Buổi tối sau cái hôm Chihiro tiết lộ sự thật với Itsuki, bằng những bước chân rạng rỡ, hiện cô đang trên đường đi bộ đến căn hộ của cậu, trên tay là chiếc túi chứa đầy nguyên liệu nấu ăn. Tối nay sẽ là lần đầu tiên Chihiro nấu ăn tại nhà anh trai mình dưới tư cách một người em gái.
Trang phục hôm nay là áo sơ mi ngắn tay và quần short – kiểu quần áo unisex chẳng mấy khác biệt so với mọi khi. Chihiro đã xem xét đến việc mặc váy, nhưng có cảm giác gì đó kiểu như phản kháng lại ý nghĩ hoàn toàn trở thành “con gái” chỉ sau một đêm của cô. Cô chỉ thay đổi duy nhất một thứ mà cô cho là không quá lớn lao – nhưng bạn bè ở trường lại phát cuồng vì chúng. (“Wow, cuối cùng Chi-hee cũng khám phá ra ý nghĩa của hai chữ thời trang rồi!”)
Không biết Itsuki sẽ phản ứng sao đây…
Chihiro mang theo chút căng thẳng khi cất từng bước tới căn hộ của Itsuki và mở cửa. Ngay khi nhìn thấy gương mặt Chihiro, hai mắt Itsuki liền mở to đầy bất ngờ.
“Ch-chào em, Chihiro. Em mới đổi kiểu tóc nhỉ? Trông hợp lắm.” Cậu mỉm cười.
“C-cảm ơn anh,” Chihiro đáp, hai má lất phất hồng.
“Tối nay em định nấu gì vậy?”
Cô khẽ chìa cái túi về phía Itsuki. “Nãy em có mua khá nhiều khoai tây, nên em định sẽ dùng chúng để làm món thịt bò hầm với cả salad khoai tây. Gọi là những trái khoai tây từ em gái khoai tây của anh.”
“Hmm… Một bữa tiệc nhỏ do chính em gái anh làm nhỉ?”
“V-vâng ạ… Kiểu vậy.”
Cô muốn chơi chữ một chút nhưng phản ứng của Itsuki lại khiến cô xấu hổ. “Em gái, mỹ vị, anh nói đúng chứ?” cậu nói tiếp.
“A, thôi mà!”
Chihiro ngượng ngùng mỉm cười trước nụ cười tươi tỉnh của anh trai cô.
****
Buổi tối bắt đầu giống như bao bữa tối khác, Itsuki tiến hành càn quét những món ăn mà Chihiro dọn ra với cảm giác thích thú. Trong khi đó, Chihiro im lặng quan sát cậu ăn. Mọi việc trông như chẳng có gì thay đổi. Và thực tế là chẳng có gì cả. Nhưng tình hình thế này lại khiến cô có chút bối rối, và một chút lo lắng…và một chút bất mãn.
Giờ anh ấy đã biết mình là em gái của anh ấy, mình cũng có hơi mong chờ…thứ gì đó…
Chihiro khó thể nói chính xác thứ đó là gì. Nhưng không thấy chút thay đổi nào như này lại thật thất vọng. Thế là cô tiếp tục chẳng nói chẳng rằng mà nhìn Itsuki, và sau đó:
“Anh hai!”
“Grpphh?!”
Câu nói đột ngột khiến Itsuki bị nghẹn salad khoai tây. Cậu mất vài phút mới lấy lại được nhịp thở.
“Haah…haah… Có chuyện gì vậy…?!”
“A, không có gì… Em chỉ nghĩ, thay vì gọi tên anh như mọi người thì có lẽ anh sẽ thích được gọi bằng thứ gì đó giống gia đình hơn. Chẳng phải Kasamatsu với Nadeshiko vẫn hay gọi anh là ‘anh hai’ sao?”
“Ư-ừm, a, àaaaa, đúng là vậy, nhưng mà…nhưng mà không phải anh nghĩ gọi bằng ‘anh trai’ lúc nào cũng tốt hơn hay gì đâu.”
“Không phải ạ?”
“Ừm, kiểu như, trong hầu hết những câu chuyện của anh, mấy nhân vật em gái chỉ gọi anh trai mình bằng tên thôi. Chuyện đó đúng với Toàn Thư nè. Rồi Trận Chiến Em Gái cũng vậy.”
“A, phải rồi…”
“Nên đối với anh á, cái chuyện gọi ‘anh’ xưng ‘em’ không quan trọng lắm,” Itsuki tuyên bố. “Điều quan trọng là cách gọi đó phù hợp với nhân vật đến mức nào.”
Chihiro có vẻ hơi kém tự tin về chuyện này. “Vậy anh nghĩ em nên dùng cái nào? ‘Itsuki’ hay ‘Anh hai’?”
