên thật của ông ấy, và ông cũng có dự định sẽ debut với cái tên này. Với độ tuổi sáu mươi bảy, Kiso đã hiển nhiên trở thành người thắng giải lớn tuổi nhất trong lịch sử cuộc thi từ trước đến nay và cũng là tác giả lớn tuổi nhất hiện đang làm việc tại GF Bunko. Ông sở hữu ánh mắt tinh tường, tư thế chỉnh tề, toát ra khí chất của một samurai dày dặn kinh nghiệm, hoàn toàn không chút ảnh hưởng bởi sự thui chột của thời gian. Chỉ việc ngồi đối diện với Kiso trong phòng họp thôi đã đủ khiến Toki phải căng thẳng.
Vị biên tập viên đặt bản in của Sengoku Kenpuden lên bàn. Đã đến lúc bắt đầu buổi thảo luận.
“Vậy, um, bác Kiso… Cảm ơn rất nhiều vì những chỉnh sửa của bác. Cháu đã đọc qua hết chỗ này rồi ạ.”
“Vâng,” Kiso đáp lại bằng chất giọng trầm, đầy uy quyền khiến Toki không khỏi lo lắng.
“Và…… Nói sao nhỉ, chắc cháu sẽ vào thẳng vấn đề luôn……cháu nghĩ tất cả chỉnh sửa đều rất ổn rồi ạ.”
Sengoku Kenpuden, khi được gửi đến Cuộc Thi Tác Giả Mới, là một câu chuyện đậm chất samurai với sự góp mặt của kiếm sĩ Tsukahara Bokuden – một nhân vật lịch sử có thật – trong lúc đang du hành khắp cả nước và chạm trán những samurai khác. Tuy nhiên, sau khi trải qua bốn lần “đại tu”, bản thảo đã trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác. Câu chuyện vẫn mang hơi hướng thời kỳ Sengoku của Nhật Bản cùng những nhân vật sâu sắc, được xây dựng kỹ lưỡng – đây cũng là hai khía cạnh được ban giám khảo khen ngợi nhiều nhất. Nhưng câu chuyện bây giờ - so với sự đơn giản và thiếu màu sắc lúc ban đầu – đã có nhiều khác biệt hơn, nhờ những màn xôi thịt được thêm vào cảnh chiến đấu. Đi cùng với đó là những món ăn và phong vị ẩm thực được Kiso thêu dệt nên nhờ vào tài năng mô tả của mình, thậm chí có thể khiến tác phẩm này trở thành một cuốn tiểu thuyết lịch sử đầy “hương vị”.
Tuy nhiên, thay đổi lớn nhất chính là sự xuất hiện của Tsurugi, một nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp, người chưa được xuất hiện trong tác phẩm dự thi. Cô là một vu nữ phục vụ trong ngôi đền thờ cúng Takemikazuchi, vị thần của sấm và kiếm, cô đã xuất hiện không ít lần trong mạch truyện, liên tục giúp đỡ Bokuden và cố gắng quyến rũ ông ấy. Sự góp mặt của Tsurugi đã mang lại cho câu chuyện một màu sắc vô cùng tươi mới.
“Cậu nghĩ vậy à?” Kiso trầm mặc đáp, biểu hiện vẫn không chút thay đổi.
“Nói thật thì cháu thấy rất bất ngờ. Tsurugi đã dễ thương hơn rất nhiều so với bản chỉnh sửa lần trước.”
Tsurugi đã ra mắt trong bản thảo lần trước, nhưng cách cô được phân vai và mô tả lại không phù hợp với câu chuyện. Trong một thoáng, Toki đã nghĩ rằng việc yêu cầu Kiso đưa một nhân vật nữ dễ thương vào tiểu thuyết chiến đấu mang tính sử thi là quá sức với ông ấy. Nhưng nhìn thấy sự biến chuyển tốt đẹp đến nhường này chỉ qua một lần sửa đổi… khiến Toki bất ngờ trước sự phát triển của Kiso dưới tư cách một nhà văn.
“Đây là moe đúng không?” Kiso hỏi, đôi mắt ghim thẳng vào Toki như những lưỡi dao.
“Vâng. Đây chính là moe,” Toki đáp lại với giọng thẳng thắng.
“Ah.” Đến đây Kiso cuối cùng cũng thả lỏng biểu cảm. “Vậy tôi phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi mượn những tài liệu đó, cậu Toki.”
Vào cuộc họp biên tập thứ ba của hai người, Kiso đã bảo rằng ông ấy muốn hiểu thế nào gọi là “moe,” muốn cảm nhận được sự ảnh hưởng to lớn mà otaku thường cảm thấy trước những nhân vật ảo này. Toki đã giải thích qua cho Kiso hiểu về điều ấy, đưa ông một cuốn sách tổng quan về bối cảnh và những yếu tố cốt lõi của moe, cùng với đó là những manga, light novel, và anime có nhiều những nhân vật nữ dễ thương. Toki cho rằng, nếu muốn tiếp tục chiến đấu trên thị trường light novel này, Kiso cần phải nắm vững thể loại được gọi là moe.