“Với em à… Chà, anh nghĩ là em thì gọi sao cũng được cả, nhưng nếu em đột ngột thay đổi thói quen từ trước nay thì cũng có chút gượng, nên chắc là em cứ giữ nguyên như bây giờ đi nha, được không?”
“Vâng ạ… Vậy em sẽ vẫn gọi là ‘Itsuki’.”
Nhưng trong mắt Itsuki, Chihiro trông vẫn có chút chán nản.
“…Em muốn chuyển qua gọi ‘anh hai’ hả?” cậu thăm dò.
“Không hẳn…” Chihiro cúi đầu, có chút xấu hổ. “Nhưng mãi em mới nói anh biết sự thật, nên em đã nghĩ, biết đâu, giờ em có thể hành xử giống một đứa em gái hơn.”
“Giống một đứa em gái hơn?”
“Dạ… Ý em là, anh có muốn em làm gì đó không? Dưới tư cách một người em gái ấy?”
“Whoaaaa…”
Khung cảnh Chihiro nhìn cậu bằng biểu cảm bảy phần e thẹn ba phần mong chờ dường như đã quá sức chịu đựng của Itsuki.
“Cái… Cái này chính là full chí mạng ư…”
“Vâng?”
“Kh-không có gì. Nhưng chuyện gì đó trông giống em gái à? Hmmm… Em đã nấu cho anh ăn với dọn dẹp nhà của anh rồi… Anh nghĩ em đã đủ tiêu chuẩn của một em gái hoàn hảo rồi đó.”
“Dạ… Cảm ơn anh.” Cô thoáng quay mặt đi. “Nhưng như vậy thì có gì khác trước đâu… Anh có thể nghĩ ra thứ gì nữa không?”
“Thêm nữa à…? Để xem, nếu xét với mấy tác phẩm của anh…”
Itsuki nhìn kỹ khuôn mặt Chihiro. Sau đó bắt đầu đỏ mặt dữ dội.
Chihiro, ngồi nhớ lại những thứ Itsuki viết trong sách của mình, cũng dần tự cảm thấy bối rối. Nhân vật em gái trong tiểu thuyết của Itsuki nhìn chung đều là nữ chính của câu chuyện – nói cách khác, là đối tượng tình cảm của nhân vật chính. Có nghĩa là bao gồm rất nhiều thứ cực kỳ không phù với một cô em gái đang tuổi trưởng thành ở đời thực, chẳng hạn như hẹn hò, rúc vào giường anh trai, tắm chung, hôn, hay là segg.
“N-này, trừ mấy chuyện bậy bạ ra, được chứ?!”
“Anh biết mà!” Itsuki hét lên, sau đó chuyển qua giọng nghiêm túc. “…Hay là mình thử học hỏi cách người khác hành xử với em gái họ ở đời thực đi?”
“Ồ?”
“Theo Haruto kể, em gái cậu ta luôn nói mấy thứ như ‘im mồm’ với cả ‘đồ kinh tởm’ với cậu ta. Con bé hay cằn nhằn Haruto kiểu đó.”
“Ahhh, vâng, anh nói đúng. Em còn nhớ em gái anh ấy hay sai vặt anh ấy đi mua snack với đồ linh tinh nữa nhỉ?”
“Ừm. Vậy là một người em gái thỉnh thoảng có thể làm mấy chuyện như vậy – la mắng và biến anh trai thành chân chạy vặt. Mà thực tế thì chuyện anh trai cống hiến hết mình vì em gái nghe cũng tự nhiên hơn đúng không, ai lại làm theo chiều ngược lại chứ?”
Chihiro ngoan ngoãn gật đầu. “Ohhhh… Được rồi, vậy em sẽ thử dùng cách nói chuyện của em gái anh Fuwa vậy.”
“Được đấy.”
“Vâng. Um… Chuẩn bị nào.”
“Cứ triển đi.”
Itsuki căng thẳng đánh ực một phát, Chihiro đột nhiên thay đổi ánh mắt như thể đang nhìn một con bọ đẩy phân.
“Anh biết không, Itsuki, sự hiện diện của anh khiến em vô cùng kinh tởm đấy. Ngày nào đó em sẽ dẫm bẹp anh như dẫm một con gián – ít nhất là hãy ngừng vo ve lản vãn đi. Sao anh có thể tiếp tục sống thế hả? Anh không cảm thấy xấu hổ về bản thân à?”
“Hình như có gì đó nó sai sai rồi đúng không?!” Itsuki phản đối.
“Thế ạ? Tại Ashley bảo em rằng chìa khóa để nắm bắt lợi thế trong các cuộc đàm phán là cố gắng hủy hoại tinh thần đối phương ngay từ lúc bắt đầu, cho nên… Chị ấy còn bảo có nhiều nhân viên ngân hàng với thanh tra thuế thuộc kiểu rich kid hư hỏng, nên họ khá yếu ớt trong việc kháng cự lại những lời lăng mạ.”