Toki không thể biết được Kiso sẽ vận dụng những hiểu biết mới vào trong Sengoku Kenpuden như thế nào. Những hướng dẫn này là dành cho tương lai; Toki cứ nghĩ ông ấy sẽ gắn bó với thể loại đậm chất kiếm khách samurai này khi xuất bản Sengoku. Một tiểu thuyết samurai với dàn nhân vật chủ yếu toàn là đàn ông như vậy không có mấy cơ hội để thu được doanh số cao, Toki đã tự thừa nhận điều ấy với bản thân, nhưng xét về thương hiệu, tiếng tăm của Cuộc Thi Tác Giả Mới, lẫn nhu cầu về sự đa dạng trong thị trường light novel, Toki cho rằng việc xuất bản cuốn sách này không phải là vô nghĩa. Nhưng ngay cả với tiểu thuyết debut, Kiso đã có một cái nhìn nghiêm túc về chiến trường mang tên light novel trước mắt mình. Và thật ra Kiso chính là người đã đề nghị việc thêm vào dàn nhân vật một gương mặt xinh đẹp.
“Cháu rất vui vì những thứ đó có ích… Nhưng sẵn đây, cháu có thể biết được trong những thứ cháu đã đưa thì thứ nào đã giúp bác nhiều nhất không ạ? Chỉ để tham khảo thôi ạ.”
“…Có thể là do còn thiếu kinh nghiệm, nhưng cuốn sách hướng dẫn tôi đọc lúc đầu không mang lại cảm xúc gì cho tôi cả, tuy tôi hiểu được logic đằng sau những lập luận của nó. Tôi cảm thấy tham khảo từ anime có vẻ tốt hơn. Giống như tôi đang nhìn vào những đứa cháu của chính mình. Tôi muốn yêu quý những cô gái ấy một cách vô điều kiện, và cảm giác đó vẫn còn đọng lại trong tôi.”
“Cháu hiểu rồi,” Toki nói, nhanh chóng gật đầu trước những lời nói của Kiso.
“Theo những gì tôi hiểu được, moe khiến cho trái tim của một người nhảy cẩng lên vì vui sướng. Cậu nghĩ sao, cậu Toki?”
“Cháu hoàn toàn đồng ý.”
Toki trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, nhưng bên trong, anh ấy có thể cảm nhận sự vui thích bủa vây trái tim mình.
- Vị tác giả này có lẽ là một ngôi sao trong việc sáng tạo đây.
Yoshihiro Kiso đã sáu mươi bảy tuổi, một lão ông, người thậm chí còn không biết “light novel” là gì cho đến đưuọc thông báo thắng giải. Tiểu thuyết dự thi của ông còn suýt bị loại vì không đúng thể loại, và Toki cũng cảm thấy ông ấy không có nhiều tương lai trên con đường tiểu thuyết gia light novel. Nhưng trong nháy mắt, Kiso đã tự mình trải nghiệm thứ được gọi là moe và đưa chúng vào tác phẩm của mình. Kinh nghiệm dồi dào có được trong hơn sáu mươi năm cuộc đời đã tạo nên chiều sâu trong bối cảnh và nhân vật của ông, đồng thời có được khả năng linh hoạt – và tài năng – đủ để nhanh chóng tiếp thu những khái niệm xa lạ và vận dụng chúng. Với tư cách là biên tập viên của Kiso, Toki muốn hỗ trợ cho sự phát triển của ông ấy. Đã quá lâu rồi Toki không gặp được một tác giả khiến bản thân cảm thấy như vậy.
“…Có vấn đề gì chăng?” Kiso hỏi, nhận ra mũi Toki đang phập phồng.
“A, ừm, không có gì ạ.” Toki có chút đỏ mặt. “Nói thật với bác thì, từ ngày đầu năm mới, cháu đã phải giải quyết một sai lầm nghiêm trọng mà bản thân đã phạm phải trong một dự án khác, nên cháu chỉ muốn tập trung hơn nữa vào công việc thôi ạ.”
“Một sai lầm nghiêm trọng?”
“Vâng ạ. Nói ra thì thật xấu hổ…”
Toki đã nhanh chóng kể vắn tắt cho Kiso nghe vụ việc để lộ thông tin anime Toàn Thư.
“Nên cháu đã tới chỗ Hashima-sensei và bộ phận anime để xin lỗi…nhưng cháu nghĩ họ đều vẫn còn đang rất giận. Cháu nên làm gì trong trường hợp thế này ạ, thưa bác Kiso?”
Toki đang hỏi Kiso không phải dưới tư cách một tiểu thuyết gia mới vào nghề, mà là một người dẫn lối trước những khó khăn trong cuộc sống. Cho đến khi bước vào tuổi về vườn, Kiso hình như đã từng là giám đốc điều hành cấp cao tại một công ty đóng tàu. Toki nghĩ có lẽ ông ấy sẽ có thể có vài lời khuyên hữu ích.
“Đối với một người đàn ông Nhật Bản, chỉ có một cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm,” Kiso đáp lại bằng chất giọng trang nghiêm.
“…Là gì ạ?”
“Seppuku.”
“……………………………”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má Toki.
“Um, cháu không nghĩ bản thân có thể tự mổ bụng đâu…”
“Tất nhiên là tôi đùa thôi,” Kiso đáp, gương mặt vẫn mang vẻ nghiêm túc đến chết người.
“Cháu xin lỗi, cháu nghe lại giống đùa cho lắm…”
“Thế à?” vị lão bối nói, “…Có vẻ như tôi cũng cần trau dồ thêm khả năng nói đùa của mình rồi. Nhưng tôi chắc chắn, cách tốt nhất để khôi phục lại sai lầm trong công việc chính là làm việc. Tất nhiên, nếu cậu muốn chứng minh sự hối lỗi của mình bằng một phương thức ‘vật lý’ hơn thì cậu có thể chặt ngón út hoặc cạo đầu…”
Mình cũng làm gì có cái khả năng chặt ngón tay như vậy chứ… Toki nghĩ bụng.
-------------------
Lát nữa có bác nào thánh chiến Tenshi không nhỉ? <(")