“Rồi, đừng bắt chước cô ta, được không? Ashley không phải một tấm gương tốt đâu.” Biểu cảm trên mặt Itsuki đã nói lên toàn bộ suy nghĩ của cậu.
“Được thôi. Vậy em sẽ hạ giọng xuống một chút nhé?”
“Ừm.”
“…Đừng có nhìn em. Tởm quá đi mất.”
“A, ừm…xin lỗi.”
“Đừng có nói chuyện với em. Anh sẽ làm bẩn tai em mất.”
“…”
“Ughh… Anh có thể đừng hít thở chung bầu không khí với em không?”
“…Um, em có thể giảm xuống chỉ một xíu nữa không?” Itsuki hỏi, vẻ quan ngại lộ rõ trên mặt.
“Hmm… Cái này khó điều chỉnh ghê…” Chihiro thoáng bối rối, sau đó rót đầy ly bia cho Itsuki.
“Ooh, anh cảm ơn.”
“Kh-không phải em muốn rót bia cho anh hay gì đâu!”
“Nói vậy trong khi rót bia ngay trước mặt anh thì có hơi vô nghĩa đó…”
“Vâng… Miễn cưỡng bày tỏ thái độ kiểu vậy khó thật đấy. Vậy mà em gái anh Fuwa lại làm tốt ghê.” Chihiro có vẻ thật sự bị ấn tượng. “…Nhưng chắc đó là chuyện thường ở huyện đối với những cặp anh em ruột nhỉ, chẳng phải họ hay cãi vã sao?”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Itsuki gật đầu. “Sao chúng ta không thử cãi nhau luôn nhỉ?”
“Dạ,” Chihiro đồng ý, “Em cũng muốn thử cái đó. Nhưng chính xác thì phải làm sao cơ?”
“Hừm… Chắc là chúng ta có thể bắt đầu bằng cách nói xấu nhau.”
“Nãy giờ em đã làm chuyện đó rồi, nên giờ tới lượt anh đi, Itsuki.”
“Được thôi.” Itsuki gật đầu, bắt đầu suy nghĩ, và…
“……………………Anh chẳng nghĩ ra gì cả. Em nấu ăn ngon, kỹ năng dọn dẹp thượng thừa, điểm số cũng chẳng có gì để chê… Nếu em là con trai thì may ra anh còn cảm thấy khó chịu với sự hoàn hảo đó của em, nhưng giờ em lại là em gái anh rồi, tất cả những gì anh có là sự tự hào. Cảm ơn em, Chihiro. Anh rất vui khi em là em gái anh.”
Chihiro mặt đỏ như gấc. “A, thôi màaa! Đừng có nói mấy thứ xấu hổ vậy chứ!”
“Chứ em muốn sao nữa? Anh chẳng nghĩ ra thứ gì để chọc ngoáy em cả mà!”
“Ugh! Anh là đồ ngốc, Itsuki! Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!” Cô khẽ đấm thùm thụp vào vai cậu.
“Này, đừng có đánh anh nữaaaa!” Itsuki than phiền bằng giọng điệu “nhân vật chính” tốt nhất của mình. “Em đúng là đồ em gái bạo lực mà!”
“Đ-đó là lỗi của anh đó, anh hai!” Chihiro đáp lại bằng giọng điệu “nữ chính” tốt nhất của mình, tiếp tục đánh vào người cậu thêm chút nữa. Sau một hồi, cả hai lại im lặng nhìn nhau.
“Hmm… Như vậy có tính là cãi nhau giữa anh em không?” Itsuki nghi hoặc hỏi.
“Anh không nghĩ vậy hả? Có cả nói xấu với tác động vật lý rồi mà…”
“Ừ. Nhưng mà nó cứ ngại ngại kiểu gì ấy.”
“Vâng…”
“Chắc là chúng ta không hợp với kiểu cãi vã như vậy đâu. Anh thấy ngạc nhiên vì Haruto có thể chịu đựng cái trò này ngày qua ngày đấy.”
“Em nghĩ đây là thứ làm nhiều mới thành quen được.”
“Chắc vậy… Nhưng anh cho rằng anh em ruột có thể hòa thuận với nhau thì vẫn tốt hơn mà, đúng không?”
“Dạ, em cũng nghĩ vậy.”
Cả hai bật cười với nhau và quay lại với bữa tối.
Không cần phải bắt chước những cặp anh em khác. Chúng ta có thể trở thành anh em của nhau bằng tốc độ của riêng chúng ta.
Ít nhất đó là cách nghĩ của Chihiro về chuyện này.
Thằng anh hai óc chó, óc chó, óc chó <(")